Vay nóng Tinvay

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 432

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 432: Mấu chốt
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)

Siêu sale Lazada


Quả nhiên, khi Jeferson ngăn cản nghị luận ở phía dưới, mặc cho hắn ba hoa chích chòe thế nào, người Hoa ở phía dưới, không người nào chịu ra giá thêm nữa, nụ cười trên mặt của Jeferson, cũng trở nên cứng ngắc.

- Nói cái gì, lập tức phiên dịch ra cho ta nghe.

Jeferson cảm thấy không ổn, liền đưa miệng nói vào Microphone, hắn dùng Microphone mini, trao đổi với nhân viên đấu giá hội, ngày hôm qua Trang Duệ không có tham gia đấu giá, cho nên Jeferson không có để ý tới Trang Duệ.

- Lão đệ, lợi hại, lợi hại!

Hoàng Phủ Vân ngồi bên cạnh Trang Duệ, cũng không nghĩ tới đột nhiên Trang Duệ lại đứng lên phát biểu như vậy, sau khoảng ba phút rưỡi không có phản ứng, lúc này đại sảnh đấu giá an tĩnh lại, hắn mới dùng ngón tay cái giơ lên với Trang Duệ.

Sau khi biết Trang Duệ nói như vậy, vị đấu giá sư "Bao tay trắng" trên đài, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, đám người Hoa dưới đài nhìn thấy, tâm tình trở nên vô cùng sảng khoái.

Vừa rồi nhất thời vô ý, cho nên bị tên quỷ tây phương này châm ngòi đấu gián lẫn nhau, hiện tại phục hồi tinh thần lại, đương nhiên biết rõ đều do tên quỷ tây phương này mà ra, hiện tại nhìn thấy Jeferson kinh ngạc, trong nội tâm đương nhiên vô cùng sảng khoái.

- Trang Duệ, Tranh này có giá trị nhiều tiền như vậy sao?

Tần Huyên Băng ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi một câu, Tần Huyên Băng biết rõ gần đây kinh tế của Trang Duê hơi căng thẳng, một trăm hai mươi vạn Euro, chính là một trăm hai mươi ba vạn đô la.

Trang Duệ nhỏ giọng trả lời một câu, tuy từ nơi hắn ngồi và đài đấu giá hơi xa, nhưng vẫn nằm trong phạm vi quan sát bằng linh khí, đương nhiên Trang Duệ sớm nhận ra bức tranh này là thật hay giả, nó đúng là bút tích thật của Lang Thế Ninh.

Tác phẩm của Lang Thế Ninh, dựa theo đẳng cấp cổ vật của Trung Quốc, tuyệt đối có thể đáng giá như bảo vật bảo hộ cấp hai, hiện tại trong bảo tàng của Trang Duệ thiếu những thứ như vậy, đối với những vật này không thể bỏ qua.

Cổ vật quốc gia cũng phân chia đẳng cấp, cũng yêu cầu tương đối nghiêm khắc, giống như tác phẩm của Lang Thế Ninh, hiện tại chỉ có thể được phân biệt vào hàng cổ vật bảo hộ cấp hai, nhưng giá trị sưu tập trên thị trường, lại không tính là thấp.

Hơn nữa tác phẩm của Lang Thế Ninh, tuy không thể sánh kịp với tác phẩm của Picasso, giá tối đa trên thị trường quốc tế là một trăm đến hai trăm vạn Euro, nhưng đặt ở trong nước, bán ra cái giá hai ngàn đến ba ngàn vạn nhân dân tệ là bình thường, Trang Duệ có thể dùng một trăm hai mươi vạn Euro mua được, lợi nhuân trong đó là rất lớn.

Lúc này Jeferson trên đài đã thu được lời phiên dịch, liền hiểu ý tứ lời nói của Trang Duệ, tuy Trang Duệ báo ra cái giá một trăm hai mươi vạn Euro, nhưng vẫn làm cho Jeferson tức giận, dù sao cái giá này và giá hắn mong muốn kém nhau rất nhiều.

- Một trăm hai mươi vạn Euro, còn có người nào cảm thấy hứng thú? Tôi dám cam đoan, đây là bức tranh vẽ phi tần đời nhà Thanh, có giá trị sưu tầm rất cao, lại qua một hai năm nữa, chắc chắn có thể bán được cái giá hơn ba trăm vạn Euro, cơ hội khó được, xin mọi người cân nhắc một chút.

Jeferson tiếp tục dùng cái lưỡi thối nát kích động những nhà sưu tập người Hoa trong đại sảnh, chỉ cần có người ra giá một lần, là có thể đánh vỡ cục diện bế tắc hiện nay, mà ý đồ của Jeferson cũng đạt được.

Nhưng Jeferson vẫn xem thương lực ảnh hưởng bằng lời nói của Trang Duệ, tuy người Châu Á thích nội đấu, nhưng người ở nơi này, đều là người có thân phận.

Hơn nữa dựa theo hành vi quy tắc của người Châu Á, sau khi nghe Trang Duệ nói xong, nếu lại nâng giá, chính là không cho Trang Duệ mặt mũi.

Tuy nhìn thấy Trang Duệ còn trẻ tuổi, nhưng người Trung Quốc có câu ngạn ngữ: chớ khinh người trẻ tuổi, không ai nghèo hèn mãi mãi, người có thể đi tới nơi này, không có một ai đơn giản, ai biết sau lưng Trang Duệ là thế lực thế nào? Làm người nên lưu một đường, đây mới là cách nghĩ của những lão hồ ly đang ngồi ở đây.

