← Ch.126 | Ch.128 → |
Ngô Tâm Giải vốn tưởng đã nhặt được bảo vật, không ngờ mới hái xuống thì cái cây đã hoàn toàn héo rũ, một chút may mắn đều không có.
Tô Tinh than nhẹ một tiếng, bất quá cái động phủ cấp tử vi này quả nhiên là hàng tốt. Không nói tới linh khí đậm đặc, hoàn cảnh non xanh nước biết để hưởng thụ, hơn nữa còn có một cái Diên Thọ Lâu Đào cực kì quý giá.
"Hàng năm có một lần Thiên Tinh Hội, chỉ bốn tháng sau là tới rồi, đến lúc đó có thể đem ra trao đổi." Ngô Tâm Giải trầm ngâm.
Tô Tinh gật đầu, loại bảo vật tuyệt thế này bản thân không dùng tới, tại hội giao dịch thì chắc chắn sẽ có tác dụng to lớn. Tô Tinh chợt nghĩ ra một ý niệm táo bạo: sao không đưa cho Huyền Thiên Chân Nhân nhỉ? Lão tuổi đã cao, nếu dùng Diên Thọ Lâu Đào trao đổi trấn phái chi bảo Tứ Pháp Càn Khôn Kiếm cũng không phải là không thể?
Sau đó, Tô Tinh lại tiếp tục tuần tra quanh động phủ một lần nữa, càng xem hắn càng thêm động lòng, cái động phủ này đúng là nghịch thiên, quả thực chính là một cái tiểu hư không Lương Sơn, hoàn cảnh có phần giống nhau.
Lan.
Lệnh bài Ngọa Thảo Lương Sơn sở dĩ là một lệnh bài kiến tạo động phủ tất yếu của mỗi hàng tinh giả, ngoại trừ yếu tố là có linh khí sung túc, tự tạo thành động phủ để tu luyện, thì còn có một đặc điểm là Thuấn Tức Động Thiên, chỉ cần ngươi nắm lấy ngọc bội, vô luận đang ở đâu, cho dù ở chân trời góc biển nào thì ngay lập tức cũng có thể trở lại động phủ này. Điều này tương đương với một cái phù bảo mệnh, thử nghĩ xem, tại khi nguy cơ sinh tử phát sinh, đột nhiên sử dụng ngọc bội biến trở về động phủ thì càng cao minh hơn mấy lần sao với hóa độn quang chạy trốn. Có khối ngọc bội này, chỉ cần không phải bị miểu sát thì ở Lương Sơn đại lục có thể tự do tự tại rồi. Đương nhiên, nó cũng không vạn năng tới mức đó, mỗi lần sử dụng Thuấn Tức Động Thiên thì ngọc bội sẽ xuất hiện một vết rạn, nếu có bốn vết thì động phủ sẽ biến mất, ngọc bội cũng hư hao.
Thế nhưng, ba lượt cơ hội này trong Đấu Tinh chính là một ưu thế cực lớn.
Động thiên có linh khí cực kì sung túc, còn có một mảnh rừng trúc. An Tố Vấn liền thả ra đám Thôn Tinh Giao để tiếp tục đào tạo, hiện trong tay nàng đã có chừng 60 con, đến khi đạt tới 100 thì tất có chỗ hữu dụng.
"Chủ nhân, chúng ta nên bắt đầu tu luyện đi, sớm ngày tiến vào Tinh Hà kỳ." Yến Ất khẽ nhắc nhở.
Tô Tinh gật đầu, thu hồi sự hưng phấn, rồi đi vào trong lầu các tinh xảo ở giữa không trung. Mấy thiếu nữ thì đứng bên ngoài, chỉ có Ngô Tâm Giải là đi theo hộ pháp cho Tô Tinh.
Ngồi xếp bằng, Tô Tinh bắt đầu tiến vào trạng thái minh tưởng.
Tu vi của tinh giả mỗi khi tấn chứ đều là biến đổi về chất, mỗi lần đều cực kì gian nan, ngoại trừ cần phải thỏa mãn đủ tinh lực thì tâm tình của tinh giả cũng là nhân tố hết sức quan trọng.
