← Ch.214 | Ch.216 → |
Trước Ngũ Độc sơn, bốn phương toàn là vách núi cao dốc màu đen, giống như 1 cái giếng sâu, ở giữa thung lũng, cách hơn trăm dặm trong cốc hắc quang u ám, pháp lực rực rỡ chói mắt, bắn loạn xạ khắp bốn phương.
Nơi đó cắm vô số lá cờ dài lớn nhỏ, hàng trăm ngàn dị binh cầm trong tay phiên kỳ(1) không ngừng vung vẫy, những phiên kỳ này vẽ các hình tượng cực độc như: độc xà, độc hạt, độc thiềm, độc chu, độc ngô công. Tất cả các dị binh vòng trong vòng ngoài xen lẫn nhau đã hình thành một vòng trận ngũ độc huyền diệu bí ẩn. Dưới sự thao luyện của mấy tên Yêu Vương tại đây, không ngừng diễn luyện khởi lên cấm chế của Ngũ độc sơn.
Chỉ nghe thấy phịch một tiếng, phiên kỳ độc chu của vòng thứ 5 đột nhiên vỡ vụn, cùng với cấm chế ngũ độc đã vỡ đi thất thất bát bát, Bàn ti Yêu Vương thao túng phiên kỳ độc chu biểu tình trở nên cực kỳ khó coi.
- Ha ha, lão bà Bàn Ti, Thiên Chu huyệt động của ngươi xem ra cũng như thế này thôi sao?
Một nam nhân to cao mạnh mẽ cười ha ha.
- Chẳng phải ngươi nói Thiên Chu huyệt động có Thiên Thi nữ vương Chu khủng bố phi thường sao? Sao mà dùng một chút cũng không được.
Nữ Yêu Vương Bàn Ti lộ ra những chiếc răng độc thối quang(2).
Trên Ngọc Phàn cung truyền đến tiếng quát lạnh.
- Nương nương có lệnh, dị binh đóng ở Bích Hổ nhai(3), tất cả các Yêu Vương đợi lệnh, những người còn lại duy trì cấm chế!
Ngũ Độc sơn độc khí nồng hậu, dị binh cũng không nhiều lắm, ngoại trừ bồi dưỡng ra gần ngàn dị binh danh tiếng duy trì đại trận cấm chế ở trên Ngũ độc sơn, còn có Ngũ Độc Yêu Vương. Loại trận thế này sợ là bình thường các môn phái cũng theo không kịp, nhưng Ngũ độc sơn cũng là giống như đang nghênh đón đại địch, cả một đám căng thẳng bất an.
- Ta sẽ đi giết người kia!
Yêu Vương Bàn Ti nổi giận gầm lên một tiếng, bỗng nhiên ném ra một kiện pháp khí, độn quang đi xa.
- Tiểu Chiêu tiểu Thiền, các con còn có thể dùng sử dụng Thiên Địa Huyền Hoàng kỹ chứ?
Xà Hạt nương tử hỏi.
- Không thành vấn đề, mẫu thân!
Song bào thai đồng thanh trả lời.
- Những tu sĩ này muốn chết thì để họ đi tìm chết đi mẹ.
Tiểu Chiêu lộ ra hung quang.
Thiên Địa Huyền Hoàng kỹ cho dù là đối phó với Tinh Không tu sĩ cũng không thua kém, Xà Hạt nương tử gật đầu, trong lòng có chút yên lòng:
- Lập tức phái người thông báo đến Đại Vương, Chung khất, Đông Phương Vô Kỵ kia đã phải dựa vào huynh rồi.
Chung Khất mặt vô tình gật đầu, lắc mình loáng một cái, thì đã biến mất.
- Những người khác lập tức đề phòng Ngọc Phàn cung, tiểu Chiêu, tiểu Thiền, chúng ta đi Cổ điện!
Xà Hạt nương nhìn cái gương trong tay, ánh đèn màu đen mờ mạt, lộ ra một hình ảnh tàn sát hung tàn, ngẫu nhiên có ánh sáng thoảng qua chiếu rọi vào bên trong hiện ra hình ảnh buồn nôn khiến người khác sởn tóc gáy, hàng trăm quái vật dị trùng không đếm được: Ngô Công cực đại dài hàng trăm thước, Thiên Thi nữ vương Chu, độc Mãng, cự Nghị(4), quái Viên(5), hắc Giáp Trùng(6)...tàn sát lẫn nhau, cắn nuốt, lộ vẻ hung ác.
