Vay nóng Tinvay

Truyện:Cực Phẩm Thiên Vương - Chương 367

Cực Phẩm Thiên Vương
Trọn bộ 604 chương
Chương 367: vẫy đuôi như cún con
0.00
(0 votes)


Chương (1-604)

Siêu sale Lazada


Sáng sớm, khi ánh mặt trời ló dạng ở phương đông, Trần Phàm giống như thường ngày theo trong cơn mơ tỉnh dậy. Hiển nhiên đồng hồ sinh vật của hắn cũng không có bởi vì thời gian đảo lộn mà thay đổi.

Trên thực tế, sau khi học được thuật ngủ say của Lưu Mãnh, mỗi ngày hắn đều khống chế thỏa mãn giấc ngủ của mình.

Nằm xuống liền ngủ sâu, khi tỉnh dậy tinh thần sẽ phấn chấn!

Bởi có rèm che, cho nên ánh sáng trong phòng rất mỏng manh, Trần Phàm mở mắt ra, chậm rãi thích ứng, mới nhìn thấy rõ ràng hết thảy cảnh tượng bên trong gian phòng.

Bên cạnh đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Dai Fu đâu nữa. Tối hôm qua, sau khi Dai Fu và Trần Phàm đại chiến xong, thì nàng cũng không ở lại đây nghỉ ngơi. Theo Dai Fu giải thích thì, nàng bởi vì bồi Trần Phàm nên đã không đi tham dự cuộc họp gia tộc, nhưng phải quay về xem nội dung buổi họp đêm qua thảo luận tới vấn đề gì.

Lời tuy nói như vậy, nhưng Trần Phàm hiểu rõ ràng, sở dĩ tối hôm qua Dai Fu rời đi, trừ việc muốn biết nội dung cuộc họp gia tộc đêm hôm qua, thì vẫn còn muốn quay về giải quyết chuyện tình giao lưu của trường đại học Đông Hải với bốn trường đại học nổi tiếng nhất Anh quốc, giúp Trần Phàm.

Hít sâu một hơi, Trần Phàm bật đèn, đứng dậy vươn vai, bắt đầu mặc quần áo vào, khi rửa mặt xong, thì trong phòng khách cũng vang lên tiếng chuông điện thoại.

Vừa nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Trần Phàm thoáng trầm ngâm, rất nhanh đã đoán ra, cú điện thoại này là do Dai Fu gọi tới.

Đúng theo như suy nghĩ của Trần Phàm, sau khi chuyển liên lạc, trong ống nghe liền truyền ra thanh âm quen thuộc của Dai Fu:

- Honey, anh đang muốn đi luyện công buổi sáng phải không? Em đã dặn dò nhân viên mang trang phục thể thao lên cho anh. Ngoài ra, bảy giờ đồng hồ, em sẽ qua tìm anh, đến lúc đó chúng ta sẽ ăn điểm tâm cùng với ông nội của em.

Bên tai vang lên thanh âm của Dai Fu, trong lòng Trần Phàm không khỏi dâng lên một cỗ ấm áp. Theo suy nghĩ của Trần Phàm, trên đời này trừ chính bản thân mình ra, thì cũng chỉ có Dai Fu là người hiểu rõ mình nhất. -

- Cảm ơn em.

Trần Phàm mỉm cười nói.

Nghe thấy ba chữ này, đầu máy bên kia Dai Fu cũng không hờn giận, mà tươi cười nói:

 

- Honey, anh đừng khách khí với em. Đây chỉ là phần thưởng nhỏ cho những việc anh đã làm trong buổi tối ngày hôm qua mà thôi!

Nói xong, Dai Fu hôn một cái rõ to, sau đó liền cúp máy.

Cầm máy điện thoại trong tay, Trần Phàm hồi tưởng đến một màn tối hôm qua, Dai Fu vì sắm vai nữ vương, cho nên đã trói mình vào thành giường, mang giày cao gót, điên cuồng lắc hông ở trên người mình!

Cúp máy xuống, Trần Phàm bước đến cửa, mở cửa phòng ra, quả nhiên trông thấy một cô gái trẻ đang cầm một bộ quần áo thể thao, cung kính đứng chờ ở bên ngoài.

- Tiên sinh, buổi sáng tốt lành.

