Vay nóng Tinvay

Truyện:Trần Duyên - Chương 435

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 435: Càng quên càng không thể quên (8)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Shopee


Trong lúc loạn chiến, thanh âm truyền ra từ trong cây kiệu màu mực vẫn ung dung bình tĩnh: "Hậu trận còn có hai nghìn kỵ binh, giải quyết chưa?"

Dưới soái kỳ trung quân đang đứng một tướng quân bình thường quanh người vờn quanh hắc vụ nhàn nhạt, căn bản thấy không có tướng mạo sẵn có là thế nào. Nghe được câu hỏi của Kỷ Nhược Trần, tên tướng quân này đáp: "Năm trăm thiết kỵ dưới trướng mạt tướng đủ để trảm hết." Ngữ khí của hắn bình thản, khi nói đến 2000 thiết kỵ tinh nhuệ cứ giống như là đang nói đến một đống gạch ngói được nặn bằng bùn vậy.

"Vậy thì thanh lý bọn chúng ngay đi."

Tướng quân xoay người lại làm một cái thủ thế, ngay sau đó năm trăm kỵ binh tại trung quân từ đầu vẫn chưa động đậy liền quất ngựa xoay người, lặng lẽ không lên tiếng lạo về hướng 2000 thiết kỵ đang chạy tới chạy lui chém giết ở trong hậu quân. Mà tướng quân này thì dắt chiến mã, vẫn đứng ở sau liệu của Kỷ Nhược Trần, cũng không thèm nhìn về phía sau trận đến một cái.

Ngay khi đang kịch chiến dữ dội, Ca Thư Bình Kinh đột nhiên cảm thấy áp lực ở phía trước nhẹ đi rất nhiều, trong lòng hắn đại hỉ, vội giục tọa kỵ, đại uyển hắc mã nghên cô hí dài, chỉ tung nhảy mấy cái đã vọt tới phía trước cây kiệu màu mực! Ca Thư Bình Kinh dốc hết sức lực bình sinh, trên thiết sóc đã nổi lên một tầng hắc viêm, lấy thế vạn quân đâm tới cây kiệu!

Ngay vào lúc này, phía sau trăm trượng đột nhiên nổi lên một đạo sát khí tận trời!

Ca Thư Bình Kinh trong lòng run lên, biết rõ lúc này không nên phân tâm, nhưng vẫn không cách nào khống chế được phải quay đầu lại nhìn, chỉ thấy phía sau trận của quân Đồng Quan đại loạn, một thanh niên y phục thô sơ đang ngồi trên một con ngựa gầy yếu, đang phá trận đánh tới!

Tướng mạo của thanh niên này rất bình thường cầm một cây thiết mâu dài một trường khi huy động mẫu ảnh như núi, phong lỗi trận trận, thường thường còn có lôi hỏa điện quang bắn ra từ thân mẫu, lướt qua đến đầu người ngã ngựa đồ đến đó, nhưng lại không có người nào xứng đáng là địch của hắn!

Ca Thư Bình Kinh thất kinh, chỉ liếc mắt đã biết tuy là mình cũng không phải là đối thủ của người thanh niên này, việc cấp bách trước mắt là phải giết được tên chủ soái của Bắc quân, làm rối loạn quan tâm của quân địch rồi mới ung dung mưu tính hậu kế. Lập tức hắn tăng lực lên cánh tay, học viên trên thiết sóc càng thêm hừng hực)

Thế nhưng một sốc với thế sấm sét này không ngờ thể đi đột nhiên bị ngừng lại! Ca Thư Bình Kinh kinh hãi, chỉ thấy phía trước cây kiệu không biết lúc nào đã đứng một tướng quân quanh thân là hắc khí đoan đoan chính chính cần chặt lấy ngọn cây thiết sóc! Tướng quân này vóc người bình thường nhưng lại có lực vô cùng lớn, mặc cho Ca Thư Bình Kinh dũng mãnh vượt ba quân, lực lớn vô cùng, lại còn ăn vào đan được trợ lực, nhưng cũng cũng vô pháp khiến cho thiết sớc tiến thêm chút nào?

Tướng quân này cầm trong tay trường đao dài năm xích, trên lưỡi đao bốc cháy hỏa diễm màu xanh thăm nhàn nhạt. Ở trong ánh mắt hoảng sợ của Ca Thư Bình Kinh, trường đạo của y đột nhiên giơ lên, một đạo đoàn sóc, hói đao chém ngựa, ba đao bều đầu!

Sau khi chém Ca Thư Bình Kinh y lại giống như mới làm xong một việc rất nhỏ bé không gì đáng kể, quỳ gối phía trước cây kiệu, trầm giọng nói: "Chiến cuộc đã định, đại tướng quân còn có phân phó gì không?"

