← Ch.1005 | Ch.1007 → |
Rõ ràng đúng là vây sát Tiêu Hoằng, giờ khắc này lại biến thành một mình Tiêu Hoằng giết chóc.
Ngay lúc tất cả binh sĩ Thượng Bang, cảm thấy thế cục không ổn, thanh cự kiếm mỏ neo của Tiêu Hoằng lại oanh kích thật mạnh phía trên một chiếc Ma Văn chiến hạm khác.
Kích nổ, vỡ nát!
Trong khoảnh khắc, lại một chiếc Ma Văn chiến hạm hóa thành mảnh vụn ở trong hư không.
Khắp hệ Hằng tinh Lãnh Thu, thậm chí đều tràn ngập sát khí lạnh giá và tàn bạo, cùng với khí phách của lời thề hủy diệt hết thảy kia của Tiêu Hoằng!
Ngắn ngủi một giờ qua đi, ở ngoài hư không Lãnh Thu Tinh đã biến thành một đống hỗn độn. Bên trong Ma Văn chiến hạm, Ma Văn vận binh hạm bị hủy hoại, bay lơ lửng một khối lại một khối thi thể binh sĩ Thượng Bang, giống như một cái nghĩa trang trong hư không, nơi này trở thành địa ngục, địa ngục dưới thống trị của ác ma.
Trong hạm đội bao vây quanh Lãnh Thu Tinh, binh sĩ Thượng Bang, hạm viên may mắn còn sống, gần như quên cả xao động, quên hết sợ hãi, cứ như vậy mắt đầy vẻ khó tin nhìn qua cửa sổ quan sát bên ngoài, cảnh một chỗ lại một chỗ bị hủy hoại kia.
Rất khó tưởng tượng, ước chừng 50 vạn người, ba liên hợp hạm đội, giờ khắc này rồi lại ngay cả một mình Tiêu Hoằng đều không ngăn cản được.
"Tháp, tháp, tháp, tháp..."
Bên trong hạm chỉ huy An Đức Lỗ Hào, tất cả hạm viên đều sửng sốt ngây người, một cỗ sát khí giết chóc khổng lồ, thậm chí làm cho bọn họ có chút khó thở. Nhưng mà đúng lúc này, bỗng nhiên vô cùng đột ngột truyền đến liên tiếp tiếng bước chân giòn tan từ bên ngoài phòng điều khiển chính.
Sau một lát, hạm viên trong phòng điều khiển chính, không kìm được hai mắt trợn trừng, vẻ sợ hãi dần dần lộ ra trên mặt. Gần như ngay trong nháy mắt này, một khí tức xao động liền tràn ngập toàn bộ trong phòng điều khiển chính.
Chỉ thấy ở lối vào phòng điều khiển chính, Tiêu Hoằng trên người thiêu đốt màu xanh dáng vẻ bệ vệ, đã đi vào trong phòng điều khiển chính, trên mặt không có chút biểu tình, từng bước một đi tới bên cạnh ghế chủ tọa phòng điều khiển chính, nơi này nguyên vốn là vị trí của Nặc An Cát, nhưng phỏng chừng vĩnh viễn hắn đều không về được.
Khởi động Ma Văn tin tức trước mặt, Tiêu Hoằng có ý muốn dò xem vị trí cụ thể của Thiệu Bỉ Kỳ và Phan Đạt Phu rốt cuộc nơi nào: Rất nhanh Tiêu Hoằng liền xác định phương hướng của Thiệu Bỉ Kỳ và Phan Đạt Phu.
Đều là hướng chính nam, Thiệu Bỉ Kỳ chuẩn bị tới Mạch Lý Tinh tiến hành chữa thương còn Phan Đạt Phu thì có ý đồ quay về Liệt Tư Tinh, tổng bộ của căn cứ quân sự Liệt Tư.
Có phát hiện như vậy, trên mặt Tiêu Hoằng không có chút đổi sắc, chỉ là trong nháy mắt từ bên trong thần thể Tiêu Hoằng phát ra một lực lượng bàng bạc!
"Kẽo kẹt, kẽo kẹt!"
Cùng với tiếng kim loại vặn vẹo, tiếng vỡ nát, cả chiếc hạm chỉ huy An Đức Lỗ Hào, trực tiếp từ trong ra ngoài nứt vỡ, ngay sau đó Tiêu Hoằng lại lần nữa xuất hiện trong hư không, An Đức Lỗ Hào đã biến thành từng mảnh từng mảnh nhỏ.
