Vay nóng Homecredit

Truyện:Ẩn Sát - Chương 352

Ẩn Sát
Trọn bộ 475 chương
Chương 352: Ba người kinh khủng nhất
0.00
(0 votes)


Chương (1-475)

Siêu sale Shopee


Quay ngược thời gian lại vài giây trước, hai người đi trên đường, đèn đỏ đang đếm ngược.

"Này, chiếc bật lửa này dùng thế nào vậy? Cò súng hoàn toàn không kéo được..."

Bởi vì Gia Minh đã đáp ứng yêu cầu, lúc này Đông Phương Uyển có vẻ khá hưng phấn, loay hoay món đồ chơi trong tay không ngừng líu ríu.

Gia Minh không để ý đến nàng.

"Chẳng lẽ bị lừa... rõ ràng là cái bật lửa mà. Không được, mình phải tìm người bán hàng đổi lại..."

Đông Phương Uyển nhíu mày đi ngược lại,

"Thật quá đáng, thấy chúng ta là du khách liền lừa gạt..."

"Cậu đúng là ngu ngốc..."

Gia Minh kéo nàng lại,

"Để mình xem xem."

"Đã nhờ cậu từ lúc nãy rồi, cậu không thèm để ý đến..."

"Mình sai rồi..."

Bĩu môi bất đắc dĩ, Gia Minh nhìn cái bật lửa hình khẩu súng trong tay Đông Phương Uyển,

"À, chỗ này có chốt bảo hiểm, cậu mở ra là sẽ dùng được..."

"Ồ... Bật lửa mà cũng cầu kỳ vậy làm gì chứ, đúng là có bệnh..."

"Sợ cậu cướp cò đó."

"Ha hả, cướp cò thì có sao."

Đông Phương Uyển bật cười,

"Chẳng lẽ còn có thể bắn chết người sao?"

"Chưa biết chừng đâu."

Gia Minh nhún vai,

"Thế giới rất kỳ diệu, chuyện gì cũng có thể xảy ra cả."

"Được rồi, xem mình bắn bể đầu người này."

Đông Phương Uyển mỉm cười giơ súng lên nhằm ngay về phía tấm hình bốc lửa của một nữ siêu sao người Pháp trên quảng trường cách đó không xa, siết cò, ngọn lửa phụt ra. Đèn đổi màu, tiếng xe hơi nổ máy vang lên, trong một nhà hàng bên kia đường, một gã ca sĩ đang gào điên dại.

Sau một giây, phía bên kia đường, đầu một người đàn ông đột nhiên vỡ tung.

"Ha ha, không bắn chết ai cả."

Đông Phương Uyển thả cò súng, sau đó đưa nòng súng lên thổi thổi như một gã cao bồi miền tây. Gia Minh gật đầu phụ họa. Một giây sau, từ phía sau bọn họ vang lên tiếng một phụ nữ hét sợ hãi như phát điên. Phía trước, Ứng Tử Lam đột nhiên ngây ngẩn. Hai người quay nhìn lại một cách nghi ngờ...

Sau một giây, hai bên con đường bắt đầu rối loạn... :

Chuyện xảy ra trong chớp mắt khiến Andrea hoàn toàn không kịp hiểu.

Máu tươi phun ra không có chút dấu hiệu báo trước nào. Hắn nghiêng đầu sang, gã đồng bạn đứng bên người vẫn kinh ngạc đứng như vậy, chỉ là từ trán hắn trở lên đã hoàn toàn biến thành một đống bầy nhầy. Máu tươi, óc, xương cốt và tóc quyện lại với nhau. Trong chớp mắt đó, con người thực sự khó có thể nhận định cụ thể và chính xác đối với biến cố vừa phát sinh. Máu bắt đầu từ miệng vỡ phun ra ngoài như suối, lẫn trong đó có bọt máu, cũng có thứ trắng vàng lẫn lộn khác, mà càng nhiều chất hỗn hợp như vậy phun về phía sau hay ngay trong chớp mắt đó.

Một người đàn bà béo mặc đồ quý giá bị phun lên đầy mặt và cổ.

