← Ch.418 | Ch.420 → |
Thảo luận gần đến một canh giờ, Tề Thiên Hạ mới tính thỏa mãn, nói: "Hiện nay cho dù chủ công không ra tay cường hóa sĩ tốt, ta cũng nắm chắc tại trong vòng hai tháng sẽ luyện những sĩ tốt này thành tinh binh. Chỉ cần có đủ quân khôngựa, 5000 trang đinh người Hồ này kỳ thực cũng có thể nhập quân. Ba tháng sau, trong tay chúng ta sẽ có một vạn tinh nhuệ. Tuy nhiên theo ta thấy, An Lộc Sơn chắc sẽ không đợi lâu như vậy. Chỗ yếu duy nhất của chủ công ở chỗ không quá am hiểu về quyền mưu lịch sử tại trần thế, sát phạt quả quyết là điều phải nên có. Sau này tuy có Tề mô phụ tá, vấn đề chắc là cũng không lớn, nhưng chủ công chính là thượng vị giả, phải biết được lịch sử. Trong một hai tháng này, Tề mỗ sẽ chọn mấy cuốn sách sử cho chủ công, chủ công phải chuyên tâm nghiên cứu học, nhất định sẽ có ích."
Kỷ Nhược Trần khẽ cau mày, nói: "Việc đó có cần thiết không?"
Tề Thiên Hạ nghiêm mặt nói: "Chuyện thế gian thiên biến vạn hóa, mọi chuyện sao có thể lấy lực mà phá cục? Muốn thành đại sự, thế làm đầu, mưu thứ hai, lực cuối cùng. Chủ công là muốn đạt thành tâm nguyện, hay là thầm nghĩ chỉ thỏa niềm vui sướng trong lòng mình? Phải biết Bá Vương thiên hạ đều biết, hắn suốt đời vui sướng cuối cùng cũng ngã xuống dòng 0 giang tự vận, nếu đem so sánh, ân nhân như cao tô mới là điều càng khó hơn. Chủ công không muốn dấn thân vào Thanh Khư cung, tại trên thế cũng đã lạc hậu rồi, nếu như không thể từ mưu cầu biến hóa, vậy Tề mỗ cũng nói không khách khí, đó chính là con đường tìm chết. Chính bản thân chủ công cũng vui, mà cừu nhân cũng vui."
Kỷ Nhược Trần ưởng thẳng sống lưng, sát khí nghiêm nghị mơ hồ tỏa ra, từ khi gã đầu thai tại Thương Dã, gã vẫn chưa biết cái gì gọi là quyền mưu, luôn luôn ngang dọc sát phạt, thuận ta thì sống nghịch ta thì chết. Thương Dã mênh mông loạn vũ quân ma, cũng đều hành xử như vậy. Nếu như không phải một trận chiến chế phục Tham Lang Tinh quân mà đạo hạnh hầu như bị hao hết, ký ức đối với nhân gian cũng đã bị biến thành từng mảnh vỡ nhỏ, sao biết đi tìm Tề Thiên Hạ? Sợ là đã sớm thẳng đến Trường An, trực tiếp lấy thủ cấp của Minh Hoàng Dương phi rồi.
Hai mắt Ký Nhược Trần như nước, trong con người rõ ràng chiếu ra thân ảnh của Tề Thiên Hạ. Ngọc Đồng thấy vậy, tức thì toàn thân run lên, sau đó hoảng sợ phát hiện trong con người bên trái của Kỷ Nhược Trần không ngờ còn có nửa thân thể của mình, lập tức mặt trắng như tờ giấy, hầu như ngay cả hồn phách cũng bị sợ hãi mà tán đi. Nàng muốn dịch chuyển thân người mình, nhưng toàn thân bủn rủn vô lực, sao có thể động đậy được một phần nào?
