Vay nóng Homecredit

Truyện:Ẩn Sát - Chương 353

Ẩn Sát
Trọn bộ 475 chương
Chương 353: Máu nhuộm đường phố
0.00
(0 votes)


Chương (1-475)

Siêu sale Lazada


Chiếc áo màu tím nhẹ bay, dưới ánh đèn, thân ảnh kia trông rất cao quý nhưng lại lạnh lùng, cũng không biết là vì sao, hơn hai trăm người tụ tập ở trên con đường này lại trở nên yên tĩnh, họ có thể nghe rõ tiếng bước chân vang lên.

Kelly mặc một bộ quần áo đơn giản nhàn nhãn dựa vào xe hơi, mỉm cười nhìn cảnh tượng này, xung quanh toàn là thành viên xã hội đen bất thiện, nếu nhìn từ phía trên thì sẽ thấy, đám người này đã vây con đường chật như nêm cối.

Trát Lôi Đặc (1) diện mục âm trầm quan sát toàn bộ.

(1): tên này phiên âm sang tiếng Anh cực kỳ khó chịu, mình để tiếng Trung.

Để thành lập được một tổ chức xã hội đen lớn như thế này, hắn đương nhiên là phải đánh nhau không ít, cũng có những trận lượm được mạng sống từ biên giới cõi chết, cho nên hắn mới có địa vị như ngày hôm nay.

Hiện giờ cảnh tượng tuy rằng kỳ quái, nhưng mà vẫn chưa khiến hắn sợ hãi được, nhìn 3 cô gái trước mắt đang có thái độ vô cùng ung dung, có thể khẳng định họ có điều gì đó làm chỗ dựa, hắn thu hồi cái lắc đầu khinh địch, hiện giờ hắn chỉ có một quyết định duy nhất.

Đàm phán phải dựa vào khả năng và thực lực, hiện giờ 3 cô gái đang tỏ thái độ không coi ai ra gì, nếu như ra điều kiện, họ sẽ chẳng coi hơn 200 con người này vào đâu, cho nên nếu mà đứng à ê thì không bằng chiếm lĩnh chủ động.

Mắt thấy cô gái mặc trang phục ưu nhã đi xuyên qua đám người, ánh mắt hắn trở nên nghiêm túc, phất phất tay:

"Không cần phải nói chuyện gì nữa, giết các nàng."

Nói xong câu đó, hắn xoay người rời đi.

Nhưng mà chỉ mới xoay người được một nửa, hắn đã ngẩn ngơ đứng tại chỗ, bởi vì trước mắt hắn, Natalie đã xuất hiện với nụ cười ưu nhã, cái áo dài trắng bay trong không khí, giống như là nàng đã đứng đó từ rất lâu rồi, chỉ chờ hắn xoay người là thấy.

Không khí lúc này như đọng lại, trong một phòng của khách sạn cách đó mấy trăm mét, Đông Phương Uyển không thể tin tưởng dụi dụi mắt.

Sau một khắc, cô gái kia khẽ cười, cất tiếng thánh thót:

"Ngươi thực sự quyết định như vậy?"

Thanh âm kia mang nét đặc trưng của quý tộc Bắc Âu, cảnh tượng như mộng như ảo có một ma lực giống như thôi miên, nhưng mà Trát Lôi Đặc đã kịp phản ứng, hắn nắm bàn tay to lớn lại, không chút thương hương tiếc ngọc đấm lên khuôn mặt của mỹ nữ.

Cùng lúc đó, chiến đấu cũng bộc phát, vô số người cầm mã tấu, cương côn, xích sắt đập vào chiếc xe.

Trong xe có rèm, ở vị tró phó lái, có một người thở ra một luồng hơi trắng.

Natalie nhẹ nhàng nâng tay trái.

