Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0634

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0634: Thiếu chủ tấn chức Thánh Cảnh?
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Điểm này Đan Kiền cung cũng tốt, Bảo Thụ tông cũng được, mặc kệ là tông phái mạnh yếu ra sao, bọn họ đều là tông môn có tinh thần truyền thừa.

Tựa như Đan Tiêu cổ phái kia vậy, môn nhân cả tông đều chết. Thế nhưng ngọn lửa tinh thần cường đại lại chiếu rọi muôn đời.

Khi Giang Trần vừa mới tiến vào cấm địa Đan Tiêu cổ phái đã bị cỗ tinh thần kia lây nhiễm.

Đây chính là lực lượng tinh thần truyền thừa.

Loại lực lượng này cường đại hơn nắm đấm, so với võ khí còn đáng tin hơn.

Không thể không nói, bằng vào thực lực của Đan Trì cung chủ, trước mặt Cửu Dương Thiên Tông có lẽ tạm thời không đáng được nhắc tới. Thế nhưng khát vọng và tâm chí của Đan Trì cung chủ, cùng với tầm mắt của hắn lại khiến cho Giang Trần không thể không bội phục.

Với tư cách là tông chủ một tông, có thể làm ra quyết định giống như tráng sĩ chặt tay cũng không dễ.

Thế nhưng chỉ có người quyết đoán, quyết liệt như vậy mới có hy vọng thành đại sự.

- Cung chủ, Cửu Dương Thiên Tông tuy rằng cường đại, thế nhưng so với tông môn thượng cổ lại không là gì. Ta tin rằng nếu như Cửu Dương Thiên Tông có tư tâm, cưỡng ép trấn áp Vạn Tượng Cương Vực mà nói, nhất định sẽ bị thiên hạ lên án. Cho dù có thể thực hiện được nhất thời thì tuyệt đối cũng không có khả năng lâu dài.

Tuy rằng Giang Trần không biết Cửu Dương Thiên Tông bố trí cái gì, thế nhưng hắn tin tưởng, Thần Uyên đại lục này cũng không phải là nơi mà Cửu Dương Thiên Tông có thể một tay che trời.

Thứ hắn lo lắng nhất căn bản không phải là Cửu Dương Thiên Tông mà là ma tộc trong truyền thuyết thượng cổ.

Sự lo lắng của Giang Trần hiển nhiên không phải là không có căn cứ.

Lúc trước hắn ở Đông Phương quốc, từng có một lần trở lại Giang Hãn lĩnh. Ở trên Giang Hãn lĩnh hắn đã chứng kiến một việc lạ.

Chuyện này chính là do đường đệ Giang Vũ của hắn phát hiện ra.

Lúc ấy linh dược trên mặt đất trong vòng một đêm thành thục.

Chuyện này tạo thành ấn tượng cực kỳ sâu với Giang Trần. Lúc ấy hắn đã từng phái người đi điều tra qua, tuy rằng không điều tra được đầy đủ, thế nhưng đủ để thấy được chung quanh khối linh địa kia có phong ấn một loại lực lượng kỳ quái.

Lúc ấy lực lượng của Giang Trần thấp kép, cũng không có ý cố gắng tìm hiểu. Chỉ là Giang Trần lúc ấy đã đoán được đó là điềm đại hung.

Hiện tại ngẫm lại, nói liên minh thập lục quốc chính là địa phương phong ma chưa hẳn là không có căn cứ.

Hiện tại Giang Trần hồi tưởng lại cũng cảm thấy một khi điềm đại hung kia hiện lên vô cùng đáng sợ. Một khi nó bạo phát, đừng nói là Đông Phương vương quốc, coi như là cả Vạn Tượng Cương Vực chỉ sợ cũng không chịu nổi.

Hơn nữa trong Đông Phương vương quốc còn ẩn giấu một số thứ, Giang Trần vẫn còn nhớ ở nơi gần biên giới vô tận địa quật từng gặp một đầu mãng kỳ linh thú.

Chỗ đó cũng hết sức kỳ quái.

