← Ch.268 | Ch.270 → |
Năm triệu Euro, hơn sáu chục triệu đô la Hongkong, Ngưu Hồng không phải là không thể nào thất thoát số tiền này, nếu so với số cổ phần cả tỷ đô la Hongkong thì đó chẳng qua chỉ là tiền lãi trong một hai năm mà thôi, riêng số cổ phần trên đổ thuyền này cũng không chỉ là một chút như vậy.
Nhưng Ngưu Hồng không cam lòng, đặc biệt là thua một tên khốn như Trang Duệ. Hắn tự xưng là một trong những phú hào nổi tiếng Hongkong, nếu so về đánh bạc cũng không ai lại hắn, ai ngờ lúc này lại thua trên tay thằng đàn ông đại lục mà hắn xem thường nhất, điều này thật sự làm cho Ngưu Hồng khó thể nào tiếp nhận.
Dù thắng tiền nhưng Trang Duệ thật sự không có hứng thú gì với canh bạc thế này, hắn thật sự cũng khó thể nhịn được, vì thế mới đưa mắt nhìn Ngưu Hồng rồi nói:
- Thế nào? Ngưu thiếu gia, bây giờ đã có thể kết thúc được chưa?
- Kết thúc? Còn sớm lắm, tao cũng không tin mày cứ tiếp tục may mắn như vậy...
Sau khi nghe được lời của Trang Duệ thì Ngưu Hồng nhanh chóng thanh tỉnh, hắn tỏ ra không cam lồng, sau đó lại móc ra một tờ chi phiếu, cầm lấy bút ghi con số lên trên, sau đó đưa đến trước mặt Kế Dịch nói:
- Chì phiếu của ngân hàng Hợp Thành Phong, hai chục triệu, đổi cho tôi hai chục triệu xèng...
- Ngưu Hồng, cậu điên rồi à? Vừa rồi Trang tiên sinh đã nể mặt cậu, không cần không biết tốt xấu...
Khi thấy hành động của Ngưu Hồng thì Trịnh Hoa thật sự không nhịn được nữa, người trong cuộc thường không thấy rõ cục diện, nhưng đám người Trịnh Hoa ở ngoài thì thấy rất rõ, hôm nay Trang Duệ thật sự là ngôi sao may mắn, dù Ngưu Hồng có ném vào bao nhiêu tiền cũng toi công.
- Chuyện của tôi không cần anh quan tâm, nếu còn thua nữa thì tôi vẫn còn sáu phần trăm cổ phần của đổ thuyền này, cũng đáng giá vài trăm triệu, tôi cũng không tin tiểu tử này có thể nuốt trôi được.
Ngưu Hồng lúc này xem như đã thua đỏ mắt, căn bản không nghe lời khuyên của Trịnh Hoa, một lòng tiếp tục đánh bạc.
- Tôi thấy tiểu tử cậu điên thật rồi...
Trịnh Hoa lắc đầu đi ra khỏi phòng, hắn lấy điện thoại gọi đi.
- Tiếp tục.
Ngưu Hồng trừng mắt đỏ bừng nhìn Trang Duệ, bây giờ hắn cũng không còn nghe súc sắc gì cả, hoàn toàn đặt bằng vận may. Lúc này cũng giống như trước đó, có thắng có thua, nhưng thua nhiều hơn thắng, vì vậy sau hơn một giờ thì hai chục triệu đã thua sạch.
- Được rồi, hôm nay dừng ở đây, sáng mai tôi sẽ rời khỏi đổ thuyền, nếu Ngưu công tử muốn gỡ vốn thì lúc nào cũng có thể...
Trang Duệ đứng lên dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Ngưu Hồng như gà trống bại trận, không phải hắn không muốn đuổi giết đến tận cùng, thật sự là tiểu tử kia quá kiêu ngạo, dám có ý với Tần Huyên Băng. Phải biết rằng bây giờ Tần Huyên Băng thật sự là người phụ nữ thân thiết nhất của hắn bên cạnh mẹ và chị gái.
