← Ch.429 | Ch.431 → |
Có điều, một đầu cự thú khổng lồ như vậy, muốn triệt để luyện hóa thành dinh dưỡng, cũng không phải chuyện trong một hai ngày.
Phong Vân Vô Ngân cũng chỉ đành nuốt một ngụm nước bọt, chuyển Thánh lô vào trong nạp giới của mình, che đi mùi vị thịt nướng tuyệt diệu kia.
Chúc lão tại trong linh hồn Phong Vân Vô Ngân lập tức gào khóc, kêu loạn:
- Tiểu oa nhi! Ngươi đang chỉnh lão đầu tử sao? Thơm quá! Thơm quá! Ngao ô, thơm quá!
Xử lý xong Thánh lô, Phong Vân Vô Ngân lại nhìn sắc trời, đã đến hoàng hôn.
Lúc này Thiên Hương nữ hoàng nói:
- Vô Ngân tiên sinh, còn mấy canh giờ nữa là tới thời điểm Thiên Hương bí cảnh đóng lại...
- Ừ, ta đã biết. Ta cũng không dự định tiếp tục tìm kiếm bảo vật trong bí cảnh nữa, hiện tại ta còn có chút chuyện riêng muốn làm...
Phong Vân Vô Ngân sờ sờ mũi, mặt hiển hiện ra bộ dáng tươi cười, sải bước đi ra bên ngoài rừng cây.
Thiên Hương nữ hoàng buông Đế thức, lập tức nhíu mày, bật thốt lên:
- Không xong! Là học sinh học phủ Hồng Tuyết tìm đến gây phiền phức với Vô Ngân tiên sinh.
Hiện tại, mỗi người đều nghe được, tiếng "Không xong" trong miệng Thiên Hương nữ hoàng cũng không có nghĩa là Phong Vân Vô Ngân "Không xong", mà là những người khác sẽ không xong! Đặc biệt không xong!
Thiên Hương nữ hoàng vội vã dẫn theo tám mỹ thiếu phụ, nhắm hướng khác chạy đi.
Phong Vân Vô Ngân vừa mới tiến ra khỏi rừng cây, liền thấy khoảng chừng hai ba mươi gã học sinh học phủ Hồng Tuyết, ánh mắt hung tàn lãnh liệt, tựa hồ chờ sẵn ngoài rừng, đợi Phong Vân Vô Ngân tiến ra.
Người dẫn đầu có phong thái cổ xưa, sản sinh ra một loại lực trường cổ quái kỳ dị. Giữa lực trường, chi chí những sợi năng lượng màu đen, xỏ xiên ngang dọc, tất cả hoa cỏ cây cối đều phải điêu linh, hiển hiện ra vị đạo vạn vật chết héo.
Hắn liếc mắt nhìn Phong Vân Vô Ngân, nói:
- Tiểu tử học phủ Tử Anh, trong rừng cây này có trọng bảo hiện thế, chỉ là hiện tại bảo quang biến mất, tựa hồ ngươi đã chiếm được một ít bảo vật bất phàm. Nghe đây, ngươi dâng ra bảo vật, sau đó tự sát, bản tọa có thể hứa hẹn cho ngươi được chết toàn thây.
Kỳ thực trong lòng người này cũng đang suy nghĩ... "Sẽ dùng toàn bộ máu huyết, thi thể ngươi luyện hóa, chế thành đan dược, hỗ trợ bản tọa trùng kích cảnh giới, nâng cao phẩm chất huyết mạch".
- Mau dâng ra bảo vật! Sau đó tự sát!
Một đám học sinh học phủ Tuyết Hồng đều ồn ào hẳn lên.
Vốn Phong Vân Vô Ngân liên tiếp giết vài người học sinh học phủ Hồng Tuyết, ngay cả người có thực lực cường đại như Giác Vô Hận cũng bị Phong Vân Vô Ngân vô thanh vô tức giết chết, trong lòng đám học sinh học phủ Hồng Tuyết này kiêng kỵ không thôi. Thế nhưng, khi bọn hắn thấy được Phong Vân Vô Ngân, lại phát hiện trên người Phong Vân Vô Ngân dĩ nhiên không hề có một tia Thánh lực ba động, thoạt nhìn hoàn toàn không giống với một người có thể tạo thành uy hiếp với bọn họ. Thế nên, cả đám bọn họ liền nhảy ra kêu gào.
- Úc?
