Truyện ngôn tình hay

Truyện:Cực Phẩm Thiên Vương - Chương 364

Cực Phẩm Thiên Vương
Trọn bộ 604 chương
Chương 364: Run rẩy đi, bán đảo England!
0.00
(0 votes)


Chương (1-604)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Thời gian như nước chảy mây trôi, ba ngày thời gian trong nháy mắt đã thoảng qua.

Ở trong ba ngày thời gian này, hoạt động giao lưu giữa hai trường đại học vẫn được tiến hành đúng hẹn.

Trong hoạt động, thái độ của nhóm sinh viên và giáo viên của trường đại học Cambridae đã không còn nồng nhiệt như ngày đầu ra đón. Tương phản, thái độ đang như mặt trời nắng nóng giữa trưa hè, đột nhiên chuyển biến sang mùa đông lạnh giá khắc nhiệt. Chẳng những hủy bỏ nhiều buổi giao lưu trao đổi kiến thức, hơn nữa còn bày ra thái độ ngạo mạn đặc hữu của thân sĩ Anh quốc.

Điều này làm cho nhóm sinh viên và giáo viên của trường đại học Đông Hải, cực kỳ uất nghẹn. Bởi vì bọn họ cảm giác, vô luận sinh viên hay là giáo viên của trường đại học Cambridae, trong ánh mắt nhìn về phía họ đều lộ ra thần sắc khinh thường.

Thần sắc khinh thường này, như một con dao găm đâm thấu tim bọn họ!

Thế nên những buổi giao lưu trong hai ngày trước, một số sinh viên còn đi tham dự. Nhưng sang đến ngày thứ ba, thì tất cả đều nằm lì ngủ trong khách sạn. Những chuyện này, Tần An đều nhìn vào trong mắt, bất quá hắn không đi an ủi nhóm học sinh của mình, cũng không cố gắng giải thích điều gì đó. Bởi vì ở sâu trong lòng hắn còn nhớ rõ ràng lời nói của Trần Phàm:

- Hãy chịu ủy khuất ba ngày.

Ngày mùng 8 tháng 4.

Đây cũng là ngày Dai Fu và Grimm đính hôn.

Trong ngày này, các nhân sĩ trong xã hội thượng lưu trên khắp thế giới đều sôi nổi tiến đến thành London, sân bay quốc tế London phi thường náo nhiệt. Từ sáng đến tối, trong sân bay dừng đầy máy bay thương mại, phi cơ tư nhân cũng tăng quá giới hạn bình thường.

Đồng dạng, theo bắt đầu từ buổi sáng, tòa thành Kerner Er mang đậm phong cách cổ kính, cũng trở nên huyên náo hơn, từng chiếc Limousine lần lượt chạy vào trong thành.

Quần thể kiến trúc nằm ở phía Tây trong thành Kerner Er dùng để tiếp đón khách nhân, mỗi gian phòng căn bản đều an bài thỏa đáng xong rồi. Chỉ lưu lại vài gian phòng không nhiều lắm, để giành cho những khách nhân đến tham gia nghi thức đính hôn nghỉ ngơi.


Về phần khách nhân có ở lại qua đêm trong thành bảo hay không. Thì cũng không phải là chuyện tình mà gia tộc Kerner Er lo lắng... bọn họ chỉ cần an bài tốt những chuyện cần phải làm mà thôi.

Trần Phàm tự nhiên không phải là một người, trong nhóm khách nhân quan trọng này.

Nhưng đó cũng không phải muốn nói rằng hắn không trọng yếu. Trên thực tế. Trần Phàm hiểu rõ ràng, buổi đính hôn tối hôm nay, chính mình cũng là một diễn viên tối quan trọng!

Grimm yêu cầu Edward mời mình đến, chỉ là vì muốn làm bẽ mặt mình ở trước mắt quan khách mà thôi

Khi màn đêm buông xuống, trong tòa thành bừng sáng ánh đèn ne - ong, làm cho tòa thành mang đậm phong cách cổ kính này đã tràn ngập thêm chân khí vui mừng.

Trong quảng trường ở khu kiến trúc trung ương, ánh đèn neon sáng trưng, trên mặt đất trải đầy thảm đỏ, những chiếc bàn phủ khăn trắng tinh được sắp xếp chỉnh tề. Trên bàn bày những bộ đồ ăn bằng bạc quý phái cùng những món ăn tinh mỹ cầu kỳ và rượu vang hảo hạng.

Mấy trăm khách nhân tập trung ở một nơi. Vài người quây tròn thành một bàn, nâng cốc cùng nhau nói chuyện phiếm.

Đối với nhỏm nhân sĩ thượng lưu đến từ khắp nơi trên toàn cầu mà nói. Đám hỏi giữa gia tộc Kerner Er và gia tộc Michelle lần này, tuy rằng làm cho bọn họ cảm thấy có chút kì quái, nhưng họ cũng không suy nghĩ quá nhiều. Mà nương theo cơ hội lần này, khuếch trương mạng lưới quan hệ của mình.

Trước quảng trường có dựng một cái khán đài nhỏ. Trừ bao nhiêu đó ra, giữa quảng trường còn trang trí một cái sàn nhảy, ngồi bên cạnh sàn nhảy là các nhạc công nổi tiếng trên thế giới, ngày hôm nay đã được mời tới đây biểu diễn.

Là tộc trưởng đương nhiệm của gia tộc Kerner Er, Edward ở trong gia tộc cũng chân chính là người nắm giữ quyền lực. Khi hai diễn viên chính trong buổi tối ngày hôm nay là Dai Fu và Grimm còn chưa xuất hiện trên quảng trường, thì ông ta đã xuất hiện trước.


