← Ch.427 | Ch.429 → |
Cuối hạ đầu thu, Pham Dương trong trận như sấm, các lộ đại quân dựa theo thứ tự xuất phát, Sử Tư Minh chạy đến Lạc Dương, An Khánh Tự lấy Hoài Nam, mấy ngày sau, trung quân của An Lộc Sơn đều đã chuẩn bị xuất chinh, quân sở thuộc của Kỷ Nhược Trần thì vẫn án binh bất động.
Thân là người cầm đầu trong quân, Kỷ Nhược Trần suốt ngày thần du suy nghĩ ở trong lều, tất cả sự vụ đều vứt cho Tề Thiên Hạ lo. Việc duy nhất mà gã làm chính là mỗi ngày gọi 50 tên quân sĩ đến lều của mình, sau khi thị sát một phen mới lệnh trở về doanh. Những quân này sau khi trở về thì hành vi cử chỉ không khác gì thường nhân, nhưng mà trong hàng đệ tử của Đạo Đức tông những người có tu vi sâu vẫn có thể nhìn ra trên nét mặt họ bao phủ một tầng tử khí nhàn nhạt. Tuy nhiên những sĩ tốt này đích xác vẫn là người sống khí tức nhiệt độ cơ thể đều có, thần trí như thường cũng không phải bị tà pháp gì luyện thành cương thi hay âm quỷ các loại, mọi người Đạo Đức tổng quan sát nhiều ngày vẫn không thấy có kẽ hở nên cũng không nói thêm cái gì.
Chúng tu sĩ của Đạo Đức tông mấy ngày nay cũng vội vàng đến mức chóng mặt. Có lúc phải vẽ phù cả ngày đêm, sau đó đốt phù rồi vây bụi vào trong nước, sau khi sĩ tốt uống vào thì sẽ có một thân xương đồng da sắt, đeo dai chắc nịch, lực sĩ lây cương đạo mới vừa mài xong chém hết sức vào cũng chỉ để lại lưu lại một vết thương thật sâu, không hề thương hại đến phủ tạng yếu hại. Lúc thì vẽ trận thi pháp, sĩ tốt chỉ cần tĩnh tọa trong trận bảy ngày thì sẽ có thân nhẹ lực kiện, tung nhảy như bay, người cá biệt có tuệ căn thậm chí có thể nhảy lên đài cao tới cả trường. Còn có bộ phận tu sĩ thì truyền thụ cho sĩ tốt một ít khẩu quyết đơn giản, phối hợp với đan dược, lực của bùa chú, khi chiến đấu chỉ cần đọc ra thì sẽ có lực lớn vô cùng, một sĩ tốt thân thể yếu ớt cũng có thể vung được một cây chày sắt nặng tới trăm cân.
Có hai người thiên về luyện khí thì ngày đêm làm việc, mỗi ngày có thể chế bảy bảy bốn mươi chín cây Viêm Hỏa tiễn. Tiễn này dùng tới một chút tài liệu của đạo gia, lại trải qua phù chú phụ trợ thêm, tiến trình có thể đạt tới 400 bước, bất luận bắn trúng đầu lập tức sẽ phát lửa, hỏa thể rừng rực không khác gì một vác dầu hỏa lớn, còn có thể duy trì liên tục cháy trong một canh giờ, phương pháp bình thường dùng mưa dập hay cát lấp đều không tắt. Loại Viêm tiễn này tiêu hao không nhiều lắm, uy lực của hỏa diễm trong mắt tu sĩ hoàn toàn không có tác dụng, nhưng nếu như dùng vào trong chiến sự thì sẽ trở thành lợi khí, theo bản ý của hai tên tu sĩ này là muốn tạo ra Long Viêm tiên có uy lực chí ít lớn hơn gấp 10 lần, cứ ba ngày thì sẽ tạo ra một cái tên mang chân hỏa, tuy là tu sĩ bị dính vào cũng sẽ bị phiền phúc không nhỏ. Tuy nhiên Tề Thiên Hạ đối với loại tiền này thì không có hứng thú chút nào, muốn hai người chỉ cần tạo Viêm Hỏa tiễn một ngày 49 cái thì tốt hơn.