- Trang tiên sinh, xin hỏi anh muốn chuyển xèng thành chi phiếu không ký danh của ngân hàng Thụy Sĩ, hay trực tiếp đưa vào trong ngân hàng được chỉ định.
Nhân viên phụ trách đổi nhận xèng đi đến, bọn họ có thể căn cứ theo yêu cầu của khách để đưa khoản tiền đến bất kỳ tài khoản ngân hàng ở quốc gia nào trên thế giới, cũng có thể viết hóa đơn chi phiếu của ngân hàng Thụy Sĩ, có rất nhiều phương thức tương đồng và thuận tiện như đánh bạc ở Macao.
Ngưu Hồng vốn có vẻ mặt chán chường, khi nghe thấy lời của vị nhân viên kia thì chợt nhảy dưng lên như dưới mông có lò xo, hắn dùng ánh mắt dữ tợn nhìn Trang Duệ rồi la lớn:
- Chờ chút, tao còn chưa thua xong, đừng nghĩ muốn chấm dứt.
- À, còn tiền sao? Vậy chúng ta tiếp tục.
Trang Duệ thật sự không tin hôm nay không trị được tiểu tử này, nhưng hắn cũng thắng mà cảm thấy trái tim đập mạnh, chỉ sau một buổi trưa mà thu vào gần chín trăm triệu. Phải biết rằng trước kia Trang Duệ khổ sở đổ thạch cũng chỉ được số tiền như thế này, khụ khụ, nếu so sánh thì đổ thạch thật sự khổ cực hơn rất nhiều khi so với những kẻ uống cà phê và ôm gái đánh bạc ở chỗ này.
- Ngưu thiếu gia, hôm nay coi như thôi, nghỉ ngơi một ngày rồi tiếp tục cũng không muộn.
Giám đốc Kế cũng rât quen thuộc Ngưu Hồng, hắn cũng thấy rõ hôm nay vận may của Trang Duệ là thật sự khó thể nào chống lại, chỉ sợ dù là hắn có đánh cuộc súc sắc với Trang Duệ thì chỉ có thua chứ không thắng, dù sao thì thứ này căn bản chỉ dựa vào vận may, căn bản không có kỹ xảo gì.
- Thế nào? Anh Kế, anh cũng muốn dạy bảo tôi sao? Anh xem tôi là thứ gì?
Ngưu Hồng bây giờ thật sự là không nghe vào tai lời nói của người nào, không phân biệt thân quen, ai khuyên hắn không tiếp tục đánh bạc thì rõ ràng là làm khó. Vừa rồi Trịnh Hoa mở miệng khuyên, hai người thân phận ngang nhau, hắn không dám lớn tiếng, nhưng bây giờ Kế Dịch lên tiếng yêu cầu không tiếp tục, hắn thật sự nổi giận, vì thế mà lớn tiếng với giám đốc Kế.
- Được, Ngưu thiếu gia, ngài xem như tôi chưa từng nói gì, nhưng dựa theo quy củ của sòng bạc, trước tiên ngài phải đổi xèng.
Kế Dịch bị lời nói của Ngưu Hồng làm cho gương mặt đỏ bừng, hắn là mọt người chủ quản chia bài trong sòng bạc trên đổ thuyền, là người nói một không hai, bây giờ bị Ngưu Hồng không nể tình mắng mỏ trước mặt mọi người, hắn cũng coi như vạch mặt làm việc.
Muốn tiếp tục đánh cuộc sao? Có thể thôi, bỏ tiền ra là được, nếu không có tiền? Thật xin lỗi, chỉ có thể dừng lại, dù là Trịnh lão ở đây cũng nói một chữ không.
Nếu như không có tiền mà muốn đánh bạc, cũng không phải là không được, vì chỗ này còn nhiều người cho vay nặng lãi, tuy tiền cho vay là không nhiều, quá lắm là vài triệu, nhưng đó chỉ là với người ngoài, nếu là Ngưu thiếu gia thì vay vài chục triệu cũng không là vấn đề.