Một lần nữa liếc mắt một cái nhìn Lãnh Thu Tinh ở phía sau, Tiêu Hoằng không có tạm dừng lâu, liền tăng tốc, lập tức phóng vọt tới hướng chính nam!
Trong nháy mắt, liền xuất hiện ở khu vực ranh giới nam bộ hệ Hằng tinh Lãnh Thu.
Chỉ để lại trên Lãnh Thu Tinh một đống hỗn độn. Lần này kế hoạch vây sát Tiêu Hoằng của Trương Thượng Quân, chẳng những không có bao vây giết được Tiêu Hoằng ngược lại binh lực tổn thất hơn 20 vạn, trong đó còn bao gồm Nặc An Cát, đệ tử của Mạc Cáp Đốn.
Tổn thất rốt cuộc thảm trọng bao nhiêu không cần nói cũng biết.
Giờ khắc này, Phan Đạt Phu trước đó cũng đã rút lui chạy ra khỏi hệ Hằng tinh Lãnh Thu, đang suất lĩnh hạm đội bay tới hướng Liệt Tư Tinh.
Trên cơ bản dựa theo tiêu chuẩn chiến đấu bình thường, Phan Đạt Phu xem như đã hoàn toàn tới được khu vực an toàn.
Nhưng Phan Đạt Phu ở trong phòng điều khiển chính, trên mặt cũng không có chút thoải mái, nhìn bên trong màn hình, thảm trạng khiếp lòng người ở Lãnh Thu Tinh kia, Phan Đạt Phu chỉ cảm thấy cổ họng thắt lại, sau lưng phát lạnh, trong lòng rồi lại có một loại cảm giác: May mà hắn khôn ngoan kịp thời rút lui trước.
Về phần sau này Tiêu Hoằng sẽ gây ra bao nhiêu hỗn loạn cuồn cuộn nữa, thì điều đó dường như cũng không có quan hệ gì quá lớn với hắn.
- Báo cáo Phan Đạt Phu Tướng quân, việc lớn không tốt! Tiêu Hoằng đã rời khỏi hệ Hằng tinh Lãnh Thu đang đuổi giết theo hướng chúng ta nơi này, dự tính còn có hai giờ... Không! Là nửa tiếng!
Quan báo động bỗng nhiên báo cáo với Phan Đạt Phu, trong ánh mắt dần dần toát ra vẻ sợ hãi vô tận.
- Cái gì?
Nghe nói như thế, Phan Đạt Phu gần như có chút không thể tin được tai của mình, lập tức nhìn lên màn hình, chỉ thấy ở trong hư không, thân thể Tiêu Hoằng đã hình thành một hình dạng ác ma màu xanh, trong đó vờn quanh băng tinh màu xanh mờ nhạt.
Đây là năng lực của thi thể phong ấn ở bên trong Hàn Võ, với Ma Văn biến ảo chiêu bài Ma Văn của cấp Ngự Hồn, gần như có nâng lực có thể cho Tiêu Hoằng hoạt động tự do vô hạn ở trong hư không.
Hơn nữa tốc độ cực nhanh, thậm chí còn nhanh hơn rất nhiều so với Ma Văn chiến hạm bình thường, bởi vì chỉ cần điều kiện cho phép, không có năng lượng quấy nhiễu, Tiêu Hoằng có thể mở ra khe nứt không gian vô hạn chế.
Nhìn bên trong màn hình, tàn ảnh màu xanh thật dài của Tiêu Hoằng giống như một viên sao chổi tiến lên ở trong hư không, Phan Đạt Phu chỉ cảm thấy lạnh cả người.
- Mệnh lệnh cho hạm đội, bàng tốc đọ nhanh nhất chạy tới hướng Liệt Tư Tinh, đồng thời phát ra tín hiệu cầu cứu với Trương Thượng Quân chủ soái, bảo hắn triển khai ngăn chặn Tiêu Hoằng!
Phan Đạt Phu lộ vẻ mặt hoảng sợ phát ra mệnh lệnh, hoàn toàn không còn chút gì vẻ uy nghiêm của Tướng quân.
Trên thực tế, cùng đúng như thế, Phan Đạt Phu luôn luôn khởi xướng chính là: Bo bo giữ mình mới là vương đạo, đánh không lại tuyệt đối không liều mạng với đối thủ.