Giống như bị một lực đạo vô hình ngăn cản, trọng quyền của Trát Lôi Đặc từ từ xượt qua đỉnh đầu của Natalie, một quyền chưa xong, quyền thứ hai của hắn đã tung ra, đánh về phía tiểu phúc của nữ từ mềm yếu, vừa nãy bị cảnh tượng làm cho kinh sợ, tới bây giờ hắn mới toàn lực phản kích.

Quyền của hắn xé gió rít gào trong không khí, Natalie mỉm cười lui ra phía sau một bước, lại lui tiếp một bước nữa, quyền thứ 3... quyền thứ 4, thứ 5... Vốn đang tập trung toàn bộ tinh thần vào những cú đấm, đột nhiên Trát Lôi Đặc sững sờ.

Cô gái trước mắt, bay!

Trong lòng hắn nổi lên một cảm giác giống như ảo giác, nếu như không phải hắn tập trung toàn bộ tinh thần vào trước mặt, thì hắn sẽ không phát hiện ra sự thực khó tin này. :

Chiếc áo tím đung đưa, giống như là một vũ công đang bước, nhưng mà hai chiếc giày cao gót kia đúng là rời khỏi mặt đất, tuy cách đất không cao, nhưng mà hắn có thể khẳng định, cô gái đã hoàn toàn tách khỏi mặt đất, giống như là bị quyền phong hung ác của hắn thổi bay.

Ngay khi phát hiện ra sự thực này, cánh tay mang bao tay trắng muốt của cô gái đã đột phá qua phòng ngực của hắn, ngón tay nhỏ dài điểm vào ngực hắn một cái.

Trong nháy mắt này, Trát Lôi Đặc cũng đấm mạnh một quyền, hai thân ảnh lập tức tách ra.

Thân hình Trát Lôi Đặc giống như một ngôi sao bị đẩy bay ra ngoài, khi thân hình còn đang ở giữa không trung, hắn có một nghi vấn, quyền kia của hắn không biết có trúng đối phương hay không, hắn cảm nhận là hình như chẳng trúng gì cả.

Trong tầm mắt của hắn, hắn thấy cô gái kia bay lên, giống như bị trọng quyền của hắn đánh trúng phải xoay tròn, tà áo nhẹ bay, sau đó là những tiếng cười to "ha ha" chẳng kiêng nể chút nào.

Trong không khí đột nhiên hiện lên những đường đen không bình thường.

Thân hình Trát Lôi Đặc ngã phịch xuống đất.

Lần này rơi đương nhiên không nhẹ, nhưng với một người trải qua trăm trận như hắn đương nhiên biết điều chỉnh lực rơi, ánh mắt hắn liếc ngang sang phía cột đèn bên cạnh.

Một thân ảnh trắng xóa đang xoay tròn, nhẹ nhàng rơi xuống đất, hai tay ưu nhã vung lên, những thanh âm ba ba xuất hiện, nàng tươi cười, đột nhiên ánh đèn vụt tắt.

Đèn trên đường vẫn sáng, chiếu sáng con đường như ban ngày, mất đi một cái đèn cũng chẳng ảnh hưởng tới thị giác, nhưng mà chuyện phát sinh sau đó đã đả kích hắn mạnh mẽ.

Bên cạnh cô gái có 4 người đột nhiên bay lên, 4 người này vốn định xông tới hỗ trợ hắn, nhưng mà bị người khác không một tiếng động cắt cổ, máu phun thành vòi, 4 cái thi thể không đầu ngã xuống đường, cây cột bắt đầu nghiêng về phía đám đông và đổ ầm xuống.

Trát Lôi Đặc lúc này mới đại khái đoán được chuyện gì xảy ra, thân hình của cô gái kia xoay tròn, nhưng mà những đao phong vô hình đã liên tiếp chém đứt những người ở xung quanh nàng.

"Gặp quỷ rồi!"

Cảnh tượng này ít ra cũng có thể giải thích được vì sao 3 cô gái này lại không sợ hãi, Trát Lôi Đặc bỗng nhiên sờ tay vào ngực, hắn còn chưa kịp rút súng thì một thân hình to lớn đã bay tới, đập thẳng vào người hắn.

