← Ch.016 | Ch.018 → |
Minh Minh thấp giọng nói bên tai Tề Nhạc:
- Chỉ có cha tôi và một số ít nhân vật cao tầng của quốc gia mới biết rõ sự tồn tại của chúng ta.
Lão nhân mỉm cười nói:
- Từ góc độ nào đó mà nói, tôi thập phần bội phục các người, một mực bảo hộ phương đông trong bóng tối, cho nên, tôi đại biểu quốc gia cảm tạ các người, cũng nguyện ý đại biểu quốc gia trợ giúp tất cả cẩn thiết cho các người. Chuyện vừa rồi tôi sẽ xem như chưa xảy ra, nếu như Đức nhi có chỗ nào đắc tội, tôi sẽ thay nó xin lỗi anh.
Tề Nhạc vội vàng đứng lên, nói:
- Bá phụ, tôi và Cơ Đức đại ca không có gì, chúng tôi chỉ luận bàn mà thôi.
Nói đến đây, tay trái của hắn vô ý thức sờ sờ tay phải, Kỳ Lân Tí, rốt cuộc Kỳ Lân Tí sẽ mang lại cho mình năng lực mạnh mẽ như thế nào?
Lão nhân nói:
- Bí mật thủ hộ giả phương đông của các người, tôi không muốn hỏi nhiều, Minh Minh đã nói sơ qua lý do vì sao mang anh trở về đây, như vậy đi, hôm nay anh nên đi trước. Náo động vừa rồi, chỉ sợ tôi sẽ tiếp không ít cuộc điện thoại. Về sau có rảnh, hoan nghênh anh thường xuyên tới chơi. Đức nhi, đưa tiễn anh bạn này đi.
Cơ Đức ngồi ở bên cạnh không có lên tiếng, nhưng ánh mắt của hắn không lúc nào rời khỏi thân thể Tề Nhạc, nghe được cha hắn nói, lúc này mới vội vàng ứng một tiếng, Tề Nhạc cùng Minh Minh cũng cáo từ lão nhân, dưới sự dẫn dắt của Cơ Đức rời khỏi nhà.
Ba người vừa đi thang máy xuống lầu một, đã nhìn thấy mười mấy lính đặc công từ bên ngoài chạy vào, mang theo các loại công cụ, bọn họ cũng không có đi thang máy, là trực tiếp đi cầu thang. Tề Nhạc mơ hồ nghe được tiếng người đang nói.
- Rốt cuộc là chuyện gì! Căn nhà này được thiết kế chống được cả bom hạt nhân, làm sao có thể bị con người phá hư.
Nghe những lời này, trong nội tâm Tề Nhạc ứa mồ hôi lạnh, thiết kế chống được cả bom hạt nhân, khoa trương như vậy?
Ba người lại đi lên xe việt dã lúc trước của Cơ Đức, vẫn ngồi ở vị trí lúc trước, Cơ Đức khởi động ô tô, nhưng hắn không có giật mạnh nữa, mà quay đầu ra sau nhìn Tề Nhạc.
- Tôi đã quyết định.
Tề Nhạc nghe được câu này thì giật mình.
- Anh quyết định cái gì?
Cơ Đức kiên định nói:
- Tôi sẽ bái anh làm thầy.
- Cái gì?
Tề Nhạc thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi của mình, nói:
- Tôi không nghe lầm chứ? Anh bái tôi làm thầy?
Cơ Đức gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy, tôi muốn bái anh làm thầy. Cho tới nay tôi cảm giác thực lực của mình rất mạnh, lần này từ bộ độc đặc chủng Lam Long trở về, chuẩn bị gia nhập chi bộ đội đặc thù mà cha tôi nói, nhưng mà, hiện tại xem ra có chút nóng vội, thực lực của tôi còn quá kém, cho nên tôi muốn bái ngài làm thầy, ra ngoài học tập.
Chữa ngài cuối cùng làm cho Tề Nhạc cảm thấy xấu hổ, nói:
- Thiếu đạo đức, ah, không, Cơ Đức. Tôi không thể đáp ứng yêu cầu này của anh. Hơn nữa, tuổi của anh lớn hơn tôi, lại là anh của Minh Minh, làm sao có thể?
Cơ Đức nghiêm mặt nói:
- Cái gọi là học không trước sau, người đạt được đi trước, thực lực của anh mạnh như vậy, tôi nhất định phải bái anh làm thầy, chuyện này đã quyết định, sư phụ, đợi lát nữa tôi sẽ dập đầu, chính thức bái sư.
Tề Nhạc cười khổ nhìn qua Minh Minh đang cố nén cười.
- Minh Minh, anh của cô nói thế, có phải anh ta bị chấn động đầu óc, hay là đầu óc bị bệnh không?
- Phi.
