Vay nóng Tinvay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 335

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 335: Thần khí Hạo Thiên tháp
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Shopee


Ánh sáng lạnh lóe lên trong mắt Xi Vưu:

- Nếu ngươi đã muốn giết ta thì rất nhanh ngươi sẽ biết. Đến đây đi, ta muốn nhìn xem, ngươi có bản lãnh gì có thể hủy diệt ta. Bất quá, chúng ta phải nói trước, nếu là hai người chúng ta quyết đấu, như vậy thì không cho phép kẻ thứ ba nhúng tay. Cho dù là ngươi với tư cách triệu hoán sử lệnh Kỳ Lân cũng không được.

Tề Nhạc nhìn Xi Vưu, không khỏi có cảm giác muốn cười. người này tựa hồ trở nên càng thêm thông minh cùng âm hiểm hơn trước kia. Rõ ràng dùng lời nói gạt mình cho thấy sợ lão Ngưu. Bất quá, dùng trí thông minh của Tề Nhạc như thế nào lại mắc lừa chứ.

Hắn giang hai tay ra nói:

- Ngươi đã muốn quyết đấu 1 vs 1 vậy thì đưuọc, bất quá trong lúc quyết đấu, ngươi không được chạy trốn.

Xi Vưu hừ lạnh một tiếng đáp:

- Chỉ cần là chiến đấu 1 vs 1, ta tại sao lại phải chạy. Thân là Ma Thần Viễn Cổ vĩ đại nhất, lực lượng của ta như thế nào ngươi có thể hiểu rõ.

Tề Nhạc gật nhẹ đầu, nói:

- Vậy thì tốt, chỉ cần ngươi chịu trong chiến đấu 1 vs 1 không chạy trốn thì cứ làm như thế.. Đáng tiếc ah đáng tiếc, ta thật sự rất muốn cùng ngươi solo một hồi. Bất quá, có người lại bất đồng toan tính chứ. Lão Ngưu, giao cho ngươi.

Chuyện cười, Tề Nhạc làm sao có thể dưới loại tình huống này đi solo cùng Xi Vưu. Tuy rằng hắn rất hy vọng có thể đại chiến với Xi Vưu sau khi thực lực của hắn tăng lên, nhưng mà hiện tại cửu tinh liên châu hàng lâm, chờ đợi hắn đi làm còn có thật nhiều. Dưới tình huống không có Hiên Viên Kiếm, hắn cũng không có tuyệt đối nắm chắc có thể hủy diệt Xi Vưu. Hiện tại có lão Ngưu làm lao động miễn phí thì ngu sao mà không dùng. Dù sao lão Ngưu sớm muộn cũng sẽ ra tay, dứt khoát để hắn là đi, mình cũng không phải tiêu hao một chút năng lượng nào.

Trong lúc sắc mặt Xi Vưu đại biến thì Ngưu Ma Vương đột nhiên xuất hiện giữa không trung. Tề Nhạc lui ra rất xa, hai tay khoanh lại trước ngực bày ra bộ dạng xem kịch vui, mà vòi rồng màu xanh chung quanh lúc này đã tăng lên tới độ cao trăm mét, bầu trời đều bị che phủ. Phong Năng Lượng tràn ngập linh hồn tuy rằng còn chưa đủ để ngăn cản được sự sắc bén của Bàn Cổ Phủ nhưng muốn ngăn cản Xi Vưu một chút thì hoàn toàn đủ rồi. ít nhất, như Xi Vưu trước kia sở dụng chiêu ve sầu thoát xác trước mặt bình chướng linh hồn vòi rồng thì không có bất kỳ tác dụng nào nữa.

Ngưu Ma Vương vẻ mặt âm trầm nhìn Xi Vưu:

- Tiểu tử, ngươi còn muốn chạy. Trước sau hai lần đều bị ngươi đào thoát trước mặt của ta. Ta xem, ngươi lúc này đây còn có bản lãnh gì có thể chạy khỏi nơi này.

Vừa nhìn thấy Ngưu Ma Vương xuất hiện, sắc mặt Xi Vưu đã trở nên khó coi tới mức cực điểm. Hắn nhìn hằm hằm Tề Nhạc bên cạnh:

- Ngươi không phải nói cùng với ta solo sao? Tên tiểu nhân ngươi, nhân loại các ngươi đúng là gian trá.

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Xi Vưu, ta có nói người solo với ngươi là mình đâu? Ta chỉ nói là solo, không có nói là ta và ngươi solo a. Ngươi đã muốn solo mà ta không chọn cho ngươi một đối thủ đáng tầm thì chẳng phải hổ danh tên tuổi Ma Thần của ngươi sao?

Lão Ngưu, giao cho ngươi rồi. Bất quá, Xi Vưu ngươi đại khái có thể yên tâm, vừa rồi lời nói của ta tuyệt đối không sai, chỉ cần ngươi không chạy trốn, chúng ta là tuyệt đối sẽ không liên thủ. Đương nhiên, nếu như ngươi còn muốn trong chiến đấu đào thoát thì phải hỏi ta trước.