Người máu này chính là Sơn Sư, hắn nghiêng đầu nhìn lại, đã thấy cô gái mặc áo trắng kia trở tay tóm lấy Hôi Lang, xoay một vòng như cối xay gió, ném lên không trung, đầu hắn đập vào cột đèn đường, máu tươi chảy ra, đèn đường chập chờn, lúc sáng lúc tối, cây cột sắt cũng bị hõm vào, cô gái tên là Giản Tố Ngôn thuận thế xoay tròn một cái.

Cái mã tấu trên tay của Hôi Lang lúc này nhanh như điện bổ vào đầu một đại hắn, mấy người xung quanh ngã xuống, có người đứt tay, đứt chân, có người ngực bị bổ tung, chắc là không sống được bao nhiêu nữa, thủ đoạn giết chóc của nàng biến nàng thành một cô gái ma quỷ.

Đám người này ở trong một đại bang, đương nhiên ai cũng có súng, nhưng hiện giờ là đang ở trong tổng bộ, giả như có mấy trăm người triển khai bắn nhau ở đây thì không khác gì bạo động vũ trang, cho dù cảnh sát Paris hiện giờ không biết, thì sau này bọn họ đừng mong đặt chân ở Paris.

Mặt khác, vốn hắn cũng đoán được hôm nay sẽ có đánh nhau quy mô lớn, nên mới tập trung anh em về đây, định giải quyết người của đối thủ, đồng thời mở một vũ hội cuồng hoan, hiện giờ trong đầu hắn chỉ có một ý niệm đó là hối hận sâu sắc.

Cho dù thế nào thì cũng có người mang theo súng, mặc dù đang bị đánh tan tác nhưng đối phương cũng chỉ có 3 người, ưu thế vẫn ở bên hắn, huống chi ở trên cao hắn còn an bài người tập kích... chỉ cần có thể sống qua trường hỗn loạn trước mắt này đã...

Trong đầu hiện lên sự an ủi như vậy, Trát Lôi Đặc nằm trên mặt đất cắn răng một cái, rút súng lục ra, cùng lúc đó, mấy người khác cũng cầm khảm đao hét lớn xông về phía Natalie.

Đột nhiên, bốn cái đầu của bốn người xông tới văng ra ngoài, không ai dám la hét, không ai dám lao tới.

Natalie mỉm cười đi tới chỗ Trát Lôi Đặc, hai ngón tay giống như nhạc trưởng điểm trong không khí.

Người xông tới đầu tiên đột nhiên bị một cơn gió cuốn lên không trung, sau đó Natalie lại điểm một ngón tay vào hắn.

"Bằng"

Tiếng súng vang lên, thân hình người kia nổ tung như hoa tuyết, những mảnh vụn thi thể rơi xuống trước mặt Trát Lôi Đặc.

Cô gái kia vẫn không dừng lại tiếp tục tiến bước.

"Ma quỷ!"

Lại một tiếng súng vang lên, một cỗ thi thể khác lại nổ tung, ba người này lần lượt biến thành cái lá chắn trước người Natalie, không còn ai dám xông lại, mấy người vốn hơi lao ra bây giờ hốt hoảng xoay người, đám người ở phía sau loạn thành một đống, Trát Lôi Đặc lớn tiếng kêu gào, nhưng làm gì còn ai có động cơ nữa.

"Bằng, bằng, bằng, bằng."

"Cách"

Natalie xuất hiện ở trước mặt, ngón tay nàng vươn ra, điểm một cái, một thanh âm thanh thúy vang lên, ngay sau đó, những tiếng kim loại va chạm liên tiếp vang lên.

Trát Lôi Đặc nhìn thấy không biết ở trước họng súng của mình từ lúc nào lại xuất hiện một tấm sắt đen kịt, nó đang bay lên trên không trung, toàn bộ những viên đạn đều bắn vào tấm sắt, một viên đạn không biết lạc kiểu gì lại trúng vào một tên nam nhân đang định tiến lên tập kích Giản Tố Ngôn.

