← Ch.393 | Ch.395 → |
Không chỉ sự theo đuổi, mấy năm nay nàng cự tuyệt rất nhiều thứ, cự tuyệt giao tiếp phong phú trong quá trình học đại học, cự tuyệt hồi ức, cự tuyệt trở về nhà, thậm chí là cự tuyệt nghe tin tức ở Giang Hải.
Nàng thủy chung giữ cho mình một hi vọng, hi vọng bởi vì xa nhau hay một nguyên nhân đặc thù nào đó, nàng có thể hiểu Gia Minh, dù cho tình huống hiện tại có thế nào đi nữa, nàng cũng vẫn tin tưởng. Nếu không, toàn bộ ký ức tốt đẹp trong quá khứ sẽ sụp đổ một cách tan tành. .
Nếu như Gia Minh có quan hệ với nữ nhân khác hơn 1 năm, thì tuyệt nhiên hắn không thể chủ động nói ra khi không có lý do, cho dù thật hay giả, trong đó nhất định có lý do khác.
Nàng mong muốn Gia Minh gặp uy hiếp, mong muốn hắn đột nhiên nói ra chuyện hắn không giải quyết được, thậm chí mong muốn --- hắn bị máu trắng giống như trong phim ---- hoặc một lý do thực tế là hắn có áp lực, giống như là không làm lỡ tiền đồ của nàng, vì vậy mới chọn cách xa nhau.
Cho dù như thế nào, vẫn còn nửa năm nữa, khi nàng hoàn thành xong tất cả, đợi hắn làm xong việc của hắn, nàng sẽ đem những kỷ vật chung của hai người tới trước mặt hắn, nói với hắn:
"Cậu nhìn lầm con người Diệp Linh Tĩnh tớ rồi, nỗi khổ tâm của cậu, tớ hiểu..."
Cho dù như thế nào, nàng cũng chỉ còn cách làm như vậy, lúc xa nhau, hi vọng và ký ức là thứ duy nhất nàng có thể bám trụ...
Trong khoảng thời gian này, Đông Phương Lộ tìm tới nàng một lần, hai người hàn huyên một lúc, thực ra thì cũng chẳng có nhiều chuyện để nói. Giống như là hiểu tâm tình của nàng, đối phương không hề đề cập tới tình hình của Gia Minh và tình hình Giang Hải.
Mỗi năm trong nhà gọi điện thoại cho nàng mấy lần, cha mẹ nàng dường như cũng không muốn nói tới chuyện của Gia Minh và Sa Sa. Nàng cứ thờ ơ dùng những chuyện đó lảng tránh tất cả, chỉ có một điều khổ sở duy nhất đó là không liên lạc được với Sa Sa.
Trước đây nàng gọi điện thoại cũng không gọi được, Gia Minh ở chung với cậu ư? Có lẽ là Gia Minh sẽ ra đi với cậu ấy, nếu không nhất định sẽ gọi điện thoại cho mình.
Nhưng nếu như gọi được thì hai người nên nói cái gì đây, cho tới bây giờ nàng vẫn chưa nghĩ ra được...
"Chúng ta lại cùng thích một tên nam nhân bỏ rơi mình..."
"Đúng"
"Hắn là tên khốn kiếp..."
Sa Sa thích Gia Minh hơn mình, cậu ấy chắc chắn sẽ chịu không nổi.
Nàng cầm điều khiển từ xa mở điều hòa, một lát sau mới ngồi dậy, mái tóc toán loạn, nàng cầm một quyển sách, tối hôm qua khi ngủ nàng tiện tay để nó trên đầu giường.
Nàng nhìn đồng hồ báo thức, đã hơn 12h trưa, hiếm khi nàng dậy muốn như thế này.
Hôm nay là đêm 30. Bởi vì lệch múi giờ, lúc này ở Giang Hải chắc khoảng 7h tối. Nàng ngồi ở trên giường bấm điện thoại gọi về nhà, nói chuyện với cha mẹ hơn 10 phút, hai mắt không nhịn được đỏ hoe.
Mấy năm nay, cha mẹ nàng hình như có chút hối hận khi cho nàng tới Viên, trong điện thoại cũng không dám nói là mong nàng trở về nhà.
Nhưng trên thực tế, nàng cảm giác mình có lỗi với cha mẹ, vì Gia Minh mà ngay cả cha mẹ cũng không gặp, thực quá bốc đồng.
