Độc giả của web truyenkiemhiep.com.vn hay truyenkiemhiep.org lưu ý!!! Trên PC hãy đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, còn trên điện thoại hãy tải app 1.1.1.1 rồi bật Warp lên để không bị chặn.

Truyện:Ẩn Sát - Chương 475 (cuối)

Ẩn Sát
Trọn bộ 475 chương
Chương 475 (cuối): Khai vị ngoại thiên (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-475)

Siêu sale Shopee


"Chẳng được tích sự gì! Chết là đáng đời!"

Năm rưỡi chiều, trong một buổi dạ hội nhỏ trên tầng thứ mười năm tại khách sạn Black Pearl. Shojin Munen trà trộn giữa đám đông khách mời, có chút miền muộn cảm thán.

Tối hôm qua đã dùng hình thức cảnh báo kịch liệt như vậy đối với mục tiêu của Genrai Chousou và Byakuya, nào ngờ chẳng có tác dụng gì. Cái tay phó thị trưởng này kinh qua một hồi ám sát trắng trợn như vậy, đáng lẽ nên thay đổi lộ trình với lịch làm việc, đằng này lại chỉ gia tăng thêm số lượng bảo tiêu bên người, tiếp tục kiên trì với lịch làm việc cũ, thật không còn gì để nói.

Đương nhiên, những quan chức chính phủ, dù trọng yếu hay không thì lịch làm việc của họ cũng đều vô cùng kín kẽ, có nỗi khổ mà không kể được, ai chẳng biết là ông vừa bị ám sát, nhưng nếu chỉ vì sợ ám sát mà ru rú ở nhà hay chạy loạn tới chỗ khác thì chi bằng về hưu luôn cho rồi. Shojin Munen đại khái cũng biết rõ điểm này, mà tình huống cũng giống như lời Asahi đã nói trước đây, dùng thực lực của Genrai Chousou và Byakuya, có gây cho họ chút khó khăn thì cũng chỉ là tăng thêm số lượng người chết mà thôi. Bảo tiêu càng nhiều thì chết cũng càng nhiều, không có gì thay đổi cả. Thực ra hắn cũng không nghĩ rằng sẽ có thể cản trở được nhiệm vụ của đối phương, chỉ hi vọng có thể gia tăng thêm cho họ chút phiền toái mà thôi, ai ngờ cái phiền toái này cũng chẳng được lớn như hắn tưởng, dĩ nhiên là hắn buồn bực.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, mục tiêu của hắn và Asahi lần này là một trong số khách mời dự tiệc tên là Charley Wilson, nếu như lão phó thị trưởng phải đổi lịch tổ chức vụ này, vậy thì tân khách này cũng theo đó mà đổi lộ trình luôn, lại phải điều tra lại, tương đối phiền toái. Làm sát thủ lâu năm, thực ra hắn cũng không thích phải trì hoãn nhiệm vụ quá lâu, dễ có biến.

Nhìn đi nhìn lại thì mục tiêu của hai bên đều ở đây rồi, bọn Byakuya có lẽ cũng đang trà trộn trong đám khách mời như mình. Tại tầng mười năm của khách sạn như thế này, thực ra lối ra vào cũng không có quá nhiều, nếu như động thủ ở đây, lối thoát thì cũng có, nhưng đối với người thường như hắn thì sẽ khá là phiền toái, nếu không quá cần thiết, tốt nhất hắn không nên động thủ tại mấy chỗ như thế này. Nhưng cái gì cũng có ngoại lệ của nó, mình đã chạy tới đây rồi, hắn thể nào cũng núp ở một bên xem náo nhiệt cho coi, nếu như tranh thủ xử lý luôn được hắn, vậy là vạn sự tốt lành.

Nghĩ như vậy, hắn bắt đầu quan sát hơn hai mươi người trong phòng. Những người này đã bao gồm cả khách mời lẫn đám bảo tiêu, còn có hai người là bartender và phục vụ bàn do khách sạn cung cấp. Những người này thể nào cũng có một kẻ là Byakuya giả trang.

Kỹ thuật dịch dung đến trình độ như bọn hắn, kết hợp với việc bắt trước thói quen và cử chỉ của mục tiêu vô cùng thuần thục, khó mà lưu lại dấu vết gì cho người ta nhìn ra. Thế thân của Shojin Munen là một gã thương nhân xã hội đen hắn đã từng gặp hai năm trước, tiếp xúc qua một chút, hắn cũng rõ ràng chút chút về người này, là dạng trầm mặc ít nói. Hơn nữa gã quan chức chính phủ kia chưa tới, mọi người cũng chỉ chuyện phiếm qua loa, cũng không có gì quá cơ mật, tạm thời cứ giả đò cũng chẳng ai bắt lỗi được.