Tối hôm nay, ông mặc một bộ trang phục dạ hội màu đen, ổn trọng trang nghiêm, trước ngực thêu gia huy màu vàng của gia tộc Kerner Er, trông phi thường sống động. Trong tay chống quải trượng cô xưa, lại càng tôn thêm vẻ cao quý ở trên người ông.

Lúc này, lão Edward đang dẫn theo hai gã bồi bàn, thần tình mỉm cười đi trong quảng trường, căn cứ theo thân phận bất đồng của khách nhân mà hắn sẽ gật đầu mỉm cười chào hỏi!

Khoảng 7 giờ 30 phút, Dai Fu được chăm sóc tỉ mỉ bởi những chuyên gia hóa trang nổi tiếng nhất thế giới, cuối cùng thì cũng đã hóa trang xong.

Hôm nay Dai Fu mặc lễ phục dạ hội màu trắng tinh thanh khiết, trên lễ phục có đính những hạt cườm đá quý, ở dưới ánh đèn tản mát ra hào quang ngũ sắc. Mang theo thần sắc hâm mộ và ghen tị, những chuyên gia hóa trang tự động thối lui ra khỏi phòng, nhất thời bầu không khí trong phòng đã trở nên an tĩnh xuống. Nhìn vào trong sương, thấy mình giống như một nữ thần, nhưng diễn cảm của Dai Fu lại rất bình tĩnh.

Thông qua gương phản chiếu, Dai Fu rõ ràng trông thấy, Grimm thân mặc lễ phục màu trắng, đồng dạng cũng được trang điểm tỉ mỉ đang bước vào phòng.

- Em yêu, khách nhân đã tới đông đủ rồi. Chúng ta mau đi ra bên ngoài thôi.

Rất nhanh. Grimm tự tin bước đến phía sau Dai Fu, ngửi mùi u hương trên người nàng, mỉm cười nói.

Nói xong, Grimm kìm lòng không đậu muốn khoát tay lên đôi vai mềm mại của Dai Fu.

- Grimm, đừng đem cánh tay bẩn thỉu của anh chạm vào người tôi.

Đối với hành động của Grimm. Dai Fu không có trốn tránh, mà lạnh lùng cảnh cáo một câu.

Ngay sau đó, hai tay của Grimm đã cứng nhắc ở giữa không trung, nụ cười trên mặt nháy mắt lắng đọng, trong con ngươi toát ra một tia quang mang băng sương khó phát hiện.

Quang mang chợt lóe lên rồi biến mất.

- Em yêu, làm sao thế?

Grimm cất giấu oán niệm và lửa giận vào sâu trong nội tâm, trên mặt vẫn bày ra nụ cười sáng lạn như cũ.

Dai Fu xuyên qua gương phản chiếu, nhìn thấy nụ cười trên mặt Grimm, mà nàng chỉ muốn nôn mửa. Cười lạnh nói:

- Grimm, anh nghĩ rằng giữa chúng ta còn cần phải giả tạo như thế hay sao?

Nháy mắt, nụ cười của Grimm đã trở nên cứng nhắc.

- Dai Fu, cô có ý gì?

ở dưới sự khiêu khích liên tục của Dai Fu, rốt cuộc lửa giận trong lòng Grimm cũng đã bùng cháy lên.

- Anh hao phí tâm tư, lợi dụng chuyện đính hôn với tôi, báo thù tôi và Trần, hành vi này của anh làm cho tôi cảm thấy rất buồn cười.

Dai Fu chậm rãi đứng lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn mỹ của Grimm, gằn từng chữ:

 

- Ngoài ra, buổi tối hôm nay sẽ trở thành ác mộng của anh, anh có tin không?

Ác mộng?

Vừa nghe thấy hai chữ này, đôi đồng tử trong mắt Grimm đột nhiên phóng đại lên.

Không thèm nhìn thêm biểu tình trợn mắt há mồm của Grimm, Dai Fu nhấc váy lễ phục lên, giẫm chiếc giày cao gót xuống thảm sàn bỏ đi.

Grimm nhíu mày, theo sát ngay ở phía sau.

Mười phút đồng hồ sau, khi Grimm cùng Dai Fu đi ra ngoài quảng trường, thì đã lập tức thu hút sự chú ý của nhóm khách nhân.

Tối hôm nay, khách nhân tham dự buổi lễ đính hôn này, không phải giàu có, thì cũng là nhân vật nắm giữ thực quyền. Cho nên bọn họ biếu hiện ra phi thường tu dưỡng, ít nhất ở ngoài mặt chính là như thế. Lúc này nhìn thấy Dai Fu đi trước, Grimm lẽo đẽo bám theo sau, tuy rằng khiến cho mọi người chú ý, nhưng không có xôn xao bàn tán cái gì.

Cùng biểu cảm lạnh lùng lúc trước bất đồng, sau khi tiến đến quảng trường, trên khuôn mặt của Dai Fu đã bày ra vẻ tươi cười giả tạo. Đồng dạng Grimm cũng mỉm cười, nhưng cười không hề tự nhiên bằng Dai Fu.

Trong quảng trường, lão Edward và Mendelsohn đang hư tình giả ý cùng nhau nói chuyện phiếm, đều mang trên mặt vẻ tươi cười thân thiết. Hai người vừa trông thấy Dai Fu cùng Grimm đi tới, liền không hẹn mà ngừng nói chuyện.

- Đứa bé Dai Fu này, tối hôm nay quả là quý phái mê người.

Mendelsohn nhìn toàn thân trên dưới Dai Fu tản mát ra hương vị cao quý, thì khẽ cảm thán nói.

- Hôm nay Grimm đồng dạng cũng anh tuấn bức người à.

Lão Edward cười nói:

- Bọn chúng đúng là rất xứng đôi. Cảm ơn Thượng Đế đã cho chúng nó gặp được nhau.

