Vay nóng Tima

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 302

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 302: Anh còn biết trở về à?
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Shopee


Lần hành động kia, tất cả mọi người đều nhận được huân chương hoa Tử Kinh của quốc gia, Như Nguyệt cầm đầu mười hai vị Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần Chiến Sĩ còn nhận được huân chương thủ hộ kim cương có đãi ngộ giống như Tề Nhạc. Minh Minh cảm thấy không có gì dùng liền tặng kim cương thủ hộ huân chương của mình cho Tuyết Nữ. Thủ lãnh hai đại tập đoàn đều có được vật này trên người thì ít nhất mọi vấn đề ở quốc gia đều có thể giải quyết dễ dàng. Tập đoàn muốn không phát triển thuận lợi cũng rất khó.

Các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần từng người về nghỉ ngơi, đám người cũng xác thực cần một đoạn thời gian điều chỉnh. Tập huấn tại thời kì Viễn Cổ Cự Thú và hiểm tử nhưng vẫn còn sống trong lần hành động của tiểu hành tinh, trong lòng mỗi người đều lộ vẻ mệt mỏi.

Dù sao thì mỗi người đều cần phải có cuộc sống của riêng mình. Hiện tại ở bên trong, biệt thự Long Vực chỉ còn lại có mấy nữ hài tử và Sinh Tiếu Trư Chiến Sĩ Quan Tĩnh chẳng muốn về nhà, còn những người khác đều đã trở về nghỉ ngơi. Ngay cả Sinh Tiếu Thập Nhị Tiểu Đội cũng bị Như Nguyệt tạm thời phân phó trở về tu luyện.

Hiện tại biệt thự Long Vực đã hủy bỏ toàn bộ hệ thống an toàn, lý do rất đơn giản, ở trong cái sân của biệt thự Long Vực mỗi ngày đều có một đầu đại điểu màu vàng mỗi ngày đều lười biếng tắm nắng. Có nó ở đây thì ai đui mù đám mò tới biệt thự Long Vực thì chỉ e cặn bã cũng không còn.

Vốn Tuyết Nữ lần trước trở về thời kì Viễn Cổ Cự Thú đã nghĩ mang tiểu Bằng trở về, nhưng Tiểu Bằng lại cố chấp không có lựa chọn về nhà. Hắn cũng không nói lý do, kỳ thật, hắn sở dĩ lựa chọn lưu lại nguyên nhân chỉ có một, bởi vì Tề Nhạc và ước định giữa hai người.

Nhưng mà thông qua tiếp xúc cùng Tề Nhạc để cho Tiểu Bằng gặp rất nhiều chuyện tình trước kia chưa bao giờ gặp được. Hắn không nghĩ tới khi một người đứng trước nguy cơ mất mạng mà vẫn không quên trợ giúp người khác thoát khỏi nguy hiểm. Một khắc cuối cùng kia, Tề Nhạc vì không muốn liên lụy hắn nên đã giải trừ khế ước, hơn nữa không để cho đồng bọn của hắn phụ trợ, tuy rằng lúc ấy Tề Nhạc chỉ là vô ý thức làm hết thảy.

Nhưng mà hành vi này đã làm rung động tâm can tiểu Bằng. Tuy rằng Tiểu Bằng là hung thú, nhưng mà hung thú cũng có cảm tình, Tề Nhạc đã chính thức được hắn tán thàn. Đương nhiên, Tiểu Bằng sở dĩ không có đi, còn có một nguyên nhân khác, ở thế giới loài người này có hơn 100 tên tộc nhân, với tư cách là nhi tử của Đại Bằng Minh Vương.

Hắn nhất định phải chăm sóc tộc nhân của mình, cho dù trở về cũng tuyệt đối không phải hiện tại. Vì thế, Tiểu Bằng ở lại. mặt ngoài thấy, hắn là tuân thủ hứa hẹn cùng Tề Nhạc nhưng mà Tiểu Bằng hiện tại mới chánh thức thừa nhận mình là sử lệnh của Tề Nhạc, cho dù là dưới tình huống không có tồn tại Tề Nhạc.

- Được rồi. Mọi người đi nghỉ ngơi đi. Tôi cũng muốn đi tu luyện trong chốc lát.

Như Nguyệt đứng lên, làm đại tỷ, khi Tề Nhạc không có ở đây, có thể nói nàng chính là gia chủ của cái gia đình này.

Tuyết Nữ mỉm cười nói:

- Chị Như Nguyệt, không bằng chúng ta đi ra ngoài một chút đi, mỗi ngày ở trong biệt viện buồn bực cũng không nên ah! Chẳng lẽ chị cứ ngoại trừ công tác chính là về nhà tu luyện mà không thấy phiền sao?

Như Nguyệt cười nói:

- Câu này dường như không phải là em hay nói nha, trước kia dường như em còn không muốn ra khỏi nhà hơn chị.