Nếu thật sự Byakuya đã ở đây, chính Shojin Munen muốn tìm ra hắn cũng không dễ dàng gì. Cứ như vậy cho tới sáu giờ, trời mắt đầu ngả tối, Shojin Munen mới bắt đầu nhìn ra chút manh mối.

Trong đám người này, kẻ có vấn đề nhất, có lẽ chính là gã nhân viên phục vụ kia.

Tuy nói nhân viên do khách sạn cung cấp có độ tin cậy khá cao, nhưng trong hơn hai mươi người ở đây, những kẻ không đáng tin nhất, cũng chỉ có thể kể đến mấy gã nhân viên phục vụ này. Bọn họ chỉ có mấy người, nếu muốn trà trộn vào cũng sẽ không phải tiếp xúc với đồng nghiệp quá nhiều, nếu hắn là Byakuya, muốn trà trộn vào gian phòng này, mấy nhân viên phục vụ kia chính là lựa chọn tốt nhất. Mà quan trọng nhất là nhân viên Bartender đối với đồng nghiệp của mình có chút điểm không đúng lắm.

Bartender thứ nhất là một cô gái da trắng có dáng người cao gầy thanh lệ, là một trong hai người được khách sạn cử đến để phục vụ, hai người dĩ nhiên phải có kinh nghiệm hợp tác từ trước, nhưng Shojin Munen nhìn qua nhìn lại vài lần, cảm thấy ánh mắt cô gái kia nhìn đồng nghiệp của mình hình như hơi có vấn đề, giống như là đang nghi hoặc. Hai lần gã nhân viên phục vụ kia tiếp lấy cái khay đều có một cảm giác trì trệ rất nhỏ sinh ra. Nếu như nói trong gian phòng này, có ai hiểu rõ gã Bartender này nhất, chắc chắn là cô gái còn lại kia, mấy lần phản ứng nhỏ kia cho thấy, cô gái này cũng đang rất kỳ quái với đồng nghiệp mình.

Cho dù Byakuya là kẻ ngụy trang đỉnh cấp nhất, nhưng dưới tình huống chỉ có hai hay ba ngày thu thập tư liệu, muốn bắt chước một người một cách hoàn mỹ cũng khó tránh khỏi bị người quen biết nhìn ra sơ hở. Cô gái bartender kia biểu hiện ra nét mặt nghi hoặc trùng hợp với điểm này, tuy chính cô ta cũng không phát giác rõ ràng cảm giác của mình, thế nhưng dưới ánh mắt của Shojin Munen, cái này hiện ra rõ mồn một.

Nếu nói trong gian phòng này có kẻ nào đáng nghi nhất, chắc chắn chính là gã nhân viên phục vụ kia.

Cũng không thể làm gì để xác nhận hoàn toàn, hắn chỉ tùy ý quan sát như vậy thôi. Đúng sáu giờ, đồng chí phó thị trưởng mang theo mấy tay bảo an cũng đã tới.

Charley Wilson vậy mà lại đến muộn!? Ánh mắt Shojin Munen có chút khẩn trương nhìn vào gã nhân viên phục vụ kia, đang liên tục cúi đầu chào hỏi mọi người rồi tiến dần đến chỗ đám bảo tiêu. Nếu như Byakuya thật sự ở đây, vậy lúc này chính là thời cơ ra tay tốt nhất, không chỉ nhanh gọn làm thịt mục tiêu, lại còn có thể thuận tiện gây ra một hồi náo loạn, khiến tất cả mọi người cảnh giác, ảnh hưởng luôn đến nhiệm vụ của hắn và Asahi.

Năm phút sau, tay nhân viên phục vụ này vẫn tỏ ra như thường, không có động tĩnh gì.

Shojin Munen có chút hoài nghi, lại qua năm phút nữa, cửa lại mở ra, một người đàn ông trung tuổi mũi ưng bước vào, vừa đi vừa phất phất tay chào mọi người, chính là mục tiêu của hắn ngày hôm nay, Charley Wilson.

Một phút đồng hồ sau, Shojin Munen đứng ở gần cửa sổ, nhìn nhìn quà nhà lớn phía bên dưới, sau đó bước tới chỗ một gã bảo tiêu ở gần hắn nhất: "Có vấn đề, tôi phát hiện có người trà trộn vào!"

"Ai!?"

"Ta!"

Chớp mắt một cái, hai tay hắn vươn ra nhanh như điện xẹt, hai khẩu súng ngắn cầm chắc trên tay, một cái dí vào ngực gã vệ sĩ kia, một cái nhắm thẳng vào Charley Wilson cách đó không xa.