Trong hàng ngũ đệ tử của Đạo Đức tông đạo hạnh cao nhất là Vân Phi đã tiến vào Thượng Thanh cảnh giới, chức trách sẽ nặng hơn. Hắn ta trong quân tìm 500 binh lính tương đối có linh tính, truyền thụ cho họ một trận pháp cùng với khẩu quyết tương ứng, lại phân lấy đan dược, lệnh họ tập luyện cho thành thạo trận này. Đến lúc hai quân đối trận, tác dụng của những binh lính chính là tại trung quân kết hành trận này.
Trận này tên là Khôn Ngọc Chuyền Nguyễn trận, lấy trận làm cơ sở, lấy huyền ngọc làm dẫn, lấy được làm hỏa, đem tình khí và sinh khí của các binh lính trong trận hóa thành đạo lực, di chuyển đến trên cau thân tại trận nhãn. Như vậy, thân là trận chủ thì sẽ có được cung cấp pháp lực vô cùng có thể thi triển pháp thuật uy lực lớn cuồn cuộn không dứt. Mà trả giá chính là những người còn lại trong trận sẽ bị tổn hại dương thọ. Lấy Vân Phi làm thí dụ, hiện giờ pháp lực của hắn nhiều nhất có thể điều khiển 500 người cấu thành trận này, lúc lâm chiến có thể phóng ra số lượng pháp thuật có thể tăng gấp đôi, mà binh lính trong trận thì sẽ bị tổn hại một năm dương thọ.
Nếu như đạo hạnh của trận chủ được tăng lên, nhân số trận này có thể dung nạp và uy lực được phát huy đâu chỉ tăng gấp bội? Nếu là Cố Thủ Chân trong Đạo Đức tông sở trường về trận pháp quẻ tượng chủ trì ở đây thì trong trận có thể chứa cả vạn người, mỗi một lần dùng người trong trận sẽ bị giảm thọ mười năm, mà chân ngôn đại chú mà Cố Thủ Chân chân nhân có thể thi pháp có thể tăng gấp bảy. Có thể nói có trận này ở đây, chỉ cần có đủ phàm nhân thì cho dù là người tu đạo hết hi vọng phi thăng cũng có hi vọng nghịch thiên!
Nếu như trận chủ là Tử Vi thì sẽ thế nào? Sợ là 10 vạn người trong trận tất cả đều bỏ mạng trong một ngày đêm. Đó chính là điềm lợi hại của Khôn Ngọc Chuyên Nguyên trận.
Trận này vô cùng thâm độc, tổn thương rất lớn đến thiên hòa, không biết là trước đây vị nào thiên tư vô song trong Đạo Đức tông lại có ý nghĩ kỳ lạ mà sáng chế ra thứ này, một tờ giấy nhật ký còn thiếu ghi chép trận này trong sử bộ đột nhiên xuất hiện trong Tam Thanh điện. Chưởng giáo lúc đó của Đạo Đức tông thấy vậy thì lập tức kinh hãi, sau đó đau khổ suy nghĩ mấy ngày, lại thương nghị cùng chư chân nhân trong tông một lúc lâu, cuối cùng không đành lòng phá huỷ đi trận này, còn ghi nó vào trong Tam Thanh Chân Quyết, nhưng chỉ ghi vào trong sách phía sau Thượng Thanh Huyền Chân cảnh giới. Người có thể tự đến cảnh giới một đã có tư cách liệt vào chân nhân, tâm tính đã định, ý chí như thép, chắc hẳn sẽ không lạm dụng trận này.
Ngày đó nguyện vọng của chưởng giáo và chân nhân rất đúng quyết định như vậy đương nhiên không sai. Chỉ là họ đương nhiên sẽ không tính đến hậu thế có một Cố Thanh, có thể tự do xem Tam Thanh Chân Quyết, cho nên ngoại trừ Ngọc Thanh chư kinh, Thượng Thanh cùng chư kinh trở xuống đều dọn đến biệt viện của Kỷ Nhược Trần để xem một lần. Mà Kỷ Nhược Trần khi đó nơm nớp lo sợ, như bước chân trên miệng bằng mỏng thời khắc nào cũng mang suy nghĩ trong đầu sáng sớm nghe đạo, tối có thể chết, mặc dù xem không hiểu, không ngờ những kinh thư này gã đã thuộc lòng toàn bộ.