Mắt thấy Trần Phàm mở cửa phòng ra, đầu tiên cô gái trẻ thoáng ngẩn người. Sau đó khẩn trương cúi đầu vấn an.

- Buổi sáng tốt lành.

Trần Phàm mỉm cười, theo trong túi quần rút một tờ USD ra, đưa cho cô gái trẻ nói:

- Vất vả rồi.

Nhìn thấy hành động này của Trần Phàm, diễn cảm của cô gái trẻ không khỏi hoảng hốt.

- Tôi biết trong gia tộc Kerner Er có rất nhiều quy củ, không cho phép các cô nhận tiền thưởng của khách nhân.

Nhìn thấy bộ dáng hoảng sợ của cô gái trẻ, Trần Phàm mỉm cười nói:

- Cầm đi, coi như lão gia hỏa Edward biết được, thì cũng không dám làm gì cô đâu.

Nghe thấy Trần Phàm nói như thế, cô gái trẻ hồ nghi nhìn nhìn Trần Phàm, trong lòng cũng đang phỏng đoán thân phận của Trần Phàm.

Từ sau khi vào làm trong gia tộc Kerner Er, nàng được an bài phục vụ, thu dọn phòng ở cho các vị khách nhân, nên đã từng gặp qua không ít đại nhân vật. Nhưng ở trong kí ức của nàng, gian phòng mà Trần Phàm đang ở, hai năm thời gian qua, cũng chỉ có một người tiến vào đây mà thôi.

- Cảm ơn ngài!

Cô gái trẻ thoáng chần chừ một lát, nhưng vẫn nhận tiền thưởng. Sau đó cúi đầu, dùng hai tay chuyển quần áo cho Trần Phàm, yên lặng rời đi, không quấy rầy thời gian của Trần Phàm thêm nữa.

Khách sạn Brown là một trong những khách sạn có phong cách sang trọng nhất ở London, thậm chí là cả Anh quốc. Theo dòng lịch sử, khách sạn Brown từng tiếp đãi qua đông đảo khách nhân mang thân phận cao quý như Napoléon III, tổng thống nước Mỹ Theodore. Roosevelt cùng hoàng đế Ethiopia. Haile Selassie. Có bề dày lịch sử, mang phong cách England chính tông, phương thức phục vụ ưu tú hàng đầu. Cho nên khách sạn Brown quanh năm suốt tháng luôn luôn chật kín người.

Khách sạn mà đoàn giáo viên và sinh viên của trường đại học Đông Hải ở lại, cũng chính là khách sạn Brown. Đây hoàn toàn là do an bài lúc trước của Dai Fu.

Theo ngày Dai Fu bị giam lỏng, đám giáo sư cùng sinh viên của trường đại học Đông Hải, thường xuyên rơi vào sự ghẻ lạnh trong những buổi hoạt động giao lưu của bốn ngôi trường đại học nổi tiếng nhất nước Anh. Nhưng riêng ở trong khách sạn Brown, nhân viên phục vụ trong khách sạn vẫn đối xử với mọi người như những khách nhân cao quý khác. Điều này theo ý nào đó mà nói, cũng làm cho trong lòng toàn bộ giáo viên và học sinh của trường đại học Đông Hải cảm thấy một phần nào an ủi. Nhưng phần an ủi này, vẫn không thể làm cho Tần An yên lòng!

Trên thực tế, theo từ lúc thái độ của trường đại học Cambridae phát sinh chuyển biến, cùng ba trường khác thông báo hủy bỏ hoạt động giao lưu, thì tâm tình của Tần An đã trực tiếp nhấc lên giữa cổ họng.

Tuy rằng mấy hôm trước Trần Phàm đã nói cho hắn biết, sau ba ngày thời gian, tất cả mọi chuyện sẽ trở nên tốt hơn. Nhưng mỗi đêm hắn đều trằn trọc khó đi vào giấc ngủ. Hôm nay cũng giống như vậy, nằm thao thức mấy tiếng đồng hồ, trời còn chưa sáng mà hắn đã rời giường, sau đó đứng ngẩn người ở bên khung cửa sổ.