Từng khách mời bước vào đều bị soát người để tránh mang theo súng ống, nhưng đối với hắn, trong căn phòng này súng ống có thể kiếm được ở nhiều chỗ lắm.

Bất kể gã nhân viên phục vụ kia có phải Byakuya hay không, bất kể chỗ này có phải là một tòa nhà cao không thể xuống, những chuyện người bình thường không dám làm, hắn đều dám.

Trong phút chốc, huyết hoa lan tràn, tiếng súng vang lên.

...

Tại một góc khác của thành phố.

Vô số ánh đèn thắp sáng cả khu đô thị, xa xa thấy được tháp Effen cao ngất. Nhã Hàm bị Lý Nhược Lâm kéo tay dắt đi, có chút nghi hoặc nhìn vào sân khấu lộ thiên phía trước.

Dưới quảng trường nhỏ, gió đêm thổi tới khiến lòng người se lạnh, phía trước sân khẩu có đủ loại quầy rượu và hàng hóa các loại, mấy cái bàn kê ngay ngắn, tiếng nhạc vang lên, người trẻ tuổi nườm nượp tiến vào.

"Đây là cái liên hoan cậu nói!?"

"Đúng vậy!" Khuôn mặt Lý Nhược Lâm có chút cứng ngắc, đỏ bừng.

"Sao lại ở ngoài đường thế này!? Không thấy lạnh sao!?"

"Như thế này mới thú vị chứ!? Mọi người dưới trời lạnh, cùng nướng thịt, chuyện phiếm rồi khiêu vũ với nhau, đều là người trẻ tuổi rất nhanh sẽ toát mồ hôi, thấy nóng trong người. Dạ hội có tổ chức âm nhạc, có mấy nhóm nhạc cả nghiệp dư cả chuyên nghiệp đều được mời đến, nói không chừng còn có cơ hội thấy được mấy minh tinh chạy lạc nữa. Gặp gỡ mọi người ở đây mới cảm thấy họ có sức sống, khác hẳn với kiểu dạ tiệc trong phòng kín nha."

Cô đang nói, đột nhiên phía bên kia quảng trường có người hô: "Cẩn thận, cẩn thận." Rồi một người đàn ông cầm cây đuốc lớn đưa lên miệng, phổi phù một cái, tia lửa kéo dài bắn ra như đèn xì, một đám nữ sinh hét lên.

Bụp một tiếng, tại dàn nhạc trên sân khấu, nhịp trống vang lên, âm nhạc bắt đầu nổi trội, vang động ra xa.

"Carnivan, hội khiêu vũ, hay là tiệc nấu nướng ngoài trời..."

"Đều đúng." Lý Nhược Lâm cười cười, đưa tay chỉ chỉ: "Cậu xem, Tiểu Đường ở bên kia kìa."

Trong đám người, một nữ sinh ăc mặc hợp thời trang trẻ trung năng động theo từng nhịp trống vỗ vỗ tay. Trên sân khấu đại khái chắc là người quen của cô, vì thấy cái miệng nhỏ nhăn chốc chốc lại hô lên: "Anh abc, xyz cố lên... các kiểu." Một lát sau, cô cũng nhìn sang bên này, vẫy vẫy tay với hai người: "Chụy Nhược Lâm, Chụy Nhã Hàm."

"Tiểu Đường." Lý Nhược Lâm lại lôi Nhã Hàm chạy tới.

...

Máu bắn lên vọt ra xa, cả căn phòng trở nên hỗn loạn chỉ sau một giây đồng hồ, mọi người chạy quanh quanh, chỉ có Shojin Munen có chút chần chừ.

Hắn vừa nổ súng, hai gã vệ sĩ bên người Charley Wilson còn chưa kịp phản ứng, một thân ảnh đã nhào tới ấn Charley Wilson xuống đất, nhìn kỹ lại thì chính là cô gái Bartender kia, lại còn hô lớn: "Coi chừng"

"Fuck."

Shojin Munen chỉ ngây ra một chút rồi lập tức phản ứng, bắn liền bốn phát, mấy gã bảo tiêu cách hắn gần nhất người vỡ đầu, kẻ nổ toang ngực, đều bắn ngược ra sau. Cùng lúc đó, các vệ sĩ khác cũng đã làm ra phản ứng, cùng lúc rút súng ra, cả căn phòng như nổ tung, mọi người chạy loạn cào cào, đều muốn nhào ra khỏi phòng, đạn lạc bay tứ tung. Shojin Munen nhảy qua nhảy lại tránh đạn, tiện tay bắn thêm hai súng, lại có hai kẻ lên đường. Vốn hắn còn muốn đề phòng có người ám sát gã phó thị trưởng kia, nên đứng khá gần bảo tiêu của lão, lúc này hai gã trong số đó lập tức lên bàn thờ vì đen, lại có hai gã vệ sĩ khác bảo vệ lão ta tiến ra cửa.