- Ông nội, ngài Mendelsohn.

Rất nhanh, ở dưới ánh nhìn chăm chú của những khách nhân trên quảng trường, Dai Fu cùng Grimm chậm rãi đi tới trước người hai vị lão nhân. Dai Fu dẫn đầu hành lễ vấn an, Grimm theo sát ngay sau đó.

Thấy một màn này, khóe miệng lão Edward thoáng lộ ra nụ cười đắc chí không dễ dàng phát hiện. Còn ở sâu trong đôi con ngươi già nua của Mendelsohn thì thoáng dâng lên một tia trách cứ. Dường như đang thầm trách Grimm thân là đàn ông, vì sao không nắm quyền chủ động.

Lúc trước, Grimm đã bị Dai Fu đả kích không nhẹ, lúc này trong lòng đang vô cùng buồn bực, buồn bực đến nỗi chỉ hận không thể hung hăng lột sạch quần áo của Dai Fu, rồi sau đó thỏa chí tàn phá.

- Hoan nghênh, ngài Trần đến từ phương Đông xa xôi.

Đúng lúc này, trước lối vào quảng trường, thanh âm của người quản gia rõ ràng vang vọng ở giữa không trung quảng trường. Thanh âm này vừa thốt ra, mấy người hầu đứng bên cạnh, sôi nổi nhìn Trần Phàm thân mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, khom lưng cúi đầu chào.

Mà trong quảng trường, sau khi đám khách nhân nghe được cái thanh âm này, thì đều quẳng ném ánh mắt tới. Đối với những người đang đứng trên đỉnh kim tự tháp như bọn họ mà nói, mạng lưới tin tức của mỗi người đều phi thường khủng bố. Hiển nhiên là biết mối quan hệ giữa Trần Phàm cùng Dai Fu.

Ở dưới tình huống này, bọn họ đều cho rằng, tối hôm nay Trần Phàm chỉ sắm một vai diễn phụ mà thôi. Trong mắt quan khách, tối hôm nay là một đêm bi kịch nhất trong cuộc đời của Trần Phàm. Và rất nhiều người cũng không nghĩ qua. Trần Phàm có lá gan dám bước đến đây.

Không riêng gì nhóm khách nhân ở trong quảng trường, lão Edward và Mendelsohn cùng Dai Fu và Grimm, bốn người cũng đem ánh mắt quẳng ném về phía này.

Trong đó, lão Edward thân là chủ nhân cũng không đứng dậy nghênh đón, Mendelsohn ngồi bên cạnh thì diễn cảm trầm xuống. Còn Grimm nụ cười trên mặt bỗng dung toát ra hương vị băng sương, ánh mắt oán độc như dã thú đang theo dõi con mồi bình thường, gắt gao dán lên trên người của Trần Phàm.

Cùng Grimm hoàn toàn tương phản chính là, ngay khi nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của Trần Phàm, xuất hiện ở lối vào quảng trường, thì đôi làn thu mâu xanh thăm mê người của Dai Fu, bất thình lình phóng ra quang mang nóng bỏng.

Nhận thấy rõ điểm này, nỗi oán độc trong đôi con ngươi của Grimm càng nồng đậm thêm vài phần. Cảm giác như chỉ hận, không thể làm cho Trần Phàm quỳ xuống trước mặt mình ngay lập tức mới nguôi hết cơn giận ở trong lòng lúc này.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Trần Phàm không hề cảm thấy khẩn trương chút nào. Hắn ưỡn thẳng lưng, ngẩng cao đầu, mang theo phần kiêu ngạo của Đồ Tể, ung dung bước vào bên trong quảng trường.

Tối nay, hắn muốn làm cho cả bán đảo England run rẩy... !

*****

- Hắn là Trần Phàm, chủ tịch của tập đoàn Cao Tường phải không?

- Đúng vậy, nghe nói một đoạn thời gian trước hắn đã bị đuổi ra khỏi Trần gia.

- Nếu không còn Trần gia bao che, hắn từ trên đài cao ngã xuống, bị gia tộc Kerner Er ném sang một bên cũng là điều dễ hiểu. Chẳng qua không nghĩ đến, tối hôm nay hắn còn dám đến tham dự buổi lễ đính hôn này à!

- Phải, theo những gì tôi biết, lúc trước vì Grimm muốn tán tỉnh Dai Fu, đã từng đến Đông Hải tìm Dai Fu đua xe. Kết quả Trần Phàm đua thay cho Dai Fu đã thắng trận đấu ấy, Grimm thì nhận đả kích cường đại, vất vả lắm mới khôi phục bình thường. Lần này Grimm đính hôn với Dai Fu hơn phân nửa là mang theo ý báo thù. Thế nhưng Trần Phàm còn dám tới đây, quả đúng là thần kỳ!

Nhất thời, khách nhân bên trong quảng trường đã hạ thấp giọng bàn tán.

Không quan tâm đến chuyện này, Grimm vẫn mỉm cười nhìn Edward nói:

- Ngài Edward, không phải ngài đang tính toán ngừng hợp tác cùng tập đoàn Cao Tường, chuẩn bị hợp tác cùng đối tượng mới hay sao? Như thế nào còn mời hắn đến đây?

Bên tai vang lên thanh âm của Grimm, Edward mặt không đổi sắc mỉm cười nói:

- Grimm, đó là những chuyện tình ngày sau, ít nhất ở dưới tình huống trước mắt, hắn vẫn là đối tác của gia tộc chúng tôi. Hắn đến Anh quốc, tôi là chủ nhà, buổi tối hôm nay mời hắn đến đây cũng là lý thường tình, không phải sao?

Lời tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Edward lại đang cảm thán tâm tư của Grimm cũng đủ oán độc. Sau đó vẫn không quên đả kích Dai Fu.