Bên trong chém giết dần dần yếu đi, hiển nhiên sau cùng "Cổ" sắp ra đời.
Cái gọi là Cổ đó là làm cho vô số yêu trùng để cùng một chổ, tàn sát lẫn nhau, cuối cùng còn lại liền là Cổ nhưng vạn niên Cổ của Xà Hạt nương tử hoàn toàn bất đồng, bằng vào thời điểm Tinh Tướng sinh ra, rồi lợi dụng Độc Tinh chi lực của Giải Trân cùng Giải Bảo lại thi hành các loại trận pháp bao phủ, tài liệu cùng địa hình Ngũ Độc sơn làm các loại Cổ còn hung tàn hơn tất cả mọi thứ, mà sự chém giết hung tàn này cứ phải kéo dài mười năm, đây cũng là vạn niên Cổ.
Vạn niên Cổ nghe nói là tuyệt thế độc vật, độc tính có đủ thì cho dù là Hóa Tinh Yên Diệt tu sĩ đều không thể chống lại, vì thế mới có hung danh như vậy.
Vì dự trù việc này, Xà Hạt nương tử đã chuẩn bị rất lâu, tất nhiên là không muốn thất bại trong gang tấc.
Giải Chiêu Giải Thiền đi theo ở phía sau, dường như cảm nhận được vẻ mặt ngưng trọng của mẫu thân, môi mím chặt, một lời cũng không nói.
Bên ngoài Thiên Chu hạp cốc là một dải độc nguyên màu đen bất quá yên tĩnh dị thường, độc khí cũng ít đi rất nhiều, nơi này không thấy sự hung hiểm của Ngũ Độc phía trước, trái lại, mọc đầy các loại hoa độc cỏ độc. Những loại độc của hoa cỏ qua Ngũ Độc nuôi dưỡng đều là độc tài cao nhất, đoàn người nhìn thảo nguyên này không ngừng bồi hồi. Đông Phương Vô Kỵ lạnh lùng nhìn phía trước, vài tên tu sĩ kỳ Tinh Hà trải qua sinh tử đã nhìn thấy những hoa độc cỏ độc kia không kiềm được niềm vui mừng khôn xiết, liền mạnh mẽ thu thập một phen, mất phần lớn sức lực khó khăn lắm mới đến được chỗ này, họ tất nhiên sẽ không bỏ qua, dù sao vạn niên Cổ kia thì không dám nghĩ đến, ngược lại đi Ngọc Phàn cung cướp bóc một phen cũng được.
- Những tu sĩ này thật là khờ dại, giờ diệt bọn chúng chứ?
Trường Sinh lão tổ lộ ra nụ cười suy ngẫm.
Đông Phương Vô Kỵ bên cạnh đã hừ một tiếng, liếc mắt nhìn quanh, hiện tu sĩ đi qua Ngũ Độc có hơn mười tên, số lượng cũng không ít, nhưng những tu sĩ này nào có hiểu được là đại nạn lâm đầu, những tổ sư tông phái này sử dụng ám chiêu khiến tu sĩ làm bia đỡ đạn tất nhiên sẽ không cho phép bọn họ ra ngoài hủy đi thanh danh, hủy thi diệt tích là một việc rất đơn giản.
- Giờ cứ để ý đến bọn chúng, chẳng phải còn có Bích Hổ nhai sao? Đến lúc đó để những Yêu Vương kia làm thịt bọn chúng cũng được.
Đông Phương Vô Kỵ lạnh lùng nói.
- Nếu có tu sĩ nhân cơ hội chạy trốn thì sao?
Trường Sinh lão tổ hỏi như có thâm ý.
Huyền Chân Tử cùng Băng Cơ nương nương bên cạnh hắn cũng liếc mắt nhìn bọn họ, người trước làm thinh, người sau cau mày:
- Làm như vậy là quá nham hiểm rồi.
- Lời này của nương nương sai rồi. Nếu nương nương không sợ những Tán Tinh giả kia ra ngoài nói lung tung, nương nương đã bỏ qua cho bọn chúng rồi.
Trường Sinh lão tổ cười ha ha.
- Có một nữ đệ tử nguyện ý đi theo bản cung, bản cung không muốn động thủ.
