← Ch.060 | Ch.062 → |
Tề Nhạc vừa xông vào đã nhìn thấy Hải Như Nguyệt cùng Trương Thông Khiếu ôm nhau, ánh mắt của hắn và Trương Thông Khiếu giống nhau, chính là cứng lại.
Hải Như Nguyệt có chút kinh hoảng từ trong ngực anh mình đứng thẳng lên, nước mắt trên mặt chưa kịp lau đi, đang nói chuyện thì người trong cuộc xuất hiện, làm cho nàng có chút bối rối.
- Anh, làm sao anh tới đây?
Tề Nhạc nhìn Hải Như Nguyệt, hắn không rõ tâm tình của mình là như thế nào, có chút gian nan nói:
- Túi tiền của tôi để quên trong quần áo lúc trước khi thay, tôi tìm cô để lấy chìa khóa xe. Thật sự xấu hổ, quấy rầy các vị. Các vị tiếp tục.
Vừa nói, hắn quay đầu đi ra ngoài.
Hải Như Nguyệt thất thần, Trương Thông Khiếu lại nhìn rõ nắm đấm của Tề Nhạc nắm chặt, thân thể kéo căng, giống như cố gắng khắc chế cái gì đó, hắn đi lên vài bước, ngăn trước mặt Tề Nhạc, nói:
- Tề tiên sinh, thỉnh anh không nên hiểu lầm, kỳ thật chúng ta không có gì.
- Tránh ra.
Tề Nhạc bình tĩnh nói ra hai chữ này, trong mắt của hắn có hàn quang lợi hại như phân cách tất cả ra chung quanh, Trương Thông Khiếu chỉ cảm thấy ngực của mình như bị cự chùy nện vào, vô ý thức lui ra phía sau, trong nội tâm hoảng sợ.
- Tề Nhạc, anh muốn làm gì?
Hải Như Nguyệt như mũi tên lao tới bên cạnh anh của mình, ân cần cầm chặt tay Trương Thông Khiếu, kiểm tra thân thể của hắn, chỉ sợ tinh thần lực của Tề Nhạc làm tổn thương anh mình.
Tề Nhạc có chút đùa cợt nhìn nàng.
- Không có gì, tâm tình của tôi không tốt lắm, không hy vọng có người ngăn cản đường đi của tôi. Nếu như lại có lần tiếp theo, tôi sẽ không biết mình làm cái gì đâu. Nhưng mà, anh đại khái có thể yên tâm, miệng của tôi rất nghiêm chỉnh, sẽ không nói ra ngoài.
Hắn quay người đi ra ngoài, đi thật nhanh, không có một tia lưu luyến.
Hải Như Nguyệt nhìn bóng lưng Tề Nhạc rời đi, thân thể có chút nhoáng một cái, đột nhiên tức giận trong mắt biến mất, quay đầu lại nhìn về phía Trương Thông Khiếu, nàng cười, cười vui vẻ.
Trương Thông Khiếu hỏi dò:
- Như Nguyệt, em có bị kích thích không. Nếu không, chúng ta đuổi theo giải thích rõ ràng đi.
Hải Như Nguyệt cười lắc đầu, nói:
- Anh à, anh không thấy bộ dáng ghen ghét của anh ta có chút đáng yêu sao? Có lẽ hỗn đản này đang ghen, nhưng mà, anh ta lại ghen vì em, em chưa từng nghĩ tới nha.
Trương Thông Khiếu giờ mới hiểu được, cười ha hả, nói:
- Thì ra là thế, tiểu tử này ghen vì em, đã nói lên trong lòng của Tề Nhạc có em. Nhưng mà, Như Nguyệt ah! Thời điểm vừa rồi anh xông tới trước mặt của anh ta, còn nữa, vì cái gì anh ta liếc anh, anh đã sinh ra cảm giác tuyệt vọng, em không nên nói đây là ảo giác của anh đấy.
Hải Như Nguyệt ngẩn người, cười khổ nói:
- Anh, có một số việc anh tốt nhất không nên biết mới tốt.
Trương Thông Khiếu mỉm cười, nói:
- Tốt, anh không hỏi, nhưng mà, hiện giờ anh đã hiểu vì sao em lại động tình với gia hỏa như vậy rồi. Xem ra, Như Nguyệt chúng ta lựa chọn cũng không sai lầm. Nếu tâm của em đã hướng về anh ta, như vậy, em nên hành động. Em gái à! Không nên luôn làm gương mặt lạnh lùng như thế, cho dù em rất xinh đẹp, luôn lạnh như băng sẽ dọa người ta chạy mất đấy.
Tiệm mì sợi.
- Này, tôi nói có phải anh có cừu oán với mì hay không thế.
Văn Đình vừa ăn thịt dê nướng nhìn qua sáu chén mì ở trước mặt của Tề Nhạc.
Tề Nhạc ngẩng đầu nhìn nàng một cái, lập tức cúi đầu xuống tiếp tục ăn mì.
