Vay nóng Homecredit

Truyện:Cực Phẩm Thiên Vương - Chương 392

Cực Phẩm Thiên Vương
Trọn bộ 604 chương
Chương 392: Chiến Đồ Tể, ngươi xứng sao?
0.00
(0 votes)


Chương (1-604)

Siêu sale Lazada


Ngày 28 tháng 4.

Cách thời điểm Trần Phàm khiến cho cả bán đảo England rung chuyển, đã qua khoảng chừng hai mươi ngày.

Ngày hôm nay, ở tỉnh Chiết Giang, tập đoàn Cao Tường và tập đoàn đầu tư Kerner cùng tổ chức một cái hoạt động giao lưu thương nghiệp, mời các xí nghiệp lớn trong tỉnh Chiết Giang không nói. Hơn nữa còn mời thêm một số doanh nghiệp tư nhân ở nơi khác đến tham gia.

Luận quy mô thì hoạt động giao lưu thương nghiệp lần này, so ra vẫn kém hơn buổi tuyển chọn đối tác đầu tư kinh doanh của tập đoàn Warner ở Đông Hải ngày trước. Dù sao, ngày tập đoàn Warner tuyển chọn đối tác đầu tư kinh doanh, các xí nghiệp quốc doanh lớn đều sôi nổi chạy tới, cố gắng được phân chia cho một chén canh ngon. Mà hiện giờ, tập đoàn Cao Tường đã trở thành đối tác chính của tập đoàn Warner ở trong quốc nội, chiếc bánh ngọt đã bị chia cắt hơn 90%. Nếu lần này các xí nghiệp quốc doanh lại đến tranh giành thêm nữa, vậy thì nhiều ít cũng sẽ mất thể diện.

Thêm nữa, hoạt động giao lưu thương nghiệp lần này, các đối tượng tham gia chủ yếu là doanh nghiệp và xí nghiệp tư nhân, ở dưới tình huống này, trong danh sách mời các xí nghiệp tham dự, cũng không hề xuất hiện tên của bất kỳ một xí nghiệp quốc doanh nào.


Sáng sớm, khi ánh mặt trời lan tỏa khắp mọi nơi, trong tòa biệt thự ở Cửu Khê Mân Côi. Nạp Lan Hương Hương đang ngồi trước bàn trang điểm.

Ngày hôm nay, Nạp Lan Hương Hương không có ăn mặc tùy ý giống như thường ngày, mà nàng vận một chiếc đầm dạ hội màu đỏó tươi, do nhà thiết kế hàng đầu trong quốc nội tạo hình.

Bộ lễ phục dạ hội bó sát quanh người, đem những đường cong quyến rũ phơi bày lõa lồ ra trong không khí, da thịt tuyết trắng dưới ánh đèn, khiến cho người ta phải lác tròng mắt, thân hình mềm mại tản mát ra mùi u hương nồng đậm, làm cho nội tâm người khác nhộn nhạo không thôi, so với mùi nước hoa kích thích nam nhân, tuyệt đối chỉ có hơn chứ không hề kém chút nào.

Ngay cả nhà thiết kế hàng đầu, đang đứng phía sau Nạp Lan Hương Hương, do chức nghiệp nên thường ngày tiếp xúc qua rất nhiều người đẹp... Nhưng hôm nay, ngắm nhìn vẻ trẻ trung xinh đẹp của Nạp Lan Hương Hương ở trong sương, ngửi mùi u hương nồng đậm trong không khí, thì hắn vẫn cảm thấy trong cơ thể mình đang thiêu đốt lên một cỗ dục hỏa.

May mắn, hắn thân là nhà thiết kế đứng đầu trong quốc nội, cho nên tâm lý cũng thuộc dạng nhất lưu, cả trong quá trình trang điểm, tay chân không hề động loạn.

Sau khi hắn trang điểm cho Nạp Lan Hương Hương xong, Cổ Bình An đứng bên cạnh, đưa cho hắn một tờ chi phiếu trị giá mười vạn nhân dân tệ, hắn liền vội vàng rời khỏi tòa biệt thự.

Trong phòng, Nạp Lan Hương Hương chậm rãi đứng lên, khiến cho Cổ Bình An nhịn không được mà thoáng ngây ra. Lớn lên từ thuở nhỏ cùng Nạp Lan Hương Hương, Cổ Bình An không thể không thừa nhận, ngày hôm nay Nạp Lan Hương Hương thật sự rất đẹp!

Trước gương, mái tóc của Nạp Lan Hương Hương được tạo hình theo phong cách quý phái tân thời, môi son má hồng, nhãn tình ngập nước, một thân lễ phục đỏ thắm, càng làm cho vẻ đẹp của nàng trở nên quyến rũ hơn bao giờ hết.

Giờ phút này, nhan sắc của nàng đủ giết chết bất kỳ một người đàn ông nào!

 

Ngắm nhìn Nạp Lan Hương Hương mang vẻ đẹp khiến cho ngay cả phụ nữ cũng phải đố kỵ, Cổ Bình An nhanh chóng lấy lại tinh thần, âm thầm thở dài, ở hắn xem ra, sở dĩ hôm nay Nạp Lan Hương Hương muốn đến tham dự buổi giao lưu thương nghiệp kia, hơn nữa còn trang điểm tinh tế, tự nhiên là muốn nhắm vào Trần Phàm.

- Hương Hương, cô xác định muốn đi ư?

Cổ Bình An trầm tư nói:

- Lúc trước tôi có gọi điện cho Tiểu Vương Gia, Tiểu Vương Gia nói, tuy rằng trước mắt ở trên trung ương đang lưu truyền, hơn nữa khẳng định Lăng Chí Phong, gia chủ Lăng gia sẽ thuyên chuyển đến Chiết Giang thay thế Tưởng Cương, trở thành vị lãnh đạo thứ hai ở Chiết Giang. Nhưng khi chưa tuyên bố nghị quyết đảm nhiệm chức vụ ở Đại hội Đại biểu Nhân dân Toàn quốc, thì hết thảy đều rất khó nói trước. Dù sao, không một ai dám cam đoan, Trần Phàm có còn lá bài tẩy nào chưa lật nữa hay không.

- Lá bài chưa lật ư?

Nạp Lan Hương Hương sắc mặt lạnh lùng:

- Đến lúc này thì tôi không tin, hắn còn lá bài tẩy nào có thể lay động nổi Yến gia.

