Vay nóng Tinvay

Truyện:U Minh Trinh Thám - Chương 378

U Minh Trinh Thám
Trọn bộ 393 chương
Chương 378: Tôi chỉ là đi tiểu mà thôi
0.00
(0 votes)


Chương (1-393)

Siêu sale Shopee


- Yên tâm, tôi nhất định sẽ mang cô đi!

Minh Diệu trịnh trọng gật đầu:

- Dù cho cô muốn đi Hong Kong xem Nhục Bồ Đoàn 3 D tôi cũng sẽ đưa cô đi.

- Đi chết đi, ai muốn đi xem thứ đồ đó, tôi nghĩ là do anh muốn xem thì đúng hơn!

Hoài Tố trừng mắt lườm Minh Diệu:

- Tôi không thèm nhìn phim 3 D gì đó đâu, hơn nữa tôi cũng không cách nào đeo được mắt kính 3 D, xem cái rắm!

- Ha ha, bị cô xem thấu rồi!

Minh Diệu cười cười, quay đầu nhìn Dịch Tiên Sinh hỏi:

- Cần bao lâu?

- Căn cứ theo suy đoán của tôi, ít nhất cần hai mươi ngày.

Dịch Tiên Sinh suy nghĩ nói:

- Lần này so với việc làm Yêu Lân thức tỉnh cần tốn thêm nhiều thời gian mới xong.

Có Hoài Tố gia nhập, vấn đề lớn nhất cũng đã được giải quyết, tâm tình của Minh Diệu rốt cục trở nên kiên định hơn một chút.

- Ở trong đoạn thời gian này, cha sẽ tận lực liên hệ những người có thể giúp đỡ được!

Tần Khai nói:

- Hiện tại hiềm nghi của cha cũng đã được tẩy sạch, cần nhanh chóng trở về hiệp hội để chủ trì đại cục. Tuy rằng đại bộ phận lực lượng của hiệp hội cần dùng để duy trì từ trường khiến nhân gian giới giảm bớt chuyển biến xấu, nhưng vẫn có thể cố gắng rút ra được một phần!

- Tôi cũng sẽ liên hệ với bằng hữu trong Yêu tộc!

Diệp Trọng nói:

- Nhiều người sẽ có thêm nhiều lực lượng!

- Tôi cũng sẽ liên hệ với trưởng lão ủy viên hội, nhìn xem có thể điều động được một ít nhân thủ lại đây hỗ trợ hay không!

Ada nói:

- Dù sao đây cũng không chỉ đơn thuần là vấn đề của Đông Phương đại lục, đây là nguy cơ quan hệ tới toàn bộ nhân loại, tôi nghĩ bọn họ sẽ không cự tuyệt!

- Vậy ở trong đoạn thời gian này tôi nên làm gì?

Minh Diệu hỏi:

- Tôi cũng không cần ở lại đây chờ đợi đi?

- Anh có chuyện trọng yếu hơn cần làm!

Lưu Thiên Minh ở một bên mở miệng nói:

- Đêm nay nghỉ ngơi ở đây một đêm đi, ngày mai anh đi theo tôi!

- Đi đâu?

Minh Diệu hỏi.

- Tin tưởng tôi, đó là một địa phương sẽ làm cho anh cả đời khó quên.

Lưu Thiên Minh nở nụ cười thần bí với Minh Diệu, để nữ La Sát dìu mình rời khỏi phòng.

- Thời gian cũng không còn sớm, mọi người đi nghỉ ngơi đi.

Tần Khai nói:

- Thời gian của chúng ta chỉ có hạn, bắt đầu từ ngày mai sẽ vội!

Nằm trên giường, Minh Diệu cũng không cách nào đi vào giấc ngủ. Vừa nghĩ tới hiện tại không biết Tiểu Manh đang ở nơi nào, trái tim của hắn lại căng thẳng. Hắn bước xuống giường, kiếm hộp thuốc lá, bên trong đã trống rỗng. Vò hộp thuốc lá thành một đoàn ném xuống, Minh Diệu đẩy cửa phòng đi ra ngoài.