Minh Minh tức giận nói:
- Anh của tôi trải qua huấn luyện đặc thù, ý chí còn cứng rắn hơn cả sắt thép. Nhưng mà, tôi rất ngạc nhiên anh làm thế nào đấy, chuyện này căn bản không có khả năng! Chẳng lẽ anh không có phát hiện, tất cả vách tường trong tòa lầu đó đều dày một mét năm, kết cấu bên trong đều là xi măng cốt thép, hai bên còn có một tầng kim loại gia cố thêm à, cho dù là sóng xung kích của bom hạt nhân cũng không phá hủy được, anh lại có thể đánh ra một cái động lớn như vậy, thực khó có thể tưởng tượng. Trong tòa nhà đó có một màn điện từ bảo hộ, bất luận là tên lửa đạn đạo gì cũng không tập trung được đấy.
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Không quản các người có tin hay không, ngay cả tôi vừa rồi cũng không biết công kích lúc đó phát ra thế nào. Tâm của tôi rất loạn, đi thôi, chúng ta về trước rồi nói sau.
Cơ Đức lái xe rất nhanh đem Minh Minh cùng Tề Nhạc đưa tới tước cửa đại học Thanh Bắc, hắn vốn muốn lập tức bái sư, nhưng vẫn bị Tề Nhạc ngăn cản, Tề Nhạc cũng không muốn thu đồ đệ mà mình còn không mạnh hơn người nta, cơ hồ là mang theo Minh Minh chạy trối chết, hắn không chú ý tới, trong quá trình chạy trốn, không biết lúc nào đã kéo tay Minh Minh.
Tuy Minh Minh trên đường trở về luôn cười nói với anh mình và Tề Nhạc, nhưng trong nội tâm nàng kỳ thật cũng tràn ngập nghi hoặc, nàng thật sự khó mà tin được anh mình lại bại trong tay Tề Nhạc. Mà lực công kích Tề Nhạc biểu hiện ra quá mức kinh khủng a.
Đi vào sân trường, Minh Minh đã rút tay mình ra khỏi tay của Tề Nhạc, tại đại học Thanh Bắc nàng đã có chút danh tiếng, cũng không hy vọng có ai nhìn thấy chuyện bát quái của mình, hơn nữa tay Tề Nhạc rất nóng, bị hắn cầm tay Minh Minh cũng có chút hoảng hốt.
- Tề Nhạc, hiện tại chỉ có hai chúng ta, anh có thể nói rồi đấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Minh Minh thấp giọng hỏi.
Tề Nhạc ân một tiếng, nói:
- Kỳ thật, tôi cũng không rõ chuyện gì xảy ra, Minh Minh tôi phải hỏi cô rồi, trong tất cả Kỳ Lân xuất hiện tới bây giờ, có phải từng xuất hiện Kỳ Lân Tí không, nếu có, tại sao không ai mạnh như vậy?
Minh Minh suy nghĩ, cau mày nói:
- Không có a, tôi ngheTrát Cách Lỗ đại sư đã từng nói qua một ít về chuyện của Kỳ Lân, nhưng chưa từng nghe qua về Kỳ Lân Tí! Năng lực Kỳ Lân bình thường đều dựa vào tường vân trên người Kỳ Lân mà định đoạt, vân lực càng mạnh, thực lực cũng càng mạnh. Anh là Tứ Tường Vân Kỳ Lân, thực lực nên có lôi, hỏa, thủy, phong bốn loại, làm gì có Kỳ Lân Tí.
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Nhưng mà, tôi ở nhà cô đã dùng Kỳ Lân Tí đánh bại anh của cô đây.
Minh Minh cau mày nói:
- Kỳ Lân Tí? Kỳ Lân Tí, rốt cuộc là cái gì? Cái này chỉ sợ ngay cả Trát Cách Lỗ đại sư cũng không biết. Xem ra, huyết mạch Hắc Kỳ Lân của anh quả nhiên khác với những Kỳ Lân trước kia, những chuyện này chỉ có thể dựa vào anh tự lục lọi thôi. Nếu như anh có thể khống chế lực công kích của Kỳ Lân Tí, như vậy, sau này anh sẽ tự bảo vệ mình, không cần chúng tôi bảo hộ.
Tề Nhạc lặng người, nói:
- Không có khủng bố như vậy chứ.
Minh Minh bật cười, nói:
- Anh của tôi là người vô cùng cao ngạo, hơn nữa anh ta có tự tin cực lớn vào thực lực của mình, lần này nếu như không phải anh mang đả kích thật lớn cho anh tôi, thì anh ta có thể bái anh làm thầy sao? Anh biết không? Tổng hợp thực lực anh tôi, so với khi tôi dùng Bản Chúc Tương Dị Hóa còn mạnh hơn đấy, anh có thể tính toán được mà.
*****
Tề Nhạc giật mình nói:
- Anh của cô mạnh như vậy?
