← Ch.392 | Ch.394 → |
Gần cuối năm, việc buôn bán kém đi, gần 11h, hắn ngừng gọt hạt dẻ, thu dọn đồ đạc.
Cất kỹ hạt dẻ, uống một chén nước, sau đó cầm cái chổi bắt đầu dọn dẹp, còn hai ngày nữa là tết, thỉnh thoảng có một số thanh âm pháo hoa truyền tới, những đốm sáng nở rộ trên bầu trời. Đột nhiên, hắn đứng thẳng người, ánh mắt giống như nhìn xuyên qua rèm cửa sổ, nhìn về phía một... hướng khác.
Hơn nửa tháng trước hình như có một thứ gì đó đã phá vỡ trong đầu hắn, hiện giờ ác cảm và sát ý đã kéo linh hồn của hắn trở lại thực tại.
Người đàn ông cao gầy buông ống nhòm xuống, đưa cho Ngân Hổ ở bên cạnh:
"Cô ta ở nhà."
"Vậy còn nói cái gì, giết chết nó, sau đó chạy trốn."
Ngân Hổ nhai kẹo cao su, trong ánh mắt hiện lên một sự hung ác nham hiểm, hắn rút tay trái đang đút trong túi áo, đưa súng cho người bên cạnh, nói:
"Không cần lo lắng tiếng động, lúc này... người ta sẽ coi như pháo nổ mà thôi."
Cái khu vực này là nơi hẻo lánh, năm người đi qua một khu rừng phủ kín tuyết, tiếng bước chân đạp tuyết xào xạo, sau đó họ đi lên đường, tới một căn nhà hơi nghiêng, trong bầu trời đêm thỉnh thoảng có một tia sáng lóe lên.
Khi đi qua bãi đỗ xe, Nhãn Kính dừng lại một chút, đưa tay gõ chiếc xe hàng.
Ngân Hổ nhìn thoáng qua, nhíu mày.
"Người bán hạt dẻ rang đường?"
"Chính là căn nhà này..."
Đứng ở dưới lầu, năm người ngẩng đầu, nhìn về phía tầng trệt đối diện, nhưng họ không thấy gì cả, Ngân Hổ chép miệng, mấy người đi vào hành lang của lầu một, hắn phun ra kẹo cao su, dính luôn vào cửa, sau đó bắt đầu gõ cửa.
Mấy giây sau, cửa mở, năm khẩu đồng thời chĩa lên, nhưng mà trước mắt họ lại là một người đàn ông, Nhãn Kính đột nhiên đẩy người này dính lên tường, họng súng chỉ vào trán đối phương, Ngân Hổ và ba người còn lại nhanh chóng vọt vào trong, đạp thẳng cửa phòng ngủ.
Trong phòng, mấy người chia nhau tìm kiếm, sau đó tập trung lại.
"Không có..."
"Không có..."
"Chẳng phải cô ta ở nơi này một mình hay sao?"
Ngân Hổ nhìn mấy người xung quanh, sau đó chỉ súng ra cửa:
"Vậy người này là ai?"
Nhãn Kính nghiêng đầu:
"Hình như cũng đợi cô ta trở về nhà giống như chúng ta?"
Đúng vào lúc này, một gã thủ hạ của Ngư Đầu cất tiếng nói:
"Thằng này... là cái thằng bán hạt dẻ rang đường đây mà..."
Nghe thấy vậy, Ngân Hổ sửng sốt một lát, sau đó "ha ha" cười rộ lên:
"Là thằng bán hạt dẻ rang đường? Bọn họ ở chung? Chúng mày chẳng phải nói với tao, nó là một thằng ngốc, chẳng biết cái gì hay sao? Vậy bây giờ..."
Hai tay của hắn đấm đấm vài cái trên không trung, đi ra phía cửa: "Vậy bây giờ... chúng mày nói cho tao biết hắn đang suy nghĩ gì? Làm chuyện... Ha ha. Anh đẹp trai, bây giờ anh có thể nói cho tôi biết tại sao anh cúi đầu cả ngày, cuối cùng thì anh ở đâu..."
Dí súng vào trán đối phương, Ngân Hổ sắc mặt nhăn nhó, nghiến răng nghiến lợi, nói:
"Mày bây giờ... đang suy nghĩ! Nghĩ! cái! gì! A!"
Lần này thật sự là lật thuyền trong mương, trong lòng hắn đang chửi đám thủ hạ không chuyên nghiệp, sắc mặt hắn trở nên giận dữ tới mức dọa người.
Đột nhiên, người đàn ông bị đẩy sát vào tường ngẩng đầu, nở một nụ cười ôn hòa:
"Tao chẳng làm gì cả."
