← Ch.428 | Ch.430 → |
Lúc này, Chúc lão tại trong linh hồn Phong Vân Vô Ngân, truyền âm nói:
- Tiểu oa nhi, bạch viên này chính là một đầu Đế thú, huyết mạch phi phàm, hơn nữa trời sinh tính bạo ngược tàn khốc, thích hành hạ con người, nam nhân liền giết, nữ nhân liền thống!
- Ngươi nhìn vẻ mặt của nó, tựa hồ cũng coi ngươi trở thành một món đồ chơi thú vị! Nó nhất định là linh thú thủ hộ chiếc nhẫn trọng bảo kia! Ngươi muốn có được chiếc nhẫn kia, nhất định phải giết chết được súc sinh này! Sức chiến đấu của súc sinh này, sợ rằng không thua kém đại ngư yêu bị ngươi luyện hóa trước đó!
- Mẹ nó, giết!
Phong Vân Vô Ngân liền cảm giác được, hàng rào không gian trong phiến rừng rậm này đã bị phong bế hoàn toàn, chính mình muốn chạy trốn cũng không được. Có điều, Phong Vân Vô Ngân ngược lại cũng không hề có ý định chạy trốn.
Lập tức, ánh mắt Phong Vân Vô Ngân gắt gao nhìn vào đầu bạch viên kia, bắt đầu khởi động long lực quanh thân, khí thế như hồng, quan tuyệt thiên hạ.
Rống!
Bạch viên cảm giác được chính mình bị một nhân loại khiêu khích, nó lập tức nhe răng trợn mắt, rít gào một tiếng. Tuy rằng không nói được tiếng người, thế nhưng ý tứ của nó rất rõ rang, chính là muốn hành hạ Phong Vân Vô Ngân đến chết!
Một người một viên, bắt đầu giằng co.
Thiên Hương nữ hoàng cũng biết, lúc này dù Phong Vân Vô Ngân muốn chạy trốn, cũng quyết không chạy được. Lúc này, cố gắng lấy hết dũng khí, hô lớn lên:
- Vô Ngân tiên sinh, đây là linh thú thủ hộ, đã sinh sống không biết bao nhiêu năm tháng trong Thiên Hương bí cảnh, vô cùng lợi hại! Ngài nhất định phải cẩn thận! Nếu như tìm được cơ hội, hãy lập tức bỏ chạy khỏi phiến rừng rậm! Đầu linh thú bạch viên này không thể rời khỏi rừng rậm, chỉ cần ngài chạy ra khỏi rừng rậm, như vậy sẽ không còn việc gì nữa.
Tê!
Bạch viên bỗng nhiên hít một hơi, lập tức bốn phía cuồn cuộn phong vân, một tảng không gian lớn đều bị bạch viên mạnh mẽ hút vào trong miệng! Thân hình nó phình to lên như quả bong cao su, bộ phận sinh dục xấu xí kia cũng bành trướng ra, khiến cho mấy người Thiên Hương nữ hoàng sợ đến co rụt người lại.
- Ngao ô! Vèo!
Thần khí thiết bổng trong tay bạch vươn như đàn sơn áp đỉnh, bao phủ trùm thẳng tới Phong Vân Vô Ngân!
Một động tác này, liền đánh ra một tảng lớn hỗn độn khí, khắp nơi thần hồn nát thần tính, mây khói ồ ồ, từng sợi kình khí nhẹ nhàng quăng tới, như diều hâu bắt thỏ, lực lượng phá hoại trong nháy mắt bao phủ Phong Vân Vô Ngân. Vô số pháp tắc thời gian và pháp tắc không gian đều bị một kích này khiến cho vặn vẹo, uốn cong.
Thiên địa hôn ám, cát bay đá chạy!
- Cừ thật!
Phong Vân Vô Ngân muốn tránh cũng không được. Trên thực tế, dưới một bổng này, bất luận thời không đều bị phong tỏa, bức bách Phong Vân Vô Ngân chỉ có thể đón đỡ.
Rống!