Văn Đình có chút buồn cười nói:
- Cho dù anh định thừa dịp mình không mang tiền mà ăn nhiều muốn tôi trả cũng không nói, nhưng mì sợi không có lỗi với anh nha. Tại sao anh nói quay về cầm túi tiền, túi tiền không có, nhưng anh biến thành không nói gì là sao?
Hai người đi tới đây, Tề Nhạc đã bắt đầu ăn, ăn đến bây giờ chưa nói câu nào.
Rốt cuộc tiêu diệt xong chén mì thứ bảy, Tề Nhạc cầm chai bia thứ tư uống cạn, nói:
- Biến tức giận thành thức ăn có được không. Đình Đình, cô thấy Trương phó tổng giám đốc thế nào?
Văn Đình lặng đi, nói:
- Không có ấn tượng gì, thời gian tôi tới tập đoàn không dài. Nhưng mà, cảm giác người này rất giỏi, chị Lam Nhã nói khả năng của anh ta rất mạnh, là trợ thủ đắc lực của Hải tổng, công ty có rất nhiều hạng mục do anh ta phụ trách.
Tề Nhạc vẫy vẫy đầu, nói:
- Tính toán, không nghĩ nữa. Nhưng tôi cảm giác công việc của mình lần này không dài.
Văn Đình nghi ngờ nói:
- Vì cái gì?
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Tôi cái gì cũng không biết! Cô cảm thấy tôi có thể làm gì?
Văn Đình mỉm cười nói:
- Làm người phải có lòng tin nha, không có ai trời sinh cái gì đều biết, chỉ cần anh chịu học, sẽ thành công. Nhìn lên trên đi, anh có quan hệ rất sâu với Hải tổng, nếu không nàng cũng không chọn anh làm trợ lý đặc biệt.
Tề Nhạc tức giận nói:
- Muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi. Có phải cô cảm thấy tôi tiến vào tập đoàn này là nhờ cạp váy mới được đúng không. Đúng vậy, tôi đúng là dựa vào quan hệ với Hải Như Nguyệt mà tiến vào, nhưng mà, chúng tôi chỉ là bạn bình thường. Tôi thấy, nàng và Trương phó tổng giám đốc kia là một đôi nha.
Văn Đình ngẩn người, nói:
- Hư hết rồi à! Tề Nhạc, có phải anh ăn dấm chua nhiều quá hay không?
- Tôi... , tính toán. Đình Đình, tôi thấy muốn quay về Phượng Nhã mà làm việc, ít nhất mỗi ngày có thể gặp cô còn vui vẻ hơn.
Văn Đình lắc đầu, nói:
- Anh là đại nam nhân, tốt nhất đừng có đến Phượng Nhã, cho dù bây giờ anh nghĩ thế chỉ sợ rất khó. Dù sao, anh đã là trợ lý đặc biệt của Hải tổng, nếu anh chạy đến Phượng Nhã, người trong công ty sẽ nghĩ thế nào?
Tề Nhạc ngẩng đầu nhìn Văn Đình, trong lòng của hắn lúc này cũng có chút mờ mịt, ăn rất nhiều đồ ăn, hơn nữa rượu cồn gây tê, lúc trước ở văn phòng Hải Như Nguyệt nhìn thấy cảnh đó thật lâu không biến mất trong đầu.
- Ai, không sao cả, xem ra đành phải ở lại làm mễ trùng (*ăn rồi chờ chết). Dù sao bản thân tôi cũng không biết cái gì.
Văn Đình nhìn thời gian, nói:
- Không còn sớm, chúng ta trở về đi. Ân.
Đột nhiên nàng hừ nhẹ một cái, thân thể có chút nhoáng lên, gương mặt vốn trắng hồng, vừa muốn đứng lên, lại ngồi trở lại.
- Đình Đình, cô làm sao thế?
Tề Nhạc đã giật mình, vội vàng đứng lên, đi tới bên cạnh Văn Đình ngồi xuống. Vừa tiếp cận Văn Đình, hắn cảm giác thân thể của nàng nóng lên, nhiệt độ này đã vượt qua nhiệt độ của con người rồi. Hắn vô ý thức đưa tay lên trán của Văn Đình, trán của Văn Đình nóng tới dọa người, mặt nàng đã ửng hồng, nhìn vào mắt của nàng có thể thấy được nàng rất thống khổ.
Văn Đình bắt tay Tề Nhạc, thấp giọng nói:
- Tôi, tôi không sao. Tôi đi trước, buổi chiều anh xin Lam Nhã cho tôi nghỉ nhé.
- Đình Đình, cô phát sốt rồi, tôi đưa cô vào bệnh viện. Đầu của cô nóng quá.
Tề Nhạc ân cần nói.
Văn Đình đẩy tay hắn ra, miễn cưỡng cười cười, nói:
- Anh tính tiền đi, tôi không sao, anh xin nghĩ giúp tôi là được rồi, tôi là bệnh cũ tái phát, không có sao. Tôi đi trước.
Nói xong, nàng kín đáo đưa cho Tề Nhạc một tờ một trăm đồng, đứng dậy, có chút tập tễnh đi ra ngoài cửa.