- Một trăm hai mươi vạn Euro lần hai, chỉ có một cơ hội cuối cùng, tất cả các vị tiên sinh phu nhân, cơ hội khó được, bỏ qua tác phẩm trân quý này, sau này không biết còn nữa hay không, xin các vị thận trọng cân nhắc một chút.

Trải qua ba phút, Jeferson rất không tình nguyện gõ cây búa lần thứ hai, hơn nữa cố gắng nói những lời cuối cùng, cổ động nhóm người Hoa ra giá.

Jeferson không phải là không muốn giơ tay ra giá, nhưng hắn không dám, đúng vậy, chính là không dám!

Tác phẩm của Lang Thế Ninh lần đầu tiên xuất hiện trên buổi đấu giá quốc tế, giá cả của nó tầm một trăm vạn đến hai trăm vạn Euro, đây chính là giá cả mà các chuyên gia quốc tế ước định.

Mà Trang Duệ ra giá, vừa đúng vào mấu chốt tâm lý thừa nhận của mọi người, không cao nhưng tuyệt đối không thấp, giống như một cái xương cá kẹt vào yết hầu của mọi người, không thể ra giá vè sượng mặt.

Loại tâm tình hiện tại của Jeferson lúc này, bởi vì trước đây hắn đã đàm phán tốt với chủ nhân của bức tranh, không giống như lúc đấu giá vật phẩm ngày hôm qua, trước khi chụp ảnh bán đấu giá, đã từng có hiệp nghị với chủ nhân món đồ này.

Nhưng bức tranh này lại khác, nếu như mình không có người nào nâng giá lên đến mức mình muốn, nhà bán đấu giá sẽ vì danh dự của mình, nhất định sẽ xuất tiền mua bức tranh này, khi đó việc vui sẽ càng lớn.

Cho nên Jeferson liên tục do dự, cuối cùng vẫn không dám ra giá, bởi vì hậu quả của chuyện này, hắn không gánh nỗi, vạn nhất lưu phách hoặc bị một nhà nào đó chụp được, chẳng khác nào hủy đi chiêu bài "Bao Tay Trắng" của hắn.

- Các tiên sinh các nữ sĩ, đây là một cơ hội cuối cùng, nếu không có ai ra giá cho tác phẩm của Lang Thế Ninh, thì nó sẽ thuộc sở hữu của số một trăm năm mươi sáu.

- Được rồi, ngài đã vì một bức tranh mà chậm trể nửa giờ, nhanh chóng kết thúc và chuyển sang vật khác đi.

Âm thanh của Jeferson chưa dứt, đã có một người mua không kiên nhẫn chen ngang, với tuổi của những người này, đa số đều là trung niên, nếu như đã hạ quyết định, thì cũng không ai bị lời nói của Jeferson đầu độc.

- Được, vậy chúc mừng người mua số một trăm năm mươi sáu, vật phẩm đấu giá đầu tiên hôm nay, tác phẩm Thuần Huệ Quý Phi Bán Thân Tượng của họa sĩ cung đình Lang Thế Ninh, thuộc về ngài.

Sau khi nghe thấy âm thanh không kiên nhẫn ở phía dưới, Jeferson biết rõ cố gắng của mình đã uổng phí, hơn nữa thời gian quá lâu, nếu không tiếp tục thì sẽ rất khó nói, rơi vào đường cùng, hắn đành phải gõ chùy xuống, vật phẩm đấu giá đầu tiên của hôm nay, thuộc về Trang Duệ.

Tuy ngoài miệng Jeferson nói chúc mừng, nhưng trên mặt lại không có bao nhiêu vui vẻ, hắn vốn có ý định đem kiện vật phẩm này ra đấu giá đầu tiên để tạo sự chú ý, nhưng hiện tại, chú ý đã đi sai hướng, các phú hào người Hoa trong đại sảnh đấu giá, lực chú ý của họ tập trung vào Trang Duệ nhiều hơn là bản thân vật đấu giá.

- Chàng trai, chúc mừng a, đúng là tuổi trẻ thật tốt, ồ, nha đầu kia sao ta nhìn quen mặt như thế nhỉ?

Một vị phu nhân ngồi ở hàng phía trước Trang Duệ, quay đầu thiện ý cười với Trang Duệ một cái, nhưng thời điểm nhìn thấy Tần Huyên Băng, hơi nhíu mày, giống như đang tự hỏi mình đã gặp Tần Huyên Băng ở nơi nào đó?

Trang Duệ liền vội vàng gật đầu đáp lễ, hắn không sợ Tần Huyên Băng ghen, bởi vì với tuổi của vị phu nhân này, đã đủ để làm mẹ của hắn.

- Trương phu nhân, tôi họ Tần, cha tôi là Tần Hạo Nhiên.

Vị phu nhân kia không biết Tần Huyên Băng, nhưng Tần Huyên Băng lại biết nàng, lập tức lẽ phép đáp lại một câu.

- Nha, ta biết rồi, thì ra ngươi là tiểu công chúa của Tần gia a, thảo nào ta lại thấy quen mắt đến như thế a.

Trương phu nhân nghe vậy cười, nói tiếp:

- Vị này chắc là Trang tiên sinh a? Đoạn thời gian trước có nghe người ta nhắc tới đại danh, nhưng vẫn chưa gặp qua, không nghĩ tới ở chỗ này lại nhìn thấy, không tệ, rất không tồi, những lời vừa rồi đúng là rất tốt.

- Không dám nhận, tính tình của tôi ngay thẳng, chỉ là không quen nhìn, bọn quỷ tây dương này cướp cổ vật của Trung Quốc, lại từ những món đó cướp tiền của người Châu Á, trong nội tâm của tôi không cách nào chịu được.