Nghe Tề Nhạc nói xong, Xi Vưu biết rõ hôm nay muốn thoát khỏi nơi này thì sẽ phải đối mặt với hai người Tề Nhạc cùng Ngưu Ma Vương. Hai lần trước mà thoát được có thể nói lợi dụng phối hợp không ăn ý của Tề Nhạc cùng Ngưu Ma Vương để tạo cơ hội hỗn loạn đào tẩu. Còn lần này lại không giống nhau, Ngưu Ma Vương rõ ràng đã cảnh giác rất lớn, tuyệt sẽ không cho phép chính mình đơn giản đào thoát, mà khí tức năng lượng trên người cả nhân loại kia cường đại hơn trước kia rất nhiều, tinh thần lực của hắn thủy chung khóa chặt tại trên người mình, lúc này đây còn muốn đào thoát. Chỉ sợ cũng chỉ dựa vào thực lực bản thân xông đi ra ngoài.

- Ngưu Ma Vương, ta và ngươi không oán không cừu. Ngươi vì sao phải đối xử với ta như vậy? Lúc trước, ngươi chủ động đưa ra trợ giúp Tộc Cửu Lê, nhưng mà bây giờ ngươi lại xuất thủ với ta. Chẳng lẽ chúng ta không phải minh hữu sao? Vừa rồi lời của ta đối với tên nhân loại cũng có hiệu quả với ngươi, nếu như ngươi đồng ý thì chúng ta sẽ liên thủ chiếm lĩnh cái thế giới này khiến nó thành lãnh địa của chúng ta. Ah, không, chiếm lĩnh thời đại này, ta thậm chí nguyện ý dâng tặng ngươi làm chủ.

Nghe thanh âm vội vàng của Xi Vưu, lão Ngưu khinh thường bĩu môi nói:

- Coi như là muốn chiếm lĩnh cái thế giới này. Ngươi cho rằng ta cần trợ giúp của ngươi sao? Không sai, ban đầu ở thời kì Viễn Cổ Cự Thú ta xác thực chủ động đưa ra bộ phận hung thú trợ giúp ngươi đấu với nhân loại, mà ta thì dẫn theo hung thú đối phó thần thú. Nếu như có thể thành công, thời kì Viễn Cổ Cự Thú chính là duy ngã độc tôn. Đáng tiếc chính là về sau đã xảy ra rất nhiều chuyện, làm ta không thể không cải biến ý nghĩ này. Hơn nữa tới cái thời đại này, Xi Vưu ngươi không biết ta tại sao phải đối phó ngươi sao?

Xi Vưu có chút mờ mịt lắc đầu, ánh mắt nhìn Ngưu Ma Vương toát ra một tia hỏi thăm. Từ Ngưu Ma Vương xuất hiện đến bây giờ, khí tức bên trên cũng không có mang cho hắn áp lực quá lớn, ngữ khí cũng bình thản hơn trước kia làm cho trong lòng Xi Vưu không khỏi sinh ra vài phần ảo tưởng.

Ngưu Ma Vương cười nhạt một tiếng nói:

- Cái gọi là thất phu vô tội, mang ngọc có tội, đạo lý này ngươi có lẽ hiểu được. Ta sở dĩ muốn đối phó ngươi cũng là bởi vì ngươi đã nhận được Bàn Cổ Phủ, đó căn bản là đồ vật ngươi không thể nắm giữ. Ngươi đã hiểu chứ?

- Bàn Cổ Phủ? Ngươi là vì Bàn Cổ Phủ mới đối địch với ta?

Xi Vưu ngơ ngác nhìn Ngưu Ma Vương. Trong nội tâm lập tức kịch liệt giằng co. Ánh mắt khóa chặt Bàn Cổ Phủ trong tay, hào quang bên trong con ngươi chớp liên tục tựa hồ tại đang suy nghĩ cái gì.

- Đúng vậy, chính là vì Bàn Cổ Phủ. Bàn Cổ là chiến phủ Khai Thiên Ích Địa không phải là thứ mà tên gia hỏa như ngươi có thể sử dụng, . Hiện tại ngươi nói cái gì cũng đã đã chậm, kết cục của ngươi một khắc này đã kết thục. Tề Nhạc vừa nói rất đúng, nếu như ngươi muốn cho mình toàn thây thì tự động thủ đi.

Trên tay Ngưu Ma Vương không có bất kỳ vũ khí, hai tay chắp sau lưng nhìn Xi Vưu như con gà quay đang nằm trên đĩa, sắp đưa tới miệng.

Xi Vưu nhìn Ngưu Ma Vương, mạnh mẽ cắn răng một cái, nói:

- Tốt, cho dù như thế, ta biết rõ sai rồi. Ta nguyện ý đem Bàn Cổ Phủ tặng cho ngươi. Như vậy ngươi có thể buông tha ta không?

Ngưu Ma Vương nghe xong hắn mà nói không khỏi sửng sốt một chút, nghi ngờ hỏi lại:

- Ngươi thật sự chịu đem Bàn Cổ Phủ đưa cho ta?