Tuyết Nữ than nhẹ một tiếng rồi nói:

- Em cũng không biết vì sao, có lẽ là do Tề Nhạc cải biến tính cách của em. Sao hả? các chị em, có hứng thú ra ngoài một chút không?

Thương Băng lắc đầu, bật cười nói:

- Chị không đi đâu, nhất định là không đi. Đi ra ngoài với mọi người, chị đều bị so sánh. Hơn nữa, đâu phải mọi người không biết nếu chúng ta đồng thời thời xuất hiện một chỗ, tất nhiên sẽ khiến những người khác xúc động sao? Chị nhớ lần trước ở trên đường cái, đã có mấy cái vệ tinh dò xét em đó Tuyết Nữ.

Xác thực là như vậy, với dung mạo và dáng người của các nàng, một khi đi trên đường sẽ trở thành tiêu điểm. Hơn nữa còn xuất hiện nhiều như thế sẽ tạo nên oanh động ra sao?

Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, Như Nguyệt nhào tới lấy điện thoại đầu tiên. Lúc trước nàng luôn biểu hiện sự tức giận vì Tề Nhạc không có đúng hạn trở về, kỳ thật trong nội tâm nàng cũng muốn sốt ruột hơn bất kỳ ai khác. Bất chấp ánh mắt của các tỷ muội có chút đùa cợt, Như Nguyệt nhấm phím trả lời rồi hỏi:

- Ai vậy?

Nguyên bản thần sắc vốn có chút mong đợi rất nhanh thì khôi phục bình thường:

- Kristy. Là cô à? Cô vẫn khỏe chứ? Tề Nhạc? Tề Nhạc còn chưa có trở lại, có lẽ anh ấy sắp về rồi. Chờ sau khi Tề Nhạc trở về, tôi sẽ bảo anh ấy gọi điện thoại cho cô. Được rồi, cứ vậy nhé.

Cúp điện thoại, Như Nguyệt không khỏi có chút chán nản. Kristy đã trở về nước Anh, hơn nữa còn dựa thep biện pháp mà Tề Nhạc dạy nàng đón cha mẹ đi Anh quốc. Có sự hợp tác trước đó của Tề Nhạc cùng Hắc Ám Quốc Hội, hơn nữa thực lực của bản thân nàng đã đạt đến trình độ của Hắc Ám Chủ Tịch Quốc Hội.

Bây giờ địa vị của nàng bên trong Hắc Ám Quốc Hội tuyệt đối là siêu nhiên. Hấp Huyết Quỷ nhất tộc cũng dần dần đã trở thành lực lượng cường đại không thể thiếu trong Hắc Ám Quốc Hội. Dù sao, vừa rồi lợi dụng nguyên huyết, Kristy đã chế tạo ra một nhóm lớn cao thủ.

- Vừa rồi hình như có ai muốn xử lý Tề Nhạc thế này thế nọ hay sao ấy, vậy mà chuông điện thoại vừa vang lên thì hồn phách đều bay mất. Ha ha.

Thương Băng cười một tiếng dài, không đợi Như Nguyệt phát tác đã quay người chạy ra ngoài. Bởi vì thường xuyên rèn luyện nên mỗi ngày nàng không hoạt động một chút thân thể đều sẽ có cảm giác khó chịu.

Như Nguyệt không có đi đuổi theo mà, mặc kê nàng chạy ra ngoài cửa lớn.

- Hả?

Một tiếng kinh hô của Thương Băng vang lên, ngay sau đó thanh âm của nàng ngừng bặt lại.

Náo loạn thì náo loạn, nhưng mà năm nữ nhân này đã có tình nghĩa sâu đậm. Minh Minh, Như Nguyệt, Tuyết Nữ cùng Thực Vật Hồn cơ hồ trong cùng một lúc phóng ra ngoài. Người thứ nhất ra khỏi cửa dĩ nhiên là Thực Vật Hồn bình thường rất ít nói chuyện.

Bất quá, ngay sau đó các nàng cũng đều ngây dại, bởi vì thanh âm Thương Băng ngưng bặt là do một nguyên nhân.

Thương Băng vừa ra khỏi cửa lập tức đâm sầm vào thân thể của một người cao lớn, miễn cưỡng dùng thân thể chống đỡ đối phương, nhưng mà sau một khắc thân thể mềm mại thon dài của nàng đã bị chặt chẽ ôm vào lồng ngực của người đó.

Là hắn, hắn trở lại.

Vẻ mặt Tề Nhạc mỉm cười nhìn năm cô gái trước mặt:

- Anh về rồi, sao vậy? Mọi người trúng định thân pháp sao?

Nhìn bề ngoài hắn trở nên thành thục hơn lúc trước chấp hành nhiệm vụ ở tiểu hành tinh, vẫn một thân trang phục màu đen, chỉ là tóc biến thành màu bạc óng ánh. Thân thể cao lớn, khí tức quen thuộc phả vào mặt các nàng. Đúng vậy, nam nhân của các nàng trở lại.

*****

- Anh còn biết trở lại sao?

