← Ch.232 | Ch.234 → |
Trong bóng tối, bên kia bỗng nhiên truyền đến tiếng cười khẽ thoải mái của Nhã Hàm:
"Như vậy là đủ rồi. Gia Minh... Nếu như em giải thích nhiều, chị sẽ rất tức giận."
"Ách?"
"Đây mới là em mà chị biết, không quản việc gì cả, vẫn chỉ luôn nghĩ chuyện mình muốn, thậm chí em có thể chạy tới nước Mỹ giết nhiều người như vậy, nhưng mà em cũng chẳng giải thích cho bản thân mình... Chị ghét nhất những người hay giải thích cho mình, bởi vì chuyện này, đó là do chị đã sai, bởi vì..."
"Á, vậy chẳng phải chị đang tâng bốc em sao?"
Trong bóng tối, tiếng cười của Nhã Hàm thoáng dừng lại, sau một lát, thanh âm của nàng trở nên trầm thấp, nhẹ nhàng:
"Bởi vì... Gia Minh, chị đố kỵ, chị đố kỵ với Linh Tĩnh cùng Sa Sa, tuy rằng các nàng cũng là bạn thân của chị, nhưng chị đố kỵ vô cùng, đôi khi nhớ tới, đố kỵ tới mức cơm cũng ăn không vô, hít thở cũng không được, chỉ biết khóc... Trong nửa năm qua, chị cố tình gây sự, nhưng mà em vẫn không nhân nhượng với chị..."
Nàng hít một hơi, thanh âm bắt đầu trở nên to hơn:
"Mấy ngày nay chị nghĩ tới những chuyện đã làm, đột nhiên nghĩ, nữ nhân thật là không thể sủng ái, giống như trước đây, em luôn nói chị là tiểu hài tử, luôn luôn khi dễ chị, ở chỗ nào cũng không buông tha cho chị, kết quả khiến cho chị không dám nói, cho dù nó chỉ là một câu, chỉ có thể để cho em khi dễ..."
"Em đâu có đâu?"
Gia Minh kháng nghị nói.
"Có, là ai mỗi lần chạy đến phòng làm việc đều đè chị trên mặt đất? Là ai chiếm lấy sô pha của chị? Là ai mắng chị ngu ngốc? Giáng sinh năm ngoái, khi nói chuyện với em, em còn cầm gối đánh chị một trận, chiếm tiện nghi đá lên cái mông của chị, còn buộc chị gọi em là Gia Minh ca ca..."
"Này, em vẫn còn nhớ, lần đó là do chị đánh em, nên em mới hoàn thủ, hơn nữa ca ca chính là do chị gọi."
"Không phải em đánh chị, thì sao chị gọi."
Nhã Hàm thở phì phì ngừng lại một chút, sau đó ổn định tâm tình, nói:
"Dù sao em cũng rất xấu, có một khoảng thời gian chị rất sợ em, đôi lúc em lại nói chị tốt, khiến cho chị cảm thấy mình đang làm đúng, nếu như ngay lúc đó em mắng chị, bảo chị dừng lại, hoặc là hù dọa chị, chị cũng không gây chuyện trong nửa năm vừa rồi... nói tới, vẫn là chị sai..."
Gia Minh bĩu môi, gật đầu nói:
"Cứ nhìn thấy chị là em lại muốn đánh, cái này đúng là sở trường..."
"Em dám! Sau đó em đối với chị rất tốt, đã khiến cho chị tha thứ cho em, muốn được... Ừ..."
Nàng suy nghĩ một chút, nói:
"Muốn được giống như Linh Tĩnh và Sa Sa."
"Vậy chúng ta bây giờ tính là cái gì?"
"Giáo viên và học sinh."
"Không phải bằng hữu tốt nhất ư?"
"Em muốn làm bằng hữu của chị làm cái gì?"