Dai Fu cũng không biết chuyện tình gia tộc Kerner Er muốn ngừng hợp tác cùng tập đoàn Cao Tường. Lúc này vừa nghe thấy Grimm nói như thế, thì sắc mặt của nàng không khỏi biến đổi. Bất quá rất nhanh nàng hiểu rõ, chính mình bị đem trở thành quân cờ ném sang cho gia tộc Michelle, vậy thì bài thi ở thị trường Đại Lục, hiển nhiên cũng sẽ giao cho người khác mà thôi. Hiểu rõ điểm này, Dai Fu không khỏi nắm chặt phấn quyền.

Hết thảy mọi biểu tình biến hóa của Dai Fu đều rơi vào trong mắt của Grimm, khóe miệng hắn càng toát ra nét tươi cười sáng lạn:

- Em yêu, nghe nói hắn và em có quan hệ không tồi. Nếu em muốn, ngày sau gia tộc Michelle khuếch trương đến thị trường Châu Á, anh sẽ nghĩ tới chuyện mời hắn làm đối tác.

Nghe vậy, Dai Fu không khỏi nhíu mày.

Grimm lòng tham không đáy vẫn nói tiếp:

- Anh nghe nói tình huống của hắn giờ không tốt lắm đâu. Anh xem trên thể diện của em nên mới giúp hắn. Nói vậy, hắn sẽ cảm kích chúng ta, đúng không em yêu?

- Grimm, bộ dạng vênh váo đắc ý của anh làm tôi cảm thấy thực ghê tởm.

 Bị Grimm khiêu khích liên tục, rốt cuộc Dai Fu đã nổi giận rồi.

Nàng vừa thốt ra câu này, diễn cảm tươi cười của Edward và Mendelsohn đều trở nên cứng nhắc. Thoáng liếc mắt nhìn nhau một cái, mỗi người đều có mục đích riêng cần phải giành được, vì thế diễn cảm phi thường ngượng ngùng. Còn Grimm thì chẳng hề bận tâm chút nào, tựa hồ... đối với hắn mà nói, lúc này Dai Fu càng tức giận, thì trong nội tâm của hắn càng vui sướng hân hoan.

Ở lối vào quảng trường, Trần Phàm đưa thiếp mời giao cho quản gia xong, liền bước dọc theo thảm sàn màu đỏ mà tiến vào.

Ngắn ngủi náo nhiệt qua đi, rất nhiều khách nhân đều đem ánh mắt trên người Trần Phàm di chuyển di. Một lần nữa đem tinh thần cao độ, toan tính đến chuyện mở rộng mạng lưới quan hệ kinh doanh.

Nhưng cũng có một vị khách nhân bất đồng. Hắn đứng ở quảng trường phía Tây, bên cạnh vây quanh mấy nhân sĩ quý tộc, trong đó phần lớn đều là người đến từ nước Mỹ.

Lúc này hắn hoàn toàn khinh thường cuộc nói chuyện của mấy người xung quanh. Hắn cố gắng mở to hai mắt ra, cố gắng làm cho bản thân mình nhìn rõ hơn một chút.

- Silva tiên sinh tôn quý, ngài làm sao thế?

Đứng ngay bên cạnh Silva, một tay trùm thương giới nước Mỹ thường xuyên xuất hiện trên những trang bìa của tạp chí Tài Chính & Kinh Tế, lúc này không khỏi tò mò hỏi han.

Không quản đến tay trùm thương giới này. Silva cả người như trúng ma pháp, đứng nguyên nhìn chằm chằm về phía Trần Phàm, không hề nhúc nhích!

Trần Phàm tựa hồ như không nhận ra ánh nhìn chăm chú của Silva, hắn cũng không quan tâm đến nụ cười trào phúng của đám khách nhân xung quanh, mà thản nhiên đi vào giữa quảng trường.

- Tiên sinh, tôi có thể giúp ngài chuyện gì hay không?

Rất nhanh, một gã bồi bàn bưng rượu đến trước người Trần Phàm hỏi.

- Cảm ơn.

Trần Phàm mỉm cười, nâng một ly rượu lên.

Sau khi bồi bàn rời đi, xung quanh Trần Phàm không hề thấy một bóng người nào. Hiển nhiên, đối với nhóm quan khách đại nhân vật mà nói, Trần Phàm không đáng để cho bọn hắn hao tổn tinh lực. Thậm chí, coi như Trần Phàm khóc lóc van xin liếm giày bọn hắn, bọn hắn cũng sẽ không nguyện ý nói chuyện phiếm cùng Trần Phàm.

Dưới ánh đèn. Trần Phàm hoàn toàn bị cô lập, cùng bầu không khí bên trong quảng trường có vẻ như không hợp cách lắm.

Đứng ngoài phía xa, Dai Fu thấy một màn này, thì trong lòng nàng mơ hồ đã rướm máu. Bất quá, nàng vẫn tin tưởng Trần Phàm sẽ cấp cho nàng kinh hỉ, nên Dai Fu không hề nhúc nhích. Nàng chỉ yên lặng chờ, chờ cái người thanh niên đang bị cô lập kia, nháy mắt sẽ hóa thân trở thành chiến thần.

- Ba!

Bỗng nhiên, từ phía xa truyền đến một thanh âm giòn tan.

Bởi vì chén rượu nằm trong tay Silva không hiểu như thế nào, mà bỗng nhiên trượt khỏi lòng bàn tay rơi xuống vỡ nát tan ở dưới mặt đất.

Bất thình lình xảy ra cảnh tượng này, làm cho đám khách nhân đứng bên người Silva đều mang biểu tình kinh ngạc. Mà lão Edward và Mendelsonhn cùng nhóm quan khách đại nhân vật ở phía xa, trên mặt cũng dâng lên biểu tình nghi hoặc.