Trang Duệ cũng không nhận ra người trước mặt, nhưng nhìn khí độ nói chuyện, hẳn là một nhân vật có uy tín và danh dự, hơn nữa nhìn tuổi cũng không nhỏ, vội vàng nói vài câu khiêm tốn.

Nhưng từ trong lời nói của Trang Duệ, lại lộ ra nguyên hình, tâm tư khi Trang Duệ mua sắm bức tranh này rất lớn, nhưng hắn không muốn bị người ta cho rằng đang dùng tâm kế, cho nên làm ra bộ dáng đầy căm phẫn như vậy.

- Ân, chàng trai, đúng là xứng đôi với tiểu công chúa Tần gia nha.

Vị kia phu nhân này nhìn Trang Duệ cười cười, quay đầu lại, nàng chỉ nghe nói chàng trai trẻ này chính là con rể của Tần gia, hơn nữa còn đánh bạc một bao ngọc trên thuyền, đúng là rất khó chịu nổi, nhưng đó là nghe nói, chuyện của tiểu bối nàng không để trong lòng.

- Huyên Băng, vị phu nhân này là ai?

Sau khi nhìn thấy vị phu nhân này quay đầu trở lại, Trang Duệ nhỏ giọng nói vào tai Tần Huyên Băng, nói:

- Địa vị của nàng không nhỏ...

Tần Huyên Băng đem cái miệng nhỏ kề vào tai của Trang Duệ, nói:

- Đừng nhìn nàng là nữ nhân, nhưng nàng là phó hội trưởng tổng thương hội Hồng Kông Trung Quốc, là tổng giám đốc của Hồng Kông Đại Khánh Dầu Mỏ, tống giám đốc Hồng Kông Vĩnh Hưng xí nghiệp, chủ tịch ngân hàng đầu tư, chủ tịch hiệp hội xí nghiệp phát triển Hồng Kông. Tài sản của nàng, đều ở Hồng Kông, cũng có thể coi là siêu cấp phú hào, còn mạnh hơn gia tộc của em rất nhiều.

- Là nàng? Có phải anh của nàng ta là Trương Tông Hiến?

Trang Duệ nghe lời này của Tần Huyên Băng, sửng sờ một chút, mở miệng hỏi.

Tần Huyên Băng dùng ánh mắt kỳ quái liếc nhìn Trang Duệ, nói ra:

- Đúng vậy, nàng và anh của nàng, đều là danh nhân Hồng Kông, thế nào, anh quen sao?

- Không biết, nhưng nghe nói hai anh em bọn họ, đều là người thích sưu tập đồ cổ, có danh khí rất lớn.

Trang Duệ chưa từng gặp anh em Trương Vĩnh Trân, nhưng đã từng nghe qua tên họ, mà danh tiếng cũng rất lớn.

Trương Vĩnh Trân xuất thân thế gia đồ cổ, ông nội Trương Tiếp Như là một người vang danh một thời, cha là Trương Trọng Anh, vào thời Quốc Dân Đảng ở Thượng Hải, có danh khí nổi tiếng về đồ cổ, ngoài ra còn mở Tự Trân Trai, chuyên môn kinh doanh đồ cổ, mà những người thích gốm sứ cổ năm đó đều thường xuyện đi tham quan Tụ Trân Trai của hắn.

Thời điểm Đức thúc truyền thụ tri thức về đồ cổ cho Trang Duệ, không ít lần đề cập tới Tụ Trân Trai ở Thượng Hải, lại nói nếu mình lớn hơn vài tuổi, nhất định phải nhận lời mời làm chưởng quầy của Tụ Trân Trai.

Mà anh của Trương Vĩnh Trân, Trương Tông Hiến có thể nói là một danh gia đồ cổ cự phách trong và ngoài nước, thuở nhỏ được gia đình hun đúc, Trương Vĩnh Trân luôn có hứng thú với văn hóa nghệ thuật truyền thống của Trung Quốc.

Trương Vĩnh Trân ở vào thập niên bảy mươi thế kỷ trước, đã cùng con của Hắc Anh Đông là Hắc Chấn Hoàn thành lập Hồng Kông Đại Khánh Dầu Mỏ, bán dầu mỏ cho Trung Quốc.

Là một người phụ nữ gan dạ sáng suốt không thua kém đấng mày râu, Trương Vĩnh Trân dẫn đầu và mở rộng nghiệp vụ bán dầu, thành lập một mạng lưới tiêu thụ dầu mỏ trên khắp Trung Quốc, đón lấy đầu tư trong nước như giao thông, thương mậu, bất động sản và các ngành sản xuất, đưa nàng lên vị trí doanh nhân thành công ở Trung Quốc và Hồng Kông, tài sản cũng vượt xa anh mình là Trương Tông Hiến.

Thành công trên sự nghiệp cũng không thể chôn vùi thanh danh tốt đẹp của Trương Vĩnh Trân, Trương Vĩnh Trân sưu tập đồ cổ, bởi vì trình độ và lực ảnh hưởng của anh trai là Trương Tông Hiến.

Mà vào tháng 11 năm 1999, Trương Tống Hiến đã triển lãm và tổ chức đấu giá cổ vật, Trương Vĩnh Trân cũng là người mua chủ yếu, nàng dùng một ngàn hai trăm mười hai vạn đô la Hồng Kông để mua Khang Hi Yên Chi Hồng Địa Pháp Lang Liên Hoa Văn Oản, dùng hai ngàn hai trăm bảy mươi lăm vạn đô la Hồng Kông mua Càn Long Đồng Thai Họa Pháp Lang Hoàng Địa Mẫu Đan Văn Bình.