"Tốt, bảo vệ cho tốt bản doanh Thương Dã, đừng để cho bọn quỷ xa thừa dịp hỗn loạn mà chiêm tiện nghi."

Tướng quân đáp ứng một tiếng liền hóa thành một làn khói xanh dần dần tán đi. Đại quân phía sau trận, 500 thiết kỵ cũng đều tự hóa khói bay đi, mà 2000 tinh kỵ của Đồng Quan cũng đã thành thi thể nằm la liệt chiến trường.

Chủ soái vừa chết, tàn binh Đồng Quan cuối cùng tán loạn, thế nhưng bọn chúng đánh lâu lực đã kiệt, làm sao thoát được bàn tay của những yếu tốt không biết mệt mỏi là gì này? Kẻ thông minh thì lập tức đầu hàng kẻ chạy trốn thì bị đuổi theo chém cho đến chết. Bất kể trốn ở chỗ nào, những yêu tốt này cũng có biện pháp để tìm họ ra.

Tới gần hoàng hôn, cuộc đại chiến mới được bình định.

Hai vạn tinh nhuệ Đồng Quan, từ 4000 tên đã đầu hàng thì tất cả đều chết trận. 5000 yêu tốt dưới trướng của Kỷ Nhược Trần cũng tổn hại gần nửa.

Bố y thanh niên xuất ngựa chạy đến, phóng ngựa cho đến phía trước kiệu mới xoay người xuống ngựa, quỳ sát xuống đất, cúi đầu nói: "Tôn Quả tới chậm, xin chủ nhân giáng tội!"

Kỷ Nhược Trần than nhẹ một tiếng, nói: "Ngươi có thể tìm được một đoạn tục duyên, cũng là chuyện tốt khó có được, sao ta lại trách ngươi? Được duyên không dễ, bỏ duyên càng khó, nếu như nghĩ đến duyên thì còn phải xem đến tạo hóa."

Lúc này Ngọc Đồng cả người đẫm máu đã trở lại bên cạnh kiệu, liền hỏi kế tiếp nên dự định làm gì, đóng quân ở đâu.

Kỷ Nhược Trần xốc lên mành điệu, nhìn thi thể khắp nơi trên chiến trường nói: "Lập doanh ngay tại đây đi. Ban ngày các ngươi đã huyết chiến vất vả, đêm nay ta sẽ đích thân bắt chuyện với khách."

Ngọc Đồng nghe xong không tự chủ được rùng mình một cái, len lén thè lưỡi về phía Tôn Quả.

Tôn Quả lại làm như không thấy.

***

Màn đêm hạ xuống ánh trăng sáng từ từ lên cao, ánh trăng thanh lãnh soi sáng doanh trường trơ trọi giữa chiến trường. Vô số tử thi được kéo đến chồng lên nhau, vòng quanh đại doanh xếp thành tấm đồng thi thể như những ngọn núi nhỏ, bốn phía chất củi phóng hỏa đốt cháy. Quân doanh tại trung tâm tám đống lửa cháy hừng hực, trái lại như ẩn ở trong bóng tối.

Dưới màn đêm, lờ mờ xuất hiện hai nhóm người, hội họp lại tại cự ly cách đại doanh hơn mười dặm.

Một nhóm thân ảnh có số lượng nhiều hơn, cao thấp mập ốm không đồng nhất, chừng hai mươi mấy người, tên dẫn đầu trầm giọng nói: "Hùng Quý huynh, sao chỉ có ba người các người qua đây?"

Một nhóm người khác chỉ có ba người, tên ở giữa vừa lùn vừa béo hắc hắc nói: "Đại đội nhân mã còn ở phía sau, phải qua một lúc nữa mới đến. Sao hả, các ngươi nóng ruột dự định làm một mình à? Ta thì cũng không có gì đáng kể, tuy nhiên nghe nói hai nhóm phía trước các ngươi cũng đều bị diệt toàn quân, tổn thất nhân thủ rất lớn, ngoài Minh Sơn các vốn đã ít ỏi, hương khói không thịnh, vẫn nên chờ người của chúng tôi để tôi hãy hành động đỡ phải một đi không trở lại."