Minh Minh gật gật đầu, nói:
- Anh tôi tu luyện công pháp đặc thù, hơn nữa anh ta còn học được Nhất Kích Tất Sát kỹ trong bộ đội đặc chủng, đừng nói là tôi, cho dù chị Như Nguyệt muốn thắng anh tôi, sợ rằng cũng phải dựa vào lực phòng ngự mạnh mẽ của bản thân mới được. Anh tôi từng xử dụng dược vật đặc thù, anh tôi là người duy nhất thí nghiệm thành công, thí nghiệm bị ép hủy bỏ, mà anh tôi là chiến sĩ duy nhất có được khả năng siêu cường, lực công kích cùng lực phòng ngự của anh tôi vượt xa cực hạn của con người. Nếu không, anh cho rằng lon thiếu tá đó trên trời rơi xuống sao? Tuy cư xá nhà tôi nhìn rất bình thường, nhưng mà, chẳng những cư xá có được màn điện từ bảo hộ không bị tên lửa đạn đạo nhắm bắn, tất cả các kiến trúc đều được thiết kế chống lại bom hạt nhân, anh có thể lưu lại một cái động lớn trên vách tường, uy lực một chiêu Kỳ Lân Tí này phải dùng khủng bố để hình dung. Lúc ấy tôi nhìn cái động trên tường, anh không biết tôi giật mình tới cỡ nào đâu.
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Đừng là cô giật mình, ngay cả tôi cũng kinh ngạc tới ngây người, bởi vì tôi căn bản không biết công kích đó vì sao mà có, càng không biết nên sử dụng ra sao, uy lực của nó mạnh như thế nào.
Minh Minh ngẫm lại nói:
- Anh nên tự tìm đáp án đi, chỉ sợ cũng chỉ có thông qua tu luyện và cảm thụ năng lực bản thân. Tôi không cách nào giúp anh được. Nhưng trở về nên liên hệ với Trát Cách Lỗ đại sư, xem ngài ấy có biết rõ huyền bí trong đó không.
- Không, Minh Minh, cô trước không nên nói cho đại sư, hãy cho tôi tự lục lọi đi. Ta không hy vọng đại sư kỳ vọng quá cao về tôi, dù sao cũng không phải năng lực chân chính tôi có được. Chờ lúc tôi có thể khống chế năng lực này, thông báo cũng không muộn, cô cũng không được nói với ai khác, chuyện này tạm thời là bí mật của chúng ta.
Minh Minh có chút nghi hoặc nhìn qua Tề Nhạc vài lần, nói:
- Vậy được rồi, hy vọng anh có thể tự mình lục lọi ra.
Trở lại ký túc xá, vừa vào cửa, Tề Nhạc cùng Minh Minh đã nghênh tiếp hai ánh mắt khác thường của hai mỹ nhân.
- Tôi còn cho rằng anh bắt cóc Minh Minh bỏ trốn rồi đấy. Cho dù xa cách lâu ngày gặp lại, cũng không cần thân mật thời gian dài như vậy a, phải chạng vạng tối mới về đấy.
Hứa Tình vừa nói, sau đó cười mà không phải cười nhìn qua bọn họ.
Minh Minh đỏ mặt lên, nói:
- Xú Tình Nhi, cô bây giờ học càng tệ. Ah, thơm quá a! Vân tỷ nhất định đang làm cơm tối, tôi đói sắp chết rồi này.
Giữa trưa chỉ ăn chút thịt dê nướng đã bị Mạc Địch cùng Yến Tiểu Ất phá ngang, hiện tại đã là chạng vạng tối, nàng không đói bụng mới là lạ.
Hứa Tình trừng to mắt nhìn qua Tề Nhạc nói:
- Không phải chứ, hẹn mỹ nhân đi ra ngoài mà ngay cả bữa cơm cũng không mời người ta, quá mức rồi đấy.
- Tôi...
Tề Nhạc nhìn Minh Minh, thật không biết nên nói cái gì mới tốt.
Vẫn là Minh Minh giải vây thay hắn.
- Tình Nhi, không nên nói lung tung, anh ấy là anh họ của tôi, chỉ đi hẹn gặp mặt, không có gì cả, hay là cô làm bạn gái anh ấy đi.
- Tôi mà thèm sao? Ăn cơm đi, anh họ cái gì chứ, cũng không có cơm của anh đâu.
Hứa Tình vừa nói, đã lôi kéo Trầm Vân ở bên cạnh đang mỉm cười đi vào bàn ăn.
Tề Nhạc hướng Minh Minh nói:
- Các người ăn đi, tôi đi căn tin ăn, ah, đúng rồi, căn tin phải đi thế nào?
Minh Minh ngẩn người, nói:
- Anh không ăn ở ký túc xá sao? Tay nghề của Vân tỷ vô cùng tốt đấy.
Tề Nhạc nhìn Hứa Tình, vội vàng lắc đầu, nói:
- Tính toán, tôi vẫn đi căn tin ăn, quấy rầy các cô là không tốt.