Sau khi kết thúc đấu giá, Trương Tông Hiến gặp em mình ở nhà hàng, nói:

- Anh biết rõ em có tiền, nhưng em cũng mua quá nhiều, chừa một chút cho người khác mua chứ, người không biết sẽ cho rằng em đang giúp anh bán hàng đấy.

Mà vào năm 2002 Trung Quốc Hồng Kông tổ chức Tô Phú Bỉ đấu giá hội, Trương Vĩnh Trân tốn bốn ngàn một trăm năm mươi vạn đô la Hồng Kông để mua Ung Chính Phấn Thải Bức Đào Cảm Lãm Bình, rồi sau đó nói quyên tặng cho viện bảo tàng Thượng Hải, lần đấu giá đó, đối với Trương Vĩnh Trân mà nói có chút ngẫu nhiên.

Lúc ấy, Trương Vĩnh Trân đang ở trên máy bay trở về Trung Quốc Hồng Kông, khi cực kỳ nhàm chán thì nghe tin tức có đấu giá cổ vật, liếc thấy trên đó có Ung Chính Phẩn Thải Bức Đào Cảm Lãm Bình, nhìn thấy thân bình hình bầu dục và có màu sắc xinh đẹp, tạo hình đường cong thập phần ưu mỹ.

Dưới thân bình còn họa mười tám cánh hoa đào màu hồng, mà đào tượng trưng cho trường thọ, mà "Bức" cùng âm với "Phúc", điều này đại biểu cho cát tường may mắn, mà nó lại là đồ sứ của Ung Chính và Càn Long ưa thích.

Những đồ sứ của Ung Chính còn truyền thế rất hiếm khi vẽ hoa đào, mà cái bình này, lại có hình bầu dục hiếm thấy, mà nhìn hoa đào màu hồng phấn mà bình lại hình bầu dục, chỉ sợ cái bình trước mắt này là một món duy nhất trên đời, cho nên có thể nói nó là tuyệt thế bảo bình.

Lúc ấy Trương Vĩnh Trân thầm hạ quyết tâm, nhất định phải chụp cho được tinh phẩm này, tại buổi đấu giá Tô Phú Bỉ ở Hồng Kông, nàng nâng giá khỏi điểm là một ngàn tám trăm vạn đô la Hồng Kông, lên thẳng ba ngàn bảy trăm đô la Hồng Kông, không còn người nào nâng giá nữa, sau cùng cộng thêm tiền thuế, cái tuyệt thế bảo bình này có giá ba ngàn một trăm năm mươi vạn đô la Hồng Kông.

Mà buổi đấu giá đó, cũng đã sáng tạo ra một cái giá cao nhất cho tác phẩm nghệ thuật Trung Quốc trên thị trường quốc tế, cho nên cái tên của Trương Vĩnh Trân, đại biểu cho đại thủ bút trong giới sưu tầm cổ vật, càng làm cho những người xấu hổ vì túi tiền rỗng tuếch của mình mà hâm mộ.

Đối với đại nhân vật như thế, cho dù là Trang Duệ hiện tại, cũng cảm thấy nàng là một quả núi cao ngất ngưỡng, bởi vì bất kể là tiền tài hay địa vị, Trang Duệ còn chênh lệch với người ta một khoảng lớn.

- Có thể mời nàng quyên tặng hoặc xuất ra một ít cổ vật để trưng bày trong viện bảo tàng của mình hay không?

Bỗng nhiên trong đầu của Trang Duệ xuất hiện cái ý niệm này, dù hiện giờ trong tay của mình có không ít thứ tốt, nhưng so sánh với một thế gia cổ vật như Trương Vĩnh Trân, thì khác biệt như trời và đất, Trang Duệ không khỏi đem chủ ý đánh lên đầu đối phương.

Nếu đã mở bảo tàng tư nhân, Trang Duệ cũng muốn biến bảo tàng tư nhân của mình thành một bảo tàng có sức ảnh hưởng thật mạnh trong nước, nhưng chỉ dựa vào những cổ vật của mình, hiển nhiên là không thể nào.

Trang Duệ đã sớm chỉnh hợp một ít nhà sưu tập cổ vật tư nhân, nhưng thao tác cực kỳ phức tạp, hiện tại nó vẫn đang trong giai đoạn ý tưởng, nhưng sau khi nhìn thấy Trương Vĩnh Trân, cách nghĩ này dần dần thành hình trong đầu của hắn.

Bây giờ Trang Duệ nghĩ như vậy, chỉ cần đối phương nguyện ý cầm cổ vật của bản thân ra triển lãm, quyền sở hữu vẫn là của đối phương, mình phải ký kết hợp đồng với nàng, sau khi triển lãm một hai năm, đem vật phẩm trả lại cho nguyên chủ, hơn nữa còn trả thêm một ít phí tổn.

Đương nhiên, nếu như đối phương có thể xuất ra nhiều đồ mà mình sưu tập ra triển lãm, Trang Duệ sẽ không để ý mà đem một phần thu nhập của bảo tàng cho đối phương, nhưng cổ phần của bảo tàng, lại liên quan tới cổ vật đang được cất giữ, cho nên cổ phần của bảo tàng rất khó phân phối.

Về phần tiền bảo tàng kiếm được, trong lòng Trang Duệ hiện tại không rõ ngọn nguồn, dù sao hắn đã chuẩn bị tâm lý là sẽ lỗ, bởi vì trước mắt, trừ bảo tàng tư nhân của Mã tiên sinh, có thể miễn cưỡng chi trả phí tổn hằng ngày của bảo tàng, còn lại thì hắn chưa từng nghe nói có bảo tàng tư nhân nào có lợi nhuận cả.

- Thực xin lỗi, tiên sinh.