Đèn chùm vỡ tung, trong đại sảnh, hoa lửa bắn tung tóe, bàn trà thủy tinh ở giữa phòng nổ tan nát, tủ rượu bên kia cũng có chai rượu trúng đạn, chai nổ rượu văng, mảnh vỡ cũng văng loạn. Shojin Munen vung tay lên, đồ vật nhỏ trong phòng, kể cả mấy thứ trong thùng rác trước đó hắn tiện tay quăng vào cũng lơ lửng. Giấy vụn với tiền mặt lượn lòng vòng trong không trung như có ma.

Siêu năng lực của hắn là điều khiển gió, lúc này những vật nhỏ bay toán loạn kia đã thành công nhiễu loạn tầm mắt của mọi người. Shojin Munen tranh thủ chạy quanh gian phòng, tiếng súng dí sát sau lưng hắn, máu và rượu vẩy ra, hoa lửa tiếp tục nở rộ, hai gã bảo tiêu cố gắng hộ tống phó trị trưởng nhằm phía cửa ra vào chạy tới, vọt qua một cái sô pha, cùng chỗ Charley Wilson và cô gái Bartender kia đang núp. Cô gái này lúc đó lại đứng lên, trên tay đã cầm một khẩu súng, Shojin Munen trông thấy cô ta đem họng súng nhằm thẳng vào mình, lúc này lại cười cười, sau đó nụ cười biến mất, nòng súng lại chuyển.

Thế nào mà lại kê ngay ngắn lên trán gã phó thị trưởng kia.

Hai gã vệ sĩ bên cạnh hắn lúc này còn đang bận đề phòng Shojin Munen, mà mấy vệ sĩ của Charley Wilson vì một màn xả thân cứu người vừa rồi của cô nàng, dĩ nhiên sẽ không để ý sau lưng mình. Cứ như vậy, gã phó trị trưởng trong vòng vây sau lưng đám vệ sĩ, vốn là hậu phương kiên cố nhất, đột ngột biến thành tiền tuyến khỏi lửa đòi mạng. Chẳng được mấy chốc, cái họng súng kê ngay ngắn lên trán lão tỏa ra hơi nóng, cò súng bóp vào.

Hỏa dược tạo ra sóng xung kích làm chấn động không khí, đẩy bật ra một viên đạn xuyên qua trán hắn, rồi lại từ một bên khác bọc lửa lao ra ngoài kéo theo một luồng máu và óc tương lẫn lộn. Ngay sau đó tiếng súng liên tục vang lên sau lưng mấy gã bảo tiêu.

*****

Giấy vụn và tiền bay múa, đạn bắn tứ tung, xuyên qua cơ thể kéo theo những luồng máu dài tươi rói, thịt nát cùng máu huyết lẫn lộn, họng súng bốc khói, cả gian phòng cũng mù mịt khói xanh. Tiếng người rên la hoảng hốt chưa bao giờ ngừng lại. Nước tràn ra, vô số chai rượu trên các tủ chứa ầm ầm nổ tung vỡ nát rồi bắt lửa khiến cho gian phòng bập bùng lúc sáng lúc tối, điện cũng bắt đầu chập chờn.

Charley Wilson đã tiến tới sát lối vào, đấy cửa xông ra ngoài. Shojin Munen muốn nổ súng, nhưng cô gái Bartender kia cũng rất nhanh chĩa súng về phía bắn bóp cò, hắn chỉ có thể lắc mình né tránh. Sau đó dưới những trang giấy bay múa hỗn loạn yểm trợ, chẳng mấy chốc cũng sẽ vọt tới bên này.

Một cơn gió lớn nổi lên, Shojin Munen trở tay hất văng một cái ghế sopha bay tới, cô gái kia thuận tay đỡ lấy gạt nó sang bên, khiến chiếc sopha này không may rơi xuống đầu một gã vệ sĩ đang lồm cồm bò dậy, tiếp tục đè hắn bẹp dí xuống sàn. Ngay sau đó họng súng của Shojin Munen cũng đã nhắm tới trán cô ta, cô gái này xoay người, tránh được đường đạn đòi mạng kia, đồng thời vung tay trái đấm mạnh một cú vào bụng đối phương. Shojin Munen trùng người, lên gối hất văng cánh tay kia, vội vàng lùi lại, lại thấy đối phương tiếp tục nghiêng người tung một cú đá xoáy thẳng vào trán mình, cánh tay thong thả kia còn nhân tiện nhả đạn, đem một gã vệ sĩ đang hướng súng sang bên này bắn gục.

"Byakuya! Fuck!"

