← Ch.193 | Ch.195 → |
- Làm không chính xác, nếu thật sự chiến đấu tiếp, bị bại chắc chắn là mình.
Tô Tinh lắc đầu, phủ định phỏng đoán vừa rồi, suy đoán loại này thực sự có chút tự phụ, đối phó với vũ lực của Tinh Tướng, tốt nhất đừng để nàng tới gần.
Chỉ trong chốc lát, Hỏa Giác Đại vương lấy ra bốn khối Nghiệp hỏa linh thạch. Những Nghiệp hỏa linh thạch này lấy Thiên hỏa mà luyện hóa. Hỏa Giác sơn mấy trăm năm nay cũng mới ngưng tụ khoảng hơn mười khối, phần lớn đều bị dùng hết, giờ chỉ còn lại bốn khối.
Cầm nghiệp hỏa linh thạch, Tô Tinh lại dặn dò một số chuyện khác. Lúc này chợt nhớ đến chuyện của Vương Định Lục, hỏi:
- Chuyện sinh thần bảo cương, ngươi có biết là chuyện gì xảy ra không?
Hỏa Giác Đại vương gật đầu, bởi vì Thác Bạt Viêm vốn là Hàng inh giả, hắn cũng đã từng quan tâm đến sinh thần bảo cương. Bất qáu lần cướp Tử Vi sinh thần bảo cương có đến hàng trăm dị tộc Yêu Vương, toàn bộ tứ sơn đều tham gia. Thực lực của hắn chỉ có thể đứng mà nhìn.
- Được rồi! Cùng ta nói chuyện Hàng Tinh giả cùng sinh thần bảo cương đi!
Tô Tinh nghĩ, hắn không hiểu nhiều lắm về Chu tước giới, đúng lúc có thể mượn cơ hội hiểu được chút ít.
- Tuân mệnh.
Hỏa Giác Đại vương không dám chậm trễ. Vì con gái tham gia Đấu Tinh, đối với Hàng Tinh giả Chu Tước giới kể lại hết sức cặn kẽ. Nổi danh nhất Chu Tước Giới Hàng Tinh giả có ba người: Hàng Long sơn Xà Hạt nương tử, Vô Lượng sơn Ngũ Ký cùng Ngân Tiêu sơn Tập Cầm Cầm. Hiện giờ Đấu Tinh, từng thế lực đại phái đều nổ lực một phen, không dám nói trước cuối cùng sẽ đạt được mục đích gì, nhưng có một người Hàng Tinh giả thân phận cũng tất nhiên rất có mặt mũi.
Trong ba Hàng Tinh giả, đáng sợ nhất, kiêng kỵ nhất chính là Xà Hạt nương tử. Điểm này Tô Tinh đã biết. Còn về Vô Lượng sơn Ngũ Ký và Ngân Tiêu sơn Tập Cầm Cầm cũng là nhân vật lợi hại. Nhưng không đáng nhắc tới cùng Xà Hạt nương tử. Xà Hạt nương tử tuy rằng chính là Tinh Vân hậu kỳ nhưng một thân cổ độc thuật thập phần lợi hại. Lúc trước đã từng cùng Ngũ Ký và Tập Cầm Cầm chiến đấu qua, hai người họ thất bại. Ở Chu Tước giới không ai dám động chạm tới nàng.
Mà nói đến lần cướp Tử Vi sinh thần bảo cương, chuyện cũng thập phần ly kỳ. Cấm chế giới hạn chỉ Hàng Tinh giả được vào rất nhanh bị phá. Kết quả mấy chục vạn dị binh cùng nhau hỗn chiến. Không ngờ tấm bia đá sinh thần bảo cương kia bị đập vỡ. Sinh thần bảo cưởng thoát ra ngoài, tất cả mọi người chăm chú muốn cướp, thế nhưng không ai nghĩ tới có một thân ảnh chợt lóe lên sẽ đem sinh thần bảo cương cất vào trong túi, đợi cho mọi người phát hiện là Vương Định Lục, nàng đã sớm biến mất.