Phong Vân Vô Ngân liền cảm giác được không biết nên khóc nên nên cười:
- Ngươi nói ra giao ra bảo vật, sau đó tự sát? Ha ha ha! Ngươi là ai?
- Bản tọa chính là tồn tại thứ ba trong hàng đệ tử ngoại môn của học phủ Hồng Tuyết! Chính là tam sư ca trong hàng đệ tử ngoại môn! Trên thế tục, tùy ý khống chế một ít đế quốc, tông môn!
Tam sư huynh kia ngạo nghễ nói.
- Chó con!
Phong Vân Vô Ngân khẽ chửi một tiếng:
- Quản ngươi là tam sư huynh, nhị sư huynh gì, lão tử thấy ngươi chỉ là một con chó con! Hơn nữa, còn là một côn chó con chuyên cắn xằng! Cút ngay! Hết thảy đều cút ngay! Bằng không đánh chết toàn bộ, không tha mạng nào!
- Cái gì? Bị chúng ta vây quanh, còn dám kêu gào lớn lối? Giết!
Đám học sinh học phủ Hồng Tuyết bị Phong Vân Vô Ngân khiến cho tức giận, toàn bộ đều bộc phát ra khí tức pháp tắc Đế giai, muốn xông lên liều mạng với Phong Vân Vô Ngân.
- Làm càn! Chết cho bản tọa!
Tam sư ca bị Phong Vân Vô Ngân dùng ngôn ngữ ác độc kích bác tới mặt đỏ bừng, hắn cũng không còn khống chế được giận dữ trong lòng, trực tiếp vung tay lên, vô số tia sáng năng lượng màu đen bao phủ về phía Phong Vân Vô Ngân, một lực trường đáng sợ cũng bao trùm tới trong nháy mắt... Lực trường ác ma! Hủ hủ quang tuyến!
Tam sư huynh đánh ra hai đại sát chiêu của mình, tập trung vào Phong Vân Vô Ngân.
- Không biết tốt xấu! Vốn tâm tình lão tử không tồi, cũng không định giết đám con kiến hôi các ngươi, thế nhưng... Không biết xấu hổ!
Phong Vân Vô Ngân cười ngạo mạn, quyền phải trực tiếp đánh ra:
- Lĩnh vực Chân Long!
Lực trường ác ma và hủ hủ quang tuyết của tam sư huynh vừa mới chạm đến Phong Vân Vô Ngân, đã bị lĩnh vực Chân Long của Phong Vân Vô Ngân trực tiếp ngăn cản tại bên ngoài, trung hòa toàn bộ.
Trong lúc chớp nhoáng, Phong Vân Vô Ngân đánh ra một quyền Thiên Long Bạo Ngược, một con rồng bằng kình khí liền khóa chặt tam sư ca lại, liên tiếp quấn chặt lên thân thể tam sư ca, đánh cho hắn gào khóc loạn lên, ốc không còn mang nổi mình ốc, hoàn toàn không có năng lực phản kích Phong Vân Vô Ngân/
Phong Vân Vô Ngân không hề quản tới tam sư ca. tay trái lẫn tay phải liên tiếp bắt ra, mỗi một lần bắt tới, đều bóp chết một tên học sinh học phủ Hồng Tuyết.
Phong Vân Vô Ngân liên tục bắt tới, rồi bóp chết, hoàn toàn không cần chiêu thức, kỹ xảo, thuần túy là dựa vào lực lượng.
Đích xác là dùng lực lượng năm nghìn long lực biến đám học sinh học phủ Hồng Tuyết này thành như những quả hồng mềm nhũn, bị Phong Vân Vô Ngân nắm tới bóp chết. Phong Vân Vô Ngân sử dụng lực lượng cường đại có thể trực tiếp bắt phá hư vô, chỉ thẳng bản tâm, cho dù có đệ tử học phủ Hồng Tuyết muốn thuấn di chui vào trong hư vô, cũng sẽ bị Phong Vân Vô Ngân trực tiếp bắt ra, bóp chết không chút lưu tình.
Chỉ trong thời gian không đến một phút đồng hồ, hai ba mươi học sinh học phủ Hồng Tuyết đã bị Phong Vân Vô Ngân bóp chết toàn bộ, máu tươi nhiễm đỏ cả một vùng.
Vô cùng thê thảm.