"Ách?" Vốn biết thằng ngốc này không nói chuyện, hắn đột nhiên mở miệng làm cho 5 người đồng thời chú ý.
"Cho nên... nếu chúng mày loạn, tao sẽ làm rất phức tạp."
Sau một khắc, thanh âm xương vỡ vang lên, Nhãn Kính cả người bay về phía sau, lại sau một khắc, cổ hắn trúng một đấm, toàn bộ xương cổ đều vỡ vụn, đầu và thân hình như gập lại. Cùng lúc đó, súng trong tay Ngân Hổ bị vỡ thành những mảnh nhỏ, bay múa đầy trời...
***
Ầm một cái, khép mạnh cửa xe Mercedes-Benz, Mục Thanh Thanh và mấy cảnh sát lao ra, lên đạn, sau đó lao theo những hướng khác nhau, bao vây lấy căn nhà của nàng.
Nhìn từ cửa sổ vào, trong phòng không có ánh sáng, Mục Thanh Thanh cẩn thận từng li từng tí tiếp cận, đợi hai ba người bạn của mình đi tới, nàng đột nhiên mở cửa, bật đèn, sau đó bắt đầu tìm kiếm.
"Không có ai..."
"An toàn..."
"Không có khả năng, xe đẩy dừng ở bên ngoài, hắn đã trở về... Buổi tối hắn không ra ngoài, lúc này không có trong nhà, khẳng định đã xảy ra chuyện, bảo người bên ngoài chú ý xung quanh!"
Mục Thanh Thanh hít sâu một hơi, đánh giá căn nhà, hình như chẳng có gì xáo trộn, hình như cũng mới được quét dọn.
Nàng hiểu, cái tên ngốc kia có thói quen sạch sẽ ngăn nắp, sau khi gọt hạt dẻ xong, bao giờ cũng quét dọn một lần. Nhưng mà lúc này hắn lại không có ở nhà... nếu như đám Ngân Hổ tới đây, đừng nói là hắn chẳng biết phản kháng, cho dù có muốn cũng chẳng có tác dụng gì cả.
"Chị Thanh? Chẳng phải chị ở một mình hay sao? Hắn là ai vậy?"
"Là tên ngốc bán hạt dẻ rang đường."
Mục Thanh Thanh nhíu mày:
"Căn nhà hắn đổ rồi, tôi tạm thời cho hắn ở nhờ."
Giải thích qua loa, nàng phân công công việc cho mấy người bên cạnh, sau đó đi ra ngoài tìm đầu mối, kiểm tra người khả nghi, thuận tiện kiểm tra mấy cái video giám sát ở quảng trường.
Sau khi phân công công việc sau, nàng đi hỏi thăm mấy nhà bên cạnh xem có chuyện gì bất thường hay không, nhưng mà chẳng thu hoạch được gì cả.
Về đến nhà, mang theo một tên cảnh sát kiểm tra các nơi, cố gắng không bỏ sót một vết tích gì dù là nhỏ nhất, tới gần 12h, nhân viên cảnh sát kiểm tra video trở về, báo là chẳng có phát hiện gì cả.
Đây là kết quả nằm trong dự liệu, Dụ Giang không phải là thành phố lớn, cameras rất ít, không phải chỗ nào cũng có, người nào nhiều kinh nghiệm là có thể tránh được tất cả. 12h 15 phút, nàng ngồi trên sa ***, sắc mặt âm trầm, cố gắng nghĩ lại tỉ mỉ một lần những chuyện đã xảy ra, đột nhiên có tiếng mở cửa truyền tới.
Nàng rút súng bên hông, tên cảnh sát kia cũng đề phòng, tiếng khóa cửa truyền tới, sau hai giây, có một người đi vào trong.
Trong chốc lát, Mục Thanh Thanh hạ hai vai, thở một hơi dài nhẹ nhõm, buông súng xuống.
Ngoài cửa chính là cái tên nam nhân mà nàng tìm cả tối nay.
"Cậu đã chạy đi đâu vậy..."
Vô ý thức hỏi một câu, đối phương cũng lạnh nhạt trả lời:
"Đi đổ rác."
Gật đầu, Mục Thanh Thanh nói với nhân viên cảnh sát bên cạnh: "Không có chuyện gì cả, có thể là tin tình báo giả, cũng có thể là đám người kia chưa tới, bảo mọi người..."
Nói đến đây, nàng đột nhiên sửng sốt, nàng quay đầu lại nhìn người đàn ông đứng cửa, lại nhìn nhân viên cảnh sát, không dám xác định phán đoán của mình.
"Hắn vừa mới nói chuyện?"
*****
Thuỵ Điển, sân bay quốc tế Stockholm.