Thời gian thấm thoát trôi qua, Tô Tinh đã tới trạng thái Thần Hư thể ngoại, lục phủ ngũ tạng, các khí quan đều trở nên trong suốt, tinh lực hóa thành mây cấp tốc dồn vào trong cơ thể, dồi dào khó lòng tưởng tượng. Nếu đổi là người khác khẳng định phải chấn động, còn Tô Tinh thì khác, ở tu vi tinh vân hậu kỳ đỉnh phong nhưng tinh lực thì nồng hậu đến mức đáng sợ, không kém tinh hà tu sĩ bao nhiêu. Điều này cũng khó trách, Tô Tinh ký hạ khế ước với năm tinh tướng, trong đó có hai người là Thiên Tinh, tinh lực của các nàng hùng hậu vô cùng, người thường khó lòng so sánh nổi.
Vì thế, tinh lực mà Tô Tinh tích lũy đủ khiến cho bất cứ hàng tinh giả nào cũng phải đố kỵ.
Thế nhưng cũng có tồn tại khuyết điểm, bởi vì có tinh lực của năm tinh thiếu nữ, cũng có nghĩ là Tô Tinh phải gánh vác cho cả năm nàng khi hắn vượt cấp, khi cộng minh các nàng đều khó đạt được tính vượt trội. Đây là kết quả của việc ký hạ nhiều tinh tướng. Còn có một điểm trọng yếu là khi Tô Tinh thăng cấp lên cảnh giới mới, yêu cầu sẽ cao hơn người thường gấp mấy lần, khó khăn trùng điệp.
Tinh vân kỳ tấn thăng lên tinh hà kỳ, mỗi tu sĩ đều cần phải điều động hết pháp lực trong cơ thể, đem tinh vân pháp lực quanh thân lưu chuyển mấy ngàn chu thiên, thẳng cho đến khi mây mù hóa thành tơ, tơ gộp lại thành mưa, mưa tụ lại thành sông, đến khi đó tinh lực sẽ hòa vào huyết dịch lưu động toàn thân, tu sĩ chân chính bước vào cảnh giới tinh hà kỳ.
Mây hóa tơ, tơ hóa mưa, mưa tụ sông.
Ba bước này đều không được phạm một sai lầm nhỏ nào.
Đầu tiên, Tô Tinh sử dụng Cực Chân Tâm Pháp giúp cho bản thân tiến vào trạng thái trầm tĩnh, sau đó dùng tới pháp quyết Tử Vi Hóa Khi điều khiển tinh lực trong cơ thể, pháp lực ở trạng thái mây bắt đầu lưu chuyển toàn thân, quá mức khổng lồ, thế cho nên tốc độ hết sức chậm chạp, tựa như có một vật gì làm nghẽn dòng hết sức khó chịu.
Trán Tô Tinh bắt đầu túa mồ hôi.
Ngô Tâm Giải lấy khăn tay nhẹ nhàng lau cho hắn, trong lòng thầm cầu nguyện, nàng làm sao không biết sự gian nan của Tô Tinh cơ chứ?
Bề ngoài phong quang, nhưng đằng sau phải trả giá thật lớn. Có thể gọi là một phút huy hoàng bằng mười năm tôi luyện. Tô Tinh khẽ nhếch môi, Ngô Tâm Giải ngầm hiểu, lấy đan dược đã chuẩn bị từ trước đưa vào miệng hắn.
Sắc mặt thống khổ dần chuyển biến tốt đẹp.
Thế nhưng, Ngô Tâm Giải không dám thả lỏng, vẫn chăm chú nhin Tô Tinh.
Mười canh giờ chậm rãi trôi qua.
Tô Tinh hư thoát khẽ rên một tiếng, chậm rãi mở mắt ra, toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi.
"Thất bại sao?" Ngô Tâm Giải hỏi.
"Ừ!!!"
Tô Tinh buồn bực, thập phần tự trách. Suốt mười canh giờ, Tô Tinh nỗ lực di động tinh vân tinh lực khổng lồ trong cơ thể nhưng không thể, tựa như có một bàn thạch đang chặn ngang. Tô Tinh dùng lực lượng lớn nhất của bản thân nhưng tốc độ vẫn quá chậm, chiếu theo tốc độ này thì mất mấy tháng cũng chưa chắc tới được giai đoạn mây hóa tơ. Thật làm hắn tức chết.
"Đây chinh là đại giới phải trả." Ngô Tâm Giải liếm liếm đôi môi mịn màng.
"Hay là nên nghĩ biện pháp khác?" Tô Tinh nói.
"Đến hỏi Tố Vấn muội muội xem sao, nàng là thần y nên chắc sẽ có biện pháp giúp chàng vượt qua bình cảnh." Ngô Tâm Giải nói.