Tề Thiên Hạ cũng thấy được rõ ràng thân ảnh của mình trong con người của Kỷ Nhược Trần, hắn mặc dù không rõ ý nghĩa này là gì, nhưng trên sắc mặt tái nhợt vẫn cho thấy một chút ý sợ hãi theo bản năng. Chẳng qua hắn sợ thì sợ, song vẫn đối diện với Kỷ Nhược Trần, không lùi bước chút nào. Trong chuyến đi này, nỗi sợ hãi của Tề Thiên Hạ đối với Kỳ Nhược Trần hình như giảm đi rất nhiều, mọi chuyện đều nói thẳng không đố kỵ. Ngọc Đồng ngoài kính phục cũng có phần mù mờ, Tề Thiên Hạ tham sống sợ chết vì sao đột nhiên đổi tính rồi? Mãi đến một lần sau khi Tề Thiên Hạ rượu vào tới nói ra chân ngắn, nói rằng dù sao cũng đều là chết, không bằng chết oanh liệt hơn một chút, đến lúc đó Ngọc Đồng mới biết dũng khí của Tề Thiên Hạ là đến từ đâu.
Ký Nhược Trần và Tề Thiên Hạ nhìn nhau chỉ chốc lát, đột nhiên mỉm cười, nói: "Cũng được, ta sẽ học một chút sách sử, phương diện mưu lược thì còn phải dựa vào tiên sinh nhiều hơn, quyền lực... cứ vì nàng đi.
Tề Thiên Hạ và Ngọc Đông nghe mà không hiểu ra sao, đương nhiên không biết Kỷ Nhược Trần lại nghĩ tới ngọn cô phong kia, hai người chỉ cảm thấy hàn ý trong lều đã biến mất hết, không khỏi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ngọc Đồng thấy thân ảnh của Tề Thiên Hạ biến mất trong con người của Kỷ Nhược Trần mới vui vẻ lên, đột nhiên phát hiện thân ảnh của mình thì vẫn còn, tâm tình lập tức như từ chín tầng mây rơi thẳng xuống hàn băng địa ngục.
Tề Thiên Hạ và Ngọc Đồng mới vừa đi thì lại có người báo nói Thượng Thu Thủy cầu kiến. Đối với Thượng Thu Thủy vị đồng môn ngày xưa này, tính tình mềm như nước mãnh liệt như cương, dung nhan như nguyệt, điệu tuyệt thiên hạ. Ký Nhược Trần một nghi một vạn lần không muốn gặp. Điểm này, hình như có quan hệ tới sinh tử kiếp, từ sau khi đi tới đi lui một vòng giữa nhân gian Thương Dã, chẳng bao giờ từng thay đổi.
"Quyền mưu, cần phải nhẫn..." Trong lòng Kỷ Nhược Trần nói như thế, rồi ngồi ngay ngắn giống như thần du. Mãi đến lúc Thượng Thu Thủy cong đầu gối ngồi chồm hôm trước mặt, hai mắt cũng không động đậy, hình như trong lều cho tới bây giờ chỉ có một mình gã mà thôi.
Thấy Kỳ Nhược Trần như cao tăng nhập định, Thượng Thu Thủy khẽ cười khi một tiếng, lệ sắc tràn ra, tức thì trong lều cũng bừng sáng. Hắn cũng không đợi Kỷ Nhược Trần bắt chuyện, nói ngay: "Còn chưa thính giác cao tính đại danh của Kỷ huynh?"
Nếu đã quyết định muốn trợ An Lộc Sơn, vậy Đạo Đức tông sau này chính là minh hữu, vốn nên phải đồng tâm hiệp lực. Tuổi tác bối phận của Thượng Thu Thủy tuy nhẹ, nhưng là nhân vật kiệt xuất trong tầng lớp thanh niên, tài trí cao tuyệt, lần này mọi người Đạo Đức tông đến đây là do hắn dẫn đầu. Vậy nên người này là tránh không được. Huống chi, nếu như không nghĩ đến dung mạo đẹp đến quá mức của Thượng Thu Thủy, cho dù kiếp trước hay kiếp này, hắn cũng là một số ít nhân vật có thể làm cho Kỳ Nhược Trần có thiện cảm nhất.