Nàng ngây ngẩn đứng hai giây, ánh mắt nhìn đăm đăm vào cái gáy nhuộm đầy máu và không trọn vẹn trước mặt. Cùng lúc đó, André rút súng ra, nhưng trong thời gian ngắn hắn cũng không biết phải bắn ai, bởi vì hắn không thấy rốt cuộc đầu đạn bay ra từ đâu...

Sau đó là tiếng thét kinh hoảng của người đàn bà béo, không biết lớn hơn gấp bao nhiêu lần so với tiếng hét vừa rồi của Đông Phương Uyển, khiến cho mọi người xung quanh đều nhìn về phía bên này. Gần như theo bản năng, André lại cất súng đi. Hắn không biết có nên nổ súng về phía mục tiêu đối diện hay không, bởi vì vừa rồi hai người đều đang nhìn chằm chằm vào thiếu niên kia, huống chi hắn lại đưa lưng về phía này. Trên lý luận mà nói, phát súng vừa rồi chắc chắn không phải thiếu niên kia bắn, nếu tìm không được chính chủ mà nổ súng bậy bạ thì sợ rằng người tiếp theo chết sẽ là hắn.

Hỗn loạn lập tức bộc phát, tiếng thét sợ hãi vang lên liên tiếp. Trong mắt André, phía bên kia đường có một người rút súng ra, hắn định nổ súng. Sau đó vẫn là cảnh tượng vô cùng đáng sợ.

Người nọ rút súng ra, trong nháy mắt khi họng súng giơ lên, cây súng kia bắn lên không trung cùng với máu tươi và mấy ngón tay đứt lìa. Trên đường phố ồn ào náo nhiệt, vô số người qua lại, đủ thứ âm thành hòa chung, tiếng xe cộ, tiếng thét, tiếng âm nhạc... song khi cảnh tượng kia rơi vào trong mắt André, những gì hắn cảm nhận được chỉ là một loại không khí rét lạnh như băng, dường như TV bị tắt âm thanh, bất kể người bên trong hét lên điên cuồng hay âm thành gì khác cũng hoàn toàn không truyền vào lỗ tai người xem được. Một viên đạn không tiếng động bay tới, chuẩn xác bắn vào khẩu súng trên tay người kia, bắn nát cánh tay, khẩu súng theo đó bay ra ngoài.

Người nọ giật mình bởi viên đạn bắn vào tay, sau một giây, một phát đạn khác bắn chính xác vào cổ hắn, máu tươi phun ra từ sau gáy tạo thành một vệt màu đỏ tươi, bay ra thật xa.

Vẫn không thể tìm thấy người nổ súng, dường như viên đạn kia là do ma quỷ vô hình bắn ra vậy.

Sau khi hai thi thể ngã xuống, đám người vốn đi lại chật chội ở hai bên đường bắt đầu bỏ chạy khắp nơi. André không dám rút súng ra, hắn lui về phía sau hai bước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người bên kia đường. Thiếu nam và thiếu nữ chợt giật mình sau cảm giác kinh ngạc ban đầu, thiếu nữ kéo tay thiếu niên kia hoảng hốt bỏ chạy, sau đó đụng phải một người, cũng may không bị té ngã mà chỉ hơi lảo đảo, rồi lại tiếp tục chạy. Không có bất kỳ dấu vết gì của kẻ nổ súng. Một cơn lạnh lẽo chạy dọc sống lưng André, bất kể kẻ đó là ai nhưng rất có thể hắn vẫn đang lẫn trong đám người kia lẳng lặng nhìn chăm chú về phía hắn ở bên này.

Trải qua thời gian vài giây đồng hồ dường như còn gian nan hơn cả đối mặt với ngày tận thế. Xung quanh là đám người đang chạy nhốn nháo, rồi cuối cùng, chiếc xe đầu tiên chạy qua bên này ngăn cách tầm mắt giữa hai bên đường.

Thở phào một hơi, cửa sổ xe hơi xẹt qua, trong chớp mắt khi cảnh tượng hỗn loạn của đám người ở bên kia đường lọt vào tầm mắt, hắn đột nhiên chấn động toàn thân.

