← Ch.189 | Ch.191 → |
Thánh quang lưu động, mười hai gã tuyển thủ lọt vào vòng trong được truyền tống đến giữa sân quảng trường.
Hai chân Phong Vân Vô Ngân vừa mới hạ xuống đất, liền cảm giác được một cỗ sát khí bức người ập tới. Cỗ sát khí này giống như thực chất, có thể trực tiếp đâm sâu vào lục phủ ngũ tạng, thậm chí là linh hồn, khiến người ta phát lạnh. Bên trong cỗ sát khí dường như còn ẩn chứa yêu khí vô hạn, thảm liệt vô cùng.
Mi mắt Phong Vân Vô Ngân vừa động, ghé mắt nhìn lại. Chỉ thấy Mạc Thu Sương của Thái Huyền Tông, hai mắt như huyết hồng, đang hung hăng nhìn chằm chằm chính mình.
- Nhóc con, dĩ nhiên dám triệt để giết đi sư đệ Tiên Vu Duyên của ta, buồn cười! Sư đệ Tiên Vu Duyên có giao tình thâm hậu với lão tử, ngươi cũng dám giết bỏ! Nhãi con, hãy cầu khấn cho lão tử đừng bốc phải ngươi! Nếu lão tử đối chiến với ngươi, cũng sẽ triệt để giết chết ngươi! Còn vận dụng huyết ma tướng đồ diệt linh hồn của ngươi, khiến ngươi trọn đời không được siêu sinh, vạn kiếp bất phục!
Mạc Thu Sương nói ra lời dữ tợn, sắc mặt như quỷ, uy hiếp một phen xong rồi trực tiếp đi tới bốc thăm lệnh bài. Phong Vân Vô Ngân nhìn theo bóng lưng Mạc Thu Sương, thầm nghĩ, nếu như sớm gặp phải Mạc Thu Sương, đúng là một chuyện phiền toái.
Phong Vân Vô Ngân quan sát một phen, trong các đối thủ còn lại, Mạc Thu Sương chính là kẻ khó chơi nhất. Đương nhiên Quách Đôn của Thần Chưởng Tông, Lãnh Diệu Thi của Ngọc Nữ Tông, Phong Thiếu Kiệt của Định Hải Tông, bao gồm cả Sở Phong, đều là những đối thủ không thể coi thường. Bọn họ đều là những nhân vật thủ lĩnh lứa tuổi dưới ba mươi trong các tông môn. Đối chiến với bọn họ, không thể lơ là. Phong Vân Vô Ngân biết, nếu bốc phải một trong số bọn họ, đều là những lá bài rất xấu.
Mười hai thí sinh tấn cấp vào vòng sau, thêm một thí sinh trước đó được đặc cách vào thẳng, tổng cộng là mười ba người cùng tiến hành bốc thăm, trong đó sẽ có một người bốc được lệnh bài số "không".
Lần bốc thăm này, Mạc Thu Sương giành trước đi đầu. Cũng không biết là vận khí hắn tốt, hay vận khí các thí sinh khác tốt, hắn dĩ nhiên bốc phải lệnh bài số "không", đồng nghĩa với việc không phải thi đấu, được vào thẳng vòng trong.
- Mẹ nó, xui xẻo!
Mạc Thu Sương dĩ nhiên vì mình được miễn chiến rồi hùng hùng hổ hổ phát giận. Trong mắt hắn phóng ra chiến ý vô tận.
Phong Vân Vô Ngân rõ ràng cảm giác được, khi Mạc Thu Sương bốc được lệnh bài số "Không", trong ánh mắt các thí sinh còn lại đều toát ra một tia thở phào nhẹ nhõm.
Phong Vân Vô Ngân vẫn cực độ điệu thấp như trước, chọn làm người bốc thăm cuối cùng. Lệnh bài của hắn có số 344.
Chợt, thiên tài Quách Đôn của Thần Chưởng Tông cầm theo khối lạnh bài trong tay, đi về phía Phong Vân Vô Ngân, ngắn gọn nói một câu:
- Đối thủ của ngươi, là ta!
- A?