- Đổi xèng?
Ngưu Hồng thật sự là máu chó lên não, bây giờ chợt thanh tỉnh, trên người mình hình như cũng không còn tiền, tuy số cổ phần giá hai tỷ trong những công ty ở Hongkong có thể thế chấp ở sòng bạc, nhưng cũng không có kẻ nào rảnh rỗi đưa những thứ kia theo bên người. Bây giờ trên người Ngưu Hồng ngoài vài chục ngàn đô la Hongkong thì chẳng còn xu nào.
Nhưng nếu bây giờ Ngưu Hồng dừng tay thì tuyệt đối không cam lòng, nhưng hắn cũng biết quy củ của sòng bạc, mình không có tiền thì đừng hòng tiếp tục.
Ngưu Hồng không phải không nghĩ đến chuyện cho vay nặng lãi, nhưng trong đó có hai nguyên nhân, một là sau khi vay thì tin tức về ván bài này sẽ nhanh chóng truyền đi khắp Hongkong, như vậy thanh danh của Ngưu thiếu gia sẽ bị hủy hoại trong chốc lát. Tất nhiên thứ thanh danh này chỉ có một mình hắn quan tâm mà thôi.
Nguyên nhân thứ hai chính là nếu tin tức Ngưu Hồng vay nặng lãi được phát ra, tất nhiên hắn sẽ phải dùng cổ phần ở công ty để thế chấp, như vậy hậu quả là khó tưởng, vì những cổ phần trong tay hắn đều có tác dụng mấu chốt để gia tộc nắm vững công ty.
Phải biết rằng những công ty mà gia tộc của Thuyền Vương khống chế đều cực kỳ phức tạp, rất nhiều cổ đông, chỉ cần chiếm khoảng hai mươi phần trăm cổ phần là đã có thể nắm quyền điều hành. Nếu cổ phần của Ngưu Hồng ở công ty bị người hữu tâm mua được, như vậy lúc nào cũng có thể dao động căn cơ kinh doanh của Thuyền Vương năm xưa, néu là như vậy thì gia tộc Ngưu Thị sẽ không bao giờ bỏ qua cho Ngưu Hồng.
Nhưng bây giờ ngoài cổ phần công ty thì Ngưu Hồng thật sự không còn thứ gì để có thể thế chấp, trừ khi hắn bán nhà cửa. Căn biệt thự trên núi là do Thuyền Vương để lại cho hắn, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, lúc này giấy tờ nhà đất cũng không nằm trên tay mình.
Vô tình Ngưu Hồng thật sự vò đầu bứt tai, cứ để cho Trang Duệ bỏ đi như vậy sao? Thật sự là khó chịu còn hơn cả chết, nhưng muốn đánh bạc mà hắn lại hết tiền, vì vậy người ta muốn đi cũng không có biện pháp giữ lại. Ngưu Hồng biết rất rõ bối cảnh của Trang Duệ, mình nếu muốn chơi thủ đoạn hạ lưu thì đừng nói là Trịnh Hoa không cho phép, chỉ cần là vị tư lệnh Hoàng đứng sau lưng Trang Duệ, người ta sau này sẽ không cho phép mình tiếp tục sống ở Hongkong.
- Đúng rồi, sao lại quên đi những món hàng kia nhỉ?
Ngưu Hồng chợt nhớ đến vài vật, hắn vội vàng đứng lên nói với Kế Dịch:
- Anh Kế, tôi đi lấy tiền, canh bạc không được phép giải tán, nếu không thì tôi quay về sẽ tìm tính sổ với anh.
Ngưu Hồng cũng không quan tâm đến câu trả lời của Kế Dịch, hắn chạy ra khỏi phòng như một làn gió, thiếu chút nữa đụng ngã Trịnh Hoa đang đi vào phòng.
← Ch. 268 | Ch. 270 → |