← Ch.460 | Ch.462 → |
Từ Phật pháp trên tấm bia khắc mà lĩnh ngộ võ công, đây hoàn toàn là một cảm giác đầy huyền diệu.
Trương Dương bởi trong đầu có vô số trí nhớ của người tài, lại còn biết sơ qua một chút về chữ viết Myanmar, nhưng Tiểu Lý Tử một chữ cũng không thông. Vậy mà hai người đồng thời cảm thấy khí huyết sôi trào, cảm giác như những dòng văn tự này như biến thành vô số kinh mạch...
Tiếc nuối nhất chính là A Trạch cùng Lưu Bưu, cả 2 đều không có chút phản ứng. Những nét khắc trên bia ở trong mắt họ ngoài đá thì vẫn cứ là chữ viết khó hiểu.
So sánh với Trương Dương và Tiểu Lý Tử thì thiên phú của A Trạch và Lưu Bưu kém hơn rất nhiều.
Thiên phú của Trương Dương vốn hơn người, lại thêm có được ký ức tư duy mạnh mẽ, còn Tiểu Lý Tử có thể ở dưới tình huống không có người nào chỉ điểm tự tham ngộ đến cảnh giới cường giả. So sánh cùng Trương Dương cũng không kém chút nào.
Võ công của A Trạch là do chăm chỉ cũng như được Kết Ba tướng quân chỉ điểm.
Mà Lưu Bưu là do được tiểu hòa thượng lựa chọn các bí tịch phù hợp nhất truyền lại, nếu như không có một siêu cấp trí tuệ trình tự như tiểu hòa thượng thì loại gỗ mục như Lưu Bưu muốn thành tài quả là có điểm khó khăn. Chẳng qua, điều khiến Lưu Bưu buồn bực đó chính là hắn đã thật lâu không có liên lạc với tiểu hòa thượng, tiểu hòa thượng như đã biến mất.
Đương nhiên, không ai biết tiểu hòa thượng đang làm gì, vì kim giáp đại hán kia hay vì người trung niên tóc dài. Tiểu hòa thượng đang làm một chuyện lớn kinh thiên động địa, cho nên hắn có rất nhiều việc bề bộn, không có thời gian để nói chuyện phiếm, không có thời gian chơi cờ năm quân...
Kỳ thực, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Lưu Bưu không ngừng khiêu chiến để tìm sự tiến bộ. Không có những chỉ điểm thích hợp của tiểu hòa thượng cung cấp cho từng giai đoạn tu luyện thì võ công Lưu Bưu liền bị chững lại, mà không ngừng khiêu chiến với người có võ công lợi hại hơn mình hoặc võ công ngang bằng mình để tìm sự tiến bộ là biện pháp duy nhất hiện nay của Lưu Bưu.
Tiểu hòa thượng chính là một trình tự, nhưng hắn là một siêu cấp trình tự, hắn có thể thông qua các tình huống của Lưu Bưu mà vì bản thân Lưu Bưu tạo ra võ công thích hợp cho Lưu Bưu tu luyện, không thể không khói, tiểu hòa thượng có lực lượng biến xấu thành tốt.
Ánh mắt của Trương Dương và Tiểu Lý Tử vẫn đang không rời khỏi tấm bia đá.
Trên thực tế, hai người căn bản không phải xem kinh văn trên này. Nội dung kinh văn là Tam Tạng kinh, nhưng lối điêu khắc lại phi thường xảo diệu, có một quy luật khúc tuyến không nhận ra. Hai người nhanh chóng di động bên trong phật tháp, càng lúc càng nhanh...
Trương Dương nhớ tới những tượng bức tượng tinh thạch ở trong động ngầm lúc trước, các bức tượng tinh thạch kia cũng cần tốc độ để liên kết với nhau, mà quy luật bên trong kinh thư này cùng tượng đá kia đều có hiệu quả ảo diệu như nhau.
Sau nửa giờ, thân thể hai người cơ hồ cùng dừng lại. Chẳng qua, A Trạch vẫn có thể nhận ra Trương Dương so với Tiểu Lý Tử còn nhanh hơn một ít. Khi đạt tới cường giả cảnh giới thì chỉ kém một khoảng cách nhỏ đó căn bản là sự khác biệt không thể tưởng tượng...
"Thế nào?"
"Nhớ kỹ!"