Phong Vân Vô Ngân cười lạnh một tiếng, phóng xuất ra giao long yêu thai, cắt nuốt toàn bộ những thi thể này, biến thành chất dinh dưỡng tốt nhất.
- A! Tên cuồng ma biến thái này! Ngươi chết không được tử tế! Học phủ Hồng Tuyết sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ngươi chết chắc rồi! Ngươi tuyệt đối không chết được tử tế!
Tam sư huynh kia đang bị chà đạp, thống khổ không nỏi, thấy Phong Vân Vô Ngân xuất thủ như thiểm điện, bóp chết toàn bộ các sư đệ của mình, hai mắt hắn đỏ ngàu, trợn trừng như muốn nứt ra, miệng liên tiếp chửi bới, thế nhưng hắn căn bản không thể phản kháng công kích Phong Vân Vô Ngân, cũng không có thể thuấn di chạy trốn, chỉ có thể miễn cưỡng ứng phó chiêu Thiên Long Bạo Ngược này của Phong Vân Vô Ngân. Hơn nữa hắn đã bị quất cho toàn thân bạo tạc, xương cốt gãy vụn, tiểu thế giới trong cơ thể nứt vỡ, pháp tắc Đế giai trên đỉnh đầu cũng hao tổn nghiêm trọng, xuất hiện dấu hiệu đứt gãy.
- Ngu ngốc! Một tên yếu hèn dám nói lời ngoan độc trước mặt lão tử!
Phong Vân Vô Ngân tiện tay trảo tới, nắm lấy Tam sư huynh, nói:
- Đệ tử ngoại môn học phủ Hồng Tuyết tính là cái rắm gì! Chết cho ta!
- Ngươi cứ giết đi! Sau này tự nhiên sẽ có đệ tử nội môn, đệ tử tinh anh học phủ chúng ta sẽ báo thù thay cho lão tử, băm thây ngươi thành vạn đoạn... A...
Thân thể Tam sư huynh cũng coi như cường tráng, có điều lời còn chưa dứt đã bị Phong Vân Vô Ngân bóp chết thành bột phấn, trực tiếp ném cho giao long yêu thai ăn sống.
Phong Vân Vô Ngân tiện tay nhặt một miếng vải vụn quần áo trên mặt đất lên làm rẻ lau tay.
Lúc này, đám người Thiên Hương nữ hoàng mới chạy ra khỏi rừng rậm, liền thấy trên vẻ mặt sát thủ dương dương tự đắc của Phong Vân Vô Ngân, trên mặt đất còn mơ hồ nhiễm đầy vết máu.
- Vô Ngân tiên sinh... Đây... Đây... Đám học sinh học phủ Hồng Tuyết ở đây...
Thiên Hương nữ hoàng kinh tâm động phách, dò hỏi.
- Úc... Đều bị ta đánh chết cả rồi. Những tên kiêu ngạo này ỷ vào người đông, đã muốn ăn hiếp ta, bọn họ không chết thì ai chết?
Phong Vân Vô Ngân cười hắc hắc, nói tiếp:
- Nữ hoàng bệ hạ, không có vấn đề gì chứ?
- Ách... Vô Ngân... Vô Ngân tiên sinh, chiến lực của ngài quả nhiên cường đại, lần này dẫn lĩnh học sinh học phủ Hồng Tuyết tiến vào Thiên Hương bí cảnh chính là Tam sư huynh đệ tử ngoại môn, thực lực rất cao, có người nói, trong cơ thể hắn tựa hồ còn có một ít huyết mạch Thần giai... Hắn... Lẽ nào hắn?
Thiên Hương nữ hoàng yếu ớt hỏi.
- Úc? Gia hỏa đó là tên hung hăng nhất, đã bị ta giết chết. Hắn có huyết mạch Thần giai gì? Quả thực không chịu nổi một kích!
Phong Vân Vô Ngân chẳng hề để ý.
Sắc mặt Thiên Hương nữ hoàng hiện vẻ khổ sáp, nói:
- Tam sư huynh kia đích thuật có huyết mạch Thần giai, có người nói tính ngược lại, tổ tiên đời thứ hai mốt của hắn là một vị Thần...
- Tổ tiên đời thứ hai mốt? Vậy tính cái rắm gì! Mặc dù có huyết mạch Thần giai, cũng rất yếu ớt!
Chúc lão không phục, lầm bầm ngay trong linh hồn Phong Vân Vô Ngân.
