Vay nóng Homecredit

Truyện:Trần Duyên - Chương 370

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 370: Nhìn hướng Tây Bắc, xạ Thiên Lang (8)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Lazada


Tử Dương vuốt râu cười bảo:

- Thủ Chân dốc lòng nghiên cứu quái tượng, khó tránh khỏi tôn trọng quỷ thần mà mất đi sự quyết đoán, lại không thấy ta xuất hiện, trong lòng chắc chắn sẽ nảy sinh nghi ngờ, cuối cùng co đầu rút cổ trở về. Nhưng kế này cũng chỉ có Ngọc Hư chân nhân mới có thể làm được.

Ngọc Hư nói:

- Ngọc Hư chẳng qua chỉ là dùng lực một người một kiếm, trừ khi tu đến cảnh giới như Tử Vi chưởng giáo mới dám nói là có thành tựu. Đạo Đức tông thiếu đi Ngọc Hư không tính là chuyện lớn, nhưng nếu không có Tử Dương chân nhân thì hoàn toàn khác.

Tử Dương chân nhân cười khổ nói:

- Ta dẫn tông ta vào hoàn cảnh khốn đốn như vậy, đương nhiên là khác. Ha hả!

Ngọc Hư chân nhân nhíu mày, hồi đáp:

- Nếu Tử Dương chân nhân làm như thế thì đương nhiên phải có nguyên nhân. Chân nhân không chịu nói ra nguyên do, hẳn là có nỗi khổ riêng. Từ Dương chân nhân một lòng vì cơ nghiệp của tông ta, trong lòng Ngọc Hư hiểu rõ. Cho nên bất luận chân nhân có quyết định gì, Ngọc Hư chắc chắn sẽ ủng hộ đến cùng.

Tử Dương chân nhân gật đầu bảo:

- Như vậy cũng tốt! Sau này vẫn còn rất nhiều chuyện lớn phải nhờ vảo Ngọc Hư chân nhân. Hiện giờ đại cục đã định, chân nhân cứ trở về tĩnh tu cho sớm, ba ngày sau quyết chiến với các tu sĩ trong thiên hạ, vẫn cần chân nhân lật ngược thế cục, đánh chết hai lão già Tôn Quả và Hư Thiên.

Ngọc Hư đáp lời rồi đẩy cửa bước ra. Trước khi đi, lão nhìn lên bức tranh lớn Tử Dương vừa treo lên vách tường.

Lại là "Thiên Hạ Thái Bình".

***

Ba ngày sau, sắc trời mịt mờ, đông đảo tu sĩ đã ngự khí bay tới đỉnh Mạc Kiền phong dựa theo phương vị để bố trí tiên trận. Từ sau khi bị Ngọc Hư chân nhân phản công một lần, những tu sĩ vốn trợ uy cho Hư Thiên đều chạy trở về.

Những người này ngay cả tự mình ngự khí còn không được, dẫn theo cũng chỉ trở thành gánh nặng, mặt khác gã bày thêm hai trận pháp làm tiên trận bảo vệ.

Sau lần đó mặc dù Thái Ẩn chân nhân cũng phản kích một lần nhưng không còn tạo nên tác dụng gì cả, trái lại còn khiến một tên đạo sĩ cảnh giới Thượng thanh bị thương. Từ đó về sau, các đạo sĩ của Đạo Đức tông cũng không ra khỏi trận Tây Huyền Vô Nhai lần nào nữa, chẳng qua chỉ có đầu rút cổ bên trong Thái Thượng Đạo Đức cung.

Hư Thiên sớm âm thầm cười lạnh, trận Tây Huyền Vô Nhai hôm sau kém hơn hôm trước, để xem các ngươi có thể trốn được bao lâu!.

Hôm nay Hư Thiên đã xem xét cẩn thận, ngày trận Tây Huyền Vô Nhai bị phá đã không xa, cần phải đề phòng đám khốn kiếp Đạo Đức tông phản kích trước khi chết. Mặc dù bên mình người đông thế mạnh, nhưng số người có tu vi cao thâm lại không nhiều.

Cho nên gã quyết định trở lại Thanh Khư cung một lần, mời tất cả các vị chân nhân trong cung đi theo trấn giữ, nếu như có thể kéo cả Ngâm Phong và Cố Thanh tới đương nhiên là tốt nhất.

Tiên trận không thể một ngày không có chủ, trước khi Hư Thiên đi đã giao lại Càn Khôn bàn cho Tôn Quả, khiến vị quốc sư này kinh hãi.