Rốt cuộc cũng xác định được thân phận của đối phương, hắn chỉ kịp mắng một câu, hai người lại tiếp tục giao thủ. Cánh cửa phòng bị dư lực đánh nát bấy, bên cạnh cửa phòng, vách tường bị quyền phong quét ngang, gạch đá vỡ vụn rơi xuống. Lửa cháy bén thảm trải, máu và rượu cùng đủ thứ dịch thủy trộn lẫn, không ngừng lan tràn trong bụi mù. Trong phòng trừ hai người bọn họ ra đã chẳng còn ai có thể đứng lên.

Bên dưới khách sạn, bảo an với bảo vệ cũng đã xông lên, nhưng không dám tiến tới vùng chiến sự. Xa xa có tiếng còi cảnh sát vang lên, ngày hôm qua phó thị trưởng đã bị ám sát qua một lần, dĩ nhiên công tác bảo hộ cũng phải được tăng mạnh, dù người cũng đã dẹo nhưng cảnh sát đã sớm được an bài ở đây để chờ lệnh, lúc này vọt tới chỉ là trong thoáng chốc. Chaley Wilson được hai gã vệ sĩ hộ tống tới chỗ thang máy, nhưng về sau nghĩ nghĩ đi thang máy thì có vẻ không an toàn, đành chạy thục mạng theo lối thang bộ. Mơ hồ đã trông thấy đám bảo an ở phía dưới, cũng đang rất hỗn loạn, ông ta có vẻ đã chạy tới tầng thứ tư. Đột nhiên lúc này trước mặt mấy người họ lại xuất hiện một gã thanh niên mặc đồ thể thao đen trắng đan xen với khuôn mặt á Đông. Gã này nhìn bọ họ có vẻ nghi hoặc một chút, rồi lại cười cười lấy ra một khẩu súng tự động...

Một phút đồng hồ sau, bảo an và bảo vệ ở dưới tầng một cũng đã chạy lên tới nơi, chỉ thấy được xác Chaley Wilson và hai gã bảo vệ chìm trong vũng máu, họ lật cái xác ra xem thì lựu đạn chèn nhét dưới đó nổ tung, thổi bay cả đám. Khí lãng quấn lên cao, lửa cháy cuồn cuộn, Lúc này Asahi đã chạy tới tầng mười năm, đưa tay bịt tai cho khỏi ồn, gió lốc vậy mà vẫn thổi tới, làm tóc hắn thổi dựng lên.

Thong thả đi tới tầng mười bảy, Asahi mở cửa ra, thấy trước mắt là một đám bụi mù. Rồi oanh một tiếng, có một bóng dáng quen thuộc đập lên vách tường bên cạnh cánh cửa, rồi lại thấy một bóng dáng quen thuộc khác cũng bị một cước đá văng ra ngoài, sau đó có tiếng lách cách vang lên, súng lại nổ đì đùng. Asahi rút đầu lại, ôm súng tự động quay trở lại gần cầu thang, một lúc sau mới lớn tiếng hỏi:

"Byakuya, ngực của ngươi là hàng thật hay giả thế!?"

Không có ai trả lời hắn, gã này thở dài tiếp tục lên tầng thượng.

Byakuya là người thứ nhất đuổi theo, Shojin Munen cũng theo sát phía sau. Bọn họ đạp lên vách tường, lan can, giống như trực thăng lên thẳng bay tới tầng thượng, trên không phát sinh va chạm bôm bốp, đầu gối, khuỷu tay mạnh mẽ va chạm, tần suất như súng máy bắn liên thanh. Chỗ nào cũng có thể mượn lực, hỗn chiến loạn xạ. Nắm tay lẫn cẳng chân Byakuya điên cuồng oanh kích tới, Shojin Munen cũng nhanh chóng đón đỡ, lại quấn vào nhau, Shojin Munen đấm sượt qua tai Byakuya rồi nhanh chóng thu tay về, tóm chặt lấy bả vai đối phương, bên kia cũng áp sát tóm lấy người hắn, cả hai xoáy vòng trên không một lượt rồi văng vào một cái lan can gần đó khiến cho nó biến hình quằn quại. Trong hành lang phát ra một thanh âm rung động kinh người. Lại tiếp tục, Shojin Munen vùng lên, trở tay đánh ra mấy ngọn đao gió cự lớn, trong hành lang bộ tạo ra một cơn lốc xoáy nhỏ.

Trong thang bộ cứ như vậy phát ra những tiếng đánh nhau ầm ầm, trên nóc đã bắt đầu có từng mảnh vụn rớt xuống vì rung động. Khi bọn họ lên tới tầng hai mươi, Asahi đã nhấc lên một cái tàu lượn ở cuối phòng, thăm dò một chút phương hướng, ở bên cạnh của hắn cũng bày sẵn thêm một cái diều lượn khác.