*****

Không một ai giải thích được hiện tượng này, ngón tay của Natalie vươn ra điều khiển cái tấm sắt, nhưng mà bản thân tấm sắt và ngón tay của nàng lại không hề tiếp xúc.

Ngoại trừ không khí, cái tấm sắt kia chưa hề tiếp túc với vật gì khác, nó bị điều khiển như một nô lệ có ý thức, trái với quy luật tự nhiên.

Đồng Tố Ngôn xuất thủ như điện, mỗi một kích đều cương mãnh vô cùng, giở tay nhấc chân đều có người phun máu rồi ngã xuống, Kelly thì lại có chút quỷ dị, bất cứ ai xông lại nàng thì đều bị đâm một đao ở sau lưng, cho dù thân thủ đối phương có nhanh nhẹn tới đâu.

Thế nhưng, những điều này còn nằm trong phạm vi nhân loại, còn Natalie thì lại khác, nàng đã biến thành một hiện tượng tự nhiên, Trát Lôi Đặc há to mồm, Liễu Sĩ Kiệt ngẩn ngơ, không người nào dám tiến lên.

Nhưng mà có thể do cực độ sợ hãi mà trở nên điên cuồng, khi Natalie tiến thêm một bước, có một người cầm xích sắt hét lớn một tiếng, tiếp tục xông lên, việc này làm cho hai gã đồng bạn ở bên cạnh cũng lao theo.

Cái tấm sắt xoay tròn trên không trung một vòng, Natalie cười nắm lấy tấm sắt, bước một bước dài.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì tuyệt đối khó có thể tưởng tượng một cô gái mặc trang phục dạ hội ưu nhã lại có thể bước một bước như động tác bắn cung, nàng dùng tấm sắt ngăn cản mấy cái xích sắt to lớn đang lao tới.

Bang... bang... ầm..

Những âm thanh va chạm liên tiếp vang lên, những sợi xích sắt va chạm với tấm sắt đều vỡ thành những vụn nhỏ, thân hình của mấy người kia bay ra ngoài như đạn pháp, những người phía sau bị đập trúng, ngã chồng lên nhau như một ngọn núi.

Dường như có chút đắc ý với cảnh tượng này, Natalie mỉm cười thu tấm sắt lại, đưa mắt nhìn về phía Giản Tố Ngôn, hai người bên cạnh đã móc súng ra, chỉ là lúc này đám người đang hỗn loạn, sợ bắn trúng quân mình nên không dám bắn.

"Này, Giản Tố Ngôn, đón!"

Cố sức vung tấm sắt, sau đó cái tấm sắt nặng nề kia bị ném như một chiếc đĩa bay tới cô gái áo trắng.

Cái tấm sắt vẽ trên không trung thành một hình vòng cung, hai gã đàn ông cầm súng hùng hổ lao ra, lúc này giống như xe lửa bị đánh bay ra ngoài, đập vào những người ở sau, đầu một người bị tấm sắt ném trúng, nhất thời não óc văng tung tóe khắp nơi. Gia Minh quay đầu lại, cũng hoảng sợ vì trông tấm sắt kia đang như sao xẹt bay tới.

Dị năng giả khác người chỉ ở một điểm, nhưng lại có rất nhiều điểm hạn chế, Bùi La Gia huấn luyện sát thủ luôn coi dị năng là một vũ khí lợi hại nhất, Dị năng giả cũng không phải vạn năng, dị năng của bọn họ cũng có những lúc hạn chế, lúc này độ mạnh không cao.

Giống như là Chư Thần Vô Niệm đã phát huy dị năng tới mức cực hạn, khiến cho thân hình hắn không thể nào chịu nổi, rơi từ trên cao xuống mà chết.

