Vay nóng Tinvay

Truyện:Trần Duyên - Chương 430

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 430: Càng quên càng không thể quên (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Shopee


Một tên hầu cận của thái thú ở bên cạnh vội nói: "Dưới thành đều là hổ lang chi quân, quanh năm tại tái Bắc chém đầu mọi rợ, vài lão nhược bệnh tàn của chúng ta làm sao mà thủ được mấy ngày? Đại nhân, việc cấp bách là sai thân tín, dùng khoái mã, nhanh chóng đưa gia quyền của đại nhân đến Đồng Quan đi! Quân địch hiện tại còn chưa hoàn toàn vây thành, để chậm thêm có thể sẽ không kịp đâu!"

Thiên tưởng lập tức giận dữ, quát lên: "Nghịch tặc! Ngươi muốn đại nhân lâm trận bỏ chạy hay sao!? Ngươi chẳng lẽ là nội ứng của An Lộc Sơm cài vào Tấn Châu?"

Tên hầu cận không tỏ ra yếu kém chút nào, chửi: "Nếu không phải uống máu của binh lính, lĩnh tiền không quân phí của triều đình đều ăn vào trong bụng của mình, hiện tại đứng trên tường thành sẽ không phải là những lão nhược bệnh tàn này đâu? Hơn mười vạn bách tính trong thành Tấn Châu ai chẳng biết Tệ đại tướng quân người đang nuôi vợ bé lục phòng? Đề mất Tân Châu, người thứ nhất bị mất đầu diệt tộc chính là Tề đại tướng quân người thôi!"

"Được rồi! Đại địch trước mặt, người một nhà còn ầm ĩ cái gì?" Trong lòng Bạch thái thú vừa sợ vừa phiền, quát bảo hai người ngưng lại. Hắn đã học qua binh thư, nhìn hai bên bản trận của Kỷ Nhược Trần mỗi bên đứng 300 Phiêu Kỵ, thật là nhân cường mã tráng. Cho dù mình trốn ra từ cửa Nam, có lẽ không chạy được xa đã bị đuổi kịp thôi. Ngựa của hắn có nhanh mấy cũng không thể nhanh hơn những con lang kỵ tại tái Bắc này được?

Nếu như muốn trách cứ chỉ có thể trách đại quân của Kỷ Nhược Trần tới quá mức đột nhiên, đã đến dưới thành sớm hơn mười ngày so với dự đoán. Mấy nghìn nhân mã này chẳng lẽ là bay tới hay sao? Hơn nữa trong quân cũng không mang theo quân nhu quân dụng ở phía sau, vậy dọc theo đường đi, gần vạn nhân mã ăn cái gì, uống cái gì, ngủ ở đâu?

"Chẳng lẽ... có tiền nhân tương trợ?" Bạch thái thú bị ý nghĩ của mình làm cho kinh hãi hon.

Gặp qua quân dung của Kỷ Nhược Trần, Bạch thái thú đã hiểu ra thời khắc cần quyết đoán, là hi sinh cho tổ quốc, hay là cầu sinh?

Ngay khi mọi người trên tường thành hoặc tranh cãi ầm ĩ, hoặc kinh hoàng Tề Thiên Hạ đã xuống ngựa, đi đến bên cạnh một cái kiệu màu mực ở trung quân, thấp giọng nói: "Chủ công, hiện nay sĩ khí của quân địch rất yêu, nhân tâm dao động thời cơ đã tới, có cần công thành hay không?"

Trầm mặc chỉ chốc lát, trong kiệu truyền ra giọng nói thản nhiên của Kỷ Nhược Trần: "Truyền lệnh chư quân, hạn trong vòng một khắc phải phá thành.

Tại trung quân của Kỹ Nhược Trần có hiệu biến ảo, từng trận trống trầm thấp mạnh mẽ vang lên.

Một nghìn người theo phương trận(thế trận hình vuông đi sát nhau) xông ra từ trong quân, những quân sĩ này đều là bộ tốt đi bộ, có người câm thương ngắn, có người cầm trong tay đạo thuẫn, đan xen thành làng Phong trận đầy mạnh về phía trước, mục tiêu trực chi Bắc Môn Tấn Châu ở phía trước, bước tiến của ngàn quân tốt chỉnh tề đồng loạt, nhìn qua giống như chỉ là một người, thời khắc tiến lên đất rung núi chuyển!