Nói xong, cũng không hỏi vị trí căn tin, quay người đi ra ngoài cửa. Dù sao đây cũng là ký túc xá nữ sinh, về sau còn phải ở đây trong quãng thời gian dài, cộng thêm nhìn thấy màn xấu hổ hôm nay, Tề Nhạc cảm giác mình không nên tiếp xúc quá nhiều với mỹ nữ cấp xúc động mới tốt, đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn là hắn không muốn trả phí tổn năm trăm nguyên.
Một giờ sau, khi Tề Nhạc từ căn tin trở về, ba vị mỹ nữ đang ngồi trong phòng khách xem TV.
- Tôi về rồi đây.
Tề Nhạc đóng cửa thật kỹ, thỏa mãn duỗi người, nói:
- Đãi ngộ Thanh Bắc thật tốt, món chính không hạn chế số lượng, không biết quy củ này do vị lãnh đạo anh minh nào chế định ra, rất lâu rồi không ăn thoải mái như vậy.
Minh Minh mỉm cười, nói:
- Tới xem TV đi không?
Tề Nhạc liếc mắt nhìn ghế sô pha chỉ ngồi được ba người, lắc đầu, nói:
- Tính toán, các cô xem đi.
Nói xong, hắn liền trực tiếp về phòng của mình, giữ cửa khóa kỹ. Nếu là trước kia, hắn nhất định sẽ mặt dày mày dặn lôi kéo làm quen với các mỹ nữ ở đây, nhưng hiện giờ trong lòng của hắn chỉ có ba chữ Kỳ Lân Tí, lần đầu tiên không có tâm tình đùa giỡn mỹ nữ.
Trầm Vân mỉm cười, hướng Minh Minh nói:
- Anh họ của cô rất trung thực đấy.
- Cái gì? Anh ta trung thực... , ân, anh ta đúng là trung thực.
Ngoài miệng nói như vậy, Minh Minh thầm nghĩ trong lòng, nếu hắn trung thực, chỉ sợ trên thế giới này sẽ không có ai là người thành thật. Nhưng mà, có lẽ vì chuyện ngày hôm nay nên côn đồ đã đổi tính rồi.
Kỳ thật, Minh Minh cũng không biết, thúc đẩy Tề Nhạc buông tha cơ hội này mà lựa chọn vào phòng tu luyện, không chỉ vì Kỳ Lân Tí, quan trọng hơn là hôm nay Cơ Đức đả kích với hắn, côn đồ cũng có tôn nghiêm, khi đó Tề Nhạc phát hiện thực lực của mình không đủ bảo vệ tôn nghiêm, nội tâm của hắn sinh ra biến hóa.
Trở lại gian phòng, Tề Nhạc trực tiếp ngồi lên giường, dựa theo Thăng Lân Quyết mà Hải Như Nguyệt dạy hắn tu luyện theo, trước khi đến đại học Thanh Bắc hắn đã luyện qua mấy lần, dưới sự chỉ đạo của Hải Như Nguyệt hắn cũng hiểu tu luyện là thế nào. Rất nhanh Tề Nhạc tiến vào trạng thái tu luyện, nhưng mà, hắn phát hiện mình bình thường dựa theo lộ tuyến tu luyện bình thường, nhưng vân lực xảy ra biến hóa, một chút dấu vết cũng không còn lại, đừng nói vân lực bốn thuộc tính, ngay cả một loại thuộc tính cũng không có.
Dùng ý niệm tìm kiếm trong người, trong kinh mạch của hắn trống rỗng, dường như biến thành người bình thường.
Thời điểm Tề Nhạc không biết nên làm thế nào cho phải, một âm thanh trầm thấp vang lên từ đáy lòng của hắn.
- Không cần tìm, ngươi không tìm thấy đâu. Dùng năng lực của ngươi hiện giờ muốn sử dụng Kỳ Lân Tí phải trả giá thật nhiều.
Âm thanh rất quen thuộc, chính là âm thanh khi Tề Nhạc sử dụng Kỳ Lân Tí nghe được, hắn không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, vội vàng thông qua ý niệm hỏi:
- Ngươi là ai?"
- Không nhớ rõ tôi sao? Chúng ta vừa gặp mặt không lâu.
Âm thanh trầm thấp ôn hòa, mang cho Tề Nhạc vài phần cảm giác thân thiết.
Tề Nhạc nghe qua lời này liền ngây người một lát.
- Đã gặp mặt? Tại sao âm thanh của ngươi lại vang lên trong đáy lòng của tôi? Ah! Ngươi chính là lão yêu quai Giải Trĩ mà Hải Như Nguyệt nói đã dung hợp với thân thể của tôi à?
*****
- Cái gì? Anh còn nói tôi là yêu quái, nói như thế nào tôi cũng là pháp thú trong thần thú đấy.
Giải Trĩ tức giận gào lên.