Tình yêu không phải là toàn bộ sinh mệnh cuộc đời, câu này ai cũng biết, thế nhưng thời trẻ khinh cuồng, ai có thể thực sự kiềm chế được tình cảm của mình đây?
Lúc đặt điện thoại trở lại, nàng xuống giường, tiếng đập cửa vang lên. Nàng đi tới ô cửa nhỏ nhìn ra ngoài, thấy một người đàn ông đại khái khoảng hơn 30 tuổi, mặc một bộ đồ tây trắng, đôi mắt màu xanh, đeo một cái kính nhỏ màu trắng, áo choàng màu vàng, có vẻ tương đối đẹp trai, hai tay khoanh trước ngực, mang theo một túi văn kiện, mắt thấy không có ai nói gì, hắn lại nhấn tiếp chuông cửa.
"Thầy Julian, cho em năm phút đồng hồ."
Mấy phút sau nàng đi ra ngoài mở cửa, hiện đã mặc trang phục mùa đông chỉnh tề, đã rửa mặt, trải qua cái đầu, trên tay vẫn cầm một cái bàn trải đánh răng:
"Em còn phải đánh răng, mời vào."
"À, tôi đang suy nghĩ... thực ra em cho tôi nhìn thấy bộ dáng em mới ngủ dậy một lần cũng không vấn đề gì, không phải sao? Như vậy sẽ không lãng phí mấy phút đứng bên ngoài mấy phút..."
"Xin lỗi."
Trả lời một câu lạnh nhạt, Linh Tĩnh đóng cửa phòng toilet, sau một lát nàng ra ngoài, tất cả đã gọn gàng nghiêm chỉnh:
"Thầy Julian, em nghĩ... hôm qua em đã xin phép rồi..."
"Không phải vì chuyện này."
Julian vẫn duy trì nụ cười mê người:
"Tôi biết hôm nay là ngày quan trọng nhất trước năm mới của người Trung Quốc, cho nên mấy người bạn của tôi giới thiệu cho tôi một nhà hàng Trung Quốc rất ngon, khuya hôm nay ở đó có một cuộc gặp mặt, tôi cho rằng mình có thể mời em qua đó tham gia một chút."
Gian phòng không lớn, Julian ngồi ở trên salon, Linh Tĩnh ngồi ở mép giường suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu cười:
"Thực ra, hôm nay em không muốn tham gia hoạt động như vậy..."
"Ok, nếu như tôi nói là tôi muốn tham gia để trải nghiệm một chút phong tục của người Trung Quốc, muốn em có thể đi cùng thì sao... Em cũng biết, tôi không hiểu Trung Quốc nhiều cho lắm, tiếng Trung cũng hơi bị khó khăn."
Trầm mặc trong chốc lát, Linh Tĩnh gật đầu:
"Nếu như thầy muốn, em sẽ đi."
Tới viên mấy năm nay, thầy Julian là một trong những người nàng quen nhất, thầy giáo này còn trẻ, hơn nữa còn có tài hoa, không chỉ tham dự diễn xuất năm mới trong phòng âm nhạc vàng, thậm chí còn là giáo viên âm nhạc danh dự của vương thất Úc.
Người này giúp nàng không ít, giới thiệu nàng tới ca kịch viện làm việc ngoài giờ, khiến cho nàng có đủ tiền sống và học tập ở nước ngoài. Gian phòng nàng đang ở cũng thuộc loại tương đối khá trong trường, cũng do hắn giới thiệu mới có được.
Gia Minh lúc đi đưa cho nàng một chi phiếu, trong đó có viết địa chỉ người liên lạc, bảo là đã thu xếp hết cả, nhưng nàng vẫn giữ, bởi nàng muốn khi nàng trở lại, hắn phải xin lỗi nàng.
Julian nhìn nàng vài lần, sau đó cười lắc đầu:
"Nói đùa thôi, chẳng qua chỉ muốn thay đổi phong cách xã giao của em một chút, nếu không thích tôi cũng không miễn cưỡng, thực ra tôi hôm nay tới đây là muốn đưa cho em những văn kiện này."
Hắn lắc lư cái túi, nói:
"Năm ngoái từng nói chuyện với em về việc sau khi tốt nghiệp, lúc đó cũng chỉ thuận miệng nói, em thuận miệng cự tuyệt, nhưng mà tôi mong em có thể suy nghĩ lại một chút, mục đích của em đã đạt được, danh vọng cũng không nhỏ, có mấy công ty cũng biểu lộ ý đồ, mong muốn em ở lại Châu Âu phát triển. Tôi cũng đã liên hệ với một vài người bạn, giúp em xây dựng một kế hoạch, tôi sẽ đảm nhiệm là người đại diện cho em, cho em bước thẳng lên diễn ở phòng nhạc vàng."