Những loại đan được giúp vượt bình cảnh cực kì đắt, như mới rồi, Tô Tinh đã ăn mười khỏa Tán Hà Đan, mỗi khỏa đều là đan dược phụ trợ đột phá lên tinh hà kỳ, một viên giá chừng năm trăm vạn lượng hoàng kim.
Thế nhưng loại đan dược này cũng không hiệu quả, Địa Linh Tinh làm ra một quyết định táo bạo.
An Tố Vấn đang ngồi trên một đài đá chỗ rừng trúc, 60 con Thôn Tinh Giao vui đùa du động khắp nơi, lục quang ẩn hiện, làm cho hình dáng người thiếu nữ càng thêm xinh đẹp. Nàng dùng hai tay nâng má, bộ dáng suy tư trông cực kì đáng yêu.
"Tố Vấn, muội đang phát xuân tâm a!" Một tiếng cười khẽ cắt ngang dòng suy tư của An Tố Vấn.
Tố Vấn hơi ngây người.
"A! Tâm Giải tỷ." An Tố Vấn mỉm cười."Tố Vấn lo lắng chỉ sợ ca ca khó lòng đột phá lên tinh hà kỳ a!"
"Đúng vậy, hắn đã thất bại." Ngô Tâm Giải bất đắc dĩ lắc đầu: "Tỷ đang muốn hỏi ý kiến của muội xem thử có biện pháp nào khác không?" Nàng chậm rãi kể lại sự tình vượt ải của Tô Tinh, lại hỏi xem Tố Vấn có thể chế tạo một loại đan dược khác giúp Tô Tinh đột phá bình cảnh. An Tố Vấn chợt đỏ mặt, muốn tự mình đến xem quá trình của Tô Tinh.
Điểm ý Ngô Tâm Giải cũng không có ý kiến.
Trong phòng ngủ của lầu các động phủ.
Tô Tinh đang nhắm mắt trầm tư, An Tố Vấn nhẹ chân bước vào sợ quấy rầy hắn.
Thật ra, từ lúc An Tố Vấn bước vào lầu các thì Tô Tinh đã sớm biết. Hắn mở mắt ra, ngượng ngùng nói: "Tố Vấn, chỉ sợ phải phiền toán đến muội rồi."
"Đây là chuyện muội phải làm mà." Hai mắt An Tố Vấn chợt ửng đỏ, nàng chớt mắt ngăn dòng lệ chực trào ra: "Muội mới là người phải làm phiền ca ca."
"Hảo, muội muốn ta làm gì nào?" Tô Tinh hỏi.
An Tố Vấn đỏ mặt, khẽ cắn răng nói: "Vậy ca ca hãy cởi hết quần áo ra đi!!"
"Hả?" Tô Tinh kinh ngạc."Cởi sạch?" Hắn không thể tin An Tố Vấn thiện lương lại có thể nói nổi câu đó. Hắn thận trọng đánh giá người thiếu nữ, nhất định nàng có ý nghĩ kỳ quái nào đó.
"Ừ!!!" An Tố Vấn đỏ mặt, vội giải thích: "Bởi vì muội cần phải biết tinh lực ca ca khi vận chuyển toàn thân có tình trạng thế nào, cùng một chút đặc thù khác, có vậy mới đúng bệnh bốc thuốc."
Tô Tinh gật đầu, không hề do dự bắt đầu cởi hết quần áo. Dù sao da mắt hắn cũng thuộc dạng siêu dày, lúc trước khi kiểm tra sức khỏe cùng từng lõa lồ trước mặt nữ bác sĩ, nên xem như hắn là người có kinh nghiệm. (>_
Tuy nói, y sĩ phải có y đức, nhưng đây là lần đầu tiên chứng kiến một nam nhân trần truồng, nhất thời khó lòng khống chế được, màu đỏ lan tới tận mang tai.
"Ca ca hãy nằm lên giường đi." Nàng nói như tiếng muỗi kêu.
Tô Tinh nghe lời nằm thẳng lên giường.
An Tố Vấn lại muốn Tô Tinh bắt đầu vận chuyển tinh lực toàn thân.
Nhìn thấy Tô Tinh đã nhập định, An Tố Vấn mới nhẹ nhàng hút một luồng không khí, hai tay mảnh khảnh khẽ run lên đặt hai bên đầu của Tô Tinh. Nhất thời hai mắt nàng sáng lên, hai bàn tay khẽ vuốt dọc theo khuôn mặt hắn khiến Tô Tinh cảm giác ấm áp khác thường.
An Tố Vấn vuốt dọc theo làn da của Tô Tinh, hai ta ôn nhu di chuyển trái phải, xuyên thấu qua nhiệt độ nóng bỏng của làn da, nàng cảm nhận được xao động của dòng tinh lực.