Hắn đứng đó, cúi đầu một cách không thể tin nổi. Ngay trên ngực trái hắn, một đóa hoa máu nở rộ. Người đàn ông người Nga này giơ tay lên như muốn xác định điều đó có phải sự thật hay không, nơi ngón tay hắn chạm đến là một thứ sềnh sệch. Ngẩng đầu lên, rốt cuộc hắn thấy được một chi tiết rất nhỏ.

Tên thiếu niên đang bị thiếu nữ lôi kéo chạy loạn khắp nơi kia quay đầu nhìn sang, mặc dù chỉ ngắn ngủi như một chớp mắt nhưng hắn có thể cảm nhận được sự tập trung rõ ràng, sau đó góc áo thiếu niên kia khẽ nhấc lên một chút.

Đầu đạn rơi vào con mắt trái đang trừng lớn của hắn, đầu hắn đột nhiệt ngửa lên. Một viên đạn khác xuyên qua mắt phải của hắn ngay lúc đó, biến con mắt đó thành một lỗ máu đáng sợ.

Xe hơi chạy vùn vùn qua đường, vài giây sau, một chiếc xe vô ý thức thả chậm tốc độ bị chiếc taxi ở phía sau tông vào đuôi xe, tiếp theo đó là một tai nạn giao thông liên hoàn xảy ra tại nơi hỗn loạn này...

________o0o________

Không ai hiểu chuyện gì xảy ra.

Khi người đầu tiên bị bắn vỡ đầu, Đông Phương Uyển quay lại nhìn thấy cảnh tượng cổ quái đó, nghe thấy tiếng thét kinh hãi của người đàn bà béo, căn bản vẫn không hiểu được chuyện gì xảy ra, chỉ biết theo bản năng kéo cò bật lửa hình khẩu súng trong tay. Ngọn lửa phụt ra từ họng súng. Khi hoa máu bắn ra từ đầu người thứ hai đứng cách đó không xa, nàng mới kịp phản ứng lại giữa tiếng hét của mọi người xung quanh. Sau khi do dự hai giây, nàng đột nhiên kéo tay Gia Minh, bắt đầu nhanh chóng tìm kiếm vị trí ẩn núp an toàn như những người khác.

Có thể nói Ứng Tử Lam là người phản ứng đầu tiên. Trước tiên đẩy Lôi Khánh đến sau cây cột ở bên cạnh, hắn rút súng ra. Địa vị trước mắt của hắn ở Viêm Hoàng Giác Tỉnh không tính là cực cao nhưng bởi vì có cha mình, hơn nữa nhờ vào danh vọng của gia tộc, nếu muốn vệ sĩ thì tất nhiên có thể dẫn theo một nhóm lớn, có điều bản thân hắn đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, trước đây lại không gặp nguy hiểm quá lớn, hơn nữa lần này lại dẫn một nhóm học sinh ra ngoài chơi nên không mang theo nhiều vệ sĩ bên người. Gặp phải tình huống hỗn loạn này, nhất thời hắn cũng không biết là tình cờ hay là một cuộc tập kích nhằm vào mình.

"Mau mau tìm chỗ trốn!"

Vừa quát bảo mấy học sinh cạnh mình tìm chỗ nấp, hắn vừa đứng phía sau một quầy hàng ở chỗ rẽ, ánh mắt quét xung quanh tìm kiếm kẻ nổ súng. Cùng lúc đó, bên này đường cách đó không xa, bàn tay cầm súng của một người bị bắn nát, súng lục và ngón tay gãy lìa bay lên không trung, còn chưa rơi xuống thì một viên đạn khác đã bắn thủng cổ họng người nọ.

*****

Hắn có thể suy đoán đại khái phương hướng của đầu đạn, song khi nhìn qua lại hoàn toàn không tìm được người nổ súng. Ven đường lúc này có hơn mười người, bao gồm cả Gia Minh và Đông Phương Uyển, có người đã phát hiện sự khác thường, thậm chí có người vẫn còn đứng ngẩn người, nhưng họng súng ở đâu?