Thiên Hương nữ hoàng lấy lại bình tĩnh, tiếp tục nói:
- Vô Ngân tiên sinh, trong Thiên Hương bí cảnh không thể truyền tin ra ngoài, thế nên hiện tại ngài đánh chết đông đảo học sinh học phủ Hồng Tuyết, học phủ Hồng Tuyết tự nhiên không thể lập tức hay biết. Có điều, khi ngài đi ra nên lập tức rời đi, trở lại học phủ Tử Anh, bằng không... Tiên sinh, thiếp thân nói cho ngài hay, lấy địa vị của Tam sư huynh tại học phủ Hồng Tuyết, chuyện hắn tử vong chắc chắn sẽ khiến học phủ coi trọng, đến lúc đó, bọn họ sẽ phái đệ tử nội môn, đệ tử tinh anh, thậm chí là nhân vật cấp trưởng lão tới điều tra tiên sinh, như vậy thì phiền phức rồi...
- Vâng, đa tạ nữ hoàng bệ hạ nhắc nhở!
Phong Vân Vô Ngân trịnh trọng gật đầu.
Kỳ thực, Phong Vân Vô Ngân đã hạ quyết tâm khi ra khỏi Thiên Hương bí cảnh sẽ lập tức vỗ mông rời đi. Hắn đích xác cũng không muốn rơi vào dòng xoáy truy sát của cao tầng học phủ Hồng Tuyết, hiện tại hắn còn không đủ tiền vốn để chống lại một cái học phủ.
Lại nói, Phong Vân Vô Ngân đã hoàn thành nhiệm vụ cứu viện tám vị công chúa Thiên Hương Quốc, trong tay đã cầm chắc vạn điểm công lao. Đồng thời, cái đầu của Giác Vô Hận cũng có giá trị một ít, trước tiên nên trở lại học phủ Tử Anh, đi tham gia khảo hạch đệ tử ngoại môn đã.
Thế nên, còn một nhiệm vụ giá trị một vạn điểm công lao, chính là đánh chết giáo chủ Thiên Sát Giao, tạm thời Phong Vân Vô Ngân sẽ không chuẩn bị đi làm.
Sau khi tâm niệm quyết định, Phong Vân Vô Ngân ngược lại nhìn Thiên Hương nữ hoàng, nói:
- Nữ hoàng bệ hạ, tại hạ đi rồi, học phủ Hồng Tuyết sẽ không gây khó dễ cho các ngươi chứ?
Trong con mắt phong tình vạn chủng của Thiên Hương nữ hoàng lóe ra một tia thần sắc cảm kích không thôi, liên tục nói:
- Tiên sinh không cần lo lắng cho thiếp thân, thiến thân và Thiên Hương Quốc sẽ không có việc gì. Tiên sinh... Thiếp thân chờ đợi ngày sau có thể một lần nữa được gặp lại tiên sinh...
Nói đến đây, sắc mặt Thiên Hương nữ hoàng biến thành đỏ bừng, cũng không biết nàng suy nghĩ cái gì, chỉ thấy nàng cuống quit cúi gục đầu xuống.
Cứ như vậy, Phong Vân Vô Ngân liền khoanh chân ngồi xuống, một mặt nghỉ ngơi dưỡng sức, một mặt chờ đợi Thiên Hương bí cảnh mở ra, truyền tống tới bên ngoài.
Lúc này, Chúc lão tại trong linh hồn Phong Vân Vô Ngân, nói:
- Tiểu oa nhi, ngươi nên nghe theo lời Thiên Hương nữ hoàng, nghìn vạn lần không được chủ quan. Bốn đại học phủ trên đại lục Hỏa Nguyên, tuy rằng lão đầu tử không rõ lắm, có điều mỗi học phủ hẳn đều có Thần giai tọa trấn. Thiên Hương Quốc nằm trong phạm vi thế lực của học phủ Hồng Tuyết, ngươi ở ngay dưới mí mắt bọn họ, giết hại học sinh học phủ bọn họ, chuyện này quá sức ngông cuồng, một khi vận khí không tốt, bị Thần giai của học phủ Hồng Tuyết truy tung, vậy ngươi xong đời rồi.
- Dạ!
Phong Vân Vô Ngân gật đầu.
Mấy giờ sau, Thiên Hương bí cảnh một lần nữa mở ra, thông qua tầng quang mang kỳ quái, Phong Vân Vô Ngân và đám người Thiên Hương nữ hoàng đều được truyền tống ra ngoài.