❤đăng nhập truyencuatui. net/ để đọc truyện Mà giờ phút này Trương Thượng Quân ở trong Tinh Sư Hào, sắc mặt đang xanh mét nhìn lên màn hình, thấy hình ảnh Lãnh Thu Tinh đã biến thành một đồng hỗn độn, cả người đều tức giận đến sắp nổ tung.
Trước đó không lâu, biết được Thiệu Bỉ Kỳ thành công khống chế Tiêu Hoằng, hắn còn có chút không thể tin được vào tai của mình, hiện tại xem ra, không tin tên chết tiệt kia là đúng rồi!
Đương nhiên, Tiêu Hoằng đã đạt tới cấp bậc Ngự Hồn cũng là một yếu tổ bất an, nhất là Tiêu Hoằng có thể dễ dàng miểu sát Nặc An Cát, cũng khiến Trương Thượng Quân có một tia bất an như vậy.
- Báo cáo chủ soái, Phan Đạt Phu Tướng quân vừa phát đến tín hiệu cầu cứu, nói Tiêu Hoằng đang bức tới gần bọn họ, hy vọng ngài có thể điều động quân đội ven đường, tiến hành ngăn chặn!
Quan thông tin trong phòng điều khiển chính, bỗng nhiên báo cáo với Trương Thượng Quân.
- Quả thực chính là bọn chuột nhắt!
Trương Thượng Quân thì thào tự nói. Đây cũng là đánh giá trực quan cho Phan Đạt Phu, bảo hẳn đi ngược đãi chim non còn có thể, phàm là đối thủ phản kháng một chút, sẽ trực tiếp hỏng mất. Nói dễ nghe một chút gọi là quá cẩn thận còn nói không dễ nghe, chính là nhát như chuột.
Tuy nhiên, bất kể nói như thế nào, Phan Đạt Phu này cũng là nhân vật cấp bậc Tướng quân, tính mạng thật sự rất quý giá.
- Truyền lệnh xuống, bốn tinh quận phía đông khởi động hệ thống theo dõi cấp bậc cao nhất, để Tiêu Hoằng không trốn tránh vào đâu được. Đồng thời lệnh cho hạm đội gần đó, toàn lực ngăn chặn Tiêu Hoằng, đồng thời các căn cứ quân sự, phàm là không có nhiệm vụ cảnh giới, toàn bộ chạy tới khu vực chỗ Tiêu Hoằng, không tiếc hết thảy cái giá phải trả ấn chết Tiêu Hoằng trên tinh cầu đó cho ta!
Trầm tư một lát, Trương Thượng Quân mới phát ra mệnh lệnh như thế.
Theo mệnh lệnh của Trương Thượng Quân truyền xuống, lập tức toàn bộ quân đội phía đông, trùng trùng điệp điệp chừng 100 vạn quân đội, đều tụ tập tới phương hướng Tiêu Hoằng. Hạm đội sưu tầm bị Tiêu Hoằng đánh cho thất điên bát đảo, cũng bắt đầu ở trên Lãnh Thu Tinh một lần nữa điều chỉnh, sau đó tiếp tục tiến hành vây sát tới hướng Tiêu Hoằng!
Có thể nói, giờ này khắc này mức độ điều động quân sự đã không thua gì lúc trước phát động tiến công Ma Duệ Tinh. Đúng vậy điều động đại quy mô!
Trừ căn cứ quân sự phòng thủ tất yếu, bắt đầu điều động toàn bộ quân khu phía đông, toàn bộ bốn tinh quận.
Ngắn ngủn mười lăm phụt sau, hạm đội Xích Viêm nhận được mệnh lệnh của Trương Thượng Quân, đã xuất hiện ở con đường Tiêu Hoằng phải tiến lên, chặn ngang giữa Tiêu Hoằng và Phan Đạt Phu. Miệng pháo của ba chiếc Ma Văn chiến hạm chủ lực đều đồng loạt nhắm ngay hướng Tiêu Hoằng sắp sửa đột kích.
Sau một lát, thân ảnh Tiêu Hoằng cấp tốc tiến lên, liền xuất hiện ở trong phạm vi thăm dò của hạm đội Xích Viêm.