Xi Vưu cúi đầu, tuy rằng bộ dáng vẫn còn có chút do dự, nhưng hắn vẫn kiên định gật nhẹ đầu như trước:

*****

- Vì bảo trụ số mạng của ta. Bàn Cổ Phủ mặc dù tốt, nhưng ta cũng nguyện ý đưa cho ngươi. Bất quá, ngươi nhất định phải cam đoan an toàn của ta mới được.

Trong mắt Ngưu Ma Vương hiện lên một đạo lệ mang:

- Lấy ra đi.

Vừa nói hắn vừa giơ tay về phía Xi Vưu. Lúc này, thân thể của hắn cũng khống chế bằng độ cao chừng mười mét, nhìn bề ngoài trên cơ bản đồng dạng cùng Xi Vưu.

Khí tức trên người Xi Vưu có chút không ổn định nhưng hắn vẫn cúi đầu bay về phía Ngưu Ma Vương, tựa hồ tại lưu luyến không rời nhìn Bàn Cổ Phủ.

Thanh bạch sắc quang mang nhàn nhạt không ngừng lóe ra bên trên Bàn Cổ Phủ, khí tức thần khí cường đại cho dù ở xa xa Tề Nhạc cũng có thể cảm giác được rõ ràng. Dù sao nso cũng là siêu cấp thần khí công kích đồng nhất cấp bậc với Hiên Viên Kiếm! Bàn Cổ Phủ đối với Xi Vưu mà nói, không thể nghi ngờ là phi thường trọng yếu. Nhìn Bàn Cổ Phủ trong tay Xi Vưu sắp đưa tới lão Ngưu, không biết vì sao, trong lòng của Tề Nhạc đột nhiên sinh ra một loại cảm giác không ổn, hắn mơ hồ cảm giác được tựa hồ có chuyện gì muốn phát sinh. Nhưng mà, hắn không có động, bởi vì hắn thủy chung không cách nào nắm bắt được cảm giác đó là gì.

Lão Ngưu thò ra tay, ngay tại thời điểm hắn duỗi bàn tay lớn ra sắp bắt được Bàn Cổ Phủ thì đột nhiên thay đổi bất ngờ.

Một tiếng gào thét điên cuồng lập tức bộc phát trong miệng Xi Vưu, Bàn Cổ Phủ trong tay hắn bỗng nhiên phóng xuất ra một đoàn bạch sắc quang mang mãnh liệt giống như một mặt trời màu xanh trắng bộc phát giữa hắn và Ngưu Ma Vương. Lưỡi búa cự đại hoàn toàn hóa thành một đạo năng lượng cứng rắn ngạnh sanh chém vào ngực của Ngưu Ma Vương.

Đánh lén khoảng cách gần như vậy, Ngưu Ma Vương cũng không có lộ ra có nửa phần bối rối, thần sắc trên mặt trở nên càng thêm dữ tợn, sát khí lập tức bộc phát, thân thể nhẹ nhàng động, bay thẳng đến Xi Vưu nhào tới. Cánh tay phải cực lớn của hắn lập loè đồng dạng một đoàn thanh bạch sắc quang mang, trảo tới Bàn Cổ Phủ đang bổ về phía hắn.

Thấy một màn như vậy, Tề Nhạc không khỏi vô ý thức mà thốt ra:

- Lão Ngưu, ngươi điên rồi hả?

Bàn Cổ Phủ là cái gì? Bàn Cổ Phủ Khai Thiên Ích Địa ah! Lực công kích cường hoành cộng thêm sức nặng cực lớn của bản thân Bàn Cổ Phủ không cách nào tưởng tượng nổi, cho dù là thời điểm Tề Nhạc có Hiên Viên Kiếm cũng không muốn va chạm chính diện với nó. Mà lão Ngưu lại lấy tay muốn tóm lấy Bàn Cổ Phủ tràn ngập năng lượng, cái đó và tự sát có cái gì khác nhau. Cho dù lực lượng của lão Ngưu đã cường đại đến trình độ áp đảo hắn và Xi Vưu, nhưng tùy tiện tóm lấy một kiện siêu cấp thần khí sắc bén như thế, cũng quá mức lớn mật a. Chẳng lẽ hắn là vì không thể né tránh mới làm như vậy sao? Dùng hi sinh một cánh tay làm đại giá đánh trọng thương Xi Vưu?

Ngưu Ma Vương rất nhanh nói cho Tề Nhạc hành động của mình rằng hắn không điên, chẳng những không có điên, hắn còn rất thông minh.

Bàn tay lớn của Ngưu Ma Vương vừa lúc gặp phải năng lượng bên trên Bàn Cổ Phủ bộc phát, hai luồng thanh bạch sắc quang mang lại đồng thời bộc phát, trong nháy mắt dung hợp cùng một chỗ, sau một khắc tay phải của Ngưu Ma Vương trực tiếp đột phá trong thanh bạch sắc quang mang một phát bắt được lưỡi búa của Bàn Cổ Phủ. Năng lượng ba động cường đại không có mang cho hắn chút nào tổn thương. Mà cùng lúc đó, quyền trái của hắn cũng đã vung đi ra ngoài thẳng đến ngực của Xi Vưu.

