← Ch.0518 | Ch.0520 → |
Bóng dáng Tô Minh xuất hiện ở giữa không trung tiểu đảo. Hắn nhìn những người trong đảo, khuôn mặt họ có một số hơi quen. Những người này chính là người Mệnh tộc lúc trong Chúc Cửu Giới.
Nhìn thấy họ, trên mặt Tô Minh lộ nụ cười, hắn nhoáng người lên, màn sáng giống như không có, xuyên thấu qua đi vào trong đảo nhỏ.
Hắn đến, không khiếnnhững người bái lạy pho tượng trên sơn cốc chú ý. Tô Minh đứng một góc đá núi, nhìn không xa trong sơn cốc mọi người bái pho tượng. Dù pho tượng mơ hồ nhưng hắn lập tức nhận ra đó là mình.
'Mệnh tộc. ' Sâu trong lòng Tô Minh lại lần nữa khắc sâu với tộc quần sinh ra tại Chúc Cửu Giới.
Ở trong Chúc Cửu Giới còn dễ nói, dù sao lúc đó Tô Minh đối với họ là cực kỳ quan trọng. Nhưng sau khi đi ra họ có tuân theo ước định hay không, thật ra Tô Minh không để ý. Nhưng giờ phút này, hắn thấy mười mấy người Mệnh tộc vẫn dựa theo ước định cung phụng thì chẳng những ấn tượng khắc sâu, hắn càng có cảm xúc khác biệt.
Từng tiếng kính bái, từng câu hai chữ Mặc tôn, còn có Thiên Hà sơn không quên tập kết đều khiến Tô Minh cảm thán, ánh mắt tập trung vào pho tượng, đang định đi ra thì bỗng chau mày. Hắn vượt qua những tộc nhân Mệnh tộc còn đang tiếp tục bái, nhìn bầu trời phía xa.
Giờ phút này, trên bầu trời cách đảo nhỏ mấy trăm mét, một nam một nữ bị ông lão Đông Hoang truy đuổi biểu tình đau thương, hai bên nhìn không ra thù hận từng có giữa hai tộc Vu Man.
"Nha Mộc, làm sao đây, đằng trước chính là di trạch hoang đảo." Cô gái Man tộc cắn môi dưới, mặt tái nhợt, khóe miệng tràn máu tươi.
"Tông Trạch đại nhân và Vân Lai đại nhân còn đang bế quan, nếu không sao có thể để một người Đông Hoang Man Hồn cảnh tại đây huênh hoang chứ! Nếu đổi làm trước khi tai kiếp, người này dám đến thì chết chắc!" Người đàn ông tên Nha Mộc vẻ mặt bi thương, chính là thanh niên Thu Hải bộ lạc năm đó kết bạn cùng Tô Minh, Nha Mộc!
Chẳng qua bây giờ y đã bước vào trung niên, hai bên thái dương có chút tóc bạc.
"Người Đông Hoang đại lục luôn cuồng vọng tự kiêu, người này một đường truy kích mà vẫn không đuổi tận giết tuyệt, chắc là vì muốn dẫn là người hai tộc của ngươi và ta. Chúng ta không thể về đảo, không thể để người Đông Hoang biết chỗ ở của chúng ta. Đằng trước là di trạch hoang đảo, chúng ta đi chỗ đó!" Nha Mộc biểu tình lộ dứt khoát.
"Nhưng trên di trạch hoang đảo cư ngụ một số người tự xưng Mệnh tộc, chúng ta..."
"Không để ý nhiều như vậy được!" Nha Mộc nhoáng người, đổi hướng lao đến di trạch hoang đảo trong trí nhớ.
Cách mấy trăm dặm, ông lão mang theo thiếu niên không gắt gao truy đuổi khiến Nha Mộc và cô gái sau nửa tiếng đã nhanh chóng đến gần di trạch hoang đảo, chậm rãi trong mắt họ xuất hiện một hòn đảo trụi lũi trên mặt biển.
Hai người nhanh chóng đến gần, khi họ bay đến giữa không trung đảo nhỏ thì thấy bên dưới, trong màn sáng gần hai mươi tộc nhân Mệnh tộc, thấy họ đang bái lạy pho tượng.