Kỷ Nhược Trần lặng lẽ chốc lát, thản nhiên nói: "Ta họ Kỷ, tên Nhược Trần."
"Nhược Trần!" Thượng Thu Thủy bật thốt lên, đang hí hừng lại đưa tay nắm lấy tay của Kỳ Nhược Trần. Lúc này Kỳ Nhược Trần là người thế nào, sao có thể để hắn đắc thủ? Vẫn không biến sắc, toàn thân Kỷ Nhược Trần không lay động nhưng trong nháy mắt đã lui về phía sau ba tấc, vừa vặn tránh khỏi cái nắm tay của Thượng Thu Thủy.
Thượng Thu Thủy nắm không trúng nhất thời cứng đờ tại chỗ. Xấu hổ cười, hắn chậm rãi thu tay về, ngay ngắn ngồi xuống rồi cười khổ nói: "Kỳ tiên sinh chở trách Thu Thủy ngông cuồng chỉ vì tiên sinh trùng tên trùng họ với một người bạn tốt của Thu Thủy, không ngờ cũng có ba phân giống nhau, Thu Thủy do vui quá nên có chút thật lệ."
Kỷ Nhược Trần thản nhiên từ một tiếng, như không có việc gì nói: "Xem ra tiên sinh và người bạn kia có giao tình không cạn."
Ánh mắt Thượng Thu Thủy nhìn sang một bên, ngóng nhìn ngọn đèn dầu đang bập bồng xuất thân nói: "Hắn là một trong hai vị tri kỷ bình sinh của Thu Thủy, có thể hắn cũng không coi ta thành tri kỷ, còn muốn trốn tránh ta, chẳng qua... bây giờ cũng không có quan hệ gì nữa."
Kỳ Nhược Trần thuận miệng hỏi: "Người bạn đó hiện giờ đang ở đâu?"
Thượng Thu Thủy buồn bã cười, nói: "Từ sau khi gắn xuống núi thì đã không có tin tức gì nữa. Thu Thủy chi biết là hắn đã chết rồi, nhưng không biết hắn chết tại phương nào, ngay cả hài cốt cũng không thể thu lại giúp hắn..."
Mặc dù Kỷ Nhược Trần tâm như bằng thạch, lúc này cũng có một kẽ hở nhỏ. Gã an ủi: "Cát nhân tự có thiên tướng, có thể người bạn đó chỉ bị rơi vào kiến cảnh nên không có tin tức truyền về mà thôi."
Thu Thủy lắc đầu, một lúc lâu mới khẽ thở dài: "Đèn tan mệnh cũng đã bị tắt, nhưng ngay cả chân nhân của bản tông cũng không thể dò tìm được hồn của hắn quy về nơi nào, hắn... hắn..."
Mấy chữ này tựa như hết sức nặng nề, sau nhiều li do dự, Thượng Thu Thủy mới cắn răng nói: "Hắn bị người ta đánh tan hồn phách ngay luân hồi cũng bị chặt đứt!"
Mắt thấy Thượng Thu Thủy muốn khóc Kỷ Nhược Trần buộc lòng phải an ủi: "Mỗi người đều có một số mệnh, số mệnh là do trời. Việc đã đến nước này, chỉ có thể nói là do khí số của hắn, việc đó cũng là keng có biện pháp. Nếu như hồn phách của hắn không tiêu tan, dưới suối vàng có biết, nhất định cũng không muốn nhìn thấy người lo lắng như vậy."
Thượng Thu Thủy khẽ nâng lên tay áo, thản nhiên lau đi một chút lệ ngân, miễn cưỡng cười nói: "Tối nay Thu Thủy thất thố đã làm cho Kỳ huynh chê cười. Kỳ huynh nói không sai, người bạn đó của ta biểu hiện ra thì mọi chuyện đều ẩn nhẫn, trong nội tâm lại rất chí tình chỉ nghĩa. Theo ta được biết, hắn sở dĩ có kết cục ngày hôm nay, hơn phân nửa là vì tình.