Giữa những âm thanh ồn ào nhốn nháo, Đông Phương Uyển kịp phản ứng lại, lập tức kéo Gia Minh xoay người lại cuồng quít cướp đường mà chạy. Nói thế nào thì nàng cũng là con trong một gia tộc lớn, cũng đã trải qua huấn luyện ứng biến tập kích nhất định, vừa gặp tình huống như thế, đầu tiên là vọt về phía nhà hàng ở bên đường, sự cuống quít trong lúc đó không cần phải nói nhiều. Đến khi chạy ào vòa trong cửa tiệm, tiếng va chạm ầm ầm vang lên ở phía sau, nàng kéo Gia Minh ngồi xổm xuống góc tường, liều mạng đè vai hắn:

"Không nên ngẩng đầu, không nên ngẩng đầu..."

Giữa tiếng âm nhạc, trên con đường phía ngoài, xe hơi ầm ầm va chạm với nhau.

Mấy phút sau, khi tiếng còi cảnh sát vang lên trên con đường bên ngoài, hai người mới đi ra khỏi nhà hàng. Đập vào mắt là cảnh tượng hỗn loạn và lộn xộn ở trên đường, từng chiếc xe hơi đỗ ngổn ngang, đám người bị sợ hãi vội vàng chui ra khỏi xe chạy thật xa, hai bên đường, ba cỗ thi thể nằm trên mặt đất với tư thế khác nhau, giữa tiếng còi cảnh sát inh ỏi, cảnh sát vội vàng phong tỏa xung quanh....

_________o0o__________

Sự kiện đấu súng trên đường gây ảnh hưởng khá lớn, không lâu sau, tin tức bị truyền ra, cũng may khi đó xe hơi chạy với tốc độ không nhanh lắm, mặc dù hơn mười chiếc xe va chạm với nhau nhưng cũng không có người chết. Khi xem được tin tức này, đám người Gia Minh đã trở lại khách sạn, có Ứng Tử Lam ở nơi này, bọn họ cũng được coi là du khách có thân phận đặc thù, huống chi không có dấu hiệu rõ ràng cho biết sự kiện kia có liên quan đến bọn họ nên cảnh sát cũng không thể thẩm vấn bọn họ, ngoài ra khi đó có rất nhiều người đứng gần đó, tuyệt đối không thiếu người chứng kiến được.

Nhiều nhân chứng mục kích như vậy nhưng lại không có một ai nói rõ được đầu đạn bay ra từ nơi nào, tất nhiên, đây là chuyện mà cảnh sát Paris phải đau đầu. Chuyện vừa kết thúc, Ứng Tử Lam gọi mấy cú điện thoại, chốc lát đã có một nhóm vệ sĩ hoặc đặc công đến đón bọn họ trở về khách sạn. Mặc dù còn chưa xác định được sự kiện lần này nhằm vào ai nhưng đối với hành trình vào ngày tiếp theo của nhóm người Đông Phương Uyển, Ứng Tử Lam và Lôi Khánh đều can ngăn, hơn nữa tuyên bố nếu muốn tiếp tục thì phải mang theo một số vệ sĩ đồng hành.

Về phần Đông Phương Uyển, sự việc vừa kết thúc tâm tình liền từ sợ hãi chuyển biến thành hưng phấn, mặc dù đáp ứng với Ứng Tử Lam là sẽ mang theo mấy gã vệ sĩ đồng hành, nhưng vừa về đến khách sạn liền líu ríu miêu tả sinh động lại sự việc tại hiện trường với bạn học của mình, sau khi trở về lại có một câu chuyện với đề tài rất hay - làn này tới Paris, chính mình từng tận mắt chứng kiến một vụ ám sát.

Hưng phấn như vậy cả buổi chiều, đến khi ăn tối xong, nàng yên lặng ở trong phòng một lát. Mắt thấy màn đêm bắt đầu bao phủ Paris, từng ngọn đèn đường sáng lên, nàng mới ra khỏi phòng.

Lúc đi xuống lầu hai gặp được Hứa Nghị Đình, nàng hỏi:

"Nghị Đình, có thấy Gia Minh không?"

"Gia Minh... Bây giờ không thấy đâu cả. Hình như cơm nước xong mình thấy hắn ra ngoài... Đã nói là an ninh ở Paris không tốt, không nên một mình ra ngoài, hắn đúng là khác người... Cậu tìm hắn có việc gì vậy?"

"Ồ, không có gì, chỉ hỏi vậy thôi... Đúng rồi, Nghị Đình, buổi tối mình có chút việc, cậu ngủ trước đi, không cần chờ mình."