Đối với Tần An, hắn có thể không cần mặt mũi của chính bản thân mình. Dùng cách nói của hắn: ta đã sống gần nửa đời người, chẳng biết ngày nào sẽ nằm xuống lỗ, cái gọi là thể diện xưa nay ta không nhìn vào trong mắt. Điều ta quan tâm chính là không muốn tâm huyết nửa đời của mình, bị đem ra làm trò cười trong ngành giáo dục quốc tế. Bởi vì chuyện này sẽ là vết thương trí mạng đối với sự phát triên trong tương lai của trường đại học Đông Hải!

Sở dĩ, mấy ngày hôm nay Tần An lo lắng, cũng hoàn toàn là vì nguyên nhân này.

- Không biết Tiểu Phàm xử lí chuyện này đến đâu rồi.

Nhìn ánh rạng đông ở phía cuối chân trời. Tần An khẽ thở dài:

- Mong rằng mọi chuyện sẽ đúng như lời hắn nói.

Dứt lời, Tần An kéo lê thân hình mệt mỏi, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, chuẩn bị thanh tẩy một phen, sau đó dẫn nhóm giáo viên và sinh viên của trường đại học Đông Hải, đi tham gia hoạt động giao lưu trong ngày thứ tư!

 

Cùng lúc đó, bên ngoài khách sạn Brown.

Mark Will thân là hiệu trưởng của trường đại học Cambridae, đang ngồi trong một chiếc Bentley, đôi chân mày gắt gao nhíu vào cùng một chỗ, trên mặt cũng không còn chút khí sắc nào.

Trên thực tế, theo hai giờ đêm hôm nay nhận được điện thoại của Dai Fu xong, thì Mark Will đã chẳng còn một chút khí sắc nào. Lời nói của Dai Fu lúc đó, vẫn giống như ma âm từ dưới địa ngục truyền lên, không ngừng quanh quẩn ở bên tai của hắn.

- Ngài Mark Will tôi không quan tâm ông dùng phương pháp gì, hôm nay ông nhất định phải làm cho mỗi thành viên trong đoàn đại biểu trường đại học Đông Hải, tha thứ cho sự ngạo mạn vô lễ của trường đại học Cambridae các ông. Nếu không, tôi sẽ vận dụng mối quan hệ, để cho người khác đến thay thế vị trí của ông!

Uy hiếp... Đây tuyệt đối là một câu uy hiếp trắng trợn. Nhưng đối mặt với lời uy hiếp của người kế thừa gia tộc Kerner Er, trong lòng Mark Will trừ bỏ khẩn trương ra, thì cũng chỉ còn sợ hãi!

- Ngài Mark Will họ đã tới rồi.

Trong lúc Mark Will đang rối rắm, thì trợ lý của hắn đã mở miệng nhắc nhở.

Vừa nghe trợ lý nói như vậy, thì Mark Will đã khôi phục lại tinh thần từ trong cơn suy tư. Sau đó, không cần chờ tay trợ lý bước xuống mở cửa xe ra cho mình, hắn đã tự mở cửa xe, bước xuống.

Sau khi bước xuống xe, Mark Will rõ ràng nhìn thấy, ba gã hiệu trưởng của ba trường đại học nổi tiếng khác, cũng đang mang theo biểu tình nghi hoặc và bất mãn đi về phương hướng này.

- Mark Will thân ái, khách sạn Brown nổi tiếng nhất vẫn là món ăn tối, mà không phải là những món điểm tâm buổi sáng đâu.

Rất nhanh, Alan Smith hiệu trưởng trường đại học Oxford cùng hai gã hiệu trưởng khác nhíu mày đi tới, nói:

- Tôi thề có Chúa, bữa sáng ở đây ăn không nuốt được. Cho nên, nếu ông tìm chúng tôi bàn chuyện, thì chúng ta hãy thay đổi nơi khác đi thôi.

- Alan Smith nói rất đúng, điểm tâm ở đây nuốt không vào!

Gã thần tình đầy râu đứng bên cạnh, đồng dạng cũng nhíu mày nói:

- Ngoài ra, nếu tôi nhớ không lầm, thì đoàn đại biểu của trường đại học Đông Hải cũng ở trong khách sạn Brown đi? Mark Will thân ái, chẳng lẽ ông không ngại gặp phải bọn họ sao? Tôi nghĩ, nếu như cái lão già họ Tần kia nhìn thấy mấy người chúng ta, thì tuyệt đối sẽ giống như cún con vẫy đuôi mừng chủ!