Thời điểm Trang Duệ đang cúi đầu trầm tư, đấu giá đang tiếp tục tiến hành, một trung niên nhân đi đến bên người Trang Duệ, chen ngang suy nghĩ của hắn.

- Ngài là?

Trang Duệ có chút nhíu mày, vừa định suy nghĩ về vấn đề phát triển bảo tàng sau này, đã bị người ta cắt đứt, cho nên tâm tình có chút khó chịu.

- Tôi tên là George, là luật sư của buổi đấu giá này, lần này tôi đến đây là do nhà đấu giá ủy thác, tôi phải cảnh cáo Trang tiên sinh, xin ngài không nên ở trong phòng đấu giá nói ra khuynh hướng chính trị và những lời nói không được kiểm chứng, nếu như lại xảy ra chuyện như vừa rồi, chúng tôi sẽ mời ngài ra khỏi nơi này. Mặt khác, về phần chân tướng lịch sử, nó đã bị mai một theo thời gian, tiên sinh không có chứng cớ về những vật này, là bị cướp đoạt từ quốc gia của ngài ra ngoài a.

*****

Khi George nói chuyện, sắc mặt của Trang Duệ trở nên khó xem, lúc hắn chụp được bức họa này, thì cũng không ảnh hưởng đến nhân hòa của buổi đấu giá, nhưng những lời hiện giờ của George nói, đã triệt để chọc giận Trang Duệ.

Trang Duệ tự hỏi mình cũng không phải là một người ngu, thời điểm cân nhắc lựa chọn giữa lợi ích quốc và lợi ích tư nhân, Trang Duệ chắc chắn sẽ lựa chọn lợi ích tư nhân.

Nhưng cũng không đại biểu cho việc hắn bị khiêu khích thì sẽ nhịn xuống, sự nhẫn nại của một người, cũng có điểm mấu chốt, nhưng lời nói của George, đã vượt qua điểm mấu chốt của Trang Duệ.

- Thực xin lỗi, tôi nghĩ, nếu tôi làm trái pháp luật của quý quốc, ngài có thể khởi tố tôi, nếu như không có, tôi cho rằng những lời này của ngài, là đang uy hiếp tôi, tôi không biết một buổi đấu giá nổi danh như vậy, không ngờ lại làm ra những chuyện thế này.

- Nha... Không, Trang tiên sinh, tôi không có ý này.

George phát hiện người Châu Á trước mặt này, hoàn toàn khác với những người Châu Á khác mà hắn biết, hắn vốn cho rằng sau khi mình cảnh cáo đối phương, đối phương sẽ rất khiêm tốn tiếp nhận, nhưng không ngờ, tính cách người trẻ tuổi này lại dữ dằn như vậy, lại hô lên ở chỗ này, vấn đề này đã nằm ngoài sự khống chế của hắn.

- Ý tứ đã được ngài biểu đạt rất rõ.

Trang Duệ lạnh lùng nói một câu, sau đó bước lên trước sân khấu, nói ra:

- Đấu giá sư tiên sinh, không ngại cho ta nói mấy câu chứ?

Trang Duệ cũng mặc kệ Jeferson có ngại hay không, trực tiếp cầm microphone vào trong tay, nhìn người ở phía dưới nói ra.

- Các tiên sinh, các nữ sĩ, tôi biết các vị từ các nơi trên giới đến nơi này vì yêu thích tác phẩm nghệ thuật của Trung Quốc, thực xin lỗi, quấy rầy vài phút của các vị, tôi muốn nói đến chuyện vừa xảy ra vài phút trước đây với tôi.

- Đồ khốn! George đã làm chuyện gì thế này?

Ở trong lầu hai của đại sảnh đấu giá, có một người tóc hoa râm, tuổi ước chừng năm mươi, hung hăng cầm gạt tàn trong tay nện xuống đất.

- Đi, gọi bảo an kéo người Châu Á này xuống dưới.

- Richard, không được, tư liệu của người nọ đã có, hắn có chức vụ chính thức ở Trung Quốc, là người xử lý công việc ở hiệp hội ngọc thạch, chúng ta làm như vậy, sẽ trở thành tranh chấp quốc tế.

Ở bên cạnh trung niên nhân, một người khác ngăn cản quyết định của hắn, nhìn tấm fax trong tay, lông mày nhíu lại.

Trong tấm fax này không chỉ có tin tức về chức vụ mà Trang Duệ đang đảm nhận ở hiệp hội ngọc thạch, mà quan hệ gia đình của Trang Duệ cũng được liệt kê rõ ràng, có thể thấy được bối cảnh nhà bán đấu giá này không đơn giản chút nào.

- Shit, Jeferson là đồ ngu ngốc, tại sao lại đi cảnh cáo tên này chứ, bức tranh kia hắn mua rồi thì chẳng phải là xong rồi sao?

Sau khi nhìn thấy bối cảnh gia đình của Trang Duệ, thân thể Richard đang giận run lên cũng ngồi lại ghế, nhà bán đấu giá của bọn họ cũng có chi nhánh ở Trung Quốc, đương nhiên biết rõ quan hệ gia đình trong tấm fax này, đại biểu cho bối cảnh của hắn.

Đừng nhìn thế lực của bọn họ phát đạt ở khắp thế giới, nhưng cho bọn họ thêm lá gan, cũng không dám ra tay với Trang Duệ.

Cho nên Richard chỉ có thể đem lửa giận phát tiết lên đầu của Jeferson, dù sao tên luật sư vừa rồi đi cảnh cáo là yêu cầu của Jeferson, lúc ấy Richard cũng hiểu được, dù sao Trang Duệ đạp hắn một cước, làm cho lợi ích của bọn họ bị tổn thất.