Đám quan văn võ tướng trên tường thành Tấn Châu tất cả đều ngạc nhiên, cũng không phải bị quân dung của Bắc quân làm kinh hãi mà ngạc nhiên về phương trận ngàn người này không có thang máy cũng không có lối mộc, cứ lao thẳng đến cửa thành, đây là muốn công thành hả? Bị cảnh tượng quỷ dị trước mắt nghi hoặc, nhưng không một người nào lên tiếng bố trí phòng thủ.

Thế tới của ngàn bộ tốt này cực nhanh, chỉ trong mấy suy nghĩ đã tiến vào nhất tiễn chi địa(*), chỉ nghe được một tiếng quân hiệu "Hắc" trầm thấp truyền ra từ trong miệng của ngàn người, đất rung núi chuyển, bụi bặm tung mù, mọi người bắt đầu phát lực chạy như bay.

(*) nhất tiên chi địa: Cổ nhân dùng quãng đường của mũi tên bắn ra để làm thước đo, cự ly của mỗi mũi tên khoảng 130 bước, tương đương với cự ly tầm bắn của một mũi tên.

Vẫn là Tề thiên tướng có phản ứng đầu tiên, la to "Bắn cung", nếu như bị bộ binh không mang theo bất cứ khí giới nặng nào lại xông qua được thành hào, chẳng lẽ không phải biến thành trò cười còn gì? Chúng quan tướng như ở trong mộng mới tỉnh, trên tường thành hiệu lệnh liên tiếp. Tiễn như châu chấu toàn theo cụm bay xuống. Lực phu vác đá gấp rút chạy lên tường thành, đá đã xếp thành từng đống phía sau cung binh, những binh tướng còn lại đều đã đao kiếm xuất vỏ.

Một ngàn bộ tốt này một khi phát lực, thật sự là nhanh hơn ngựa phi, nhanh đến nỗi khác thường. Phần lớn tên từ trên bờ thành bay xuống đều cắm vào phía sau phương trận, còn không thì đa số cũng bị những quân tốt như yêu my vung thuẫn ngăn cản. Sau một vòng tên đầu tiên, không ngờ chỉ ngã có năm, ba người!

Trong nháy mắt ngàn bộ tốt đã xông đến phía trước thành hào, đối mặt với thành hào cao tới hơn hai trường, trận hình liên biến hóa, phương trận một phân thành hai, quân tốt đều bỏ xuống đạo thuận đang cầm trong tay rồi lần lượt theo thứ tự nhảy lên, tại không trung mở rộng tứ chi, giống như sinh ra thêm hai cái cánh, đa số binh lính cứ như vậy mà trực tiếp nhảy vọt qua thành hào! Số ít thì bị rơi xuống nước nhưng cũng tiếp cận được bên bờ sông hộ thành, sau đó chỉ dùng một chút sức lực đã nhảy lên bờ.

Những quân tốt cầm thương thì tại chỗ nhảy lên cao, nhảy tới cao hơn một trường mới ném mạnh đoản thương trong tay lên bờ tường cao tới ba trượng!

Trên tường thành, Tấn Châu bất kể binh tướng hay là thái thú đều ngần người ra nhìn, nhìn binh lính Bắc quân ngậm đạo trong miệng từng nhóm từng nhóm nhảy qua thành hào, không ngờ ngay cả thang máy cũng không dùng trực tiếp cùng sử dụng tay chân đế bám vào tường leo lên! Một số ít lão binh của Tân Châu có gan lớn thì lớn tiếng la to, ngay khi thò nửa người ta muốn ném đá hoặc là dùng đao thương đâm vào quân địch đang thành thành lên thì đã bị mũi lao như điện bay tới đâm thủng người, từng người từng người nằm ngã thành đống trên tường thành!

Vì một tiếng, một mũi lao cơ hồ là vượt qua tóc mai của Bạch thái thú, sau đó 'đinh một tiếng cắm sâu vào trong tường thành, lún vào cả thước.

Một dòng máu tươi chậm rãi chảy ra từ trên da thịt của Bạch thái thú.