Phong Vân Vô Ngân hơi ngẩng đầu đảo qua, chỉ thấy trên người Quách Đôn không mặc bảo giáp Tiên Thiên, chỉ là một bộ y phục bằng vải thô, hai tay trống trơn. Bàn tay hắn lớn hơn so với người bình thường, đặc biệt là bàn tay phải, lớn hơn người thường ba đến bốn lần, cũng tản mát ra quang mang bảo thạch bảy màu. Nhìn vào còn tưởng bàn tay hắn không phải nhục chưởng, mà là một khối kỳ quáng đặc thù tỉ mỉ tạo thành. Diện mạo của hắn thoạt nhìn trung hậu thành thật, rất có điểm chất phác. Thế nhưng trong đôi mắt lại bao hàm sát khí và lệ khí ngợp trời.
- Có phải là đối thủ của ngươi không, thử qua mới biết được!
Phong Vân Vô Ngân không mặn không nhạt nói một câu.
Quách Đôn không nói thêm câu nào, xoay người rời đi. Trong nháy mắt hắn xoay người, Phong Vân Vô Ngân thoáng nhìn, trong mắt hắn phóng ra sát khí như dã thú, hai vai khẽ động.
"Hưu! Hưu! Hưu!"
Thánh quang chớp động như lưu tinh, mười hai tuyển thủ được đưa đến sáu lôi đài, theo từng cặp đối chiến.
Thi đấu đến vòng này rồi, các tuyển thủ đều là hạng tinh anh trong tinh anh. Mỗi một trường thi đấu đều hứa hẹn kinh hiểm mười phần.
- Hiện tại, rất khó đoán được chiến thắng tại mỗi trường đấu. Đánh tới lúc này rồi, không còn ai là kẻ yếu nữa.
- Cũng không phải, thi đấu thắng bại đại thể đều ước lượng được. Chỉ có trường thi đấu của Sở Phong Ngạo Hàn Tông và Phong Thiếu Kiệt Định Hải Tông là khó suy đoán nhất, thực lực của hai người bọn họ có thể nói kẻ tám lạng người nửa cân, đôi bên sàn sàn như nhau.
- Lẽ nào hắc mã Phong Vân Vô Ngân đối chiến với Quách Đôn của Thần Chưởng Tông sẽ không gay cấn sao?
- Có gì gây cấn chứ? Tuy rằng thiếu niên Phong Vân Vô Ngân này yêu nghiệt, nhưng dù sao cũng chỉ là nhân tài mới xuất hiện. Quách Đôn có chỗ đáng sợ của hắn, vì hắn đã lĩnh ngộ một chiêu chưởng pháp Thiên giai cấp thấp. Tuy rằng chỉ là một chiêu, thế nhưng phối hợp với chưởng ý cường hãn, cũng đủ bảo đảm thắng lợi.
- Đúng, có người nói, đối địch với Quách Đôn tuyệt không có cơ hội gì, môt khi bắt đầu hắn sẽ sử dụng chiêu chưởng pháp Thiên giai kia, không hề bảo lưu, một chiêu trí mạng. Quách Đôn vốn nổi tiếng hiếu sát, không biết đã có bao nhiêu võ giả, yêu thú chết dưới chiêu chưởng pháp Thiên giai kia rồi.
- Cũng đúng. Vũ kỹ Thiên giai, so với vũ kỹ Địa giai, uy lực mạnh hơn rất nhiều, không khác gì như trời và đất. Có điều Quách Đôn chỉ biết một chiêu chưởng pháp, nghe ra có điểm không được toàn mỹ.
- Nói bậy! Có được một chiêu chưởng pháp như vậy, chính là thần linh ban ân rồi, còn tham lam gì nữa! Nếu muốn chưởng pháp Thiên giai hoàn mỹ, chẳng phải là nghịch thiên rồi?
...
Khán giả xôn xao nghị luận.
Hoàng đế và năm vị tông chủ, Tư Mã thừa tướng, đại tướng quân hộ quốc, cũng đều tập trung tinh lực quan sát thi đấu.
Trên lôi đài số 344.