Không biết từ lúc nào, đầu của Nhã Hàm đã nhẹ nhàng nhích lại gần, ngả lên trên vai của Gia Minh, có chút mập mờ, một lát sau, nàng cười cười:
"Ài, thật buồn ngủ, em đừng quấy rầy chị, chị muốn ngủ... Mượn vai dùng một chút không sao chứ?"
"Xin cứ tự nhiên."
Gia Minh nhìn không gian tối om ngoài cửa xe, chẳng thấy xe cộ nào đi lại trên con đường này cả:
"Nhưng mà buổi tối sẽ rất lạnh, chị định ngủ lại ở trong xe?"
Không trả lời câu hỏi này của hắn. Nhã Hàm nằm nghiêng ra, sao cho mình được thoải mái, qua một lát, trong xe vang lên một tiếng nói mơ hồ, thống khổ.
"Chị thất tình... Gia Minh..."
Không có hệ thống sưởi hơi, không có ánh sáng, ngoài cửa sổ hoa tuyết bay như mưa, hắn lẳng lặng ngồi ở đó không tiếng động gõ xuống cái nệm bên người, thân hình mềm mại của Nhã Hàm nhẹ nhàng nhích lại gần.
Bàn tay đang gõ của hắn ngừng lại, Nhã Hàm tóm lấy tay phải của hắn, biến nó thành một cái gối, thân hình vô ý thức tựa hẳn sang bên này.
Đối với Gia Minh mà nói, thời tiết thế này không là cái gì, nhưng đối với Nhã Hàm thì khác, bệnh nặng mới khỏi, sau đó lại trốn chạy trong tuyết, hai chân đã sớm bị lạnh, tuy rằng sau khi lên xe có ấm hơn một chút. Nhưng mà theo thời gian, nhiệt độ bên trong xe vẫn không ngừng giảm xuống, nàng đang ngủ say cảm thấy lạnh, đương nhiên là chui sang phía Gia Minh.
Đối với quan hệ thân thiết của hai người mà nói, việc tiếp xúc này kỳ thực tính không là cái gì, lúc cãi nhau ầm ĩ, kiểu gì chẳng đụng chạm tới nhau. Quan trọng là do tuổi tác hai người có sự chênh lệch, đây đó có chút ngượng nghịu, nhưng nếu chuyện đã vạch trần, thì lúc này Gia Minh hơi cảm thấy có chút khó khăn. Đương nhiên, đây chỉ là một khó khăn nho nhỏ.
Một ánh đèn của chiếc xe tải từ phía sau chiếu tới, lướt qua chiếc xe, người trong buồng lái hiển nhiên là có liếc mắt nhìn sang bên này, nhưng mà không có ý dừng xe, ánh sáng dần dần biến mất vô tung vô ảnh.
"Ưm..."
Khi chiếc xe trở nên tối om, Nhã Hàm nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, lập tức, thân hình do lạnh cuộn lại, đôi chân thon thả đã cuộn lên ghế ngồi, hai chân đi tất cọ cọ vài cái, bởi vì cảm thấy lạnh nên mới tìm chỗ nào ấm để rúc, sau khi cọ vài lần mà không cảm thấy được chỗ nào thoải mái, nàng chỉ còn cách gác chân lên nhau.
Mắt thấy nàng co ro nhiều lần. Gia Minh bất đắc dĩ thở ra một hơi, nhẹ nhàng tránh khỏi tay của Nhã Hàm, sau đó cởi áo khoác, đắp lên đôi chân nhỏ của nàng. Khi hai chân nàng đã ấm, nhưng lại cảm thấy gối đầu của mình biến mất Nhã Hàm mơ mơ màng màng ôm tới, trong miệng nói mở.
"Ưm... Lạnh... Gia Minh đừng nhúc nhích..."
"Khoác vào rồi sẽ không lạnh..."
Thấp giọng nói, hắn kéo áo đắp lên hai ống tay của nàng, sau đó buộc lại, xác định nàng không làm rơi được nữa, hắn mới thôi. Nhã Hàm vẫn nói mê:
"Lạnh... Gia Minh..."