Nghe xong quả nhiên như mình đoán đúng, lòng hiếu kỳ trong lòng Tề Nhạc hiện lên. Trừ sợ độ cao ra, hắn cái gì cũng không sợ, đột nhiên trong cơ thể nhiều ra một con Giải Trĩ, hắn chỉ cảm thấy rất mới lạ, không có chút sợ hãi nào.
- Thật sự là ngươi? Hải Như Nguyệt ngày đó chỉ nói với tôi, ngươi dung nhập vào thân thể của tôi, còn nói tôi có cái gì huyết mạch Kỳ Lân Vương, nàng nói cũng không phải rõ ràng, cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Tại sao ngươi tiến vào thân thể của tôi, Kỳ Lân Tí hôm nay là chuyện gì xảy ra?
Giải Trĩ nói:
- Anh không nên hỏi nhiều vấn đề trong một lúc thế này, yên tâm đi, tôi sẽ giải thích rõ ràng từng cái cho anh rõ. Dù sao, theo ý nào đó mà nói, anh bây giờ là chủ nhân của tôi.
Tề Nhạc nóng lòng lên, rất là hưng phấn, ngày đó Hải Như Nguyệt nói nàng cũng không cách nào nắm chắc chiến thắng Giải Trĩ có tu vi hơn ba ngàn năm, hơn nữa Giải Trĩ này là vương giả trong Giải Trĩ nhất tộc, bất luận là vì sao xuất hiện tình huống như bây giờ, nếu mình có người hầu cường đại như thế, về sau còn sợ ai?
Dường như cảm giác hưng phấn trong nội tâm Tề Nhạc, Giải Trĩ bình thản nói:
- Anh không cần cao hứng, tuy anh là chủ nhân của tôi, nhưng mà, tôi không thể chiến đấu thay anh. Nói cho đúng, sau khi dung nhập vào thân thể của anh, tôi cũng mất đi năng lực chiến đấu.
- Ah! Không thể nào.
- Anh không nên chấn động cảm xúc lớn như thế, trước hết nghe tôi nói từ đầu tới đuôi đã, anh sẽ hiểu được ý của tôi.
Âm thanh của Giải Trĩ rất bình tĩnh, Tề Nhạc cảm giác được một cổ nhiệt lưu đang chảy xuôi vào trong Xá Lợi Thủ Châu ở cổ tay, ngay sau đó, một cổ khí lạnh lẽo từ trong Xá Lợi Thủ Châu phản hồi, dung nhập thân thể của mình, tâm tình kich động bình tĩnh trở lại, toàn thân tràn ngập khí tức tường hòa. Còn có cái gì ổn định tâm thần tốt hơn Xá Lợi Thủ Châu đây?
- Tốt, vậy ngươi nói đi.
Tĩnh hạ tâm lai Tề Nhạc đang đợi Giải Trĩ giảng thuật.
Giải Trĩ trầm mặc một lúc, nói:
- Chuyện này phải nói về quan hệ giữa Giải Trĩ nhất tộc cùng Kỳ Lân nhất tộc vào thời kỳ thượng cổ. Kỳ Lân là vương giả thượng cổ thần thú, mỗi một vị Kỳ Lân đều có ngoại hình hoàn mỹ và thực lực cường đại. Nhưng mà, số lượng Kỳ Lân nhất tộc phi thường thưa thớt, mà bản thân Kỳ Lân lại nó năng lực gây giống rất mạnh, cho nên Kỳ Lân thường xuyên phát sinh quan hệ với chủng tộc khác, mỗi một Kỳ Lân, ít nhất đều có mười vị hoặc hơn mười vị đồng bọn. Bởi vậy, vào thời kỳ thượng cổ, đều có thuyết pháp phong lưu của Kỳ Lân.
Tề Nhạc cười nói:
- Khó trách tôi lại ưa thích mỹ nữ như vậy, thì ra đây là truyền thừa của Kỳ Lân, bản thân của tôi rất đứng đắn a.
Giải Trĩ im lặng một hồi, khẽ thở dài:
- Nước quá trong ắt không có cá, không có người nào vô địch mãi. Lời này anh không nên nói lung tung, phải biết rằng, Kỳ Lân nhất tộc trong tất cả thần thú, có địa vị cực kỳ trọng yếu. Năm đó, Kỳ Lân vương giả thống soái các chủng tộc thần thú và chủng tộc ma thú, chống lại đám hung thú, chiến đấu thiên hôn địa ám. Thời kỳ này xưng là thời kỳ Hung Thú, thẳng đến khi nhân loại các anh xuất hiện mới chấm dứt. Bởi vì Kỳ Lân phát sinh quan hệ với nhiều chủng tộc, bởi vậy, có rất nhiều hậu đại thần thú ở trình độ nhất định sẽ lưu lại huyết mạch của Kỳ Lân. Như con chó, con ngựa, cũng có được huyết mạch Kỳ Lân, nhưng nhỏ bé không đáng kể mà thôi. Mà sở dĩ người có được xưng có dáng người hoàn mỹ, cũng bởi vì có huyết mạch Kỳ Lân truyền thừa. Nhưng mà, trong những hậu đại của Kỳ Lân, duy nhất chỉ có một chủng tộc bảo trì huyết mạch và cường đại, cũng chỉ có Giải Trĩ nhất tộc chúng ta.