Xi Vưu hoàn toàn ngốc trệ, hắn chẳng thể nghĩ tới, lại có người có thể dưới tình huống tay không tấc sắt phá vỡ công kích của Bàn Cổ Phủ. Điều này căn bản là không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà sự thật bày ở trước mắt khiến hắn không thể không tin tưởng.

Kinh ngạc của Tề Nhạc còn chưa có dừng lại, Ngưu Ma Vương đột phá năng lượng công kích của Bàn Cổ Phủ bắt được lưỡi búa cố nhiên để cho hắn giật mình, nhưng lúc quyền trái của Ngưu Ma Vương oanh kích ngực Xi Vưu thì còn có kinh ngạc lớn hơn.

Năng lượng của Ngưu Ma Vương cường đại đến cỡ nào, Tề Nhạc vô cùng tinh tường. Cho dù hắn hiện tại đạt đến cường đại trình độ như thế đối mặt khí tức năng lượng của Ngưu Ma Vương vẫn bị cảm giác thâm bất khả trắc đè nén.. Đúng vậy, chính là thâm bất khả trắc. Từ mới quen Ngưu Ma Vương đến bây giờ, cảm giác của Ngưu Ma Vương cho hắn đều không có cải biến. Tuy rằng Tề Nhạc mơ hồ cũng biết đây là bởi vì Ngưu Ma Vương thành sử lệnh của mình, lợi dụng khí tức năng lượng trên người mình đột phá, nhưng mà sự cường đại của Lão Ngưu tuyệt đối là không thể nghi ngờ.

Lão Ngưu cường đại như thế mặc dù là dùng tay trái nhưng năng lượng từ một quyền kia của hắn tuyệt đối có thể phá hủy một tòa núi cao. Chỉ là một quyền cường hãn chính là như vậy oanh kích trên ngực Xi Vưu thì một màn kỳ dị lại xuất hiện. Một tầng bạch sắc quang mang bỗng nhiên xuất hiện trước người Xi Vưu, ngay sau đó một tiếng kịch liệt nổ vang bỗng nhiên vang lên, thân thể Xi Vưu như là mũi tên bay ra ngoài. Sóng xung kích năng lượng cực lớn thậm chí làm cho cơn lốc màu xanh của Tề Nhạc phóng thích run rẩy, mà thân thể của Xi Vưu như là đạn pháo lao đến.

Bởi vì một quyền oanh kích cường hoành, Xi Vưu lại mượn sức của Ngưu Ma Vương chiếm Bàn Cổ Phủ lại, hơn nữa mắt Tề Nhạc thấy hắn chạy về phía mình thì cảm giác rõ ràng, Xi Vưu sau khi bị Ngưu Ma Vương oanh trúng một quyền thì không có bị bất cứ thương tổn gì.

Thời gian đã không cho phép Tề Nhạc đi suy nghĩ đây là tại sao, mắt thấy Xi Vưu xông về bình chướng do cơn lốc do chính mình tạo thành, hắn cơ hồ vọt vào bên trong.

Thần Phong xác thực cường đại, nhưng chủ yếu của nó tác dụng là vì phòng ngừa Xi Vưu sử dụng kỹ năng ve sầu thoát xác. Linh hồn năng lượng trong Thần Phong hoàn toàn có thể ngăn cản Xi Vưu, nhưng mà không có khả năng ngăn cản được sự sắc bén của Bàn Cổ Phủ.

Thân thể Xi Vưu mượn nhờ lực đánh vào một quyền kia của lão Ngưu mang đến, lúc này tốc độ của hắn có thể nói là kết hợp được song trọng tốc độ của hắn cùng lão Ngưu, cho dù là Tề Nhạc cũng cảm thấy được hoa mắt, Xi Vưu cũng đã vọt tới Thần Phong. Bàn Cổ Phủ trong tay hắn cũng đã huy động lên trực tiếp ngăn tại trước người vọt tới Thần Phong.

Tốc độ của Xi Vưu nhanh như thế nào thì Tề Nhạc không biết, nhưng hắn tin tưởng Xi Vưu tuyệt đối không nhanh bằng chính mình. Nhưng mà Ma Thần sinh tồn trên vạn năm xét trình độ giảo hoạt thì Tề Nhạc không thể nào so sánh. Chỉ cần hắn có thể từ nơi này lao ra, rất có thể chính là lại một lần nữa đào thoát ah! Loại tình huống này bất luận là Tề Nhạc hay là lão Ngưu đều tuyệt đối không muốn chứng kiến. Bởi vậy, trước tiên Tề Nhạc cùng lão Ngưu đều làm ra phản ứng tương ứng.

Tề Nhạc xông vào bên trong mà cùng lúc lão Ngưu phát hiện mình không thể tạo thành thương tổn cho Xi Vưu thì hai con mắt trâu lập tức đỏ bừng, hai tay cùng lúc làm ra một động tác kéo lại. Khí tức năng lượng khổng lồ mang theo vẻ cường hãn lập tức tràn ngập khắp thần phong, đó là năng lực đặc thù lão Ngưu - trọng lực khống chế.