Giọng nói của tên mập có phần trêu chọc, yêu chúng Minh Sơn nghe vậy thì giận dữ. Tên dẫn đầu chặn thủ hạ lại, cười lạnh nói: "Hùng Quý 1 lynh, chúng ta cũng không phải là mời các ngươi tới hỗ trợ, là người tự mình nói muốn tồn tới cùng hợp với Yêu tộc mà? Một đại đội Thượng Thanh cảnh giới cũng chưa có đến, tên tiểu tử cho dù trong tay có Luyện Yêu Đinh, Minh Sơn chúng ta cũng ứng phó được. Đêm dài nhiều mộng Hùng Quý huynh là muốn cùng chúng ta tiến lên ngay bây giờ hay ho ở lại đây chờ quân tiếp viện?"

Hùng Quý hướng về bên hông làm một thủ thế mời, cười nói: "Các ngươi mời! Còn ta thì cử ở chỗ này đợi thôi!"

Yêu chủng Minh Sơn cũng không nói nhiều, lập tức tiến vào trong bóng tối, phân công nhau lên về phía quân doanh.

Mắt thấy yêu chúng Minh Sơn đã đi xa, một tên yêu bên cạnh Hùng Quý cười lạnh nói: "Không có Thiên Hình sơn chúng ta hỗ trợ, bọn chúng hơn phân nửa sẽ phải ăn thiệt thòi lớn, lần này không biết lại bị luyện thêm mấy tên đây."

Hùng Quý thản nhiên tự đắc nói: "Không cần vội, để cho chúng chết thêm mấy tên cũng không phải là chuyện gì xấu. Minh Sơn vốn cũng không còn mấy tên đại yêu, nghe nói yêu hậu Văn Uyên bị trọng thương tính mệnh không còn vài ngày. À vừa chết, Dực Hiên khẳng định sẽ lên Đạo Đức tông liều mạng Tục ngữ nói 'rắn chết vẫn còn nọc, người tài ba bên trong Đạo Đức tông cũng có rất nhiều, còn có một lão bất tử Tử Vi đang tọa trấn, lên núi còn không phải là chịu chết sao? Nói không chừng qua mấy ngày nữa, không cân chúng ta động thủ, thiên hạ tam đại vếu địa cũng sẽ biến thành nhị đại vếu địa."

Hai bên lập tức vô hạn sùng bái, tiếp tục vỗ mông ngựa: "Hùng trưởng lão quả là sáng suốt!"

Hùng Quý dương dương tự đắc, hắn trời sinh xảo trá lười nhác, thiên tư thường thường chỉ là cậy vào sống lâu, từ cách già dặn mới lăn lộn đến chức vụ nhàn hạ trưởng lão, nếu như luận tu vi, hắn đã trên ngàn tuổi sợ rằng còn kém hơn cả tên tiểu yêu kia trong Thiên Hình sớm chi mới thu luyện hơn hai trăm năm. Lần này sai hắn dẫn đội xuất chính, cũng là một việc dễ dàng đối thủ rốt cuộc còn chưa đến tu vi Thượng Thanh, hơn mười đại yêu cùng tiến lên, còn không phải là việc dễ như trở bàn tay hay sao?

Khi ba con yêu còng đang nói chuyện, tại bên trong quân doanh phương xa đã động thủ. Chỉ thấy một đạo thanh quang phóng lên cao, bên cạnh quang trụ mây trôi lượn lờ, luồng khí lẫm lẫm truyền khắp nơi.

Tên yêu bên trái nheo mắt, cố gắng trấn tĩnh nói: "Hay! Đã luyện được một con."

Hùng Quý lấy tay vuốt râu, giả vờ cao thâm, trầm ngâm nói: "Lần trước không phải là báo rằng đạo hạnh của hắn so với Thượng Thanh còn kém ba bậc, nhìn cái thế này, vì sao chỉ kém có hai bậc?"

Tên yêu bên phải nói: "Có lẽ là hắn đã tiến bộ, hoặc có thể đã nhìn lầm, dù sao thì cũng không cần lo, kém ba bậc hay hai bậc thì có gì khác nhau? Đều vẫn chưa có tới Thượng Thanh Cho dù có đến Thượng Thanh thì cũng không phải là đối thủ của Hùng tương lão ngài, lại càng không cần nói lần này chúng ta người đồng thế mạnh. Bên cạnh tên kia cũng chỉ có một ả đàn bà khá phiền phức chút thôi."

Hùng Quý gật đầu có phân tán đồng nhưng mà không biết vì sao trong lòng mơ hồ có chút lo lắng.

Hai đạo quang trụ màu xanh theo nhau dựng lên, lần này Hùng Quý tự xưng là học sâu Chiều rộng cũng mất đi trấn tĩnh, nói với giọng run rẩy: "Tại sao lần này đạo hạnh của hắn chi còn kém Thượng Thanh một bậc? Lẽ nào... hắn thực sự nuốt yêu đan đã luyện ra?!"


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-521)