← Ch.125 | Ch.127 → |
Cư Nguyệt mang Tô Tinh tới một giản cốc phía ngoài của Thanh Tâm Phong, tên là Kính Hoa Giản. Khung cảnh chung quanh rất đẹp, núi non trùng điệp, lại có một rừng trúc xanh um tươi tốt bao quanh ở ngoài cửa khẩu, hoàn cảnh thật là thanh tịnh.
"Sư phụ ngươi còn để lại lời nào khác nữa không?" Cư Nguyệt chợt hỏi.
Tô Tinh làm sao không biết nàng ta đang nghĩ cái gì, liền mở giọng an ủi: "Thật ra ta thường nghe sư phụ luôn lẩm bẩm một câu, cũng không biết có nghĩa gì."
"Hắn nói cái gì?" Cư Nguyệt vội vàng hỏi.
"Hữu kim sinh, uổng thác quá!"
Cư Nguyệt chấn động cả người, đôi môi khẽ run rẩy, không biết nàng ta đang nghĩ cái gì.
Đi xuyên qua rừng trúc thì một tòa ốc dần hiện ra trước mắt Tô Tinh.
Trên mảnh đất trống phía ngoài có một tên thanh niên nho nhã đang luyện tập quyền pháp. Tư thế của gã cực kì nhẹ nhàng, siêu thoát, chỉ thấy gã vung mạnh tay một cái, một vầng lửa màu lam bùng lên, bên tay kia thì lại có một vầng lửa màu đỏ.
"Liên Tâm!" Cư Nguyệt gọi lớn.
Người trẻ tuổi thu hồi song chưởng, quay đầu nhìn lại rồi làm ra bộ dáng cung kính nghênh đón: "Sư phụ!!"
"Giới thiệu cho ngươi, đây là Liên Tâm. Từ nay về sau chính là sư huynh của ngươi. À, đây là Tô Tinh, tân đệ tử vi sư vừa thu nhận, các ngươi làm quen đi." Cư Nguyệt hướng hai người giới thiệu qua lại.
Đường Liên Tâm?
Tên đúng với người a.
Tô Tinh nhịn không được muốn bật cười lớn, hắn quan sát người thanh niên trước mắt. Mi thanh mục tú, nho nhã nhẹ nhàng, đúng là một tên tuấn tú, thế nhưng biểu tình lại có phần lãnh đạm, có vẻ không thích người sư đệ này.
"Xin chào!" Gã khẽ ôm quyền lễ tiết với Tô Tinh.
"Từ hôm nay trở đi, vi sư muốn ngươi hãy an bài dẫn dắt cho tốt Tô Tinh sư đệ, hảo hảo chiếu cố cho hắn, về quy củ của ta thì ngươi hãy nói cho hắn đi."
"Đệ tử tuân mệnh!"
"Ờ, còn có một chuyện." Cư Nguyệt hơi ngập ngừng rồi nói tiếp: "Hai ngươi hãy trao đổi nhiều hơn, vi sư không muốn người khác đem ta ra làm trò cười."
"Đệ tử nhớ rõ!"
Cư Nguyệt tiếp tục nói: "Điều cuối cùng, từ hôm nay, các ngươi phải cùng ngủ cùng làm đồng cam cộng khổ, có phúc cùng hưởng có họ cùng chia. Hãy coi nhau như hảo huynh đệ, rõ chưa?"
"Sư phụ, chẳng lẽ phải cùng hắn ngủ chung thật sao?" Đường Liên Tâm nhíu mày, ánh mắt có phần bài xích.
Đừng nói là gã, đến bản thân Tô Tinh còn thấy không được tự nhiên. Hắn thầm mắng đúng là lão hủ nữ, muốn hai nam nhân ngủ chung một giường? "Không ngủ chung có được không sư cô?" Tô Tinh khó xử nói.
Đường Liên Tâm gật đầu đồng ý.
"Huynh đệ đồng sàng thì có gì mà không thể, chẳng lẽ hai ngươi sợ...?" Cư Nguyệt lạnh lùng nói.
Tô Tinh thầm cười khổ, thật đúng là bá đạo mà.
"Liên Tâm, ngươi đã tới bổn phái hai năm rồi, ngoại trừ vi sư cũng chưa từng nói chuyện với người khác, tuy rằng thiên tư luyện khí của ngươi hơn người nhưng cứ suốt ngày chỉ lo tu luyện thì cũng đáng trách, vi sư muốn ngươi sáng tỏ một chút, hiểu không?" Cư Nguyệt yêu thương nhìn lướt qua Liên Tâm.