*****

Tốc độ Xi Vưu lao ra xác thực quá nhanh, cho dù là trọng lực khống chế, cũng không cách nào đem thân hình của hắn hoàn toàn ngăn chặn. Nhưng mà năng lượng của lão Ngưu cũng không kém, làm cho tốc độ của Xi Vưu vọt tới trước giảm bớt một chút, vừa lúc này Tề Nhạc đã chạy tới.

Bàn Cổ Phủ sắc bén dễ dàng phá vỡ Thần Phong, nhưng ngay tại thời điểm Xi Vưu sắp từ thần phong lao ra thì Tề Nhạc đuổi tới. Hai tay hợp lại tạo thành một đoàn tia chớp hình tròn oanh kích thân thể của Xi Vưu. Đồng thời, thân thể của Tề Nhạc nhẹ nhàng sáng ngời, trực tiếp dùng thân thể của mình ngăn chặn lổ hổng vừa bị Xi Vưu bổ ra.

Hết thảy những điều này nói thì chậm, nhưng mà hoàn toàn phát sinh trong lúc điện quang hỏa thạch. Tốc độ của Xi Vưu cực nhanh, nhanh đến nỗi chính hắn cũng có chút khống chế không nổi. Dưới tác dụng của trọng lực khống chế, hắn chỉ cảm thấy toàn thân xiết chặt, mà Bàn Cổ Phủ đã chém vào Thần Phong trước mặt, ngay tại thời điểm hắn cho là mình có thể đào thoát thì tia chớp hình tròn đã đến. Bởi vì hết thảy những điều này phát sinh thật sự quá nhanh, mà ngay cả Xi Vưu cũng chưa kịp phản ứng. Bàn Cổ Phủ còn trước người, căn bản là không kịp ngăn cản Tề Nhạc bộc phát ra tia chớp hình tròn nữa.

Thanh âm nổ vang kịch liệt bỗng nhiên vang lên, tia chớp hình tròn oanh kích trên người Xi Vưu. Đây chính là lôi năng lượng khổng lồ ngay cả ma vương đều e ngại! Tề Nhạc trong lúc vội vàng đương nhiên là dốc toàn lực, năng lượng khổng lồ trong tia chớp hình tròn lập tức bạo phá sinh ra sóng xung kích cực lớn, ngay cả thân thể của Tề Nhạc cũng bị năng lượng kia phản chấn bay ngược lại. Thần Phong chung quanh bởi vì sóng xung kích kịch liệt bị hóa thành hư vô, có thể thấy được một kích này của Tề Nhạc cường hãn tới bực nào, ít nhất tuyệt đối sẽ không chênh lệch nhiều so với một quyền kia vừa rồi của lão Ngưu.

Nhưng mà thời điểm thân thể của Tề Nhạc bị lực phản chấn đánh bay thì hắn lại hoảng sợ chứng kiến, bạch sắc quang mang trên người Xi Vưu lại một lần nữa xuất hiện. Tựa như vừa rồi lão Ngưu oanh kích một quyền kia lên bộ ngực hắn, oanh kích kịch liệt của tia chớp hình tròn đồng dạng bị tấm thảm bạch sắc quang mang phân giải. Thân thể Xi Vưu chỉ cải biến phương hướng một cái thì tiếp tục bắn đi, tốc độ cực nhanh không chênh lệch so với vừa rồi. mà giờ này khắc này Thần Phong ngăn cản hắn cũng đã biến mất.

Quá nhiều kinh ngạc làm cho Tề Nhạc đã có chút ít chết lặng, thân thể vẫn còn bay ngược về phía sau, hắn đã quát lớn một tiếng:

- Lão Ngưu, ngăn hắn lại.

Không cần Tề Nhạc nói, Ngưu Ma Vương tự nhiên cũng biết mình nên làm như thế nào. Tề Nhạc dù sao cũng đã tranh thủ cho hắn một chút thời gian, một tầng quang mang màu đỏ từ lão trên thân trâu bộc phát, hoàn toàn ngăn cản dư âm nổ mạnh của tia chớp hình tròn. Ngay sau đó thân thể của hắn đã kéo dài trực tiếp trong hồng sắc quang mang từ trên trời phủ xuống thân thể của Xi Vưu.

Thân thể Xi Vưu vọt tới trước vừa mới đi vào trong ánh sáng màu đỏ thì lập tức giảm tốc độ giống như là xe thể thao F1 phanh lại. Bỗng nhiên giảm tốc độ nhất thời làm sắc mặt của hắn trở nên đỏ bừng, Bàn Cổ Phủ trong tay điên cuồng huy động, thanh bạch sắc quang mang trực tiếp đem ánh sáng màu đỏ cắn nát, nhưng mà thời điểm lúc này tốc độ của hắn đã hoàn toàn biến mất. Khi ánh sáng màu đỏ tan biến thì Xi Vưu lộ vẻ sầu thảm phát hiện, Tề Nhạc cùng lão Ngưu phân biệt phiêu phù ở trước và sau hắn.