Vừa nghe Nạp Lan Hương Hương nói như thế, Cổ Bình An liền hiểu ngay... Lăng Chí Phong sắn mác Yến gia, lần này thuyên chuyển đến Chiết Giang, hoàn toàn là do hành động của Yến gia. Nói đơn giản hơn một chút, tất cả những chuyện này đều là do một tay Yến Thanh Đế an bài.

- Hương Hương, chẳng lẽ cô muốn làm trâu làm ngựa cho Yến Thanh Đế thật ư?

Cổ Bình An chợt hói.

Nạp Lan Hương Hương khẽ lắc đầu:

- Nếu hắn có thể đánh gục Trần Phàm, báo thù cho chị tôi, dù có phải làm trâu làm ngựa cho hắn thì đã làm sao?

- Nhưng... đây mới chỉ là lần giao phong đầu tiên của hai người đó mà thôi à?

Cổ Bình An biểu tình khó hiểu nói.

- Tôi biết đây chỉ là trận chiến đầu tiên.

Trong đôi con ngươi của Nạp Lan Hương Hương càng lóe ra hận ý nồng đậm hơn:

- Từ ngày chúng ta theo dõi hắn đến nay, hắn chỉ thất bại ở trong Trần gia mà thôi, ngoài ra không hề ăn thiệt thòi trước bất luận kẻ nào. Tôi rất muốn nhìn thấy hắn nếm thử mùi vị thảm bại lần đầu tiên. Đồng dạng, tôi nghĩ, cho dù ánh mắt của Yến Thanh Đế cao hơn đỉnh đầu, thì trong lòng vẫn sẽ nảy sinh cảm giác muốn chinh phục tôi. Mỗi người đều có tâm tư riêng, nhưng mục đích thì lại nhằm về phía một người. Hơn nữa, tôi nghĩ Yến Thanh Đế sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để chấm dứt cái trò chơi này!

Khi đang nói, khóe miệng của Nạp Lan Hương Hương khẽ nở nụ cười, trong cười mang theo vài phần âm lãnh, còn có một chút tĩnh mịch không thể nào che giấu.

Lấy chính thân thể mình làm tiền đặt cược, vui lắm sao?

Có lẽ, chỉ riêng bản thân Nạp Lan Hương Hương mới biết đáp án chính xác nhất mà thôi.

Cùng lúc đó, hơn mười chiếc xe hơi mang biển số Tỉnh ủy nối đuôi nhau, theo đường Giải Phóng từ phía đông, chạy băng băng về phương hướng trung tâm hội nghị quốc tế ở Hàng Châu.

Trong một chiếc Audi A6, Chu Bình Xuyên và La Vĩ cùng ngồi chung với nhau. Lúc này, chân mày của Chu Bình Xuyên hơi nhíu lại, diễn cảm thoạt nhìn như có vẻ lo lắng.

La Vĩ ngồi bên cạnh, trên mặt đồng dạng cũng hiện ra một tia lo lắng. Nhưng... bất đồng cùng với Chu Bình Xuyên chính là, ở sâu thẳm trong con ngươi của hắn, còn ẩn giấu một tia chờ mong.

Lo lắng vì trên trung ương có tin đồn, Lăng Chí Phong sẽ thuyên chuyển đến Chiết Giang. Còn chờ mong là vì... Trần Phàm đã buông lời cam đoan với hắn.

- Tiểu Vĩ à, không nghĩ qua, cả đời lão già này mới ra tay giúp đỡ anh được một lần, mà lại bị thất bại.

Chứng kiến trung tâm hội nghị quốc tế Hàng Châu dần dần xuất hiện ở trong tầm mắt. Chu Bình Xuyên nghiêng đầu sang, mỉm cười áy náy nhìn La Vĩ nói.

- Bí thư, coi như đời này tôi không thăng tiến thêm được nữa, thì đại ân đại đức của ngài, tôi vẫn đều khắc ghi ở trong tâm khảm.

 

La Vĩ khẽ lắc đầu, diễn cảm thành khẩn nói:

- Huống chi, trên trung ương còn chưa ban ra nghị quyết, kết quả cuối cùng như thế nào, không ai có thể nói trước được!

- Tiểu Vĩ, không phải tôi muốn đả kích anh đâu. Nếu trên trung ương đã lộ ra tin tức, sẽ thuyên chuyển Lăng Chí Phong đến đây, vậy chuyện này hẳn cũng không còn đường xoay sở nữa rồi.

Chu Bình Xuyên thở dài nói:

- Chắc là do thủ đoạn của Yến gia.

La Vĩ trong lòng thoáng do dự, do dự có nên nói cho Chu Bình Xuyên biết, chuyện tình Trần Phàm cam đoan với mình hay không.

Nhưng không chờ hắn kịp mở miệng, thì Chu Bình Xuyên đã nói tiếp:

- Tiểu Vĩ à, thực lực ngoài ánh sáng của Yến gia ở trong bộ máy nhà nước chỉ là một khoảng nhỏ thôi. Những thế lực đang ẩn giấu trong bóng tối mới là kinh khủng. Nếu không, Trần Vĩnh Thụy cũng sẽ không thua thảm như vậy.

- Bí thư, tôi hiểu rồi.

La Vĩ cắn chặt răng nói:

- Bất quá, khoảng ba ngày trước, Trần thiếu đã cam đoan với tôi rằng, sẽ không để cho người nào cướp lấy vị trí này đâu.

- Ba ngày trước?

Chu Bình Xuyên giật mình nói:

- Ba ngày trước. Yến gia hẳn là vẫn còn chưa xuất hết toàn lực.

Chu Bình Xuyên đưa ra lời giải thích này, làm cho phần tin tưởng mù quáng đối với Trần Phàm trong lòng La Vĩ chợt xuất hiện vết rách. Lúc này sắc mặt của hắn phi thường khó coi. Dù sao cán bộ cấp Phó tỉnh bình thường, muốn thăng cấp nhảy vọt, thì chung quy vẫn không thể chen chân vào giới quyền lực trung tâm, coi như chỉ là đại tướng nơi biên cương mà thôi.

- Tiểu Vĩ, hoạt động giao lưu thương nghiệp ngày hôm nay, đối với sự phát triển và quảng bá của tỉnh chúng ta, có ý nghĩa rất quan trọng.

Nhìn thấy ánh mắt mất mát trong con ngươi của La Vĩ, Chu Bình Xuyên khẽ nhắc nhở:

- Cho nên, bất luận kết quả cuối cùng như thế nào, thì anh vẫn phải đứng vững trên cương vị, khi hành sự, đừng làm những chuyện có lỗi với lương tâm của mình, có lỗi với nhân dân quần chúng.