Quách Đôn buông thõng hai tay, nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Ngân, trên mặt cười hàm hậu:
- Thẳng thắn chịu thua đi, bằng không sẽ chết rất xấu xí!
- Đừng nhiều lời vô ích, đánh qua mới biết được!
Phong Vân Vô Ngân thu nạp toàn bộ một trăm ba mốt vạn ba nghìn hai trăm hạt thiên địa đan điền Tiên Thiên nhập vào trong cơ thể, năng lượng cương khí khổng lồ lập tức xuyên qua tứ chi bách mạch của Phong Vân Vô Ngân. Tiếp cận cương khí vân cỡ một trăm mẫu, bạo phát ngay trên đỉnh đầu Phong Vân Vô Ngân, nhất thời gió nổi mây phun, triệt để bày ra cảnh giới Tiên Thiên cương khí đỉnh phong.
- Di? Vừa rồi còn là Tiên Thiên cương khí trung kỳ, hiện tại lại đột nhiên đề thăng tới Tiên Thiên cương khí đỉnh phong. Trẫm thật không còn lời nào để nói về thiên phú võ học của thiếu niên này. Khi trẫm còn ở độ tuổi của hắn, cũng không mạnh mẽ như thế. Hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy.
Hoàng đế liên miệng chậc chậc tán thưởng, rất lấy làm hiếu kỳ.
Tông chủ Thần Chưởng Tông cười, nói:
- Bệ hạ, Phong Vân Vô Ngân này đích thực là một thiếu niên thiên tài. Có điều, hắn sẽ nhanh chóng chết dưới thần chưởng của Quách Đôn thôi. Không biết trải qua một lần cảm giác tử vong chân thực, thiên phú của Phong Vân Vô Ngân có bị ảnh hưởng hay không. Có nhiều võ giả là kỳ tài ngút trời, thường thường sau khi bị đánh chết, mặc dù có thể sống lại, nhưng đã không còn được trời ưu đãi, từ nay về sau còn kém hơn so với người bình thường.
Hoàng đế cười ha ha nói:
- Ái khanh, ngươi khẳng định Phong Vân Vô Ngân sẽ bại?
- Bệ hạ, hài tử Quách Đôn này, từ nhỏ thiên phú võ đạo rất bình thường, chỉ là... Hắc hắc, bệ hạ, khi Quách Đôn hai mươi bốn tuổi, huyết mạch trong cơ thể hắn đã thức tỉnh! Từ đó về sau càng không thể vãn hồi, cảnh giới liên tiếp đề cao, còn lĩnh ngộ ra chưởng ý 8 phần. Trọng yếu hơn nữa, hắn chiếm được truyền thừa ký ức võ học, học được một chiêu chưởng pháp Thiên giai cấp thấp, là người mạnh nhất trong số các cường giả dưới ba mươi tuổi của Thần Chưởng Tông. Sau khi Quách Đôn tiến vào Vô Biên hải vực lịch lãm, lại thu được một ít kỳ ngộ.
Tông chủ Thần Chưởng Tông mỉm cười.
- Thức tỉnh huyết mạch?
Nghe nói như thế, nét mặt hoàng đế nổi lên một ít biến hóa.
- Có thật không?
- Bệ hạ, tội khi quân đâu phải trò đùa? Tổ tiên của Quách Đôn, cách chừng mười đời đã từng sản sinh ra một vị chưởng đế, có điều rất kỳ quái, từ đó mãi cho đến bậc phụ thân của Quách Đôn cũng không hề thức tỉnh huyết mạch chưởng đế. Gia tộc Quách Đôn theo đó cũng quên luôn không hề nhớ tới được vinh quang của vị tổ tiên chưởng đế kia, không nghĩ tới quanh co đến một đời này của Quách Đôn, huyết mạch truyền thừa trong hắn lại đột nhiên thức tỉnh.
Tông chủ Thần Chương Tông không chớp mắt nói. Có thể ở trước mặt hoàng đế thao thao ngôn luận, đây cũng là một chuyện rất có mặt mũi.