Mãng kỹ bị phong ấn ở nơi đó, thoạt nhìn là bị phong ấn từ thời đại thượng cổ, thế nhưng mà đầu mãng kỳ kia lại không có chết.

Từ thời thượng cổ cho tới nay, bao nhiêu năm tháng trôi qua.

Nếu như đầu mãng kỳ kia chỉ là một đầu linh thú Linh cảnh thì làm sao có thể sống được lâu như vậy.

Tuổi thọ của linh thú tuy rằng bình thường nhiều hơn nhân loại một chút, thế nhưng cũng không có khoa trương như vậy a.

Cẩn thận ngẫm lại, Mãng Kỳ kia ở vô tận địa quật đó cũng rất đáng nghi ngờ. Hiện tại Giang Trần cơ hồ có thể khẳng định, thực lực mà đầu Mãng Kỳ thể hiện khi đó chỉ là một góc của tòa băng sơn. Thực lực chân chính của mãng kỳ tuyệt đối không đơn giản như nó biểu hiện ra bên ngoài như vậy.

Nếu không chỉ bằng vào một đầu linh thú có tu vi tương đương với Linh cảnh không thể nào sống từ thời thượng cổ cho tới bây giờ. Cho dù một con rùa vạn năm cũng không có tuổi thọ như vậy.

Một Đông Phương vương quốc lại có nhiều chỗ quỷ dị như vậy. Lúc ấy thực lực của Giang Trần chỉ là Chân Khí cảnh, đối với mấy chuyện này căn bản tỉnh tỉnh mê mê, không có suy nghĩ kỹ càng.

Hiện tại cân nhắc kỹ càng lại nhận ra khắp nơi đều là cổ quái.

Tự nhiên Giang Trần sẽ không quên bản thân hắn còn có ước định với Mãng kỳ, phải nghĩ biện pháp cứu nó từ trong phong ấn ra. Mà phong ấn Mãng Kỳ lại là Chư Thiên Vạn Linh Tỏa Thần đại trận.

- Chư Thiên Vạn Linh Tỏa Thần đại trận?

Giang Trần đột nhiên nheo mắt lại, trong lúc đó dường như nhớ tới cái gì đó.

Đan Trì cung chủ thấy cử chỉ kỳ lạ của Giang Trần không khỏi khẽ giật mình.

Nhưng mà Giang Trần không có lên tiếng mà hai tay ôm đầu, tự hỏi bản thân.

Chư Thiên Vạn Linh Tỏa Thần trận, trận pháp này, khi Mãng Kỳ nói quả thực Giang Trần không có một chút ấn tượng nào.

Thế nhưng mà hiện tại ngẫm lại, hắn ở trong điển tịch của Đan Tiêu cổ phái dường như đã đề cập tới trận pháp này.

Điển tịch kia từng nói qua, đây là một trận pháp phong ấn cực kỳ cường đại, chỉ dựa vào lực lượng một tông như của Đan Tiêu cổ phái căn bản không thể bố trí trận pháp này.

Điển tích kia đã từng đề cập tới, Đan Tiêu cổ phái liên hợp với những tông môn trận pháp khác, mọi người thương nghị, đồng tâm hiệp lực muốn bố trí một Chư Thiên Vạn Linh Tỏa Thần trận.

Kết hợp cả hai thứ, bỗng nhiên Giang Trần có cảm giác mồ hôi lạnh ứa ra.

- Chẳng lẽ Mãng Kỳ lại mà Ma tộc thời thượng cổ sao?

Giang Trần nghĩ tới đây, toàn thân lập tức như có cảm giác rơi xuống hầm băng.

Không ngờ lần trước hắn lại thề phải giúp Mãng Kỳ thoát khốn.

Nếu như Mãng Kỳ thực sự mà Ma tộc thượng cổ, vậy không phải hắn đã bị Mãng Kỳ kia tính toán rồi hay sao?

Nhưng mà Mãng Kỳ kia đã từng thề, nếu như hắn cứu nó thoát khốn, nó cũng sẽ tôn hắn làm chủ. Nghe theo sự sai khiến của hắn, đây cũng là lời thề có thiên đạo ước thúc.