Đương nhiên cũng có một số người ngoại lệ, đó là những người có trình độ siêu việt, trước kia hắn đã từng dựa vào dị năng của mình thoát khỏi truy sát của sát thủ người lùn và giết ngược lại.

Nhưng mà trong khi hắn liên thủ với Nguyên Lại Triêu Sang, hắn cũng mấy lần cửu tử nhất sinh, ở những giây phút cuối cùng phải nhờ vào vận may mới giữ được mạng.

Có khi chỉ có ngoại tộc Hấp Huyết Quỷ, cùng với Natalie đã trải qua hai lần tỉnh lại, mới có được loại dị năng điều khiển mọi vật như vậy, hiệu quả đúng là kinh người.

Cái tấm sắt xoay tròn bay tới, lực như thiên quân, cô gái áo trắng hai tay xoay tròn, sau đó tóm lấy sườn tấm sắt, kình phong bắn ra, hai người đứng gần lập tức đứt mất một cánh tay.

Cô gái áo trắng xoay tròn một vòng, sau đó quát lớn:

"Kelly!"

"Uy uy uy, đùa cái gì vậy, hai con quái vật các ngươi cứ đùa tiếp là được rồi, ta ta ta ta... Đừng cản ta a..."

Mắt thấy tấm sắt xoay tròn bay tới, Kelly quay đầu bỏ chạy, một đám người phía trước vung đao chém tới, nàng vung tay, chớp mắt một cái nàng đã xuất hiện ở sau đối phương, trở tay đâm một cái vào gáy đối phương, sau đó quay đầu lại nhìn thì tấm sắt đã tới trước mặt.

Nàng bất đắc dĩ vung tay, một cây gậy giống như trúc màu vàng xuất hiện trong tay nàng, binh một cái cắm vào tâm điểm xoay tròn của tấm sắt, trong nháy mắt tia lửa bắn ra bốn phía, những thanh âm bén nhọn vang lên chói tai.

"Nha ——"

Quát to một tiếng, nàng trực tiếp tung cái tấm sắt đang xoay tròn lên không trung, sau một khắc, tấm sắt lao đi vùn vụt, đập thẳng vào cửa sổ lầu hai của một căn nhà, không biết là bên trong vỡ những cái gì, nhưng mà tia lửa bắn ra tứ phía.

Tóm lấy cây gậy sắt, Kelly vỗ hai tay:

"Hai người các ngươi muốn giết người hay sao!"

Mắt thấy có người xông lại, thân hình nàng nhoáng lên một cái, xuất hiện ở sau đối phương, cứ mỗi lần ra tay là giết chết một người.

Tới lúc này, bốn gã nam tử mặc tây trang ở trong chiếc xe có rèm đi ra, bọn họ đứng ở cạnh cửa, chỉ cần người nào cầm súng là họ tia cho một phát đạn, người có thể đi theo Natalie tới đây, đương nhiên phải là những người có vị trí cao ở U Ám Thiên Cầm, sắc mặt họ lạnh lùng, cứ một lần vung tay là súng đối phương lại bay ra ngoài, thỉnh thoảng có một số lính đánh thuê có kinh nghiệm, hỏa lực mạnh xuất hiện, nhưng cũng không thể nào áp chế được họ.

Cầm chiếc ống nhòm trong một gian phòng của khách sạn, Đông Phương Uyển trợn mắt há mồm, hầu như ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn, nàng là người đứng ở trên cao lên có thể quan sát rõ nhất, một đội ngũ hơn 200 người bị 3 cô gái giống như 3 cơn lốc quét qua, Kelly động tác quỷ dị, cô gái áo tím lực lượng siêu nhiên, Giản Tố Ngôn thẳng thắn lưu loát.

Nàng nhìn thấy có 3 người khác lại xông lên, nhưng lại bị Giản Tố Ngôn đồng thời chế trụ cánh tay, cây gậy sắt đập nát đầu từng người một, thân hình họ bị đạp bay, cứ tiến lên một bước là đầu một người lại bị đập nát giống như dưa hấu, vậy mà nàng chẳng thèm nhìn tới.