Ngự hoa viên trong hoàng cung Thiên Hương Quốc.
Nơi này không giống với trong Thiên Hương bí cảnh, thế giới bên ngoài vẫn là ban ngày, mặt trời chiếu rọi, cũng không phải bầu trời tối đen như trong kia.
- Vô Ngân tiên sinh, từ biệt ở đây được rồi, ngài nhanh chóng rời khỏi đi thôi!
Thiên Hương nữ hoàng dùng ngữ khí bức thiết, thúc giục Phong Vân Vô Ngân.
Trên mặt nàng hiện vẻ không muốn và quyến luyến! Thế nhưng không có biện pháp, Phong Vân Vô Ngân cần phải nhanh chóng chạy trốn. Lần này Phong Vân Vô Ngân làm ra đại thủ bút, giết mấy chục học sinh học phủ Hồng Tuyết, nếu không chạy ắt phải chết!
Phong Vân Vô Ngân cũng không dài dòng, trực tiếp nhận quyển trục truyền tống từ trong tay Thiên Hương nữ hoàng, lại lấy them một khối địa đồ đại lục Hỏa Nguyên, lập tức rời đi, bắt đầu truyền tống.
Cứ như vậy, Phong Vân Vô Ngân bắt đầu một đường hành trình vất vả, một nắng hai sương, vượt sông vượt núi, liên tục chạy đi, trở về học phủ Tử Anh.
Hoặc trực tiếp thông qua truyền tống trận, hoặc giữa các thành trì trên đường không có truyền tống trận, Phong Vân Vô Ngân liền tế ra giao long yêu thai, điên cuồng phi hành, hoặc là trực tiếp thuấn di.
Trên đường, Phong Vân Vô Ngân loáng thoáng cảm giác được trong minh minh có một đạo ánh mắt đặc biệt kỳ dị đang truy tung chính mình.
Đây là một loại cảm giác khó có thể diễn tả bằng lời, thật giống như có một chiếc bóng đang bám sát sau đuôi mình, khi lại bị chính mình tạm thời bỏ qua.
Phi thường đáng sợ.
Điều này khiến cho Phong Vân Vô Ngân chạy đi thục mạng, cũng tạm thời không có thời ra lấy ra mai nạp giới mình vừa thu được ra nghiên cứu.
Kỳ quái chính là, Chúc lão tự hồ đã hoàn toàn biến mất trong linh hồn Phong Vân Vô Ngân, hoặc nói cách khác là tạm thời ẩn giấu kín đi. Phong Vân Vô Ngân cố gắng giao lưu với Chúc lão, nhưng vẫn không được đáp lại.
Liên tục chạy đi hơn mười ngày, rốt cuộc đã chạy đến phạm vi thế lực của học phủ Tử Anh.
Lúc này, Phong Vân Vô Ngân mới cảm giác được cái bóng quỷ dị vẫn theo sát phía sau mình mới triệt để biến mất.
Bất ngờ, âm điệu cực kỳ trầm thấp, run run khàn đặc của Chúc lão mới vang lên trong linh hồn Phong Vân Vô Ngân.
- Tiểu oa nhi, mấy ngày nay có một tia thần thức truy tung theo ngươi. Có điều, vận khí ngươi tốt, đó chỉ là một lũ tưởn pháp truy tung theo, bằng không ngươi không trốn trở lại được.
- Di, Chúc lão, trong khoảng thời gian này vì sao ngươi phải trốn đi?
Phong Vân Vô Ngân nhân tiện dò hỏi.
- Ai... Trong đạo khí tức truy tung theo ngươi, có khí tức thần cách của lão đầu tử ta... Thật không nghĩ tới, trên đại lục Hỏa Nguyên dĩ nhiên có một mảnh thần cách nhỏ của lão đầu tử... Tựa hồ, có liên quan tới cao tầng học phủ Hồng Tuyết...
Những lời này vừa nói ra, Phong Vân Vô Ngân liền cảm thấy kinh tâm động phách.
- Mảnh nhỏ thần cách bị thất tán của ngài... Ở đó có một khối?