"Thầy, chuyện này..."
Julian phất phất tay:
"Em có tài hoa, có linh tính, chỉ cần tiếp tục phát triển nhất định có thể thu được thành công rất lớn, bởi vì nhiều chuyện, tôi đã mất đi linh tính, cũng không cách nào chuyên chú vào đàn dương cầm, cho nên hi vọng có thể bỏ nó một thời gian, mong là tìm lại được cảm giác khi xưa, hiện giờ chỉ có em mới làm được."
Hắn kéo tay Linh Tĩnh, đặt túi văn kiện vào đó, trước khi đối phương có bài xích hắn đã buông tay ra.
Linh Tĩnh nhíu nhíu mày:
"Thầy, em sẽ không ở lại Âu Châu..."
"Không cần trả lời nhanh như vậy, có thể suy nghĩ thêm vài ngày, vài ngày, tôi còn có việc, đi trước."
*****
Julian nhìn đồng hồ đeo tay một chút, phất tay rời đi, Linh Tĩnh đưa hắn tới cửa, nhìn thân ảnh kia xuống lầu, sau đó đóng cửa lại, đem túi văn kiện bỏ vào ngăn kéo.
Nàng với cuốn sách ở đầu giường nhét luôn vào trong đó, định bỏ đi nhưng sau khi do dự một lát thì mở ra, sau khi xem xong lại khép lại, ánh sáng lúc này đã chiếu rọi toàn bộ gian phòng, thân ảnh kia ngồi ở mép giường, cô đơn trong ánh sáng...
Julian đi ra khởi nhà, từ trong túi tiền móc ra hai tờ vé vào cửa nhà hàng Trung Quốc, hắn nhìn mấy lần, sau đó xé rách và ném vào thùng rác.
Cách đó không xa, người bạn của hắn đang chờ, người kia đứng ở cửa xe nhìn thấy hắn thì nở nụ cười:
"Nhanh vậy mà đã ra rồi sao, đứng trước mặt cô bé đó cậu không biết nên nói chuyện gì cả nữa ư, tớ nghĩ đây là chuyện tốt, sao lại không thành công?"
"Nàng quá mẫn cảm, tớ không hi vọng vì chuyện này mà bị nàng ghét."
Vào xe, chiếc xe chậm rãi di chuyển:
"Vậy thì cậu thực sự muốn sắp xếp công việc cho nàng trong thời gian tơi? Muốn tạo ra một nữ thần âm nhạc phương Đông?"
Julian cười:
"Chắc tớ sẽ tới Trung Quốc."
"Ách?"
"Nàng rất cố chấp, sẽ không ở lại Âu Châu, cho nên tớ an bài cho nàng nhiều như vậy chỉ muốn nàng nhượng bộ, để cho tới theo nàng tới Trung Quốc một thời gian, hơn nữa... phương Đông biết đâu lại mang tới cho tớ nhiều linh cảm tốt, trước đây tớ cũng muốn tới đó rồi..."
"Đúng là kiên trì, tớ nghĩ cậu không thể chuyên chú vào đàn dương cầm là bởi vì..."
"Tớ hiện giờ đang tập trung vào một mình nàng."
"Giống như một nghệ thuật gia yêu thích tác phẩm của mình?"
"Đúng vậy."
Julian gật đầu, nói:
"Thật giống như... mỗi một nghệ thuật gia đều yêu thích tác phẩm của mình."
Sau khi ô tô đi khuất góc đường, hắn chợt nhớ tới cuốn sách trên đầu giường, ảnh chụp ở bên trong hắn đã nhìn thấy.
Đó là một tấm hình có một người đàn ông và haic ô gái, trong bức hình này, Tinh Linh cười tới mức xinh đẹp động lòng người, hoặc linh động dễ thương, đây là sự hạnh phúc, đã 3 năm nay, nàng không còn cười như vậy nữa rồi.
Có một ngày sẽ xuất hiện trở lại...
Chiếc xe lao nhanh qua những dãy nhà xa hoa, hắn nghĩ như vậy, hai hàng lông mày giãn ra.