- Tôi hiểu rồi.

La Vĩ dùng sức gật đầu.

Thấy La Vĩ gật đầu, Chu Bình Xuyên trong lòng khẽ thở dài một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.

Mất phút đồng hồ sau, đoàn xe chạy đến bãi đậu xe trong trung tâm hội nghị quốc tế Hàng Châu.

Thân là người chịu trách nhiệm cho buổi hoạt động giao lưu thương nghiệp lần này, nhưng đoàn người Chu Bình Xuyên đều không phải là đến sớm nhất. Trước khi bọn hắn đến, trong bãi đỗ xe đã dừng đầy xe hơi đủ các loại kiểu dáng sang trọng, thoạt nhìn giống như một buổi triến lãm xe hoa mỹ, khiến cho người khác nhìn vào phải níu lưỡi không thôi.

Trong bãi đỗ xe, phóng viên các báo đài trải qua bộ phận an ninh kiểm tra xong, sớm đã chờ lâu rồi. Lúc này, vừa nhìn thấy Chu Bình Xuyên dẫn đầu nhóm quan chức Tỉnh ủy Chiết Giang, lần lượt theo trong xe hơi bước xuống, thì bọn họ sôi nổi bấm máy chụp ảnh.

Nửa giờ sau!

Trong đại sảnh của phòng họp lớn nhất trung tâm hội nghị quốc tế Hàng Châu, ông chủ và nhân viên cao tầng của các doanh nghiệp, xí nghiệp tư nhân vùng Chiết Giang cùng các tỉnh ngoài, toàn bộ đều có mặt đông đủ. Trong đó, có cả Phó Trần suất lĩnh các thành viên của Phó gia, cùng Tần Tư Nhiên Tần gia, đến tham dự.

Trừ những nhân vật kinh doanh ra, thì hôm nay Khổng Khê cũng đến hiện trường, hắn đại biểu cho một nhà máy điền sản thuộc quyền sở hữu của Thanh Bang ở Hàng Châu.

Trong phòng hội nghị, khách nhân ở chính giới và thương giới cũng không ngồi phân tách ra, như trong buổi lễ từ thiện do tập đoàn Cao Tường tổ chức lúc trước.

Mà đều ngồi chung cùng nhau!

*****

Trần Phàm lấy thủ đoạn lôi đình, ở trong khoảng thời gian ngắn, đánh gục Tưởng Cương, khiến cho giới quan trường trong thể chế, lại náo động thêm một lần nữa.

Hàng Châu xảy ra phong ba, làm cho hắn một lần nữa lại trở thành đối tượng cho người khác bàn luận.

Nhưng mà từ ngày Yến đại thiếu gia xuôi nam, lực chú ý của những người đứng ngoài xem Long Hổ tranh đấu, liền sôi nổi chuyển dời mục quang, bắt đầu chú ý tới nhất cử nhất động của Yến đại thiếu gia.

Khi Trần Phàm lật hết bài tẩy xong, đang cố gắng dùng công trạng to lớn đem La Vĩ đẩy lên, thì Yến đại thiếu gia liền xuất thủ.

Một kích lôi đình!

Yến đại thiếu gia lợi dụng mạng lưới quan hệ của Yến gia, giáng cho Trần Phàm một kích lôi đình!

Dưới một kích này, kết hoạch hoàn mỹ của Trần Phàm đã tuyên cáo thất bại, hết thảy mọi cố gắng đều phó mặc cho số phận.

Trước kia, Tưởng Khải thân là đại tướng biên cương, đối mặt với Trần Phàm chỉ là cặn bã.

Còn bây giờ Trần Phàm đối mặt với Yến đại thiếu gia mánh khóe thông thiên, thì đành phải nghỉ cơm!

Đây là cách nhìn của tuyệt đại đa số người ở trong hiện trường.

Dưới tình huống này, đối mặt với những ánh mắt hâm mộ cùng nịnh bợ của nhóm khách nhân thương giới và chính giới trong phòng hội nghị, La Vĩ ngồi ở vị trí gần đài chủ tịch, khóe miệng buộc vòng quanh một nụ cười kiêu ngạo, độ cong càng lúc càng nhếch lên cao hơn.

Phần đắc chí này, là không thể nào che giấu!

Tựa hồ... diễn viên chính ngày hôm nay không phải Trần Phàm, cũng không phải Yến Thanh Đế, mà là Lăng Vĩ hắn.

- Lăng ca, cái tên Trần Phàm kia lúc trước ỷ vào Trần gia khi dễ Tần gia chúng em, hôm nay có thể nhìn thấy một màn hắn bị Yến thiếu nhục nhã, thật đúng là hả lòng hả dạ!

Ngồi bên cạnh Lăng Vĩ, thân mặc lễ phục dạ hội màu xanh biếc, Tần Tư Nhiên thần tình chờ mong, đắc chí nói.

Nguyên bản, lấy thân phận của Lăng Vĩ, cái loại mặt hàng như Tần Tư Nhiên này, sẽ không thể nào lọt vào được pháp nhãn của hắn, nhưng vẻ phong tao của Tần Tư Nhiên khi chinh chiến ở trên giường rất có hỏa hầu. Cho nên, thân là công tử Lăng gia, hắn mới tự hạ thấp thân phận của mình, tạm thời chấp nhận để Tần Tư Nhiên sánh vai đi cùng, đến ngày nào đó chơi ngán, sẽ một cước đem Tần Tư Nhiên đá bay ra ngoài đường.

Có loại suy nghĩ này, cho nên địa vị của Tần Tư Nhiên ở trong lòng Lăng Vĩ là không đáng giá nhắc tới. Lúc này nghe thấy Tần Tư Nhiên nói như thế, Lăng Vĩ liền mỉm cười kiêu ngạo:

- Nữ nhân ngực lớn không có đầu óc, sự lợi hại của Yến thiếu gia, làm sao cô hiểu được!

- Tư Nhiên xem không hiểu, bất quá... Tư Nhiên tin tưởng Lăng ca sẽ giải thích cho Tư Nhiên nghe, đúng không?

Tần Tư Nhiên cố tình dùng bộ ngực cao ngất chà sát vào cánh tay của Lăng Vĩ, kiều mị cười nói.