Băng Cơ nương nương hừ một tiếng.
- Băng Cơ, không phải phí lời, chúng ta không thể mạo hiểm được.
Đông Phương Vô Kỵ nói thẳng.
Trong mắt Băng Cơ nương nương có chút bất mãn.
- Nếu sớm biết như vậy thì bản cung sẽ không đến.
- Chư vị hay là vào bên trong hãy tính.
Huyền chân nhân vội vàng đi tới giảng hòa.
- Việc cấp bách hiện nay vẫn là Vạn niên Cổ kia. Ngũ Độc sơn còn có mấy nghìn dị binh khác cùng năm đại Yêu Vương, Xà Hạt nương tử kia cũng khó đối phó.
- Mặc dù đã qua Ngũ Độc bất quá cũng không thể thiếu cảnh giác.
Đông Phương Vô Kỵ gật đầu:
- Bằng Ma vương kia cũng không thể khinh thường.
- À, còn về những Tán Tinh Giả này nếu bọn chúng có thể sống qua Vạn niên Cổ thì nói sau đi.
Đông Phương Vô Kỵ nhìn Băng Cơ nương nương:
- Băng Cơ, ý của người thế nào?
- Hừ.
Băng Cơ nương nương phất cổ tay áo, xoay người hướng về phía một nữ tu sĩ đi đến.
Trường Sinh lão tổ cố ý nhìn thoáng qua nữ tu kia, chẳng qua là Tinh Hà sơ kỳ. Nhưng có mắt ngọc mày ngài, trái lại thật đáng yêu, tinh lực quanh nàng mơ hồ lộ ra băng hàn mờ ảo, xem ra đúng là tu luyện bí pháp Hàn băng, cũng chả trách Băng Cơ nương nương cảm thấy hữu duyên.
Đông Phương Vô Kỵ không hề nhìn, trong mắt của hắn, cái gì hợp ý đều là một câu truyện cười.
- Hồng Liên tiên tử, Lăng Ba tiên tử, Thanh Liên chân nhân cùng Thiên Lý lão tổ như thế nào vẫn chưa đến?
Đông Phương Vô Kỵ không vui nói.
Một thân ảnh màu đỏ từ trong động vọt ra, trong nháy mắt đã lên tới thảo nguyên, hồng sa bao phủ quanh thân nghiệp hỏa khắp người, chân giẫm lên Hồng Liên, đúng là Hồng Liên tiên tử.
- Hồng Liên tiên tử tử! Lăng Ba tiên tử đâu?
Huyền Chân Tử nhìn nhìn phía sau Hồng Liên tiên tử, một lát chỉ có một thanh niên còn đang hoảng hốt chưa bình tĩnh được, cũng không có xuất hiện những người khác.
- Nữ nhân kia đã chết rồi.
Hồng Liên tiên tử trả lời vẻ mặt không chút thay đổi.
Vài vị đại tu sĩ lộ ra vẻ kinh hãi, cho dù là Băng Cơ nương nương ở xa xa cũng ghé mắt qua, không nhịn được đi tới.
Lăng Ba tiên tử của Di Hoa kiếm tông thập phần quen thuộc với Ngũ Độc sơn lại có tu vi Tinh Hải trung kỳ, làm sao lại có thể chết như vậy, Trường Sinh cười bí ẩn:
- Thật vậy sao?
- Ngươi nghi ngờ bản tiên giết nàng sao?
Hồng Liên tiên tử cười nhạt.
- Rốt cuộc là độc yêu gì?
Đông Phương Vô Kỵ chất vấn hỏi.
Hồng Liên tiên tử cười lạnh:
- Chúng ta lại qua Thiềm Thừ Hắc hà, những tu sĩ kia đột nhiên tạo phảni, bên trong có một tên tu sĩ lại là Hàng tinh giả, Lăng Ba tiên tử bị đánh vào Hắc hà liền chết như vậy.
- Cái gì, Hàng tinh giả?
Mọi người hơi sửng sốt.
- Là tinh tướng gì lại có thể đối phó với hai người các ngươi?
Huyền Chân Tử ngạc nhiên không thôi.
Hồng Liên tiên tử lơ đễnh, mang theo giọng tự giễu:
- Nếu ngươi biết là Tinh Tướng gì thì ngươi sẽ không giật mình như vậy.