Trừ Thương Băng đang được Tề Nhạc ôm trong ngực thì bốn nữ nhân khác, kể cả Thực Vật Hồn cũng trăm miệng một lời nổi giận quát lớn.

Tề Nhạc hoảng sợ, không đợi hắn kịp phản ứng, tứ nữ đã khoa chân múa tay đồng thời đánh tới. Thân thể chính diện của Tề Nhạc lập tức nghênh đón công kích.

- Đừng mà. Tha mạng a!

Tề Nhạc kêu thảm một tiếng rồi lập tức bị tứ nữ đánh bay ra ngoài.

Tề Nhạc nhìn năm nàng đứng ở trước cửa, Thương Băng vừa rồi đã nhảy khỏi ngực hắn. Đây quả thực là ngũ hổ thượng tướng ah! Như Nguyệt đứng ở trung tâm, nguyên một đám hung ác trừng mắt nhìn hắn. Dù cho thực lực của Tề Nhạc cao tới đâu, giờ này khắc này cũng không khỏi có chút thấp thỏm không yên trong lòng. Hắn dè dặt hỏi:

- Trong nhà không phải chính biến gì chứ?

Ngũ nữ nhìn nhau, đột nhiên thần sắc trên mặt các nàng trở nên quái dị. Bộ dạng của Tề Nhạc thật sự có chút chật vật, trên người đều là dấu chân các nàng lưu lại, tóc cũng trở nên mất trật tự, thậm chí ngay cả cúc áo cũng bị mất mấy cái. Buồn cười nhất là khóa quần của hắn, không biết bị ai xấu xa kéo ra lộ cả đồ lót màu đen bên trong mà hắn cũng không biết.

- Ha ha ha ha ha.

Cơ hồ trong cùng một lúc, năm nàng cười thành tiếng, lại nhìn Tề Nhạc, nguyên một đám cười gập cả eo không nhịn nổi.

Tề Nhạc sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn mới phát hiện thảm trạng trên người phát hiện mình. Hắn vội vàng sửa sang lại ra, bất quá, động tác này chỉ tiến hành một nửa thì vô ý thức ngừng lại, bởi vì hắn đã chứng kiến năm nàng mặc dù đang cười, nhưng nước mắt đã theo khuôn mặt chảy xuống.

Lúc này không giống như phân biệt lúc trước, có thể nói là chân chính sinh ly tử biệt. Tề Nhạc dùng Đấu Chuyển Tinh Di làm cho tiểu hành tinh rời khỏi quỹ đạo rồi biến mất, mỗi người đều cho rằng hắn đã chết, cho dù là ngũ nữ cũng đang tự lừa gạt chính mình thôi. Không đến một tháng, nhưng trong lòng các nàng chịu biết bao nhiêu khống khổ. Hiện tại, hắn rốt cục trở lại, còn sống trở về rồi. Vui đến phát khóc, cười mang theo nước mắt. Đó là một loại cảm giác như thế nào a.

- Anh xin lỗi!

Tề Nhạc chậm rãi đi đến bên cạnh các nàng, hắn giang canh tay rộng lớn ra. Bất quá hắn phát phát hiện cánh tay của mình vẫn còn ngắn không thể ôm hết tất cả các nàng vào ngực. Trong lúc nhất thời Tề Nhạc ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn bên trái, lại nhìn bên phải, không biết nên nói cái gì mới đúng.

- Hôm nay phạt anh ngủ ở ngoài bãi cỏ.

Như Nguyệt là người mở miệng đầu tiên.

Tề Nhạc cười khổ gật nhẹ đầu nói:

- Tốt. Tốt, anh biết. Nên phạt, nên phạt.

Như Nguyệt hừ một tiếng, nói:

- Vậy anh biết tại sao chúng em phạt anh không?

Tề Nhạc sững sờ đáp:

- Là bởi vì anh đi mạo hiểm.

Như Nguyệt lắc đầu, nói:

- Không, là bởi vì anh đi mạo hiểm không mang theo chúng em. Nếu như lúc ấy, anh để cho chúng em đi cùng thì làm sao phải lo lắng như vậy? Khi đó tại sao anh lại vứt bỏ tụi em? Chẳng lẽ anh nghĩ rằng chúng em rất sợ chết sao? Chỉ có anh là anh hùng?

- Ặc...

Tề Nhạc bị Như Nguyệt nói á khẩu không trả lời được, bất quá trên mặt hắn lại một lần nữa lộ ra vẻ tươi cười. Tuy rằng ngoài miệng không nói cái gì, nhưng mà nếu để cho hắn lại lựa chọn một lần nữa thì hắn vẫn sẽ làm như vậy. Dù cho kết quả là tử vong, cũng sẽ không thay đổi.

Tuyết Nữ thè lưỡi với Tề Nhạc, mà Thực Vật Hồn thì vò quần áo bộ dạng lực bất tòng tâm. Ánh mắt Thương Băng nhìn Tề Nhạc tuy rằng hung ác, nhưng ở bên trong lại bao hàm dịu dàng. Như Nguyệt cùng Minh Minh biểu hiện ra sắc mặt ngưng trọng, nhưng trên thực tế tâm đã sớm mềm nhũn.