Lúc này tại trung quân của Kỷ Nhược Trần từ từ mọc lên một đóa mây tía rồi bay về phía thành Tân Châu. Áng mây này vừa xuất hiện, ngay lập tức đã bay tới dưới thành Tấn Châu. Lúc này Bạch thái thú mới mới nhìn rõ áng mây nguyên là một thiếu nữ trẻ xinh đẹp, dung mạo dáng người quyến rũ dáng người, cho dù ngay trên chiến trường huyết khí trùng thiên ở đây vậy mà cũng khiến Bạch thái thủ phát khô cả họng. Thế nhưng kế tiếp, trong lòng Bạch thái thú lại là phát run.

Chỉ thấy thiếu nữ này múa cánh tay như bánh xe, nắm lên một đám binh sĩ rồi ném về phía tường thành. Nhìn nàng có vẻ yếu đuối, nhưng giơ lên cả trăm kiện tốt mỗi người đều nặng trên 100 cân này lại dễ dàng như nắm những hòn đá nữ rồi tiện tay ném họ lên tường thành cao ba trường. Những quân tốt thèm máu này và lên đầu tường lập tức đao chém thương đầm, lặng lẽ bắt đầu chém giết. Họ người nào cũng lực lớn vô cùng, một đao chém xuống thường thì ngay cả binh khí và người của thư quận Tân Châu đứng đối diện cũng bị chém thành hai đoạn, mà thân thể lại cứng cỏi vô cùng một đạo toàn lực của binh Tấn Châu lại giống như chém vào da trâu, cũng chỉ có thể cắt vào sâu vài phần mà thôi. Phải cần vài tân binh lính Tấn Châu hợp lực, đao chém thương đậm, sau khi đâm liên tục vào hơn mười chỗ yếu hại mới có thể đánh ngã một tên inh hắc quân.

Trên tường thành mười mấy tên bắc quân trong nháy mắt đã dọn ra một mảnh đất trống những tên yêu tốt khác đang leo lên thành như có cảm ứng được, lập tức bò về hướng bên này, ùn ùn không ngừng leo lên tường thành. Mà thiếu nữ kia thấy đã khống chế được một đoạn tường thành liền nhảy cao lê, trực tiếp nhào tới bên thành lậu có thủ binh dày nhất!

Thủ quân thành lâu chừng hai trăm, đều đã mở cung cái tên chỉ về hướng thiếu nữ đang lao tới. Thế nhưng tốc độ của thiếu nữ này nhanh cỡ nào? Thủ quân trên tường thành tiền vừa rơi dây cung, chân nàng đã đặt lên đầu tường thành Tân Châu! sống chết trước mắt, Bạch thái thú không dám do dự thêm, ném đi mũ quan, quỳ xuống đất nhấc tay, la to nguyện hàng!

Tiếng la của hắn vừa ra khỏi miệng liện cảm giác có từng trận gió thơm mát từ bên cạnh kéo tới, thiếu nữ kia đã lượn quanh người hắn một vòng. Trong nháy mắt, Bạch thái thú chỉ cảm thấy như đang nằm ở trên một bầy rắn rết đồng nhung nhúc, chúng đang kinh khủng quấn lấy thân mình, mấy lần đã muốn ngất đi.

Bạch thái thú vừa hàng những kẻ hầu cận đương nhiên không thể chậm hơn, ngay cả Thiên tướng vốn đang hùng hồn khiêu chiến cũng ném xuống bột đao, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Những binh lính thủ quân Tần Châu không đủ cơ linh thì vẫn còn đang phản kháng, lại bị Bắc quân chém ngã xuống từng người như thái rau. Mà những nơi thiếu nữ đi qua thì tức khắc sẽ dâng lên một mảnh huyết lãng!

Trong quân trận bên ngoài thành, cây nhang đang đốt phía trước kiệu cũng mới cháy được phân nửa.

Màn kiệu vẫn không mở, chi truyền ra thanh âm bình thản của Kỷ Nhược Trần: "Được rồi."

Thân binh bên cạnh kiệu tức khắc giơ lên kèn lệnh đã được gia cố thêm đạo pháp, hít sâu rồi thổi một hơi thật dài.

Tiếng kèn kéo dài, thế lương trong khoảnh khắc đã truyền khắp chiến trường khi một tiếng kèn lệnh cuối cùng được vang lên, toàn bộ bắc quân trên tường thành đều lui về sau một bước, tất cả đình chỉ chém giết.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-521)