"Công tử, nàng thật giống như một mẹ kế a!" Ngô Tâm Giải đùa giỡn.
"Đệ tử tuân mệnh!!!"
Đường Liên Tâm thận trọng đáp lại.
"Ừ, ngày mai vi sư sẽ đến tìm các ngươi." Cư Nguyệt khẽ gật đầu rồi giẫm lên một thanh phi kiếm bay vút lên không.
Đường Liên Tâm xoay người nhìn chằm chằm Tô Tinh, nhíu mày nói: "Tô Tinh sư đệ, ngươi thật sự thành tâm muốn học luyện khí sao?"
"Đương nhiên, có thiên địa chứng giám." Tô Tinh thản nhiên đáp trả.
"Vậy được rồi!" Đường Liên Tâm làm ra vẻ bất đắc dĩ, hướng Tô Tinh giới thiệu đơn giản quy củ ở đây.
Cư Nguyệt chính là sư muội của chưởng môn Tứ Pháp Môn, nếu tính cấp bậc thì chính là nhị đại trưởng lão, tất nhiên người đầu tiên là Trì Thanh Sơn. Cư Nguyệt là một trong những luyện khí sư đứng đầu Tứ Pháp Môn, am hiểu Thiên Thủy Tâm Diễm, có thể luyện chế các loại pháp bảo thần niệm rất lợi hại.
Cư Nguyệt thường xuyên ở trong Thủy Phủ, chỉ quẳng ra một vài nhiệm vụ cho môn hạ đệ tử, trong một thời gian nhất định phải hoàn thành, nếu không được thì cho thời gian gấp đôi còn lần thứ hai thì trực tiếp khu trừ, quy củ này xem ra cũng hết sức khắc nguyệt. Dùng lời của nàng ta mà nói thì chinh là: Nếu những nhiệm vụ đơn giản như thế mà không hoàn thành thì cũng không đủ tư cách theo nàng học tập. Bởi vậy môn hạ đệ tử của Cư Nguyệt chỉ còn trụ được một người đó chính là Đường Liên Tâm, giờ có thêm Tô Tinh.
Chỉ cần không bước vào cấm địa của môn phái thì những nơi khác cũng không có ước thúc gì khác, phi thường tự do, điều này rất hợp ý Tô Tinh.
Đương nhiên, Tô Tinh tới đây có một số mục đích khác, có hay không ở lại dài lâu thì phải xem một tháng sau đã.
"Đây là Luyện Tâm Pháp, Thiên Tài Địa Bảo Giám, Luyện Khí Môn Pháp, Luyện Khí Trận Pháp, Ngũ Hành Luận." Đường Liên Tâm từ trong phòng lấy ra mấy quyển sách chất lên tay Tô Tinh, rồi nói tiếp: "Mấy cái này đều là học vấn ban đầu phải có của một luyện khí sư, Luyện Tâm Pháp dùng để bồi dưỡng tính cách con người, luyện khí sư luôn phải giữ cho tâm bình khí hòa khi đó mới có thể hiểu rõ phải luyện chế như thế nào là hợp lý nhất. Thiên Tài Địa Bảo Giám này ghi lại rất nhiều loại tinh quáng ngọc thạch, luyện khí sư bắt buộc phải am hiểu cái này. Luyện Khí Môn Pháp ghi lại những điều tối kị trong luyện khí. Luyện Khí Trận Pháp giảng giải cấu tạo của các loại pháp trận dùng trong luyện khí. Ngũ Hành Luận thì tất nhiên nói về đạo tương sinh tương khắc của ngũ hành..." Đường Liên Tâm chậm rãi giảng giải từng thứ cho Tô Tinh. Tô Tinh nghe gã nói liên tục thì cái nhớ cái không, chỉ âm thầm cười khổ, đúng là hơi bị nhiều a.
"Những thứ phức tạp này đều là học vấn ban đầu thôi, một tháng sau ta sẽ đến kiểm tra ngươi." Đường Liên Tâm nói.
"Cảm ơn!!" Tô Tinh đáp lễ.
"Những biểu hiện của ngươi sẽ được ta thông báo cho sư phụ." Đường Liên Tâm lạnh lùng nói.
Tô Tinh thu lại đống sách: "Ta phải học thuộc hết tất cả sao?"
