← Ch.098 | Ch.100 → |
Khi hắn tu luyện xong một cái vân chu thì năng lượng ấm áp tuy rằng vẫn tồn tại, nhưng căn bản sẽ không tiến vào trong kinh mạch hắn tu luyện thăng vân bí quyết, chỉ không ngừng bị đan điền trống rỗng hấp thụ.
Vẫn là như vậy, một chút tác dụng đều không có. Trong nội tâm Tề Nhạc không khỏi có chút nôn nóng, tuy rằng hắn biết mình cho dù có gấp cũng vô dụng, nhưng mà, trong lòng của hắn lại vẫn xuất hiện cảm giác nhụt chí khó nói lên lời. Quả thực phải đợi một trăm năm sao? Mình có thể sống được trăm năm hay không đã là một vấn đề. Kế thừa huyết mạch Kỳ Lân cũng không có nghĩa là mình chính là Kỳ Lân chính thức. Chính mình vẫn còn là một con người, mà con người chỉ có trăm năm tuổi thọ.
Chẳng lẽ thật sự cần chờ đợi nữa hay sao? Trong lịch sử Kỳ Lân nhất tộc chẳng lẽ cũng chưa có xuất hiện qua kỳ tích sao? Dù là chỉ vài thập niên... , ít nhất mình còn có hi vọng tồn tại. Tuy rằng Trát Cách Lỗ cũng không có nói qua cái gì, nhưng trong lòng Tề Nhạc phi thường tỏ tường, đã không có chính mình, Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần muốn tìm được ba vị cuối cùng khó khăn dị thường.
Đồng thời, không có chính mình kế thừa huyết mạch Kỳ Lân đến phụ trợ. Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cũng vĩnh viễn không có khả năng đạt tới thực lực đỉnh phong. Mình tại sao có thể cứ như vậy mất đi năng lượng, Thượng Thiên ah! Cho dù là giảm bớt ta vài thập niên tuổi thọ, ta cũng hy vọng có thể được có lại cảm giác trước đây.
Dù cho thời gian ngắn ngủi, khoái ý đích nhân sinh cuộc sống cũng tốt hơn cuộc sống tầm thường nhiều. Hiện giờ ta đây, như thế nào còn xứng đôi Như Nguyệt, xứng đôi Minh Minh cùng Văn Đình đây? Cho dù các nàng không có cái loại ý nghĩ này, nhưng qua một thời gian dài khi mà thực lực của họ gia tăng, tự ti sớm muộn gì sẽ xuất hiện.
Lòng nguyên bản có chút rối loạn, nguyên bản tốc độ tu luyện cũng không nhanh mà Thăng Lân Quyết lập tức trở nên càng thêm trì hoãn, năng lượng đến từ chính thịt Khế Dũ trong cơ thể vẫn đang không ngừng bị thân thể của hắn hấp thu lấy, ngoại trừ cảm giác lực lượng sung túc toàn thân một ít, năng lượng thủy chung đều không có nửa điểm xuất hiện.
Chẳng lẽ, ta thật sự phải buông bỏ sao?
Miễn cưỡng hoàn thành tu luyện bảy vân chu, trong lòng Tề Nhạc khó có thể bình tĩnh nổi, hắn mở hai mắt ra, đầu tiên cảm giác được đúng là năng lượng khổng lồ trên người Văn Đình. Cho dù là Tề Nhạc tại trạng thái đỉnh phong nhất, bản thân cũng tuyệt đối không có cảm giác năng lượng bành trướng như thế.
Quang mang màu đỏ rực từng vòng hướng chung quanh lan tràn lấy, y phục trên người Văn Đình không biết lúc nào đã biến mất. Đương nhiên, nàng cũng không phải là khỏa thân, bên ngoài làn da nàng xuất hiện một tầng lân giáp y hệt Hồng Bảo Thạch, có đôi chút giống với Hắc Kỳ Lân giáp, bên trong ẩn chứa khí tức năng lượng hỏa.
Văn Đình nhìn rất bình tĩnh, khóe miệng thậm chí toát ra một tia mỉm cười thản nhiên, dùng thực lực của nàng dưới sự trợ giúp của thịt Khế Dũ đã có tăng lên nhất định. Năng lượng, năng lượng ah!
Tề Nhạc dùng sức siết chặt quyền trái của mình, hắn muốn phát tiết, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến Văn Đình luyện, chỉ có thể lặng yên ngồi ở chỗ kia. Ánh mắt Tề Nhạc âu yếm nhìn nữ nhân tu luyện mà chính mình thì không thể làm thể làm.