Lúc ấy Hỏa Giác Đại vương cũng muốn đục nước béo cò một phen vì vậy cũng hiểu được mười phần. Cũng khiến hắn cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Hơn nữa hiện giờ Chu tươc giới tầng tầng phong tỏa. Vương Định Lục có mọc thêm cánh cũng khó mà thoát. Nghe nói nàng chạy tới biên giới của Trục Lộc và Bắc châu, tranh giành ở đó. Hỏa Giác Đại vương cũng phái người theo dõi chặt chẽ mọi động tĩnh của Vương Định Lục.
Từ Hỏa Giác sơn rời đi, Hỏa Giác Đại vương còn không ngừng giữ lại, Tô Tinh giả bộ "Thâm tàng bất lộ cao nhân" đã quá mệt. Nào có tinh lực tiếp tục nữa. Sau khi rời đi, trong đầu Tô Tinh vẫn nghĩ tới chuyện của Vương Định Lục. Hoạt Thiểm Bà đúng là lợi hại. Đại khái là đoán chắc Chu Tước giới xảy ra tranh cướp sinh thần bảo cương sẽ hỗn loạn nên mới đến đây. Không thể tưởng được sinh thần bảo cương bị Tinh Tướng chưa kí khế ươc cướp lấy thật là hiếm thấy.
- Huynh không sao chứ?
Ngoài Hỏa Giác sơn, Cù Hà cắt ngang suy nghĩ Tô Tinh, thấy nàng còn đang chờ đợi, Tô Tinh cảm thấy bất ngờ.
- Ân! Sao nàng không đi?
- Huynh đã cứu nhân gia, nên đi thì phải đi cùng huynh.
Cù Hà nói.
- Nếu ta không xuất hiện, nàng cứ ở đây ngốc nghếch chờ sao?
TôTinh cười cười.
- Nếu huynh ở lại đây, chắc chắn sẽ bảo nhân gia đi.
Cù Hà cẩn thận nói.
- Chúng ta đi trước. Đúng rồi! Chuyện này nàng không nên nói cho những người khác.
- Ừ!
Cù Hà gật đầu.
Tô Tinh không nói gì nữa, hai người ngự kiếm hướng Đan Hà sơn bay đi.
Bắc châu, một tòa thâm sơn.
Nguyệt hắc phong cao.
Ở giữa cánh rừng truyền đến từng hồi tiếng kêu la hò hét. Một bóng người giống như độc xà du long xuyên qua trong rừng, từng luồng hắc quang như xuyên ánh trăng lướt qua.
Chỉ thấy những người đàn ông này đang truy đuổi một thiếu nữ.
- Các ngươi chỉ toàn là một lũ đầu đất.
Tiếng trêu đùa kéo thật dài. Thiếu nữ đối mặt với hơn mười người đuổi giết giống như đang chơi trò chơi. Thiếu nữ không phi độn cũng không chạy nhanh mà đang sử dụng một phương thức di chuyển rất nhanh thiểm dược. Mỗi lần chớp động gần như nhanh hơn nháy mắt. Một hơi thở có thể di động mấy chục lần. Người truy đuổi phía sau tuy tu vi siêu phàm, pháp khí, pháp bảo cũng hiếm có, nhưng hết lần này đến lần khác đối với thiếu nữ kia đang thiểm dược kia cũng không là được gì, bị trêu chọc khuất nhục.
- Hoạt Thiểm Bà! Bổn tiên xem ngươi chạy bao xa. Vô Lượng sơn này đều là địa bàn của sư tổ, nếu ngươi đem sinh thần bảo cương giao ra, giáo tổ chẳng những bỏ qua cho ngươi, mà còn cho ngươi một Hàng Tinh giả. Ngươi thấy thế nào?