"Ta đi trước đây!"

Hắn mượn lực và sức gió trên cao của tòa nhà, mạnh mẽ nhảy ra ngoài. Chiếc diều lượn lướt đi như tinh linh trong bóng đêm, thoáng cái đã rời đi.

Shojin Munen và Byakuya đồng thời phóng tới chỗ cái diều lượn còn lại, tốc độ của bọn họ gần như tương đồng, khoảng cách ngày càng gần. Shojin Munen lúc này lại nhấc tay bắn liền bốn năm phát súng, trên cánh diều lượn đột ngột thủng ra bốn năm lỗ lớn, đã không còn dùng được. Byakuya thấy vậy liền chạy chậm lại, hắn thì không hề giảm tốc, chạy thẳng tới bên lan can, đến sát biên giới cũng không quay đầu lại, nhảy vọt ra ngoài.

Từ chỗ này nhìn xuống, mặt đất phía dưới đèn đuốc sáng trưng, đường cái, nhà lầu, sông lớn, sân rộng, dưới phố sát chân tòa nhà, xe cảnh sát đã bọc kín xung quanh. Shojin Munen dang rộng hai tay, cảm thụ được gió lạnh gào thét bên tai, nhờ lực hút của trái đất mà tăng tốc độ. Sau đó hắn nắm chặt hai nắm đấm, sức gió lớn nổi lên bắt đầu khiến cho tốc độ rơi của hắn giảm chậm lại từ từ.

Thế là xong béng.

Bị vây trên tòa nhà cao như vậy, phương pháp đi xuống cũng chỉ có mấy cái mà thôi, cảnh sát vây quanh, hắn lại phá hủy tàu lượn, gã Trung Quốc kia căn bản không thể nào xuống dưới được nữa. Gã này cũng xuất sắc lắm đấy, nhưng cuối cùng vẫn bị hắn thông chết.

Tâm tình thư sướng.

Đột nhiên, cả người hắn nặng chình trịch, trên lưng cảm nhận được hai bàn chân thô bạo dẵm lên, vai cũng bị người ta nắm lấy.

Đùa nhau à!?

Thời gian không cho phép hắn nghĩ nhiều. Shojin Munen hô to một tiếng, siêu năng lực điều khiển gió vận dụng tới cực hạn, muốn hất bay người trên lưng đi, cùng lúc đó người trên lưng hắn cũng dùng sức đạp mạnh một cái, theo đó nhảy ra ngoài. Bên cạnh khách sạn lớn kia chính là một tòa nhà năm tầng, trên nóc là lớp kính chịu lực trong suốt, gã kia thoải mái đáp xuống.

Shojin Munen bị đạp một cái, cảm giác giống như trời đất đảo lộn, thân thể không khống chế được đâm xầm vào một vách tường gần đó, ầm ầm một tiếng rồi rơi thẳng xuống đất.

May mắn chỗ hắn rơi xuống là một ngõ nhỏ chứa toàn túi rác, dù vậy trên đầu cũng đã chảy xuống mấy hàng máu nóng, thân thể đau muốn rụng rời, hắn lồm cồm bò ra khỏi mấy cái túi rác, mơ hồ trông thấy được trên tầng năm của tòa nhà nọ, Byakuya nhô nhô cái đầu ra nhìn xem, hóa trang đã bị một hồi loạn đả vừa rồi phá mất, đầu tóc quăn đã biến mất, chỉ còn giữ lại khuôn mặt phụ nữ kia.

"Thế mà còn không chết! Tao nể mày!"

Phía trên không biết là đang cảm thán hay bội phục, cảnh sát từ ngõ hẻm hai đầu đã chạy tới, hắn đành bất động nằm ở đó. Dựa vào tình trạng thân thể hiện tại, chắc sẽ được chuyển thẳng vào bệnh viện, hắn vẫn còn sức lực, trên đường vận chuyển cơ hội chạy trốn có nhiều lắm.

Cảnh sát càng lúc càng đông, đã vây kín lấy tòa nhà xảy ra bạo động kia, trên tầng năm của tòa nhà kính nuôi trồng thực vật, Byakuya đi qua mấy hàng hoa cỏ, có chút nhàm chán thì thào: "Lần sau nhất định dẵm chết ngươi!"

Kỳ thật chuyện tốt như vậy hiếm có lần thứ hai, vừa rồi cũng đã là liều mạng, sơ xuất một cái mà bắt không được Shojin Munen làm đệm lưng, chính mình có khi cũng đã ngã tan xác.