- Rốt cuộc là Tinh Tướng gì?
- Ngũ hổ tướng Thiên Uy Tinh Song Tiên Hô Diên Chước!
Hồng Liên tiên tử lạnh lùng nói.
Mấy tên lão tổ đều có chút lạnh khí, một cơn hàn khí từ chân bốc lên tới đầu, đưa mắt nhìn nhau, hoảng sợ, tuy rằng có thể nghĩ đến trăm tên tu sĩ Tinh Hà của Chu Tước giới có lẽ sẽ có sự tồn tại của Hàng tinh giả, nhưng chưa từng dự đoán được sẽ là Thiên Uy Tinh Song Tiên Hô Diên Chước xếp ở vị trí thứ tám, đây chính là Tinh Tướng trong sát tinh ngũ hổ, siêu cấp mãnh nhân, khi giai đoạn thứ hai kết thúc, tu sĩ Tinh Hải cũng khó có thể chống lại.
- Điều ngươi nói là thật sao?
Băng Cơ nương nương cười lạnh.
- Hừ, đương nhiên là thật rồi. mặc dù là Ngũ hổ tướng, với khả năng cảu bản tiên với Hồng Liên nghiệp hỏa lại dễ đối phó như vậy.
Hồng Liên tiên tử như đoán được họ sẽ hỏi như vậy, ánh mắt ý bảo, người thanh niên đi cùng Hồng Liên tiên tử nơm nớp lo sợ đã đi tới.
- Bản tiên đã biết các ngươi cho rằng tại hạ giết nữ nhân kia. Các ngươi hỏi hắn đi, để cho thấy bản tiên vô tội, bản tiên thực là mất không ít thời gian mới giữ lại tính mạng hắn đến giờ.
Hồng Liên tiên tử chậm rãi đáp.
- Ngươi tên gì? Nói cụ thể sự việc mà ngươi nhìn thấy xem, nếu ngươi dám giấu giếm một chữ, tại hạ sẽ để ngươi hồn phi phách tán.
Đông Phương Vô Kỵ lạnh lùng nhìn người thanh niên này, tu vi chỉ là Tinh Hà trung kỳ, nghĩ hắn không dám thông đồng với Hồng Liên tiên tử dưới uy áp của mình.
Thanh niên nho nhã này, bất quá dưới ánh mắt áp bách của mấy lão tổ này vẫn sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, hai chân run rẩy, vội vàng nói:
- Tại hạ Tạ Trường An, một Tán Tinh giả, tiền bối Hồng Liên tiên tử vừa nói là thiên chân vạn xác, sau được thần thông của tiền bối, sử dụng ngọc bội đào tẩu
Đông Phương Vô Kỵ nhìn chằm chằm vào tên Tạ Trường An này, muốn nhìn ra điều gì từ trên vẻ mặt của hắn.
Hồng Liên tiên tử không vui cười lạnh:
- Nếu không tin bản tiên, vậy giờ bản tiên đi là được, vạn niên Cổ này do các ngươi đi lấy thôi.
Đông Phương Vô Kỵ cười nói:
- Sự việc trọng đại, Vô Kỵ cũng chỉ là muốn xác nhận để cho Di Hoa kiếm tông một công đạo thôi, nếu có đắc tội xin bỏ quá cho.
- Hừ, Đông Phương Vô Kỵ! Ngươi nói cái gì thì là cái đó, dù sao tu vi của ngươi cũng cao nhất?
Hồng Liên tiên tử ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười.
Đông Phương Vô Kỵ cũng không thèm để ý, nhìn vào Tạ Trường An.
Trán người thanh niên cũng toát ra mồ hôi lạnh, sợ hãi không giống như giả vờ. Đông Phương Vô Kỵ cười, đột nhiên đánh một chưởng vào đầu người thanh niên.
Tạ Trường An không thể tin hét lên rồi ngã xuống đất, sau đó thì hơi thở đã tuyệt.
1. Phiên kỳ: Lá cờ.
2. Thối quang: lấn át ánh sáng.
3. Bích Hổ nhai: vách đá thạch sùng.
4. Cự Nghị: con kiến khổng lồ.
5. Quái Viên: vượn quái dị.
6. Hắc Giáp Trùng: bọ cánh cứng màu đen
← Ch. 214 | Ch. 216 → |