Hư Thiên thứ nhất nghĩ trở lại Thanh Khư chỉ cần thời gian một ngày, danh vọng trong đám tu sĩ của mình hôm nay đã như mặt trời ban trưa, việc thiên hạ vây công Tây Huyên sơn dưới sự dẫn dắt của mình có thể nói hiệu quả vô cùng, hoàn toàn khác với cục diện rối loạn khi Tôn Quả dẫn dắt.

Cho dù mình giao những đầu mối then chốt của tiên trận cho Tôn Quả, hắn cũng không thể làm điều gì ngoài ý muốn được.

Thứ hai là đạo hạnh của Tôn Quả thực sự cao thâm, ngày trận Tây Huyền Vô Nhai bị phá, nói thế nào thì Tôn Quả và đám đạo sĩ của Chân Võ quan cũng có thể bám trụ được hai gã chân nhân của Đạo Đức tông.

Ngộ nhỡ Tử Vi xuất quan cũng có thể có nhiều người chết thay hơn. Hư Thiên nghĩ như vậy, nên một đường đi ngắm nhìn sông núi, thoải mái trở lại Thanh Khư cung.

Sáng sớm ngày hôm đó, Long Tượng tìm hết trong số đám tu sĩ bay lơ lửng trên bầu trời cũng không thấy Hư Thiên đâu.

Long Tượng vò đầu, lầm bầm:

- Chuyện lạ, tại sao lại không thấy lão khốn Hư Thiên kia? Chẳng lẽ ta không nhớ rõ bộ dạng của hắn? Sẽ không nha, rõ ràng là năm đó ta đây đã từng gặp hắn.

Long Tượng nghĩ kĩ lại lại vẫn thấy không đủ tự tin, liền lấy bức hoạ Hư Thiên ra, nhìn kĩ lại, hầu như khắc vào trong lòng rồi mới dán con mắt to vào mảnh thuỷ tinh mòng lại tiếp tục nhìn lên phía trên, nhưng vẫn như cũ không thấy bóng dáng gã đâu.

Bạch Hổ đứng bên cạnh không nhịn được nói:

- Tìm một tên khốn mà sao tốn nhiều công phu như vậy? Ta đây muốn thôi diễn tính toán cũng cần có thời gian đó!

- Kỳ quái, vẫn không thấy Hư Thiên. Từ mấy ngày qua có thể thấy, trận cơ rõ ràng nằm trong tay gã, lúc này tiên trận đã khởi động tại sao vẫn không tìm được? Không tin người nhìn thử xem!

Long Tượng vội la lên.

Trước mặt Bạch Hổ đặt một cái hộp vuông lúc này nắp hộp và bốn cạnh xung quanh đều đã mở ra. Chỉ thấy quanh hộp khắc mười tám ngôi sao, đáy hộp sắp xếp theo Bắc Đầu Thất tinh, ở giữa có một ngôi sao lớn, chính là sao Bắc Cực.

Trong hộp trôi nổi hàng trăm điểm sáng trong suốt, lớn nhỏ không giống nhau, đang chậm rãi chuyển động. Những điểm sáng trong suốt phân ra làm ba khu vực, nhìn lại rõ ràng là ba trận pháp, một trong số đó là tiên trận. Còn có hơn trăm điểm sáng khác đang tản ra di động trên không trung.

Long Tượng, Bạch Hổ chính là đang đứng trên Quan Tinh đài cao nhất của Đạo Đức tông. Lúc này trên đài đặt một bệ thép lạnh lẽo phát ra ánh sáng màu lam âm u, bên trên có đặt thần khí do hai vị Thiên quân mới tạo ra.

Chủ thể của cái gọi là "Cửu Thiên Thập Địa Càn Thiên Vô Cực pháo" này là một ống thép dài hai trượng bên trên khắc vô số trận đồ, phần cuối thân pháo được lắp thêm rất nhiều phụ kiện, có chỗ nắm tay, có chỗ lót vai, còn có rất nhiều vật không rõ cách dùng. Bên trái thân pháo được lắp một tấm thuỷ tinh nhẵn bóng, đầu pháo chỉ tới đâu, tấm thuỷ tinh sẽ lập tức chỉ về phía đó.

Lúc này Long Tượng đang đặt phần trước của khẩu pháo này lên bệ sắt, phần sau gác lên vai mình, con mắt to lớn hầu như dán sát vào mặt thuỷ tinh, hướng lên trên ngắm tới ngắm lui.