"Đừng... Cởi sạch... y phục... Chị lạnh..."
Đang buộc áo khoác cho nàng, Gia Minh cảm thấy hơi sững sờ, lập tức dở khóc dở cười vỗ vỗ lên lưng của nàng.
Trong bóng tối. Nhã Hàm dường như mơ mơ màng màng mở mắt, thấy không gian tối om, lại thấy có một bàn tay đang vuốt ve lưng của mình, nghe thấy một thanh âm nhẹ nhàng: "Ai. Ngủ đi, ngủ đi. , nàng ôm lấy vật thể ấm áp đó, lần thứ hai chìm vào giấc mộng.
"Ngủ đi..."
Qua một lúc lâu, thanh âm của Gia Minh mới ngừng lại, tay phải đặt ở phía sau lưng của Nhã Hàm, dường như ôm trọn lấy cả thân hình đối phương, trong chốc lát, hắn cười cười, nhắm mắt ngủ thật say.
Lúc tỉnh lại, sắc trời hơi sáng lên, hoa tuyết vẫn đang tiếp tục bay, một chiếc xe hơi gào thét lao qua làm cho hắn mở mắt, buổi tối hôm qua không ai dám dừng xe ở đây, bởi vì cái bộ dáng của chiếc xe lúc này quá dọa người.
Nhẹ nhàng lấy hai tay của Nhã Hàm ra, chỉ đặt thân hình của nàng nằm hẳn xuống ghế.
*****
Mở cửa đi ra ngoài, đứng trong tuyết lạnh làm một số hoạt động cho giãn gân cốt, trên đường đã có tuyết đọng, có mấy vết bánh xe. Mặc y phục đơn bạc, đi vài vòng quanh chiếc xe thê thảm, sau đó làm vài động tác rèn luyện ở ven đường.
Không bao lâu, bên trong xe truyền ra một tiếng "Phanh", ngay sau đó, tình hình có chút hỗn loạn. Nhã Hàm đang chật vật lao ra. Đợi khi nàng ổn định lại, đã thấy bóng hình mà mình cấp bách tìm kiếm xuất hiện ở trước xe, nàng buông tay cởi áo khoác mà Gia Minh đã buộc, cấp tốc xỏ giầy, ra khỏi xe.
"Em muốn chết sao! Mặc có mỗi bộ quần áo mà dám ra ngoài!"
Nổi giận đùng đùng đem áo lông nhét vào trong tay Gia Minh, bởi động tác quá lớn, nên chiếc giầy thể thao đi ở chân bị hất bay sang ven đường. Đợi khi Gia Minh mặc áo lông, nàng mới nhảy lò cò đi tới, kiểm tra giầy.
Bịch một tiếng, nàng ngã xuống con đường tuyết đọng.
"Ha hả..."
Nhịn không cất tiếng cười, Nhã Hàm thở phì phì bò dậy, hung hăng xỏ giầy, trợn mắt nhìn Gia Minh, nhưng mà nàng lại... bật cười.
"Em có ý gì, nếu không phải vì em thì chị đâu có bị ngã, em còn cười, chị trở mặt với em!"
Trong miệng tàn bạo nói lời uy hiếp, nhưng trên mặt lại chẳng có biểu hiện độc ác nào. Gia Minh phe phẩy tay:
"Không, chẳng qua em thấy mỹ nữ đúng là mỹ nữ, ngã mà cũng đẹp như vậy, ha hả... Uy, đừng đá loạn, em không cười, không cười, chị cẩn thận không lại trượt một lần nữa..."
Lúc này sắc trời vẫn còn hơi xám như trước, mặt trời không biết có xuất hiện hay không, vòng quanh xe thể thao đuổi đánh một trận, Nhã Hàm đưa tay sửa sang lại mái tóc mất trật tự, nàng lúc này mặc một chiếc áo thể thao màu xám giữ ấm, đôi hài thể thao màu trắng, cao trên 1m65, đúng là có mị lực. Tính cách độc lập, thân hình duyên dáng, trên khuôn mặt đông phương xinh đẹp tràn ngập sự tao nhã, tuy rằng không có phấn son nhưng đã có sự hồng nhuận trên khuôn mặt nửa năm không có sức sống.