- A, nguyên lai là huyết mạch chưởng đế đời thứ mười, nhưng cũng nên nhớ, huyết mạch truyền thừa tới đời này đã rất loãng rồi. Thế nên, Quách Đôn chỉ có thể chiếm được một chiêu chưởng pháp truyền thừa, cũng không phải trọn bộ chưởng pháp.
Nét mặt hoàng đế nghiêm túc, lại hòa hoãn xuống:
- Có điều như vậy cũng không tệ rồi, dù cho đã loãng cũng là huyết mạch chưởng đế, không phải chuyện đùa. Quách Đôn này trẫm nhớ kỹ, nếu hắn có thể đi vào trận trung kết, vô luận có đạt được quán quân hay không, trẫm vẫn chú trọng bồi dưỡng.
Huyết mạch chưởng đế đời thứ mười, cũng không phải chuyện gì quá lớn, ít nhất so với hoàng đế là như vậy. Còn nếu là huyết mạch chưởng đế đời thứ nhất thức tỉnh, sợ rằng hoàng đế sẽ trực tiếp hạ chiếu thư, phong hầu bái tương cho Quách Đôn rồi.
Trong lòng tông chủ Ngạo Hàn Tông lập tức so sánh Quách Đôn với Bạch Quang, khóe miệng không khỏi xẹt qua một giọng mỉa mai... Huyết mạch chưởng đế đời thứ mười, làm sao so được với Bạch Quang của bổn tông sở hữu huyết mạch đao đế đời thứ nhất?
Trên lôi dài 344.
Quách Đôn hoàn toàn tỏ thái độ khinh thường với cảnh giới Tiên Thiên cương khí đỉnh phong của Phong Vân Vô Ngân. Hắn chậm rãi vắt tay trái ra sau lưng, vươn tay phải ra, nói:
- Tiểu tử, ngươi nhó kỹ, trước nay bản nhân giết người chỉ dùng tới một chưởng này, hơn nữa đến nay mới chỉ có ba người có thể bức ta dùng tới tay trái.
Đang khi nói chuyện, chưởng ý vô biên được bạo phát triệt để ra ngoài, trên lôi đài lập tức hiện ra cảnh tượng quần sơn vờn quanh, mặt trời chói chang, tinh thần cái đính. Một cỗ tử khí rậm rạp nhàn nhã rong chơi trên đỉnh quần sơn, đại khí bàng bạc.
Khí tức sơn hà hồ hủy triệt để tràn ngập trên khắp lôi đài.
Quách Đôn không chỉ nắm giữ được ý cảnh của chưởng pháp, còn có vài phần đại thế sơn thủy. Loại khí tượng này, là khí tượng của cao thủ, giơ tay nhấc chân, phảng phất như có thể với sao với trăng, nghịch chuyển càn khôn.
Đây là một cường giả chân chính.
Quách Đôn chậm rãi giơ tay phải lên, bàn tay phải của hắn lớn hơn gấp ba bốn lần so với người bình thường, trên bàn tay lưu chuyển quang mang ngọc lưu ly, toàn bộ bàn tay gần như trong suốt, không lẫn chút tạp chất.
- A? Kỳ quái!
Phong Vân Vô Ngân một mặt cất cao kiếm ý, triệt để phóng xuất ra kiếm ý chín phần, trong lòng lại nghi ngờ...
- Thực kỳ lạ! Theo lời hắn nói, trong lúc đối chiến rất ít khi sử dụng tay trái. Tính cho đến nay mới chỉ có ba ngươi buộc hắn phải dùng tới tay trái. Lúc này hắn thậm chí còn giấu hẳn tay trái đi, ngụ ý là nói tay trái hắn còn có thể lợi hại hơn so với tay phải!
- Thế nhưng thoạt nhìn tay trái hắn rất bình thường, không giống như tay phải, có được loại khí tượng của kỳ thạch. Người sáng suốt vừa nhìn, chắc chắn sẽ cho rằng, tay phải của hắn mạnh hơn tay trái, nhưng vì sao hết lần này tới lần khác, hắn lại nói ngược lại, nói tay trái còn mạnh hơn tay phải? Lẽ nào đây là cố tình hư hư thực thực, muốn lừa gạt người?
