← Ch.231 | Ch.233 → |
Trong tuyết rơi, con đường tĩnh lặng, trong chiếc xe, có duy nhất một chiếc đèn màu cam đang chiếu sáng.
"Em nghĩ chúng ta nên đi tìm một nơi nào đó..."
"Chị không muốn đi, chân như nhũn ra."
"Điều hòa không có, càng ngày càng lạnh."
"Bên ngoài lạnh hơn cho nên chị kiên quyết không ra!"
"..."
Trong chiếc xe thể thao, có một nam một nữ đang ngồi, Gia Minh đã tháo xuống lớp ngụy trang trên mặt, bây giờ không còn xe cộ nào đi qua đây nữa, Nhã Hàm cởi bỏ giầy, đi tất ngồi trên ghế, cảm giác đông cứng trên mình còn chưa hết, nàng nhẹ nhàng xoa hai tay, nhìn thiếu niên có diện mạo bình thường bên cạnh, cười tán dương.
"Trông bây giờ thuận mắt hơn đấy, Gia Minh bạn học."
"Em cũng biết trông em bây giờ tương đối đẹp trai... Nhưng mà hiển nhiên đẹp trai cũng chẳng giải quyết được chiếc xe này..."
"Chị nghĩ chiếc xe này rất tốt đấy chứ."
Cười dựa lưng vào ghế, nói:
"Chị rất mệt mỏi, muốn ngủ, em đừng tắt đèn..."
"Điện cũng sắp dùng hết rồi, đến lúc đó nhất định sẽ tối, em nghĩ chúng ta có thể chặn một chiếc xe lại... Người Mỹ đều rất nhiệt tình hiếu khách."
"Cho nên mới có máy bay đuổi theo chúng ta từ New York tới đây?"
"A, đừng làm rộn."
"Không có xe!"
"Có thể đi tới, phía trước nhất định sẽ cá chỗ nào đó đặt chân."
Gia Minh nhìn nàng, nói:
"Em cõng chị nha."
"Không nên, em thấp hơn chị..."
Bĩu môi, Gia Minh bất đắc dĩ cười:
"Em biết là so với người khác em thấp hơn, nhưng so với chị, em lại cao hơn một chút xíu."
"Từ khi biết em, em đã thấp hơn chị."
Nhã Hàm nằm ở đó, nhìn trần xe, nói:
"Chừng nào em mới cao lên đây."
"Vốn chị coi em như một tiểu hài tử, nhưng mà có lúc, em không giống... Kỳ thực rất sớm... rất sớm trước đây cũng không phải..."
Nàng im lặng nằm đó, ánh mắt mê ly, thanh âm nhẹ nhàng như đang nói mơ:
"Chúng ta vẫn là bằng hữu nha... Cố Gia Minh..."
Ở một bên, Gia Minh cười cười:
"Đương nhiên... vẫn là bằng hữu tốt nhất."
"... Khi chị còn rất nhỏ, cha chị chỉ biết làm việc, rất ít trở về nhà, trong biệt thự, chỉ có chị với mẹ, ngoại trừ những bức ảnh còn lại, bây giờ chị đã không còn nhớ được hình dáng của mẹ như thế nào."
Nằm ở nơi đó, thanh âm Nhã Hàm vang lên, nhẹ nhàng ôn nhu:
"Khi mẹ mất, chị mới chỉ có 8 tuổi... Cha và mẹ tuy cưới nhau, nhưng bản thân không có cảm tình, với tâm lý của chị, chị cũng nhận ra, chưa có khi nào cha chị thương yêu mẹ chị thật. Tang lễ qua đi, cha trở về nhà nhiều hơn nhưng đối với một gia đình bình thường mà nói, nó lại là quá ít, bắt đầu từ khi đó, chị nấc liên tục..."
"Cũng không biết là bệnh gì cả, từ khi chị 8 tuổi, thì đã nấc liên tục nhiều năm, em biết không? Chị giống như là bị cảm, hơn 10 giây lại nấc một lần. Chị vốn bị bệnh thận, trong nhà đã tìm rất nhiều bác sĩ, được rồi, sau khi trở về, chị cho em xem. Lúc đó, chị cũng đã tới bệnh viện khám, nên vẫn còn một video lưu lại: Có một tiểu cô nương mặc trang phục công chúa ngồi ở đó, một tay bịt mồm, cứ một khoảng thời gian lại nấc một tiếng, thoạt nhìn rất ngây ngốc..."
Nhớ lại hình ảnh trong video, Nhã Hàm nằm đó, bắt đầu bắt chước biểu tình của mình khi nấc, khi nàng trưởng thành, dung mạo rất thanh tú, cái biểu tình đó trở thành một mị lực hấp dẫn rất nhiều người.
