Vay nóng Tinvay

Truyện:Trần Duyên - Chương 446

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 446: Ý nghĩ tuyệt vọng (8)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Lazada


Sắc mặc Ngâm Phong dịu xuống từ từ nói:

"Hóa ra là hậu nhân của Nữ Oa nương nương, thảo nào lại có tư chất tốt như thế. Trên người của người đang chảy dòng máu quý tộc, vì sao người lại ngăn cản ta diệt yêu trừ ma?"

Thanh Y lắc đầu, nói:

"Thượng tiên nhìn lầm rồi, Thanh Y bất quá chỉ là một tiểu yêu mà thôi, nhưng mà ta và người mà thượng tiên truy sát lại là người một nhà."

Ngâm Phong cau mày nói:

"Nương nương mặc dù không vào tiên giới, nhưng lại được chúng tiên kính nể. Ngươi có huyết mạch của nương nương, cho dù là từ trước tới nay chưa từng giác tỉnh, nhưng cũng không thể giống như những yêu nghiệt khác được, sao có thể nói là người một nhà?"

Thanh Y than thở:

"Chúng ta tranh cãi việc này thì cũng không có kết quả. Thanh Y không quên được cội nguồn, mặc kệ là mang huyết mạch của ai, thì ta cũng chỉ là một tiểu yêu mà thôi, quá khứ là vậy, bây giờ cũng vậy, tương lai cũng không khác. Trong mắt thượng tiên, cho dù là người hay yêu thì cũng chỉ là con kiến hội mà thôi, ngài cần gì quản con kiến hội này nghĩ gì, làm gì? Ngài cứ đánh giết là được. Thế nhưng ở trong mắt con kiến hội này có một con kiến hội khác to hơn trời, to hơn đất. Thanh Y chỉ là một con kiến hỏi mà thôi."

Hai hàng lông mi của Ngâm Phong nhíu chặt lại, nói: "Nói cách khác, người nhất định phải ngăn cản ta?"

Thanh Y than nhẹ một tiếng, đối mặt với Ngâm Phong đang tỏa ra sát khí nhưng Hỗn Độn Tiên trong tay nàng không có chút nào dao động nàng có chút mệt mỏi nói:

"Đúng. Bất quá ta không muốn giết người, giết người thì được gì, ngươi hãy trở về đi."

Ngâm Phong ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng, nói:

"Mặc dù pháp bảo của ta đã dùng hết, pháp lực chỉ còn không tới phân nữa, nhưng cho dù ngươi liều chết thì người có thể giết ta được sao?"

Thanh Y nhàn nhạt nói:

"Giết không được người, nhưng có thể làm cho ngươi nguyên khí đại thương. Khi đó, người định dùng mấy người của Thánh Khư Cung để bảo vệ Cố Thanh ư? A, đúng rồi, dường như người đã hạ sơn một thời gian. Thời gian dài như vậy chẳng lẽ không có ai đến tìm Cố Thanh?"

Sắc mặt của Ngâm Phong thay đổi mấy lần, trong lòng hắn liên tục suy nghĩ, cuối cùng hắn không thể bỏ mặc Cố Thanh, vì vậy hắn nhìn Thanh Y cười lạnh, nói:

"Tốt! Ngươi rất tốt!"

Trong khi nói chuyện, đóa Tiên Liên dưới chân hắn xoay chuyền, từ từ bay về phía Thanh Khư Cung.

Thấy Ngâm Phong quay đầu lại, Thanh y liền thu Hỗn Độn Tiên vào, khuôn mặt nàng vẫn không có gì thay đổi nàng nói:

"Sau này thượng tiên muốn đánh muốn giết gì thì cứ tìm Thanh Y là được."

Ngâm Phong hừ một tiếng, không hề quay đầu lại, hắn chỉ một ngón tay về phía Trấn Yêu Tháp, hắn muốn thu pháp bảo này về, còn Tô Hòa nói không chừng đã bị biến thành tro rồi.

Không ngờ hắn liên tục dùng ba lần thần niệm, nhưng Trấn Yêu Tháp một chút nhúc nhích cũng không có. Ngâm Phong lúc này đã cảm ứng được một luồng yêu khi dày đặc đang tiến lên Thanh Thành Sơn, tuy rằng trên mặt hắn vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng của họ đang rất gấp gáp, hắn dùng thần niệm ra lệnh cho Trấn Yêu Tháp luyện hóa Thiên Hồ sau đó tự động quay về, khi đó hắn sẽ nhanh chóng trở lại Thanh Khư Cung.

Trấn Yêu Tháp bỗng nhiên vang lên tiếng răng rắc, sau đó thỉnh thoảng có một chút tia lửa từ bên trong tháp lộ ra, lòng Ngâm Phong khẽ động hắn thâm kêu không tốt, ngay sau đó hắn nghe một tiếng nổ lớn, Trấn Yêu Tháp đã biến thành mảnh vụn!

Từ bên trong ngọn lửa, Tô Hòa từ từ bước ra.

Mặt Tô Hòa lạnh như băng, nụ cười trên mặt từ sớm đã biến mất, trong hai mắt nàng tràn đầy sát khí. Thân thể của nàng khẽ động lộ ra một thân thể trần truồng vô cùng gợi cảm. Trong Trấn Yêu Tháp toàn là Thiên Hòa, có y phục nào chống chịu nổi Thiên Hỏa thiêu đốt vì vậy y phục trên người nàng đều biến thành tro bụi. 