- Anh nhận phạt, trước tiên sẽ ở bãi cỏ chờ các em tha thứ cho anh.

Tề Nhạc mỉm cười lui ra phía sau vài bước, đi đến bên cạnh Tiểu Bằng.

Cái đầu khá bự của Tiểu Bằng nhúc nhích dụi dụi lên người Tề Nhạc mấy cái, trong đôi mắt to tràn đầy vui vẻ. Hắn tuy rằng không nói gì nhưng mà cảm giác hưng phấn tản ra đã nói rõ hết thảy. Chủ nhân trở lại, chủ nhân của hắn rốt cục cũng trở lại.

Đương nhiên tại thời điểm chủ nhân cùng nữ chủ nhân sinh ra mâu thuẫn, Tiểu Bằng sáng suốt lựa chọn không tham dự. Cánh phải lặng lẽ nâng lên, che ánh mắt của mình, tựa hồ tại nói cho Tề Nhạc. Ta không nhìn thấy cái gì hết, dùng thân thể khổng lồ của hắn lại làm cái động tác như thế thật quá buồn cười.

Tề Nhạc bất đắc dĩ lắc đầu, đã xong, chính mình đã chiến đấu quá hăng hái rồi. Bất quá, lỗ tai của hắn lại dựng thẳng lên nhìn năm người Như Nguyệt nghe lén các nàng nói chuyện với nhau.

Minh Minh ghé vào bên tai Như Nguyệt nhỏ giọng hỏi:

- Như Nguyệt tỷ, chị thật sự muốn trừng phạt anh ấy ah! Anh ấy nhìn bề ngoài cũng thật đáng thương đấy. Thật vất vả mới trở về, nhất định rất mệt a!

Như Nguyệt chần chờ nói:

- Nhưng mà lần này chúng ta nếu chúng ta tha thứ cho hắn dễ dàng như vậy, lần sau hắn sẽ tái phạm thì sao? Yên tâm đi, dùng thân thể của hắn sẽ không mệt mỏi đâu. Lần này nhất định phải làm cho hắn khắc sâu không được quên.

Thương Băng buột miệng cười, nói:

- Chỉ cần chị nhẫn tâm thì em không có vấn đề gì.

Thực Vật Hồn chưa xác lập quan hệ với Tề Nhạc nên chính nàng có cảm giác mình có địa vị thấp nhất. Tuy rằng trong lòng sốt ruột, nhưng cũng không dám nói thêm cái gì, sợ là cho tứ nữ hiểu lầm. Tuyết Nữ gần đây nhu thuận, nhìn Như Nguyệt tuy rằng cái gì cũng không nói, nhưng trong mắt đã toát ra vẻ rất lo lắng.

Tại thời điểm các nàng do dự thì Tề Nhạc không biết từ nơi nào móc ta cái điện thoại đặt lên tai rồi giả vờ giả vịt nói:

- Cha, là ngài sao? Đúng, con đã trở về. Tốt, tốt, con sẽ qua ăn cơm. Con sang gặp mẹ mà em gái ngay, Vâng! Con lập tức sang ngay.

Vừa nói dứt lời, hắn cúp điện thoại, xoay người vỗ vỗ cái đầu của Tiểu Bằng nói:

- Huynh đệ, ngươi là ở chỗ này tiếp tục phơi nắng hay là cùng ta đi ăn tiệc đây

Tiểu Bằng vội giang đôi cánh đang che mắt ra như muốn nói:

- Ăn, ta muốn ăn tiệc.

- Không cho phép anh đi đâu hết.

Năm nàng Như Nguyệt nóng nảy, chỉ trong nháy mắt đã bao vây Tề Nhạc vào giữa. Hắn thật vất vả mới trở về thì lại muốn đi, mặc dù nói đi gặp cha mẹ, nhưng ai biết trên đường có chuyện gì, hắn lại lén trốn đi thì biết đi đâu tìm hắn.

Trong lòng của Tề Nhạc buồn cười nhưng mặt ngoài lại bất động thanh sắc ủy khuất nói:

- Anh đã hơn nửa tháng không ăn gì rồi. Các em không thể để anh ở bên ngoài gặm cỏ được. Anh đi chỗ cha mẹ ăn chực chẳng lẽ không được sao?

Nghe Tề Nhạc nói hơn nửa tháng không có ăn cái gì, một đạo phòng tuyến cuối cùng của ngũ nữ rốt cục bị tan rã. Trước mặt tên du côn Tề Nhạc này, thế công của các nàng thật sự là quá yếu đuối rồi. Như Nguyệt hừ một tiếng, tiến tới bên cạnh Tề Nhạc, tay phải ngang nhiên dùng sức bấm vào eo hắn một cái:

- Mang bọn em cùng đi, một người cũng không thể ít. Từ giờ trở đi, trừng phạt của anh cải biến, mọi thời điểm bị bọn em giám thị.

