Vay nóng Tinvay

Truyện:Trần Duyên - Chương 414

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 414: Tất cả cũng đã qua (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Shopee


Trong số khách khứa ngày hôm nay cũng có không ít người đã từng tham dự vào bữa tiệc ngày đó tại Đạo Đức tông nếu so sánh, phái nào có thể lực mạnh mẽ hơn đương nhiên quá rõ ràng. Có một số ít người đứng đầu một phái còn đã từng thấy qua Cố Thanh trong trang phục lộng lẫy tại nội đường Đạo Đức tổng phong thái vẫn đậm phong thanh như cùng tồn tại với thiên địa đó, xưng là thiên nhân cũng không quá đáng. Thế nhưng thế sự biến ảo như chong chóng, đời người cứ như gió thoảng mây bay, chi thời gian mấy năm ngắn ngủi, con người mới ngày xưa còn ngồi trên Đạo Đức tổng giá đã biến thành tiền lữ với Trích Tiên Thanh Khư cung, tuy nói nhân phẩm và dung mạo của Cố Thanh thế thượng vô song tuyệt đối xứng với thân phận tiền lữ với Trích Tiên, những biến hóa này quá nhanh đi, vẫn khiến cho người hiểu rõ tình hình ngoài thâm hiếu kỳ, còn có một chút không tán thành.

Lúc này trăng đã lên đầu cành, từ bên Phi lại thạch nhìn lại có thể thấy được trên núi Thanh Thành đèn dầu vẫn còn sáng rực rỡ như những vì sao trên trời, hay cho một tiên sơn tọa lạc nơi trần gian, hay cho sự thịnh thế phồn hoa của một phái!

Thanh Khư cung cảnh sắc thanh kỷ, diện tích cũng không rộng lớn, càng không cách nào so sánh với sự tráng lệ rộng rãi của Thái Thượng Đạo Đức cung. Nhưng tối nay đèn dầu rực rỡ, sóng người tấp nập, cũng tràn đầy không khí quang vinh phồn thịnh. Ngoài cửa cung Hà Thiên suất lĩnh một chúng đệ tử cung kính đứng nghiêm, nghênh tiếp khách khứa đến chúc mừng như biển người lên xuống. Tám cái đèn Thất bảo ngọc lưu ly to cỡ hai người ôm mới hết, cao gần một trường được treo cao trên mái hiên cung điện, tỏa ánh sáng rực rỡ, chiếu trên nét mặt Hư Thiên một vầng sáng nhàn nhạt.

Trên núi Thanh Thành náo nhiệt phồn hoa, chỉ có bốn phía Phi lại thạch là không có ánh đèn, trở nên như một chốn cực lạc xen lẫn chôn ồn ào náo động nơi đây. Cấm khu này của Thanh Khư cung chi thuộc về một vị tiên, vị tiên này đang cúi người nhìn xuống quần sớm phía dưới, người đang luyện kiếm tu tâm. Ông ông ông, thanh âm của cô kiếm như long ngâm, mang theo ánh sáng nhàn nhạt, oai dũng tựa như rồng bay, hồi chuyển như ý. Nhưng mà nghe vào trong tại Ngâm Phong trong kiểm âm rõ ràng có một tia cuồng loạn cực kỳ rõ ràng.

Nhìn Thanh Khư cung đèn đuốc sáng trưng Ngâm Phong hỏi: "Đêm nay không biết Vân Trung cư có phải người qua đây không?"

Cố Thanh chậm rãi thu cổ kiếm, vẫn đạm mạc nói: "Tính tình của sư huynh từ trước đến nay là thà chết chứ không chịu khuất phục, nhất định sẽ không sai người đến Thanh Khư cung."

Ngâm Phong thở dài, nói: "Trước khi ta chuyển sinh sang Thanh Khư cung, có người nói Vân Trung cư và Thanh Khư cung xưa nay giao hào rất tốt, quan hệ thân mật hơn nhiều so với Đạo Đức tông. Nhưng mà hôm nay vì Đạo Đức tông Thanh Nhàn chân nhân thà bất hòa với Thanh Khư cung, thậm chí không tiếc đánh một trận. Thực sự ta cũng có chút không rõ hắn vì sao lại làm như vậy, lẽ nào ta đã làm sai điều gì sao? Vậy thì ta theo thiên tâm hành sự, đó có gì sai?"