Lăng Vĩ sắc mặt biến đổi, lạnh lùng mắng:

- Quy củ một chút, hôm nay là trường hợp rất trang trọng đó.

Đối mặt với lời quở mắng của Lăng Vĩ, tuy rằng trong lòng Tần Tư Nhiên cảm thấy không thoải mái, nhưng nàng cũng biết. Lăng công tử thân là chó săn của Yến Thanh Đế, Lăng Vĩ quả thực rất đáng giá để nàng ra sức lấy lòng. Vì thế nụ cười dễ thương trên mặt không hề thuyên giảm, chỉ âm thầm di chuyển bộ ngực đi...

- ủa? Đây không phải là Tiêu Phong, con trai của Tiêu Viễn Sơn hay sao?

- Đúng rồi, nếu như không có Yến đại thiếu gia nhúng tay, thì bằng vào danh hào của tập đoàn Cao Tường cùng Trần công tử. Chỉ sợ rằng hôm nay sẽ có rất nhiều người chủ động lôi kéo làm quen với hắn à! Nhưng hiện giờ, Trần công tử đều bị người ta nhục nhã, Tiêu Phong có đến đây cũng chỉ tự rước thêm bi kịch mà thôi.

Trước kia từng bị đám hoàn khố Hàng Châu, thậm chí là cả tỉnh Chiết Giang đem ra làm trò cười. Tiêu Phong vừa xuất hiện ở cửa phòng hội nghị, thì trong hội trường đã có không ít người nhìn về phía hắn sôi nổi bàn tán.

Ngày hôm nay Tiêu Phong không có mặc trang phục nhãn hiệu nổi tiếng đến đây, mà hắn chỉ vận một bộ âu phục bình thường, thậm chí chiếc áo sơ mi trắng bên trong, bởi vì giặt tẩy nhiều lần mà còn trở nên hơi ố vàng.

Trước cửa phòng hội nghị, cái người thanh niên ở ngày đầu tiên khai giảng, lái chiếc BMWX6 màu đỏ tươi đến trường, lấy chuyện tán gái làm mục tiêu sống, đắm mình trong trụy lạc. Lúc này thân mặc trang phục bình thường như mọi nhân viên cấp cơ sở, đang bước chân vào trong phòng hội nghị.

Đối mặt với ánh nhìn chăm chú của mọi người, biểu tình trên mặt hắn không... có chút biến hóa nào. Hắn cúi đầu, từng bước chậm rãi đi tới chỗ ngồi bày thẻ mang tên hắn. -

Dưới ánh đèn, nhịp bước chân của hắn thực vững vàng, thực kiên định, cũng như khi hắn quyết định lựa chọn bắt đầu sự nghiệp từ tầng dưới chót đi lên, mà không phải dựa vào thân phận công tử Tiêu gia, một bước lên trời!

Nhìn phong cách ăn mặc bình thường của Tiêu Phong, không hề có một chút khí thế bừa bãi như Tiêu gia công tử, thì trong đầu không ít người trước kia nhận thức Tiêu Phong, đều trào dâng lên một cái ý niệm: Tiêu Phong đã thay đổi rồi ư?

Thay đổi!

Chẳng biết từ khi nào, người thanh niên bởi vì bị nhục nhã trong lễ đính hôn, sau đó lựa chọn đắm mình vào sa đọa, lúc này đã tìm được hình bóng cho mình theo đuổi rồi!

Tuy rằng hắn biết, coi như bản thân mình cố gắng suốt đời này, thì cũng vô pháp đuổi kịp hình bóng thân ảnh kia... Nhưng hắn vẫn không hề dừng nện bước chân truy đuổi.

Bởi vì, hắn không muốn chính mình, bị cái thân ảnh kia để rơi lại khoảng cách quá xa!

Rất nhanh, mọi người đã thu hồi ánh mắt, tiếp tục bàn luận chủ đề về Trần Phàm cùng Yến Thanh Đế, đối với bọn họ mà nói, ngày hôm nay Trần Phàm chỉ là vai diễn phụ mà thôi, huống chi Tiêu Phong?

Bất quá, có một người không chuyển dời mục quang.

Đó chính là Tần Tư Nhiên.

Khi nhìn thấy Tiêu Phong mặc một bộ âu phục trị giá không cao hơn năm trăm đồng, bước vào trong phòng hội nghị, có chút "tự ti" cúi đầu đi tới vị trí của hắn ngồi xuống. Thì khóe miệng Tần Tư Nhiên thoáng hiện ra vẻ tươi cười băng sương lạnh lùng, nụ cười kia giống như đang nói:

- Tiêu Phong, đợi sau khi Trần Phàm bị Yến Thanh Đế đùa chết, Tiêu gia xuống dốc, thì cũng là lúc ta sẽ khiến cho ngươi phải quỳ gối ở trước mặt ta, mà phục lạy nhận sai.

Tựa hồ đã nhận ra ánh mắt của Tần Tư Nhiên, cho nên Tiêu Phong thoáng quay đầu, liếc mắt nhìn Tần Tư Nhiên một cái.

Khi Tiêu Phong nhìn thấy Tần Tư Nhiên thân mặc lễ phục dạ hội màu xanh biếc, phong cách trang điểm giống như một vị phu nhân quyền quý bình thường, đang hướng hắn lộ ra vẻ tươi cười trêu đùa xem thường, thì rất nhanh Tiêu Phong đã đoán ra tâm tư của đối phương!

Dưới ánh đèn, trên khuôn mặt bởi vì chạy nghiệp vụ mà nước da trở nên rám đen, không có lộ ra một chút biểu tình căm tức nào. Tương phản, Tiêu Phong còn mỉm cười nhìn Tần Tư Nhiên.

Nụ cười này, giống như là đang muốn cảm ơn Tần Tư Nhiên, cảm ơn Tần Tư Nhiên đã giúp bản thân hắn trưởng thành hơn.

Nụ cười này, giống như đang nói với Tần Tư Nhiên:

- Cô sẽ phải thất vọng mà thôi.

Trông thấy nụ cười của người thanh niên quen thuộc mà xa lạ, Tần Tư Nhiên thoáng ngẩn ra, theo sau muốn tức giận, thì đã thấy Tiêu Phong chuyển dời ánh mắt đi. Lúc này, nàng không khỏi xiết chặt tay, thầm mắng một câu:

- Tôi xem anh còn giả vờ khoe mẽ được đến lúc nào.