Bất ngờ, Phong Vân Vô Ngân bắn ra tiếng rống như yêu thú, gọi ra hoa văn và khí tức Long tộc, không ngừng ngưng kết ra rất nhiều hư ảnh long miếu, tay phải bắt tới.
Long thủ che trời!
Thần lực ba long, quất quýt đứng lên.
Oanh!
Long thủ của Phong Vân Vô Ngân trực tiếp nắm lấy thiết bổng kia.
Phác xích xích! Phác xích xích!
Tiếng nổ mạnh không ngừng vang lên, lực lượng bạch viên cự thú kia dĩ nhiên ngang hàng với Phong Vân Vô Ngân! Hai bên chống đối lẫn nhau, lực lượng thật lớn tác động lên hàng rào không gian, sản sinh vô số đường nứt nẻ.
- Ngao ô!
Bạch viên cự thú kinh hãi rống lên một tiếng, phảng phất như không thể tin tưởng được! Một nhân loại nhỏ bé dĩ nhiên có thể so đấu lực lượng ngang hàng với nó!
Bạch viên tức quá hóa khùng, bất ngờ, bộ vị sinh dục cứng như sắt đá của nó dĩ nhiên vận dụng như roi, quất thẳng về phía Phong Vân Vô Ngân! Ý đồ quất Phong Vân Vô Ngân thành phấn vụn!
Một nhát quất nát bấy thời không, khiến không gian bị nghiền ép ra một đạo khe rãnh đen kịt!
- A! Vô Ngân tiên sinh!
Đám mỹ phụ Thiên Hương nữ hoàng đều không nhịn được, bật thốt lên.
Chợt!
- Mẹ nó, cái thứ dơ bẩn này, đứt cho lão tử!
Hưu!
Từ trong cơ thể Phong Vân Vô Ngân, trực tiếp tuôn ra tới một đồ hình âm dương càn khôn bát quái! Bên trong vô biên vô hạn kiếm khí, đâm thẳng trời cao, cắt nát vũ trụ.
Vô số đạo kiếm khí cuộn tới! Bên trong có chứ hai cực âm dương rõ ràng, hai loại lực lượng trái ngược nhau, càng có ba đại kiếm khí thuần dương, man hoang, liệt hỏa, cũng có băng sát bản nguyên, phong sát bản nguyên, sắc bén mười phần.
Phong Vân Vô Ngân vừa mới tấn chức Thánh giai tứ chuyển, lại dung hợp bốn cây kiếm cốt, uy lực kiếm thuật tăng lên gấp nhiều lần!
Vèo!
Một kiếm đánh xuống, dĩ nhiên chặt đứt khúc thịt hình trụ cứng ngắc vươn ra ngoài của bạch viên cực thú.
Ngao!
Toàn thân bạch viên cự thú run lẩy bẩy, chịu đựng đau đớn mang tính hủy diệt, biểu tình trên mặt cực độ co quắp, thiết bổng kình thiên trong tay dần không thể khống chế, lực lượng từ từ suy yếu!
- Đến lúc rồi! Chết cho lão tử!
Thần lực như vô tận, tay phải Phong Vân Vô Ngân trực tiếp nắm tới, đoạt lấy thanh thiết bổng kia qua đây. Sau một khắc, toàn thân giống như viên đạn, vừa động liền bày ra sức bật kinh người, thoáng cái tới trước mặt bạch viên cự thú, tay nắm lại thành quyền...
Phụt!
Trực tiếp nện thẳng xuống lồng ngực cứng như sắt thép của bạch viên cự thú, dĩ nhiên phát ra một tiếng âm hưởng như sấm rền!
Hơn nữa, một quyền này của Phong Vân Vô Ngân nện xuống ngực bạch viên cự thú, dĩ nhiên đập vang ra tiếng... "Ông..."
Kỳ thực, một quyền này của Phong Vân Vô Ngân cũng không phải đập bừa, hắn thôi động một chiêu Long Bạo Kích trong quyền pháp Sát Thần.
Chỉ bất quá, một quyền này còn thiếu may mán, không thể đánh ra hết chiêu Long Bạo Kích, thế nhưng cũng đủ đạt được lực lượng ba long, hung hăng nện xuống ngực bạch viên cự thú.