Bạch Hổ thực sự đợi không nổi nữa, đưa tay đẩy thẳng Long Tượng ra ngoài, vác Vô Cực pháo lên. Y nhìn một lát liền nói ngay:

- Ồ, lão khốn kiếp kia không phải Tôn Quả sao? Tại sao trong tay hắn lại cầm Càn Không bàn, mắt trận của tiên trận? Chỉ cần tìm được Càn Khôn bàn, cần gì phải quan tâm hắn có phải Hư Thiên hay không! Ngươi quá ngu ngốc! Lão tạp mao này quần áo lay động bộ dạng tiên phong đạo cốt, lại bay ở trên cao nhất, rõ ràng đã cho thấy lão là người đứng đầu, ngươi lại vẫn không nhìn ra! Tốt lắm, hãy bớt nói nhảm đi Long Tượng, mau tính toán vị trí!

Long Tượng lập tức đụng vào một điểm sáng trôi nổi trên hộp gỗ. Hai mươi tám vì sao và Bắc Đầu thất tinh trong hộp từng cái sáng lên, lấp loé không ngừng. Long Tượng chăm chú tính toán một lúc rồi nói:

- Càn Khôn bàn cách chúng ta ba nghìn một trăm bốn mươi sáu trượng hai thước bảy tấc!

Bạch Hổ vỗ lên thân pháo một cái, phía cuối thân pháo lập tức mở ra một lỗ hồng dài ba tấc. Long Tượng liền cho một viên trông giống như phi kiếm vào trong, sau đó rắc một tiếng, đóng lỗ hổng lại.

Bạch Hổ nhìn thẳng vào Tôn Quả ở trên không trung vẫn không hề có cảm giác gì, cười lên u ám, từ từ rót một luồng chân nguyên vào trận pháp khởi động pháo ở xung quanh.

Sáu vị chân nhân của Đạo Đức tông đang đứng trên Quan Tinh đài, họ chỉ thấy một luồng giống như suối nước xanh tràn ra từ miệng pháo, sau đó Quan Tinh đài dưới chân đột nhiên chấn động!

Bạch Hổ ôm Cửu Thiên Thập Địa Càn Thiện Vô Cực pháo, trong nháy mắt bị phản chấn bay ngược về phía sau mười trượng, ngay cả kêu một tiếng cũng không kịp, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.

Bệ thép nặng tới tám trăm cân gần như lún xuống nền đá đen bóng của Quan Tinh đài, sau đó một trận gió vô hình khuếch tán ra xung quanh, xông thẳng tới sáu vị chân nhân, dĩ nhiên cũng đẩy Tử Dương và Tử Vân chân nhân lui về phía sau nửa bước!

Lúc này Tôn Quả đang cầm Càn Khôn bàn trên tay, chỉ huy tiên trận công kích trận Tây Huyền Vô Nhai. Tiên liên vừa phát ra, lão lập tức bị uy lực vô cùng của tiên trận khiến giật mình, trong lòng vừa bất an lại vừa tràn đầy bất bình: Tiên nhân này tại sao chỉ ưu ái một mình Thanh Khư cung chứ?

Tôn Quả đang âm thầm tức giận, chợt thấy phía dưới loé lên một điểm sáng màu xanh, còn chưa kịp suy nghĩ gì thì toàn thân lão đã chấn động một cái, sau đó trog nháy mắt đã rời xa những quần tiên trận trên Mạc Kiền phong.

Tôn Quả chỉ kịp theo bản năng cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới phát hiện Càn Khôn bàn và một nửa thân thể từ ngực trở xuống của mình đã biến mất!

- Đây là chuyện gì... !?

Nghi vấn vừa xuất hiện trong lòng, Tôn Quả lập tức cảm thấy trong cơ thể đột nhiên dâng lên cảm giác nóng rực mênh mông, sau đó hoá thành Phượng Hoàng chân hỏa hừng hực. Cho nên đường đường là Đại quốc sư của triều Đường lại tan thành tro bụi tại nơi này.

Phi kiếm do Cửu Thiên Thập Địa Càn Thiện Vô Cực pháo bắn ra dùng răng Kỳ Lân làm mũi nhọn, thân làm bằng sắt hàn tinh, chuôi kiếm làm bằng lông đuôi Phượng Hoàng, trong vòng vạn trượng chỉ cần loé lên liền tới, sắc bén vô cùng, khó có thể chống lại.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-521)