Cũng vào lúc này, Linh Tĩnh ngồi trong ánh sáng, đặt cuốn sách ở trên đùi, ánh mắt mê lý.
Cách xa vặn dặm, ở trên một con đường vắng, một nam tử đẩy xe hàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời đêm chuẩn bị kết thúc, ánh trăng mờ mạt, lúc sáng lúc tối, nhuộm đẫm một khuôn mặt chứa đầy kỷ niệm...
***
Đối với Mục Thanh Thanh mà nói, đêm tất niên hôm nay không được tốt cho lắm.
Tối hôm trước ngủ mà cứ sợ bóng sợ gió, thi thể A Thử được người của Tiểu Kha phát hiện, giống như cái băng nhóm tội phạm kia nảy sinh mâu thuẫn nội bộ tử chiến với nhau, khả năng tiến hành trả thù với nàng rất lớn.
Dựa theo những quy luật cũ, thời gian này chắc chắn sẽ dễ phát hiện tung tích của đối phương, cho dù là trả thù hay bỏ trốn cũng sẽ lưu lại một chút dấu vết.
Vậy mà hai ngày qua đi, đám người Ngân Hổ giống như biến mất khỏi nhân gian, vốn trước kia còn có một chút đầu mối, nay bốc hơi trong không khí.
Vụ án không phá được, đêm 30 đã tới, một số tên nghi vấn được thả ra, nàng giống như một hài tử bị người ta bỏ rơi trên đường, trong lòng im lặng.
Thực ra, chủ yếu không phải vì vụ án, mà ở bên cạnh nàng không có bạn bè gì cả, sáng nay mọi người lục tục rời nhiệm sở, nàng chẳng biết tới nơi nào, trở về nhà cũng chỉ xem phim, cho nên chiều nay, nàng một mình ngồi trong phòng đọc đi đọc lại các tình tiết của vụ án tới mấy lần.
Thực ra, trong Cục công an này không phải là không có người, nhưng mà việc sắp xếp ngày tết không giống như bình thường, bình thường thì có thể tụ tập với nhau đánh bài, nhưng hiện giờ nàng hơi sợ, nói thẳng ra là không muốn người khác phát hiện một mình mình cô độc.
Nàng một mình tự đắc ngồi trong phòng sắp xếp hồ sơ tới 5h30 chiều, sau đó gọi điện về nhà và mấy người bạn ân cần hỏi thăm tình hình chúc tết, sau đó nhanh chóng rời đi.
Đi qua ngã tư mỗi ngày nàng vẫn đi, nhìn sang đầu đường phía chợ, trên phố xá lúc này cơ bản chẳng có bóng người nào, mọi người hiện giờ đang ở nhà chuẩn bị cho bữa cơm tất nhiên của mình, chỉ còn một chiếc xe bán hạt dẻ, đứng cô độc trong tuyết.
Có nên gọi hắn về hay không...
Ý nghĩ mới chỉ lóe lên, nàng đã lập tức lắc đầu, nhấn ga rời đi, coi như mình chưa tới nơi này.
Bởi vì có nói cũng vô ích, nếu nàng mạo hiểm đẩy xe đi, thì kiểu gì cũng phải đề phòng cái xẻng nguy hiểm, muốn nói chuyện với hắn lúc bình thường thật là khó.
Đêm hôm trước thấy đối phương đột nhiên mở miệng nói chuyện, nàng hơi chần chừ, sau đó tận dụng thời gian hỏi một số câu, đó là một số địa điểm, quả nhiên là có hiệu quả.
Thấy nàng hỏi, tên ngốc kia đứng im chần chờ một lát, sau đó day day trán, khàn khàn nói ra ba chữ, sau đó có hỏi thế nào đi nữa, đối phương cũng không có phản ứng.
Gian nhà trở lại trong im lặng, nhưng cũng đã chứng minh, thực thế đối phương không phải là người ngu ngốc, mà cơn đau đã khiến cho hắn bị bệnh tinh thần.
Đột nhiên, nàng cũng nhớ tới một cái tên rất bình thường mà hắn ngẫu nhiên nói ra, chỉ có ba chữ... Cố Gia Minh... Cũng khó trách nàng cảm thấy quen tai, có khi nàng đã nhắc tới tên người này rồi...
Đi thẳng về nhà, thay quần áo, lôi một đống đồ dự trữ trong tủ lạnh như thịt, rau dưa ra làm.