Một gã nam tử kêu lên, nơi này rừng sâu núi thẳm, u tĩnh hẻo lánh, âm thanh của hắn cũng thập phần chói tai.
Đáp lại hắn là một tiếng cười hì hì:
- Vô Lượng sơn Ngũ Ký vốn dĩ là một kẻ ngu ngốc
Ngũ Ký nghe vậy tức giận nghiến răng nghiến lợi. Đúng là Vô Lượng sơn Hàng Tinh giả, vốn hắn ở trong này đang dự định tĩnh tu, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại đụng phải Hoạt Thiểm Bà Vương Định Lục nhất thời hưng phấn mở cờ trong bụng. Hắn bèn triệu tập mười tên đệ tử vây giết. Đáng tiếc Địa Liệt tinh "Thiểm dược" này thực sự là ghê gớm. Pháp khí, pháp trận căn bản không thể bao vây. Cuối cùng biến thành một trận đuổi giết mệt mỏi.
Hoàn hảo đây là Huyền thủ sơn là địa bàn tạo hóa sơn, Ngũ Ký vây nàng như vây thú.
- Thiếu chủ! Hà tất phải nhiều lời vô nghĩa. Bản tướng xem cô ta kiên trì tới khi nào.
Bên cạnh Ngũ Ký là một người mặc trường bào, cầm trong tay một thiết côn màu đỏ, nữ hài nhàm chán nói. Ánh mắt của nàng giống sáng rỏ sắc bén như mắt chim cắt, thân hình như lộc(hươu) mạnh mẽ, vài lần đều muốn nhất bổng giết chết Vương Định Lục.
- Tỷ Tỷ thử một chút thôi mà!
Vương Định Lục nháy mắt đã biến mất, ở giữa núi rừng khó có thể tìm được chuyển động.
Đỉnh núi Huyền Thủ sơn, ánh trăng bị mây đen bao phủ, hiện ra một cảnh thê lương.
Một đạo thân ảnh hiện ra.
Vương Định Lục ngáp một cái, nhìn bên dưới đám người Hàng Tinh giả vẫn còn truy đuổi.
- Thật đau đầu quá đi! Ở đâu cũng không được yên, không phải chỉ là cầm một quyển sách thôi sao? Sách này lại là của Tinh Tướng chúng ta mà.
Hoạt Thiểm bà lật cổ tay, xuất hiện một thư quyển màu vàng.
- Không bằng tỷ tỷ đến đây đi.
Không hề báo trước, một âm thanh cao ngất đột nhiên xuất hiện ở phía sau.
Vương Định Lục nhanh chóng xoay người, chỉ thấy một khuôn mặt bình thường của nữ tử, thân mặc váy màu xanh, nếu không nhìn mặt, nghe thanh âm cứ tưởng là một tuyệt sắc mỹ nhân, Tô Tinh ở đây nhất định sẽ rất kinh ngạc, nàng chính là Thanh Từ, thật không ngờ trốn trong Chu Tước giới mênh mông, núi non bạt ngàn, Vương Định Lục lại tình cờ gặp phải nàng, cũng không biết là vô tình hay có ý định từ trước.
Vương Đinh Lục ánh mắt ngưng trọng, Thanh Từ vung tay lên
Tung một vóng tròn màu xanh, vòng này hóa thành thanh ảnh, cuốn lấy cuốn sách.
Vương Định còn chưa hoàn hồn, thân ảnh kia cuốn quanh thân nàng và quyển sách, hóa thành một Giao Long gắt gao quấn lấy nàng. Cho dù bất kể Vương Định Lục như thế nào đều không động đậy được chút nào. Nụ cười híp mắt đã biến mất, Hoạt Thiểm Bà sắc mặt đại biến. Tử Vi cấp Tinh Bảo, chưa từng nghe qua lại lợi hại như thế. Hàng Tinh giả có thể điều khiển Tử Vi cấp Tinh Bảo.