Giang Trần càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu, nhưng mà chuyện cho tới hiện tại nghĩ quá nhiều cũng không có tác dụng gì.

Dùng thực lực của hắn hiện tại, đừng nói là Ma tộc thượng cổ, cho dù là trước mặt Cửu Dương Thiên Tông cũng chỉ là một bữa ăn sáng.

- Cung chủ, Vạn Tượng đại điển lần này quả thực nên chuẩn bị nheieuf hơn.

Giang Trần lại đem chủ đề kéo về phía Vạn Tượng đại điển.

- Đúng vậy, cách Vạn Tượng đại điển còn chừng nửa tháng nữa. Trong khoảng thời gian này ta sẽ sắp xếp một chút. Giang Trần, thân phận hiện tại của ngươi cũng là tiêu điểm. Tạm thời không nên bại lộ, đến lúc đó xem tình huống rồi tính tiếp.

Thân phận của Giang Trần hiện tại vô cùng mẫn cảm, người sáu đại tông môn bởi vì chuyện dược viên thượng cổ nhất định sẽ có thành kiến với Giang Trần.

Mà danh tự của Giang Trần nếu như lọt vào trong tai Cửu Dương Thiên Tông, nói không chừng sẽ bị Cửu Dương Thiên Tông nhìn chằm chằm vvafo.

Cho nên Đan Trì cung chủ cũng không hy vọng Giang Trần bạo lộ quá sớm.

Giang Trần đối với Vạn Tượng đại điển cũng không có bao nhiêu hứng thú, nhưng mà Vạn Tượng đại điển có luận võ, người thắng luận võ có thể tiến vào Vạn Tượng cực cảnh.

Đối với Vạn Tượng cực cảnh kia, Giang Trần cũng vô cùng chờ mong.

*****

Vạn Tượng cực cảnh là nơi mà những cường giả Hoàng cảnh cuối cùng trong lịch sử của Vạn Tượng Cương Vực dùng tính mạng của mình phóng thích ra tinh hoa tính mạng, lưu lại tinh hoa võ đạo ở một nơi.

Nơi này giữ lại tinh thần võ đạo của cường giả Hoàng cảnh, truyền thừa cảm ngộ võ đạo của cường giả Hoàng cảnh. Đối với bất luận một võ giả nào mà nói, đều là một loại kỳ ngộ.

Giang Trần tự nhiên cũng muốn đi thử thời vận.

Mặc dù hắn có trí nhớ kiếp trước, nhưng mà đối với cường giả thế giới này, hắn vẫn lý giải quá ít. Có loại cơ hội này, Giang Trần tự nhiên sẽ không muốn bỏ qua.

Hai người cuối cùng ước định nếu như không có phong ba khác, Giang Trần sẽ tham gia luận võ trong Vạn Tượng đại điển.

- Giang Trần, mấy ngày nay trong tông môn vì linh dược Thiên cấp mà ngươi tặng tranh giành không ngừng. Ngươi trở về rồi, thế nhưng không nên công bố chuyện này. Ta lo lắng Liên Thành trưởng lão kia sẽ đánh chủ ý tới linh dược Thiên cấp trên tay ngươi.

Đan Trì cung chủ mặc dù biết Giang Trần chưa chắc sẽ sợ Liên Thành trưởng lão, thế nhưng vì đại cục trong tông môn, hắn vẫn không muốn nhìn thấy cảnh Giang Trần và Liên Thành trưởng lão cãi nhau rồi trở mặt.

Giang Trần không tỏ vẻ gì, chỉ cười nói:

- Ta tự mình trở về động phủ, còn phải đi tới động phủ của Bích Nhi sư tỷ. Hơn hai năm trước ta đã đáp ứng giải độc cho phụ thân nàng, không thể ngờ rằng một lần đi lại kéo dài hơn hai năm.

- Ha ha, tốt, lời hứa của nam nhân chúng ta đáng giá ngàn vàng.

Trong mắt Đan Trì cung chủ hiện lên vẻ tán thưởng, vỗ vỗ bả vai Giang Trần nói:

- Ngươi về động phủ của mình trước đi.