Họ không xa lạ pho tượng kia, kỳ thực hai năm trước họ có đến đây, định nguyên nhủ Vu nhân chỗ này cùng họ đi Nam Trạch đảo, đó là sau tai kiếp một trong các đảo lớn nhất. Nhưng những người này lạnh lùng với họ khiến lần khuyên bảo đó thất bại. Theo Nha Mộc thấy thì những Vu nhân này ai nấy cực kỳ quái dị, họ tự xưng Mệnh tộc, họ cung phụng là Mặc tôn gì đó. Mặc tôn đó là pho tượng khắc người. Khiến Nha Mộc càng thấy kỳ dị là pho tượng kia cho y cảm giác quen thuộc, nhưng vì nó thô ráp, mơ hồ nên không thể làm rõ quen thuộc đến từ đâu.
Giây phút Nha Mộc và cô gái đến hoang đảo này thì hai người không hề hay biết, trên tảng đá trong đảo, Tô Minh đứng đó, nhìn hai người.
'Nha Mộc. ’ Tô Minh cảm thấy người đàn ông ngoài màn sáng hơi quen mắt, cẩn thận suy nghĩ thì nhận ra người này, cùng lúc đó hắn trước tiên phát hiện đằng sau Nha Mộc che giấu sự kinh hoàng là một ông lão đuổi theo đến.
‘Trung kỳ Man Hồn. ’ Tô Minh không đi ra ngoài, ngồi khoanh chân trên tảng đá, bình tĩnh nhìn.
"Các vị Nam Thần hữu Mệnh tộc, ta là Nha Mộc, đến từ tộc nhân Thu Hải bộ lạc, bây là là vệ sử ba cấp trong liên minh đảo Nam Trạch, hai năm trước có từng đến đây." Ngoài màn sáng, Nha Mộc đè nén nỗi lòng kinh hoàng chắp tay cúi đầu vớim ười mấy người trên sơn cốc.
Cô gái Man tộc bên cạnh y cũng chắp tay.
"Bây giờ sau lưng chúng ta có cường địch truy đuổi, xin các vị Mệnh tộc mở ra màn sáng, cho hai chúng ta vào tị nạn." Nha Mộc nói đến đây cảm thấy mình hơi quá đáng, tương đương với dẫn kẻ địch đến.
Nhưng y thật tình hết cách rồi, hoặc là bỏ mình, hoặc là tại đây nhờ người Mệnh tộc có lẽ còn có một chút sự sống. Còn việc trở về đảo Nam Trạch thì y nghĩ thôi cũng không dám. Gã biết rõ hai năm nay người Đông Hoang luôn tìm từng hòn đảo cư ngụ người sống sót qua tai kiếp, mỗi tìm đến một cái là sẽ tàn sát giết chóc. Đảo Nam Trạch làm một trong đảo lớn tại khu vực này, bị cường giả hai tộc Vu Ma thi pháp che đậy nên mới giữ lại được, người ngoài không cách nào biết đảo ở đâu, thậm chí mỗi một người rời khỏi đảo bên trong có cấm chế, nếu có ai cưỡng ép lục tìm ký ức thì những ký ức đó sẽ chớp mắt tan vỡ.
"Người truy đuổi đến từ Đông Hoang, là tử địch của Nam Thần ta, hễ gặp phải người Nam Thần là sẽ giết chóc lấy hồn. Hai chúng ta cũng là bị buộc bất đắc dĩ, xin bằng hữu Mệnh tộc giúp đỡ, dù lúc này chúng ta rời đi thì đảo đã bại lộ." Nha Mộc chua xót nói.
Mọi người trên sơn cốc trong màn sáng ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn hai người. Biểu tình của tộc nhân Mệnh tộc không có sợ hãi kinh hoàng, cả đời họ gặp phải sự việc so với bây giờ thì nhỏ bé không đáng kể. Dù sao kẻ địch hiện tại vẫn là người, chứ không phải Bức Thánh tộc, Phù Du tộc, Âm Linh tộc.
Trong mười mấy Mệnh tộc đi ra một ông lão, mắt lão như điện, tu vi tương tự Nha Mộc, đều là đỉnh Ương Vu, còn nửa bước là vào Hậu Vu.
Đầy tiên lão lạnh lùng nhìn Nha Mộc và cô gái, sau đó vung tay áo, lập tức màn sáng dưới thân Nha Mộc mở ra một khe hở.
Nha Mộc và cô gái không chút do dự nhanh chóng chui vào trong khe hở, bước vào trên đảo. Màn sáng lại khép kín, chân trời phía xa có thể thấy một ông lão, đằng sau đi theo thiếu niên đang chậm rãi đạp hư không đến.
Đi trên sơn cốc, Nha Mộc quét mắt qua tộc nhân Mệnh tộc ở bốn phía. Mỗi người Mệnh tộc biểu tình đều rất lạnh lùng, nhìn hai người mà như nhìn không khí. Ánh mắt như vậy khiến cô gái bên cạnh Nha Mộc bản năng lùi mấy bước.