Tết, vốn nàng nghĩ làm một nồi lẩu nhỏ, sau đó tự mình thưởng thức cũng tương đối lý tưởng, nhưng vấn đề là nàng không có bếp lẩu, cũng đành vậy, nàng vừa xem tivi vừa nhặt rau, rửa đồ ăn.
Sau đó nàng đem thịt bỏ lên cái thớt chặt, chặt, chặt, chặt, sau đó đi chuẩn bị đồ dùng các thư.
Mỗi người một cái bát nhỏ, nhìn vậy mà nàng cảm thấy vui mừng, dựa theo kinh nghiệm của nàng, cái tên kia trở về là bữa cơm cũng hoàn tất.
Sau đó, chương trình giao thừa đã tới...
*****
Tâm tình của nàng lúc này rất khó miêu tả, nàng ở trong phòng bếp bận rộn một phen, sau đó có chút bất đắc dĩ quay về phòng khách xem TV.
Nhìn đĩa chân giò hun khói đặt trên bàn, các món ăn khác cũng chuẩn bị nguội, tầm 8h30 nàng đi tắm, sau đó thay quần áo ra ngoài.
Trong lòng nàng ôm một bọc khoai chiên, dù sao nàng cũng đã quyết định, đêm nay dù có chết đói cũng không ăn món mình làm...
Nhanh chóng đi tới trung tâm thành phố, có mấy nhà hàng tổ chức tiệc tất niên, nhưng mà cho dù có tiền, ăn đồ ăn ở đây còn ngu hơn.
Nàng mang theo khoai chiên, đi bộ như những người bình thường, trên đường phố tuyết vẫn còn đọng, đèn đường chiếu xuống loang lổ những bóng cây.
Trên bầu trời ánh sáng chiếu liên tục, pháo hoa không dứt, ven đường có thể nhìn thấy những đứa trẻ kết thành đội đi đón giao thừa.
Một mình đi ngoài đường lúc này đúng là cô đơn, bình thường lúc này là thời gian tương đối lãng mạng, hiện giờ chỉ có thể tự an ủi mình một chút, vốn nàng không cảm thấy đói bụng, cho nên sau khi ăn một chút khoai, nàng cảm thấy mình đã no.
Đi qua một đoạn trong quảng trường, một giọt nước mưa lạnh lẽo rơi vào chóp mũi của nàng, trời bắt đầu mưa.
Nàng nhanh chóng che áo khoác ngoài, bước tới một mái hiên cách đó không xa.
Mưa không tính lớn, nhưng mà xem tình hình thì không thể tạnh ngay được, nếu như từ đây chạy về nhà thì kiểu gì nàng cũng ướt sũng, trong lòng dâng lên một cảm giác vô lực. Tết ư...
Dọc theo mái hiên chạy về phía con đường chuyển tiếp, ánh đèn của chiếc xe hàng chiếu sáng một góc chợ, nàng che áo khoác ngoài, cúi đầu nhanh chóng chạy tới.
Ầm một cái nàng vỗ vào cái xe nhỏ, nam nhân tên là Cố Gia Minh ngồi ở phía sau xe ngẩng đầu lên, nàng cũng nhìn hắn.
"Hô, ngày hôm nay cũng chỉ có một mình cậu ở chỗ này, mua hạt dẻ."
"Mua bao nhiêu?"
"Thế nào cũng được... Mà cũng chẳng biết cậu bay giờ đang mơ hồ hay tỉnh táo..."
Cái mái của xe hàng có thể che mưa, nàng đi tới bên cạnh, đối phương đang ngồi trên một cái rương gỗ, lúc này hắn đang đi tới lấy túi hạt dẻ.
Mục Thanh Thanh ngồi xuống cái rương gỗ kia, nhưng chỉ ngồi một nửa, sau đó vỗ vỗ một... nữa còn lại, ý bảo hắn ngồi đấy.
Tán thưởng hạt dẻ, lấy tiền, hắn đứng ở đó nhìn nàng một hồi, sau một lát thì ngồi xuống... nửa rương gỗ còn lại, Mục Thanh Thanh đưa lưng về phía hắn vuốt tay:
"Tôi hiện giờ không có nhà để về."
"Trong nhà không có bếp lò, món ăn đã nấu thì không thể ăn, chạy ra ngoài gặp trời mưa... thật là... thê thảm. Hôm nay là đêm giao thừa – 30 tết, tôi bây giờ lại đang nói chuyện với một kẻ ngốc như cậu, chẳng biết cậu có hiểu không..."