Đương nhiên, hiện tại Richard không có ý nghĩ như vậy nữa.

....

Đột nhiên Trang Duệ bộc phát, làm cho cả đấu giá hội không biết phải làm sao, người tham gia đấu giá rất đông, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, ngơ ngác nhìn Trang Duệ đứng trên đài.

- Các tiên sinh, các nữ sĩ, vừa rồi, một vị tự xưng là luật sư của nhà đấu giá, còn cảnh cáo tôi, nói lời của tôi nói không đúng sự thật, ý tứ của hắn là, bức họa tôi mua vừa rồi, không giống đúng như lời tôi nói, nó không phải được mang từ Trung Quốc ra, ở chỗ này, ta phải có trách nhiệm nói ra, bức họa của Lang Thế Ninh, một trăm phần trăm là năm đó bị quân đội của Freyr cướp đi, có ai dám nói tôi nói không đúng sự thật sao? Có người nào dám đứng ra đối chứng với tôi không?

Trang Duệ hít một hơi, dẹp cảm xúc kích động của mình xuống, nói tiếp:

- Tôi không có ý bình luận về quốc gia, nhưng không ngờ bọn họ không dám đối mặt với lịch sử của quốc gia mà họ từng trải qua, tôi có cảm giác rất thất vọng, chẳng lẽ năm đó nước Đức chiếm lãnh thổ của các vị, các vị đều quên rồi sao? Nói đến nước Đức, tôi không thể không nói, sau hậu chiến nước Đức vẫn làm cho chúng ta tôn kính, bởi vì bọn họ cam đảm nhìn nhận khuyết điểm, dũng cảm thừa nhận trách nhiệm, đi bồi thường tổn thất, chắc hẳn là nước Pháp đã từng được lợi rất nhiều từ việc này. Nhưng có người cướp đồ từ Trung Quốc mang đi, lại không nghĩ như thế? Chẳng lẽ dám cầm đồ bị cướp năm đó mang ra đấu giá, còn không cho phép tôi nói sao? Đương nhiên, nhân dân Pháp có rất nhiều nhân sĩ dám nhìn thẳng vào lịch sử, bây giờ tôi đang tiến hành trao đổi cổ vật của Trung Quốc với một nhà bảo tàng và mang chúng trở về, nhưng tôi cũng cảm thấy phi thường phẫn nộ đối với hành vi của nhà đấu giá này, nếu tôi đã dám nói như vậy, thì các người cũng đừng cảnh cáo tôi làm vì, vì tôi sẽ rời khỏi buổi đấu giá lần này, đồng thời, tôi hi vọng những người Châu Á còn lương tri, cũng nên làm ra lựa chọn như vậy, cám ơn mọi người, đã làm chậm trễ thời gian của các vị.

Trang Duệ nói xong những lời này, cúi người chào mọi người thật sâu, sau đó đi nhanh ra cửa, Tần Huyên Băng và Hoàng Phủ Vân cũng đứng dậy, đi theo Trang Duệ.

- Ba ba ba ba...

Bắt đầu từ Trương phu nhân, tiếng vỗ tay từ từ vang lên, hơn nữa ở sau lưng Trang Duệ, không ngừng có người rời khỏi chỗ ngồi, đi ra ngoài.

Lần này, đại hội đấu giá ở Paris tổ chức riêng một buổi biểu diễn đấu giá dành riêng cho các tác phẩm nghệ thuật của Trung Quốc, tổng cộng mời đến hơn một trăm vị người Hoa từ khắp nơi trên thế giới, mà tổng nhân số tham gia buổi đấu giá hội lần này cũng không quá 200 người.

Có thể nói, nếu tất cả người hoa đều tham gia, nhà đấu giá hội cũng không thể chứa hết.

Mặc kệ người Trung Quốc thích nội đấu bao nhiêu, bình thường không đoàn kết bao nhiêu, nhưng mà sau khi Trang Duệ nói những lời này, tất cả đều sôi nổi đứng lên, đi theo phía sau Trang Duệ, cũng không có hành động hay lời lẽ kháng nghị nào đối với ban tổ chức đấu giá hội.

Cho dù có người không muốn rời đi, nhưng thấy đại đa số mọi người đều đi thì cũng đi theo mọi người, từ ban đấu giá tới cửa chỉ có mấy chục thước ngắn ngủi, nhưng số người đi phía sau Trang Duệ đã đến hơn một trăm người.

Trong ánh sáng loang loáng của bóng đèn, buổi biễu diễn đấu giá hội ở Paris dành riêng cho các tác phẩm nghệ thuật, được rất nhiều quốc gia chú ý, công việc cũng bị giới truyền thông chú ý, rất nhiều đơn vị truyền thông đều phái phóng viên của mình tới để ghi hình buổi đấu giá lần này.

Ở nơi này, không chỉ có giới truyền thông của Paris, còn có cả giới truyền thông tới từ Trung Quốc, sau khi chuyện tình ở nhà đấu giá chấm dứt, đã gây ra một hồi náo động rất lớn, không thể nghi ngờ gì, cái tin tức này đã khiến cho đám người trong giới truyền thông, đều giống như là bôi máu gà, cực kỳ hưng phấn.

- Hắc, lão huynh, nhường ta một chút, ngươi chiếm chỗ của ta rồi...

Một người vừa đưa camera lên vừa đẩy người ở phía trước.

- Thực xin lỗi, nhưng mà ta tới sớm hơn ngươi.

Người phía trước bọn họ cũng không chịu nhường nhịn, đây chính là đại tin tức, sáng mai nhất định có thể lên trang bìa các báo, chính mình chiếm được vị trí chụp ảnh tốt như vậy, nhất định có thể bán giá tốt. Vị này chính là một phóng viên tự do.