Hôm nay đã là 14 âm lịch, nhưng bởi vì từ trường nhân gian giới bị ảnh hưởng, bầu trời che kín mây đen thật dày, đem ánh trăng vốn đã sắp tròn đầy che phủ lại, khiến đại địa hoàn toàn tối đen. Ở trong bóng tối, một ít ánh sáng lấp lóe càng thêm rõ ràng, Minh Diệu nhìn thấy cách đó không xa có ánh lửa lập lòe, suy đoán có lẽ do Tần Khai hay những người khác đang hút thuốc lá. Hắn liền đi tới, muốn tìm chút thuốc lá để hút.

Nhưng đi tới càng gần Minh Diệu mới phát giác ra người kia không phải nam giới, mà là một thân ảnh yểu điệu. Sau khi đi tới gần Minh Diệu mới phát giác chính là Ada.

- Nhận thức lâu như vậy, tôi lần đầu tiên mới biết cô cũng hút thuốc.

Minh Diệu đi qua cười nói:

- Sao vậy, không ngủ được sao?

- Hì hì, tôi cũng là lần đầu tiên!

Ada nhìn thấy người đến là Minh Diệu, nhìn hắn cười cười, cầm nửa điếu thuốc trong tay ném xuống.

- Hoàn toàn không thoải mái như trong tưởng tượng, tôi thật sự không hiểu rõ vì sao nam nhân các anh lại thích thứ này!

- Ha ha, cô không hiểu được đâu. Thứ này đối với nam nhân mà nói cũng giống như đồ trang điểm của nữ nhân các cô, tuy rằng không phải vật phẩm cần thiết, nhưng nếu không có sẽ luôn cảm giác thiếu thốn khó chịu.

Minh Diệu cầm lấy hộp thuốc lá trong tay Ada, châm điếu thuốc:

- Sao vậy, tâm tình dường như không tốt lắm?

- Ân, có một số việc luẩn quẩn trong lòng, cho nên phải đi ra ngoài dạo suy nghĩ một chút.

Ada nhìn ra phương xa nói:

- Không biết vì cái gì, tâm lý của tôi luôn có một loại cảm giác không cam lòng, cảm giác như bị thất bại!

- Cảm giác bị thất bại?

Minh Diệu có chút mê hoặc nhìn Ada:

- Về chuyện gì?

- Hì hì, không có gì, đại khái là do tôi suy nghĩ nhiều thôi.

Ada lắc đầu:

- Tôi phải về ngủ đây, ngày mai còn tranh thủ sớm lên máy bay về Châu Âu, anh cũng đi ngủ sớm đi.

- Ân, được!

Minh Diệu gật đầu.

- Minh Diệu, tôi có một vấn đề cũng muốn hỏi anh, anh có thể trả lời tôi không?

Ada đi được vài bước, lại quay đầu đột nhiên hỏi.

- Vấn đề gì?

- Nếu...tôi nói là nếu...

Ada hít sâu một hơi, tựa hồ đã đặt quyết tâm:

- Nếu như hôm nay người bị bắt đi là tôi mà không phải Tiểu Manh, anh có đi cứu tôi không?

- Đương nhiên!


Minh Diệu cười nói:

- Như thế nào lại đi hỏi vấn đề ngu xuẩn như vậy, tôi đương nhiên sẽ đi!

- Như vậy anh cũng sẽ giống như bảo hộ Tiểu Manh, vì bảo hộ tôi mà không màng tới việc thế giới bị hủy diệt sao?

Trong ánh mắt của Ada tràn ngập vẻ chờ mong cùng bất an, chờ đợi Minh Diệu trả lời.

- Đương nhiên sẽ!

Minh Diệu không hề có chút do dự, đáp án đã buột miệng nói ra.

Nghe được đáp án của Minh Diệu, thân thể Ada khẽ run lên, nguyên bản vẻ mặt vắng vẻ cũng đã biến mất, mang theo dáng tươi cười vui vẻ bước nhanh tới trước mặt Minh Diệu, Minh Diệu còn chưa kịp phản ứng, đôi môi mềm mại của Ada đã đặt lên môi của hắn.

- Hì hì, câu trả lời này không tệ, tôi rất hài lòng, đây hãy xem như là thưởng cho anh.