Năng lượng trong cơ thể Văn Đình trở nên càng lúc càng nồng nặc, trong phòng của Tề Nhạc đều tràn ngập khí lưu nóng rực. Thân thể Tề Nhạc ở bên trong loại nóng rực này có chút khó chịu. Nhưng mà cá tính quật cường bên trong trái tim thống khổ vẫn cố nén nhiệt lượng xâm nhập, hắn ngồi đối diện Văn Đình vẫn không nhúc nhích, lẳng lặng cùng đợi nàng từ trong khi tu luyện tỉnh táo lại.
Nhưng mà, Văn Đình tu luyện tựa hồ một chút ý tứ đình chỉ, một canh giờ trôi qua, hai canh giờ qua đi, nhiệt độ trong phòng vẫn không ngừng bay lên. Tề Nhạc thậm chí nghe thấy được trên người mình đã tản mát ra hương vị của thịt nướng. Y phục trên người cũng đã biến thành màu vàng, nhưng hắn vẫn nhẫn nại, đại não vì nhiệt lượng quá độ mà trở nên choáng váng. Nhìn bảo quang lưu chuyển trên mặt Văn Đình, tâm tình Tề Nhạc dần dần bình tĩnh trở lại.
Nếu là đã mất đi thì chính mình lại thống khổ có gì hữu dụng đâu? Thời điểm an ủi mấy người thì nên dùng cho mình thì hơn. Quá khứ đều đều đã qua, có lẽ, chính mình lúc này rời đi thôi, chỉ có mắt không thấy tâm mới có thể yên tĩnh a.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tề Nhạc đã có tính toán của mình, đang thời điểm hắn chuẩn bị tiếp nhận mà rời phòng thì đột nhiên Kỳ Lân Châu phát sáng lên. Tím lam màu đỏ thẫm, tứ sắc quang mang tuy rằng rất nhạt, nhưng Tề Nhạc lại cảm giác được rõ ràng trong đó ẩn chứa năng lượng. Bốn loại Vân Lực là quen thuộc cỡ nào a.
Bất quá, hắn rất nhanh liền phát hiện, bốn loại năng lượng này xuất hiện cũng không phải mình dẫn dắt, cũng không phải Văn Đình phát ra năng lượng dẫn dắt động đấy. Mà là Kỳ Lân Châu trong người mình thôi phát. Hình thái bốn loại năng lượng cùng nguyên bản mình giống như đúc, mà dẫn động năng lượng của bọn hắn lại đúng là huyết mạch Kỳ Lân thuần chánh nhất - Kỳ Lân nguyên lực.
Kỳ Lân nguyên lực từ đâu tới? Tề Nhạc có chút kinh ngạc nhìn Kỳ Lân Châu trước ngực mình, hắn tạm thời bỏ đi ý niệm rời phòng.. Đúng lúc này, quang mang Kỳ Lân Châu đột nhiên sáng lên một chút, một tràng quang mang màu đỏ sậm phiêu nhiên ra, ở bên trong quang mang chớp động.
Trước mặt Tề Nhạc lập tức nhiều hơn một kiện đồ vật. Đúng là Kỳ Lân Ẩn.
Quang mang màu đỏ sậm bên trên Kỳ Lân Ẩn chậm chạp dao động, tựa hồ cũng không có bởi vì Tề Nhạc mất đi năng lực mà mất đi tác dụng, từ bên trong Kỳ Lân Châu giãy giụa ra. Trước mặt Kỳ Lân Ẩn tựa hồ biến lớn hơn, chỉ trong một nhịp thở đã bao phủ cả cái gian phòng.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ bị Kỳ Lân Ẩn vật che chắn, trong phòng lập tức biến thành một phiến hắc ám, tựa hồ bị mây đen nồng hậu dày đặc bao phủ. Thấy một màn như vậy, Tề Nhạc lại cũng không lo lắng, Kỳ Lân Ẩn chính là một trong Kỳ Lân Bát Trân phụ thân Văn Đình lưu lại. Bất luận tại tình huống như thế nào nó đều khó có khả năng xúc phạm tới mình và Văn Đình. Nhưng mà sự xuất hiện của nó lại có ý vị như thế nào đây? Trong đầu Tề Nhạc xuất hiện một cái dấu chấm hỏi rõ rệt.
Năng lượng Kỳ Lân thuần khiết không chỉ làm cho Văn Đình bên trong tu luyện rất cảm thấy thoải mái dễ chịu, mà ngay cả Tề Nhạc suy yếu bị nó bao phủ cũng cảm giác tràn đầy lực lượng. Tuy rằng bản thân không có năng lượng, nhưng bị năng lượng cùng thuộc tính với mình bao phủ xuống, thể xác và tinh thần Tề Nhạc đều rất thư sướng.
- Hài tử, cám ơn con.
Một cái thanh âm uy nghiêm bình tĩnh vang lên. Tề Nhạc sững sờ. Hắn cũng không biết cái thanh âm này là đến từ đâu, tựa như là do năng lượng Kỳ Lân Ẩn phát ra. Thanh âm đột nhiên xuất hiện đồng dạng làm hắn tràn đầy cảm giác thân thiết.