"Oa, xe thế nào mà lại biến thành cái dạng này, thật là thê lương..."
Tối hôm qua do không thanh thản, nên nàng không quan tâm tới chuyện khác, bây giờ mới nhận ra, tuy rằng chiếc xe có hệ thống chống đạn, người bên trong không sao, nhưng mà trên thân xe thì chỉ chít vết đạn, đèn xe trước sau, biển số xe, cửa sau toàn là vết đạn, thê lương vô cùng.
Vừa than thở, vừa coi đây là kỳ tích. Nhã Hàm quay đầu lại:
"Vậy chúng ta làm sao bây giờ?"
"Đương nhiên là không đứng ở đây rồi, khi còn tối, người ta không chú ý, nhưng bây giờ đã sáng, nếu mà thấy một chiếc xe như thế này, khẳng định người ta sẽ báo cảnh sát."
Gia Minh cười nói:
"Tìm một chỗ nào đó ăn sáng."
"Chỗ nào?"
"Ở đây có hai hướng, tùy tiện chọn một là được rồi, chúng ta rời khỏi chiếc xe này, nói mình là du khách Trung Quốc, muốn tìm tới một địa phương nào đó có người."
"Nói như vậy? Cái tổ chức Bùi La Gia này chính là tổ chức xã hội đen lợi hại nhất trên thế giới?"
"Chuẩn xác một chút thì là sát thủ."
"Thật là phiền phức, lại là Nhật Bản..."
Sáng sớm, đi trên con đường thỉnh thoảng có những hàng cây thấp, bình thản nói chuyện trải qua, Gia Minh đơn giản giải thích, Nhã Hàm mới đại khái hiểu, địch nhân của Gia Minh như thế nào, tại sao hắn phải sang đây. -
Vốn cũng chỉ là thuận miệng hỏi, trong lòng cũng không chờ mong Gia Minh cho nàng biết sự thực của chuyện này, nàng cũng là nữ tử xuất thân trong một đại gia tộc, biết là nam nhân có nhiều điều phải giữ bí mật với người khác.
Nếu thích Gia Minh, thì Gia Minh có quyền bảo lưu bí mật cho riêng mình, hơn nữa, yêu ai yêu cả đường đi, nàng cũng sẽ tha thứ cho Gia Minh nếu Gia Minh như vậy. Đương nhiên, khi nghe thiếu niên bên cạnh thuận miệng nói về những đen tối của giới xã hội đen, nàng khiếp sợ nghi ngờ nhìn sang.
"Ách, việc này... Sao em lại thẳng thắn nói cho chị biết..."
Sự nghi ngở trong lòng nàng, Gia Minh đương nhiên hiểu, thản nhiên cười, xoay đầu lại:
"Bởi vì chị muốn biết, nó chẳng phải là đại sự gì cả, biết cũng không sao."
"Linh Tĩnh và Sa Sa các nàng cũng biết ư?"
"Á..."
Lắc đầu, nói:
"Các nàng không rõ ràng lắm, nhưng mà lần này tới nước Mỹ, em có nói với các nàng là có quan hệ với sự kiện ở trường học, có người muốn xuất thủ với chị, Linh Tĩnh bảo em mau chóng tới đây, còn Sa Sa thì bảo em là giết sạch bọn chúng, ha hả..."
Thấy Gia Minh nói Linh Tĩnh và Sa Sa quan tâm tới mình như vậy, Nhã Hàm cúi đầu ái ngại cười, trên mặt hiện lên sự hài lòng, nói:
"Nói như vậy, chị là người duy nhất biết thân phận của em hay sao?"