Lời Chúc lão nói khiến Phong Vân Vô Ngân kinh hãi không thôi. Trước đó, Phong Vân Vô Ngân một đường trốn trở lại từ phạm vi thế lực học phủ Hồng Tuyết, dĩ nhiên có một đạo thần thức nhàn nhạt như âm hình truy tung theo hắn. Nghĩ lại liền thấy sợ. Đoạn thời gian này, nếu Phong Vân Vô Ngân chậm chạp một chút, sẽ không thoát khỏi đạo thần thức kia vây khốn, sau đó lọt vào vong vây giết của học phủ Hồng Tuyết.
Càng quan trọng hơn, càng khiến Phong Vân Vô Ngân kinh tâm động phách chính là... Đạo thần thức truy tung theo Phong Vân Vô Ngân dĩ nhiên có quan hệ tới mảnh thần cách nhỏ của Chúc lão.
Điều này khiến trong lòng Phong Vân Vô Ngân rung động mãnh liệt, không thể áp chế!
Phải biết rằng, sở dĩ Phong Vân Vô Ngân có thể đi tới vị diện cao cấp này, một phần nguyên nhân rất lớn chính là muốn tìm về thần cách bị đánh vỡ nát của Chúc lão, giúp chúc lão trọng tố thân thể.
Nhưng vẫn không có đầu mối.
Hiện tại, rốt cục đã tới rồi!
- Chúc lão!
Phong Vân Vô Ngân hoàn toàn kích động rồi.
- Chúc lão, hiện tại nên làm thế nào?
Lúc này, Chúc lão đã dẹp yên tâm tình kích động, dần dần bình tĩnh trở lại, nói:
- Tiểu oa nhi, việc ngươi phải làm hiện tại chính là thành thành thật thật, yên lặng tu hành. Làm theo từng bước, hỗn ra trò tại học phủ Tử Anh, sau đó rồi hãy nói.
Không cần dễ dàng rời khỏi phạm vi thế lực của học phủ Tử Anh, tránh khỏi đạo thần thức kia dẫn tới học phủ Hồng Tuyết truy sát. Khí tức của ngươi đã bị người ta tập trung, nhất định bọn chúng đã xếp ngươi vào danh sát truy nã.
Chúc lão hiếm có lần trịnh trọng, nói:
- Về phần mảnh thần cách nhỏ của lão đầu tử... Ừm, lão đầu tử có thể cảm giác được, trong đạo thần thức truy tung ngươi, trong cơ thể kẻ đó có một mảnh vỡ lớn thần cách của lão đầu tử! Hiện tại lão đầu tử hận không thể mạnh mẽ bóp chết gia hỏa đó! Có điều, mọi chuyện không thể nóng vội, nói chung có đầu mối là được rồi. Nên hiểu rằng, một khi xung động, ắt phải trả giá.
- Hô...
Phong Vân Vô Ngân điều chỉnh hô hấp và tâm tình một chút, chậm rãi gật đầu, nói:
- Được, Chúc lão, tạm thời không nói tới việc này nữa. Dù sao mục tiêu thứ nhất của chúng ta đã xuất hiện, đó chính là một người trong cao tầng học phủ Hồng Tuyết, hoặc có thể nói chính là một Thần giai bên trong học phủ Hồng Tuyết...
Phong Vân Vô Ngân cũng dẹp loạn tâm tình kích động, hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Lúc này đã trở về tới nơi sinh sống của tạp dịch bên trong học phủ Tử Anh, đi dạo một vòng lớn liền bước tới chỗ giao nhiệm vụ và lĩnh điểm công lao.
Đi tới chỗ lần trước tiếp nhận nhiệm vụ, Phong Vân Vô Ngân chuẩn bị một hồi, cũng không vội vàng xao động, mấy giờ sau mới cất bước tiến vào một gian nhà nhỏ.
Trong nhà nhỏ, một lão đầu nằm trêm xích đu, chân vắt chéo, bộ dáng lười nhác mười phần. Phát hiện có người tiến vào, liền lập tức vẫy cánh tay gầy khô, ngáp một cái rồi nói:
- Giao nhiệm vụ à? Lấy lệnh bài nhiệm vụ ra!
- Được!
Phong Vân Vô Ngân mỉm cười, trong lòng không kiềm chế được kích động, trực tiếp lấy ra lệnh bài nhiệm vụ giải cứu công chúa Thiên Hương Quốc, khách khách khí khí, giao cho lão giả kia:
- Tiền bối, trong lệnh bài nhiệm vụ này có linh hồn ấn ký của tám vị công chúa Thiên Hương Quốc, còn có lời xác định của các nàng, đủ để chứng mình ta đã hoàn thành nhiệm vụ này.