"Ca ca, đừng có loạn tưởng." An Tố Vấn nhẹ giọng khuyên.
"Ừ."
Tô Tinh vận khởi Cực Chân Tâm Pháp, rồi điều khiển tinh lực di chuyển toàn thân.
Nhưng phương pháp tra xét tinh lực của An Tố Vấn thực muốn đòi mạng của hắn mà, hai bàn tay nhu nhuyễn cứ như đang vuốt ve âu yếm tình lang vậy. Trên đầu thì không nói, hai tay dần di chuyển xuống vuốt ve lồng ngực hắn, tình ý dạt dào khiến cho máu nóng bốc lên tận não.
Khuôn mặt An Tố Vấn cũng đã nhuộm đẫm rặng mây đỏ, nàng sơ làm đau ca ca, động tác hết sức nhẹ nhàng ôn nhu, da thịt càng xoa nhiệt độ càng tăng, đây là lần đầu tiên nàng gần gũi với cơ thể nam nhân như thế, mà đối phương lại là nam nhân mình thích nữa chứ. An Tố Vấn phải gắng sức mới không dời tầm mắt xuống bộ phận phía dưới.
Ngay khi đang mơn trớn sau lưng của Tô Tinh thì nhất trụ kình thiên đập thẳng vào mắt nàng.
"Ca ca..." Nữ hài khẽ gắt một tiếng, có chút oán trách, lại có chút làm nũng mê người.
"Tay muội cứ di chuyển như thế thật là..." Tô Tinh cười gượng. Ngọc thủ của An Tố Vấn thật quá ôn nhu, dễ dàng kích động thằng đệ đệ bên dưới, dù có Cực Chân Tâm Pháp cưỡng chế nhưng cũng không thể áp chế được bản năng con người a. Thần Y đúng là Thần Y, mỗi động tác đều mềm mại làm Tô Tinh run rẩy cả người.
An Tố Vấn tuy mắc cỡ nhưng cũng cố gắng làm tròn bổn phận một thần y, hai bàn tay dần vuốt ve xuống phía bên trong đùi, mái tóc đen như một dòng thác đổ thẳng xuống, khóe mắt tận lực không nhìn tới cái trường thương hùng dũng kia."Ca ca đang dương khí cực thịnh, điều này ảnh hưởng đến sự lưu động của pháp lực." An Tố Vân cắn môi khẽ nói.
"Thế nhưng, muội cứ vuốt ve như thế làm sao ta khống chế nổi..."
An Tố Vấn bị lời nói của Tô Tinh làm cho mắc cỡ hơn nữa."Không được, gián đoạn như thế thì sẽ có ảnh hưởng." An Tố Vấn thầm hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm câu nói: Y sĩ như phụ mẫu, rồi khẽ cắn môi, làm một quyết định lớn lao nhất từ trước đến nay. Hai ta nàng bắt lấy cái trường thương đáng sợ kia. Cảm giác nóng bỏng khiến cho toàn thân An Tố Vấn mềm nhũn, xém chút nữa là đứng không vững.
Tô Tinh khẽ rên rỉ.
"Tố Vấn, muội..."
"Ca ca, đừng nhúc nhích mà." Hai mắt nàng nhìn chằm chằm biểu tình hưởng thụ của Tô Tinh, hai bàn tay thon thả bắt đầu múa may lên xuống, hô hấp của nàng trầm thấp, thân hình dần nóng lên, hai chân hơi khép lại.
"A... A.... A... A..."
(DG: A a a a a, hãy tha lỗi cho tôi, hu hu hu...)
Tô Tinh cảm thấy toàn thân bùng nổ, một loại ngôn ngữ tiêu hồn xâm chiếm từng tế bào. Cũng may, ý chí hắn còn đủ kiên định nhận biết trường hợp trước mắt.
"Ca ca, vận công đi."
(DG: Đừng hiểu lầm, vận công đó chứ không phải là vận công đó đó đâu...)
An Tố Vấn kẹp chặt hai chân, vội vàng hô lớn.
Tô Tinh vận khởi tinh lực, bước vào cảnh giới dục tiên dục tử của cực lạc cảnh giới.
(DG: Má ơi!!! Sao cứ là tinh lực vậy, vận khởi tinh lực, nghe mà không muốn hiểu lầm cũng khó, ôi công việc dịch thật khó khăn...)
Quả nhiên...
← Ch. 126 | Ch. 128 → |