*****

Ads Tề Nhạc cười ha ha, một tay ôm Như Nguyệt:

- Được. Không có vấn đề, không phải là giám thị sao. Tốt! Vậy buổi tối, các em cũng cùng nhau giám thị anh là được rồi.

Lời này vừa nói ra, người thứ nhất bị dọa chạy là Thực Vật Hồn. Nhưng mà nàng quay người vừa muốn chạy, lại bị Thương Băng kéo lại, khuôn mặt nàng đỏ bừng nấp bên cạnh Thương Băng.

Tiểu Bằng thức thời trở về bên trong Không Động Ấn, cảm giác năng lượng quen thuộc làm hắn thoải mái mà suýt nữa rên rỉ thành tiếng. Nhìn năm nữ nhân trước mặt, Tề Nhạc an ủi người này lại an ủi người kia. Mãi một lúc sau mới khiến các nàng nín khóc mỉm cười.

- Nói đi, ngày đó đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Mau nói, nếu không buổi tối không cho anh ngủ trên giường.

Minh Minh hung tợn trừng mắt nhìn Tề Nhạc. Bất quá, vừa mới nói xong nàng liền ý thức được sơ hở trong lời nói của mình.

Quả nhiên, Tề Nhạc cười tà tà nói:

- Nói như vậy nếu anh kể hết thì buổi tối có thể lên giường em.

- Đáng ghét. Anh nghĩ hay lắm.

Minh Minh nhìn chúng nữ đang xem kịch vui, lại không chút nào yếu thế ưỡn bộ ngực của mình ra.

Tề Nhạc nói:

- Lần này, anh đúng là dạo qua Địa Ngục một vòng, đánh nhau với tên vương kia một hồi. Làm ra một cái kết quả ngang tay, sau đó anh trở lại đây.

Ngũ nữ vẫn chờ hắn kể chuyện, nhưng đợi cả buổi lại không thấy Tề Nhạc nói thêm cái gì.

- Hết rồi sao?

Như Nguyệt hỏi, các nàng chỉ nghe Tề Nhạc nói là đi Địa Ngục một vòng, đây chỉ là một chuyện rất nhỏ, nhưng lại không biết hắn thật là đi Địa Ngục một chuyến, cũng chính thức đánh một hồi cùng ma vương.

Tề Nhạc nhún vai, nói:

- Vậy còn chưa đủ sao?

Như Nguyệt hừ một tiếng, nói:

- Đương nhiên là chưa. Nói chi tiết một chút. Chúng em muốn biết anh mất tích nhiều ngày như thế đã làm những gì, có phải là lại gặp mỹ nữ rồi vui đến quên cả trời đất rồi không?

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Oan uổng ah! Lão bà đại nhân à. Anh là người như vậy sao?

- Đúng!

- Ặc!

- Nói mau!!!

- Được được. Anh nói thẳng, anh nói thật.

Tề Nhạc lúc này mới đem chính mình như thế nào sống sót bên trên tiểu hành tinh, như thế nào dưới sự trợ giúp của Ngưu Ma Vương trở về Địa Cầu. Sau đó thì như thế nào bị Lãnh nhi dẫn tới Địa Ngục, cùng với chuyện xảy ra tại Địa Ngục. Đương nhiên, đoạn nhân duyên giữa hắn và Lãnh nhi lại bị nói dối là trợ giúp Hắc Ám Quốc Hội lại bị lừa.

Nghe Tề Nhạc nói xong, ngũ nữ cũng không khỏi sinh ra một loại cảm giác kinh tâm động phách. bất quá, khi Như Nguyệt chứng kiến ánh mắt Tề Nhạc có chút lập loè thì hỏi ngay:

- Anh có gạt bọn em không? Lúc anh gọi điện thoại thì không biết sẽ bị gạt đi Địa Ngục, làm sao lại nói là chừng mười ngày mới trở về?

Tề Nhạc nói:

- Lúc ấy thực lực của anh vẫn chưa hoàn toàn khôi phục ah! Thân thể cũng vô cùng yếu kém, quãng đường về lại xa như thế. Lúc ấy anh không đề cập tới chuyện chật vật, ngay cả tiền mua thức ăn cũng không có. May mắn gặp Thủy Nguyệt, nhờ nàng trợ giúp, anh mới có thể trở về. Sau đó, anh nghĩ dù sao nước Pháp cũng gần nước Đức nên đi Hắc Ám Quốc Hội nói một tiếng cám ơn, vì thế mới dẫn tới chuyện sau đó. Vốn là muốn về sớm để cho mọi người một sự kinh hỉ, không ngờ rằng lại đi một chuyến xuống Địa Ngục.

Vẻ hung ác trong mắt Minh Minh đã sớm biến thành dịu dàng, nàng ân cần hỏi han:

- Ma Vương không làm bị thương anh chứ? Tình huống thân thể bây giờ của anh như thế nào? Nhiều ngày như vậy không có ăn cái gì, còn kiên trì được sao?