Hán Khắc quan tổng chỉ huy hạm đội Xích Viêm, nhìn thân ảnh Tiêu Hoằng không ngừng tới gần, biểu tình trên mặt có thể nói rất phức tạp: Trừ mười phần không tình nguyện kia, còn có tia tia sợ hãi. Tuy nhiên thần sắc như vậy, thân là quan chỉ huy dĩ nhiên không thể biểu hiện ra ngoài.
- Tập trung vào Tiêu Hoằng, tề bắn!
Hán Khắc phát ra mệnh lệnh như thế. Giờ này Hán Khắc nghĩ đến cũng phi thường thấu triệt: Sau mấy vòng tề bắn liền chuồn đi, quản tới chết sống của Phan Đạt Phu làm gì chứ!
Theo Hán Khắc ra lệnh một tiếng, lại nhìn chủ pháo của 3 chiếc Ma Văn chiến hạm, hơi hơi điều chỉnh góc độ một chút, liền bắn ra từng quả Ma Văn đạn pháo tới Tiêu Hoằng.
Đừng nhìn chỉ có 3 chiếc Ma Văn chiến hạm, nhưng đồng loạt bắn ra như thế, đủ để tạo thành lực phá hoại vô cùng to lớn.
Chỉ có điều, mọi người đều không nghĩ tới chính là, gần như ngay khoảnh khắc Ma Văn đạn pháo vừa mới bắn ra, lại phát hiện, thân hình Tiêu Hoằng nhoáng lên một cái, ngay sau đó đã xuất hiện cách Ma Văn hạm đội không tới 500 thước.
Cự kiếm mỏ neo trong tay cùng lúc duỗi thân ra, đánh thẳng lên trên Ma Văn chiến hạm.
Rên thực tế, cũng đúng n 3 giữ mình mới là vương tử.
Nổ tung!
Đối mặt với cự kiếm mỏ neo của Tiêu Hoằng, Ma Văn chiến hạm của hạm đội Xích Viêm gần như không có lực chống cự, liên tiếp tiếng nổ vang, Ma Văn chiến hạm khổng lồ ở trong hư không liền hóa thành một quầng sáng to lớn.
Đồng thời bên trong quầng sáng to lớn này, một cái tiếp một cái đoàn Ngự lực, cũng một lần nữa bị Tiêu Hoằng hấp thu vào trong cơ thể.
Đây cũng chính là nhu cầu cấp bách cho Tiêu Hoằng duy trì sức chiến đấu của Ngự Hồn cấp ba. Đừng nhìn chỉ trôi qua mười lãm phút, một khắc không ngừng tiêu hao thật lớn, đã làm cho sức chiến đấu của Tiêu Hoằng giảm xuống gần tới Ngự Hồn cấp hai.
Xuyên qua Ma Văn chiến hạm chặn lại, Tiêu Hoằng liền thẳng đến Ma Văn vận binh hạm của hạm đội Xích Viêm, sau đó là phá hủy và giết chóc. Giờ khắc này, ma tính trong lòng Tiêu Hoằng đã bị cừu hận thiêu đốt bùng phát lên.
Chỉ qua thời gian ngắn ngủi năm phút đồng hồ, hạm đội Xích Viêm đã toàn quân bị diệt.
- Không có khả năng, đây là chuyện không có khả năng! Tiêu Hoằng không có khả năng cường đại như vậy!
Trương Thượng Quân gần như hoàn toàn không biết gì về Phệ Ngự, nhìn một hạm đội cứ như vậy bị hủy diệt, không kìm được bật thốt ra như thế. Đương nhiên hắn cũng chú ý tới đoàn Ngự lực kia, nhưng đó rốt cuộc là dùng làm gì thì hắn không thể biết được.
Tiêu Hoằng vừa đang ở bên trong giết chóc lại biến mất không thấy, lập tức đuổi theo hướng Phan Đạt Phu thoát đi.
Giờ khắc này, Trương Thượng Quân đã từng chút từng chút có một loại dự cảm không ổn. Kế hoạch tiến vào chiếm giữ Lãnh Thu Tinh vây sát Tiêu Hoằng giống như đã quấy rầy một đầu ác ma hôn mê, hiện giờ đã hoàn toàn thức tỉnh lại.
Hiện tại nếu làm không tốt, rất có thể quân khu phía đông gặp phải một trường hạo kiếp!
← Ch. 1005 | Ch. 1007 → |