- Ngươi là ai?
- Con đoán thử xem.
Ở bên trong thanh âm uy nghiêm nhiều thêm vài phần ôn hòa.
*****
Trong mắt Tề Nhạc chợt lóe sáng, thất thanh nói:
- Chẳng lẽ, chẳng lẽ ngài chính là vị tiền bối sáng tạo ra Kỳ Lân Ẩn, là ba ba của Văn Đình?
Trong không gian đen kịt đột nhiên sáng lên một đạo quang mang màu bạc, quang trụ màu bạc chiếu rọi một thân ảnh to lớn cao ngạo xuất hiện trước mặt Tề Nhạc. Thân cao chừng hai thước, kết cấu thân thể vô cùng hoàn mỹ, một đầu tóc dài màu bạc im im lặng lặng rối tung ở sau lưng, hai mắt màu đen vô cùng thâm thúy, toàn thân đều bao phủ bên trong một kiện hắc sắc trường bào, ánh mắt thâm thúy đang nhìn chăm chú vào Tề Nhạc.
- Con rất thông minh. Không tệ, ta chính là ba ba của Văn Đình, tội nhân của Kỳ Lân nhất tộc.
Ở bên trong thanh âm uy nghiêm nhiều thêm vài phần tịch mịch, vài phần bi thương, nồng đậm bi ý không cách nào hình dung. Đúng là cảm giác lần thứ nhất khi Tề Nhạc thấy Kỳ Lân Ẩn.
- Quả thực là ngài, nguyên lai ngài cũng chưa chết ah! Thật tốt quá, thật sự là quá tốt, Văn Đình nếu biết ngài còn sống, không biết sẽ cao hứng như thế nào.
Tề Nhạc nhìn người trung niên trước mặt mà trong lòng tràn ngập hưng phấn. Sự hưng phấn của hắn là vì Văn Đình.
Người trung niên nhẹ nhàng mà lắc đầu nói:
- Không, hài tử. Ta đã bị chết. Lúc trước sử dụng năng lực chung cực Kỳ Lân Tí, ta lại đem năng lượng còn lại của chính mình chế tạo ra Kỳ Lân Ẩn, đem một tia sinh cơ cuối cùng của ta đem mình đoạn tuyệt thì làm sao có thể còn sống? Con hiện giờ nhìn thấy, chỉ là thần thức của ta ở lại bên trên Kỳ Lân Ẩn mà thôi.
Tề Nhạc chấn động toàn thân, nói:
- Thần thức? Con không rõ ý của ngài.
Người trung niên lạnh nhạt nói:
- Kỳ Lân Ẩn, dù sao cũng là vật duy nhất ta lưu lại trên thế giới này, trước khi chết, linh hồn của ta tự nhiên có bộ phận sáp nhập vào bên trong Kỳ Lân Ẩn. Nếu như Kỳ Lân Ẩn không có linh hồn của ta tồn tại, như vậy nó cũng không xứng được xưng là một trong Kỳ Lân Bát Trân. Bất quá, linh hồn của ta một mực đều giấu ở bên trong Kỳ Lân Ẩn, có thể bảo toàn tại trong lúc ngủ say, vốn vĩnh viễn đều không nên tỉnh lại.
- Nhưng mà nhờ năng lượng Cự Thú Hoạt Xá Lợi trên người nữ nhi của ta kích phát làm ta tỉnh táo lại. Kỳ thật, ta thật sự không muốn thanh tỉnh, bởi vì, khi ý thức cùng linh hồn ta tỉnh lại sẽ chịu vô tận giày vò. Lúc này đây, ta tỉnh lại, ngay tại thời điểm ở Thiên Tầm tháp cũng nhìn thấy con làm hết thảy. Khi đó, ta thật sự rất muốn giúp các con, đáng tiếc, ta đã không phải là Kỳ Lân Vương trước kia.
- Ta đã mất đi toàn bộ lực lượng của chính mình. Vì thế, ta chỉ có thể trơ mắt nhìn bi kịch phát sinh. Vì cái gì lại xảy ra bi kịch? Chẳng lẽ, cùng ta có quan hệ hết thảy đều nhất định dùng bi kịch để chấm hết sao? Không, ta tuyệt đối không cho phép như vậy.
Nhìn người trung niên trước mặt bởi vì kích động mà trở nên có chút vặn vẹo, trong lòng Tề Nhạc tràn đầy đồng tình:
- Tiền bối, lúc trước ngài tuy rằng đã phạm phải sai lầm lớn, ngài cũng thừa nhận thống khổ lớn nhất.. Đã nhiều năm như vậy rồi. Con nghĩ, cho dù đám tiền bối Kỳ Lân khác còn sống cũng nhất định sẽ tha thứ ngài đấy. Dù sao, yêu không có sai.