Xi Vưu có chút thở dốc nhìn lão Ngưu ngăn cản trước người, ở trong mắt hắn thì hiển nhiên là Ngưu Ma Vương uy hiếp hắn lớn hơn. Huống chi Tề Nhạc cho tới bây giờ đều không có dùng Hiên Viên Kiếm làm hắn sinh ra vài phần cảm giác may mắn.

Mặc dù bị Tề Nhạc cùng lão Ngưu liên tiếp mà tiến công không bị thương một chút nào, nhưng mà Xi Vưu rõ ràng nhìn bề ngoài tràn đầy vẻ sợ hãi, năng lượng cường hãn của Bàn Cổ Phủ thủy chung vẫn phóng thích ra trong tay. Tuy rằng lúc này không có Thần Phong thủ hộ, nhưng hắn vẫn cảm giác được rõ ràng Ngưu Ma Vương cùng Tề Nhạc một trước một sau đã đem năng lượng của hắn hoàn toàn khóa chặt.

- Xi Vưu, ngươi được a! Hiện tại ta mới biết được. Vì sao ngươi lại mất tích ở thời đại Viễn Cổ Cự Thú, ngay cả Thông Thiên Nhãn của ta đều không thể tìm kiếm được tung tích của ngươi. Nguyên lai ngươi rõ ràng đi tìm nó. Ta nói không sai a.

Ngưu Ma Vương cười mỉm nhìn Xi Vưu, chẳng những không có bởi vì công kích không có hiệu quả đối với Xi Vưu mà phẫn nộ, ngược lại còn có vẻ rất hưng phấn.

Sắc mặt Xi Vưu đại biến quát to:

- Ngươi, ngươi đã biết cái gì?

Ngưu Ma Vương hừ lạnh một tiếng, nói:

- Nếu muốn người không biết. Trừ phi mình không có vì. Xi Vưu, ngươi cho rằng nhiều hơn một kiện thần khí là có thể từ trong tay chúng ta chạy trốn sao? Nếu như chỉ có một người Tề Nhạc nhất định là không thể tóm được ngươi, dưới tình huống hắn không có Hiên Viên Kiếm tuy rằng năng lượng mạnh hơn ngươi nhưng mà chưa hẳn là đối thủ của ngươi. Dù sao, siêu cấp thần khí công kích như Hiên Viên Kiếm cùng Bàn Cổ Phủ trong chiến đấu hoàn toàn có thể đem thực lực người sử dụng tăng lên một mức độ lớn.. Đáng tiếc hơn là, bây giờ còn có ta ở đây, ngươi cảm thấy, ngươi đối mặt với hai người chúng ta còn may mắn gì sao? Tề Nhạc, ngươi không cần nhúng tay vào, để cho ta xem hai kiện thần khí của Xi Vưu đến tột cùng có hiệu quả gì. Xi Vưu, ta khuyên ngươi đừng có ý đồ đào tẩu nữa, mới vừa rồi là cơ hội cuối cùng của ngươi. Hiện tại lá bài tẩy của ngươi đã hiển lộ, ngươi cảm thấy ta sẽ để chuyện như thế phát sinh sao?

Sắc mặt Xi Vưu dần dần phát sanh biến hóa, nhìn Ngưu Ma Vương tràn đầy vẻ khinh miệt trước mặt, một tia âm tàn dần dần xuất hiện trong mắt hắn. Năng lượng ba động khổng lồ từ trên người hắn không ổn định phóng thích ra. Mỗi một lần phóng thích đều làm cho khí tức của hắn trở nên cường hoành vài phần. Trên người phóng xuất ra hôi hắc sắc quang mang nhiều thêm vài phần màu trắng, đồng thời lưỡng sắc quang mang xanh trắng của Bàn Cổ Phủ trong tay hắn cũng trở nên càng ngày càng cường thịnh lên.

Tề Nhạc mỉm cười, trong mắt toát ra một tia quang mang cường hoành, hai tay khép lại ở trước ngực, thần quang trong mắt lập loè, có Ngưu Ma Vương xuất thủ, hắn chẳng muốn đi công kích Xi Vưu. Ngưu Ma Vương có thể không sợ Bàn Cổ Phủ trong tay Xi Vưu nhưng hắn lại không thể không cố kỵ. Huống chi Ngưu Ma Vương đã nói trên người Xi Vưu nhiều hơn một kiện thần khí, nói cách khác, ban đầu ở thời kì Viễn Cổ Cự Thú hai người không tìm thấy Xi Vưu, cũng là bởi vì Xi Vưu đi tìm thần khí. Trong lĩnh vực thần khí mới che giấu năng lượng của hắn và tìm kiếm của Ngưu Ma Vương. Thông Thiên Nhãn của Ngưu Ma Vương mất đi hiệu quả. Chỉ sợ cũng chính bởi vì tồn tại của món thần khí đó mới làm cho tinh thần lực của mình không cách nào tìm kiếm đến khí tức của hắn a. Đến tột cùng là thần khí gì có thể làm cho khí tức của Xi Vưu trở nên quỷ dị như thế, hơn nữa có thể tiếp nhận được công kích của mình và lão Ngưu?