"Ừ."

Gật đầu, thấy Đông Phương Uyển chầm chậm ra ngoài, Hứa Nghị Đình nhíu mày. Suốt cả ngày đều nghe người khác nói về chuyện của Gia Minh và Tiểu Uyển, không phải nàng và anh họ thực sự thích nhau chứ... thật là một đôi khác người...

Chuyện này không có chỗ cho nàng nhiều lời, bất kể là bạn bè hay thuộc hạ, lung tung góp ý với người khác về chuyện như vậy rất dễ bị ghét. Nàng lắc đầu, quyết định làm như không biết gì cả.

Bước nhanh xuống lầu, Đông Phương Uyển đi xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm.

Dọc đường lén lén lút lút như kẻ trộm, đến khi vào trong xe nàng mới cẩn thận dè dặt lấy một tờ giấy được gấp cẩn thận từ túi áo ra so sánh với bản đồ nội thành Paris. Sau đó, xác định đường đi qua hệ thống GPS, nàng chầm chậm lái xe ra khỏi khách sạn.

Trong lòng khá khẩn trương, trái tim đập thình thịch thình thịch. Có lẽ vì lí do đó, nàng lái xe nhanh hơn bình thường nhiều lắm. Cẩn thận đối chiếu với bản đồ dọc theo đường đi, khoảng bốn mươi phút sau, nàng đi tới trước một khách sạn không xa hoa lắm tại quận 17 của Paris. Bên này không phải khu buôn bán phồn vinh của Paris, đập vào mắt là những ngôi nhà ở san sát như rừng rậm, vô số lồng bảo vệ cửa sổ giống như lao tù vậy. Mặc dù đèn đường sáng sủa nhưng những tòa nhà cao tầng đập vào mắt vẫn toát ra vẻ nặng nề và xám xịt. Nơi này có lẽ là khu bình dân của Paris rồi - nàng nghĩ - cầm tờ giấy đi vào cửa khách sạn.

Sau khi đưa thẻ căn cước cho tiếp tân trong đại sảnh xem, nàng nhận được chìa khóa của căn phòng số 1407. Phần lớn khách sạn ở phương tây không có tầng mười ba, nói cách khác, căn phòng này thực ra chính là ở tầng số mười ba. Thật là ghê tởm, nghĩ đến vẻ mặt ác ý của Gia Minh, nàng bĩu môi. Trong lúc thang máy đi lên, đứng trong không gian nhỏ hẹp, tâm tư nàng lại biến hóa.

Nếu như hắn lừa mình thì phải làm sao... Nếu ở đây không gặp được Giản Tố Ngôn, hắn lừa mình đến đây, vậy sẽ biến thành... cùng nhau thuê phòng... vậy...

Nghĩ như vậy, trong lòng thấp thỏm không thôi, trong đầu xuất hiện mấy thủ đoạn tàn khốc đối phó với kẻ háo sắc, thang máy đến mục đích, nàng hít sâu một hơi rồi đi ra ngoài. Mở cửa phòng, bên trong không có ai. Đây là một căn phòng bình thường của khách sạn, chỉ có vị trí bên cửa sổ được đặt một cái ống nhòm dài, góc độ đã được điều chỉnh tốt nhằm thẳng xuống quảng trường ở bên dưới. Trên ống nhòm có giắt một tờ giấy: Ở yên đây, không phải sợ, không sao đâu.

"Làm cái gì vậy..."

Nàng đến gần dùng ống nhòm xem thử. Trong tầm mắt là một khu phố có vẻ hẻo lánh, mấy chiếc xe yên lặng dừng ven đường, cũng có mười mấy người chia thành mấy nhóm đứng đó, có người ngồi trên lan can, có người dựa vào tường, cũng có người tựa vào cột đèn, nữ có nam có, đang tụ tập nói chuyện phiếm. Đông Phương Uyển nhìn một lúc, hình như từ tòa nhà phía đối diện lại có mấy người đi ra nhưng vẫn hoàn toàn không thấy bóng dáng Giản Tố Ngôn. Những phụ nữ kia cười rất tục tằng tựa như gái trăng hoa vậy, phần lớn đám đàn ông đều vẻ mặt hung ác, quần áo cổ quái, vừa nhìn đã biết không phải hạng tốt lành gì.