- Không, không, mấy người sẽ không tha thứ cho ta. Cho dù mấy người chịu tha thứ ta, tự chính mình cũng vĩnh viễn cũng không muốn tha thứ chính mình. Tốt rồi, không cần nói lại chuyện trước kia nữa, thời gian của ta không nhiều lắm. Linh Hồn Lực của ta sẽ không cần trở lại Kỳ Lân Ẩn, sau này trợ giúp ngươi nắm giữ năng lực chính thức của nó. Hiện giờ, con phải cẩn thận nghe ta nói.
Tề Nhạc gật nhẹ đầu, nói:
- Ngài nói đi, không tiền bối, có muốn con đánh thức Văn Đình dậy trước hay không đây? Nàng nhất định rất muốn nhìn thấy ngài đấy.
- Không, không cần. Ta hiểu rõ ý tốt của con, nhưng mà, ta lại không thể gặp nó. Bởi vì, ta căn bản không còn mặt mũi nhìn con gái đáng thương của ta. Nếu như không phải bởi vì ta, nó cũng không phải thừa nhận nhiều thống khổ như vậy. Con không cần lo lắng, hiện giờ chúng ta đang nói gì, nó cũng có thể nghe được, chỉ có điều ảnh hưởng nguyên lực của Kỳ Lân mà không cách nào tỉnh lại. Ta muốn nói với con một số điều rất quan trọng cả cho con và cho nó.
Cảm tình ba động trên người người trung niên dần dần biến mất.
Tề Nhạc nói:
- Vậy ngài nói đi.
Người trung niên nói:
- Thời điểm con sử dụng chung cực Kỳ Lân Tí, ta thấy rõ ràng ngay lúc đó kỳ thật con cũng không biết mình may mắn đến cỡ nào. Tuy rằng con kế thừa huyết mạch của Kỳ Lân cũng tu luyện tới một trình độ nhất định, nhưng mà so với Kim Sí Đại Bằng Điêu vạn năm thì vẫn còn kém quá xa. Bằng vào thực lực cấp bậc Tứ Vân của con, căn bản không có khả năng phát huy ra uy lực chân chính của chung cực Kỳ Lân Tí.
- Con ngày đó sở dĩ có thể thành công, chủ yếu là bởi vì Kim Sí Đại Bằng Điêu trước đó đã bị thương, đồng thời tại Phật khí cùng những người phương Tây ảnh hưởng xuống, thực lực bản thân giảm bớt đi nhiều, lúc này mới khiến cho con thành công, hơn nữa hoàn thành Đoạt Thần (làm tinh thần hoảng hốt). Vì thế ta nói con là may mắn đấy. Đồng thời, con mặc dù không có phát huy ra năng lực chính thức của chung cực Kỳ Lân Tí nhưng đây cũng là vận may của con.
- Ah! Điều này cũng gọi may mắn? Con đã mất đi toàn bộ năng lượng ah!
Tề Nhạc có chút không rõ ý tứ của người trung niên là gì.
Người trung niên toát ra vẻ mỉm cười khó có được:
- Đương nhiên là không may mắn, có lẽ con còn không có thực sự hiểu rõ hàm nghĩa của chung cực Kỳ Lân Tí. Chung cực Kỳ Lân Tí chính là dùng tánh mạng của Kỳ Lân làm đại giá đổi lấy năng lượng cực đại. Hủy diệt địch nhân đồng thời, cũng hủy diệt chính mình. Mà con cùng ta đều là Hắc Kỳ Lân, Hắc Kỳ Lân ở bên trong Kỳ Lân nhất tộc vốn chính là khác loại. Bởi vì chúng ta có năng lực Đoạt Thần (làm tinh thần hoảng hốt), có thể tại thời khắc cuối cùng cướp lấy nguyên khí của đối phương bảo trụ tánh mạng mình.
- Tuy rằng chúng ta bảo vệ được tánh mạng nhưng năng lượng bản thân cũng sẽ bởi vì toàn lực thi triển chung cực Kỳ Lân Tí mà biến mất, đó hoàn toàn là phương thức công kích tiêu hao. Bất quá, bất luận là lực công kích của chung cực Kỳ Lân Tí cường đại đến cỡ nào, nó cuối cùng vẫn là năng lượng, chỉ cần là năng lượng thì sẽ tồn tại cường độ.