*****
Tề Nhạc vừa định đuổi theo, lại bị phục vụ viên ngăn lại.
- Tiên sinh, xin ngài thanh toán tiền ạ.
Tề Nhạc trực tiếp nhét tờ một trăm đồng vào tay của nhân viên phục vụ, lập tức đuổi theo ra khỏi tiệm mì, nhưng mà, vào lúc hắn ra khỏi cửa, thân ảnh của Văn Đình đã biến mất, đường đi khoáng đạt, có rất nhiều lối rẽ, trong lúc nhất thời hắn không biết nên đi lối nào. Lấy điện thoại di động ra bấm số của Văn Đình cũng không có người tiếp. Cảm thấy lo lắng, hắn thậm chí muốn liều lĩnh bay lên trời tìm thân ảnh của nàng.
Liên tiếp gọi mấy cuốc điện thoại, nhưng như cũ không có nguời tiếp, cảm giác say của Tề Nhạc thanh tỉnh một ít, cẩn thận suy nghĩ một lúc, đột nhiên hắn nhớ tới lúc toàn thân Văn Đình nóng lên, lúc phát nhiệt, trên người nàng hình như có khí tức năng lượng chấn động, đó là khí tức năng lượng hỏa thuộc tính, hơn nữa, cổ khí tức này mình rất quen thuộc, chẳng lẽ, Văn Đình cũng là một dị năng giả sao?
Nghĩ tới đây, tâm của Tề Nhạc dần dần yên tĩnh, nếu như Văn Đình thật sự là một dị năng giả, sẽ không có việc gì. Tìm cũng tìm không thấy, mình vẫn đi làm thôi, buổi chiều hỏi Lam Nhã chỗ Văn Đình ở địa phương nào, đợi buổi tối sau khi tan việc đi gặp nàng mới tốt.
Thời điểm Tề Nhạc trở lại tập đoàn Long Vực một lúc, đi thẳng bàn làm việc bên ngoài phòng của Hải Như Nguyệt, thông qua điện thoại nội bộ bấm dãy số văn phòng Lam Nhã, trực tiếp gọi đi. Lam Nhã nghe nói Văn Đình xin phép nghỉ cũng rất kinh ngạc, lúc Tề Nhạc hỏi Văn Đình ở địa phương nào, nàng do dự một chút mới nói ra.
- Bây giờ là giờ làm việc, anh gọi điện cho ai?
Hải Như Nguyệt từ bên ngoài đi tới, vừa hay nhìn thấy Tề Nhạc cúp điện thoại.
Tề Nhạc nhìn nàng một cái, lạnh nhạt nói:
- Tôi xin nghỉ phép cho người bạn. Hải tổng, tôi nhớ buổi trưa cô nói một giờ đi làm, hiện tại đã là một giờ mười lăm, hình như cô đi muộn.
Hải Như Nguyệt có chút kinh ngạc nhìn hắn, nói:
- Anh nói tôi muộn?
Tề Nhạc gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy, với tư cách là lãnh đạo, tôi cảm thấy cô nên làm tấm gương mới đúng.
Đột nhiên Hải Như Nguyệt cười lên, nói:
- Có một điểm anh còn không rõ nha, tôi chỉ nói anh một giờ chiều tới, cũng không có nói công ty quy định một giờ đi làm, giờ nghỉ trưa của công ty tới một giờ rưỡi, cho nên tôi cũng không có đi muộn. Nhớ kỹ, sau này trong thời gian làm việc không cho phép uống rượu, nhìn anh toàn thân mùi rượu, còn ra thể thống gì nữa.
Vừa nói, nàng đi vào phòng làm việc của mình, trên mặt vui vẻ càng đậm.
Ta kháo, Tề Nhạc có cảm giác mình bị đùa nghịch, nhìn thấy bộ dáng của Hải Như Nguyệt như đường làm quan mở rộng, không cần hỏi cũng biết bởi vì được Trương phó tổng giám độc làm thoải mái, nghĩ đến những thứ này, trong lòng của hắn khó chịu nói không nên lời. Nhịn không được cầm lấy điện thoại bấm số điện thoại di động của Minh Minh.
- Tề Nhạc ah! Tại sao tốt vậy, nhớ điện thoại cho em thế.
Minh Minh ôn nhu nói.
- Nhớ em đây! Thế nào, nhiều ngày không đi học có theo kịp không?
Minh Minh nói:
- Coi như không tồi, em là thiếu nữ thiên tài mà. Ah, đúng rồi, có chuyện em muốn nói cho anh nghe, Hứa Tình nàng cũng bị đuổi học. Tề Nhạc, anh có gặp qua nàng không?
- Hứa Tình bị đuổi học?
Tề Nhạc nhíu mày, nói:
- Sự kiện kia anh quên rồi, em có gặp Trầm Vân, nói cho nàng biết tìm cơ hội cùng nhau đi ăn cơm, bảo nàng gọi cả Hứa Tình, chuyện đã qua rồi, cứ cho nó qua đi. Có lẽ về sau không thể làm bạn, nhưng ít ra không nên là địch nhân. Anh là nam nhân, làm gì so đo với một cô gái chứ.