Cố Thanh đi đến vách đá, sống vai cùng đáng với Ngâm Phong ngóng nhìn Thanh Khư cung, một lát sau mới nói: "Không chỉ có nguyên nhân là người, cũng bởi vì ta nữa. Sư huynh bình sinh hận nhất là người nói không giữ lời, lật lọng. Ta vứt bỏ hôn ước, mặc kệ là nguyên nhân gì, sư huynh nhất định sẽ không lượng thứ cho ta."

Ngâm Phong giương lên lông mi, nói: "Đạo Đức tổng bụng dạ khó lường, ý đồ khơi mào thiên hạ đại loạn, gây nên sinh linh đồ thán, tiếng kêu than dậy khắp trời đất. Ta xuất thủ ngăn cản, chẳng lẽ chẳng lẽ không đúng? Kỷ Nhược Trần kia trợ Tu vị ngược, phá vỡ mấy linh huyệt số mệnh, đến chết vẫn không chịu hối cải, dù cho luân hồi kiếp này cũng chưa đủ, ngươi sao có thể ở cùng người có bề ngoài như thế..."

"Được rồi." Cố Thanh ít khi nào cắt đứt lời Ngâm Phong lặng lẽ chốc lát, mới lấy thanh âm thản nhiên hờ hững xưa nay nói: "Bất luận Nhược Trần trước đây đã làm cái gì, lúc này hắn đã chết rồi, tội gì còn phải ở sau lưng nghị luận về hắn? Nếu như nói nghiêm túc, kỳ thực là ta phụ hăn. Nếu như người muốn trách cứ thì cứ trách ta là được rồi."

Ngâm Phong thở dài một hơi, nói: "Ta không phải có ý đó..."

Cố Thanh nhìn thẳng Ngâm Phong gằn từng chữ: "Tiên phàm hữu biệt. Ở trên nhân gian này, cũng không phải là người gánh vác vào bốn chữ thiên hạ đại nghĩa thì có thể làm bừa không cố kỵ gì."

Ngâm Phong nhăn mày, ánh mắt nhìn qua một bên tránh ánh mắt trong trẻo như nước của Cố Thanh.

Sau khi trầm mặc chốc lát, Ngâm Phong thở dài một tiếng, nói: "Kỳ thực trong khoảng thời gian này ta vẫn luôn suy nghĩ, luân hồi muôn đời cùng tình duyên một đời cái nào nhẹ, cái nào nặng?"

"Hả?" Cố Thanh hơi cảm thấy ngoài ý muốn, "Đã nghĩ rõ chưa?"

Ngâm Phong cười khổ, nói: "Vẫn chưa."

***

Đầu mùa hạ, ban đêm tại Bắc địa ngẫu nhiên vẫn có từng cơn gió mát ập đến. Trên đại thảo nguyên mênh mông bò để từng đàn, trên trời đại ưng bay lượn, cả một mùa đông trắng xóa đã kết thúc trên vùng quê và nhường chỗ cho những chồi non mới nảy nở, chính là mùa thích hợp để thiết kỵ tung hoành ngang dọc.

An Lộc Sơn rất có hùng tâm trạng chí, lúc này không chịu ở lại Phạm Dương, tự động dẫn theo đại quân viễn chinh đến biên giới phía Bắc để luyện binh. Nói là luyện binh, kỳ thực là muốn đi cướp bóc một số bộ lạc thảo nguyên, cũng để cho các binh lính thấy được máu, thư giãn gân cốt, bồi dưỡng sát khí thứ hai thuận tiện còn có thể chặt đầu một số người để lĩnh công khiến kinh sợ các tộc trên thảo nguyên, không ai dám không tuân theo.

Ngay khi gót sắt của đại quân An Lộc Sơn tàn sát bừa bãi tại Bắc địa, trên Tây Huyền sơn, đinh Mạc Kiền phong, Tử Dương chân nhân bước lên tuyệt đỉnh, vọng sơn hà, xúc động thở dài ba tiếng. Lúc xuống núi, phía sau Tử Dương chân nhân bốc lên cao một cột lửa như muốn hun chín cả trời xanh! Trong chân hỏa hừng hực, mười bảy thi thể của các đệ tử Đạo Đức tông đã tan thành tro bụi. Đây là đệ tử của Đạo Đức tông chết trận ở các nơi trong mấy tháng nay, họ vẫn là còn may được các động môn khác thu về được thi thể từ trong loạn chiến và có thể an táng tại sư môn, rất nhiều thi hài của đệ tử khác đã vĩnh viễn nằm lại nơi tha hương, thậm chí còn bị hồn phi phách tán, xương cốt cũng thành tro, không cách nào tìm được, không chỗ luân hồi.