- Mỗi một vị Kỳ Lân tại thời điểm bất đồng thì lực công kích phát ra chung cực Kỳ Lân Tí cũng không giống nhau. Đối với Kỳ Lân bình thường mà nói, đương nhiên là phát huy uy lực càng cường đại càng tốt, bởi vì chỉ có như vậy mới có khả năng hủy diệt địch nhân. Nhưng mà, đối với Hắc Kỳ Lân chúng ta mà nói lại cũng không phải như thế. Bởi vì Hắc Kỳ Lân chúng ta sử dụng chung cực Kỳ Lân Tí về sau cũng không chết, vì thế, chúng ta sau khi thi triển chung cực Kỳ Lân Tí có thể xét từ một góc độ khác là khôi phục thực lực.
*****
- Tự nhiên là uy lực chung cực Kỳ Lân Tí phát huy càng nhỏ càng tốt, bởi vì phát huy ra uy lực càng nhỏ đối với bản thân mình cũng tiêu hao càng nhỏ. Muốn hồi phục Kỳ Lân Tí của mình, đầu tiên phải làm là bổ sung năng lượng cho lần bộc phát công kích đó. Chỉ có như vậy, mới có thể để cho con Trọng sinh Kỳ Lân Tí, một lần nữa có được năng lực Kỳ Lân.
Nghe xong lời của người trung niên, Tề Nhạc đối với chung cực Kỳ Lân Tí đã có hiểu biết sâu hơn. Hắn gật đầu nói:
- Ngài nói những điều này, ta đã từng nghĩ tới một bộ phận. Nhưng mà, bởi vì đã mất đi năng lực nguyên bản, hiện giờ dù cho Kỳ Lân Châu phụ trợ và ta có trọng tấn tu luyện thì tốc độ cũng không nhanh. Mà bản thân Vân Lực của ta nếu như không cách nào tăng cường, tốc độ tu luyện thủy chung giảm dần, nếu cứ tiếp tục như thế thì thật sự phải mất trăm năm mới có thể hồi phục trạng thái đỉnh phong của ta.
Người trung niên nói:
- Từ trên lý luận mà nói là như vậy. Đây cũng là nguyên nhân khó khăn nhất mà Hắc Kỳ Lân hồi phục năng lượng. Lúc trước, ta đã từng là thiên tài xuất sắc nhất của Kỳ Lân nhất tộc. Mà đòn sát thủ của chung cực Kỳ Lân Tí ta cũng từng nghiên cứu cẩn thận. Ta phát hiện, Kỳ Lân chúng ta ngoại trừ năng lực đã biết còn có một cái mà thần thú, hung thú không cách nào có được. Đó chính là ăn!
- Ăn? Cái này con cũng cảm thấy, chỉ sợ hiện giờ con so với ma đói cũng chả khác bao nhiêu.
Tề Nhạc vô ý thức mà sờ lên bụng của mình, buổi trưa hôm nay vừa ăn hết rất nhiều thịt Khế Dũ.
Người trung niên nói:
- Không sai! Chính là ăn. Ăn kỳ thật cũng một trong năng lực của Kỳ Lân chúng ta, cái gọi là miệng ăn nhiều bát phương. Ăn là cội nguồn bổ sung năng lượng bản thân bất cứ sinh vật nào. Bất luận là Kỳ Lân cũng tốt hay nhân loại cũng thế, đều không thể thoát khỏi phạm trù này. Mà Kỳ Lân tham ăn, chỉ cần ăn đầy đủ đồ vật, dĩ nhiên là có thể đem năng lượng con tổn thất bổ sung. Đương nhiên sẽ không cần tới thời gian trăm năm.
Tề Nhạc kinh hỉ mà nói:
- Vậy phải ăn cái gì? Đồ ăn nhân loại chúng ta cũng có thể ăn sao?
- Đương nhiên không được!
Người trung niên lắc đầu, nói:
- Trong đồ ăn bình thường tuy rằng cũng bao hàm năng lượng, nhưng năng lượng dù sao quá nhỏ, cùng năng lượng Kỳ Lân Tí tiêu hao thì không có ý nghĩa. Muốn khôi phục thực lực bản thân con, con nhất định phải ăn đồ ăn có năng lượng cực kỳ khổng lồ mới có thể. Mà Thượng Cổ hung thú cùng Thượng Cổ thần thú đúng là lựa chọn tốt nhất. Kỳ Lân là Thần Thú Vương, tự nhiên không có khả năng đi ăn thần thú, vì thế, con hiện giờ cần đại lượng ăn chính là hung thú. Hoặc là có thể nói là thôn phệ. Thôn phệ thân thể của bọn nó cùng năng lượng vốn có của chúng.
- Ah! Giống như con hôm nay ăn mà Khế Dũ sao?
- Đúng, hôm nay các con ăn Khế Dũ vốn có năng lượng phi thường khổng lồ, đối với thân thể của con rất có lợi. Con có lẽ cũng cảm thấy năng lượng bản thân biến hóa, nhưng mà, ăn hết Khế Dũ vẫn không đủ. Con có được bốn loại thuộc tính, vì thế phương diện ăn này cũng phải từ bốn loại thuộc tính mà ra tay. Chung cực Kỳ Lân Tí bộc phát tiêu hao mà năng lượng là không thể dùng con tiêu diệt đối thủ cân nhắc.