- Ha ha, cách so sánh này rất hợp lý.

Cuối cùng là gã đeo kính gọng vàng cười nói:

- Nếu không phải gia tộc Kerner Er gây áp lực, chúng ta làm sao sẽ đồng ý giao lưu cùng với cái ngôi trường hạng bét kia?

- Ba vị.

Bên tai vang lên những lời nói khoái trá này, Mark Will thần sắc khó coi, trầm giọng nói:

- Thật đáng tiếc, tôi có một tin tức bất hạnh muốn thông báo cho các ông nghe.

- Tin gì?

Ba người đều tò mò hỏi.

- Có lẽ trước 2 giờ đêm hôm nay, cái lão già Tần An kia vẫn là chó con tung tăng ở dưới chân chúng ta.

Trên mặt Mark Will lộ ra nụ cười giễu cợt:

- Nhưng hiện giờ, bốn người chúng ta nhất định phải biến trở thành chó con, đi vào trong khách sạn Brown, sau đó làm trò vẫy đuôi ở trước mặt lão già Tần An!

Vừa nghe thấy Mark Will nói những lời này, ba người Alan Smith đều không khỏi ngây ra!

*****

Trông thấy biểu tình sững sờ của ba người Alan Smith, Mark Will cũng không nóng lòng giải thích ngay, mà nụ cười giễu cọt trên mặt càng lúc càng trở nên nồng đậm.

- Ực!

Một lúc sau, ba người Alan Smith đều không hẹn mà cùng nuốt vào một ngụm nước miếng, thần sắc kinh hoàng thoáng lui xuống một ít.

- Mark Will ông đang nói đùa chúng tôi phải không?

Alan Smith ngơ ngẩn nhìn Mark Will nói. Dường như hắn không tin tưởng chuyện này là sự thật. Hai người khác tuy rằng không mở miệng nói chuyện, nhưng tiểu tình trên khuôn mặt cũng chính là như thế!

Nguyên bản trước kia, Dai Fu dùng mạng lưới quan hệ của gia tộc Kerner Er, an bài cho trường đại học Đông Hải và bốn ngôi trường đại học nổi danh nhất Anh quốc khác, cùng nhau bắt tay khai mở trường thương mại. Mà lần này đoàn đại biểu của trường đại học Đông Hải chạy sang Anh quốc giao lưu, xem như cũng là giai đoạn đầu của chuyện tình này.

Dựa theo nội dung bên trong hiệp ước, sau khi song phương giao lưu văn hóa xong, liền sẽ bắt đầu tiến hành hợp tác mở trường.

Mấy ngày hôm trước, Mendelsohn tộc trưởng gia tộc Michelle đã dẫn Grimm đến nhà Kerner Er, thông qua một loạt điều kiện lợi ích đế cầu hôn, lão Edward vì lợi ích, vì mục tiêu thâu tóm gia tộc Michelle trong tương lai, vậy nên đã nhanh chóng đáp ứng xuống, đồng thời cũng giam lỏng Dai Fu!

Chuyện này dẫn đến phản ứng dây chuyện, làm cho Dai Fu ở trong gia tộc Kerner Er hoàn toàn mất thế.

Roddy có mối quan hệ không tồi cùng Grimm, hiểu rõ Grimm thống hận Trần Phàm. Vì thế hắn đã cùng Grimm vận dụng một chút quan hệ, tìm gặp bốn người Mark Will làm cho bốn người thay đổi thái độ đối với đoàn đại biểu của trường đại học Đông Hải.

Quý tộc, đây là cái danh hào mà người Anh luôn luôn coi trọng nhất.

Ở trong mắt đám thân sĩ quý tộc, trừ những người như bọn hắn ra, thì trên thế giới này chỉ còn hai loại người, thứ nhất là những người sinh ra ở trang viên nông thôn nghèo đói khốn khổ. Thứ hai chính là hạng người muốn chen chân vào trong giới quý tộc của bọn hắn, nhưng dù cho liều mạng thì vẫn cứ mãi hoài công vô nghĩa.