Theo thời gian trôi qua, cách thời điểm bắt đầu tiến hành hoạt động giao lưu thương nghiệp cùng lúc càng gần, thì các quan khách mới ồ ạt kéo nhau vào trong phòng hội nghị.

Bỗng nhiên...

Khi người đàn ông thân mặc âu phục màu vàng nhạt, xuất hiện ở trước cửa phòng hội nghị, thì thanh âm bàn tán rôm rả trong phòng cũng ngừng lại, mọi người đều không hẹn mà cùng đem ánh mắt quẳng ném về phía bóng thân ảnh kia.

Bị mọi người đem coi trở thành diễn viên chính trong buổi tối ngày hôm nay, Yến Thanh Đế đối mặt với mấy trăm ánh mắt nhìn chăm chú, ngẩng đầu ưỡn ngực, nện bước tiến vào trong phòng.

Ở dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, hắn cũng không mặt mày rạng rỡ đi lên đài chủ tịch, mà là đi tới hàng ghế đầu tiên ngay bên dưới đài chủ tịch!

Xôn xao!

Thấy một màn này, hiện trường liền xôn xao lên. Tựa hồ... mọi người cũng không nghĩ qua, Yến Thanh Đế lại sẽ không ngồi ở trên đài chủ tịch!

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều ngây ra, thẳng đến khi Yến Thanh Đế an tọa xong, thì mọi người mới dần dần lấy lại được tinh thần.

Theo sau, bọn họ cũng bình thường trở lại: lấy thân phận của Yến đại thiếu gia, coi như hắn không ngồi ở trên đài chủ tịch, thì vẫn sẽ trở thành tiêu điểm của quan khách.

Bởi vì hai chữ... Yến gia, đã muốn biểu thị hết thảy mọi chuyện rồi...

Nhưng chỗ ngồi kia... sẽ dành cho ai đây?

Không chờ đáp án xuất hiện, lấy Chu Bình Xuyên, Xương Hâm, Trần Phàm, La Vĩ dẫn đầu, rốt cuộc thì nhóm "ngụy diễn viên" cũng đã xuất hiện.

Dưới sự dẫn đường của Tiêu Viễn Sơn, ngay cả Trần Phàm ở bên trong, đoàn người cước bộ trầm ôn, đi về phía đài chú tịch.

Lúc này ánh mắt của nhân sĩ thương giới lẫn chính giới, đều không dám dừng ở trên người Trần Phàm và Yến Thanh Đế, đồng dạng cũng không bàn tán gì về hai người thêm nữa. Tại bọn hắn xem ra, vị công tử chủ tịch tập đoàn Cao Tường đang đi về phía đài chủ tịch kia, ngày hôm nay đã bị Yến đại thiếu áa dùng phương thức vô hình giáng cho một cái tát. Giờ khắc này, quang mang của Trần Phàm đã hoàn toàn bị Yến đại thiếu gia áp chế xuống rồi.

Nhưng có một người không cho là như vậy!

Đó chính là Tiêu Phong!

- Trần Phàm, tôi thực nóng lòng muốn nhìn thấy cảnh tượng, cậu giáng cho cái đám ngu ngốc kia một cái tát vang dội ah!

Ngắm nhìn thân ảnh bị chính mình coi trở thành mục tiêu theo đuổi, khóe miệng Tiêu Phong buộc vòng quanh một nụ cười chờ mong.

*****

Trên thảm đò đi thông hướng đài chủ tịch, tất cả mọi người kể cả Trần Phàm đều nhận thấy được ánh mắt khác thường của nhân viên tham dự tại hiện trường.

Đối mặt tất cả chuyện này, biểu tình Trần Phàm bình tĩnh như nước, nhưng vẻ bình tĩnh đã hoàn toàn ngược lại với hành động thoáng nhíu mày của nhóm người Chu Bình Xuyên.

Ra vẻ trấn định.

Đây là ý nghĩ trong lòng của tuyệt đại đa số người ngồi bên dưới đài.

Theo bọn hắn xem ra, giờ này khắc này Trần Phàm đang làm ra vẻ trấn định.

- Đám vai hề!

Roman có chút không vui thầm mắng một câu trong lòng, sau đó đi tới giữa đài chủ tịch, hai người Chu Bình Xuyên cùng Xương Hâm chỉ chỉ vào ghế trung ương, ý bảo Roman ngồi xuống.

Roman cũng không lập túc ngồi vào ghế, mà liếc mắt nhìn Trần Phàm, nhận thấy được ánh mắt Trần Phàm ý bảo hắn ngồi xuống, hắn mới chậm rãi ngồi.

Roman đã ngồi, nhóm người Chu Đình Xuyên cùng Trần Phàm cũng lần lượt ngồi xuống.

Chu Bình Xuyên cùng Xương Hâm phân ra ngồi hai bên Roman, Trần Phàm ngồi gần Xương Hâm, La Vĩ ngồi gần Chu Bình Xuyên, ngoài ra còn có một phó chủ tịch chủ quản kinh tế cùng bí thư tỉnh ủy phụ trách chủ trì hội nghị.

Dát chi!

Ngay khi nhóm người Trần Phàm lần Lượt ngồi xuống ghế trên đài chủ tịch, bí thư tỉnh ủy đem microphone kéo tới trước người, định nói lời dạo đầu, cửa phòng hội nghị vốn đã đóng lại bị người đẩy ra.

Sau đó một thân ảnh xuất hiện ngay của phòng hội nghị.

Đó là một cô gái.

Một cô gái mặc bộ lễ phục dạ hội màu đỏ.

Một cô gái toàn thân tản ra hương vị nữ tính.

Một cô gái có gương mặt có thể dùng từ nghiêng thành nghiêng nước cùng đẹp như thiên tiên để mà hình dung.

Nạp Lan Hương Hương.

Trước một khắc hội nghị bắt đầu cuối cùng nàng đã chạy tới hội trường.

Nàng đến lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người bên trong phòng hội nghị kể cả Trần Phàm.

Trong đố 90% số người nhìn thấy Nạp Lan Hương Hương trong bộ lễ phục dạ hội màu đỏ cao quý như tiên nữ xuất hiện, con ngươi trợn trừng tròn xoe, trong con ngươi lóe lên vẻ kinh diễm dục vọng không thể che giấu.

Miểu sát.

Nạp Lan Hương Hương vừa xuất hiện, liền miểu sát đại đa số người.

