Vay nóng Homecredit

Truyện:Trần Duyên - Chương 389

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 389: Đường sinh tử (12)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Lazada


Mặc dù lúc này khí thế của hắn không hiện ra nhưng uy nghiêm loáng thoáng phát ra đã khiến tên tướng quân mặt quỷ không dám tiến vào phạm vi hai trường xung quanh hắn.

Thấy Tôn Quả đi săn đã có thành tựu, cuối cùng Ký Nhược Trần cũng vươn người đứng dậy, há miệng phun Văn Vương Sơn Hà đinh ra.

Đinh màu xanh gặp gió liên lớn lên, qua một lát đã biến thành một chiếc đinh lớn cao hơn ba trượng miệng đinh phun ra minh diễm màu xanh lam hừng hực cao tới một trượng.

Đợi sức nóng trong định đã đủ, Kỷ Nhược Trần nhấc Tôn Quả lên ném vào trong Sơn Hà đình.

Cho dù sự nhẫn nại của Tôn Quả hơn người cũng không nhịn được phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết! Hắn lung lay lắc lư, ở trong định xông trái xông phải muốn tìm đường ra. Nhưng minh diễm đã sớm thiêu đốt toàn thân hắn, lại tiếp tục chui vào trong cơ thể, thậm chí đã bắt đầu ăn mòn thức hải của hắn!

Nghe thấy từng tiếng kêu thảm thiết của Tôn Quả, nhìn bóng dáng không ngừng chìm nổi trong định kia, Ngọc Đồng đã từng bị minh điềm luyện hồn không khỏi sắc mặt trắng bệch, đồng cảm tựa như chính bản thân mình, trong chốc lát toàn thân cũng mềm nhũn không còn chút sức lực nào, thiếu chút nữa rơi xuống mặt đất.

Tôn Quả chỉ kêu la một lát rồi bỗng nhiên chỉ tay lên trời chửi ầm lên! Càng về sau tiếng chửi mắng càng lớn, một luồng sương mù đỏ sậm từ miệng mũi, thất khiếu của hắn tuôn ra, biến thành một sợi dây quanh co leo về phía trên bầu trời.

Đám sương mù màu máu này cực kỳ đậm đặc, dường như lúc nào cũng có thể nhỏ ra vài giọt máu tươi.

Thế đi của nó cũng không quá nhanh, nhưng chỉ qua một lát đã thấy lan tới ba trăm tượng trên không trung, cũng không biết thân thể gầy gò của Tôn Quả tại sao lại có thể chứa đựng nhiều sương mù màu máu như vậy.

Sợi sương mù lên cao tới ngàn trượng, mũi nhọn chạm đến đám mây sà xuống vì vậy màu đỏ sậm quỷ dị lan tràn ra dọc theo tầng mây, trong chốc lát đã nhuộm đỏ cả tầng mây xám trong phạm vi mấy trăm dặm.

Đám mây bị nhuộm đỏ cũng trở nên có linh tính, thậm chí bắt đầu không ngừng chuyển động ở bên trong tầng mây. Lại qua một lát sau, đám mây mất rốt cuộc đừng lại tại một chỗ, không hề chuyển động nữa mà bắt đầu chầm chậm tụ lại)

Kỷ Nhược Trần vươn tay chỉ ra, quy định phạm vi hoạt động. Vì vậy một khối nham thạch to lớn dài trăm trượng rộng trăm trượng cao cũng trăm trượng từ dưới đất trồi lên!

Hai vệt lửa màu lam từ đôi mắt hắn bắn ra, trong khoảnh khắc đã thiêu đốt lên khối nham thạch lớn đang trôi nổi trên không trung này.

Trong Cửu U minh diễm hùng hục, khối nham thạch to lớn không ngừng tan chảy, không ngừng bị bài trừ tạp chất, chi qua thời gian một nén hương, lại một cây Tu La hung mâu đã thành hình trong ngọn lửa!

Kỷ Nhược Trần quơ tay, Tu La đã nằm trong lòng bàn tay, ngay sau đó hắn ngẩng mặt nhìn đoàn mây máu ngưng tụ trên không trung minh diễn trong đôi mắt âm u bùng lên!