Minh Diệu còn chưa kịp tận hưởng diễm phúc đến bất ngờ, Ada đã biến mất trong màn đêm, chỉ lưu lại một hương thơm ngát cho Minh Diệu chậm rãi thể hội đến.

- Hô, hoàn hảo lão tử phản ứng được nhanh!

Chứng kiến Ada dần dần đi xa, lúc này Minh Diệu mới thở phào một hơi:

- Nam nhân nào ở dưới tình huống như vậy mà dám nói lời không thể, kết cục nhất định sẽ bị chết rất khó coi!

- Tôi thật sự không rõ, rõ ràng tôi nhìn qua soái hơn anh, vì sao tôi lại không phao được nữ nhân đây?

Thanh âm tức giận bất bình của Lê bàn tử vang lên sau lưng Minh Diệu.

- Có một số việc rất khó nói, nhân phẩm rất trọng yếu!

Minh Diệu cũng không quay đầu lại, thản nhiên nói.

- Ta phi, ít làm ra bộ này đi, lừa quỷ sao?

Lê bàn tử đẩy bánh xe, xe lăn chậm rãi lăn tới gần.

- Lần trước anh nói với tôi cảm tình cần chậm rãi nuôi dưỡng, kết quả tôi với Hoài Tố nuôi dưỡng lâu như vậy nhưng không hề có một chút tiến triển!

- Chuyện này sao...

Minh Diệu suy nghĩ:

- Có lẽ anh cần phải có chút thay đổi về phương diện khác đi!

- Phương diện nào?

Lê bàn tử tiếp lấy điếu thuốc trong tay Minh Diệu, đặt dưới mũi ngửi lấy khói thuốc.

- Nói thí dụ như...

Minh Diệu nhìn nhìn Lê bàn tử, cười khổ nói:

- Tắm rửa đi, đại ca, ngươi bốc mùi nặng...

- Tôi cũng muốn tắm nha, nhưng anh bảo tôi làm sao mà tắm?

Lê bàn tử tức giận nói:

- Nhảy vào Vong Xuyên Hà tắm sao? Mà Hoàng Tuyền Lộ cũng không có cung cấp hệ thống nước!

- Đã trễ thế này còn chạy ra, có chuyện muốn nói với tôi sao?

Hai người làm bạn nhiều năm, có một số việc đã sớm có ăn ý.

- Có một ít chuyện, tuy rằng Hoài Tố không cho tôi nói với anh, nhưng tôi cảm thấy mình nên nói cho anh biết.

Lê bàn tử nói:

- Nếu không nói ra thì đối với nàng rất không công bình!

- Chuyện của Tiểu Ngọc?

Minh Diệu cười cười:

- Không phải là chuyện riêng của hai người đi...

- Đương nhiên không phải, tuy rằng tôi rất thích Hoài Tố, nhưng nàng đối với tôi lại không có cảm giác gì!

Lê bàn tử lắc đầu:

- Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, một năm ở Hoàng Tuyền Lộ, tốc độ tu luyện của Hoài Tố tăng rất nhanh!

- Vậy sao?

Minh Diệu gật đầu nói:

- Đích xác, Tiểu Ngọc lấy quỷ thể tu hành, địa phương kia rất thích hợp cho sự tu luyện của nàng.

- Nàng đã từng nói với tôi, nếu như vẫn tiếp tục tu luyện như vậy, chỉ cần qua thêm một thời gian nguyền rủa của nhẫn ngọc đã không thể tiếp tục chứa đựng lực lượng của nàng, nàng có cơ hội dựa vào chính lực lượng của bản thân mình mà thoát khỏi nhẫn ngọc!

Lê bàn tử cũng không lưu ý tới lời trêu chọc của Minh Diệu, vẻ mặt vẫn nghiêm túc nói.

- Cái gì?

Minh Diệu cả kinh:

- Không được, nếu nói như vậy tôi càng không thể để cho Tiểu Ngọc đi làm kiếm hồn, nàng...

- Vô ích thôi, đây là chuyện mà chính nàng quyết định, chắc chắn sẽ không chịu thay đổi chủ ý.