Theo sau, lão Edward nhanh chóng giao ly rượu cho gã bồi bàn đứng bên cạnh, chuyển thân bước về phía Silva.

Nhưng lúc này... Silva đã di chuyển!

Hắn không có nghênh đón lão Edward đang lộ ra biểu tình lo lắng đi tới. Mà kích động run rẩy nhanh chân bước về phía người thanh niên đang đứng cô lập ở phía xa xa.

Một bước, hai bước, ba bước...

Nhịp bước chân của hắn mười phần gấp gáp. Vậy nên cũng làm cho hắn thiếu chút nữa đã vấp ngã xuống.

Silva làm sao vậy?

Thấy một màn này, tất cả mọi người đều ngừng nói chuyện với nhau.

Còn lão Edward thì bước nhanh hơn, nửa đường chặn Silva, lo lắng hỏi:

- Silva, người bạn thân mến của tôi, ông làm sao vậy?

Nhưng lúc này, Silva đã đem lão Edward trở thành không khí. Hắn vẫn nhanh chân bước về phía trước, ánh mắt dán chật lên người của Trần Phàm. Hành động khác thường của Silva làm cho diễn cảm trên mặt Edward hơi đổi. Thoáng chần chừ một lát, sau đó Edward cũng bước theo.

Bởi vì... Silva đến từ nước Mỹ, là một trong số ít những khách nhân, mà lão Edward cảm thấy phải hạ mình lấy lòng trong buổi tối ngày hôm nay.

Theo sau... Silva dừng bước, hắn đứng cách khoảng một thước trước người của chàng thanh niên bị cô lập.

 

Ực... Khẽ nuốt xuống một ngụm nước miếng. Sau đó Silva thân mình run rẩy, kích động hướng Trần Phàm khom lung cúi chào:

- Tiên sinh tôn quý, thực vinh hạnh khi gặp ngài ở đây.

Giờ khắc này, Silva thân là người đỡ đầu của giới Mafia nước Mỹ, đã buông tha lòng kiêu ngạo và cao quý của gia tộc Gambino, giống như một người hầu bình thường, cung kính khom lưng cúi chào ở trước mặt Trần Phàm.

Hành động này khiến cho lão Edward phải dừng bước. Dưới ánh đèn, hai mắt lão trợn tròn, há hốc miệng ra ngơ ngác nhìn ông trùm Mafia nước Mỹ đang cúi tấm lưng kiêu ngạo xuống chào hỏi với Trần Phàm.

Không riêng gì lão Edward, mà trên quảng trường, những khách nhân lúc trước chẳng thèm ngó ngàng gì đến Trần Phàm, cùng Mendelsohn và Grimm đều ngây dại!

Tất cả bọn họ đều choáng váng!

Thậm chí không một ai dám tin tưởng, cảnh tượng đang diễn ra trước mắt này lại chính là sự thật.

Khiếp sợ!

Lúc này trong nội tâm của mọi người đã tràn ngập một nỗi khiếp sợ khó có thể dùng ngôn ngữ để miêu tả!

Nhưng có một người ngoại lệ trong lúc này. Đó chính là Dai Fu!

Nàng không lộ ra biểu tình khiếp sợ như mọi người. Tương phản, nàng khẽ mỉm cười, dưới ánh đèn, nàng thoáng lộ ra nụ cười sáng lạn mê hoặc chúng sinh. Bên khóe mắt còn trào ra hai hàng lệ châu. Nhưng nàng không có vươn tay lau nước mắt đi, mà chỉ yên lặng ngắm nhìn... và chờ đợi...

Nàng biết, màn diễn xuất của Đồ Tể đã bắt đầu rồi...

Nhìn Silva diễn cảm kích động trước mắt, Trần Phàm khẽ lắc ly rượu trong tay, mỉm cười nói:

- Silva, thật bất ngờ, ông vẫn còn chưa quên tôi sao!

- Tiên sinh thân mến, xin hãy tha thứ cho Silva không nhận ra ngài lúc trước.

Trong ngữ khí của Silva đã tràn ngập vẻ áy náy.

- Silva, chẳng lẽ ông không nghĩ rằng, trước tiên chúng ta nên uống với nhau một ly đã hay sao?

Trần Phàm thản nhiên chuyển đề tài.

- A! Đúng... đúng rồi.

Vừa nghe thấy Trần Phàm nói, Silva rất nhanh đã tỉnh ngộ, hắn thần tình kích động quay sang nhìn một gã bồi bàn cách đó không xa, hô:

- Rượu, mang cho ta một ly rượu, nhanh lên, cái tên ngu ngốc này.

Gã bồi bàn chứng kiến hành động khác thường của Silva cũng hoảng sợ không nhẹ. Nhưng lại không dám phản ứng, vội vàng bưng rượu đưa tới trước người Silva.

- Tiên sinh thân ái, để ăn mừng ngày chúng ta gặp lại nhau, hãy cạn ly này.

Theo sau, Silva mới bình ổn được một chút cảm xúc, nhưng cỗ hưng phấn ở trong đôi con ngươi là không thể nào che giấu, nói.

Trần Phàm cũng không muốn nhiều lời vô nghĩa, mà giơ ly rượu lên cùng Silva chạm cốc.

- Tách.

Thanh âm của hai ly rượu vang lên giữa không trung quảng trường, nghe có vẻ dị thường chói tai.

Thanh âm này như một chiếc gai nhọn hung hăng đâm vào trong nội tâm của một số người. Đem phần kiêu ngạo của bọn họ chọc thủng ra.

So sánh cùng đám khách nhân kia mà nói, thì Grimm gặp đả kích mới là khủng bố nhất. Sở dĩ hắn nhờ lão Edward mời Trần Phàm đến, chính là muốn làm bẽ mặt Trần Phàm ở trước đám đông khách nhân. Dùng vô số phương thức hung hăng vả lên mặt Trần Phàm.