"Khi rảnh rỗi sẽ nghiên cứu"
Tiểu Lý Tử cùng Trương Dương nhìn nhau cười, thu hoạch lần này của họ tương đối lớn. Các nét điêu khắc trên bia đá có cất dấu rất nhiều bí mật.
Hai người cũng không còn trầm mê trong kinh thư, dù sao còn có sự tình trọng yếu hơn cần xử lý, hơn nữa trí nhớ của hai người đều vô cùng tốt, nên để nhớ kỹ quy luật này là rất dễ dàng, tuy rằng số lượng khổng lồ nhưng phần lớn đều là các nét biến giống nhau, giống như các bức tượng tinh thạch, tuy rằng có nhiều tượng như vậy nhưng trên thực tế chỉ là một động tác, chỉ cần thăm dò quy luật, chứ không cần phải nhớ kỹ mỗi nét khắc trên bia.
Mấy người một đường đi thẳng trong vô số tòa tháp, phong cảnh ven đường đẹp vô cùng. Mắt thấy còn khoảng 2 giờ nữa là trời sẽ tối đen, bốn người tất nhiên không nghĩ bỏ qua.
Đương nhiên, Trương Dương cùng Tiểu Lý Tử trong tiềm thức đều muốn tiếp tục được nhìn những nét điêu khắc đầy thần kỳ trên bia đá.
Dãy núi Mandaley tuy không cao nhưng lại ôm sát vào khu nội thành phồn hoa, cho nên núi này cũng trở lên phồn hoa.
Bốn người bước tới, dưới ánh tịch dương, dòng sông nổi tiếng chảy ra Mandaley chảy đến Ấn Độ Dương là dòng sông nổi tiếng mang tên Ayeyarwardy, nghĩa là "Mẹ của nước". Tất cả tràn ngập tình thơ ý họa.
Từ chân núi dọc theo triền núi mà lên, có 1700 bậc thang, ven dường có rất nhiều chùa miếu to lớn.
Ánh mặt trời đỏ rực từ từ khuất bóng đằng sau đỉnh Mandaley. Đỉnh núi cùng các đỉnh tháp vàng dưới ánh tà dương chiếu vàng tựa như một nét tạo hình của nghệ thuật cắt giấy.
Thật đáng tiếc, còn chưa thể đi xem thật rõ các chùa miếu ở ven đường.
Dọc theo đường đi đến đỉnh núi là một thần miếu của Ấn Độ giáo, bốn phía đều có một cột hình vuông, trên cây cột có các hình đồ án hình do thủy tinh khảm thành, tương liên với nhau, chạy dài theo hành lang gấp khúc, dưới ánh mặt trời đỏ rực của ban chiều trở lên sáng lung linh, rất nhiều địa phương tại Myanmar đều thành kính lễ bái rắn hổ mang kim hoàn là thần vật của Ấn Độ giáo. Thỉnh thoảng cũng đem một chút tiền Myanmar để tại đầu rắn, không biết đây là đang cầu tài vận hay cầu bình an?
Bốn người đi dạo qua thần miếu Ấn Độ giáo một vòng, sau đó lại từ phía sau núi đi xuống. Bởi vì theo tin tình báo, Chương Cát Tường đang tu hành ở phía sau núi.
Lát sau, trời đã bắt đầu tối, sắc trời trở nên mơ màng, ánh dương quang màu vàng đã biến thành đỏ rực như máu...
"Hừm hừm, tên hán gian này thật là biết chọn chỗ" Lưu Bưu hùng hổ một đường đi tới, phía sau núi không có thềm đá nên đi tốn rất nhiều sức. Hơn nữa rừng cây bị ánh tà dương đỏ như máu chiếu vào tạo lên vẻ yên tĩnh quỷ dị vô cùng.
"Đây là một nơi thật tốt, thật yên tĩnh. Xem ra Chương Cát Tường có thể đặt chân được tại địa phương này cũng có vài phần bổn sự. Vừa rồi đã thấy có mấy người tại miếu thờ bên kia đã có mấy người vô hạn tiếp cận cường giả ẩn cư tại núi này, coi như một nơi tàng long ngọa hổ..." Trương Dương nói.
"Vô hạn tiếp cận cường giả?" Ánh mắt báo săn của Lưu Bưu sáng ngời, chiến ý cả người bùng cháy. Hiện tại Lưu Bưu hận không thể mỗi ngày đều cùng người khác đánh nhau.
"Ngươi cũng đừng nghĩ cách làm gì, người ta đều đã là các lão nhân hơn trăm tuổi, sẽ không chịu nổi ngươi đâu"
"...Ồ..."