Mà bốn người Mark Will tự nhận mình là nhân vật trong tầng lớp thân sĩ quý tộc, nguyên bản đối với chuyện tình hợp tác cùng trường Đông Hải luôn luôn không vui, ở bọn hắn xem ra, ban giám hiệu của trường Đông Hải, so sánh với bọn hắn, hoàn toàn chính là quý tộc so sánh với nông dân, không cùng đẳng cấp!

Vì có suy nghĩ này, nên sau khi Roddy và Grimm đến nói chuyện xong, thì bọn hắn đã lập tức điều chỉnh thái độ.

Mark Will vì ban đầu đã tới sân bay đón đoàn người của trường đại học Đông Hải, hơn nữa thỏa đàm hoạt động giao lưu xong rồi, cho nên cũng không thế trực tiếp hủy bỏ các hoạt động. Còn ba người Alan Smith thì khác, bọn hắn đã đơn phương chấm dứt tất cả các hoạt động!

Ở bọn hắn xem ra, nếu trường đại học Đông Hải không có nhà Kerner Er làm chỗ dựa sau lưng, dù Tần An quỳ xuống khóc lóc van xin liếm giày của bọn hắn, thì chuyện tình hợp tác khai mở trường thương mại quốc tế là hoàn toàn không có khả năng xảy ra.

Lúc này nghe thấy Mark Will nói, bốn người sẽ cần phải giống như cún con đến trước mặt Tần An vẫy đuôi diễn trò. Điều này làm sao bọn hắn có thể chấp nhận được đây?

- Alan Smith, ông cho rằng, từ hai giờ đêm tôi không ngủ chạy đến trước cửa khách sạn Brown chờ đợi, là vì muốn trêu đùa đám người các ông hay sao?

Mark Will miệng lưỡi đắng khô nói.

Vừa nghe Mark Will nói như vậy, rốt cuộc thì ba người Alan Smith đã thu hồi thái độ khinh thường. Bởi vì... bọn hắn đã nhìn ra ngữ khí mười phần nghiêm túc trong lời nói của Mark Will. Hơn nữa lí trí cảnh báo cho bọn hắn biết, lúc này Mark Will không hề nói đùa.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Alan Smith mở miệng dò hỏi. Lúc này ngữ khí đã cẩn thận hơn rất nhiều.

- Hẳn là các ông đã nghe nói chuyện phát sinh trong buổi tối ngày hôm qua ở nhà Kerner Er rồi chứ?

Nghe một đằng, nhưng Mark Will lại trả lời một nẻo.

- Ừm.

Ba người Alan Smith không hẹn mà cùng gật đầu.

Lấy thân phận của bọn hắn, hiện giờ đã nghe thấy chuyện phát sinh trong buổi tối ngày hôm qua cũng là không đáng kinh ngạc!

- Một khi đã như vậy, thì các ông nên biết, nhân vật chính trong buổi tối ngày hôm qua ở nhà Kerner Er, chính là... người thanh niên phương Đông kia.

Mark Will nói đến đây, thì trong ngữ khí đã xuất hiện một tia run rẩy:

- Đồng dạng, hắn cũng là sinh viên trong đoàn đại biểu của trường đại học Đông Hải.

- Cái gì?

Nghe đến đây, ba người Alan Smith không thể không chấn kinh, rốt cuộc trong lòng đã ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện tình này.

- Ngoài ra, bởi vì sự xuất hiện của người thanh niên phương Đông kia, mà Dai Fu. Kerner Er cũng đã hoàn toàn đánh bại đối thủ cạnh tranh với nàng, trở thành người kế thừa thế hệ thứ sáu của gia tộc Kerner Er!

Mark Will tiếp tục nói:

- Mà lúc trước, tất cả mọi chuyện giao lưu vắn hóa cùng hợp tác khai mở trường thương mại quốc tế, đều là do một tay Dai Fu an bài thúc đẩy...

- Hai giờ sáng hôm nay, cô ta gọi điện thông báo rằng, nếu tôi không thể làm cho mỗi thành viên trong đoàn đại biểu trường Đông Hải tha thứ, vì hành động ngạo mạn vô lễ của trường Cambidae. Vậy thì cô ta sẽ không tiếc giá nào, làm cho trường đại học Cambridae thay đổi cái chức vụ hiệu trưởng.