"Tùy ngươi!" Đường Liên Tâm tùy tiện nói.
Tô Tinh lau mồ hôi lạnh, cảm giác tựa như trở lại ngày xưa ngồi trên ghế nhà trường cố sống cố chết nhét sách vào đầu, một cảm giác thân thiết tràn ngập cõi lòng hắn.
Tô Tinh đi dạo một vòng quanh Kính Hoa Giản, đại khái hiểu được hoàn cảnh của nơi này, cảm giác không có gì không ổn, phía sau núi có một ôn tuyền, nếu so sánh với hoàn cảnh khốc liệt của Hỏa Đông đảo thì Kính Hoa Giản có thể xem như một thắng cảnh rồi. Mà càng khiến Tô Tinh càng kinh hỉ chính là ở Kính Hoa Giản linh khí cực kì dồi dào, những linh mạch ở đây chính là một nơi kiến tạo động phủ tuyệt hảo.
Hắn cố gắng đè nén kích động, tuyển lấy một nơi an toàn ít người chú ý rồi cho mấy thiếu nữ xinh đẹp cùng hiện thân.
"Thật không chịu nổi, rốt cục cũng có thể ra ngoài."
Vài thân ảnh hiện ra, năm người thiếu nữ như hoa như ngọc vừa bước ra khỏi tinh thai thì sôi nổi bàn tán, có vẻ đã bị nghẹn thật lâu rồi. Ngô Tâm Giải còn khoa trương hơn, trực tiếp há mồm hút không khí trong lành.
"Thời Viện, muội giúp ta quan sát động tĩnh xung quanh một chút." Tô Tinh nói.
Thời Viện nhu thuận gật đầu, rồi biến mất ở khúc xa: "Ca ca định sáng tạo động phủ ở đây sao?" An Tố Vấn hỏi, nàng cũng phát hiện hoàn cảnh ở đây rất tốt, linh mạch tuyệt hảo, thế nhưng địa điểm lại hơi xa, khó lòng trở về trung nguyên được.
"Đây chính là lợi ích của lệnh bài cấp tử vi, có thể kiến tạo ba cái Hư Thiên động phủ." Ngô Tâm Giải cười khẽ: "Thỏ khôn có ba hang mà!!!"
Mấy ngày nay Tô Tinh nghiên cứu khối lệnh bài rất nhiều lần, cũng hiểu được đại khái. Hắn vung tay bắt đầu kiến tạo động phủ. Lâm Anh Mi cùng Yến Ất thủ hộ hai bên.
Ngô Tâm Giải bày ra Kiền Khí Đại Trận để tránh kinh động đến người khác.
Tô Tinh đánh ra vài đạo pháp quyết phức tạp, ngọc bội tức khắc bay lên, luân chuyển vài vòng, rồi chậm rãi cùng hô ứng với trận pháp bên dưới, mắt thường cũng có thể thấy được những sợi tơ do linh khí hóa thành đang bị lệnh bài hút lấy.
Ánh sáng màu tím chợt tăng mạnh, Tô Tinh bắn một giọt tinh huyết vào giữa trận pháp, rồi bắt đầu sử dụng thần niệm xây dựng cấu tạo của động phủ, từ đại sảnh, kho trữ vật, phòng luyện công, phòng đào tạo, phòng luyện khí, vườn cảnh đều có cả. Dưới thận niệm của Tô Tinh, trên ngọc bội dần dần hiện lên một đồ án hình động phủ cực kì sống động.
Những thiếu nữ không thể dời mắt đi chỗ khác.
Lệnh bài Vi Khấu này kì thật là kiến tạo một Hư Thiên Động Phủ do chủ nhân tự nghĩ ra, chỉ có cấp bậc tử vi khi sáng tạo Hư Thiên động phủ mới cần lượng linh khí khổng lồ đến thế, không như Địa Sát và Thiên Cương chỉ cần hơi phong phú là được. Tử vi cấp động phủ buộc phải kiến tạo phía trên linh mạch, chỉ có như vậy động phủ mới duy trì nổi, và tất nhiên linh khí càng dồi dào động phủ càng mạnh mẽ, không có bất cứ động thiên phúc địa nào trên Lương Sơn đại lục so sánh nổi.
Lần hấp thu linh khí ước chừng mất mười canh giờ, Tô Tinh liên tục quán thâu tinh lực nên đã mấy lần khô kiệt, thiếu chút nữa là hỏng bét, nhưng nhờ có An Tố Vấn liên tục bổ sung nguyên khí cho hắn mới có thể duy trì nổi.