Tề Nhạc nói:
- Nói như vậy chúng ta có chút quan hệ huyết thống?
Giải Trĩ nói:
- Từ góc độ nào đó mà nói. Tổ tiên Giải Trĩ nhất tộc đã giao phối với Kỳ Lân cho nên sinh ra sừng dài, bởi vì có sừng và ngoại hình giống với Kỳ Lân, bởi vậy Giải Trĩ nhất tộc chúng ta gần với Kỳ Lân nhất, chỉ có hình thái sừng, màu sắc và năng lực bản thân hơi khác đôi chút mà thôi.
Tề Nhạc nói:
- Vậy ngươi có được bao nhiêu huyết mạch Kỳ Lân? Nói theo tỷ lệ phần trăm đấy.
Giải Trĩ nói:
- Giải Trĩ bình thường có chừng 30% huyết mạch Kỳ Lân, mà tôi với tư cách là Giải Trĩ Vương nhất mạch tương truyền, vương giả cha truyền con nối đến bây giờ, có được 50% huyết mạch Kỳ Lân, tôi là Giải Trĩ có được huyết mạch tinh khiết nhất. Đáng tiếc, Giải Trĩ chúng ta chỉ kế thừa một phần nhỏ năng lực của Kỳ Lân mà thôi, bởi vì ngoại hình của chúng ta cực giống Kỳ Lân, mà năng lực lại có bóng dáng của Kỳ Lân, ở thời kỳ thượng cổ, chúng ta đạt được rất nhiều chiếu cố của tiền bối Kỳ Lân. Từ đó trở đi, tổ tiên của chúng ta bắt đầu phụng dưỡng Kỳ Lân, cho nên Giải Trĩ nhất tộc trở thành hạ bộc của Kỳ Lân nhất tộc, nhưng bí mật này cũng chỉ có hai chủng tộc chúng ta biết mà thôi. Giải Trĩ chúng ta dùng cương trực công chính trứ danh, cho nên đời sau gọi là pháp thú. Ban đầu trong đại quân do Kỳ Lân Vương thống soái các thần thú, Giải Trĩ chúng ta chính là chấp pháp giả.
Tề Nhạc như có điều suy nghĩ nói:
- Thì ra là như vậy, trách không được lần đầu tiên tôi nhìn thấy ngươi lại có cảm giác thân thiết, cảm thấy rất quen thuộc, có lẽ chính là huyết mạch cảm ứng a.
- Đúng vậy, huyết mạch cảm ứng. Thượng thiên trong tối tăm đã an bài, lại để cho tôi gặp anh, tân Kỳ Lân Vương. Với tư cách vương giả Giải Trĩ nhất tộc, lịch đại Giải Trĩ Vương cũng không phụng dưỡng Kỳ Lân bình thường, chỉ phụng dưỡng Kỳ Lân Vương. Đáng tiếc, mấy ngàn năm qua không có Kỳ Lân Vương xuất hiện. Không nghĩ tới lại để cho tôi gặp anh, đây thật sự là may mắn của tôi. Cũng là sâu xa của Kỳ Lân nhất tộc cùng Giải Trĩ nhất tộc.
Tề Nhạc nói:
- Tôi hiểu quan hệ giữa Kỳ Lân cùng Giải Trĩ, anh nói tiếp đi, ngày đó tôi đã bất tỉnh, về sau đã xảy ra chuyện gì?
Giải Trĩ nói:
- Anh đừng vội, như vậy đi, tôi trước nói về Kỳ Lân Tí, chờ tôi giúp thiệu về Kỳ Lân Tí lại nói cho chuyện giữa chúng ta cho anh nghe, anh cũng dễ hiểu một chút. Kỳ thật, vào thời kỳ thượng cổ, tuy Kỳ Lân cường đại, nhưng nhưng cũng không mạnh nhất trong thần thú và ma thú. Như thượng cổ thủ hộ thần thú Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước, cùng một ít thần thú ma thú đặc thù, đều có thực lực tranh giành cao thấp với Kỳ Lân, có chút còn cường đại hơn Kỳ Lân nhiều. Nhưng mà, anh có biết vì sao Kỳ Lân có thể là thống soái hay không, lãnh đạo đại quân thần thú không?
Trong nội tâm Tề Nhạc khẽ động, nói:
- Chẳng lẽ là vì Kỳ Lân Tí?