"Các nàng không muốn biết, cho nên em không nói, nhưng mà Huân lại biết."
"Chị chỉ nói trong ba người chị, Linh Tĩnh, Sa Sa là được rồi."
Đối với hai thiếu nữ, vừa là tình địch, vừa là bằng hữu này, nàng cũng không có gì bất mãn.
Bây giờ, thậm chí nàng còn cảm thấy sự thân thiết, những chuyện mà Linh Tĩnh và Sa Sa không biết, nàng lại biết, điều này khiến cho nàng cảm thấy rất là thỏa mãn.
Đua chân đá tuyết cầu trên đường, nàng nở nụ cười:
"Nói như vậy, Huân là đồ đệ của em, thảo nào mà trong trường học nàng chỉ nói chuyện với mình em, cũng chỉ nghe lời của em... vốn chị còn tưởng rằng, do quan hệ của nàng với Linh Tĩnh tốt..."
Nói tới đây, nàng không khỏi trợn mắt nhìn Gia Minh:
"Nhưng mà em thật là tuyệt tình, có biết không? Một băng sơn mỹ nhân như vậy, ở trường học có bao nhiều bạn nam theo đuổi, nàng chăẳng động tâm, chỉ đối với một mình em, em nói gì nàng nghe nấy. Cũng chỉ vì nghe thấy người ta nói bậy trong lần thi đấu võ thuật, mà nàng chạy đi tìm, một mình đánh mười mấy người, còn bị thương. Vậy mà ngay cả một câu cảm ơn em cũng không nói, lại bắt nàng tới sân vận động chạy, còn dính mưa... Không ai như em cả..."
Không có để ý với việc Nhã Hàm trách cứ, Gia Minh lắc đầu:
"Nhưng mà tính cách như vậy không được, điều tối kỵ chính là vì chuyện không quan trọng mà tức giận, tự dưng đi tìm đánh người khác, đó chỉ là hành động của trẻ con, nếu em mà tức giận, em sẽ đi tìm họ phóng hỏa, ném lựu đạn cho họ chết hết..."
"Nam nhân bạo lực..."
Nhã Hàm liếc mắt nhìn hắn nói:
"Chị biết em chẳng để ý tới người khác nói như thế nào, nhưng mà người bên cạnh em lại mất hứng, lần đó, khi có người nói xấu em, xíu chút nữa Linh Tĩnh cũng đi đánh nhau. Em thì không sao, nhưng người bên cạnh em họ cảm thấy bị vũ nhục, chỉ vì họ quan tâm em nên mới như vậy."
"Em cũng biết, cho nên khi có người theo đuổi Linh Tĩnh, em chạy đi hát, có người muốn tán tỉnh Sa Sa, em đi chơi bóng rổ... Nhưng Huân thì em không có tâm tình như vậy, em mặc kệ nàng nghĩ như thế nào, nhưng những chuyện không nên làm thì đừng làm, việc này không tính là gì, nhưng mà chuyện tương lai nàng phải làm, chỉ cần sai lầm một chút, là chết."
Bị câu nói này của Gia Minh ảnh hưởng, Nhã Hàm trầm mặc một trận, trải qua một đám cây. Gia Minh nhẹ nhàng vỗ, Nhã Hàm hét lên một tiếng liền xông ra ngoài, nhưng tốc độ không xa, tuyết rơi đầy người, cười mắng vài câu, nàng nói:
"Em định cho Huân đi làm loại chuyện đó sao, cô bé này chị rất thích, chị là nói... chắc là do có quan hệ với em, nên thái độ của nàng đối với chị rất tốt, thỉnh thoảng còn trò chuyện, chào hỏi một chút, nhưng đối với người khác thì không bao giờ. Hơn nữa chẳng phải em nói, người Nhật Bản kia chỉ coi Huân là một mỹ nhân kế, nàng không nhất định phải tham dự vào chuyện này đấy thôi?"
← Ch. 232 | Ch. 234 → |