Chống cằm, Mục Thanh Thanh vừa ăn vừa nói, lời nói có vẻ bất đắc dĩ, khi quay đầu lại nàng mới hiện đối phương đang nhìn pháo hoa, dường như hắn đang nhớ lại, nàng khẽ thở dài, thật lâu sau mới lại bắt đầu nói.
"Tôi nhớ trước đây cậu toàn cúi đầu... À, người bắn pháo hoa này tôi quen đây, hắn có một người quen ở UBND thành phố, có quan hệ, năm nào hắn cũng bắn pháo hoa, tiền thưởng cũng được hơn 10 vạn. Năm trước hắn mời một đám người tới ăn cơm, tôi cũng đi... A, món vây cá mùi vị rất ngon..."
Bởi vì trời mưa nên trên phố càng thêm vắng lặng không người, hai người ngồi trên cái rương nhỏ, cõ lẽ bởi đối phương không hiểu nên Mục Thanh Thanh vừa ăn hạt dẻ, vừa thỉnh thoảng nói mấy câu.
Sau một lúc thì nàng nói linh tinh tới đủ loại chuyện cũ, ví dụ như lúc còn nhỏ trêu đùa em gái mình, đã từng có một người bạn trai nhưng hắn đã thay lòng, nàng bị điều tới Dụ Giang là bị người ta hãm hại...
Trong đêm, hai người đưa lưng về phía sau, câu chuyện của nàng bao trùm cơn mưa buổi tối...
Vẫn đúng 10h đêm thu than, hai người đẩy xe hàng đi qua từng con phố, khi trở lại trước nhà mình, Mục Thanh Thanh muốn lấy bếp lò trong xe ra nhưng mà không thành công.
Cuối cùng Gia Minh đem nó vào trong phòng, có ngọn lửa, Mục Thanh Thanh bắt đầu xào rau, Gia Minh thì ở trong phòng gọt hạt dẻ, trong tivi tiếng ca chúc mừng xuân tiếp tục vang lên.
"Cho dù thế nào... Cuối cùng cũng đã qua một năm..."
Món ăn thứ nhất đã xong, nàng thật cao hứng, món ăn thứ 2, thứ 3 cũng xong, lúc này nàng quên là mình không lấy ớt cho vào, cho nên vội vàng chạy vào phòng bếp tìm.
Trong lúc nhất thời luống cuống tay chân, khi chạy tới phòng bếp thì lửa đã bùng lên, thức ăn trong nồi đã hỏng. Tên ông Cố Gia Minh kia cầm lấy cái nồi, tay phải chỉ vào nàng.
Hơi sửng sờ, nàng đưa ớt trong tay cho đối phương, từ đó về sau, các món ăn cứ tới tấp hiện lên, trong phòng tràn ngập mùi thơm, tuy rằng nguyên liệu và gia vị đều do nàng chuẩn bị, nhưng do hai bên không thể nói chuyện, nàng cũng chẳng còn cách nào đứng im, không giúp hắn được.
"Chẳng nhẽ trước khi bị bệnh, cậu là một đầu bếp..."
Mặc dù có chút khó có thể tin, thế nhưng sau một lúc, nhìn bàn thức ăn phong phú trước mặt, ít ra còn phong phú hơn trong tưởng tượng của nàng rất nhiều.
Lúc này nàng mới hận mình là tại sao lúc nãy lại ăn khoai chiên và hạt dẻ.
Nàng lấy hai *** bia trong tủ lạnh, đưa một *** cho tên kia, sau đó kéo hắn tới salon, cố gắng khoa tay múa chân.
"Cùng nhau ăn nhé."
Vất vả lắm mới thuyết phục được hắn cầm đũa lên, Mục Thanh Thanh tự thấy mình đã có thêm một bí quyết nói chuyện, đợi khi hắn tỉnh táo nói chuyện đó là vận may, nhưng mà chỉ cần kiên trì một lúc là hắn cũng sẽ thuận theo tự nhiên làm một số chuyện, nàng đoán là người này trước đây là một đầu bếp, nếu không tại sao hắn lại có thể nấu ăn ngon như vậy.
Tới gần nửa đêm, thời gian chậm rãi trôi qua, sắp tới giao thừa, mấy tiết mục cuối cùng trong tivi cũng sắp hết, Mục Thanh Thanh vừa uống bia vừa xem, trong lòng nàng lúc này vẫn còn nghi vấn, thỉnh thoảng cười hỏi người đàn ông kia:
"Trước đây chắc chắn cậu là một đầu bếp..."