Sau đó thế sự biến ảo, âm dương luân chuyển, thế sự biến đổi huyền ảo khôn lường, lục giới bao nhiêu chuyện bị đình chi, Kỷ Nhược Trần mới trở về lại nhân gian, mang tờ Khôn Ngọc Chuyền Nguyên trận giao cho Tề Thiên Hạ, mà Tề Thiên Hạ chuyển giao cho Vân Phi, vì vậy mới có kết cục ngày hôm nay.
Vân Phi mặc dù cảm thấy trận này uy lực vĩ đại không gì sánh được, vả lại chất liệu mà trận pháp sử dụng quá mức độc ác, nhưng nếu ti mi đánh giá, khẩu quyết tâm pháp của trận pháp đều là đạo môn chính tông như cùng ngọn nguồn cùng với Tam Thanh Chân Quyết mà mình đang tu, không chịu nổi miệng lưỡi của Tề Thiên Hạ nên đành phải nhận làm huyền môn chính pháp trừ yêu, nỗ lực nghiên cứu học tập, ngày đêm diễn luyện. Về phần lai lịch của trận này, hắn tuy có chút mê hoặc, tuy nhiên bởi vì đạo hạnh của hắn vừa mới tiến vào Thượng Thanh Linh Chân cảnh giới nên còn chưa học được Tam Thanh phụ kinh có ghi cái trận pháp bị cấm tiệt này.
Một vạn binh lính vốn đã được Tề Thiên Hạ thao luyện thành hình, hôm nay lại lấy pháp môn đạo gia vô thượng để hỗ trợ thêm cho thần thông, chiến lực cũng không phải cường hãn như bình thường. Chỉ là nhân thủ của Đạo Đức tông cũng có hạn, án theo tiến độ hiện nay, khi đến quân của An Lộc Sơn xuất phát chẳng qua cũng chi tăng thêm 2000 chiến sĩ mà thôi. Tuy nhiên Kỷ Nhược Trần trong thời gian ngắn đã dò xét số lượng binh lính mấy lần, mỗi ngày dò xét hai trăm người. Phàm là binh lính nhập qua soái trướng của gã đều có từ khi mơ hồ, có dị năng khác hay không thì vẫn còn chưa hiện rõ, tuy nhiên hành động thì linh mẫn, nhạy bén như gió, không kém gì những tên lính đã được phục qua thuốc, vào qua trận.
Chúng đệ tử của Đạo Đức tổng vốn cũng không hoà thuận gì với Kỷ Nhược Trần, tuyệt không đồng ý vì gã mà bán mạng như vậy.
Kỷ Nhược Trần này bất kể nhìn như thế nào cũng không phải là nhân loại, hơn nữa âm khí dày đặc, giết người như cỏ rác, khẳng định không phải là thứ người lương thiện gì. Chẳng qua Thượng Thu Thủy trước khi đi đã có lệnh, mọi người đành phải phục tùng mà thôi. Theo ý định ban đầu của họ là muốn phụ tá An Lộc Sơn khởi sự, trợ An Lộc Sơm phản kháng lại những tu sĩ bên phía Minh Hoàng, hiện tại lại biến thành phụ tá một tiên phong tướng quân nho nhỏ, điều này hình như có phần không hợp với ý định ban đầu. Vậy nên trước khi thành quân ba ngày, mọi người Đạo Đức tông đều chỉ lo tự động luyện đan thanh tu, đối với mọi việc trong quân đều hờ hững. Ký Nhược Trần vốn cũng coi không quan trọng nhưng Tế Thiên Hạ thì lại không đáp ứng.
Sáng sớm ngày thứ ba, Tề Thiên Hạ một mình đứng ở trong một doanh trướng, đều mời các đệ tử của Đạo Đức tông áo trong doanh trướng, hắn liền đứng vào giữa rồi chỉ vào một tấm địa đồ rất to treo ở trên lều, thao thao bất tuyệt giảng giải. Bản địa đồ này được vẽ cực kỳ cẩn thận, không chỉ có địa lý sông núi, phân bố cửa ải, chỗ trọng yếu của quân triều đình, thậm chí vị trí của mỗi môn phái tu đạo cũng nhất nhất liệt kê ra, ngay cả vị trí của tam đại hung địa trong thiên hạ cũng có ở trong bản đồ. Có thể nói đại thế thiên hạ đều nằm hết ở trong bản đồ.
← Ch. 427 | Ch. 429 → |