*****
Giải Trĩ thoả mãn nói:
- Anh rất thông minh, không tệ, cũng bởi vì Kỳ Lân Tí tồn tại, Kỳ Lân mới bảo trì danh xưng vương của thần thú. Kỳ thật, Kỳ Lân Tí cũng không phải thật sự là cánh tay Kỳ Lân, nó chỉ là một sừng của Kỳ Lân, năng lực phòng ngự và công kích của Kỳ Lân là siêu cường, mà sừng Kỳ Lân là nơi công kích, phòng ngự mạnh nhất, đồng thời, cũng là nhược điểm duy nhất của Kỳ Lân.
- Đợi một chút, đợi một tý, tôi nghe anh nói rất hồ đồ. Nếu là mạnh nhất, vậy tại sao là nhược điểm?
Tề Nhạc nghi hoặc hỏi.
Giải Trĩ nói:
- Trên thế giới này không có mạnh tuyệt đối và yếu tuyệt đối, dưới điều kiện nhất định, mạnh nhất sẽ chuyển biến thành yếu nhất. Sừng của Kỳ Lân, là thủ đoạn công kích mạng nhất của Kỳ Lân, bản thân anh là nhân loại, mà vị trí sừng của Kỳ Lân, chính là cánh tay phải, bởi vậy tôi sẽ nói cho anh rõ, Kỳ Lân Tí là tồn tại mạnh nhất.
- Kỳ Lân cùng với ma thú và thần thú khác, lúc giao thủ với hung thú, Kỳ Lân Tí chính là vũ khí lợi hại nhất, nó chẳng những có thể biến ảo thành hình thái vũ khí, hơn nữa, có được năng lực công kích và phòng ngự mạnh nhất, Kỳ Lân Tí Hiện Phá Thương Khung, câu này không phải nói ngoa. Kỳ thật, Kỳ Lân bình thường phát động công kích Kỳ Lân Tí, trong cả đời chỉ có một lần.
- Tôi nghe anh nói hồ đồ rồi đấy. Không phải anh nói Kỳ Lân Tí có thể biến ảo thành vũ khí sao? Tại sao lại nói chỉ có thể công kích một lần?
Giải Trĩ nói:
- Kỳ Lân Tí tùy thời cũng có thể công kích và phòng ngự, nhưng mà, bất luận Kỳ Lân cố gắng tu luyện như thế nào, có khả năng phát huy uy lực chung cực, tối đa cũng chỉ có ba thành Kỳ Lân Tí. Mà tôi nói Kỳ Lân cả đời chỉ phát động một lần Kỳ Lân Tí, chính là một kích toàn lực, đem toàn bộ lực công kích của Kỳ Lân Tí bày ra trong một kích.
- Một kích như thế, xác thực có được uy lực phá vỡ trời xanh, từ khi Kỳ Lân ra đời tới bây giờ, trừ bộ tộc Kỳ Lân ra, mọi chủng tộc thần thú, ma thú, hung thú khác nhau, bất luận tu luyện tới trình độ nào, đều khó có thể ngăn cản được một kích mạnh nhất của Kỳ Lân Tí. Chính là vì như vậy, cho dù thượng cổ thần thú mạnh hơn Kỳ Lân, tuyệt đối không dám chọc Kỳ Lân, sợ, chính là vì Kỳ Lân Tí.
- Cả đời chỉ có thể phát ra một kích, không phải đồng quy vu tận chứ?
Tề Nhạc cũng không bởi vì Giải Trĩ miêu tả sự cường đại của Kỳ Lân Tí mà quên đi hai chữ duy nhất phía sau.
Giải Trĩ có chút khổ sở nói:
- Có thể nói như vậy. Bởi vì Kỳ Lân Tí chính là sừng của Kỳ Lân, sừng Kỳ Lân nếu như đoạn, như vậy, Kỳ Lân phải trả giá tính mạng rất lơn. Mà một kích hoàn mỹ của Kỳ Lân Tí, phải giác hóa làm đại giá. Kỳ Lân Tí Hiện Phá Thương Khung, chính là một kích hoàn mỹ lấy tính mạng quý giá của Kỳ Lân làm đại giá. Có lẽ, chính là chế ước dành cho Kỳ Lân.
- Từ khi Kỳ Lân vừa sinh ra đời, số lượng Kỳ Lân không được quá mười, cường đại luôn phải trả giá thật nhiều. Mà công kích hoàn mỹ Kỳ Lân Tí, tự nhiên chính là đấu pháp đồng quy vu tận của Kỳ Lân nhất tộc, không phải thời điểm vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không thể sử dụng. Hôm nay, có lẽ anh đã nhìn thấy uy lực của Kỳ Lân Tí, nhưng mà, nếu như tôi cho anh biết Kỳ Lân Tí mà anh sử dụng chỉ có được 1% uy lực, anh sẽ nghĩ như thế nào?
- 1%...
Tề Nhạc có chút cà lăm.
- Có khả năng là chưa tới a. Tôi nói rồi, Kỳ Lân Tí là năng lực mạnh nhất của Kỳ Lân.