Mà Yến gia đại thiểu được xưng tụng là thiên chi kiêu tử, trong một khắc Nạp Lan Hương Hương xuất hiện, trước mắt cũng đột nhiên sáng ngời, khóe miệng hiện ra dáng tươi cười nghiền ngẫm, nụ cười kia giống như thợ săn nhìn thấy được con mồi, hơi có vẻ hưng phấn.

Trần Phàm được xem như một trong số ít người không bị Nạp Lan Hương Hương miểu sát.

Nhưng Nạp Lan Hương Hương xuất hiện cũng làm chân mày hắn hơi nhướng lên, mơ hồ cảm giác mình đã gặp được Nạp Lan Hương Hương ở nơi nào.

Ngay trong lúc Trần Phàm đang khơi gợi trí nhớ cất vào trong hồi ức ngày trước tìm tòi thân ảnh của Nạp Lan Hương Hương. Nạp Lan Hương Hương trong một thân lễ phục dạ hội màu đỏ nhìn mọi người trên đài chủ tịch cười xin lỗi, khóe mắt thuận tiện liếc qua Trần Phàm.

Chỉ một lần liếc mắt.

Rất ngắn ngủi.

Theo sau, một tay nàng mang theo túi xách màu đen, một tay nhẹ nhàng nắm lấy chiếc áo dạ hội, bước những bước chân gợi cảm hướng bên dưới đài chủ tịch đi đến.

Ba tháp! Ba tháp!

Trong lúc nhất thời, thanh âm tiếng bước đầy tiết tấu vang lên bên trong phòng hội nghị, Nạp Lan Hương Hương ngẩng cao đầu đi về hướng Yến Thanh Đế.

Ân?

Nhìn thấy Nạp Lan Hương Hương danh chấn nam bán quốc đi về hướng Yến Thanh Đế, hiện trường nhất thời xuất hiện dao động.

Trong lòng bọn hắn không khỏi tuôn ra một ý niệm giống nhau: Nạp Lan Hương Hương là vì Yến Thanh Đế mới tới!

Ý nghĩ này vừa ra, nhũng người biết rõ Nạp Lan Hương Hương vì muốn trả thù Trần Phàm mà không tiếc lấy bản thân minh làm vốn liếng trả giá, trong lòng không khỏi âm thầm cảm thán Yến Thanh Đế ngoan độc.

Theo bọn hắn xem ra, Yến Thanh Đế quả thật muốn hung hăng đánh vào lòng tự trọng của Trần Phàm, làm cho Trần Phàm không còn mặt mũi!

Có lẽ là vì xác minh suy đoán trong lòng bọn hắn, Nạp Lan Hương Hương bước những bước thật mê người đi tới bên cạnh Yến Thanh Đế.

Dưới ánh đèn, Yến Thanh Đế nhìn Nạp Lan Hương Hương lộ ra vẻ mỉm cười mê người, đồng thời làm ra tư thế như thỉnh mời.

Nạp Lan Hương Hương cười đáp lễ Yến Thanh Đế, chậm rãi ngồi xuống.

Trên đài chủ tịch, nhìn thấy Nạp Lan Hương Hương ngồi xuống thì trong đầu Trần Phàm rốt cục dần hiện ra một hình ảnh đã ghi khắc thật sâu trong nội tâm.

Hình ảnh kia dừng lại ở một chuyện phát sinh ở ba năm trước đây.

- Mẹ nó, buông súng xuống, nếu không tao bắn chết cô ta!

Trong tấm hình, một tên cướp mặc trang phục đặc chủng màu đen đội mũ, đang nắm lấy một người phụ nữ chắn ngay trước nguời.

Trong hình ảnh người phụ nữ đầm đìa nước mắt run rẩy thân thể, khóc cầu xin nói:

- Đừng! Đừng nổ súng! Đừng a!

- Phanh!

Tiếng súng vang lên.

Một viên đạn bỗng nhiên bay ra khỏi nòng súng, nháy mắt cắt qua lực cản không khi, hướng cánh tay của tên cướp đúng sau lưng người phụ nữ bay thẳng tới.

Cùng lúc đó, bởi vì quá sợ hãi mong cầu sống, người phụ nữ ở trong nháy mắt tiếng súng vang lên, lại cúi đầu cắn vào cánh tay tên cướp.

- Phốc xuy!

Viên đạn vô tình bắn nổ đầu người phụ nữ, máu tươi văng khắp nơi!

Thấy một màn như vậy, người đàn ông cả người nhuộm đầy máu tươi, tản ra sát ý khủng bố trong nháy mắt ngây người.

Hai mắt đỏ như máu trong nháy mắt phóng lớn.

- Phanh!

Tiếng súng lại lần nũa vang lên.

Tên cướp dùng người phụ nữ làm tấm mộc không chút do dự bóp cò.

- Sưu!

Nguời đàn ông toàn thân đẫm máu nhờ vào lực cảm ứng nguy hiểm khủng bố, trong nháy mắt viên đạn xuyên vào trái tim của hắn, tung người tránh né.

- Phốc xuy!

Viên đạn bắn trúng cánh tay người đàn ông, máu tươi trong nháy mắt tuôn ra.

- Phanh!

Tiếng súng thứ ba vang lên.

Người nổ súng chính là người đàn ông cả người đẫm máu.

- Phốc xuy!

Dù cánh tay của người đàn ông đã bị bắn trúng, nhưng thuật bắn súng của hắn vẫn chuẩn xác đến kinh người, một phát bắn nổ đầu tên cướp.

Oanh!

Theo sau, thân thể hắn ầm ầm ngã xuống đất, bụi đất văng tung tóe.

Không để ý tới thân thể đau đớn, cũng không để ý tới cánh tay đang đổ máu, người đàn ông gắt gao nhìn chằm chằm con tin vô tội bị hắn bắn nổ đầu, trên mặt ngây ngốc.

Người phụ nữ thì trợn tròn mắt, bộ dáng chết không nhắm mắt, tựa hồ nàng đang chất vấn Trần Phàm: Vì sao? Vì sao phải nổ súng?

Vì sao?

Trên đài chủ tịch, Trần Phàm hồi tưởng lại hình ảnh bị hắn chôn sâu trong nội tâm, vĩnh viễn cũng không muốn vạch trần, ở trong lòng thầm hỏi lên chính mình.

Dưới ánh đèn, gương mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, hai tay nắm chặt, thân thể không thể khống chế run rẩy lên!

Thậm chí mồ hôi từ trên trán hắn tuôn trào ra.