Hơn mười bình Hồi Linh Dịch, Bổ Khí Linh Đan, cùng một đám đan dược khác, thậm chí còn vận dụng hai cái thùng cấp Địa Sát, tiêu hao ít nhất là một hai ức hoàng kim thì rốt cục quá trình kiến tạo động phủ đã hoàn thành. Tô Tinh vô lực ngã vào lòng An Tố Vấn, hắn bây giờ mới cảm giác được câu nói của người xưa, tinh tẫn nhân vong.
Ngô Tâm Giải líu cả lưỡi, cấp tử vi trong truyền thuyết đúng là đáng sợ.
Thế nhưng sau khi bước vào động phủ, cả sáu người mới cảm thấy sự vất vả là đáng giá.
Tô Tinh cầm lấy ngọc bội tiến nhập vào Hư Không động phủ.
Hư Không động phủ được kiến tạo trong một không gian độc lập, diện tích ước chừng chục vạn mẫu, núi xanh nước biếc, một tòa quỳnh lâu điện ngọc màu hoàng kim rực rỡ hiện ra trước mắt chúng nữ. Một cái hồng kiều dài như nối thẳng lên tầng mây, trông thật sống động. Vừa bước vào động phủ, Tô Tinh cảm thấy thể lực rất nhanh đã khôi phục lại, hắn vui mừng dạo một vòng chung quanh. Tô Tinh nhanh chóng chú ý tới một vườn cây bên cạnh lầu các.
Trong đó có một gốc cây màu ngọc bích, trên thân cây có một quả đào đầy mùi thơm.
"A!!! Diên Thọ Bàn Đào?!"
An Tố Vấn vừa thấy gốc cây thì kinh ngạc thốt lên.
"Cái gì?!"
"Diên Thọ Lâu Đào?" Lâm Anh Mi cũng giật mình kinh ngạc.
"Không thể nào? Tố Vấn muội có nhìn lầm không vậy? " Ngô Tâm Giải khiếp sợ, vội vàng hỏi ngược lại. Đó chính là Diên Thọ Lâu Đào a. Nó chính là một loại linh quả khiến cả Lương Sơn đại lâm vào điên cuồng, ăn một quả thì có thể kéo dài thọ mệnh thêm năm mươi năm. Tinh giả tuy luyện tinh lực tuy rằng có thể kéo dài tuổi thọ nhưng mà một cảnh giới chỉ có thể gia tăng chừng hai mươi năm thọ nguyên, nếu đụng tới các loại độc hoặc nguyền rủa thì càng thiếu thốn hơn nữa. Cho dù luyện đến cấp cao tinh không kỳ thì cũng chỉ có một trăm tám mươi năm thọ nguyên mà thôi, vậy có thể tưởng tượng Diên Thọ Lâu Đào có thể giúp kéo dài 50 năm thọ nguyên thì trân quý tới mức nào.
"Khẳng định chính là nó!" An Tố Vấn phi thường xác nhận.
"Hiện có thể hái trái đào không?" Yến Ất thì thực tế hơn.
An Tố Vấn quan sát một hồi rồi gật đầu.
"Tô Tinh hãy ăn nó đi!" Thời Viện hưng phấn nói.
Tô Tinh cười nói: "Ngốc, ta ăn cái này thì có ích lợi gì chứ."
"Hả? Không phải giúp gia tăng thọ nguyên sao?" Thời Viện trừng mắt nhìn hắn rồi như chợt hiểu ra: "Hay là chàng muốn cho lão tu sĩ già kia ăn?"
"Diên Thọ Lâu Đào có thể dùng để trao đổi được rất nhiều vật liệu trân quý tuyệt thế." Hai mắt Ngô Tâm Giải tỏa sáng, tựa như đang ôm một kho báu vô giá.
Tô Tinh lấy quả đào cho vào trong túi trữ vật, thế nhưng ngay sau đó cây đào bắt đầu héo rũ.
Cả đám choáng váng.
(DG: Đừng hỏi tại sao? Ta cũng không biết nữa! Hư Không động phủ là kiến tạo dựa theo thần niệm của Tô Tinh thì sao tự nhiên có cây đào này vậy? Vậy chẳng phải cứ tưởng tượng là có hay sao, thế thì...)
← Ch. 125 | Ch. 127 → |