Hiện giờ xem ra, tình huống như trong tưởng tượng có chút khác thường...

Sau khi cạn ly xong, Trần Phàm cũng không quan tâm đến biểu tình quái dị của mọi người đang nhìn mình và Silva nói chuyện. Chỉ thản nhiên mỉm cười, như người bạn lâu năm cùng Silva nói chuyện phiếm.

Đứng ở cách đó không xa, Edward chần chừ một lát. Cuối cùng vẫn không có tiến đến chào hỏi Trần Phàm.

Bởi vì lão xem ra, tuy rằng mối quan hệ giữa Trần Phàm và Silva đáng để coi trọng, nhưng ván đã đóng thuyền, chuyện cho tới nước này, hắn chỉ đành mặc chung một cái quần với gia tộc Michelle mà thôi.

Lão Edward lại quay về bên cạnh Dai Fu, mà khách nhân trong quảng trường cũng dần dần khôi phục lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ. Bắt đầu cùng những người đứng bên cạnh mình nói chuyện phiếm, chẳng qua thi thoảng vẫn đem ánh mắt nhìn về phía Trần Phàm cùng Silva.

Giờ khắc này, bóng thân ảnh lẻ loi đứng ở phía xa, đã không còn cô đơn nữa rồi.

*****

Nhìn thấy lão Edward quay trở lại bên cạnh mình, cảm giác không thoải mái trong lòng Grimm thoáng phai nhạt một ít - hiện giờ ván đã đóng thuyền, bất kể như thế nào, lão Edward đều khó có khả năng đối ý!

Kể từ đó, dù cho Trần Phàm quen biết ông trùm Mafia Silva thì thế nào?

Dai Fu vẫn còn là nữ nhân của mình!

Nghĩ tới đây, vẻ âm mai trên gương mặt Grimm dần dần tiêu tán, một lần nữa đưa ánh mắt nhìn về phía Dai Fu.

Khi thấy Dai Fu chảy nước mắt thì trong lòng hắn nhiều ít có chút khó chịu!

Theo hắn xem ra, đời này dù cho hắn và Dai Fu trở thành vợ chồng, Dai Fu cũng sẽ không bao giờ rơi nước mắt vì hắn đi?

Vừa nghĩ tới đây, nỗi tức giận trong lòng Grimm lại thiêu đốt lên, hắn châm chọc nói:

- Em yêu, thực không ngờ bạn của em lại quen biết được nhân vật lớn như Silva, chẳng thể trách hắn dám tới nơi này.

- Grimm, ngươi còn nhớ rõ chứ?

Khóe môi Dai Fu nhếch lên dáng tươi cười trào phúng:

- Đêm nay, sẽ trở thành ác mộng của ngươi!

Bên tai vang lên lời nói của Dai Fu, gương mặt Grimm đột nhiên biến đổi, muốn phản bác nhưng lại nghẹn trở về trong bụng, mà lão Edward cùng Mendelsohn lại giả vờ như không nghe được gì, trầm mặc không nói.

Nhưng trong lúc bọn hắn trầm mặc, bọn hắn nhịn không được nhìn thoáng qua người thanh niên đang chuyện trò vui vẻ với Silva, ở trong lòng thầm hỏi chính mình: Hay là hắn tới nơi này để phá bãi?

Không có khả năng!

Đây là đáp án chung của lão Edward cùng Mendelsohn.

Theo bọn hắn xem ra, Trần Phàm không có can đảm kia, cũng không có năng lực đến phá đám!

Cách nhìn của Dai Fu hoàn toàn ngược hẳn với bọn hắn.

Nàng rất rõ ràng, Silva xuất hiện chỉ có thể coi là một sự ngẫu nhiên, cũng không phải do Trần Phàm cố ý làm ra.

Ngẫu nhiên còn làm cho lão Edward cùng mọi người khiếp sợ không gì sánh kịp, kế tiếp nên như thế nào?

Dai Fu đã tràn ngập chờ mong.

Nhận thấy được vẻ chờ mong trong con ngươi của Dai Fu, trong lòng Grimm tức giận không thôi, bất quá hắn cũng biết vào trường hợp hôm nay căn bản không có khả năng trở mặt với Dai Fu, vì thế đành phải ngăn chặn lửa giận, chờ sau này khi Dai Fu trở thành nữ nhân của hắn, tiếp tục chậm rãi thu thập nàng.

- Ông nội, ông Edward.

Nghĩ tới đây, Grimm hành lễ nói:

- Cháu đi tâm sự với Roddy bọn họ một chút.

 

- Đi thôi.

Lão Edward cùng Mendelsohn không hẹn cùng nói.

Được hai người cho phép, Grimm không hề do dự, bưng ly rượu bước những bước tao nhã đến chỗ đám người trẻ tuổi phía trước.

Hôm nay trong số những khách nhân đến tham gia, ngoại trừ đại nhân vật tuổi tác hơi lớn, có danh khí lớn cùng thân phận hiến hách như Silva, còn có một ít công tử ca trong xã hội thượng lưu Anh quốc, trong đó người của gia tộc Kerner Er và gia tộc Michelle là nhiều nhất.

Tựa hồ biết rõ đại nhân vật không có khả năng đem tinh lực đặt trên người bọn hắn, những công tử ca kể cả Roddy cũng biết điều không đi nịnh bợ những đại nhân vật, chỉ miễn cưỡng chào hỏi liền vây lại cùng nhau.

- Grimm, chúc mừng.

Nhìn thấy Grimm đi tới, Roddy vốn có quan hệ không tệ với Grimm dẫn đầu tiến lên, nâng ly chúc mừng.