Tuy rằng lúc trước hắn tùng nghe nói qua Nạp Lan Hương Hương dùng thân thể tìm kiếm chỗ dựa vững chắc cuờng đại khắp nơi để trả thù hận, nhưng bởi vì không muốn đi vạch trần vết sẹo trong lòng, nên hắn cũng không cố ý đi điều tra chuyện này, thậm chí còn dặn Hoàng Phủ Hồng Trúc dừng cuộc điều tra.

Cho nên hắn chưa từng gặp qua Nạp Lan Hương Hương, cũng không nhận ra nàng.

Mà hiện giờ hắn phát hiện Nạp Lan Hương Hương có vài phần giống người phụ nữ bị bắn chết trong ký ức, hơn nữa còn khơi gợi lên hồi ức mà hắn không bao giờ muốn đối mặt cùng vạch trần kia.

Điều này trực tiếp làm cho bệnh tình vốn đang dần dần chuyển biến tốt đẹp của hắn ở thời kỳ mấu chốt lúc này đột nhiên bạo phát!

Hơn nữa so với những lần bùng nổ trong dĩ vãng còn muốn điên cuồng!

Một cỗ lệ khí kinh khủng từ thân thể Trần Phàm tràn ngập tỏa ra.

Vẻ mặt của hắn cực kỳ thống khổ!

Trên đài chủ tịch, ngay cả Chu Bình Xuyên, tất cả mọi người đều nhận ra cỗ hàn ý kinh khủng kia - bọn hắn chỉ cảm thấy từ đầu đến chân một trận lạnh lẽo, mồ hôi chợt tuôn ra khắp người.

Khi bọn hắn nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Trần Phàm thì gương mặt bọn hắn đều biến đổi, không biết Trần Phàm đã xảy ra chuyện gì.

Ngoại trừ Roman.

Bởi vì hắn biết Trần Phàm có bệnh tâm lý hậu chiến tranh.

Hắn theo bản năng đứng lên, vừa muốn đi tới chỗ Trần Phàm, lại bỗng nhiên nhận thấy được điện thoại di động chấn động lên.

 

Bước chân của hắn thoáng khựng lại, sau đó lấy ra di động, khi thấy dãy số hiện lên màn hình thì con ngươi của hắn đột nhiên phóng lớn, không nói lời nào lập tức nghe điện thoại.

- Roman, đi ra đón tôi.

Điện thoại chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm uy nghiêm.

Thanh âm vừa ra, điện thoại liền cắt đứt. Roman thoáng do dự cũng không chào hỏi bất luận kẻ nào, lo lắng chạy ra ngoài phòng hội nghị.

Cùng lúc đó, từng giọt mồ hôi lạnh không ngừng trào ra trên trán Trần Phàm, thân thể hắn càng run rẩy dữ dội, gương mặt càng thêm thống khổ tới cực điểm.

- Trần tiên sinh, cậu làm sao vậy?

Sau thoáng ngây người ngắn ngủi, Tiêu Viễn Sơn cố nén sợ hãi, tiến lên đỡ Trần Phàm.

Không riêng gì hắn, dù là Chu Bình Xuyên cùng La Vĩ cũng lập tức tiến lên, vẻ mặt quan tâm hỏi.

Dưới đài chủ tịch, những người tham gia hội nghị chứng kiến một màn không thể tưởng tượng trước mắt, vốn ngẩn ra, sau đó giống như bị tạc nổ, sôi nổi nghị luận.

- Thật không nghĩ tới a, Trần gia công tử ca từng danh chấn kinh thành, tẩy sạch Vân Nam, uy chấn Đông Hải lại thất bại thảm như vậy!

- Phải a, ra vẻ hắn tựa hồ có chút chịu không nổi đả kích này, không thể thừa nhận sự thật này a.

- Chẳng lẽ hắn cùng Nạp Lan Hương Hương có quan hệ nguời yêu? Nếu không vì sao sau khi Nạp Lan Hương Hương xuất hiện hắn lại không thể kiểm soát?

- Rất có thể, nếu không hắn sẽ không kích động như thế!

- Yến gia đại thiếu quả nhiên danh bất hư truyền, ra tay không theo quy tắc, vùa ra tay đánh trúng yếu hại.

...

Mơ hồ nghe được lời nghị luận của những người chung quanh, Yến Thanh Đế quay đầu nhìn Nạp Lan Hương Hương cười sáng lạn:

- Hương Hương tiểu thư, xuất diễn này đẹp mắt không?

Đẹp mắt không?

Không tiếng trả lời, Nạp Lan Hương Hương nhíu mày nhìn Trần Phàm.

Ông nội, ông không phải nói trên đời này người có thể vặn ngã hắn không có bao nhiêu sao?

Ông không phải nói, cả Nạp Lan gia tộc không ai là đối thủ của hắn sao?

Vì sao hôm nay hắn lại không chịu nổi một kích như thế? Thật sự làm cho cháu thất vọng rồi...

Trong lòng Nạp Lan Hương Hương thầm nói với mình, sau đó nhìn thoáng qua Yến Thanh Đế, thản nhiên nói:

- Không có đặc sắc như trong sự tưởng tượng của tôi. Bởi vì đối thủ của anh cũng không cường đại như trong truyền thuyết.

Không đủ cường đại sao?

Trong lòng Yến Thanh Đế đột nhiên vừa động, mơ hồ cảm nhận được một tia không ổn.

Lý trí nói cho hắn biết, Trần Phàm có thể làm cho cả bán đảo England run rẩy, không thể không đến nỗi chịu không được một kích như thế mới đúng.

Có lẽ là vì xác minh suy đoán của Yến Thanh Đế.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên ngay cửa phòng hội nghị,

Yến Thanh Đế theo bản năng ngẩng đầu lên.

Ngay sau đó hắn rõ ràng nhìn thấy một cô gái mặc bộ đồ công sở, mái tóc dài màu vàng óng ả, đôi mắt xanh thẳm, cả nguời tản ra khí tức cao quý cơ trí cùng đi với Roman, thần tình đầy vẻ lo lắng chạy nhanh vào trong phòng hội nghị.

Tiến vào trong phòng hội nghị, nhìn thấy Trần Phàm hai mắt phiếm hồng, hai tay nắm chặt tay ghế run rẩy thì cô gái cao quý như nữ thần kia lập tức liền từ bỏ phần cao quý cùng vinh diệu kia.

- Tránh ra!

Nàng dùng hết khí lực toàn thân, hô to.