Lê bàn tử lắc đầu:

- Khi bác trai tìm tới hai chúng tôi đem toàn bộ mọi chuyện kể ra, Hoài Tố vốn không cần suy nghĩ đã lập tức đáp ứng, nhưng còn dặn tôi không được đem chuyện nàng có cơ hội thoát khỏi nhẫn ngọc nói lại cho anh biết!

- Làm sao lại vậy?

Minh Diệu kinh ngạc nói:

- Chuyện Tiểu Ngọc hi vọng nhất không phải là tiếp tục quay về luân hồi đầu thai làm người hay sao? Vì sao nàng lại...

- Nàng nói với tôi Tần gia có ân đối với nàng, bây giờ là tới thời gian nàng nên báo ân.

Lê bàn tử nhìn Minh Diệu nói:

- Kỳ thật tôi đã biết, nàng chỉ là muốn làm chút chuyện cho anh, có thể giúp được anh một chút, cho dù là một chút nàng cũng tình nguyện!

- Chuyện này...tôi...nàng...ai...

Minh Diệu thống khổ gãi gãi đầu, thở dài một hơi.

- Tôi nói chuyện này cũng không có ý tứ gì khác, tôi chỉ muốn cho anh biết nàng làm như vậy hoàn toàn là vì anh, để cho anh hiểu được nguyên nhân.

Lê bàn tử chậm rãi đẩy xe lăn rời đi:

- Mỹ nhân ân trọng, chuyện anh thiếu nàng cho nên về sau anh nhất định phải đối xử tốt với nàng một chút!

- Tốt một chút, như thế nào mới là tốt một chút đây?


Minh Diệu cười khổ lắc đầu:

- Nhiều nhất là đưa nàng đi xem điện ảnh nhiều một chút, chẳng lẽ còn cưới được nàng hay sao chứ? Nếu cần lấy thân báo đáp, một thân thịt của tôi căn bản cũng không đủ phân chia a!

- A, anh ở đây, làm hại tôi tìm anh khắp nơi!

Một thanh âm non nớt từ một hướng khác truyền đến.

Minh Diệu quay đầu nhìn lại, Alie vẫn còn có chút tái nhợt tiều tụy mặc chiếc áo ngủ bằng lụa màu trắng, đôi chân trần đang đứng cách đó không xa, chẳng khác gì tinh linh bóng đêm.

- Cô đã tỉnh, vết thương đã ổn rồi chứ?

Minh Diệu cười hỏi.

- Ân, đã không còn gì đáng ngại, đa tạ máu của anh!

Alie cúi đầu nhìn xuống chân của mình, không ngừng đùa bỡn lên ngón tay mình, tựa hồ có chút ngượng ngùng:

- Ân...có chuyện...này...tôi có lời muốn nói với anh...lại không biết nên làm sao mở miệng...anh cũng biết người ta sống lâu như vậy vẫn là lần đầu tiên...việc kia...

- Cô đừng có nói với tôi cô cũng là...

Minh Diệu cười khổ nói:

- Tôi thật không tốt như cô tưởng tượng đâu, thật sự, lại nói tuổi tác của hai chúng ta cũng không thích hợp, cô còn nhỏ...a không phải, là tôi còn quá nhỏ...

- Anh đang nói cái gì?

Alie có chút hoang mang mở to hai mắt:

- Cái gì mà tôi nhỏ anh nhỏ?

- Không có việc gì, tôi chỉ lầm bầm làu bàu một chút mà thôi!

Minh Diệu khoát tay nói:

- Rốt cục cô tìm tôi có việc gì?

- Ân, việc kia...thật xin lỗi!

Alie do dự thật lâu mới hạ quyết tâm, đột nhiên cúi đầu lớn tiếng hô.

- Di?

Minh Diệu kỳ quái hỏi:

- Vì sao phải nói xin lỗi?

- Tôi không chiếu cố tốt cho Tiểu Manh đều là lỗi của tôi, tôi không thể bảo vệ nàng cho tốt...tóm lại là thật xin lỗi!

Alie lại cúi đầu thật sâu giải thích.

- Chuyện này không liên quan gì đến cô, không cần để ý.