- Tôi nghĩ, những lời này hẳn là không chỉ nói riêng với tôi, đúng không?

Dứt lời, Mark Will lại đem nhãn tình quẳng ném về phía ba người.

Lúc này đây, ba người Alan Smith đều không hé răng, diễn cảm trên mặt cũng hoàn toàn thay đổi. Rốt cuộc bọn hắn đã hiểu ra, vì sao lúc trước Mark Will nói bốn người bọn hắn cần phải giống như cún con vẫy đuôi tiến vào trong khách sạn Brown!

- Chúng ta đi vào thôi.

Mark Will nhíu mày, trong giọng nói đã tràn đầy biểu tình lo lắng:

- Cầu Chúa phù hộ để lão già kia sẽ tha thứ cho đám người chúng ta!

Dứt lời, Mark Will không nhiều lời vô nghĩa thêm nữa, mà dẫn đầu đi vào trong khách sạn Brown.

Ba người Alan Smith thoáng đưa mắt nhìn nhau, không nói hai lời, trực tiếp đuổi theo ở ngay phía sau.

Có thể, bốn người Mark Will trong lòng đã sợ thật rồi, cho nên sau khi bước vào trong khách sạn, cũng không trực tiếp đến tìm Tần An. Theo suy nghĩ bản năng, bọn hắn nghĩ rằng như vậy là không có lễ phép, cũng không được thỏa đáng. Cho nên bọn hắn đã tìm một khoảng trống trong đại sảnh, yên lặng đứng chờ Tần An xuống lầu...

Trong khách sạn, sau khi rửa mặt xong, Tần An đi ra khỏi phòng.

Trước cửa phòng, Cảnh Huy thân là một trong những học trò đắc ý nhất của Tần An, sớm đã chờ đợi lâu rồi.

- Đã ăn điểm tâm sáng chưa?

Vừa nhìn thấy Cảnh Huy, Tần An miễn cưỡng cười hỏi.

Cảnh Huy thần sắc khó coi, gật đầu nói:

- Đã ăn qua rồi, nhưng vẫn còn đang chờ ngài.

- Ta không đói.

Tần An lắc đầu, sau đó tự giễu cười nói:

- Đi thôi, không sẽ muộn mất, tránh để người ta nói rằng, chúng ta ngay cả quan niệm tối thiểu về thời gian cũng đều không có.

Bên tai vang lên thanh âm của Tần An, Cảnh Huy trong lòng mười phần khó chịu. Hắn nhịn không được, đành phải nhắc nhở:

- Hơn một ngày qua, ngài đã không ăn gì rồi.

- Không sao, lão già ta đây chưa thể chết đói được đâu.

Tần An không chút nề hà, mỉm cười nói.

- Thưa thầy, có mấy lời em muốn nói ra, mong rằng thầy đừng trách.

Cảnh Huy vừa đi theo bên cạnh Tần An, vừa buồn bực nói:

- Người ta bỏ qua chính là không thèm nhìn chúng ta vào trong mắt. Vì sao chúng ta còn muốn dùng mặt nóng để dán vào mông lạnh, làm cho mọi người chúng ta bị đối phương xem thường đây? Trong mắt em, hoạt động giao lưu lần này, căn bản là chẳng hề có chút ý nghĩa gì.

- Sao lại không?

Tần An khẽ lắc đầu:

- Đừng quan tâm đối phương ngạo mạn như thế nào, lần này sang đây, vô luận phương pháp dạy học, hay là những thứ khác của họ, đều đáng cho chúng ta học tập

Lời tuy nói vậy, nhưng trong lòng Tần An hiểu rõ ràng, nếu Trần Phàm không giải quyết được phiền toái. Vậy thì đoàn người mình sẽ phải nhanh chóng xách va ly về nước!

Lúc này đây, Cảnh Huy trầm mặc không nói thêm gì nữa. Rất nhanh, hai người đã đi tới phía cuối hành lang.

Cuối hành lang, nhóm giáo viên và học sinh của trường đại học Đông Hải sớm đã chờ lâu rồi. Trước khi Tần An đến, mọi người đều mang diễn cảm bức xúc thảo luận về hoạt động giao lưu trong ba ngày qua.