Nơi đó, tức là nơi Tôn Quả tới.

Dựa vào oán khí của Tôn Quả làm vật dẫn, cuối cùng Ký Nhược Trần cũng tìm được nơi để phá vỡ bức tường ngăn cách giữa sáu giới, nơi âm khí, gió mạnh của Không gian hoang vu hội tụ lúc này.

Mắt thấy Kỷ Nhược Trần chuẩn bị ra tay, trong nội tâm Ngọc Đồng điên cuồng giãy dụa, cuối cùng khát vọng với sinh mạng đã áp đảo được sợ hãi, nơm nớp lo sợ kêu lên:

"Đại nhân, chờ đã!"

Kỷ Nhược Trần giơ mâu lên, hỏi: "Chuyện gì?"

Ngọc Đồng lấy hết sức bình sinh mới dám nói:

"Đại nhân, tiểu nhân từng nghe nói Nhân gian giới kia cực kỳ nguy hiểm, vượt xa m ty Địa Phủ. Giữa quan lại của Địa Phủ có truyền lưu tám chữ bí quyết, xem như ngày sau luân hồi đến nhân gian làm căn nguyên đề sống yên ổn."

Kỳ Nhược Trần ô một tiếng, chậm rãi hạ Tu La xuống nhìn chằm chằm Ngọc Đồng nói: "Là tám chữ gì, nói đi!"

Ngọc Đồng cắn răng nói:

"Nơm nớp lo sợ, như đạp bằng mỏng! Đại nhân, nếu như ngài đi Nhân gian giới, nhớ lấy không thể quá phô trương làm việc gì cũng phải cẩn thận!"

Kỷ Nhược Trần cẩn thận suy nghĩ một phen, một lúc lâu sau mới nói:

"Rất có đạo lý, không phải ngươi cản ta, bản thân ta có lẽ lại quên mất điều này, còn phải bố trí cho các ngươi một phm. Dù sao chuyện này ta đi, quá nửa là có đi mà không có về.

Các ngươi đi theo ta đã nhiều ngày, linh trí cũng đã mở ra, ta đây sẽ nói cho các ngươi về đại thể của Không gian hoang vu lúc này, ngày sau các ngươi tránh hoạ tìm phúc, có thể có thành tựu thế nào đều phải nhìn vào tạo hoá của các ngươi."

Kỷ Nhược Trần dừng lại một lát rồi mới chậm rãi nói: "Từ khi ta sinh ra tại Không gian hoang vu tới nay đã qua mười năm, như đi vào cõi thần tiên trải qua mười vạn dặm, trong khi đó gặp được năm ma thần, Hồng chính là con yếu nhất trong số đó. Bên trong Phong Đô thành còn có một toà thành khác nữa, cấm chế trong đó dày đặc, ta cũng không biết là nơi thế nào. Chị là trong khi ta như đi vào cõi thần tiên loáng thoáng cảm thấy được, khu vực bên trong thành cũng không phải thuộc về Không gian hoang vu. Nơi Thập Điện diêm vương quản lý chẳng qua chỉ là một vòng mỏng ở phía ngoài mà thôi. Sau đó ta gây khó khăn cho Phong Đô nhiều lần cũng là do muốn xem rốt cuộc bên trong đó ẩn giấu thứ gì. Sau khi ta diệt Hồng, tuy Quy Xa thiếu kiên nhẫn nhưng cũng chỉ cho thuộc hạ đến đây tranh đoạt lực Luân Hồi, cũng không tự mình tới, ý định thực sự chính là muôn mượn tay ra để khiến thực lực của thành phía trong Phong Đô bộc lộ ra. Các ngươi nhớ cho kỹ, các ma vật trong Không gian hoang vu đều có lãnh địa riêng, bình thường sẽ không rời đi. Bọn ngươi kiếm ăn cầu sinh phải cẩn thận tránh khỏi lãnh địa của ma thần, ngày sau nếu như có thành tựu, sẽ phải đi xa mấy vạn dặm, tìm kiếm một mảnh đất khá lớn kiếm để kiếm ăn là được."

Ngọc Đồng và tướng quân mặt quỷ cần thận ghi nhớ những lời này của Kỷ Nhược Trần.