Nghĩ như vậy, hắn bắt đầu chạy trốn, càng lúc chạy càng nhanh, phá vỡ lớp chắn thủy tinh hữu cơ, mạnh mẽ nhảy sang mái nhà của một tòa nhà khác, xe cảnh sát cố gắng từ phía dưới đuổi theo hắn, cố gắng chặn đầu. Hắn không để ý đến, trong gió đêm lạnh lẽo không ngừng từ mái nhà này nhảy sang mái nhà khác, tốc độ cứ như vậy tăng lên dần đều.

*****

"Nhã Hàm, Nhã Hàm" Trong đám đông, có tiếng Lý Nhược Lâm gọi tên mình, Nhã Hàm thấy vậy liền tìm tới, hai người cùng tới một bàn tiệc, lấy ra hai chai bia, cùng nhìn đám đông náo nhiệt mà cạn ly. Vừa rồi hòa lẫn vào không khí tưng bừng này cùng khiêu vũ, bây giờ mới cảm thấy có chút thoát lực, toàn thân Nhã Hàm ướt đẫm mồ hôi, cô thở hồng hộc, giống như vừa phát sốt.

"Chúng ta qua bên kia ngồi nghỉ một chút rồi ăn cái đã. Bệnh thận của cậu có sao không!? Vận động một chút như vậy chắc không ảnh hưởng gì chứ!?"

"Không có việc gì đâu, mình vui mà!" Nhã Hàm cười: "Nhiều năm rồi chưa thấy nó tái phát, bình thường mình cũng chăm chỉ rèn luyện, so với người bình thường cũng không quá kém đâu."

"Vậy cũng tốt, mình còn tưởng bệnh của cậu lại tái phát. Kỳ thật mấy ngày như thế này, chỉ cần không quá sức, thì vận động một chút cũng là chuyện tốt nha." Trong đám người, Nhược Lâm lớn tiếng nói: "À, đợi chút nữa đi xem người ta nhảy đường phố, thú vị lắm đó!"

Không khí vẫn náo nhiệt như vậy, thậm chí còn có phần sôi động hơn, cả xe cảnh sát cũng không biết vì lý do gì hối hả phi qua phi lại, đích thân mấy chú cảnh sát cũng chạy tới làm gì đó, nhưng mọi người đang ở thanh cảm xúc khá cao nên cũng không có ai để ý. Chỉ chốc lát sau, nhịp trống mãnh liệt lại càng vang lên, âm nhạc trong bóng đêm đã đạt tới cao trào, một đội ngũ nhảy đường phố xuất hiện, lần lượt khoe ra thành quả luyện tập vất vả của mình, vũ đạo tung hoành, kích động đám đông, dần dần người tham gia cũng ngày càng nhiều, bu lấy chỗ này, giống như đám thiêu thân bị lửa hấp dẫn.

Mọi người để tâm tình hòa vào nhịp trống kích động cùng vũ đạo, lớn tiếng hò hét, trong những thời điểm cao trào nhất, mọi âm thanh cá nhân đều bị số đông dìm xuống, không còn nghe rõ được cái gì, vì thế lúc Lý Nhược Lâm bắt lấy tay Nhã Hàm nói cái gì đó, cô chỉ cười khoát tay: "Nói cái gì thế!? Mình không nghe thấy gì cả!"

"Cậu nhìn bên kia, nhìn bên kia kìa!"

Nhã Hàm theo hướng tay Lý Nhược Lâm chỉ tới nhìn sang, thấy tại trung tâm dòng người, giống như tiêu điểm của vũ hội hôm nay, có mấy thành viên nhóm nhảy đang tận tình biểu diễn, trong đó lại có một người cực kỳ nổi bật, vũ đạo của hắn so với những người khác rõ ràng không cùng cấp bậc, càng kịch liệt hơn, hoa lệ hơn, hòa cùng nhịp trống, dùng những động tác thân thể tràn ngập lực lượng mà nhiệt tình kích động thêm mọi người. Chỉ có điều nhìn trang phục của hắn không đồng nhất cùng với nhóm nhảy, hiển nhiên là sau khi họ biểu diễn mới gia nhập vào. Nhưng không quan trọng, dưới nhịp trống dồn dập, thân thể hắn theo đó bay múa, làm ra những động tác khó khăn nhất mà nhóm nhảy được đào tạo kỹ lưỡng hay vất vả luyện tập kia không cách nào so sánh được, những người đó lúc này đều giống như những nhân vật phụ gia thêm vào, chỉ để làm nền cho hắn. Nhưng cho dù nhịp điệu nhảy có kịch liệt thế nào, kích động đến đâu, ở hắn vẫn luôn duy trì một loại cảm giác thong dong giống như cưỡi xe nhẹ đi đường quen, mọi người bị khí chất này hấp dẫn, càng dồn sự chú ý sang bên này, những đoạn vũ đạo nhìn như tùy ý của hắn đã nhẹ nhàng đẩy khống khí của cả quảng trường này lên cao ngất.