Minh Minh cười hì hì, nói:
- Đã biết rõ anh tốt nhất. Được rồi, trước cứ như vậy, anh nên ở lại chỗ chị Như Nguyệt làm việc thật tốt. Buổi tối hôm nay em sẽ không về, nhiều ngày không gặp cha em rồi. Ngày mai em sẽ trở lại biệt thự Long Vực tìm anh.
Vốn Tề Nhạc còn muốn bảo Minh Minh xin phép nghỉ, nói cho nàng biết tối nay mình sẽ quay về, nghe nàng nói như vậy, lập tức thu nhỏ miệng lại, nói:
- Minh Minh, vậy ngày mai trở về sớm chút, anh rất nhớ em.
- Anh thật hư hỏng, được rồi, em cũng nhớ anh. Em còn phải đi học, bye bye.
Tắt điện thoại, tâm tình của Tề Nhạc tốt hơn rất nhiều, nghĩ tới Minh Minh ôn nhu với mình, tâm tình không tốt từ chuyện của Hải Như Nguyệt cũng buông lỏng một ít.
- Tề Nhạc, anh mang phần văn bản này tới bộ phận tài vụ giúp cho tôi nào.
Âm thanh của Hải Như Nguyệt thông qua micro vang lên.
Tề Nhạc lười biếng dựa lưng vào thành ghế, hai chân đặt lên mặt bàn, nói:
- Tôi đang nghỉ ngơi, cô tự đưa đi.
- Thái độ của anh là gì, đừng quên, bây giờ anh đang làm việc.
- Thái độ gì, tôi cảm thấy không vui, cô thấy không được thì sa thải tôi đi. Ân, buồn ngủ quá! Ngủ ngủ.
Tề Nhạc nhắm mắt lại, khoan thai tự đắc dựa lưng vào ghế thiếp đi.
Cửa mở, Hải Như Nguyệt từ trong đi ra, Tề Nhạc vốn cho rằng nàng sẽ bộc phát với mình, nhưng thấy chính cô ta cầm theo văn bản tài liệu rời đi, lại không quát mắng câu nào. Ồ, nàng đổi tính sao? Chuyện này không phải phong cách của Phách Vương Long a!
Xế chiếu, Hải Như Nguyệt ít nhất đã gọi Tề Nhạc đi công tác ba, bốn lần, hơn nữa còn là chuyện rất đơn giản, nhưng Tề Nhạc tuy dùng các lý do cự tuyệt, hiện giờ hắn muốn làm nhất chính là chọc giận Hải Như Nguyệt, sau đó cho nàng sa thải mình. Từ khi trở về lúc trưa Tề nhạc đã quyết định, hắn không có ý định trở lại biệt thự Long Vực ở nữa. Cảm giác ăn nhờ ở đậu thật sự không thoải mái, còn không bằng quay về tầng hầm ngầm của mình, mỗi tháng cầm mấy trăm đồng tiền cứu tế mà sống. Ít nhất không bị khinh bỉ.
Nhưng mà, Hải Như Nguyệt cũng không có cho Tề Nhạc bất cứ cơ hội nào, tuy hắn lười biếng cái gì cũng không làm, nhưng Hải Như Nguyệt lại không tức giận gì với hắn, kết quả này làm Tề Nhạc mở rộng tầm mắt, hắn đã có chút tò mò tại sao Hải Như Nguyệt phải như vậy, cho nên không vội vã từ chức.
- Tan tầm, chúng ta trở về đi.
Hải Như Nguyệt cầm túi xách của mình ra khỏi văn phòng, nhìn ra nàng có chút mệt mỏi, một tay xoa nắn huyệt thái dương của mình, hiển nhiên bận rộn một ngày.
Tề Nhạc từ trên ghế dậy, duỗi người nói:
- Cô không cần đi tới cuộc hẹn với Trương phó tổng giám đốc sao?
Hải Như Nguyệt liếc nhìn hắn một cái, mỉm cười nói:
- Anh ta rất bận rộn, buổi tối có khả năng phải tăng ca.
Tề Nhạc bĩu môi, nói:
- Hừ, đồng dạng là người, đãi ngộ chênh lệch như thế sao? Vừa nhắc tới Trương phó tổng giám đốc, nhìn anh ta đẹp trai như vậy. Đi, chính cô đi thôi, tôi đi ra ngoài có việc cần làm, buổi tối tôi sẽ tự trở về.
Vừa nói, cầm lấy âu phục trên ghế của mình, quay người rời khỏi văn phòng.
Nhìn thấy bóng lưng của hắn rời đi, vui vẻ trên mặt Hải Như Nguyệt càng nhiều hơn, đúng là đồ ngốc, vừa nhìn thấy cảnh trước đó, hắn lại liên tưởng nhiều thế. Nhưng mà, càng nghĩ tới cảnh Tề Nhạc đang ghen, tâm tình Hải Như Nguyệt rất tốt.