"Hoặc là muốn làm đầu bếp..."
"Không biết cậu là người nơi nào..."
"Chẳng nhẽ bị tai nạn xe cộ dẫn tới mất trí nhớ, trước đây tôi đã xem báo, có một số cựu chiến binh còn có cả viên đạn trong đầu, sau vài chục năm cũng không biết, thỉnh thoảng chỉ đau đầu, cậu có giống như vậy không..."
"Ngày đó cậu đã từng nói Cố Gia Minh... Tôi nghĩ khi nào có thời gian, tôi sẽ tra cứu tư liệu cho cậu xem..."
"Có thể cậu vẫn còn người nhà đấy, cha mẹ, thân thích, bạn bè, bạn gái...... Ách, nhưng mà xem thấy cậu ngơ ngác như vậy, cũng không đẹp trai, cõ lẽ không có bạn gái... Không phục sao, không phục thì nói vài câu đi..."
"Ách, cậu làm sao vậy..."
Mang theo chút men, nàng đột nhiên phát hiện, thân thể của nam nhân bên cạnh mình khẽ run lên, mạch máu trên trán bành trường, mồ hôi bắt đầu chảy ra, "két" một chút, *** bia trong tay hắn đã bị bóp nát, bia phun ra như vòi nước.
"Cậu làm sao vậy... bệnh... Tôi tìm thuốc cho cậu..."
"Cách... cạch cạch, cạch cạch..."
Đó là thanh âm hai hàm răng va vào nhau, lúc Mục Thanh Thanh đứng lên, hắn cũng run rẩy đứng lên, cái *** bia rơi trên đấu, hai tay lau mồ hôi trên trán, Mục Thanh Thanh nhìn hắn đi tự động đi vào trong phòng ngủ.
"Này..."
Gọi mấy câu, đương nhiên là không có phản ứng, Mục Thanh Thanh chạy về phòng ngủ, tìm một số loại thuốc trong tủ y tế, cầm nước nóng chạy tới, lúc này nàng phát hiện nam nhân kia đã co rúc trong góc tường, hai tay ôm cái trán, chịu đựng đau đớn cùng cực.
Nàng tiến lên muốn mớm thuốc, nhưng mà cánh tay của hắn quá cứng, nàng là nữ cảnh sát đã trải qua huấn luyện, nam cảnh sát cũng không bằng nàng, nhưng lúc này chẳng ăn thua gì cả...
Tối hôm đó, nàng ngủ không được ngon giấc.
Người đàn ông kia đau đớn chừng 15 phút đồng hồ, không thể cho hắn uống thuốc, mà thực ra có dùng cũng chẳng có tác dụng gì. Giống như lần ở căn nhà bỏ hoang kia, sau khi đau đớn qua đi, hắn đi rửa mặt, sau đó im lặng ngủ trên giường.
Lúc này giao thừa đã diễn ra, trong phòng khách còn lại một đống hỗn loạn, Mục Thanh Thanh lúc này đương nhiên không có tâm tình thu dọn, cũng leo lên giường đi ngủ.
Tác dụng của cồn làm cho nàng nhanh chóng tiến vào trong mộng đẹp, nhưng không lâu sau đó, sau khi cơn buồn ngủ qua đi, nàng nghe thấy những thanh âm rất nhỏ, hình như là nàng tỉnh lại, sau đó lại chìm vào trong mộng đẹp.
Lần thứ hai khi mở mắt ra, nhìn đồng hồ báo thức, thấy đã là 4h30 sáng, miệng khô lưỡi khô, nàng giãy dụa một lát mới bò dậy được.
Mở cửa phòng ngủ, ánh đèn ở ngoài đường vẫn chiếu vào qua cửa sổ, chỗ sáng chỗ tối, phòng khách lúc này đã khôi phục ngăn nắp sạch sẽ, bát đĩa đã thu dọn xong, thậm chí cả cái bếp lò cũng không thấy.
Nam nhân tên Cố Gia Minh ngồi ở bên cửa sổ, nàng lén lút đi tới, ngồi xuống bên cạnh hắn, hai tay chống gò má.
"Khi nào có thời gian, tôi đưa cậu đi bệnh viện, được không?"
← Ch. 393 | Ch. 395 → |