Tử Dương chân nhân lấy ra bản tranh chữ "Thiên hạ thái bình" do bản thân mình tự viết rồi phá tan thành từng mảnh, để mặc cho cơn gió phần phật cuốn về phía chân trời.

Lần Bắc thượng săn bắn này, An Lộc Sơn dẫn theo 5 vạn đại quân, hành tung đương nhiên không thể dấu được người khác, ba người Kỷ Nhược Trần cũng rất thuận lợi tìm được đại doanh của An Lộc Sơn.

Cũng không biết là tâm nhãn của binh lính Bắc địa quá cảnh thực hay là công phu mồm mép của Tề Thiên Hạ quá lợi hại, nói ngắn lại, chỉ thấy Tề Thiên Hạ và tên quan quân trấn thủ của doanh trại nói đâu đâu một hồi, tiêu quan này không ngờ như ma xui quỷ khiến quả thật dẫn ba người Kỷ Nhược Trần đi gặp An Lộc Sơn, Đối với bản lĩnh tuyệt diệu miệng phun liên hoa của Tề Thiên Hạ, Kỷ Nhược Trần Ngọc Đồng cũng chỉ có trầm mặc.

Vừa vào cửa doanh trại, từ xa có thể trông thấy căn lều lớn có thể chứa cả trăm người của An Lộc Sơn tại trung quân. Trên đỉnh lều màu vàng một ngọn cờ hình răng vàng đón gió phần phật tung bay, trên là hình đuôi lá Ngưu, dưới tô điểm thêm lông vũ năm màu, trên mặt cờ một chữ An rất to, cũng có thể gọi là thiết họa ngân câu, khí độ phi phàm.

Ba người vào lều quân di thấy An Lộc Sơn đang bày yến tiệc, rượu ngon mĩ vị được bưng lên như nước chảy, mọi người đang ăn uống hăng say. Chiếm vị trí ở chính giữa bàn bữa tiệc là một dãy núi kim quang sáng rực rất lớn, định thần nhìn lại, thì ra là một võ tướng khoác hoàng kim tỏa giáp, đầu to, ánh mắt nhỏ, chòm râu dài trên khuôn mặt chân chất, toàn thân trên dưới dễ khiến người chú ý nhất chính là cái bụng béo phệ, hai đội khuy áo hình tròn đan vào nhau căng cứng như muốn nứt ra, Vừa thấy ba người Kỷ Nhược Trần, hai mắt An Lộc Sơn tức thì sáng ngời, nhìn chăm chú Ngọc Đông vài cái mới vung tay lên, bảo đảm người Kỷ Nhược Trần ngồi vào cuối bàn tiệc.

Không tính đến nhóm người Kỷ Nhược Trần đến sau, những người có mặt trong bữa tiệc trên thực tế chia làm ba tốp, hầu như phân biệt rõ ràng, thậm chí có phần đối chọi gay gắt.

Trong bữa tiệc linh đình mơ hồ còn lộ ra sát khí như châm. Trong bữa tiệc tối đa chính là tướng quân mặc giáp đội khối, đều là thủ hạ đắc lực của An Lộc Sơn. Trong đó một gã tướng quân ngồi sát bên tay trái An Lộc Sơn có thể xem như là người quen cũ của Kỷ Nhược Trần, chính là Sư Tư Minh. Sử Tư Minh thấy Kỷ Nhược Trần, đầu tiên là ngạc nhiên rồi khóe miệng nở nụ cười nhạt, sát khí bốc lên.

Ngồi phía trên Ký Nhược Trần là hơn mười đại hán thân khoác trường bào màu xanh đen, tướng mạo lạ lùng. Những hán tử này vóc người to lớn, cốt cách hiếm thấy, thân hình cao lớn so với những binh lính của bắc địa còn cao hơn một cái đầu, có thể nói lưng hùm vai gấu. Mà ngồi đối diện với Kỷ Nhược Trần là 7, 8 tu sĩ hoặc đạo hoặc tục, mà xếp phía trước là một người mặt như nguyệt hoa thu thủy, sáng tựa ngọc thụ lâm phong thoáng như người trong thần tiên, đúng là Thượng Thu Thủy lâu ngày không gặp.

Trong số những người trong Đạo Đức tông ngoại trừ Thượng Thu Thủy, còn có hai người Kỷ Nhược Trần cũng biết, kiếp trước còn có chút giao tình. Tuy nhiên lúc này ngồi đối diện nhau, đồng môn ngày xưa cũng rốt cuộc nhận không ra mình, Kỳ Nhược Trần cũng không khỏi có chút cảm khái.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-521)