Roddy vừa mở miệng, những người khác cũng liên tiếp nâng ly, trong con ngươi hiện lên vẻ hâm mộ cùng ghen tỵ không hề che giấu.

Hiển nhiên, bọn hắn cũng muốn chinh phục nữ thần Dai Fu được giới công tử ca của xã hội thượng lưu công nhận!

Nhận thấy được ánh mắt ghen tỵ trong con ngươi của mọi người, trong lòng Grimm chợt thoải mái hơn, hắn cười giơ cao ly rượu nói:

- Roddy, cảm ơn, cũng cảm ơn chư vị đêm nay đã tới tham dự nghi thức đính hôn của tôi cùng Dai Fu tiểu thư.

Vừa nói xong, Grimm nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, tư thế tao nhã.

- Grimm, tên khi Trung Quốc kia tại sao cũng quen biết được Silva?

Một công tử ca nhẹ nhàng nhấp ngụm rượu, nhịn không được hỏi.

Hắn vừa mới mở miệng, dù là Roddy, đại bộ phận công tử ca đều mang theo bộ dáng tò mò.

Từ nhỏ bọn hắn đã có thân phận cao quý, lại nhận được gia tộc bồi dưỡng cùng hun đúc, nên ánh mắt cũng không kém.

...

Bọn hắn có thể nhận thấy được Silva vốn có thân phận cao quý khi đối mặt với Trần Phàm, thực tôn kính.

Phần tôn kính kia, phát ra từ nội tâm!

Đám người Roddy đã nhận ra, Grimm tự nhiên cũng đã nhận ra, lúc này nghe tên công tử ca vừa hói như vậy, trong lòng nhiều ít có chút không vui.

- Hắc! Nhận thức thì sao? Silva là ông trùm Mafia nước Mỹ thôi, chuyện của gia tộc Michelle chúng ta, còn không tới phiên hắn đến quản!

Lúc này Holl giận dữ nói.

Lời tuy nói như vậy, tuy nhiên mang đến cho người ta cảm giác ăn không được trái nho liền nói trái nho xanh.

Nhận thấy được giọng nói chua chát của Holl trong lòng mọi người như gương sáng: Silva đích xác không quản được chuyện của gia tộc Michelle, nhưng thái độ của hắn đối với Trần Phàm, tuyệt đối tỏ tõ Trần Phàm không đơn giản. Kể từ đó hôm nay Trần Phàm biết rõ Grimm muốn làm nhục hắn, thế nhưng vẫn đến nơi này, ẩn ý trong đó đủ làm người ta suy nghĩ sâu xa.

- Bất kể như thế nào, chuyện Grimm đính hôn với Dai Fu đã thành sự thật, không có khả năng thay đổi.

Roddy tựa hồ nhìn ra vẻ xấu hổ của Grimm, dàn xếp nói:

- Chúng ta lại chúc phúc cho Grimm đi thôi!

Nói xong mọi người lại bưng rượu.

- Đúng rồi, những khách nhân đều tới đông đủ, vì sao nghi thức đính hôn còn chưa được bắt đầu?

Lại một lần chạm ly, có thểm một gã công từ ca khó hiểu hỏi.

Nghe được câu hỏi của tên công tử ca, Roddy cười thần bí:

- Còn có khách nhân quan trọng chưa đến.

- Ai?

Mọi người không hẹn mà cùng hỏi.

- Bộ trưởng ngoại giao của EU, Kaiser tiên sinh đến!

Phảng phất như muốn trả lời vị công tử ca kia, không đợi Roddy đáp lại, nơi lối vào quảng trường, thanh âm to rõ của quản gia gia tộc Kerner Er lại vang lên.

Kaiser?

Nghe được tên này, những công tử ca bên người Roddy đều ngây người!

Không riêng gì bọn hắn, những khách nhân tại hiện trường cũng kinh ngạc!

Bọn hắn đứng trên đỉnh quyền lực cùng tiền tài, rất rõ ràng, lực lượng ẩn chứa trong cái tên kia khủng bố tới bao nhiêu!

Kaiser, bộ trưởng ngoại giao EU!

Thân phận này đủ để Kaiser chỉ dưới một người trên vạn người trong toàn bộ Châu Âu!

Thân phận này đủ để nhân vật tộc trưởng gia tộc Kerner Er như lão Edward phải biến thành một con chó vẫy đuôi chạy tới lấy lòng.

Trong lúc nhất thời, quảng trường lâm vào yên lặng như cõi chết, tất cả mọi người đều ngừng nói chuyện, tuyệt đại bộ phận khách nhân đem ánh mắt nhìn về phía lối vào quảng trường.

Thân là tộc trưởng gia tộc Michelle, Mendelsohn nghe được tên Kaiser cũng khiếp sợ không thôi!

Hắn biết rõ gia tộc của mình căn bản không thỉnh được vị tôn đại thần này!

Không riêng gì gia tộc Michelle, dù là gia tộc Kerner Er cũng không thỉnh nổi đại nhân vật như Kaiser!

Vì thế hắn thực nghi hoặc nhìn về phía lão Edward.

Thân là gia tộc lớn nhất Anh quốc, gia tộc Kerner Er mỗi lần tổ chức tụ họp như vậy cũng đều phát ra lời mời với những nhân vật trọng yếu.

Những đại nhân vật kia có tham gia hay không cũng không quan trọng, quan trọng là cần làm theo lễ tiết!

Ở thời gian trước, lão Edward không ít lần mời Kaiser, thậm chí còn như một con chó vẫy đuôi chạy tới lấy lòng, nhưng Kaiser tuyệt đối không hề nhìn tới hắn!

Vì thế hôm nay biết Kaiser tới đây, lão Edward cũng vô cùng kinh ngạc.