- Rốt cục ngươi là ai?
Thanh Từ từng bước hướng về phía Vương Định Lục, thuận tay lấy đi sinh thần bảo cương. Vương Định Lục ruột gan hối hận. Hằng năm đánh điểu giờ bị điểu mổ, nữ nhân cười:
- Muốn tìm muội muội thật không dễ dàng.
Sinh thần bảo cương hướng về Vương Định Lục liền mở ra, xuất hiện một đoạn tin tức.
Tinh vị: Địa Liệt tinh
Tinh danh: Vương Định Lục
Tên hiệu: Hoạt Thiểm Bà
Tên thật:???
Giao y: một trăm linh bốn vị
Tinh võ: Lôi minh điện thiểm (Tứ Tinh)
Tinh lân thú:??? (? Giai)
Cảnh giới: Thiên y thất đoạn
Thiên phú: Thiểm di
Ngũ hành: Thổ
Hoàng giai tuyệt chiêu: điện thiểm
Huyền giai tuyệt chiêu: Lôi đình
Trước mặt trạng thái: vô khế chủ (có thể chinh phục)
Kể lại tư liệu: ...
- Lợi hại, lợi hại. Không nghĩ tới muội muội tinh võ lại là Tứ Tinh.
Thanh Từ khinh khẽ cười nói, vung tay lên, kiện Tinh Bảo kia hóa thành một đạo long ảnh tiến vào cổ tay áo của nàng.
- Không biết tên thật của muội muội là gì?
Vương Định Lục tâm tình bất động nhìn Thanh Từ, điện quang trong tay bùng lên.
- Ai là muội muội của ngươi? Đừng tưởng rằng ngươi là phụ nữ thì nghĩ mình là tỷ tỷ.
Hai tay bắn ra, một luồng lôi quang phóng ra.
Huyền giai chiêu thức!
Lôi Đình!
Răng rắc!
Lôi quang trong phút chốc bị vỡ nát.
Một nữ nhân lạnh như băng xuất hiện ở bên cạnh Thanh Từ, đúng là Long Quỳ.
- Không muốn đi theo tỷ tỷ sẽ giết ngươi cho khỏe.
Long Quỳ không nói hai lời, giơ tay lên giữa hai luồng u ám.
- Long Quỳ, đối với muội muội dịu dàng một chút.
Thanh Từ ngăn cản Long Quỳ.
Vương Định Lục nhìn thấy Long Quỳ tràn ngập kinh sợ.
Lúc này Ngũ Ký mang theo một đám người cuối cùng cũng vây quanh Vương Định Lục.
- Đem sinh thần bảo cương ra đây! Vô Lượng sơn sẽ tha cho các ngươi một lần.
Ngũ Ký lạnh lùng nói.
Cầm trong tay trường côn màu đỏ, nữ tử ngăn trước người Ngũ Ký, như lâm đại địch.
- Thiếu chủ, cẩn thận.
- Nhan nhi, nhìn thấy Tinh Tướng này cũng không có gì lợi hại, các vị lập tức thi triển trận pháp!
Ngũ Ký quát.
- Hóa ra là Địa Tích tinh Đả Hổ Tướng Lý Trung muội muội.
Thanh Từ cười ôn hòa.
- Vương Định Lục! Muội có đồng ý cùng tỷ bước lên đỉnh chứ?
- Ngươi có thể chạy đi rồi nói sau.
Vương Định Lục chợt lóe lên, thiểm dược ngàn mét, cười lạnh.
Bên kia, nữ nhân Long Quỳ hờ hững sớm đã không kiềm chế giơ hai tay lên, cầm u ám vũ khí hướng tới Ngũ Ký mà chém xuống. Đả Hổ Tướng Lý Trung xuất ra Tinh võ "Bách thú chấn sơn côn" vung lên một luồng hào quang lướt tới đúng là Hoàng Giai chiêu thức: khu hổ quá giản.