Hắn đột nhiên xuống núi, chắc là muốn có một giải thoát. Kỳ huynh biết tâm ý của hắn như vậy, nếu như bây giờ hắn có ở đây, chắc hẳn sẽ hận vì đã gặp Kỳ huynh trễ."
Kỷ Nhược Trần không biết nên nói cái gì, chỉ thản nhiên cười, nói:
"Thượng huynh nâng đỡ rồi."
Thượng Thu Thủy cắn răng một cái, đột nhiên quỳ gối hành lễ trước Kỳ Nhược Trần một cái, nói: "Thu Thủy và Kỳ huynh gặp lần đầu mà như đã quen thân, cho nên có một yêu cầu quá đáng xin Kỳ huynh nhất thiết phải đáp ứng!"
Ký Nhược Trần vô ý thức đưa tay đi đỡ, khi vừa chạm đến vai Thượng Thu Thủy lại như bị điện giật rụt về. Lập tức gã vận chuyển thần niệm, lực lượng nhu hòa ứng với tâm mà sinh ra, nhẹ nhàng nâng Thượng Thu Thủy dậy.
Thượng Thu Thủy nhìn chăm chú vào hai tròng mắt của Kỷ Nhược Trần, nói: "Thu Thủy vâng mệnh tới phương Bắc, vốn là dẫn môn chúng trợ An Lộc Sơn khởi sự. Nhưng hiện tại đã có Kỳ huynh tại đây, Thu Thủy muốn tranh thủ rảnh rỗi, giao đệ tử Đạo Đức tông cho Kỷ huynh thống lĩnh. Kỳ huynh đại tài, có Kỳ huynh lĩnh quân, nhất định có thể trục xuống hoàng vị của Minh Hoàng Đợi An Lộc Sơn chính thức giơ cờ khởi binh, Thu Thủy có thể rời đi. Kỳ huynh đừng chối từ!"
Kỷ Nhược Trần có chút kinh ngạc, nói: "Thế ý của ngươi muốn đi đâu?"
Thượng Thu Thủy chợt mỉm cười, nét buồn bã đã biến mất, dung mạo tuyệt đẹp đã được khôi phục, nói: "Thu Thủy phải đến phía tây lên Thanh Khư cung, tìm Cố Thanh đòi lại một cái công đạo!"
Cũng không đợi Kỷ Nhược Trần trả lời, Thượng Thu Thủy đã đứng dậy, thướt tha bước đi.
Một lúc lâu, Kỷ Nhược Trần cũng vô pháp phục hồi lại bình tĩnh, sau đó dứt khoát ra ngoài lều, nhìn lên bầu trời đêm.
Mặc cho nhân gian thiên biến vạn hóa, thượng hải hóa thành tang điền. Ma thần cũng được, tiên nhân cũng được, cuối cùng cũng khó thoát khỏi sinh tử tiêu tan, chỉ có ngân hà vô tận, mãi mãi vẫn như cũ!
Quét Thương Dã, phá lục giới, diệt Tham Lang, hầu như lấy lực lượng xoay chuyển cả luân hồi, trở lại nhân gian, đang muốn làm mưa làm gió, đại sát tứ phương! Hắn vốn tưởng rằng thế sự như Trường Giang chảy về phía đông một đi không trở lại, tất cả quá khứ, vô số luân hồi, cũng chỉ cho một mồi lửa, đề mà không còn bận lòng nữa.
Tất cả cũng đã qua!
Chẳng qua, thân ảnh thon nhỏ của Thu Thủy đã đi xa nhưng sao vẫn còn rõ ràng như vậy, vì sao không thể khua đi được.
Tất cả cũng đã qua ư?
Kỳ Nhược Trần đứng chắp tay, đột ngột mở ra hai mắt, trong mắt sâu không thấy đáy!
Ấm âm, dưới dẫn dắt của khí cơ, một đạo long quyền từ đất bằng bắn thẳng lên, thẳng hưởng bầu trời đêm! Doanh trướng phía sau Ký Nhược Trần, từ lâu đã nổ tan thành hàng vạn hàng nghìn cánh bướm.
← Ch. 418 | Ch. 420 → |