Giang Trần đứng dậy cáo từ, đi vào Đan Hà cốc khẩu. Rơi vào đường cùng Giang Trần đành giả trang thành bộ dáng Mộc Cao Kỳ quá quan.

Cũng may những thủ vệ kia cũng không nhìn kỹ, chỉ cảm thấy hoa mắt thì thân ảnh của Giang Trần đã biến mất.

- Này, người vừa mới đi qua không phải là Mộc cao Kỳ sư huynh sao?

- Hình như là vậy? Nhưng mà tốc độ của Mộc Cao Kỳ sư huynh tại sao bỗng nhiên lại nhanh như vậy?

- Ta cũng cảm thấy kỳ quái a. Ta nghe nói Mộc Cao Kỳ sư huynh bế quan trùng kích Thiên Nguyên cảnh. Chẳng lẽ lời đồn là gi ả?

Những thủ vệ này ngươi một câu ta một câu, đều cảm thấy khó hiểu.

Nếu như Mộc Cao Kỳ bế quan trùng kích Thiên Nguyên cảnh, tại sao lại xuất hiện ở Đan Hà cốc khẩu?

Nói tới Mộc Cao Kỳ, trong lời nói của những thủ vệ này tràn ngập vẻ sùng kính, hoàn toàn không nói tới chuyện Mộc Cao Kỳ nhát gan sợ hãi của năm đó nữa, mà là một thiên tài đỉnh cấp chính thức trong tông môn.

Tiên Thiên Mộc Linh chi thể, thiên phú của Mộc Cao Kỳ được phát hiện ra, tông môn cũng vì hắn mà định ra con đường tu luyện, dùng đại lực bồi dưỡng tu vi võ đạo của Mộc Cao Kỳ.

Hai năm qua, Mộc Cao Kỳ dựa vào Tiên Thiên Mộc Linh chi thể được khai phá đầy đủ, từ Nguyên Cảnh nhị trọng, tam trọng nhảy lên tới cấp độ trùng kích Thiên Nguyên cảnh.

Tiến bộ cực nhanh, coi như là một trong những người điên cuồng nhất trong Đan Kiền cung hai năm qua.

Có một người điên cuồng khác chính là Thang Hồng của Bảo Thụ tông. Thang HỒng trải qua Mộc Linh chi tuyền tẩy lễ, lại từ chỗ của Giang Trần đạt được rất nhiều chỗ tốt.

Vốn thiên phú đã rất mạnh cho nên lại neneg trở nên mạnh mẽ. Hơn nữa hắn lại tu luyện điên cuồng. Trong thời gian hơn hai năm, Thang Hồng này cũng bước chân vào hàng ngũ Nguyên Cảnh ngũ trọng đỉnh phong.

Tu vi của hắn hiện tại đã vượt quá lão gia tử Diệp Trọng Lâu.

Nhưng mà lão gia tử Diệp Trọng Lâu và Thang Hồng, tuy rằng hai người đều trải qua Mộc Linh chi tuyền tẩy lễ, thế nhưng lão gia tử Diệp Trọng Lâu đã được Giang Trần đưa cho một quả Long Huyết và Long Tinh.

Lão gia tử thông qua luyện hóa Long Huyết, tốc độ tiến bộ tu vi thần tốc vô cùng.

Thế nhưng Thang Hồng lại thuần túy dựa vào thiên phú của bản thân, vọt tới Nguyên Cảnh ngũ trọng, loại tốc độ tu luyện này cho dù là so với thiên tài cao cấp nhất trong Đan Kiền Cung cũng không kém bao nhiêu.

Giang Trần đi tới cửa động phủ, nhìn thấy bộ dáng trật tự ngay ngắn, trong lòng cảm thấy cảm khái. Trong hai năm qua, thứ hắn lo lắng nhất chính là việc sẽ xảy ra biến cố.

Khá tốt tất cả vẫn còn yên ổn.

Trong động phủ, Hoàng Nhi đang gảy khúc Tiên Lại Diệu Âm, đột nhiên dây đàn khẽ động, trong đôi mắt trong sáng của Hoàng Nhi hiện lên vẻ vui mừng.