Mặc dù trong lòng nghi vấn vô cùng, thế nhưng Phong Vân Vô Ngân trong nháy mắt đã ngưng tụ ra kiếm ý chín phần, kiếm ý như thực, cương khí đề cao cực độ, hóa thành một đám mây trắng huyền phù tại trên đỉnh đầu hắn, tử điện âm lôi, đại lôi âm bảo sát, phong lâm hỏa sơn càng thêm chân thật, càng thêm khổng lồ. Phong Vân Vô Ngân vận chuyển kiếm ý, cũng càng thêm thuận buồm xuôi gió.
- Chết đi! Chỉ một chưởng này, áp chế vạn vật, thiên uy khó dò, vô địch thiên hạ!
Chợt khí thế toàn thân Quách Đôn bành trướng trong nháy mắt, hắn đơn giản vươn tay phải ra, giống như phong nhãn, thu nạp ý cảnh sơn hủy, tử khí hùng hồn kéo theo đại thế thiên địa, lập tức hình thành một cự chưởng khổng lồ. Bên trên cự chưởng này không hề có một tia mạch máu, toàn thân tinh thuần, giống ngọc cũng không phải ngọc, sát bên ngoài cự chưởng còn có tử khí lượn lờ.
"Bang bang bang!"
Kiếm ý vô hình của Phong Vân Vô Ngân bị cự chưởng phát ra ý cảnh, đánh nát một cách triệt để!
- Chưởng pháp Thiên giai! Kinh giác thần chưởng! Phá sạch vạn vật thế gian, diệt cho ta!
Quả nhiên Quách Đôn vừa ra tay liền không lưu tình, xuất thủ chính là tuyệt chiêu, ý đồ miểu sát.
Trong sát na, trời đất đảo ngược, mặt dấy lên cao, trờ cao vô biên lại bị trấn áp xuống dưới.
Chưởng pháp uy lực Thiên giai này xa xa vượt qua vũ kỹ Địa giai cao cấp! So với tuyệt kỹ trấn tông Ngạo Hàn Thất Quyết của Ngạo Hàn Tông còn muốn lợi hại hơn không chỉ mấy lần!
Khác biệt như một trời một đất!
- A! Ra tuyệt chiêu rồi! Chưởng pháp Thiên giai! Quá mạnh mẽ rồi! Phảng phất như trật tự thế giới đều bị điên đảo, đều bị đánh vỡ! Thực sự quá mạnh mẽ đi!
Khán giả cũng ngưng thở, giống như bị hút sạch lương khí.
Ngay cả Mạc Thu Sương cũng phải chú ý, tập trung một chiêu chưởng pháp này, trong lòng vận chuyển trăm nghìn ý niệm, suy nghĩ làm sao có thể phá giải chiêu chưởng pháp này.
"Phụt! Phụt! Phụt!"
Không gian bạo loạn, kiếm ý của Phong Vân Vô Ngân bị nghiền áp thành phấn vụn, một cỗ chưởng phong như phiên giang đảo hải đánh về phía Phong Vân Vô Ngân.
- Không có biện pháp! Không thể tiếp tục bảo lưu!
Phong Vân Vô Ngân trực tiếp ném trường kiếm vào trong nạp giới.
- Ra đi! Tử khí giao long.
Chợt trong lúc đó!
Trong minh minh, một cỗ khí tức thượng cổ hồng hoang, triệt để phóng xuất bạo phát, cùng với tiếng tê rống của yêu thú viễn cổ, phảng phất như vạn vật thế gian đều thành thức ăn, nước uống của nó.
Sau một khắc, một đầu tử khí giao long dài đến hai nghìn thước, như hung thần ác sát, cùng hưng cực ác, ngang trời xuất thế!
Lệ khí vô biên vô hạn, cuốn sạch trời đất, điên đảo quy tắc, giảo sát sinh linh!
- Thần a! Một... Một đầu hung thú tiên thiên tử khí... Thần a!
Có một bộ phận khán giả ngồi đây bị dọa sợ, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
← Ch. 189 | Ch. 191 → |