Trước đây, Đông Phương Uyển đã chứng kiến sự lợi hại của Giản Tố Ngôn, thường cho rằng Giản Tố Ngôn hay tham dự những chuyện nguy hiểm, nhưng mà toàn bộ sự tưởng tượng của nàng cũng không thể so sánh với cảnh tượng trước mắt.

Trong tưởng tượng của nàng không có máu tanh và cuồng bạo, nhưng mà sự thực lúc này đã phá vỡ toàn bộ sự tưởng tượng ấu trĩ trước kia, nàng đã đánh giá thấp năng lực của người ta rồi.

Một người mà đối mặt với hơn 200 người cũng không hề sợ hãi... cho dù là 3 người, nhưng cũng chẳng khác nhau là bao.

Hiện giờ đối phương còn có súng, vậy mà họ vẫn tiến lên, giết người như giết nhái, mấy giây trước nàng còn nhìn thấy một người cầm súng, lẫn trong đám sông, vậy mà hắn đã bị khảm đao chém chết.

Thảo nào Gia Minh không muốn cho nàng biết chuyện này, nếu không phải thực té nhìn thấy, thì dù hắn có kể ra, nàng cũng chỉ nghĩ đó là dọa người.

Ừng ực một tiếng, cũng không biết là nuốt bao nhiêu nước bọt, đột nhiên, một đạo thân ảnh có một bóng người nào đó xoẹt qua ống nhòm, nàng ngẩng đầu lên, hình như có người ngã từ trên lầu xuống, hình như là...

Thò cổ ra ngoài cửa sổ, thấy một người đã nằm chết ở con đường bên dưới, còn chưa kịp xác định kỹ xem đối phương chết thật hay chưa, thì một cửa sổ của gian phòng khác đã vỡ tan, nàng nhìn rõ có một bóng người rơi xuống, bẹp một tiếng chết ngay tức khắc, cùng lúc đó, ở trên tòa nhà đối diện cũng có một người rơi xuống.

"Đùa... Đùa cái gì vậy... , tự sát tập thể hay sao..."

Đông Phương Uyển đứng trước cửa sổ suy nghĩ, đột nhiên nàng nghe thấy trong phòng mình có tiếng động, nàng rón rén đi tới cửa, giật ổ khóa một cái, nhìn ra ngoài với ánh mắt thăm dò thì trong tai lại vang lên tiếng một người ngã, một thân hình ngã xuống thảm của hành lang cách đó không xa, máu tươi nhuộm đỏ.

"Đấu súng...."

Có mấy người đi tới, kéo thi thể kia đi, trông như một đội hình như làm vệ sinh, tên đầu lĩnh nhìn lại mấy cái, sau đó còn cười rộ lên, gật đầu nhìn nàng cười.

Đứng ở cửa sững người trong một lúc, nàng mới nhớ ra người đàn ông trước mặt này chính là nam nhân theo Kelly Denimes đến Giang Hải, tên là Charles, không biết là vệ sĩ hay là bạn trai...

Tới lúc này, trong lòng Đông Phương Uyển đã hiểu, ba người kia nhìn thì giống như tàn sát, nhưng mà thực tế thì ở xung quanh chỗ này đã bị một số lượng lớn người bao vây, khống chế cục diện.

Nàng nhìn đống máu mấy lần, cảm giác buồn nôn xông lên, vội vã đóng cửa phòng, bây giờ nàng mới hiểu, vì sao Gia Minh lại để lại một tờ giấy nói nàng không nên sợ hãi.

Cầm ống nhòm tiếp tục quan sát cảnh tượng bên dưới, có lẽ đã qua một khoảng thời gian, cho nên số người tử thương nằm trên mặt đất không ngừng tăng lên, máu tươi chảy thành dòng, dọc theo rãnh đường y như một con sông máu.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-475)