Kỷ Nhược Trần nhìn qua tướng quân mặt quỷ, bỗng nhiên mỉm cười nói:

"Vừa rồi người đột nhiên có điều hiểu ra, linh trí lại tiến thêm một bước, hiện giờ có thể nghĩ ra cho mình một cái tên?"

Tướng quân mặt quỷ trầm giọng nói: "Mạt tướng họ Triệu, tên Xa."

Kỷ Nhược Trần gật đầu nói:

"Tốt! Từ nay về sau những Trảm Thần Minh Bị này sẽ do người thống lĩnh. Ta lại bạn thưởng cho ngươi một mồi Cửu U minh diễm, nhi ngày người dùng nó để luyện thể, ngày sau có thể sẽ có thành tựu."

Dứt lời, Kỷ Nhược Trần cong ngón tay búng ra, một ngọn lửa nhỏ màu xanh lam từ ngón tay bay ra, chui vào trong cơ thể Tri Xa, thân thể Triệu Xa run rẩy nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn nỗi đau đớn khi luyện hội một tiếng hừ cũng không phát ra!

Thấy Triệu Xa cứng rắn như vậy, trong lòng Kỳ Nhược Trần cũng không khỏi vui mừng, hào khí trong lòng âm thầm sinh ra, lập tức huýt sáo dài một tiếng, chỉ tay về phía không trung

Tu La ngâm lên một tiếng, biến thành một tia điện màu lam, trong nháy mắt đã đâm vào đám mây máu trên không trung!

Một điểm màu lam lặng lẽ sáng lên trên không trung, sau đó lan tràn ra bốn phía. Mây xám vô tận lại bị ánh sáng màu lam mạnh mẽ gặt, xuất hiện một vết rách rộng chừng ngàn trượng!

Trong vết rách giữa đám mây chỉ có ánh sáng chói mắt như muốn đậm mù mặt người ta! Sau đó bầu trời như bị xé rách, vô cùng kiếp hoa từ trong đám mây phủ xuống!

Nhược Thuỷ chợt hạ thấp xuống mười thượng lại nghe một tiếng nổ vang lên, Phong Đô tan vỡ mười dặm.

Kỷ Nhược Trần ngửa mặt lên trời cười dài, Cửu U minh diễm xông ra từ trong cơ thể, trong nháy mắt đã khiến phạm vi trăm trượng biến thành biển lửa!

Văn Vương Sơn Hà đỉnh ngâm lên mấy tiếng, thanh âm như xuyên kim phá thạch, ánh sáng bừng lên ba lần rồi mới trở lại trong ngực Kỷ Nhược Trần.

Tôn Quả ngã từ trên không trung xuống, thấy Ký Nhược Trần đang đứng tại biên minh điểm, một tay chỉ xuống đất, một tay chỉ lên trời, lập tức không nói một lời liền lăn một vòng tới bên cạnh Kỳ Nhược Trần, vững vàng ôm lấy một chân hắn, không chịu buông tay ra.

Minh diễm khôn cùng lao từ phía dưới thẳng lên kiếp vận Thiên Hoà, dĩ nhiên cũng áp đảo kiếp vẫn phải liên tiếp lui về phía sau!

Toàn thân Kỷ Nhược Trần gần như hoàn toàn biến thành Cửu U minh diễm, từ từ đấng lên, bay thẳng về phía bầu trời.

Ngọc Đồng đứng từ xa xa nhìn lại, vẻ mặt biến đổi nhiều lần, bỗng nhiên cắn chặt răng hét lón:

"Đại nhân chở ta, ta cũng đi!"

Vì vậy một cái đầu lâu biến thành một mảnh sao băng không để ý đến sự đau đớn khi bị thiêu đốt, nhảy thẳng vào giữa nơi va chạm giữa kiếp vân và minh diễm, cắn chặt lấy một góc áo của Kỷ Nhược Trần.

Tướng quân mặt quỷ đứng yên tại chỗ đưa mắt nhìn luông Thiên hoà cuồn cuộn đang từ từ đi xa.

Phía sau hắn, ba nghìn Trảm Thần Minh Binh đồng loạt quỳ xuống đất để đưa tiễn đại tướng quân đi xa.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-521)