*****

Trong mơ hồ, Tề Nhạc đã đoán được vài phần, nhưng mà trước khi tại chưa chứng minh là đúng hắn cũng sẽ không tùy tiện cho rằng Xi Vưu đã nhận được cái gì. Dù sao đây hết thảy đã có lão Ngưu đi dò xét, phán đoán của lão Ngưu vô cùng chính xác, thực lực của Xi Vưu tăng lên không ít, nhưng mà tại phương diện năng lượng hắn đã không hề là đối thủ của mình rồi. Chỉ là Xi Vưu có được hai kiện thần khí thì thực lực chỉnh thể e rằng sẽ mạnh hơn mình, dù sao mình cũng không thể chống lại vũ khí tính công kích của hắn, mà lão Ngưu lại không giống vậy, ngay cả Bàn Cổ Phủ đều có thể trực tiếp bắt lấy, có hắn đối phó Xi Vưu như vậy đủ rồi.

Nghĩ tới đây, sự cảnh giác của Tề Nhạc đối với lão Ngưu không khỏi càng gia tăng thêm vài phần. Lão Ngưu cường đại lại một lần nữa vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn. Tay không trảo Khai Thiên Ích Địa Bàn Cổ Phủ phải cần năng lượng cường hãn đến cỡ nào? Tề Nhạc thậm chí không cho rằng chính mình đạt tới cấp bậc chín vân chính thức có thể làm được điều này. Trước đó trên tay Lão Ngưu tản mát ra thanh bạch sắc quang mang tuyệt đối có vấn đề, chỉ sợ chính là hào quang đó xuất hiện, mới có thể làm hắn đơn giản ngăn cản được công kích của Xi Vưu.

Vừa nghĩ, Tề Nhạc chậm rãi lui sang một bên, lúc này đây hắn cũng không phóng thích Thần Phong nữa, mà chỉ đem năng lượng trong cơ thể ngưng tụ, Kỳ Lân huyễn phiêu nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay trái của Tề Nhạc biến ảo thành một trường cung, tay phải nắm lấy dây cung hư vô, một mũi tên dài màu vàng do Thần Phong áp súc ngưng tụ mà thành im im lặng lặng xuất hiện ngón trỏ cùng ngón giữa trên tay phải của Tề Nhạc. Xi Vưu, ngươi không phải có thể chạy sao? Vậy thì tốt, chờ ngươi lần sau chạy đi, xem ngươi có thể đào thoát dưới tên Thần Phong của ta hay không. Chỉ sợ trên thế giới này rất khó có được thủ đoạn công kích nhanh hơn mũi tên Thần Phong của ta, lực công kích ngưng tụ lập tức bộc phát chỉ sợ cho dù là Ngưu Ma Vương cũng chỉ có thể cứng rắn ngăn cản.

Dây cung chậm rãi kéo ra, căn bản không cần nhắm trúng, được tinh thần lực khóa chặt, lực xuyên thấu cường hoành của tên Thần Phong đã làm cho phía sau lưng của Xi Vưu ướt đẫm mồ hôi lạnh. Hắn tự nhiên biết rõ Tề Nhạc chuẩn bị làm cái gì, chỉ cần hắn có dấu hiệu chạy trốn thì nghênh đón hắn chính là một mũi tên toàn lực của Tề Nhạc. Tuy rằng chưa chắc sẽ bị thương, nhưng chạy trốn cũng sẽ tan thành bọt nước.

Có lẽ là bởi vì do Tề Nhạc kích thích, vẻ hèn mọn cùng sợ hãi trên mặt của Xi Vưu hoàn toàn biến mất, hai mắt trong lúc vô hình đã hoàn toàn biến thành màu xám trắng. Nhìn chăm chú Ngưu Ma Vương trước người, tay phải cầm Bàn Cổ Phủ chậm rãi giơ lên, tay trái bình thản giơ ra, bạch quang lóe lên, một tòa tiểu tháp màu trắng trên lòng bàn tay của Xi Vưu.

Tiểu tháp màu trắng nhìn bề ngoài như được tạo thành từ bạch ngọc, bên trên cả tòa tháp không có có một chút khuyết điểm nhỏ nhặt, tất cả nhìn rất sống động. Nhìn bề ngoài vô cùng rung động lòng người nhất là bên trên góc cạnh điêu khắc một số đồ vật khiến cho người ta có một loại cảm giác kỳ dị, tựa hồ chúng thủy chung đều đang xoay tròn. Tháp trong tay Xi Vưu cao 10m có độ cao chừng một mét, chỉ vẻn vẹn có 1m, nhưng trong mắt Tề Nhạc cùng Ngưu Ma Vương thì bạch ngọc tháp này tựa hồ có thể bao quát cả thiên địa vào trong đó.