*****
Rời khỏi tập đoàn, Tề Nhạc đánh xe taxi đi tới địa chỉ mà Lam Nhã nói, tiền trên người hắn rất ít, nếu không phải tình huống của Văn Đình hôm nay, hắn cũng không nở dùng tiền.
Khá tốt, địa chỉ của Lam Nhã nói không cách xa tập đoàn Long Vực, không lâu sau khi đi ra. Đây là một cư xá cao cấp, Tề Nhạc dựa theo địa chỉ đi lên lầu, ấn số phòng trên hệ thống gác cổng, hắn đang đợi trả lời.
Đợi cả buổi, lại không có ai lên tiếng, thời điểm Tề Nhạc đang chuẩn bị dùng một ít thủ đoạn đặc thù tiến vào, một thanh âm làm hắn bỏ đi ý nghĩ của mình.
- Tề Nhạc, đừng gọi nữa, trong nhà của tôi không có người.
Tề Nhạc quay lại, chỉ thấy Lam Nhã còn cao hơn mình đang đứng phía sau, ánh mắt của nàng lạnh như băng.
- Nhà của cô? Đây không phải nhà của Văn Đình sao?
Tề Nhạc nghi ngờ nói.
Lam Nhã nói:
- Anh cảm thấy tôi sẽ tùy tiện nói địa chỉ nhà của một cô gái độc thân cho anh biết sao? Đi thôi, theo tôi lên đi, tôi có lời cần nói với anh.
Nàng cũng vừa tan tầm, có lẽ nguyên nhân do công tác quá bận rộn, giống như Hải Như Nguyệt, nhìn nàng có vài phần mệt mỏi.
Tề Nhạc không nói thêm gì, trực tiếp đi theo Lam Nhã lên lầu, bởi vì hắn hiểu được, muốn có được địa chỉ của Văn Đình chỉ có thể hỏi Lam Nhã.
Nhà của Lam Nhã rất lớn, ước chừng một trăm năm mươi mét vuông, lắp đặt thiết bị cũng không xa hoa, nhưng thanh lịch tao nhã. Nàng chỉ ghế sô pha cho Tề Nhạc, ý bảo hắn ngồi xuống, nàng thì ngồi lên ghế sô pha khác.
- Lam Nhã, cô có ý gì? Cho dù cô không nói địa chỉ của Văn Đình cho tôi biết, cũng không cần lừa tôi đi tới nơi này. Đừng quên, cô cũng chỉ có một mình nha!
Lam Nhã hừ một tiếng, nói:
- Tôi tìm anh đương nhiên là có chuyện, tôi hỏi anh, lần trước anh đến Phượng Nhã làm có phải đã làm gì với Văn Đình hay không?
- A? Cô có ý gì? tôi là người đứng đắn nha, rất thuần khiết đấy, tôi có thể làm cái gì.
Tề Nhạc bất mãn nói.
Lam Nhã nói:
- Vậy tại sao sau khi anh mất tích mỗi ngày Văn Đình đều rầu rĩ không vui. Tổng công ty không biết có bao nhiêu gia hỏa đang theo đuổi nàng, cũng không thấy nàng cho sắc mặt tốt với ai, mà anh là người đầu tiên, nàng rất nhiệt tình với anh nha, buổi trưa còn đi ăn cơm với anh. Anh không thấy, tâm tình của nàng không tốt sao, ngay cả công việc cũng thường phạm sai lầm, anh không nên cho rằng những lời tôi nói là bình thường. Tôi là bạn tốt nhất của Đình Đình, mà Như Nguyệt cũng thế, nhưng tôi có cảm giác anh là kẻ bắt cá hai tay. Tôi ghét nhất là nam nhân không chung thủy.
- Móa, cô có lầm hai không, chuyện của tôi lúc nào được cô quản rôi. Tôi với người của cô, Đình Đình hôm nay dường như bị bệnh, cô mau nói cho tôi biết nàng đang ở nơi nào, hiện tại tôi còn đi thăm nàng.
Tính nhẫn nại của Tề Nhạc đang bị mài đi.
Lam Nhã bĩu môi, nói:
- Nói cho anh biết. Cho anh thừa cơ đi quấy rối nàng sao? Người như anh tôi gặp nhiều rồi, tuy tôi không biết anh làm cách nào tiếp cận Như Nguyệt cùng Đình Đình, nhưng mà, hiện giờ tôi cảm thấy anh nên từ chức ở tập đoàn, biến mất trước mặt các nàng. Hiện giờ tôi không muốn bạn của mình bị tổn thương, tôi nghĩ, có lẽ anh đã hiểu ý của tôi.
Tề Nhạc nhìn Lam Nhã rồi đứng phất dậy, lửa giận trong mắt hiện ra.
- Cô cho rằng tôi là trai bao?
Lam Nhã đứng lên, dùng thân hình cao lớn uy hiếp Tề Nhạc.
- Như thế nào? Chẳng lẽ anh không phải sao? Tôi cảnh cáo anh, bạn trai tôi là bộ đội đặc chủng, anh ta ghét ác như cừu, tôi sẽ không quan tâm khi giới thiệu anh ấy cho anh quen.