Trực tiếp đánh cho Phong Vân Vô Ngân phải lui lại phía sau mấy bước. Nhưng nó cũng không có ngã xuống, ngược lại càng them hung ác, nhe răng trợn mắt rít gào. Chỗ bộ phận sinh dục kia bị Phong Vân Vô Ngân trực tiếp chặt đắt, loại đau đớn thấu tận tâm can này dần dần khiến nó phát điên, liền há mồm bay thẳng về phía Phong Vân Vô Ngân, cắn tới!
Phong Vân Vô Ngân cảm giác được, một cỗ sóng nhiệt kéo theo khí tức hôi thối buồn nôn đang ập thẳng về phía mình!
Phong Vân Vô Ngân không cần nghĩ ngợi, trên đầu huyền phù ra đồ hình âm dương bát quái, kiếm khí phun ra nuốt vào, vô số kiếm khí nhẹ nhẹ như mã hoàng, hết thảu chui vào trong miệng bạch viên cự thú, phá loạn một trận.
Phụt!
Cũng chỉ khiến bạch viên cự thú phun máu miệng, thế nhưng chỗ đầu lưỡi tương đối mềm yếu một chút thì bị cắt cho nát nhừ, theo dòng máu tươi phun ra bên ngoài.
Phanh! Phanh! Phanh!
Phong Vân Vô Ngân lại lien tục đánh ra mấy quyền, vận khí vẫn rất kém, cũng chưa thể đánh ra Long Bạo Kích, có điều đủ khiến bạch viên cự thú liên tiếp lui về phía sau.
Đám người Thiên Hương nữ hoàng cả kinh đế độ, hai tròng mắt muốn rơi hẳn xuống mặt đất.
Các nàng đều chưa từng thấy qua võ giả cao giai dùng phương thức này để chiến đấu. Mỗi quyền của Phong Vân Vô Ngân đều là nhục quyền, đánh xuống người bạch viên cự thú đều phát ra những tiếng có thanh thế vô cùng đáng sợ.
Có điều, lực phòng ngự của bạch viên cự thú quả thực biến thái tới mức khoa trương! Liên tục đánh ra mười quyền, chỉ có thể đẩy lui được nó, cũng không tạo cho nó bất luận tổn thương thực chất nào!
Thiên Hương nữ hoàng chợt kêu to lên:
- Vô Ngân tiên sinh, đầu linh viên này lợi hại nhất chính là phòng ngự! Ngài nhanh tìm cơ hội rời đi, đợi khi lực lượng ngài tiêu hao hầu như không còn, khi đó sẽ rất phiền phức!
Tuy rằng hiện tại biểu hiện ra, thoại nhìn như là Phong Vân Vô Ngân đánh bạch viên tơi tả, thế nhưng Thiên Hương nữ hoàng biết, đây chỉ là biểu hiện bên ngoài, đợi khi Phong Vân Vô Ngân đánh tới mệt mỏi, vậy mới là lúc phiền phức!
Thiên Hương nữ hoàng vừa dứt lời...
Phanh!
Phong Vân Vô Ngân đánh ra một quyền, rốt cục đã đánh được ra một chiêu Long Bạo Kích.
Lực lượng ba long, bành trướng lên gấp vô số lần, biến thành năm vạn long, đủ đập tan một tòa núi, trực tiếp nện thẳng xuống ngực bạch viên cự thú. Rốt cuộc khiến thân thể khổng lồ của bạch viên cự thú bị đánh bay ra ngoài, miệng phun trào máu tươi!
Phong Vân Vô Ngân cười ác một tiếng, cũng không chờ bạch viên cự thú kia rơi xuống đất, tiếp tục xông lên, liên tiếp hành hung!
- Long Bạo Kích! Yên Diệt! Thiên Long Bạo Ngược!
Bị đánh một trận liên tiếp, khiến thân thể bạch viên cự thú liên tục lăn lộn trên không trung, cũng không rơi được xuống đất. Đầu quyền Phong Vân Vô Ngân giống như mưa sa rơi xuống trên cơ thể nó, từ mặt ngoài tới bên trong cơ thể, khiến nó bị thương toàn diện cả trong lẫn ngoài.