Nhưng giờ phút này nhìn thấy vẻ khiếp sợ trong con ngươi của Mendelsohn, hắn tự nhiên sẽ không nói ra sự thật này, ngược lại hắn kiêu ngạo ngẩng cao đầu, sau đó bước nhanh tới lối vào quảng trường.

Ba tháp! Ba tháp!

Bước tiến của lão Edward có chút lo lắng, đôi giày da sang quý giẫm lên mặt đất phát ra tiếng vang nặng nề, đánh vỡ vẻ im lặng trên quảng trường.

- Gia tộc Kerner Er thật sự là lợi hại, lại mời được cả Kaiser!

- Phải, tôi nhớ lão Edward vì muốn được Kaiser xem trọng, bỏ tâm tư không ít, lại thật không ngờ cuối cùng vẫn thành công!

- Có tầng quan hệ của Kaiser, địa vị gia tộc Kerner Er ngày sau tại Anh quốc càng thêm cũng cố, địa vị ở Châu Âu lại càng được đề cao!

Trong lúc nhất thời, khách nhân trên quảng trường đều nghị luận sôi nổi, tuyệt đại bộ phận khách nhân khi nghị luận cũng âm thầm làm ra quyết định qua đêm nay, cần phải tăng thêm quan hệ hợp tác thật sâu sắc với gia tộc Kerner Er.

Lão Edward đang đi nghênh đón Kaiser, mơ hồ nghe được lời nói của mọi người, đầu ngẩng cao, khóe miệng lại lộ ra dáng tươi cười đắc ý không thể che giấu!

Mà ngay cả Roddy, những công tử ca của gia tộc Kerner Er, vẻ đắc ý trên mặt càng không hề có chút che giấu!

Lối vào quảng trường, cận vệ của Kaiser đưa thiếp mời cho quản gia gia tộc Kerner Er, cùng Kaiser bước vào quảng trường.

Kaiser thân ở địa vị cao dĩ nhiên có được khí tràng mà người bình thường không thể có, sau khi hắn tiến vào quảng trường, đối diện với ánh mắt ngưỡng mộ của khách nhân, gương mặt thực bình tĩnh.

Nhưng trong vẻ bình tĩnh cất giấu một tia cảm xúc dao động mãnh liệt!

Hắn vừa đi. ánh mắt lại cực nhanh đảo qua các khách nhân bên trong quảng trường.

Giờ này khắc này, dù trên quảng trường lóe sáng ánh đèn, nhưng ngọn đèn không rực rỡ lắm, chợt nhìn vào chỉ thấy quảng trường rất nhiều người, muốn tìm một người quả thật không dễ dàng.

Nhưng Kaiser vẫn tìm thấy...

Ánh mắt của hắn rơi vào trên người một thanh niên phương xa tới!

Khi thấy người thanh niên nhìn hắn lộ ra vẻ mỉm cười, cả người hắn giống như bị lọt vào sấm đánh, kịch liệt run rẩy lên, bước chân cũng chợt ngừng lại!

- Kaiser tiên sinh tôn quý, tôi đại biểu gia tộc Kerner Er cảm tạ ngài...

Lúc này lão Edward đi tới bên cạnh Kaiser, cung kính hành lễ, kích động nói.

Nhưng mà...

Không đợi hắn nói xong.

Kaiser liền động.

Hắn hoàn toàn coi thường lão Edward đang giống như một người hầu hành lễ với mình, vẻ mặt kích động, bước chân run rẩy đi về hướng Trần Phàm.

Ân?

Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người kể cả Mendelsohn đều trợn tròn mắt không biết Kaiser muốn làm gì.

Mà lão Edward lại thần tình xấu hổ ngẩng đầu, nhìn theo phương hướng Kaiser đi tới.

Hắn nhìn thấy thân hình cao ngất của Trần Phàm.

Dưới ánh đèn, nam nhân vốn bị cô lập trước đó, vẫn đứng thẳng sống lưng của mình giống như lúc mới bước vào quảng trường.

- Chẳng... chẳng lẽ Kaiser không phải vì gia tộc Kerner Er mà đến, mà là vì nam nhân phương đông kia sao?

Cùng lúc đó, toàn bộ khách nhân trong hiện trường đều cũng chứng kiến vẻ mặt Kaiser kích động đi tới chỗ Trần Phàm, trong lòng nhất thời trào ra một ý nghĩ quái dị trong đầu.

Không có khả năng!

Kaiser cao quý làm sao có thể vì nam nhân đông phương kia mà đến?

Cơ hồ tất cả mọi người đều Phủ định ý tưởng vớ vẩn này. :

Đúng vậy, ở trong lòng bọn họ nghĩ điều này thật sự quá hoang đường!

Nhưng...

Kaiser quả thật đi tới chỗ Trần Phàm, hơn nữa càng đi thân mình càng run rẩy thật dữ dội.

Khoảng cách mấy chục thước ngắn ngủi đối với Kaiser mà nói, phảng phất xa xôi như địa cầu đến mặt trăng.

Không biết qua bao lâu, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người trong toàn trường, Kaiser rốt cục đi tới trước mặt Trần Phàm.

Trong lúc nhất thời ánh mắt mọi người đều tụ tập lại!

Ngay sau đó bọn hắn rõ ràng chứng kiến, nhân vật bộ trưởng ngoại giao đầy quyền uy của EU, cũng giống như trước đó Silva nhìn thấy Trần Phàm, thật cung kính, chậm rãi hướng Trần Phàm khom xuống sống lưng kiêu ngạo.

- Tiên sinh tôn quý, lại gặp được ngài, Kaiser cảm giác vô cùng vinh quang và may mắn!

Trong màn đêm, lời nói kích động của Kaiser tựa như một đạo kinh thiên lôi điện nổ vang trên bầu trời quảng trường!

Crypto.com Exchange

Chương (1-604)