Lão giả tiếp nhận lệnh bài, vận dụng phương pháp đặc biệt đảo qua thức niệm, bất ngờ trong lúc đó, hắn trực tiếp bật người dậy khỏi xích đu, mắt trừng miệng ngốc, nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Ngân, dùng thứ ngôn ngữ lập bập, run run, nói:
- Mẹ nó! Lão tử nhớ kỹ ngươi! Ngươi chính là tên tạp dịch tiếp nhận hai nhiệm vụ siêu khó của đệ tử ngoại môn! Ngươi... Tiểu tử ngươi... Cư nhiên còn sống trở về! Hơn nữa... Còn... Còn hoàn thành xong nhiệm vụ.
Lão giả kia tuổi tác đã cao, kiến thức rộng rãi, giờ khắc này cũng hoàn toàn bị chấn kinh rồi. Hai nhiệm vụ Phong Vân Vô Ngân tiếp nhận, một là đánh chết Thiên Sát giáo chủ, một là giải cứu mấy người quý tộc bên trong sơn trại Phong Hỏa, cả hai nhiệm vụ này dù đệ tử ngoại môn học phủ Tử Anh đi hoàn thành, nhưng không một ai thành công, hơn nữa còn tổn hại rất nhiều nhân thủ.
Hiện tại, học sinh tạp dịch Phong Vân Vô Ngân này, dĩ nhiên hoàn thành một trong hai nhiệm vụ có độ khó siêu cấp đó.
Đây cẳn bản là... Gần như kỳ tích.
- Vâng, tiền bối, ta đích xác đã hoàn thành nhiệm vụ này, không có nửa phần giả dối. Hơn nữa, một đám sa phỉ tụ tập trong sơn trại Phong Hỏa đã bị ta diệt trừ, giết chết toàn bộ, không thừa lại một người. Nếu như kiểm chứng không có sai lầm, xin tiền bối ban thưởng điểm công lao cho ta đi.
Phong Vân Vô Ngân nhanh chóng nói:
- Năm vạn điểm công lao.
Trong lòng hắn lại suy nghĩ:
- Lão tử chăn ngựa, một tháng được năm điểm công lao, hiện tại hoàn thành nhiệm vụ này, không biết kiếm được đủ chăn ngựa trong bao nhiêu năm?
Đương nhiên, cũng không phải bất luận tên chăn ngựa nào cũng giống được như Phong Vân Vô Ngân, tùy tiện liền hoàn thành một ít nhiệm vụ dã ngoại, đi kiếm đại lượng điểm công lao. Đừng nói là người chăn ngựa, coi như là rất nhiều đệ tử ngoại môn, muốn kiếm được điểm công lao, cũng đều phải đưa thân vào chốn hung hiểm.
- Tiểu tử ngươi... Thoạt nhìn rất bình thường... Được rồi, cũng có một chút khí tức Chân Long, thế nhưng... Nếu như tình báo không có lầm, mấy tên trại chủ sơn trại Phong Hỏa kia, sức chiếu đấu thế nhưng tương đương với đệ tử ngoại môn trung tầng của học phủ Tử Anh chúng ta... Chậc chậc...
Lão giả kia đã hồi phục tinh thần, quan sát Phong Vân Vô Ngân mấy lượt, cuối cùng vẫn lẩm bẩm nói:
- Mà thôi, mà thôi, mỗi một võ giả đều tự có bí mật của chính mình, lão đầu tử công tác tại chỗ này đã hơn nghìn năm, cũng từng chứng kiến một ít quái thai, lão đầu tử sẽ không truy vấn ngươi nữa...
Nói xong, lão nhân kia liền lấy thẻ công lao của Phong Vân Vô Ngân, đưa tới trên một đạo cụ thần dị, xoát một cái...
Hưu!
Thẻ công lao của Phong Vân Vô Ngân lập tức lóe ra bảo quang, đủ năm vạn điểm công lao đã được chuyển vào trong thẻ công lao của hắn.
- Này tiểu tử, ngươi đã có năng lực hoàn thành nhiệm vụ kia, như vậy hiện tại có thể nhận thêm một ít nhiệm vụ khác, điên cuồng kiếm lấy điểm công lao!
Lão đầu tử kia dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn vào Phong Vân Vô Ngân.
← Ch. 429 | Ch. 431 → |