Khắp bầu trời đều là hoa tuyết, Ngự Thủ Hỉ mặc một chiếc áo khoác da màu đen, cùng với một người bên cạnh đi ra khỏi phòng khách của sân bay, hắn duỗi lưng, hít sâu một hơi, nhìn thành phố trắng xóa trước mặt.
"Không khí châu Âu vẫn vậy, khác hẳn với Nhật Bản, có phải vậy không? Ngươi cũng đã đi nhiều nơi, cảm nghĩ có như vậy không?"
"Chỉ khác nhau ở tâm tình mà thôi."
Lưng đeo một cái túi du lịch thật to, Mộ Thôn Quảng Thụ cười cười:
"Đương nhiên, ở nông thôn không khí bao giờ chẳng trong lành, thành phố thì bon chen, tràn ngập bụi và không khí công nghiệp, mỗi nơi có cảm nhận riêng, chủ yếu tùy thuộc vào tâm trạng con người."
"Thực ra, ta rất muốn được như ngươi, nay đây mai đó, hôm nay nghe nói ngươi du lịch Thụy Điển, mai lại tới nước Nga, sau đó sang Châu Âu, nếu như không phải xử lý nhiều chuyện, ta cũng đi du lịch khắp nơi trên thế giới."
Mộ Thôn Quảng Thụ nhún vai cười:
"Cái này có gì đáng mà ước ao, ví tiền lúc nào cũng lép kẹp, sau đó thì bụng đói, tìm nơi làm thuê... Cậu không biết chứ, cái chuyện "Ô Long" tôi đã làm không dưới 10 lần, đúng là thảm kịch..."
Ngự Thủ Hỉ cười hì hì nghe hắn nói, sau đó thay đổi sắc mặt:
"Được rồi, thời gian nhạy cảm này ngươi tới Thụy Điển, có phải muốn xem trò vui không?"
"Vui cái gì mà vui, tôi đã nghe nói qua chuyện Không Kiến Chi Trần, nhưng mà cậu cũng biết, với tính cách của tôi, sao có thể làm những chuyện giống như cậu, đây là một điểm đã định trước trong hành trình mà thôi, à, cho cậu xem lịch hành trình..."
Hắn lôi lịch hành trình từ trong ba lô ra ngoài, Ngự Thủ Hỉ bất đắc dĩ thở dài:
"Này, mọi người quen nhau lâu như vậy rồi, ngươi đừng có lờ ta đi, sao mà trùng hợp như vậy được... Dù sao ngươi cũng phải nói cho ta biết một thứ gì đó..."
Mộ Thôn gia ở Nhật Bản không được coi là đại gia tộc, nhưng cho tới nay họ cũng nắm giữ không ít chuyện bí mật, có quan hệ với khá nhiều lĩnh vực, địa vị trong giới hắc ám cũng không tệ.
Mắt thấy Ngự Thủ Hỉ mở miệng, cái tên nam tử đặc thù nhất của Mộ Thôn gia trong mấy trăm năm đây cười cười.
"Cậu cũng đã điều tra xong rồi còn gì, tại sao còn bắt tôi nói... Được rồi được rồi, ta nghe gia tộc ta nói về chuyện Hấp Huyết Quỷ, ta nghe nói mấy năm trước ở Trung Quốc hình như cũng bắt được một con, trước kia bọn họ phát động chiến tranh với tòa thánh Vatican, sau đó đánh bại được Hấp Huyết Quỷ, có người nói đó là nhờ công lao của Không Kiến Chi Trần. Không Kiến Chi Trần kia rất lợi hại đấy, nhưng mà tôi chẳng biết nó là cái gì cả, thực ra mọi người cũng chỉ tranh luận về một thứ chưa biết mà thôi. Nếu như câu chuyện kia là thật, kiếm tiên Trung Quốc giết tới, bên chúng ta có 800 thần minh cũng chẳng chống đỡ được..."
"Ngay cả dị năng cũng có thật, Hấp Huyết Quỷ chưa chắc đã là thần thoại." Ngự Thủ Hỉ nói.
"Tiến hóa, đối với tiến hóa... chẳng ai nói trước được điều gì..."
Một chiếc xe dừng lại ở ven đường, hai người lại hàn huyên một hồi, sau đó Ngự Thủ Hỉ đi tới chiếc xe. Khi sắp tới, hắn quay đầu lại nói: "Ai, được rồi, ta vẫn muốn tìm người hỏi một chút, có một cô gái tên là Giản Tố Ngôn... Ngươi có biết không?"
Mộ Thôn Quảng Thụ nhíu lông mày, trên mặt hiện lên sự cổ quái:
"Biết chứ, đại mỹ nữ đấy."
"Ngươi cũng biết biết."
Ngự Thủ Hỉ nhíu mày, nói:
"Vậy... cô gái đó rốt cuộc..."