- Hơn nữa dùng phương pháp ăn, con có thể hấp thu năng lượng cũng chỉ có nguyên bản 1% của hung thú mà thôi. Những năng lượng còn lại của hung thú tuy rằng cũng sẽ bị con hấp thu, nhưng trên cơ bản đều chuyển hóa làm cơ năng của thân thể con. Thí dụ như để cho thân thể của con trở nên kiên cố hơn mềm dai, lực phòng ngự càng mạnh hơn nữa, hoặc là sử dụng thuộc tính đặc biệt của Vân Lực sinh ra tác dụng tăng phúc nhất định...
- Vì thế, con phải nhớ sớm ngày khôi phục thực lực bản thân, nhất định phải ăn đại lượng hung thú. Ta truyền thụ cho con một cái kỹ năng thôn phệ, sau này khi giết chết hung thú, chỉ cần hung thú là một trong bốn loại thuộc tính của con thì con có thể phát động kỹ năng trực tiếp thôn phệ, tốt nhất ngay cả nội đan cũng không nên bỏ qua.
- Chờ một chút tiền bối, con có một vấn đề.
Tề Nhạc đã cắt đứt lời của người trung niên.
- Con hỏi đi!
Tề Nhạc nói:
- Vậy dùng số lượng đến cân nhắc thì ta hiện giờ đại khái muốn ăn bao nhiêu đầu hung thú mới có thể đền bù thực lực bản thân đây?
Người trung niên nghĩ nghĩ rồi nói:
- Cái số lượng này không nhỏ. Bình thường hung thú vốn có năng lượng rất có hạn. Hơn nữa năng lượng cường độ cũng không đủ. Vì thế, con nhất định phải thôn phệ hung thú thực lực cường đại mới có thể có hiệu quả. Ít nhất phải có được hung thú đã ngoài ngàn năm tu vi. Ta đơn giản tính toán một chút. Nếu như là hung thú ba ngàn năm, con đại khái phải thôn phệ chừng 4000, 5000 đầu.
- Sáu ngàn năm đoán chừng có một ngàn đầu là đủ rồi, thậm chí còn không cần tới một ngàn đầu. Nếu như con thôn phệ hung thú vạn năm, như vậy, có 50 con cũng đủ cho con. Đồng thời 50 đầu hung thú ẩn chứa năng lượng ảnh hưởng xuống, thực lực của con ít nhất có thể từ nguyên bản Tứ Vân đề cao đến cảnh giới bảy vân hoặc là tám vân. Đương nhiên cái đó và phẩm chất hung thú ăn có quan hệ mật thiết.
- Ách... , tiền bối, ngài không phải nói đùa sao. Bốn năm ngàn đầu hung thú ba ngàn năm, riêng là tìm cũng cần thời gian rất lâu. Toàn bộ Viêm Hoàng đại địa chúng ta có nhiều hung thú như thế hay không cũng khó nói. Về phần hung thú sáu ngàn năm cùng vạn năm khác mà dùng thực lực bây giờ của các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta, đừng nói vài chục, cho dù là một con cũng khó mà đối phó. Cho dù thật sự đã tìm được nhiều đầu hung thú nhiều như vậy cũng đem chúng ăn hết thì sợ cùng trăm năm thời gian cũng không kém là bao nhiêu.
Nghe xong người trung niên nói xong, nguyên bản Tề Nhạc hi vọng bao nhiêu lại lập tức biến mất, dù sao người trung niên nói những điều đó đối với hắn là quá xa vời.
Người trung niên lạnh nhạt nói:
- Ta chỉ đem khả năng nói cho con biết mà thôi. Viêm Hoàng chúng ta đất rộng của nhiều, con đừng tưởng rằng hung thú số lượng ít, tuy rằng tìm kiếm bắt đầu khó khăn một ít, nhưng chỉ cần con cố tình, thì nhất định có thể làm được. Đáng tiếc hấp thu hung thú, năng lượng bổ sung bản thân Vân Lực của mình chỉ có thể 1%, nếu không có một hai con vạn năm hung thú là đủ rồi. Huống chi con còn cắn nuốt một đầu Kim Sí Đại Bằng Điêu. Bất luận như thế nào, kỹ năng thôn phệ ta sẽ truyền thụ cho con, chỉ cần con dùng năng lượng kích phát có thể hoàn thành.
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Tiền bối, con nghĩ con không cần cái kỹ năng này. Cho dù theo lời ngài có thể tìm được số lượng hung thú thì con cũng không hi vọng đồng bạn của con vì con mà mạo hiểm. Con hiện giờ cùng người bình thường không có gì khác nhau, chẳng lẽ con có thể vì chuyện của mình mà để cho họ phải vất vả sao?