"Tên Cố Gia Minh này sẽ không gạt mình chứ..."

Đầy bụng phàn nàn, nàng ngồi đó loay hoay với ống nhòm một cách nhàm chán. Có điều theo thời gian trôi qua, nàng dần phát hiện một chuyện khá quái dị: những người dưới con phố phía dưới kia càng lúc càng nhiều hơn.

Có người đi xe đến, từ hai đầu đường hoặc trục phố chính ở phía ngoài rẽ vào, cũng có người đi ra từ những ngôi nhà gần đó. Đám người chào hỏi, cười nói, không có nhiều phụ nữ lắm. Cảnh này thoạt nhìn giống như xã hội đen tụ hôi vậy. Có khi ở hai đầu đường sẽ bắt gặp xe cảnh sát tuần tra qua, thấy đội hình như vậy liền quan sát một lát rồi lại chạy đi - đoán chừng bang phái này cũng có quan hệ với phía cảnh sát. Gần đến 9h, đám người túm năm tụm ba tụ tập ở con đường bên dưới sợ rằng đã lên tới con số gần hai trăm, thanh thế lớn, đội hình đồ sộ.

Đến 9h đúng, một bóng dáng mặc đồ trắng rốt cuộc cũng xuất hiện trong tầm nhìn. Áo khoác ngoài trắng muốt, tóc dài qua ngang vai, bước đi ưu nhã quen thuộc, cố gái đi tới từ phía đầu phố. Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn đến, trong đám người, một bầu không khí khó tả bắt đầu ngưng tụ.

"Lẽ nào chị Tố Ngôn là lão đại của những người này?"

Nàng thầm nghĩ như vậy, song chuyện phát sinh tiếp theo lại không giống những gì nàng nghĩ.

_______o0o________

Cô gái mặc áo khoác màu trắng xuất hiện ở đầu phố, đồng thời, có người chạy lên lầu hai của một tòa nhà:

"Lão đại, xem ra con đàn bà kia thực sự tới rồi."

"Tao thấy rồi."

Gã đàn ông trên mặt có một vết sẹo dài khoanh tay trước ngực, đứng bên cửa sổ lầu hai nhìn người con gái ở bên dưới, nói:

"Sam, mày có ấn tượng gì với con đàn bà này không?"

"Không có."

Liễu Sĩ Kiệt lắc đầu,

"Chưa từng thấy cô ta."

*****

"Thật xinh đẹp."

Mặt sẹo cười,

"Cũng rất to gan. Tao chưa thấy ai gặp đội hình như vậy rồi mà vẫn dám đi thẳng tới. Chúng ta xuống xem cô ta muốn nói gì thôi."

Hắn nói xong liền xoay người ra khỏi phòng. Liễu Sĩ Kiệt cũng theo phía sau, nói:

"Lão đại, có cần cho người lấy súng không?"

"Làm ơn đi! Chúng ta có hơn hai trăm người, cô ta chỉ có một mình. Nếu muốn xung đột chính diện, cô ta dám đi thẳng đến như vậy? Nhất định là trong tay nắm giữ lợi thế nào đó. Trước hết cứ xem cô ta muốn nói gì đã... Có điều, cô ta giết Gấu Trắng, hôm nay đám Andrea lại bị giết một cách khó hiểu, bất kể vì chuyện nào, hôm nay cô ta đừng mong ra ngoài được."

Hắn lạnh lẽo cười,

"Nhưng để đề phòng bất trắc, bên trên đã sắp xếp xong xuôi chưa?"

"Tay súng bắn tỉa đã chuẩn bị xong."

"Như vậy là tốt rồi!"

Nhún vai, hắn dẫn đầu đi qua cánh cửa cuối hành lang. Cô gái áo trắng ung dung đi về phía này, nhưng ánh mắt nàng lại rơi vào Liễu Sĩ Kiệt, khóe miệng nhếch lên tựa như mãnh thú khát máu nhìn thấy con mồi của mình.

Ba mươi mét, hai mươi lăm mét, hai mươi mét... Mặt sẹo nở nụ cười, giang tay ra nghênh đón.