Đánh rắn phải đánh dập đầu, đây là một trong những sở trường mà côn đồ am hiểu nhất, Tề Nhạc trở thành tiểu côn đồ không ít năm, tự nhiên học được vài phần môn đạo. Không đợi Minh Minh nói xong, thân thể của hắn lập tức lắc lư một cái, dưới chân cũng trở nên lảo đảo, sắc mặt nguyên bản bình thường bị hắn xảo diệu khống chế được trở nên có chút tái nhợt, hắn miễn cưỡng nói:

- Không có gì. Dù sao cũng đã nhịn đói hơn mười ngày rồi, anh còn chưa chết.

Minh Minh bị biến hóa của Tề Nhạc lại càng hoảng sợ, nàng nhanh chóng chạy tới phía trước đỡ lấy hắn, dùng năng lượng của mình đưa vào trong cơ thể của Tề Nhạc rồi la lớn:

- Chị Như Nguyệt, được rồi, chúng ta trước đừng thẩm vấn hắn, để cho hắn trở về phòng nghỉ ngơi một chút đi. Hết thảy chờ sau này hãy nói được không.

Tiểu xiếc này của Tề Nhạc cũng chỉ có thể gạt được ba cô nương đơn thuần là Minh Minh, Thực Vật Hồn còn có Tuyết Nữ thôi. Thương Băng cùng Như Nguyệt liếc thấy sơ hở trong đó ngay, nhưng nhìn bộ dạng năn nỉ của tam nữ Minh Minh, hai nàng cũng dứt khoát xuống đài giai. Như Nguyệt gật nhẹ đầu, tiến lên đỡ lấy cánh tay kia của Tề Nhạc, nàng nói:

- Vậy về phòng trước đã.

Vừa nói dứt lời, một bên dùng sức nhéo vào hông Tề Nhạc khiến hắn đau tới nỗi nhe răng nhếch miệng.

Cảm giác về tới nhà thực tốt a. Tiến vào đại sảnh, Tề Nhạc thoải mái ngã xuống trên ghế sa ***, chỉ cần vào cửa, hết thảy trở nên thoải mái. Hắn đương nhiên cũng minh bạch, ngũ nữ không có khả năng chính thức trách hắn. Chẳng qua là bởi vì sanh ly tử biệt sinh ra cảm giác sợ hãi không thể không biểu đạt mà thôi.

Minh Minh nhìn bộ dạng thoải mái của Tề Nhạc, giờ mới hiểu được mình bị ăn thịt lừa:

- Tề Nhạc, anh...

Tề Nhạc chặn lại nói

- Đừng động thủ, chuyện gì cũng từ từ, không nên dùng bạo lực như vậy. Anh quả thực là hơn mười ngày chưa ăn cơm rồi cũng rất suy yếu, chỉ có điều anh còn miễn cưỡng có thể kiên trì mà thôi.

Như Nguyệt tức giận nói:

- Vừa rồi điện thoại cũng là anh giả vờ phải không?

Tề Nhạc cũng không trả lời, chỉ cười hắc hắc.

Ngũ nữ liếc nhau, đồng thời hét lớn một tiếng:

- Xử đẹp hắn.

Năm thân thể mềm mại uyển chuyển cơ hồ đồng thời đánh tới Tề Nhạc. Tiếng kêu thảm thiết, không ngừng từ biệt thự Long Vực truyền ra, Tề Nhạc thật muốn hô to một tiếng, ta thật đáng thương ah! Ngay cả bóp zú long trảo thủ của hắn thi triển đã có cảm giác đáp ứng không xuể rồi.

Bầu trời xanh thăm thẳm không có một đám mây, ánh mặt trời ôn hòa chiếu khắp nơi quang mang trong suốt không hề bị ô nhiễm ảnh hưởng. Hiện tại đã là mùa xuân, được ánh mặt trời chiếu xuống, vạn vật đại địa dần dần sống lại, tùy ý có thể thấy được cảnh sắc xuân ý dạt dào.

Đại môn Biệt thự Long Vực mở ra, một chiếc xe Cadillac dài từ bên trong đi ra. Thân xe màu đen được ánh mặt trời chiếu xuống tản ra khí chất cao quý trang nhã tựa như một vị thân sĩ. Chiếc xe im lặng đi ra khỏi Long Vực, tiến về phía sân bay lộ.

Trải qua hai giờ "Nghiêm hình tra tấn ", Tề Nhạc rốt cục được ngũ nữ tha thứ. Bất quá, vết thương trên người hắn cũng đã trở nên chồng chất. Kỳ thật, vốn tra tấn một giờ đã xong, nhưng mà khi khi tra tấn vừa mới kết thúc, ngũ nữ dừng lại thở dốc giật mình phát hiện trên tay của Tề Nhạc không biết lúc nào nhiều hơn năm món đồ vật đặc thù. Mà vật kia phảng phất là đồ dùng trói buộc vật nữ tính trước ngực mình, lập tức thời gian tra tấn tăng lên gấp bội. Tiếng kêu thảm thiết của Tề Nhạc trở nên càng thêm thê lương.