*****
Mấy người đồng thời còn phải chiếu cố thực lực nhược tiểu như con, điều này tuyệt đối không được. Lần này là nhờ vào vận khí để đối phó Khế Dũ cùng Kim Sí Đại Bằng Điêu không có khả năng vận khí vĩnh viễn xuất hiện liên tục được. Vạn nhất mấy người trong đó ai có gì bất trắc, con vĩnh viễn đều không thể tha thứ cho chính mình.
- Đầu đất! Ai nói cho con là phải bắt đồng bọn con đi giết hung thú? Chính con không biết làm hay sao?
Ở bên trong thanh âm của người trung niên đã có vài phần tức giận.
Tề Nhạc sững sờ, nói:
- Con? Con không nghe lầm chứ. Ngài đã biết rõ tình huống hiện tại của con thì không nên hỏi như vậy ah!
Người trung niên đột nhiên nở nụ cười:
- Ta thật vất vả mới đưa linh hồn của mình ngưng tụ để xuất hiện, nếu như không phải đã có sách lược vẹn toàn, ta sẽ cùng con phí nhiều lời như vậy sao? Câm miệng, đừng có chen ngang lời ta nói.
Tề Nhạc nghe xong lời này, trong lòng lập tức đã chờ mong gật nhẹ đầu, im im lặng lặng lắng nghe.
Người trung niên tiếp tục nói:
- Đúng vậy, con hiện giờ đã mất đi năng lực, nhưng mà, cái này cũng không có thể đại biểu hết thảy. Con không được quên, trên người của con còn có bốn kiện Kỳ Lân Bát Trân. Nếu như con có thể tập hợp đủ toàn bộ tám kiện cũng đạt được tán thành dù cho bản thân không có bất kỳ thực lực, chỉ sợ cũng có rất ít người có thể xúc phạm tới con. Hiện giờ tuy rằng chỉ có bốn kiện, nhưng chỉ cần con sử dụng thật là tốt, thì có thể phát huy ra tác dụng cực lớn.
Tề Nhạc vừa muốn nói gì, lại nhớ tới người trung niên không cho hắn nói chuyện, miễn cưỡng đem lời nói đến bên miệng nuốt xuống.
Người trung niên nhìn bộ dáng thì cứ như đang muốn nói lại thôi của hắn lại vẫn nói tiếp:
- Ta biết rõ con nghĩ hỏi cái gì. Con nhất định là cho rằng Kỳ Lân Bát Trân phải Vân Lực cường đại thôi động mới có thể sử dụng đúng không?
Tề Nhạc gật nhẹ đầu, đây chính là nghi hoặc trong lòng hắn đấy.
Người trung niên lạnh nhạt nói:
- Đúng vậy, ta hiện giờ phải nói cũng là trọng yếu nhất. Chính là về Vân Lực của con. Con nguyên bản thực lực là Tứ Vân. Nếu như ta nói ta có biện pháp để cho thực lực của con khôi phục đến Năm Vân, vậy con còn có vấn đề gì sao?
- Sao?
Tề Nhạc nhịn không được thốt lên:
- Không, điều này sao có thể. Nếu như là như vậy thì con cần gì phải đi thôn phệ hung thú. Tiền bối, ngài. Ngài không phải là cùng một cái ý nghĩ với Đình Đình chứ? Vậy tuyệt đối không được.
- Đánh rắm. Đình Đình là nữ nhi của ta, ta làm sao có thể làm cho nàng hi sinh chính mình đến thành toàn cho con được?
Người trung niên tức giận nói.
Tề Nhạc gãi gãi đầu nghi hoặc nói:
- Con từ lúc học tiểu học thì đầu óc tương đối đần độn, tiền bối ngài cứ việc nói thẳng a. Con đến cùng cần làm sao mới được?
Người trung niên nói:
- Rất đơn giản. Để cho Đình Đình làm cánh tay phải của con.
- Cái gì?
Tề Nhạc mở to hai mắt nhìn.
Người trung niên nói:
- Năm đó ta cùng mẫu thân Đình Đình kết hợp đã từng nghĩ tới có khả năng xuất hiện Cự Thú Hoạt Xá Lợi. Với tư cách đã từng là thiên tài vĩ đại nhất Kỳ Lân nhất tộc, năng lượng ta cùng tình huống xuất hiện Cự Thú Hoạt Xá Lợi cuối cùng đã nghĩ ra một cái phương pháp xử lý bảo toàn con gái. Đó chính là dung hợp thân thể. Ta nghĩ, tại thời điểm Đình Đình mới ra đời, mẫu thân của nàng nhất định đem lạc ấn của ta đánh lên người nàng. Chỉ cần là như vậy, thì không có bất cứ vấn đề gì rồi.