"Này, vị mỹ nữ kia, xin hỏi hôm qua là cô đập phá cửa hàng nhỏ của tôi phải không? Trước tiên xin giới thiệu, bọn họ thường gọi tôi là Gabriel.... Ồ, xin hỏi cô có biết tiếng Pháp không? Nếu không ở đây tôi cũng đã chuẩn bị người phiên dịch tiếng Anh hoặc tiếng Trung."

Nghe thấy Gabriel lên tiếng, cô gái áo trắng mỉm cười, thản nhiên lắc đầu. Nàng cứ đi thẳng tới, đám tay chân tụ tập xung quanh không ngăn cản nhưng đều vây quanh một cách tràn đầy địch ý, ngăn cản lối thoát đi của nàng. Đến lúc này, một gã đàn ông rốt cuộc cũng đưa tay ra đẩy vai nàng một cách khiêu khích.

Sau đó là tiếng hét thảm thiết. :

Trong nháy mắt đó, cô gái chỉ tùy ý giơ tay trái lên bắt lấy bàn tay đang đẩy tới rồi bẻ ngược lên. Tiếng xương vỡ vụn vang lên, đồng thời, gã này bị một cái tát đánh nằm bẹp xuống đất, máu tươi chảy ra ồ ồ từ thái dương. Mà hoàn thành những động tác này, bước tiến của cô gái hoàn toàn không có chút dừng lại. Nhưng sau một giây, hai tên tay chân lợi hại nhất của Gabriel là Hôi Lang và Sơn Sư đồng thời vọt lên, đưa tay ngăn lại bước tiến của nàng.

Cô gái dừng lại, tuy nhiên, tiếng Pháp chính gốc lạnh nhạt vang lên trên đường:

"Hôm nay tôi đến đây không phải để làm quen với ai, người hôm qua đã truyền đạt cụ thể ý định của tôi rồi. Giao ra người phía sau ông, tôi sẽ rời đi."

Ánh mắt liếc về phía gã đàn ông bị cô gái đánh ngã, Gabriel nhíu mày:

"Tôi giao ra sẽ có lợi gì? Nếu không giao sẽ có hại thế nào?"

Cô gái cười, thành khẩn gật đầu tựa như một nhân viên bán bảo hiểm tìm đến nhà người ta vậy:

"Giao, các người có thể sống sót. Không giao, các người sẽ chết."

Có vẻ không ngờ lại nhận được câu trả lời trực tiếp như vậy, Gabriel ngẩn người, sau đó đột nhiên cười phá lên. Hắn vừa cười, đám người xung quanh cũng bật cười một cách giễu cợt. Gã đàn ông có ngoại hiệu Sơn Sư tiến lên một bước, cúi đầu nhìn nàng:

"Tôi nghĩ cô muốn chết hả?"

Gabriel cười đủ, nói:

"Cô dựa vào cái gì?"

Dường như hoàn toàn không cảm thấy áp lực khổng lồ khi bị hơn hai trăm người bao vây, cô gái áo trắng vẫn mỉm cười:

"Vốn có thể nói rất nhiều thứ, chẳng hạn như tôi biết kế hoạch của các ông, chẳng hạn như rất nhiều chuyện có thể dùng để uy hiếp các ông, nhưng không cần thiết. Những gì tôi đang nói chính là sự thật sắp xảy ra, không có uy hiếp dư thừa đáng nói nào cả. Giao người, các người sống, tôi rời đi. Không giao người, tôi giết các người, dẫn người đi. Chỉ đơn giản như vậy."

Có lẽ thái độ bình tĩnh khác thường của cô gái khiến đám người xung quanh cũng cảm thấy áp lực quỷ dị, tiếng cười thưa thớt ngừng lại. Liễu Sĩ Kiệt tiến lên một bước:

"Rốt cuộc cô là ai?"

"Tôi là Giản Tố Ngôn, đến đây vì Liễu Chính."

"Vậy hả, tốt, cô Giản Tố Ngôn!"

Cô gái vừa nói hết lời, vẻ mặt Gabriel đã trở nên dữ tợn, vươn tay ra chỉ thẳng vào mặt đối phương,

"Bất kể thế nào tôi cũng có thể cho cô biết, cô đừng hòng rời khỏi đây."