*****

- Các em ngồi cách xa anh như vậy làm gì? Không phải đã tha thứ cho anh rồi sao?

Tề Nhạc nhìn ngũ nữ ngồi cùng một chỗ, cẩn thận từng li từng tí hỏi.

- Chuyện lần trước có thể tha, nhưng mà vùa rồi anh làm cái gì hả? Đúng là lưu manh.

Trước mặt thần công bóp zú long trảo thủ của Tề Nhạc. Như Nguyệt cùng Tuyết Nữ còn đỡ một ít. Các nàng dù sao đã cùng Tề Nhạc phát sinh quan hệ thân mật. Mà Thương Băng có năng lực tiếp nhận gần đây rất mạnh cũng không phản ứng quá lớn. Còn Minh Minh cùng Thực Vật Hồn lại xấu hổ, dù sao các nàng chẳng những là xử nữ, hơn nữa đối với chuyện nam nữ còn tiếp xúc quá ít. Bàn tay to lớn của Tề Nhạc tràn ngập điện lực, tuy rằng mang cho các nàng cảm giác trước nay chưa có, nhưng đồng thời cũng đêm lại vô số ngượng ngùng.

Tề Nhạc làm mặt lơ nói:

- Làm sao em biết nhũ danh của anh?

Thương Băng ra vẻ kinh ngạc nói:

- Sao? Nhũ danh của anh là lưu manh à. Tốt! Đợi tí nữa em hỏi bác trai bác gái xem họ có tha cho anh không?

-Ặc... Cái này, có lẽ không cần lắm đâu.

Thật vất vả mới trở về, sau khi bị tra tấn Tề Nhạc quyết định bỡn quá hoá thật, dù sao hắn đã đi thời gian dài như vậy cũng có chút nhớ cha mẹ. Nếu như không phải bởi vì trong lòng hắn biệt thự Long Vực hắn sớm đã là nhà của mình, và sợ đám người Như Nguyệt biết rõ tình hình thực tế vô cùng lo lắng, hắn nhất định sẽ đi gặp cha mẹ trước.

Trăm điều thiện lấy hiếu làm đầu, từ một đứa cô nhi đến bây giờ có được hạnh phúc của cha mẹ, Tề Nhạc đối với phần thân tình đặc biệt quý trọng. Ngũ nữ đều là những cô nương khéo hiểu lòng, Tề Nhạc nhắc tới muốn vấn an cha mẹ, các nàng tự nhiên sẽ không phản đối. Đương nhiên là có điều kiện, điều kiện chỉ có một chính là nhất định phải mang các nàng đi theo.

Ngay cả ngượng ngùng như Thực Vật Hồn lần này đều lấy hết dũng khí đi theo. Có thể nói đây là lần đầu Tề Nhạc dẫn họ đi gặp người lớn trong nhà. Đúng lúc này nếu rút lui nói không chừng sau này cũng không có cơ hội nữa rồi. Thực Vật Hồn đương nhiên minh bạch đạo lý này.

Y phục trên người Tề Nhạc một lần nữa chỉnh tề lại, tóc được Như Nguyệt chải cẩn thận. Tóc bạc hắc y, tuy rằng tướng mạo của hắn không phải là phi thường anh tuấn, nhưng mà khí chất đặc thù này bất luận kẻ nào cũng không cách nào so sánh nổi. Chỉ có trước mặt những người thân yêu của mình, Sinh Tiếu Vương mới có thể biểu hiện ta vẻ bình dị gần gũi mà thôi. Nếu thay đổi người khác thì không biết hắn sẽ biến thành dạng gì. Đương nhiên, hiện tại làn da dưới lớp áo đen của hắn có không ít máu bầm, đều là kiệt tác của những người yêu bảo bối này.

- Tề Nhạc, muốn thông báo mọi người rằng anh đã bình an trở lại không? Mọi người đều rất lo lắng cho tình huống của anh đó.

Náo cũng náo loạn, Như Nguyệt làm đại tỷ cũng không hổ là người cơ trí.

Tề Nhạc mỉm cười nóiL

- Thông báo a. Ah, đúng rồi. Vừa rồi Quan Tĩnh tiểu tử kia như thế nào còn đang ngủ? Chẳng lẽ mỗi ngày đều là như thế này sao? Em thông báo mọi người ta đã trở về không có vấn đề, bất quá chỉ thông báo Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần là được rồi. Tiểu đội Sinh Tiếu tạm thời trước không cần biết, anh không muốn làm cho tứ đại gia tộc biết rõ chứ.

- Thật vất vả trở lại, lần này anh muốn yên tĩnh vài ngày. Trước kia cho dù thời gian nghỉ ngơi cũng liều mạng tu luyện, lúc này đây rốt cục có thể triệt để buông lỏng một chút, cũng có thể hảo hảo đi bồi tiếp các em. Các em là hồng nhan tri kỷ của anh, nhưng mà anh suýt đã mất đi tư cách làm bạn trai các em.