- Thực xin lỗi, xin tránh ra cho...

Lúc này đám người Trang Duệ bị một đám phóng viên ùa ra ngăn cả đường đi, vô số ánh đèn loang loáng lóe lên trước mặt hắn. Điều này làm cho trong lòng Trang Duệ có chút buồn bực, sao lại có thể đưa tới nhiều sự chú ý như vậy?

- Vị tiên sinh này, ta là phóng viên Thái Ngũ Thập của báo Luân Đông, xin hỏi ta có thể phỏng vấn ngài được không?

- Hắc, bạn thân, nói thật đi, cho ta số điện thoại đi, ta sẽ phỏng vấn ngài.

- Tiên sinh, ngài khỏe chứ, ta là phóng viên của đài CNN của nước mĩ, ta muốn hỏi ngài vài câu đơn giản được không?

- Xin chào, ta là phóng viên báo nước Pháp, ta có thể hỏi ngài vài vấn đề được không?

Trong lúc nhất thời, vô số máy ghi âm, microphone được đưa đến bên miệng Trang Duệ, một số phóng viên ở phía xa thậm chí còn leo lên lưng người đi phía trước, tình hình vô cùng hỗn loạn.

- Kháo, những tên làm phóng viên này cũng có thân thể thật tốt..

Trang Duệ không nói gì, nhìn những ngươi trước mặt này hắn cũng chẳng biết phải làm sao, vốn chỉ muốn thống khoái trong lòng, không nghĩ tới lại có thể gây ra phong ba lớn như vậy. Xem tình hình này, chỉ sợ không đến sáng mai, toàn bộ thế giới sẽ biết chuyện phát sinh đêm nay.

- Đáng chết, ông trời à, nếu như việc này bị phóng viên truyền ra ngoài, thì sẽ cực thê thảm.

Lý Tra Đức vừa bị Trang Duệ làm cho choáng váng đã phản ứng trở lại, nhưng mà hắn cũng không có chút biện pháp nào, tình thế đã vụt khỏi tầm khống chế của hắn.

- Lập tức đuổi việc George cho ta, không biết tên đầu heo này nói với người nọ cái gì?

Luật sư George đáng thương, hắn chỉ làm theo sự chỉ thị của ông chủ, nhưng đến khi sự tình đã trở nên không hay, người chịu tội chỉ có thể là hắn.

- Xong, lần đấu giá hội này đã hoàn toàn đi đời nha ma...

Ông chủ Lý Tra Đức của nhà đấu giá hội cả người xui lơ ngồi ở trên ghế sa lông, vẻ mặt xám trắng, Lý Tra Đức thật không ngờ, Người Trung Quốc luôn đấu đá không bao giờ đoàn kết, lại vì người trẻ tuổi kia nói mấy câu mà trở nên kích động như vậy, hiệu quả như thế quả thực là ngang với lời nói của vị đấu giá sư Jeferson.

Tổ chức một buổi đấu giá hội, trước đó phải làm rất nhiều công việc, in ấn tuyên truyền đều phải chi ra một số tiền xa xỉ, Lý Tra Đức kì vọng rất cao vào buổi đấu giá hội lần này, lúc trước cũng đã tiêu phí mất hơn mười vạn Euro, hiện tại có thể coi như mất cả chì lẫn chài.

Mặt khác đối với đám chủ nhân của đám người cung cấp vật phẩm cho đại hội đấu giá, hắn còn phải bồi thường tổn thất, bởi vì hắn là người trực tiếp kí tên hiệp nghị, nếu như không thể bán được giá, hắn sẽ phải tự mình bồi thường. Vì thế tổn thất của Lý Tra Đức còn lớn hơn nữa.

- Lý Tra Đức, bây giờ không phải là thời điểm truy cứu trách nhiệm, trước hết phải nghĩ xem nên làm như thế nào mới có thể trấn tĩnh những người Trung Quốc này đã?

Người ngồi bên cạnh Lý Tra Đức chính là đối tác của nhà đấu giá Đan Ni Nhĩ. Tuy rằng lúc này Đan Ni Nhĩ cũng gấp đến độ cả trán đều ướt đẫm mồ hôi, nhưng cuối cùng vẫn đưa ra một cái ý kiến đúng đắn.

- Đúng, đúng, Đan Ni Nhĩ, nhanh báo tin cho bảo vệ, mời những người trung quốc đó vào phòng họp, khống chế lại tình huống.

Sau khi Lý Tra Đức nghe Đan Ni Nhĩ nói xong, giống như vừa từ trong mộng tỉnh lại, lập tức nhảy dựng lên, sự tình hôm này đối với hắn mà nói, quả thực giống như là một hồi ác mộng, hắn làm công tác ở nhà đấu giá đã vài chục năm, nhưng đây là lần đầu tiên thấy được sự tình người mua rời đi đại quy mô như vậy.

Sau khi dùng bộ đàm phân phó một lúc sau, Lý Tra Đức và Đan Ni Nhĩ cũng vội vàng đi xuống lầu, hiện tại muốn trông cậy vào Jeferson khống chế được cục diện, đó đường như là chuyện không thể thực hiện được. Bởi vì Jeferon đáng thương lúc này dù có kêu gào rát cả cổ họng thì lúc này cũng không hề có người chú ý đến hắn.

Trong lúc ông chủ của nhà đấu giá đang nghĩ biện pháp ổn định lại tình hình, thì ở trong đại sảnh của nhà đấu giá đang náo nhiệt dị thường.

Ít nhất cũng có mười tên phóng viên đến từ nhiều quốc gia đang vây quanh Trang Duệ, đủ thứ ngôn ngữ khác nhau vang lên khiến cho Trang Duệ gần như là muốn nổ cả đầu.