Hắn có chút chần chờ, nhưng Mộ Thôn Quảng Thụ hiển nhiên đã hiểu ý tứ, ánh mắt nhìn về phía bầu trời tuyết, tỏ vẻ trầm ngâm:
"Đối với cô ta, tôi chỉ có một cách nghĩ, ngàn vạn lần đừng có chọc tức nàng ta... nếu thực sự bị chọc giận, tôi nghĩ cả Nhật Bản cũng không chống được..."
"Vậy thì quá khoa trương rồi... Nhưng mà..."
Ngự Thủ Hỉ sửng sốt một lát, búng tay:
"Hiểu rõ."
***
Ngày 21 tháng 1 năm 2004, Viên.
Lúc tỉnh mộng, con người thường bị cảm giác lạnh lùng và sợ hãi bao trùm.
Đại khái là vào những mùa hè năm cấp 2, nàng và Sa Sa tham gia kỳ thi võ thuật, Gia Minh đi theo, Tào Đông Phong vẫn như một con ruồi cả ngày bám đuổi, ba người một lòng đối ngoại, giả bộ thành hình dạng rất thân mật cho hắn xem.
Thực ra thì đó cũng là lần đầu tiên mình hôn Gia Minh, lấy việc công làm việc tư, trái tim thì cứ phù phù nhảy loạn...
Rõ ràng lúc đó còn nhỏ, vậy mà ba người lại ngủ chung một cái giường, ba người chen chúc nhau, đắp chung một cái chăn mỏng, thân hình đụng chạm.
Đêm hè oi bức nhưng nó lại mang lại cảm giác thoải mái, ba người chẳng ai nhắm mắt ngủ nổi, cũng không thấy buồn ngủ, nằm lỳ trên giường nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, ngắm trăng trên ngọn cây.
Sa Sa bò dậy, nói là đi mang thứ gì đó để về ba người cùng nhau đánh bài, tiếng bước chân tinh tế vọng từ ngoài hành lang vào trong. Sau khi trở về, nàng cầm về mấy cái kẹo đường, ba người ngồi trên giường mút mút, kẹo đường nhanh chóng chảy ra, dính vào tay nàng, nàng cúi đầu để ăn, vì vậy mà trên mặt của nàng cũng bị dính.
Gia Minh và Sa Sa ngồi cười nàng, nàng cố gắng muốn cho họ bị dính theo. Đột nhiên, nàng muốn mở mắt... cuối cùng thì mở thật.
Vì vậy mà bi thương...
Ánh sáng xuyên qua tấm rèm cửa sổ vào trong phòng, nàng có thói quen là trước khi đi ngủ tắt hệ thống lò sưởi, lúc nãy khi mơ mơ màng màng ngủ, nàng cảm thấy mình hơi lạnh, muốn tìm một thân thể ấm áp ở bên cạnh để sưởi, nhưng sau một lúc mới dần dần tỉnh táo lại, nàng nhìn trần nhà, cái mũi lại có cảm giác cay cay, đã hơn 3 năm trôi qua, vậy mà mình vẫn lưu giữ những ký ức trước kia, ngoan cố chống lại thời gian.
Mái tóc dài lúc nhỏ nàng đã cắt, bây giờ nó chỉ dài tới vai, nữ sinh học hệ âm nhạc rất ít người làm như vậy, trừ khi là họ có một con đường cho riêng mình.
Nhưng nàng không phải họ, nàng là một cô gái hợp với sự xinh đẹp truyền thống, có phần cứng cỏi và độc lập. Có người nói nàng thích hợp với con đường một mình hơn, nhưng chẳng có ai biết, ngày nào nàng cũng phải cắn chặt khớp hàm.
Đi tới Viên ba năm rưỡi, nàng cao hơn hai cm, gầy đi bốn kg, nhưng mà nhìn thân hình thì cũng chẳng có nhiều thay đổi.
Nhưng trên thực tế nàng trở nên co đơn hơn, cũng càng xinh đẹp trưởng thành, hai năm đầu tiên có rất nhiều người theo đuổi, có vô sô phương thức khác nhau, cũng có những người theo chủ nghĩa sô vanh bị nàng dùng thái độ lạt mềm buộc chặt cự tuyệt.
Năm kia có một tên có tính cách phóng đãng nói nàng mấy câu rồi động chân động tay, bị nàng bẻ gãy tay trước mặt rất nhiều học sinh trong trường, cái tên trêu đùa nàng kia vô cùng cường tráng, nhưng mà không chịu nổi một kích bẻ ngón tay mà Gia Minh dạy trước kia.
Tất cả mọi người ngây người, không một ai ngờ một người ôn nhu mềm yếu như nước lại có thể như vậy, từ đó về sau, phiền phức ít đi nhiều.
← Ch. 392 | Ch. 394 → |