Ngũ nữ trắng mắt lườm Tề Nhạc, tựa hồ muốn nói: Anh biết là tốt rồi.

Như Nguyệt nói:

- Tiểu tử Quan Tĩnh hình như là ở trong không gian bị anh kích thích, sau khi trở về một mực cố gắng tu luyện, ngay cả nhà ở quê cũng không trở về. Hắn tuy rằng trời sinh tính lười nhác, nhưng mà con người cũng không tệ lắm. Tin tưởng chờ hắn trải qua khoảng thời gian này tu luyện nhất định có thể mang cho chúng ta một sự kinh hỉ.

Tề Nhạc gật nhẹ đầu, nói:

- Chỉ có không ngừng cố gắng, thực lực mới có thể cao hơn tầng. Lần này dạo chơi một vòng ở Địa Ngục khiến cho anh cảm thấy được rất nhiều chỗ thiếu hụt của chúng ta. Đầu tiên cũng nghiêm trọng nhất, chính là người của chúng ta thật sự quá ít, căn bản không cách nào cùng so sánh với đại quân của vị diện khác. Như Quân Đoàn Nhiên Thiêu của Địa Ngục, số lượng chí ít có mười vạn người với thực lực cường đại, căn bản không phải các quốc gia trên thế giới của chúng ta có thể chống cự.

Như Nguyệt nhíu nhíu mày, nói:

- Chẳng lẽ bằng vào lực lượng khoa học kỹ thuật của chúng ta cũng không được sao?

Tề Nhạc cười khổ lắc đầu, nói:

- Thực lực bản thân chúng ta có lẽ em rất rõ ràng, toàn bộ Quân Đoàn Nhiên Thiêu có thể nói là một siêu cấp tổ hợp dị năng giả, phòng ngự của bọn hắn căn bản không phải vũ khí bình thường có khả năng bài trừ. Cho dù là vũ khí có tính sát thương đại quy mô ví dụ như đạn đạo các loại muốn đối kháng Quân Đoàn Nhiên Thiêu cũng phi thường khó khăn.

- Chính thức có thể đối với bọn họ sinh ra tổn thương chỉ sợ phải là chung cực vũ khí vũ khí hạt nhân của nhân loại. Nhưng mà biện pháp đả thương địch thủ một ngàn tự tổn 800, không nói tới trước tiên số lượng dự trữ hạt nhân của chúng ta không còn mấy. Cho dù có được số lượng đạn hạt nhân sung túc muốn hủy diệt Quân Đoàn Nhiên Thiêu cũng không phải dễ dàng như vậy.

- Huống hồ, đạn hạt nhân một khi sử dụng sẽ sinh ra ảnh hưởng đối với địa cầu khó mà tưởng tượng nổi. Em cũng không hi vọng phóng xạ hoành hành trên địa cầu biến thành Địa Ngục nhân gian chứ? Vì thế, muốn ngăn cản bước chân tiến lên của Quân Đoàn Nhiên Thiêu chính thức phải dựa vào năng lực tác chiến cường đại. Dùng tình huống hiện tại mà xem thì có một chút công dụng cũng chỉ có quân đoàn Cơ Giáp của nước Mỹ, chỉ là số lượng của bọn họ có bao nhiêu?

- Mới bất quá hơn một ngàn mà thôi, lần trước tiểu hành tinh bộc phát còn hủy diệt một bộ phận rất lớn. Dùng lực chiến đấu của bọn hắn căn bản xa xa không đủ. Nếu như anh là Ma Vương, một khi xâm lấn Địa Cầu sẽ đem chủ lực của mình phân tán ra, dùng ngàn người hoặc là vạn người làm đơn vị bắt đầu xâm lược đại quy mô, đồng thời phát động chiến tranh các quốc gia.

- Đến lúc đó, đám người đó sẽ mang tới sự giết chóc không ngừng tạo nên tai họa vô cùng lớn đối với toàn bộ thế giới. Chúng ta phải làm gì bây giờ? Đến lúc đó chúng ta sẽ trở thành lực lượng chủ yếu đánh lén, nhưng mà trong quân đoàn Địa Ngục ngoại trừ Ma Vương cùng Lucifer, mặc dù không có địch nhân anh phải coi trọng, nhưng mà số lượng quân địch mười vạn quân, chiến sĩ Sinh Tiếu là chúng ta có khả năng bằng được không?

- Về mặt quân số tuyệt đối chúng ta sẽ lâm vào hoàn cảnh xấu. Chỉ có thể dùng hình thức du kích chiến dần dần suy yếu thực lực của Quân Đoàn Nhiên Thiêu ở trong quá trình này Địa Cầu chắc chắn bị địch nhân tẩy lễ, tổn thất có bao nhiêu, chúng ta bây giờ đều không thể đoán được.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-360)