Lập tức hai tay Hoàng Nhi buông khỏi cây đàn, nhanh chóng chạy ra cửa động phủ.

- Giang công tử?

Giang Trần nhìn thấy Hoàng Nhi dùng chân trần chạy ra, cười nói:

- Hoàng Nhi cô nương, hơn hai năm không gặp, Tiên Lại Diệu Âm của cô nương đã chân chính đại tới cảnh giới Tiên Lại a.

Hoàng Nhi nhẹ nhàng cười nói:

- Rốt cuộc công tử cũng trở về.

Đột nhiên trong động phủ có từng đạo thân ảnh không ngừng lao tới, đầu tiên là Diệp Trọng Lâu, sau đó là Câu Ngọc cùng TIết Đồng, còn có mấy thân vệ..

Nhìn thấy Giang Trần, tất cả đều vui mừng.

- Giang Trần, ngươi... ngươi...

Diệp Trọng Lâu nhìn chằm chằm vào Giang Trần, trong mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc.

- Tu vi của ngươi...

- Chúng mừng Giang công tử tấn chức Thánh cảnh.

Hoàng Nhi cười nói.

Tất cả mọi người lập tức sững sờ, sau đó vui mừng không thôi. Hơn hai năm không gặp thiếu chủ, lúc gặp lại không ngờ đã là Thánh cảnh.

Phải biết rằng coi như là đệ nhất thiên tài kiệt xuất nhất Đan Hà cốc là Thẩm Thanh Hồng trong hai năm qua cũng chỉ mới đột phá Thánh cảnh mà thôi.

Mà Giang Trần từ khi tiến vào Đan Hà cốc bất quá cũng chỉ có hơn ba năm, khi đó Giang Trần mới chỉ là Nguyên Cảnh nhất trọng. Mà bây giờ, trong thời gian hơn ba năm đó đã lại là Thánh Cảnh.

Diệp Trộng Lâu là Nguyên Cảnh ngũ trọng đỉnh phong.

Câu Ngọc là Nguyên Cảnh tứ trọng, Tiết Đồng cũng là Nguyên Cảnh tứ trọng.

Mấy người khác đều là Nguyên Cảnh nhị trọng đỉnh phong.

Thang Hồng hiện tại là thiên tài Địa Nguyên Cảnh của Đan Hà cốc, cũng là ngũ trọng đỉnh phong, ở trong Đan Hà cốc coi như là thiên tài hàng đầu.

Nhưng mà Thang Hồng có động phủ độc lập, không có ở nơi này.

Đối với sự tiến bộ của mọi người, Giang Trần vô cùng hài lòng. Dù sao hiện tại mới được hơn hai năm, có thể tăng tiến tới bước này, coi như cũng không dễ dàng.

- Đúng rồi, lão gia tử, ta có chuyện muốn nói với một mình ngươi.

Sau khi Giang Trần hàn huyên với mọi người một hồi, lại nói với Diệp Trọng Lâu.

Diệp Trọng Lâu thấy Giang Trần thận trọng như vậy cũng biết việc này có lẽ không phải là việc nhỏ cho nên lập tức đi theo Giang Trần.

- Giang Trần, có phải có chuyện lớn gì xảy ra hay không?

Lão gia tử tuy rằng chân không bước ra khỏi nhà, thế nhưng đối với đại thế lại cực kỳ mẫn cảm.

Giang Trần gật đầu nói:

- Quả thực sẽ có khả năng xảy ra một ít đại sự. Tam Tinh tông cấu kết với Cửu Dương Thiên Tông, theo sự phỏng đoán của ta, Vạn Tượng Cương Vực sẽ có một trường hạo kiếp. Trường hạo kiếp này mạnh mẽ, có khả năng ngay cả tông môn tứ phẩm như Đan Kiền cung cũng không thể tự lo cho bản thân mình. Cho nên vì tiền đồ của Bảo Thụ tông, ta đề nghị lão nhân gia hiện tại mang Thang Hồng và những người khác trở lại Bảo Thụ tông một chuyến.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2349)