Tề Nhạc cười lên, nói:
- Nói như vậy, nếu hôm nay tôi không đáp ứng rời khỏi công ty, cô sẽ cho bạn trai mình giáo huấn tôi chứ gì. Vậy thì tốt! Tùy cô, tôi tùy thời xin đợi. Nhưng mà, hiện tại cô tốt nhất nên nói địa chỉ của Đình Đình cho tôi biết, nếu không, cô đừng trách tôi dùng thủ đoạn với cô.
Ý tứ của Tề Nhạc thật ra là hắn sẽ sử dụng thủ đoạn tinh thần lực mà mình mới học được không lâu, dùng phương pháp thôi miên để hỏi cho ra địa chỉ của Văn Đình, nhưng hắn thốt ra lời này, Lam Nhã lập tức hiểu lầm, cô nam quả nữ trong một phòng, nàng không nghĩ lệch cũng không được, sắc mặt hơi đổi, nói:
- Anh dám.
Vừa nói, nàng lui ra sau vài bước, cắm dây nghe vào một cái máy trên tai, sau đó hô lên:
- Này, anh mau lên đây! Hắn muốn phi lễ em.
Tề Nhạc nhìn bộ dáng Lam Nhã có chút sợ hãi thì cảm thấy buồn cười.
- Lam tiểu thư, động tác viện quân của cô nên nhanh một chút. Tuy tôi không thích ra tay với nữ nhân, nhưng mà, nói như thế nào thì cô cũng được xem là mỹ nữ nha.
Lam Nhã ngoài mạnh trong yếu nói:
- Tề Nhạc, sâu mọt như anh nên sớm bị giáo huấn mới đúng, nếu anh dám đụng tới tôi, bạn trai tôi...
- Bạn trai cô sẽ giết tôi hay đánh tôi không thể gánh vác sinh hoạt đây? Lam Nhã, tôi thừa nhân cô rất ưu tú, nhưng mà, có đôi khi làm chuyện không nên từ thủ đoạn như vậy, cô có chứng cớ gì nói tôi bắt cá hai tay, chẳng lẽ quan hệ giữa nam nữ lại thuần khiết như tình bạn?
Lam Nhã khinh thường nói:
- Hừ, làn quan hệ thuần khiết giữa nam và nữ mới đúng.
Đột nhiên cửa mở ra, một âm thanh trầm thấp hét lớn lên.
- Mẹ kiếp, là ai muốn tìm cái chết, ngay cả nữ nhân của lão tử cũng dám phi lễ.
Tề Nhạc không nhúc nhích, hắn ngồi lên salon nhìn qua cửa lớn, chỉ thấy một thân ảnh cao lớn đang cúi đầu đi tới, lúc thấy rõ bộ dáng của người này, không khỏi ngây người, đồng tử co rút lại.
Lam Nhã nhìn thấy bộ dáng há hốc mồm của Tề Nhạc thì có chút đắc ý.
- Hừ, xem đi. So sánh với bạn trai của tôi, công tử bột như anh còn chưa đủ nhìn. Hiện tại anh đáp ứng rời khỏi tập đoàn còn kịp, nếu không, Cơ Đức, anh có đáp ứng giáo huấn hắn ta thay em không?
Đúng, bạn trai trong lời Lam Nhã nói chính là Cơ Đức. Tề Nhạc nhìn thấy hắn, cảm giác không biết nên khóc hay cười, nhìn bộ dáng đắc ý của Lam Nhã, hiển nhiên sùng bái Cơ Đức tới mức mù quáng, nhưng mà, hắn không thừa nhận cũng không được, bất luận là tướng mạo hay chiều cao hai người này đúng là tuyệt phối.
- Cái này, cái này sư phụ, sao lại là ngài...
Cơ Đức nuốt nước bọt, vốn chuẩn bị biểu hiện cơ bắp oai hùng của mình với "Nam nhân hèn mọn bỉ ổi", hắn vội vàng thu tay lại, xấu hổ nhìn qua Tề Nhạc.
Tề Nhạc nhìn Cơ Đức, mỉm cười nói:
- Có thể ah! Đồ đệ bảo bối, không ngờ Lam tổng giám đốc cũng bị anh cua tới tay nha, có lão bà thì không nhận sư phụ, anh làm cho tôi quá thương tâm.
- Ah! Sư phụ, không phải, ngài nghe tôi giải thích! Nhã nhi là Như Nguyệt giới thiệu cho tôi. Thời điểm ngài đi đặc huấn tôi mới quen nàng. Sư phụ, tôi không biết nam nhân hèn mọn bỉ ổi đó là ngài a! Nếu không, nếu không...
Lam Nhã nhìn hai người, lúc này tới phiên nàng kinh ngạc tới ngây người.
- Anh, anh, các anh quen nhau?
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Đương nhiên là quen nhau, ngay cả Cơ Đức quen biết Như Nguyệt cũng là do tôi giới thiệu đấy. Lam Nhã, hiện tại cô chuẩn bị nhờ anh ta thu thập tôi thế nào?