Vẻ mặt Lưu Bưu trở lên thất vọng, hắn đã tiến vào cảnh giới vô hạn tiếp cận cường giả được một năm, tất nhiên biết cho dù là vô hạn tiếp cận cường giả thì cũng vô cùng hiếm hoi. Nếu như một cao thủ vô hạn tiếp cận cường giả cảnh giới dễ dàng có như vậy thì cao thủ tiến vào cảnh giới cường giả sẽ không hiếm như vậy.
Võ công sau khi đạt tới cảnh giới cường giả thì tuổi tác không còn trói buộc được họ nữa, nhưng tuổi tác đối với các cao thủ vô hạn tiếp cận cường giả lại là một vấn đề. Một lão nhân vô hạn tiếp cận cường giả so với một cao thủ thanh niên cũng vô hạn tiếp cận cường giả thì quả thật không thể so sánh, thể lực của người thanh niên chính là một ưu thế.
Đột nhiên, bốn người đồng thời dừng bước.
Ở phía dưới những ánh tà dương cuối cùng của ngày, bốn người đồng thời nhìn thấy một gian mộc phòng, mộc phòng dưới ánh nắng chiếu vào có vẻ vô cùng an bình. Nóc nhà có một cỗ khói nhẹ bốc lên, phảng phất như thế ngoại đào nguyên.
Bốn người liếc nhìn nhau, rất khó có thể tưởng tượng được một tên hán gian tiếng xấu lan xa lại ở tại một địa phương thế này.
Nhà này nằm ở bên trong rừng cây, phía trước có một khu đất ước chừng 200 mét vuông đang gieo trồng xen kẽ một ít kỳ hoa dị thảo. Ở bên cạnh thảm cỏ, có một cây ngô đồng rất lớn tuổi, cây ngô đồng này nằm dưới một gốc đại thụ.
Chim chóc sắp về rừng bay lượn phía trên mặt cỏ, hót lên những âm thanh đầy thanh thúy.
Hết thảy, tràn ngập sự yên lặng không ngờ tới.
"Nơi này đâu giống chỗ ở của một tên hán gian?" Nhìn cảnh đẹp như trong tranh hiện ra trước mắt, Trương Dương thở dài một cái thật sâu, có thể tưởng tượng được nơi này sắp bị biến thành đất bằng.
"Hán gian cũng là người"
A Trạch khẽ nói một câu đầy tính triết học, Lưu Bưu nghe được thì vô cùng sửng sốt.
Bốn người đều thở dài, chậm rãi tiến đến căn nhà gỗ...
Từ dưới sườn núi đến, rất hiển nhiên nơi này đã dựng lên từ khá lâu, rêu cỏ đã phủ xanh một số tảng đá trên mặt đất, mà sắc gỗ của căn nhà cũng đã ngả màu xanh đen.
Kiến trúc này theo lối cũ của Trung Quốc, ở giữa là nhà chính, hai bên là phòng ngủ. Phòng bếp được sắp xếp ở phía sau ngôi nhà. Tất cả kiến trúc nơi này đều liên kết với nhau chứ không đơn độc phân chia.
Cửa nhà rộng mở, không có ai.
Bốn người đi vào, ở giữa nhà chính có đặt một chiếc bàn bát tiên, mặt trên có thờ một bức điêu khắc Quan Công. Bức điêu khắc này rất tinh xảo, khuôn mặt đỏ, chòm râu đen dài, một cây thanh long đao sáng như tuyết – tất cả trông vô cùng sống động.
Phía trước tượng Quan Công có lư hương, trên trong có cắm vài cây hương vẫn bốc khói, trong phòng tràn ngập mùi trầm hương khiến người ta thư thái.
Tại trung ương nhà chính có đặt một chiếc bàn trúc nho nhỏ, trên bàn có đặt bốn chiếc bát cùng một đĩa rau hẹ, một đĩa củ lạc, một đĩa đậu phụ, còn có một số đồ ăn chay.
Trên mặt đất còn có một chiếc nồi đất, nồi đất này rất cổ xưa, bên trong có chứa cơm.
Hiển nhiên, nơi này đang chuẩn bị dùng cơm chiều.
"He he, có cơm ăn"
Lưu Bưu mừng rỡ, bước tới ngồi dựa vào ghế, cầm lấy một chiếc bát, đôi đũa rồi bắt đầu lấy một bát cơm đầy bắt đầu ăn, cả ba người Trương Dương, A Trạch cùng Tiểu Lý Tử nhìn thấy đều sửng sốt.