- Tốt nhất là một chữ cũng không nên nói.

Đứng ở bên cạnh Trang Duệ chính là vị luật sư Hoàng Phủ Vân, hắn biết rằng dù cho Trang Duệ có nói cái gì, cũng đều sẽ bị những ký giả này vặn vẹo, vội vàng ghé vào tai Trang Duệ nhắc nhở một câu.

- Thực xin lỗi, không thể trả lời...

Sau khi Trang Duệ nghe Hoàng Phủ Vân nói xong, chợt nhớ tới một ít lời thoại thường xuyên nghe được ở trong phim, liền nói ra. Nhưng mà những ký giả kia cũng không phải là dễ dàng bị đuổi đi như vậy, vẫn giơ microphone líu ríu theo sau.

- Trang tiên sinh, nghe nói ngài đảm nhiệm chức vụ xử lý công việc ở hiệp hội Ngọc Thạch quốc gia, như vậy sự việc ngày hôm này, ngài có thay mặt cho chính phủ Trung Quốc phát biểu ý kiến không?

Người vừa đưa ra câu hỏi chính là phóng viên Pháp Lan Tây, hắn đưa ra một vấn đề rất không tốt.

- Oh, tôi nghĩ ngài không hiểu rõ cơ cấu của hiệp hội Ngọc Thạch, đây chẳng qua là cơ cấu của dân gian, còn nữa, đây chỉ là suy nghĩ của một mình ta.

Sau khi Trang Duệ nghe thấy người đó nói, nhịn không được quay về sau giải thích một câu, khiến cho Hoàng Phủ Vân đổ mồ hôi lạnh, nhưng mà vẫn may là Trang Duệ không rơi vào bẫy của người nọ.

- Vậy tại sao phía sau ngài lại có nhiều người như vậy?

Phóng viên kia thấy Trang Duệ không trả lời vấn đề của mình thì tiếp tục truy vấn.

- Vấn đề này ngươi nên hỏi bọn họ, tôi chỉ thay mặt mà thôi. Thực xin lỗi, xin nhường đường cho, ngài đang cản đường của tôi...

Bởi vì trong lúc này, những tên bảo vệ đang đứng há hốc mồm ngạc nhiên, rốt cục cũng nhận được chỉ thị của ông chủ, cản những tên phóng viên kia lại, cố gắng giảm thiểu ảnh hưởng xuống.

Đám bảo vệ của nhà đấu giá biết, một khi việc này bị truyền ra ngoài, danh dự của nhà đấu giá của bọn họ sẽ bị đả kích cực kỳ nghiêm trọng.

Mặc kệ chuyện này xuất phát từ lý do gì, mâu thuẫn quốc gia hoặc là tập thể nhóm người mua rời đi, nhất định sai lầm là do nhà đấu giá.

Hơn nữa sự thật cũng là như thế, Jeferson báo với ban tổ chức phái ra luật sư cảnh cáo Trang Duệ, quả thực là một sự tình cực kỳ ngu xuẩn.

Rất hiển nhiên, ngay từ thời điểm bắt đầu đấu giá, nhà đấu giá cũng không hề coi trọng Trang Duệ, khi hắn làm ra sự tình như vậy thì phái luật sư ra cảnh cáo người trẻ tuổi kia một chút, nhất định sẽ khiến cho mình vừa lòng, nhưng mà sự tình phát triển cùng với kết quả trong tưởng tượng của bọn họ hoàn toàn trái ngược.

Chuyện này đã tổn thương đến cảm tình của đám người mua Trung Quốc, nói thẳng ra thì là nước pháp không chịu thừa nhận lịch sử, đây chính là làm ảnh hưởng đến cảm tình giữa hai nước Pháp – Trung, ông chủ nhà đấu giá Lý Tra Đức cũng không thể gánh nổi trách nhiệm này.

- Trang tiên sinh, Trang tiên sinh, xin dừng bước, tôi thay mặt người có lời lẽ không thỏa đáng với ngài chân thành giải thích, hy vọng ngài có thể dừng lại để chúng tôi giải thích, đây là hiểu lầm.

Lý Tra Đức từ trên lầu hai đi xuống, tràn đầy mồ hô đứng trước mặt Trang Duệ, bộ dáng cực kỳ chân thành, cúi đầu nói với Trang Duệ, thậm chí lúc cúi xuống còn có thần sắc khẩn cầu.

- Trang tiên sinh, tôi tin tưởng sự tình vừa rồi chính là hành vi của một người nào đó, chứ không đại biểu cho cả nhà đấu giá. Tôi nghĩ chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện, còn về phần xúc phạm đến ngài, nhất định chúng ta sẽ bồi thường và giải thích.

Thái độ của Đan Ni Nhĩ cũng kính cẩn như vậy, khiến cho rất nhiều nhân công của nhà đấu giá đều được mở rộng tầm mắt, hai vị đại lão bản đồng thời xuất hiện, còn khẩn cầu một người tuổi trẻ, đây là sự tình bọn hắn chưa từng gặp qua.

Mà luật sư George đang đứng cách đám người Trang Duệ khoảng mười thước thì có bộ dáng không thể tưởng tượng nổi. Việc làm của chính mình đều là do bọn hắn chỉ thị, như thế nào bây giờ lại biến thành hành vi cá nhân của bản thân mình đây?

- Đan Ni Nhĩ, ngươi nói rằng ngươi chịu trách nhiệm, ta là luật sư các người thuê về, toàn bộ lời nói của ta đều do các ngươi chỉ thị, buông ta ra, ta muốn tố cáo các ngươi...


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-629)