"Đương nhiên, không phải khi nào chị cũng nấc, khi ngủ thì khá hơn một chút, muốn nhịn cũng có thể nhịn mấy phút. Nhưng mà, người không bị thì không cảm nhận được cái cảm giác khủng bố này đâu, trên bụng đột nhiên cứng lại, sau một thời gian thì rất đau, nhưng mà đại khái là do vận động nhiều, nên bụng của chị bây giờ rất rắn chắc, mỗi lần soi gương, chị đều thấy nó rất đẹp, ha ha."
Nàng cười, quay đầu ngắm Gia Minh, nói:
"Muốn xem không?"
"Ách..."
Hai người đối diện nhìn nhau trong chốc lát, Gia Minh nhún vai:
"Ách, chị tiếp tục..."
"Hừ."
Nhã Hàm đắc ý cau mũi, nằm ngửa cho thoải mái, tiếp tục nói:
"Tâm bệnh... sau khi bác sĩ kiểm tra, nói là tâm bệnh, kỳ thực cũng chỉ là bệnh tinh thần, trị không khỏi được, mà quan trọng là phải gỡ bỏ từ trong lòng, nói là do cha về nhà quá ít, sau khi mẹ chết chị mới có vấn đề, từ đó cha lại trở về nhiều hơn một chút, nhưng vẫn ít, có một khoảng thời gian, chị nhìn ba chị có cảm giác rất xa lạ... Một năm sau đó, cha cưới mẹ hai."
"Hắc hắc, gầy teo, biểu tình rất nghiêm túc, đấy chính là biểu hiện của mẹ hai khi đó, trong chuyện cổ tích mẹ kế đều là người xấu, khi đó mẹ hai giống như Hắc Quả Phụ, chị bị người hù dọa khóc nhiều lần... Kỳ thực cha với mẹ hai cũng không có tình cảm gì, hai người giống như là bằng hữu của nhau, căn bản không phải tình lữ. Từ đó về sau, mỗi ngày mẹ hai đều dẫn chị đi tìm thầy thuốc, Bắc Kinh này, Trường Sa này, thậm chí châu Âu này, lúc nào cũng bay tới bay lui, chị nói với mẹ hai là không, nhưng mà mẹ hai vẫn dẫn chị đi. Hơn một năm sau đó, sáng sớm một ngày, khi chị đang mơ mơ màng màng đánh răng rửa mặt, uống sữa tươi, bỗng nhiên phát hiện, hóa ra mình đã không còn nấc nữa.
"Bác sĩ nói... trong tim chị thiếu tình cảm, bây giờ đã cảm nhận được một thứ gì đó. "
"Sau đó, khi tới Cambridge mấy năm, mỗi ngày chị đều viết một trang nhật ký dài, cho dù mưa gió cũng không bỏ, đôi khi mọi người đi ra ngoài chơi, nhưng tới tối là chị trở về viết nhật ký, cuối cùng thì mọi người gọi chị là thiếu nữ nhật ký, ha ha. "
Nàng nở nụ cười, sau đó bên trong khoang xe yên tĩnh lại, hai người phảng phất như có thể cảm nhận được hơi thở của nhau qua tai.
Không biết qua bao lâu, Gia Minh dường như mới kịp phản ứng, "Ừ" một tiếng. Nhã Hàm quay đầu đi, mở miệng:
"Còn em, Gia Minh?"
"Ách? Cái gì?"
"Chẳng phải em có lời muốn nói với chị sao. "
Sau khi nói xong câu này, trong xe lại trở nên yên tĩnh. -
Một lúc lâu, Gia Minh mở miệng nói:
"Em không biết nên nói cái gì. "
Ở bên cạnh Nhã Hàm lẳng lặng nhìn hắn.
"Từ khi em 10 tuổi, ở trên thế giới em có ba bằng hữu, Linh Tĩnh, Sa Sa, chị, thế nhưng... thế nhưng... "
Hắn chần chờ một lát, ánh sáng bên trong xe chập chờn vài lần điện rốt cục cũng dùng hết, sau đó, trong xe tối om, qua một lúc lâu, hắn mới cắn răng nói ra được:
"Thế nhưng... em không biết mình phải nói cái gì cả... Cho dù như thế nào, có một số chuyện em đã sai, có một số chuyện em không sai, nhưng mà chuyện đã xảy ra một lần em cũng chỉ có thể làm thế này, em không giải thích được, xin lỗi... Mấy thứ này, thật rất khó..."
← Ch. 231 | Ch. 233 → |