"Lão đại, chúng ta tới là để giết người, chứ không phải tới dùng cơm!" Tiểu Lý Tử có chút bực mình, hắn còn định xuất hiện dưới hình tượng một tuyệt thế cao thủ trước mặt tên hán gian kia, nào biết lại bị thằng nhãi Lưu Bưu này phá hủy, có tên cao thủ nào giống Lưu Bưu không? Hiển nhiên là không có!
"Dùng cơm là chuyện lớn, giết người không phải ăn cơm sao?" Lưu Bưu rất thích món đậu phụ ở trên bàn
Nhìn Lưu Bưu ăn như rồng cuốn, Tiểu Lý Tử cùng A Trạch không khỏi thấy bụng mình cũng sôi lên, chỉ duy nhất có Trương Dương là không hề động, hắn thủy chung vẫn đứng cạnh cửa nhìn căn phòng đóng cửa ở bên phải.
Tại căn phòng bên kia có người.
Từ dưới sườn núi đi đến, Trương Dương cũng cảm giác khí tức bản thân bị người khác chú ý, như có một con dã thú hung mãnh đang theo dõi nhất cử nhất động của hắn.
Hiển nhiên, đây là một cao thủ!
Một siêu cấp cao thủ.
Võ công của người này đã siêu việt hơn Tiểu Lý Tử, bởi vì, Tiểu Lý Tử cho đến bây giờ vẫn không phát hiện ra đối phương...
"Các ngươi định làm gì?"
Ngay lúc Lưu Bưu bắt đầu ăn thật nhiều thì một người hơn 20 tuổi, mặc một bộ trường bào màu xanh, tóc cắt ngắn, tướng mạo dễ nhìn bưng một một đĩa thức ăn đi ra, thấy Lưu Bưu nghiễm nhiên ngồi trên bàn điên cuồng ăn uống thì nhất thời giận dữ nói.
"Ngươi có mù không?" Lưu Bưu tùy tiện lấy thêm một bát cơm, cái bát này nhỏ quá, không ăn tới 10 bát thì không no nổi.
"Lớn mật!"
Người thanh niên rõ dàng là đã giận dữ, nét mặt biến sắc, lông mi dựng lên, cư nhiên cả người toát ra một khí thế uy nghiêm. Hiển nhiên người thanh niên kia tuy là người nấu cơm nhưng địa vị xã hội cũng không thấp. Bằng không sẽ không có được sự uy nghi mà người thường không có.
"Xoảng!"
"Mẹ nó, Bưu đại gia ta ăn cơm của các ngươi là nể mặt các ngươi lắm rồi! Có tin hay không, lão tử cho một mồi lửa đốt rụi chỗ này!"
Lưu Bưu cầm bát cơm trên nay ném xuống dưới đất. Quả là giống cường đạo, ăn cơm của người ta là cho người ta mặt mũi. Cũng chỉ có Lưu Bưu mới có tư tưởng này.
"Ngươi dám!"
Người thanh niên này tiến lên từng bước, vẻ mặt cuồng nộ.
Không khí trong phòng hết sức căng thẳng, một cỗ sát khí tràn ngập trong không trung, chẳng qua, hai người tuy đều giương cung bạt kiếm nhưng cũng không tùy tiện ra tay trước. Tựa hồ, đều đợi điều gì đó.
"Két..."
Ngay lúc không khí đã căng thẳng tới đỉnh điểm thì cửa phòng bên phải đã mở ra, cánh cửa gỗ khi mở ra liền tạo ra tiếng ma sát chói tai, khiến người ta cảm giác như mình đã trở về thời cổ đại.
Cửa đã mở.
Một lão nhân cao gầy bước ra, lão nhân này thân hình cao lớn, không hề có vẻ ốm yếu.
Lão nhân này râu dài, lông mi dài. Chỉ là, lông mi lại đen rậm, vẻ mặt cương nghị.
Lão nhân từ trong phòng bước ra, một cỗ khí thế cường đại phô thiên cái địa bùng lên. A Trạch cùng Tiểu Lý Tử không kìm nổi liền lui về phía sau một bước, mà Lưu Bưu thì thiếu chút nữa ngã ngửa.
Người duy nhất không động đó chính là Trương Dương, thân hình Trương Dương vững như bàn thạch, không chút di chuyển.