*****
Lam Nhã nhìn qua Cơ Đức.
- Hắn thật sự là sư phụ của anh?
Cơ Đức trịnh trọng gật gật đầu, nói:
- Không thể giả được.
Tề Nhạc đi đến bên người Cơ Đức, nói:
- Tôi chẳng những là sư phụ, còn là em rể của anh ta, em gái anh ta là bạn gái của tôi. Cơ Đức, Nhã nhi của anh nói tôi bắt cá hai tay, anh nên biết tôi trong khoảng thời gian này làm gì, tôi có cơ hội đó sao?
Cơ Đức cười khổ nói:
- Sư phụ, chuyện này là hiểu lầm, nhưng mà, chuyện giữa ngài và Minh Minh...
- Đi, anh không cần nhiều lời, tôi không muốn nghe anh nói cho tôi biết Minh Minh là thế nào, bảo bạn gái của anh nói cho tôi biết địa chỉ Đình Đình là được, tôi sẽ không quấy rầy hai người.
Âm thanh của Tề Nhạc hơi lạnh, trên người có uy áp vô hình tản mát ra. Chuyện của Hải Như Nguyệt hôm nay làm hắn phiền lòng, hiện tại Lam Nhã lại như vậy với hắn, hắn có thể cao hứng mới là lạ.
Năm phút đồng hồ sau, khi Tề Nhạc rời khỏi nhà của Lam Nhã, Cơ Đức đặt mông ngồi lên ghế salon, hút thuốc lá.
Lam Nhã thử thăm dò nói:
- Cơ Đức, anh giận em sao?
Cơ Đức lắc đầu, từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lam Nhã, hắn đã ưa thích mỹ nữ cao một mét chín này rồi, Lam Nhã bất luận là tính cách hay phương diện khác, đều phi thường phù hợp khẩu vị của hắn, mấy ngày nay, hắn sủng ái Lam Nhã có thừa, nếu không hôm nay cũng chẳng chạy tới đây làm tay chân cho nàng. Lam Nhã lần đầu tiên nhìn thấy biểu lộ ngưng trọng của Cơ Đức.
- Nhã nhi, anh không giận em, mà là phiền chuyện sư phụ và em gái của anh, ai, hiện giờ anh không có biện pháp. Xem ra, chuyện của bọn họ anh không thể ngăn cản.
Lam Nhã nói:
- Cơ Đức, tuổi của anh ta nhỏ hơn anh như vậy, tại sao biến thành sư phụ của anh chứ?
Cơ Đức nói:
- Học không trước sau, người đạt đi trước, em không nên nhìn sư phụ của anh bề ngoài giống côn đồ, kỳ thật, sư phụ có ưu điểm không ai sánh bằng được, về sau bất luận thời điểm nào, đều không được trêu chọc tới sư phụ của anh. Hình như cảm xúc của sư phụ hôm nay không được tốt.
Lam Nhã le lưỡi, nói:
- Trách không được Như Nguyệt lại lau mắt mà nhìn anh ta như vậy, xem ra, anh ta quả nhiên có vài phần bổn sự.
Cơ Đức mỉm cười, nói:
- Bọn họ cũng không phải người bình thường, tốt, anh đói rồi, hôm nay em bảo anh tới làm tay chân nhưng lại đụng phải thiết bản, em nên đền bù tổn thất cho anh một chút nha!
Lam Nhã đỏ mặt lên.
- Được rồi, em đi nấu cơm cho anh ăn.
Tề Nhạc rời khỏi cư xá của Lam Nhã, hắn đi ra đường cái, địa phương của Văn Đình cách chỗ Lam Nhã không xa, vì tiết kiệm chút tiền, hắn không có ý định ngồi ta xi.
Vừa đi, tâm tình của hắn dần dần sáng sủa một ít, nghĩ lại Cơ Đức cùng Lam Nhã, trong nội tâm âm thầm cao hứng cho bọn họ, Lam Nhã nói như thế nào cũng là mỹ nữ cấp khát vọng nha, có thể được phân vị trí giám đốc công ty, hiển nhiên là có tài, lại là một đôi với Cơ Đức. Mình nên cao hứng thay bọn họ. Tuy Lam Nhã xúc động một ít, nhưng cũng là vì bạn của mình. Chính hắn cũng hiểu, nguyên nhân tâm tình không tốt là do Cơ Đức nhắc tới hôn sự của Minh Minh, không khỏi âm thầm quyết định, trong vài ngày này, phải đi tìm cừu gia của mình một chuyến, giải quyết chuyện này càng nhanh càng tốt, tảng đá trong lòng của hắn sớm bỏ xuống được mới tốt.
Rất nhanh, Tề Nhạc tìm được cư xá theo lời Lam Nhã nói, cũng giống chỗ của Lam Nhã, nơi này là khu dân cư cao cấp, hắn tìm địa chỉ của Văn Đình, sau đó nhẫn dãy số phòng của Văn Đình trên hệ thống bảo vệ.
- Ai thế?