Lúc này đây Tề Nhạc không có xen vào, hắn rõ ràng cảm giác được ý nghĩ của người trung niên là hoàn toàn không giống với Văn Đình. Dù sao là phụ thân làm sao có thể để cho nữ nhi của mình hi sinh để cứu người khác chứ?
- Điều này cần các con phối hợp ăn ý, ngay cả ta cũng không biết hiệu quả sinh ra có thể đạt tới trình độ nào. Tề Nhạc, con cũng tỏ tường, tuy rằng trong cơ thể Đình Đình ẩn chứa năng lượng dị thường khổng lồ, nhưng với tư cách chủ thể Cự Thú Hoạt Xá Lợi, nàng không thể sử dụng loại năng lực này. Nếu để cho năng lượng trong cơ thể nàng cứ như vậy lãng phí mất, thật là đáng tiếc.
- Trước kia cũng từng đã xuất hiện Cự Thú Hoạt Xá Lợi, lúc ta còn còn trẻ đã từng cẩn thận tự hỏi qua có biện pháp gì có thể làm cho năng lượng Cự Thú Hoạt Xá Lợi phát huy ra và không tổn thương chủ thể Cự Thú Hoạt Xá Lợi hay không? Trải qua nhiều năm nghiên cứu, rốt cục trên lý luận cho ra một kết quả. Bây giờ có thể thành công hay không phải xem vận khí của con và Đình Đình.
Tề Nhạc đại hỉ nói:
- Tiền bối, ý của ngài là nói, có thể dưới tình huống không tổn thương Văn Đình đem năng lượng khổng lồ trong cơ thể nàng chuyển sang cho con sao?
- Con nghĩ hay quá nhỉ, nào có chuyện tốt như vậy. Cự Thú Hoạt Xá Lợi vốn là Đoạt Thiên mà Tạo Hóa, muốn chính thức hấp thu, nhất định phải hi sinh bản thể tánh mạng Cự Thú Hoạt Xá Lợi. Đây là cân đối chi đạo của Thượng Thiên. Phương pháp theo lời ta nói cũng không phải là đem năng lượng trên người Văn Đình chuyển hóa cho con, mà là có thể ở dưới tình huống đặc biệt, cho con tạm thời mượn cỗ năng lượng này.
- Tuy rằng thời gian không thể kéo dài, nhưng trong một thời gian ngắn lại có thể làm cho con có được thực lực cấp bậc ít nhất là Năm Vân, đối phó một ít hung thú bình thường cũng có thể đủ rồi. Theo con không ngừng dùng năng lực thôn phệ bổ sung năng lượng hung thú cho bản thân, đợi đến lúc con chính thức khôi phục trạng thái trước kia thì có lẽ năng lượng Cự Thú Hoạt Xá Lợi trong cơ thể Đình Đình còn có thể bị con hấp thu một bộ phận, về phần có thể hấp thu bao nhiêu, cái này không có người thí nghiệm qua. Vì thế ta cũng không tỏ tường, chỉ có thể nói trên lý luận là rất có thể thực hiện đấy.
- Tạm thời đạt được Năm Vân, vậy cũng tốt ah! Tổng thể so với con hiện giờ là phế nhân còn tốt hơn nhiều lắm. Tiền bối, xin ngài dạy cho con đi.
Ngân Quang chung quanh thân thể người trung niên yếu đi trông thấy, ánh mắt của hắn cũng trở nên nhu hòa, bờ môi ông động, một đám thanh âm trực tiếp chui vào trong não Tề Nhạc vĩnh viễn để lại ấn ký trong óc của hắn không có khả năng phai mờ.
Tề Nhạc chỉ cảm thấy trong đại não bành trướng, phảng phất nhiều thêm một thứ gì đó. Ngay cả hắn cũng không biết đã qua thời gian bao lâu, tựa hồ chỉ là một cái nháy mắt nhưng lại giống như một thế kỷ vậy.
- Tốt rồi, ta đem hết thảy đều trực tiếp khắc ở trong trí nhớ của con, như vậy sẽ không sợ con sẽ quên mất. Ở trong đó không chỉ có phương pháp thôn phệ, cũng có nói ứng dụng ngắn ngủi mượn dùng năng lượng trong cơ thể của Đình Đình. Con phải nhớ kỹ, năng lượng của Đình Đình dù sao không phải thuộc về con, mỗi ngày con chỉ có thể mượn một canh giờ, vượt qua thời hạn này sẽ ảnh hưởng cực lớn với thân thể nó, thậm chí sẽ nguy hiểm cho đến tánh mạng. Nếu như không phải con đã từng liều mình đã cứu nàng, ta tuyệt đối sẽ không đem loại phương pháp này truyền thụ cho con.
← Ch. 098 | Ch. 100 → |