Ánh mắt của lão nhân khẽ liếc qua người Trương Dương, hiện ra một tia kinh ngạc. Hiển nhiên, biểu hiện của Trương Dương đã vượt ra khỏi dự liệu của lão.
Trong nháy mắt, cả phòng chìm vào yên tĩnh. Cũng ngay lúc này, phía sau lão nhân có hai người tầm trung niên bước ra.
Hai người trung niên này nhìn không ra tuổi thực, mặt mũi bình thường, không có gì nổi bật. Nhưng, Trương Dương lại cảm giác được sự khác biệt của hai người.
Sự khác biệt đó chính là khí độ, hai người lạnh nhạt đứng phía sau lão nhân, yên lặng không lên tiếng, dường như không hề quan tâm đến những vị khách không mời đang đứng trong đại sảnh.
Sự bình tĩnh này, nếu không phải cao thủ thì sao có được.
Bỗng nhiên!
Tim Trương Dương bỗng thót lên một cái...
Chẳng lẽ là cường giả?
Chẳng lẽ trong gian phòng đó lại có ba cường giả?
Bốn đấu bốn!
Ba cường giả đấu ba cường giả...
Đột nhiên trong lúc đó, Trương Dương cảm thấy áp lực, hắn chưa từng nghĩ tới bên cạnh tên hán gian này lại có thêm hai cường giả, tựa hồ mọi chuyện đã vượt khỏi tầm khống chế.
Bốn người đối mắt, đại sảnh nhỏ bé đã trở lên chật chội, khoảng cách của mấy người chưa đến ba mét. Đối với cường giả mà nói thì đây tuyệt đối là một khoảng cách nguy hiểm. Trong khoảng cách này, có thể chỉ nháy mắt sẽ bị dồn vào chỗ chết...
"Người tới là khách, ăn chỉ là tình cờ!" Lão nhân đầu lĩnh phá vỡ cục diện đang giương cung bạt kiếm, cho tới bây giờ lão vẫn còn không rõ mục đích của đối phương, nên cần thời gian để tìm hiểu. Hơn nữa, không ai nguyện ý kết thù oán với cấp bậc cường giả như Trương Dương.
Giọng nói của lão nhân đầy hòa nhã, khiến người ta sinh ra cảm giác an toàn.
Lập tức, không khí căng thẳng bên trong đã hạ xuống.
Trương Dương rõ ràng cảm giác được, hai người sau lưng lão nhân chính là cường giả, khí tức trên người cũng đã hơi có chút thả lỏng. Hiển nhiên, bọn họ đều đã chuẩn bị tốt, chỉ cần không hợp thì sẽ xuất ra một kích lôi đình.
Bỗng nhiên!
Một cỗ sát khí ngập trời nổi lên...
Sắc mặt của lão nhân cũng khẽ biến.
Đáng tiếc, đã muộn!
Hết thảy đều đã muộn!
Lưu Bưu như một con sư tử lao về phía người thanh niên mặc trường bào, khoảng cách giữa hai người vốn đã ngắn, trong tay hắn lại đang cầm đôi đũa, đôi đũa này tựa như một đạo thiểm điện màu đen lao về phía người thanh niên.
Động tác quá nhanh!
Nhanh đến bất khả tư nghị!
Không ai nghĩ tới Lưu Bưu sẽ đột nhiên tấn công người.
Vượt ra ngoài dự đoán của tất cả mọi người, ngay cả A Trạch và Tiểu Lý Tử đều không ngờ tới. Đương nhiên, ngoại trừ Trương Dương. Khi Lưu Bưu nhếch lên một nụ cười, Trương Dương đã biết Lưu Bưu sẽ ra tay.
Trương Dương hiểu rất rõ Lưu Bưu, thời ở trường học Lưu Bưu nổi tiếng nham hiểm, cùng hắn tiếp xúc nhiều nên Trương Dương biết, gã này có thể vừa cười vừa ra tay gõ đầu người khác.
Lưu Bưu không ngu.
Hắn chỉ lười động não.
Khi lão nhân dẫn theo hai người phía sau xuất hiện thì hắn đã thấy được vẻ ngưng trọng trên mặt Trương Dương cùng Tiểu Lý Tử. Lập tức, Lưu Bưu quyết định tiên hạ thủ vi cường.
Bốn đánh bốn, nếu trước hết giết một người bên đối phương thì bọn họ sẽ chiếm lợi thế về quân số. Việc này đến ngay cả trẻ con tiểu học cũng biết...