Cùng lúc đó, đồ hình âm dương bát quái đen trắng liên tục xoay tròn phía trên bạch viên cự thú, vô số kiếm khí như mưa sao sa đổ xuống, liều mạng cắt xét lên thân thể bạch viên cự thú, liên mien không dứt! Biến phần da thịt bên ngoài nó thành những mảnh gồ ghề, da thịt lông mao lẫn lộn!
Phong Vân Vô Ngân quả thực đánh một trận cuồng ẩu tơi bời!
Đám người Thiên Hương nữ hoàng như ngây dại, nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Ngân, nuốt nước miếng ừng ực...
Phong Vân Vô Ngân liên tiếp hành hung bạch viên cự thú, không ngừng giây phút, đầu quyền như mưa sa phủ xống thân thể nghiệt súc này. Đồng thời, đồ án âm dương bát quái đen trắng cũng chuyển động, kiếm khí như hồng.
Chợt vừa nhìn, chỉ thấy bạch viên cự thú liên tục cuộn tròn trên không tung, quanh thân bị kiếm khí và chân khí hình rồng bao phủ, biến thành một đại tác phẩm kỳ quan.
Lọt vào trong tai, ngoại trừ tiếng hành hung và tiếng kiếm khí cắt kim loại, còn có tiếng cốt cách, kinh mạch và nội tạng toàn thân bị nghiền nát. Thật khiến người ta dựng hết lông tóc.
- Chúc lão, gia hỏa này quả thực là kẻ có lực phòng ngự mạnh nhất ta từng thấy... Thậm chí còn mạnh hơn cả so với đại ngư yêu kia!
Phong Vân Vô Ngân một mặt hành hung, một mặt truyền âm với linh hồn Chúc lão.
- Khụ khụ... Tiểu oa nhi, phòng ngự cường hãn thì có ích gì? Bạch viên cự thú này, chung quy cũng chỉ là một đầu yêu thú non mà thôi... Cái lò kia của ngươi không phải có thể luyện hóa yêu thú sao, còn giúp ngươi thu được vô số chỗ tốt? Lực lượng tăng vọt? Ngươi đã luyện hóa được, cũng đừng lãng phí khí lực nữa. Bên ngoài kia, còn đám học sinh học phủ Hồng Tuyết đang chờ, muốn đánh chết ngươi đó!
Chúc lão hắc hắc cười nói.
Phong Vân Vô Ngân lại đánh một trận, đánh tới khi đã nghiền mới chịu tế ra Thánh lô, trực tiếp ném bạch viên cự thú đang nửa sống nửa chết vào trong lô, ầm ầm luyện hóa. Dần dần, một mùi thịt nướng liền thẩm thấu đi ra, khiến người khác không thể chống đỡ. Phong Vân Vô Ngân đi tới, cầm lấy binh khí của bạch viên cự thú, chính là thanh thiết bổng kinh thiên có vẽ hoa văn tối nghĩa, nhìn một chút rồi tiện tay ném vào trong nạp giới.
Xong xuôi tất cả, Phong Vân Vô Ngân mới đi tới trên phiến nham thạch giữa đầm nước, đập vỡ toàn bộ chân khí trói buộc đám người Thiên Hương nữ hoàng, giải phóng cho các nàng. Sauu đó, Phong Vân Vô Ngân khom lưng, nhặt lấy chiếc nhẫn đặt trên bình thai kia, nhìn xem.
Vừa nhìn, bên trong nhẫn tựa hồ phong ấn một tảng đại dương thật lớn, có khí tức của nước biển phát ra từ bên trong giới chỉ, một chùm sáng lam nhạt bắn thẳng lên trời cao, xây dựng lên một mảnh đại dương thật lớn. Tuy rằng đó chỉ là ảo ảnh, nhưng lại chân thực vô cùng.
Phong Vân Vô Ngân còn có thể cảm giác được, chiếc nhẫn này phát ra một loại huyền diệu, huyền bí khó giải thích được. Có điều, hắn còn phải lấy máu nhận chủ, mới có thể nắm trong tay chiếc nhẫn này.