Chứng kiến biểu tình giận dữ của đám học sinh, bên tai vang lên những thanh âm oán giận, trong lòng Tần An cười khổ một tiếng, nhưng cũng không nói thêm gì nữa. Mà dẫn theo đoàn người đi xuống lầu.

Nhìn lão nhân chưa bao giờ từng cúi đầu ở trước tiền tài và quyền quý, ở trong nháy mắt xoay người đi xuống lầu, trong lòng của Cảnh Huy đau như bị dao cắt! Hắn so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng hơn, lão nhân này vì ngôi trường đại học Đông Hải, mà đã trả giá rất... rất nhiều!

Mười mấy phút đồng hồ sau, lấy Tần An dẫn đầu, ở trong biểu tình niềm nở chu đáo của nhóm nhân viên khách sạn Brown, đoàn đại biểu trường đại học Đông Hải đi xuống đại sảnh dưới tầng một.

Trên ghế sa - lon dưới đại sảnh, bốn người Mark Will khẩn trương lo lắng không yên cũng chờ đã lâu. Lúc này vừa trông thấy đoàn người Tần An bước xuống tầng, thì không hẹn mà cùng đứng dậy, tốc độ cực nhanh, cảm giác như hai mông của bọn hắn đang ngồi ở trên bàn chông bình thường.

Vừa trông thấy bốn người Mark Will ngay cả Tần An ở bên trong, toàn bộ thành viên của đoàn đại biểu trường đại học Đông Hải, đều ngây ra!

Sững sờ qua đi, Tần An dường như cũng hiểu ra chuyện gì rồi, tâm tình đang căng thẳng cũng nhanh chóng buông lỏng xuống!

Tần An biết rõ vì sao bốn người Mark Will lại xuất hiện ở đây, nhưng đám người Cảnh Huy thì hoàn toàn không hiểu. Lúc này nhìn thấy đám người Mark Will trở mặt so với lật trang sách còn muốn nhanh hơn nhiều, thì trong lòng mọi người đều dâng lên một cỗ nghi vấn:

- Mấy lão gia hỏa này tới đây làm gì?

Khi đang nghi hoặc, đồng thời đôi con ngươi trong mắt đám người Cảnh Huy, đều toát ra thần sắc bất mãn. Theo sau, ở dưới ánh nhìn nghi hoặc và bất mãn của đoàn người, lấy Mark Will dẫn đầu, bốn người như nô tài nhìn thấy ông chủ bình thường, cúi đầu khom lưng, nối đuôi nhau chạy tới trước mặt Tần An.

Sau đó, ở dưới biểu tình níu lưỡi của đoàn người Cảnh Huy, Mark Will đi tới trước mặt Tần An, hướng lão nhân lúc trước bọn hắn xem như ruồi nhặng mà cúi đầu xuống!

Bốn người bọn hắn, hướng Tần An cúi đầu thật sâu!

Khom lưng cúi đầu chín mươi độ!

- Tần An tiên sinh, xin hãy tha thứ cho sự ngu muội vô tri của chúng tôi!

Giờ khắc này, trên mặt của bọn hắn tìm không thấy dáng vẻ kiêu ngạo chút nào. Có chăng đều chỉ là... hèn mọn!

Oanh!

Vừa nhìn thấy một màn này, toàn bộ thành viên của đoàn đại biểu trường Đông Hải, đa phần đều không tin một màn đang phát sinh trước mất này là sự thật. cả đám sôi nổi dùng sức mở căng mắt ra...

- Ngài Mark Will tôi biết lúc này tuy rằng các ông khom lưng cúi đầu, nhưng trong lòng các ông vẫn khinh thường đoàn người chúng tôi như cũ.

Tần An nhìn chằm chằm vào bốn người, thản nhiên nói:

- Đúng vậy, năng lực của trường đại học Đông Hải so với bốn trường các ông đều có sự chênh lệch rất lớn, phần chênh lệch này cũng khoảng chừng một trăm năm thời gian! Tôi biết các ông luôn nghĩ rằng người phương Đông chúng tôi kém phát triển, nhưng nước tôi có lịch sử lâu đời năm nghìn năm văn hiến. Tôi cho rằng, một đất nước như vậy, chung quy vẫn có một số thứ, để cho các học sinh và giáo viên của quý nhà trường giao lưu trao đổi học tập đi, phải không?


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-604)