Nói thì dài, tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Mọi người trong phòng đều động.
Trương Dương chặn lão nhân, A Trạch cùng Tiểu Lý tử chặn hai người trung niên kia...
Cơ hồ cùng một lúc, đôi đũa mang theo sát khí lăng lệ đã đến trước người gã thanh niên kia. Quá đỗi bất ngờ, không kịp đề phòng, người thanh niên cơ hồ theo bản năng đem bát đĩa ném tới, ý đồ dùng số bát đĩa này ngăn chặn một kích trí mạng từ đôi đũa.
Tốc độ quá nhanh, nhanh hơn suy nghĩ của con người rất nhiều.
"Rắc rắc!" :
Chiếc đũa đã đâm xuyên qua đống bát đĩa, tốc độ không chậm lại, đâm thẳng vào trong ngực người thanh niên.
"Á...."
Một tiếng thét chói tai vang lên, động tác của mọi người trong phòng đều dừng lại, tất cả ánh mắt đều tập chung trên người gã thanh niên này. Tại vị trí trái tim đã bị hai chiếc đũa màu đen cắm vào lút đầu.
Thân hình người thanh niên như đọng lại, chậm rãi cúi đầu, vẻ mặt ngây dại mà nhìn. Biểu tình vô cùng sợ hãi...
"Khụ khụ..."
"Khụ khụ..."
Người thanh niên này bắt đầu ho khan, miệng phun ra một búng máu. Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.
"Sư phụ..."
"Bịch..."
Người thanh niên này lấy tay che vị trí trái tim, quỳ rạp xuống đất, ánh mắt tuyệt vọng nhìn về phía lão nhân. Chân mày lão nhân nhảy dựng, lão không hề động, lão không dám động, lão chỉ có thể trơ mắt nhìn ái đồ của mình tử vong....
Nhìn lão nhân, Trương Dương lại cảm giác được áp lực, khả năng khắc chế của lão nhân này khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Dưới tình huống thế này mà cư nhiên có thể nhịn không ra tay.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Rốt cục, dưới một tràng ho kịch liệt, thân thể người trẻ tuổi khẽ giật vài cái rồi bất động, ánh mắt hắn vẫn trừng trừng nhìn lão nhân...
"Bịch!"
"Ta thấy ngươi là kẻ phá hoại, nên giết cho đỡ phí cơm!"
Lưu Bưu đột nhiên đá một cước lên thi thể, rồi lại lau nước canh đổ ra trên mặt bàn rồi mắng to. Vừa nãy trên bàn còn vô số thức ăn.
Không thể không nói, vận khí của Lưu Bưu rất tốt, người thanh niên này võ công tuy không bằng hắn, nhưng nếu Lưu Bưu muốn giết gã thì trong lúc ngươi sống ta chết, hươu chết về tay ai còn chưa biết.
Đương nhiên, tuy nói là may mắn, nhưng cũng có thể nói là do kinh nghiệm chiến đấu. Cùng người thanh niên này so sánh thì kinh nghiệm giang hồ của Lưu Bưu phong phú hơn rất nhiều, từ lúc vài tuổi hắn đã biết cướp kẹo của lũ trẻ mà ăn. Mà người thanh niên này võ công tuy cao, thân phận hiển hách nhưng lại không có kinh nghiệm chiến đấu.
Gương mặt của ba cường giả khẽ trở lên khó coi.
Bọn họ cũng không dám động, chỉ cần bọn họ công kích Lưu Bưu thì sẽ lộ ra sơ hở. Bảy người đứng trong đại sảnh này, thật sự là quá chật.
"Các ngươi là ai?" Cơ mặt lão nhân không ngừng nhảy lên, vẻ mặt thống khổ. Lão chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày phải trơ mắt nhìn ái đồ của mình bị giết mà lại bi áp chế không dám động.
"Chương Cát Tường?"
Trương Dương cùng Tiểu Lý Tử và A Trạch bước ra phía ngoài, bước đi rất nhỏ; mà Lưu Bưu đã sớm từ hướng khác chạy ra thảm cỏ phía ngoài, hắn cũng không muốn mình trở thành gánh nặng.
"Các ngươi là ai?" Vẻ mặt Chương Cát Tường vốn đang hồng hào bỗng biến thành trắng bệch, lớn tiếng quát, sát khí cả người tăng vọt.
← Ch. 460 | Ch. 462 → |