Âm thanh lười biếng của Văn Đình từ microphone truyền ra.
- Đình Đình, là tôi. Tôi có thể tới thăm cô không?
- Tề Nhạc?
Văn Đình thanh tỉnh một chút, nàng do dự một chút, nói:
- Được rồi, anh lên đi.
Cửa mở, Tề Nhạc ngồi thang máy, đi thẳng tới tầng trệt thì gặp Văn Đình đã đứng ở cửa chờ hắn. Nàng mặc một thân áo ngủ, nhìn nàng có vài phần bình thường, trong mắt buồn ngủ mông lung, nhiệt độ trên người biến mất, nhưng sắc mặt có vài phần tái nhợt.
Tề Nhạc ân cần nói:
- Đình Đình, cô khỏe chưa?
Văn Đình gật gật đầu, mở cửa ra, nói:
- Vào đi.
Tề Nhạc đi vào nhà Văn Đình, nơi của nàng nhỏ hơn chỗ của Lam Nhã nhiều, trên mặt đất phủ thảm, phần lớn màu sắc là màu ấm áp chủ đạo, cho nên chỗ của nàng ấm áp hơn chỗ Lam Nhã nhiều.
Văn Đình đưa chén nước cho Tề Nhạc, nàng hiện giờ, nhìn thanh nhã còn mang theo vài phần ôn nhu, Tề Nhạc tiếp nhận chén nước vô ý thức chạm vào tay của nàng, Văn Đình co tay lại, gương mặt đỏ lên, nói:
- Sao anh tìm được nơi này?
Tề Nhạc nói:
- Bộ dạng của cô lúc giữa trưa làm tôi lo lắng, tôi có thể không tới sao? Đình Đình, tôi cảm thấy...
Văn Đình giơ tay che miệng Tề Nhạc, lắc lắc đầu nói:
- Không nói, hiện giờ tôi không muốn nghe cái gì cả. Ngày mai tôi tạm thời phải rời khỏi Kinh Thành, khả năng phải qua một thời gian ngắn mới quay về. Tiền thuê nhà nơi này tôi đã giao, nếu như anh có rảnh, có thể tới đây trông nhà giúp tôi không?
Tề Nhạc ngẩn người, nói:
- Tôi? Tôi có thể sao?
Văn Đình gật gật đầu.
- Vậy được rồi.
Tề Nhạc đáp ứng một tiếng, nhưng trong lòng có chút nghi hoặc, vì cái gì Văn Đình xin mình giúp đỡ chứ không phải Lam Nhã chứ? Lựa chọn này hình như hơi kỳ quái.
Văn Đình cầm hai thanh chìa khóa nhét vào tay Tề Nhạc.
- Đây là chìa khóa cửa, đây là chìa khóa xe. Xe đỗ trong ga-ra, dù sao tôi cũng phải rời đi, anh cứ lái đi, xăng đã đổ đầy.
- Đình Đình, rốt cuộc cô bị thế nào vậy?
Tề Nhạc tiếp nhận chìa khóa, ánh mắt nhìn qua Đình Đình có vài phần kỳ dị.
Văn Đình nhoẻn miệng cười, nói:
- Không có gì, anh đừng nghỉ nhiều. Xe đó anh cứ chạy đi, tôi thấy anh rất ưa thích xe, cho anh mở mang nó giúp tôi thôi. Yên tâm đi, tôi không sao, chỉ đi thăm người bà con xa. Nhà của người đó có chút chuyện, tôi phải đi thăm.
Tề Nhạc cau mày nói:
- Nhưng lần trước cô nói với tôi, cô là cô nhi mà?
Văn Đình cúi đầu xuống, nói:
- Lần trước tôi chỉ nói với anh là cha mẹ của tôi đã mất thôi. Tề Nhạc, không nên hỏi được không? Tôi hơi mệt mỏi.
Trong nội tâm Tề Nhạc tràn ngập nghi hoặc, nhưng Văn Đình không nói, hắn không nên hỏi, bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Vậy được rồi, cô nghỉ ngơi trước, số điện thoại của tôi cô cũng có rồi, ngày mai có cần tôi tiễn cô không?
Văn Đình lắc đầu nói:
- Không cần, tôi tự đi là được. Từ đây đi tới nhà ga rất gần. Chờ khi trở về tôi sẽ điện thoại cho anh. Chỗ Lam Nhã tôi đã xin nghỉ phép rồi.
Vừa nói, nàng tiễn Tề Nhạc ra cửa.
- Tôi đi đây, nếu như cô có cần tôi giúp gì thì cứ điện thoại.
Tề Nhạc nhìn qua gương mặt tái nhợt của Văn Đình, trong nội tâm có mấy phần thương xót.
Văn Đình mỉm cười nói:
- Anh cần phải nhớ kỹ, còn thiếu nợ tôi ba bữa tiệc lớn đấy.
Tề Nhạc cười nói:
- Vẫn là cô lợi hại, lúc nào cũng không quên ăn, đi sớm về sớm, nếu không tôi sẽ rất nhớ cô.
← Ch. 060 | Ch. 062 → |