Nhã Hàm nhìn thấy cặp mắt kia... chính là cặp mắt đó... ngày hôm qua ở trước bia mộ. Hắn vẫn chuyên chú như vậy, thế nên dù toàn bộ ánh đèn của quảng trường đều đã chiếu lên hắn, hắn vẫn giống như chẳng hề để ý đến. Không có gì có thể trói buộc cặp mắt kia, cho dù ánh mắt toàn bộ người trên thế giới đều đổ dồn vào hắn, hắn vẫn chỉ tỏ ra mình là một vũ công bình thường mà cần mẫn, tận tình nhảy múa, làm công việc mình cần làm, hắn nhảy vì âm nhạc, chứ không phải vì đám đông xung quanh. Không biết vì cái gì, nhìn hắn như vậy, có một loại cảm giác khó hiểu trói buộc chặt lấy trái tim cô, làm khóe mắt có chút ẩm ướt, một loại cảm tình mà chính cô cũng không thể giải thích.

Vì để tránh cho loại tâm tình này ngày càng dâng lên kiểm soát lý trí của mình, Nhã Hàm cũng đứng lên, kéo tay Lý Nhược Lâm: "Chúng ta cũng nhảy đi!"

"Được!"

Hai người đi vào sân nhảy, âm nhạc sôi trào, ngược lại bên bờ sông Seine du dương, những cảnh sát đang khổ sở tìm kiếm cái gì đó lúc này, chứng kiến đám đông cuồng nhiệt như vậy, lại nhìn xem giữa trung ương quảng trường, mọi người cười vỗ tay, hò hét, tham gia vũ đạo... bọn họ đều có chút mất phương hướng. Xe cảnh sát đã lục tung tất cả các khu thành thị xung quanh, kiểm tra mọi người lui tới, nhưng không có cách nào ngăn cản trận cuồng hoan này, ngọn đèn khiêu vũ như nhạc, chiếu rọi khuôn mặt tất cả mọi người, cũng chiếu rọi người thanh niên với vũ đạo tuyệt đỉnh kia, phảng phất muốn đem lại những hình ảnh này lưu giữ vào một bức họa vĩnh hằng, khắc sâu vào tâm khảm mỗi người.

Nếu như nhân sinh là một hồi vũ hội, như vậy khi dường chân trước âm nhạc...

Chúng ta chỉ có thể không ngừng khiêu vũ.

(Đại khái là một khi dòng đời đã xô đẩy, chúng ta chỉ còn cách ngã thôi á ^^)

...

9.

Trong đêm yên tĩnh, Nhã Hàm tỉnh dậy từ cơn mộng mị, nhìn người đàn ông đang ngủ bên cạnh mình.

Bóng đêm xung quanh giống như đang bao bọc lấy hắn, lại không át đi được sự ấm áp phát ra từ nhiệt độ cơ thể, cô nhịn không được đưa tay lên đụng vào da thịt hắn, một lát sau, hắn bắt được tay của cô.

Trong bóng tối, Gia Minh mở mắt, đem tay Nhã Hàm đặt trên mặt mình, nhẹ giọng lẩm bẩm:

"Ừm... làm sao vậy..." Hắn hé mắt, đến khi hoàn toàn mở ra, đã tỉnh táo lại.

"Ngủ không được à!?"

"Vừa có một giấc mơ." Nhã Hàm tiến tới gần hắn, áp sát trong ngực của hắn.

"Ác mộng à!?"

"Mộng thấy chúng ta!"

"Có vẻ là mộng đẹp."

"À, mộng đẹp..." Nhã Hàm nhẹ giọng cười cười, "Chỉ là trong mộng, chị không biết em, em cũng không biết chị!"

"Hờ..."

"Không biết vì cái gì, khi nhìn thấy ánh mắt em lúc đó, chị cảm thấy trong lòng rất đau, rất muốn tới gần em, nhưng có vẻ như làm thế nào cũng không thể được..."

"Tại sao vậy chứ!?"

"Người nhiều lắm, đem chúng ta tách ra chăng!?"

Gia Minh có chút trầm mặc, một lát sau, lại ôm lấy cô: "Đã không sao rồi!" Vài giây đồng hồ sau, lại cố ý nhấn mạnh, lặp lại một lần nữa: "Đã không sao rồi!"

"Ừ."

Trong bóng tối an tĩnh lại.

...

"Em nói này, Nhã Hàm."

"Ừ."

"Còn một lúc nữa trời mới sáng, chúng ta có lẽ nên làm thêm một shot!"

HẾT.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-475)