Tô Hòa từ sớm đã thấy Thanh Y nhưng nàng không vội hỏi thăm, trước tiên nàng dùng thần thức quét xung quanh và dặm một lần, sau khi xác định không có ai nàng mới nhìn về phía Thanh Y, một lúc sau nàng thở dài, nói:

"Hóa ra là người... Gần đây hắn có khỏe không?"

Thanh Y nói:

"Đương nhiên là không tốt, nhưng may mà không xảy ra chuyện gì, thúc thúc cứ vậy cả ngày cho tới khi đi ngủ. Thúc thúc vẫn ở trên hòn đảo nhỏ như trước. Nếu không... Tỷ tỷ đến Vô Tận Hải gặp thúc thúc một lần, nói chuyện với người một chút, ta nghĩ bây giờ người đang rất cô đơn."

Thanh Y vốn là lần đầu gặp mặt Tô Hòa, nhưng mà từ lâu nàng đã biết về chuyện của Tô Hòa, nàng là người thông minh, hai chữ a di khi tới miệng cũng bị nàng mạnh mẽ biến thành tỷ tỷ.

Tô Hòa đỏ mặt, nàng nói quanh co: "Hắn... n, Hắn... Có cái gì tốt để gặp?"

Một lát sau, cơn ngượng ngùng đã rời đi, Tô Hòa bỗng nhiên không còn chút hứng thú nào, nàng than thở:

"Ai, gặp thì có ích lợi gì, hắn có chuyện gì để nói chứ? Lần này ta cũng hơi khinh thường, ta nghĩ rằng đi theo phía sau đồ đệ thì không có việc gì, ai ngờ Trích Tiên lại lợi hại như vậy. Hơn nữa, tuy lần này Nhất bị hủy nhưng chẳng phải là hắn không có việc gì ư, ta cần gì phải đến?"

Đối với Tô Hòa, Thanh Y cũng không biết phải khuyên nhủ như thế nào, mình cũng đâu có tốt hơn bao nhiêu?

Lúc này Nhất đã đi tới Vô Tận Hải.

Hắn chỉ còn lại một luồng tàn hồn, vô tri vô giác, hắn chi tiết bằng bản năng mà bay về phía Vô Tân Hải mà không hề biết phía sau xảy ra rất nhiều việc. Trong nháy mắt, hắn đã vượt qua Vô Tận Hải mênh mông dừng ở hòn đảo đơn độc nồi lên ở đây không biết đã bao lâu.

Tàn hồn của Nhất quỳ trên mặt đất, hắn cúi đầu, nói: "Nhất phụ lòng kỳ vọng của chủ nhân, nhưng một nghìn tám trăm năm trước ta có thể nhịn được nhưng một nghìn tám trăm năm sau ta đã không thể nhịn nổi."

Chủ nhân của Vô Tận Hải ngàn năm qua vẫn ngon bất động cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói của hắn không cao không thấp, mà là đi họ êm dịu, từ bốn phương tám hướng vang đến, cho dù ngươi ở chỗ nào thì ngươi cũng nghe như là có người đang ngồi cạnh nói chuyện với người:

"Có người từng nói một câu 'Trên coi nay có việc nên làm cũng có việc không nên làm'. Lần này ngươi cũng không cần phải nhậnữa, kỳ thực một nghìn tám trăm năm trước ta cũng không đành lòng, cho nên người không có làm sai cái gì, đứng lên đi."

Nhất không đứng dậy mà hỏi ngược lại:

"Thế nhưng có một chuyện ta nghĩ một nghìn tám trăm năm cũng không ra. Nếu không cần nhẫn, vì sao chủ nhân vẫn luôn đặt mình ở ngoài cuộc, ngồi yên không thèm để ý tới?"

Chủ nhân của Vô Tận Hải không trả lời mà chỉ một ngón tay về phía trước, hỏi: "Ngươi tới đây nhìn xem nơi đó có thứ gì?"

Nhất nhìn theo phương hướng hắn chỉ, Nhất chỉ thấy được một biển cả mênh mông.

Nhất nói: "Có trời, có biền."

Chủ nhân Vô Tận Hải cười cười, nói:

"Ngươi không rõ vì người chỉ nhìn thấy được trời, được biến. Nếu như ngươi có thể nhìn thấy Luân Hồi chị Thủy ở bên ngoài biển cả thì người sẽ hiểu."

Nhất dường như có chút suy nghĩ, sau đó cười khổ nói:

"Bây giờ ta đã biết, có thể biết tại sao mình không hiệu hóa ra cũng là một loại cảnh giới. Đạo nhân trong Hàn Băng Ngục hóa ra từ lâu đã biết tại sao mình không hiểu, cuối cùng ta vẫn kém hơn hẳn một bậc! Đáng tiếc, hôm nay ta hiểu ra đã có chút chậm rồi."

Chủ nhân Vô Tận Hải nói: "Có một câu nói 'Có thể nhìn thấy đạo thì có chết cũng mĩm cười'. Ngươi có thể đi."

Nhất với một cái sau đó biến thành làn khói bay đi.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-521)