Sắc mặt của Tề Nhạc hơi đổi. Hắn rốt cuộc biết Xi Vưu lấy được một kiện thần khí khác là cái gì rồi. Hạo Thiên tháp - chính là Hạo Thiên tháp một trong thập đại thần khí bài danh thứ năm. Từ bài danh thì năng lượng của nó có lẽ còn trên cả Không Động Ấn, khó trách Xi Vưu có thể ngăn cản được công kích của mình và Ngưu Ma Vương. Có lẽ nhờ vào năng lượng của Hạo Thiên tháp mà hắn có thể làm được.

Ánh mắt Ngưu Ma Vương hoàn toàn ngưng tụ phía trên tòa Hạo Thiên tháp ở đằng kia, trong mắt hắn lộ ra quang mang tham lam. Trong ánh mắt hắn tựa hồ còn nhiều thêm mấy thứ gì đó, nhìn Hạo Thiên tháp rồi lại nhìn Bàn Cổ Phủ trong tay của Xi Vưu, hắn lại như là đang nhìn thân nhân của mình, vẫn là ánh mắt lạnh như băng có cảm giác lại nhiều thêm vài phần nhu tình.

- Xi Vưu, ngay cả ta đều không thể không nói một tiếng bội phục đối với ngươi, ngoại trừ tên nhân loại Tề Nhạc thì ngươi là một người duy nhất làm ta bội phục. Tề Nhạc đã nhận được Hiên Viên Kiếm cùng Không Động Ấn, không nghĩ tới ngươi lại nhận được tổ hợp thần khí Hạo Thiên tháp cùng Bàn Cổ Phủ đủ để chống lại tổ hợp kiếm ấn. Khó trách ngươi ở trước mặt ta rõ ràng còn dám bày ra bộ dáng này, xem ra ngươi đã yên tâm vì có chỗ dựa vững chắc này.

Xi Vưu căm tức Ngưu Ma Vương, lạnh giọng nói:

- Không như vậy thì như thế nào? Chẳng lẽ ta tỏ ra khúm núm thì ngươi thì sẽ bỏ qua ta sao?

Ngưu Ma Vương tiếp lời nói:

- Đương nhiên sẽ không, chỉ có điều, như vậy ta sẽ để cho ngươi chết dễ coi một chút. Bất quá nể mặt ngươi lấy ra Hạo Thiên tháp, ta vẫn sẽ để cho ngươi chết toàn thây. Hiện tại có thể lấy ra rồi.

Ngưu Ma Vương nổi giận gầm lên một tiếng, năng lượng trong cơ thể lập tức tăng lên, tay phải giơ ra, lúc này đây không còn là thật thể mà là một cái bàn tay lớn hư ảo. Năng lượng màu đỏ sậm phún dũng về phía Xi Vưu.

Hung quang trong mắt Xi Vưu lập loè, Bàn Cổ Phủ bỗng nhiên dựng thẳng lên phóng tới cái tay lớn của Ngưu Ma Vương. Trong nháy mắt trời đất phảng phất chỉ có búa ảnh cực lớn, đúng vậy, đúng là Bàn Cổ Phủ thức thứ nhất -- Khai Thiên Ích Địa cũng là nhất thức bá đạo nhất của Bàn Cổ Phủ.

Thanh bạch sắc quang mang phảng phất quả thực chém Thiên Địa ra làm hai. Bàn tay cực lớn do quang ảnh tạo thành của Ngưu Ma Vương chém ra lập tức chia làm hai nửa. Mà ngay cả khí thế trên người hắn cũng bị chia làm hai.

Thân hình nhoáng một cái, trên người Ngưu Ma Vương xuất hiện một tầng ám hồng sắc quang mang, chỉ thấy quang mang Khai Thiên Ích Địa từ trên người hắn chợt lóe lên, lập tức liền khôi phục bình thường.

Ngưu Ma Vương khinh miệt mà nói:

- Muốn thương tổn đến ta? Không có hai thức cuối của Bàn Cổ Khai Thiên thất thức thì không thể nào làm được. Nhưng mà, ngươi có thể thi triển được sao?

Xi Vưu không để ý đến khiêu khích của Ngưu Ma Vương, tay trái vung lên, Hạo Thiên tháp phiêu nhiên bay ra đón gió biến lớn hình thành một đạo hư ảnh màu ngà sữa trực tiếp đem thân thể của Xi Vưu bao phủ ở bên trong, hư ảnh màu ngà sữa vây quanh Xi Vưu chậm rãi xoay tròn. Tề Nhạc rõ ràng có thể cảm giác được, khí tức trên thân Xi Vưu hoàn toàn bị che dấu, năng lượng của hắn cũng không ngừng áp súc. Mà quang mang Hạo Thiên tháp phóng xuất ra tạo thành một đạo phòng ngự cực kỳ cường hãn chung quanh thân thể của hắn, so với lúc trước thì hiện tại Hạo Thiên tháp mới chính thức phát huy lực phòng ngự của nó.

Ngưu Ma Vương nhẹ nhàng bay về phía trước, trong chớp mắt đã đi tới trước mặt của Xi Vưu, mắt thấy hào quang Hạo Thiên tháp trên người Xi Vưu phóng thích, hắn có chút than tiếc mà nói:


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-360)