Phong Vân Vô Ngân ngẩng đầu đảo qua, liền thấy biểu tình sống sót sau tai nạn của mấy người Thiên Hương nữ hoàng, toàn bộ đều khóc lệ thành dòng, vây quanh Phong Vân Vô Ngân hết lời cảm tạ, chỉ thiếu điểm quỳ lạy xuống.
Trong tình cảnh này, Phong Vân Vô Ngân không tiện lấy máu nhận chủ với chiếc nhẫn thần khí này. Hắn không đổi sắc mặt, kìm nén kích động cho chiếc nhẫn vào bên trong nạp giới của mình.
- Mọi người không có việc gì chứ?
Phong Vân Vô Ngân cũng không hề đề cập tới chuyện tình chiếc nhẫn. Dù sao đi nữa, hắn đã nắm giữ chiếc nhẫn trong tay, cũng không cần phải dài dòng chuyện này với người khác.
- Thiếp thân... Đa tạ ân cứu mạng của Vô Ngân tiên sinh! Nếu không có Vô Ngân tiên sinh xuất hiện đúng lúc, chúng tôi... Mấy mẹ con chúng tôi không thoát khỏi thủ đoạn lưu manh của linh thú, sẽ chết đi trong tỉnh cảnh khuất nhục nhất, đáng sợ nhất...
Nữ hoàng vẫn không khống chế được, liền quỳ xuống. Tám nữ nhi của nàng cũng quỳ xuống theo.
Phong Vân Vô Ngân nhanh chóng nâng mọi người dây, lại thấy mọi người vẫn còn đang lõa thể, Phong Vân Vô Ngân đành làm chuyện tốt đến trọn vẹn, ngắt một đống lá cây lớn ở ngay trong rừng rậm, chuyển cho những mỹ phụ đang lõa thể này.
Các nàng vừa ngượng ngùng, có điều trước mặt lại là Phong Vân Vô Ngân, người có ân cứu mạng với mình, các nàng lại có một loại tình tố khác... Mọi người đều lắp bắp, chậm rãi làm trò ngay trước mặt Phong Vân Vô Ngân, dùng lá cây bên lại rồi che lấy thân thể. Tuy rằng dùng lá cây che đi những chỗ nhạy cảm, những mỗi người đều là cực phẩm trong nữ nhân, những chỗ nhạy cảm vừa ẩn vừa hiện càng tạo ra một loại vị đạo đặc biệt.
Che kỹ thân thể, chúng nữ nhân lại bị Thánh lô của Phong Vân Vô Ngân hấp dẫn chú ý.
Kích thướng Thánh lô quá mức khổng lồ, hấp dẫn ánh mắt mười phần, hơn nữa lại trong suốt như được làm thành từ một khối bảo thạch nguyên vẹn. Mặt khác, Thánh lô đang luyện hóa bạch viên cự thú, không ngừng thẩm thấu ra hương thơm thịt nướng trí mạng, khiến những mỹ phụ này theo bản năng chảy ra một ít nước miếng. Đừng nói là các nàng, ngay cả Phong Vân Vô Ngân cũng bị kích động, bụng sôi ùng ục.
- Vô Ngân tiên sinh, pháp bảo này của ngài là thứ gì vậy? Tựa hồ đang trực tiếp hấp thu linh thú kia?
Nữ hoàng chớp mắt hạnh, nhìn Phong Vân Vô Ngân hỏi nói.
- Cũng không có gì...
Phong Vân Vô Ngân tự nhiên sẽ không giải thích nhiều nắm, tâm niệm khẽ động, trực tiếp thu nhỏ Thánh lô lại, cuối cùng biến hóa thành kích cỡ chỉ bằng một khối đá cuội, bị Phong Vân Vô Ngân nắm vào trong tay. Phong Vân Vô Ngân nhìn vào bên trong, thấy bạch viên cự thú kia đang bị luyện hóa, pháp tắc Đế giai của nó cũng bị luyện hóa thành mảnh vụn.
← Ch. 428 | Ch. 430 → |