Nói xong những lời này, đang muốn xoay người lại thì động tĩnh ở đầu đường đã thu hút sự chú ý của hắn. Hơn trăm ánh mắt đồng loạt nhìn sang, chỉ thấy một chiếc xe hơi hoa lệ đang chầm chậm chạy về phía bên này. Hơn mười người ra hiệu bên này không thể đi vào nhưng dường như tài xế không hề nhìn thấy, chiếc xe vẫn cứ lao thẳng tới. Loại xe này phần lớn đều có thể chống đạn, không nhận được chỉ thị cụ thể, đám người kia cuối cùng cũng chỉ có thể tránh ra, mặc cho chiếc xe kia dừng lại cách bên này khoảng ba, bốn mươi mét.

Đang bị vây giữa đoàn người, Giản Tố Ngôn nhún vai, nói:

"Ồ, khách không mời mà đến..."

"Rốt cuộc là ai..."

Gabriel và Liễu Sĩ Kiệt đồng thời nhíu mày, quay lại nhìn Giản Tố Ngôn. Có điều bọn hắn sẽ không thực sự vì chuyện này mà lo lắng, một chiếc xe như vậy có thể chứa được bao nhiêu người chứ. Đám người xung quanh cũng chờ đợi biến hóa tiếp theo.

Khoảng nửa phút sau, rốt cuộc một cánh cửa của chiếc xe hơi màu đen cũng mở ra, một cô gái bước xuống xe.

Khuôn mặt tinh xảo mang theo nụ cười kiệt ngạo, đồ tây phẳng phiu, cà vạt, tóc buộc thành đuôi ngựa đơn giản, đeo một đôi găng tay trắng thoạt nhìn giống một quản gia của quý tộc thường thấy trong phim ảnh. Ánh mắt nàng quét qua hơn hai trăm người xung quanh, hơi dừng lại trên người Giản Tố Ngôn một chút, giương cằm lên xem như chào hỏi. Nàng đi đến mở cửa sau chiếc xe hơi ra, sau đó, tiếng lộp cộp trong trẻo do giày cao gót dẫm xuống mặt đường quanh quẩn trên con phố.

Đó là một cô gái mặc lễ phục màu tím sẫm, dường như vừa mới trở về từ một buổi dạ hội quý tộc long trọng, trên khuôn mặt tuyệt đẹp của nàng toát ra đầy vẻ cao quý, váy dài thướt tha, giày cao gót cao và nhọn, đôi găng tay màu trắng được thêu viền hoa, trên cổ trắng nõn là một sợi dây chuyền bằng đá quý quý giá, mái tóc dài được tỉ mỉ chải chuốt làm toát ra vẻ tươi đẹp mà ưu nhã. Nàng quét mắt qua đám người phía trước, sau đó dừng lại trên người cô gái áo trắng, nở nụ cười.

"Rốt cuộc các người là ai? Không phải việc của mình thì tốt nhất là không nên xen vào!"

Mắt thấy hai cô gái hoàn toàn không có vẻ là người bình thường, mặc dù Gabriel không đến nỗi sợ hãi nhưng vẫn cẩn thận cảnh cáo một câu. Nhưng mà, đáp án nhận được lại không theo mong muốn của hắn.

"Chuyện nực cười nhất trên thế giới là một số người rõ ràng chỉ là cừu nhưng lại cứ cho rằng mình là sói..."

Thậm chí không thèm nhìn Gabriel, trong tiếng giày cao gót nện xuống mặt đường, dưới ánh mắt soi mói của hơn hai trăm người, cô gái mặc lễ phục dạ hội nghênh ngang bước về phía Giản Tố Ngôn, nở nụ cười ưu nhã và vui vẻ,

"Cuối cùng cũng gặp, Giản Tố Ngôn.

Paris, buổi tối ngày 23 tháng 1 năm 2000, trong bầu không khí thế này, từ ý nào đó mà nói, ba "cô gái" kinh khủng nhất trên thế giới rốt cuộc cũng tụ tập lại với nhau lần đầu tiên.

"Vận Mệnh Chi Nữ" Kelly Denime.

"Nữ Hoàng U Ám Thiên Cầm" Natalie Anne.

Giản Tố Ngôn.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-475)