Phanh!
Áp lực trầm trọng dễ dàng phá Hoàng giai chiêu thức của nàng, ép tới Đả Hổ Tướng Lý Nhan hai chân khụy xuống, thiếu chút nữa là quỳ xuống, nàng hoảng sợ.
- Ngươi là...
...
Ngũ Thải thành, Vũ Tư U nhìn bầu trời lại có một ngôi sao băng, lông mày kẻ đen nhíu trong đêm khuya.
Đột nhiên trong lúc đó, trông thấy một bóng người rất nhanh hướng lầu các bay tới. Vũ Tư U mày nhíu rốt cục cũng giãn ra.
- Hoa ra huynh vẫn còn sống?
Người tới đúng là Tô Tinh.
Tô Tinh cười nói:
- Tư U, nếu muội thật sự cho rằng ta đã chết, từ sớm đã không ở lại nơi này?
Vũ Tư U bị Tô Tinh nói không biết trả lời thế nào, cũng không muốn dễ dàng thừa nhận, lạnh lùng nói:
- Bị Bằng Ma Vương đuổi giết đến toàn bộ Chu Tước giới đều đã biết. Huynh thật sự quá to gan!
Dừng một chút, Vũ Tư U lấy ra một bình dược:
- Đây là Xuân thủy hóa vũ đan, tốt nhất huynh nên đừng để xảy ra chuyện gì... Thân thiếp cũng không muốn bị Anh Mi trách móc.
Tô Tinh ha ha cười, không khách khí nhận lấy bình sứ.
- Công Tôn Hoàng có khỏe không? Lấy được máu Giải Bảo, chắc là có thể giải được một nửa cổ độc.
Tô Tinh nghĩ nghĩ.
Vũ Tư U chăm chú nhìn Tô Tinh, giống như muốn nhìn thấu hắn vậy. Nhưng càng nhìn càng thấy phiền muộn trong lòng.
- Trên đời này lại có Hàng Tinh giả như huynh, chuyện này thân thiếp thực sự không thể nào lý giải nổi.
- Nghe nói ký hạ khế ước dễ dàng lý giải cùng nhau.
Tô Tinh cười hắc hắc.
- Những lời này huynh đem nói cùng Công Tôn Hoàng đi!
Vũ Tư U xoay người đi vào phòng.
Tô Tinh ngẩn ra, tiến vào phòng, nghe được một âm thanh thanh thúy.
- Huynh đã trở về!
Tô Tinh quay đầu lại, chỉ thấy Công Tôn Hoàng nhẹ nhàng bay đến. Giống một con búp bê im lặng ngồi ở bờ vai của hắn.
- Thần sắc không được tốt lắm hả?
Tô Tinh nhìn sắc mặt Công Tôn Hoàng thật khó coi, trong lòng hơi sốt ruột, dẫn theo nàng đi vào phòng khách:
- Ta giúp nàng giải độc trước.
Công Tôn Hoàng lắc đầu. Đôi mắt kia phảng phất giống như không dính bụi bậm của nhân thế, đôi mắt như có ma lực khiến người nhìn vào cảm thấy tiêu hồn lạc phách.
- Huynh sẵn lòng cùng Công Tôn Hoàng ký hạ khế ước không?
Cô gái hỏi rất nhẹ nhàng, nhưng từng chữ lại rất rõ ràng.
- Nàng nguyện ý ở lại bên cạnh ta sao?
Tô Tinh cười hỏi lại.
Công Tôn Hoàng đột nhiên cúi đầu, hôn lên môi Tô Tinh.
Trong một khoảnh khắc, giống như bị một cơn gió lướt nhẹ qua, cái trán nhất thời lóe ra Tinh huy, Tô Tinh nghe được ba chữ.
Ba chữ nhẹ tựa lông hồng, nặng như Thái Sơn.
Thiếp bằng lòng!!
← Ch. 193 | Ch. 195 → |