Nha Mộc không hiểu nhiều về Mệnh tộc nhưng hơn cô gái chút. Y biết tộc quần kỳ dị này mỗi tộc nhân đều là Vu tộc, họ cung phụng Mặc tôn, không muốn tiếp xúc với bên ngoài, họ rất phong bế. Trừ những điều đó ra y không hiểu gì thêm.
Đối mặt ánh mắt lạnh lùng của các tộc nhân Mệnh tộc, Nha Mộc lập tức tiến lên một bước đi hướng pho tượng to lớn phía trước, chắp tay thật sâu cúi đầu.
"Vãn bối là Nha Mộc đảo Nam Trạch, bái kiến tượng Mặc tôn, nguyện Mặc tôn thiên thu vạn đại, thần linh không ngừng!"
Cô gái bên cạnh Nha Mộc cũng lập tức tiến lên vài bước, cúi đầu.
Thấy hai người như vậy, những tộc nhân Mệnh tộc sắc mặt dần dịu xuống nhưng vẫn lạnh lùng.
"Mặc tôn không phải thần linh mà là thần của tộc ta, cường đại hơn cả thần linh. Hai người kính bái chỉ có lợi, không chỗ xấu." Thủ lĩnh người Mệnh tộc, ông lão vừa nói chuyện từ từ lên tiếng.
Trong lòng Nha Mộc không đồng ý cách nói này nhưng biểu tình nghiêm túc, định mở miệng thì thấy ông lão Mệnh tộc nâng lên tay phải, lập tức trong tay lóe ánh sáng, một cây cung đen to lớn chớp mắt huyễn hóa ra.
Bên cạnh trong tộc nhân Mệnh tộc giờ bước ra một người đàn ông trung niên, toàn thân phát ra tiếng bùm bùm, tay phải nâng lên, cũng lộ cung to. Ngay sau đó, hai người Nha Mộc chưa từng thấy Mệnh tộc ra tay lập tức thấy mười mấy người đi ra bốn, bốn người khí thế tỏa ra, toàn bộ đều là Nhiếp Hồn!
Đó còn là Nhiếp Hồn Ương Vu, tu vi đạt tới hậu kỳ Ương Vu, tuy rằng chưa phải đại viên mãn nhưng Nhiếp Hồn Vu vốn đã cường mà rất hiếm thấy!
Khi n ngẩn ra thì mười mấy người lại ra bốn người, đứng bên cạnh ông lão và người đàn ông trung niên cầm cung, bốn người tỏa khí thế, họ là Linh Môi!
‘Trong mười chín tộc nhân có ba thiếu niên, còn lại mười sáu người bốn là Nhiếp Hồn, bốn là Linh Môi, hai Chiến Vu... ' Nha Mộc hít ngụm khí, tổ hợp như vậy đều là Ương Vu, dù là trước tai kiếp chỉ có bộ lạc cỡ trung mới lấy ra được.
Nhưng chưa đợi y hút khí hết lập tức trợn to mắt, vì y thấy còn lại đám người lại đi ra bốn!
Bốn người này ở trước mặt mọi người nhắm mắt lại, đôi tay nâng lên, lực lượng Dự Tư tản ra.
'Dự Tư!!!' Nha Mộc bản năng lùi một bước, không thể tin điều mình trông thấy.
'Bốn Dự Tư, bốn Nhiếp Hồn, hai Ương Vu. Trong mười chín người tồn tại nhiều cường giả như vậy!' Nha Mộc biết rõ Dự Tư cường đại, giờ thấy bốn Dự Tư bước ra vẫn là hậu kỳ Ương Vu thì bị chấn nhiếp.
Càng khiến y không thể tin là trên người bọn họ vẫn lạnh lùng, trong lạnh lùng tồn tại sát khí đậm đặc. Sát khí này tuyệt đối không chỉ xảy ra một sớm một chiều mà cần trong không ngừng giết chóc và điên cuồng, ở hoàn cảnh đặc biệt cần thật lâu mới xuất hiện!
Đặc biệt là Nha Mộc thấy ba đứa trẻ trên người cũng tồn tại sát khí đậm đặc như vậy, y bỗng đối với Mệnh tộc bí ẩn đột nhiên xuất hiện vài năm nay thật sâu kiêng dè.
'Họ... rốt cuộc đến từ chốn nào?'
← Ch. 0518 | Ch. 0520 → |