Minh Diệu đi qua vuốt vuốt lên mái tóc bạc của Alie:

- Lúc ấy là ban ngày, lực lượng của cô nguyên bản đã bị hạn chế không thể phát huy. Hơn nữa cho dù cô có thể toàn lực ứng phó, cũng không phải là đối thủ của Eva, cho nên đừng nên tự trách mình!

- Nhưng Lilith điện hạ phái tôi tới bên cạnh anh, chính là vì cần giúp đỡ cho anh, nhưng tôi lại không có giúp được gì, nếu như bị Lilith điện hạ biết được...

Biểu tình của Alie như sắp khóc.

- Ha ha, không có chuyện gì, Lilith chắc chắn sẽ không bởi vì loại chuyện này mà trách cô đâu.

Minh Diệu cười nói:

- Không biết đến khi nào nàng mới có thể tỉnh lại, nàng sẽ không biết chuyện này. Cho dù nàng đã biết, tôi cũng sẽ giúp cô giải thích!

- Thật vậy chăng?

Hai mắt Alie sáng long lanh nhìn lên Minh Diệu.

- Thật sự!

Minh Diệu gật đầu cười.

- Vậy thì tốt quá...ân, ý của tôi là...anh làm phi thường tốt!

Alie cao hứng cơ hồ muốn nhảy dựng lên, nhưng trong nháy mắt tựa hồ cảm thấy làm vậy thật thẹn thùng, vội vàng dừng động tác, đôi tay nhỏ bé đặt lên miệng che lại ho khan vài tiếng, nghiêm trang nói:

- Lời đã hứa sẽ không thể đổi ý, anh có thể cam đoan không?

- Được được được, tôi cam đoan!

Minh Diệu cười lắc đầu, nhẹ nhàng nhéo nhéo lên mặt Alie:

- Như vậy cô yên tâm rồi chứ?

- Làm sao anh có thể nắm mặt một thục nữ như vậy được, điều này thật sự quá mức thất lễ.

Sau khi nghe được Minh Diệu cam đoan, Alie vội vàng giãy thoát khỏi tay Minh Diệu.

- Tuy rằng anh trợ giúp tôi, nhưng trợ giúp thục nữ thoát khỏi khó khăn vốn là trách nhiệm của nam sĩ, cũng không phải cái cớ cho anh lòng tham không đáy!

Tiếp theo, Alie quay đầu đi, chìa một bàn tay nhỏ bé đưa tới trước mặt Minh Diệu, sắc mặt có chút ửng đỏ:

- Xem như ban thưởng cho anh đã trợ giúp tôi, tôi sẽ đặc biệt cho phép anh hôn lên tay tôi là được!

- Ban thưởng? Còn đặc biệt cho phép?

Minh Diệu hung tợn gõ lên đầu Alie một cái:

- Nhiều lời vô nghĩa như vậy, con nít không được chạy loạn ban đêm, mau về phòng ngủ!

- Làm sao anh có thể đối đãi với một thục nữ thô lỗ như vậy!

Alie ôm đầu bất mãn nói:

- Lại nói Huyết tộc đều chỉ ngủ ban ngày, buổi tối làm sao có thể ngủ được?

- Vậy tự mình đi chơi, đừng có tới làm ồn tôi!

Minh Diệu chán nản gãi đầu:

- Tóm lại đừng tới làm ồn tôi, tôi muốn yên lặng một chút!

- Anh còn chưa ngủ sao?

Thật vất vả mới đuổi Alie rời đi, thanh âm một nam nhân lại từ sau lưng Minh Diệu vang lên. Minh Diệu quay đầu nhìn lại, lại là Thiên Tướng để trần toàn thân chỉ mặc một chiếc quần lót.

- Làm ơn đi, có lời gì ngày mai hãy nói tốt hơn, tôi muốn đi ngủ!

Minh Diệu có chút phát điên gãi đầu mình, căn bản không thèm quan tâm tới Thiên Tướng, chạy nhanh trở về phòng của mình.

- Tôi không có gì muốn nói với anh nha?

Nhìn thấy Minh Diệu bỏ chạy như vừa thấy quỷ, Thiên Tướng ngơ ngác khó hiểu gãi gãi đầu trọc của mình:

- Tôi chỉ muốn đi tiểu, thấy anh thì chào hỏi một tiếng mà thôi...


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-393)