Giải Trĩ nói mang theo vài phần cảm thán.
Tề Nhạc nghi ngờ nói:
- Nếu Kỳ Lân Tí mạnh như vậy, vì sao tôi chưa từng nghe qua Thiên Dẫn Trát Cách Lỗ đại sư nói qua chứ? Hơn nữa tôi nghe nói lịch đại Kỳ Lân vô cùng nhỏ yếu, còn cần chiến sĩ cầm tinh thủ hộ mới được. Chẳng lẽ bởi vì huyết mạch Kỳ Lân truyền lưu trên người nhân loại chúng ta, đã mất đi năng lực Kỳ Lân Tí sao?
- Không, đương nhiên không phải như vậy. Kỳ Lân nhất tộc bởi vì huyết mạch Kỳ Lân tinh khiết sinh sôi nảy nở khó khăn, đến cuối thời kỳ thượng cổ, Kỳ Lân đã gần như ở bên bờ diệt tộc. Vi có thể làm cho Kỳ Lân nhất tộc tiếp tục truyền thừa xuống, Kỳ Lân đã quyết định chọn lựa một chủng tộc, truyền lưu huyết mạch tinh khiết của mình. Mà kết quả lựa chọn cuối cùng, chính là nhân loại.
- Bởi vì nhân loại có đại não thông minh vượt qua tất cả các chủng tộc khác, có được tính sáng tạo vượt xa toàn bộ chủng tộc, tuy khi đó nhân loại vô cùng nhỏ yếu. Nhưng mà, Kỳ Lân Vương đã nhìn trúng năng lực phát triển của nhân loại. Sự thật chứng minh, ánh mắt của Kỳ Lân Vương rất cao. Đến bây giờ, thế giới này hoàn toàn thuộc về nhân loại các người.
- Mà nhân loại đã kế thừa huyết mạch tinh khiết của Kỳ Lân, cho nên sở hữu toàn bộ năng lực Kỳ Lân. Nha đầu kế thừa huyết mạch Long kia đã truyền thụ Thăng Lân Quyết cho anh đúng là phương pháp tu luyện của Kỳ Lân, kể cả những chiến sĩ cầm tinh thông qua tu luyện và dung hợp với huyết mạch kế thừa trong người mới tu luyện Thăng Vân Quyết được, cũng chính là từ Thăng Lân Quyết chuyển hóa mà thành, nhưng mà, Thăng Lân Quyết lưu truyền tới nay cũng chỉ có phương pháp tu luyện, mà phương pháp sử dụng và phương pháp dẫn động huyết mạch dung hợp đã thất truyền.
- Đối với chiến sĩ cầm tinh mà nói, đương nhiên không có ảnh hưởng gì, bởi vì họ có được năng lực thuộc về bản thân của mình, phương pháp tu luyện của Kỳ Lân chính là muốn họ phát huy năng lực của mình tốt nhất. Nhưng mà, đối với kế thừa huyết mạch Kỳ Lân mà nói, không có phương pháp dung hợp năng lực và dẫn động huyết mạch, tự nhiên không có khả năng phát huy thực lực chân chính của Kỳ Lân rồi.
Tề Nhạc tâm nóng, lúc này đây, cho dù Xá Lợi Thủ Châu cũng không cách nào bình phục kích động trong lòng hắn.
- Ý của anh là, anh có hai phương pháp tu luyện này sao?
Âm thanh của Giải Trĩ trở nên quỷ dị, mỉm cười nói:
- Không, tôi không có hai phương pháp tu luyện này, tuy tôi có được huyết mạch Kỳ Lân, nhưng với phương pháp tu luyện trân quý nhất của Kỳ Lân nhất tộc tôi làm sao có được chứ? Chỉ có Kỳ Lân chân chính mới có được hai phương pháp này.
Tề Nhạc chán nản nói:
- Nếu anh đã không có, còn nói với tôi làm cái gì?
Giải Trĩ nói:
- Tuy tôi không có, nhưng có một kẻ sẽ có.
Tề Nhạc ngẩn người, nói:
- Là ai? Đừng nói là còn Kỳ Lân tồn tại trên đời này đấy?
Giải Trĩ nói:
- Đúng vậy, chính là Kỳ Lân mới có ah! Tôi nói, loại phương pháp tu luyện chân chính của Kỳ Lân thì chỉ có Kỳ Lân mới có.
Tề Nhạc nhíu mày, nói:
- Nếu trên đời vẫn còn Kỳ Lân chân chính, sao còn cần tới những thủ hộ thần như chúng tôi?
- Đồ đần, tôi nói Kỳ Lân là chính anh đấy.
Giải Trĩ tức giận nói.
Tề Nhạc ngẩn người, nói:
- Cái gì? Anh nói tôi có loại phương pháp tu luyện này? Điều này sao có thể?
← Ch. 016 | Ch. 018 → |