Tiêu Viễn Sơn, La Vĩ, Chu Bình Xuyên bồi bên cạnh Trần Phàm nghe tiếng gầm lên giận dữ tràn ngập uy nghiêm của nàng, theo bản năng tránh ra thân hình.

Dưới đài chủ tịch, ánh mắt mọi người kể cả Yến Thanh Đế đều tập trung trên người cô gái kia.

Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người trong toàn trường.

Cô gái được xưng tụng là nữ thần của xã hội thượng lưu Anh quốc.

Cô gái đã trở thành người thừa kế của gia tộc Kerner Er.

Cô gái từng đi vào thế giới nội tâm của Đồ Tể.

Cô gái bởi vì biết được Nạp Lan Hương Hương sẽ xuất hiện trong hội nghị tại Hàng Châu, từ xa xăm vạn lý vội vàng chạy tới Hàng Châu.

Nàng huớng về Trần Phàm lao tới!

Một bước, hai bước, ba bước...

Một giây, hai giây, ba giây...

- Honey ơi, thả lỏng, thả lỏng một chút, không nên nghĩ thêm về chuyện đó, bởi vì đó không phải là lỗi của anh, thật không phải là lỗi của anh đâu!

Rốt cục nàng chạy tới trước người Trần Phàm, cúi người, dùng hai tay nâng lên khuôn mặt Trần Phàm, chảy nước mắt nhu tình nói.

Bên tai vang lên lời nói của Dai Fu, trong con ngươi hiện ra khuôn mặt quen thuộc của Dai Fu, hồng quang trong con ngươi Trần Phàm thoáng tan rã một ít...

Nhận thấy được điểm này, trong lòng Dai Fu vừa động, ngay trước mặt toàn trường, cúi đầu thật sâu, thật sâu hôn lên môi Trần Phàm.

Nàng cố gắng dùng loại phương thức quen thuộc này giúp Trần Phàm tỉnh táo lại từ trong cơn ác mộng.

Về phần cử động này của nàng có quá mức kinh thế hãi tục hay không?

Nàng không còn tâm tư lo nghĩ tới!

Dần dần, dần dầu, nàng nhận thấy được hơi thở của Trần Phàm bình ổn lại, hồng quang trong con ngươi cũng tiêu tán hơn phân nửa.

Phát hiện này làm nàng thở ra một hơi nhẹ nhàng.

Nàng rời khỏi môi Trần Phàm, sau đó dùng một chiếc khăn tay thêu đồ án hoa tulip, ôn nhu lau đi mồ hôi trên mặt Trần Phàm.

Làm xong tất cả chuyện này, nàng lau đi nước mắt trên mặt, hít thật sâu một hơi, chậm rãi đứng lên.

Giống như chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt của nàng trở nên dị thường băng sương, ánh mắt như đao đảo qua tất cả mọi người trong phòng hội nghị, cuối cùng tập trung trên người Yến Thanh Đế cùng Nạp Lan Hương Hương.

- Anh ấy sẽ làm cho các người phải hối hận, tôi lấy danh nghĩa gia tộc Kerner Er xin thề!

Trên đài chủ tịch, nàng chậm rãi mở miệng.

Thanh âm kia, như hổ gầm, như sấm rền.

*****

- Anh ấy sẽ làm cho các người hối hận, tôi lấy danh nghĩa gia tộc Kerner Er xin thề!

Bên trong phòng hội nghị đang yên lặng, lời nói của Dai Fu giống như một đạo kinh thiên lôi điện nổ vang, khiếp sợ toàn trường.

Dưới ánh đèn, cặp mắt màu lam bảo thạch của Dai Fu lộ ra vẻ phẫn nộ thật sâu.

Ánh mắt của nàng gắt gao tập trung vào dưới đài chủ tịch, tập trung vào Nạp Lan Hương Hương trong bộ lễ phục dạ hội màu đỏ trước đó từng miểu sát đại đa số đàn ông toàn trường.

Trên không trung, hai ánh mắt gặp nhau, va chạm một đạo lửa hoa.

Theo sau... Nạp Lan Hương Hương không cam lòng tình nguyện nhưng lại cúi đầu, không dám trực tiếp đối diện ánh mắt Dai Fu.

Dù ở trên đài chủ tịch, Dai Fu chỉ mặc bộ quần áo công sở.

Dù trên đài chủ tịch, Dai Fu cũng không tìm nhà thiết kế chuyên nghiệp tạo hình cùng trang điểm cho nàng, nhưng sau khi xuống máy bay, nàng vội vàng ở trong xe qua loa trang điểm thật trang nhã.

Dù trên đài chủ tịch, trên gương mặt Dai Fu vẫn còn lưu lại nước mắt.

Nhưng là...

Vẻ đẹp của nàng.

Sự cao quý của nàng.

Sự cơ trí của nàng.

Khí tràng của nàng.

Làm cho Nạp Lan Hương Hương cảm thấy xấu hổ.

Một loại cảm giác tự ti lần đầu tiên xuất hiện ttong lòng Nạp Lan Hương Hương thật mạnh mẽ.

Ngay khi Nạp Lan Hương Hương đang tự ti, cả phòng hội nghị lâm vào sự yên lặng giống như cõi chết, tất cả mọi người đang nhìn vị khách không mời mà đến, bên tai không ngừng vang lên lời nói trầm thấp phẫn nộ... nhưng vô cùng tự tin của Dai Fu.

Nàng là người của gia tộc Kerner Er?

 

Những người lần đầu tiên nhìn thấy Dai Fu, không khỏi thầm hỏi chính mình.

Chẳng lẽ lá bài tẩy cuối cùng của Trần Phàm chính là người thừa kế gia tộc Kerner Er Dai Fu?

Người biết rõ thân phận Dai Fu, đồng dạng cũng đang tự thầm hỏi chính mình.

Mà trên đài chủ tịch, ba người Chu Bình Xuyên, La Vĩ, Xương Hâm nhìn nhau, có chút không biết phải làm sao.

Dù bọn họ thân ở địa vị cao, đời này đã trải qua vô số sóng to gió lớn, nhưng đối diện với tình hình trước mắt, bọn họ lại có cảm giác không biết nên xử lý như thế nào.

Đúng lúc này.

Yến Thanh Đế đứng lên.

Lúc này, trên mặt hắn tìm không ra nửa điểm kinh ngạc, cũng không có chút nào sợ hãi, có chỉ là khinh thường!

Thật sâu khinh thường!

Tựa hồ theo hắn xem ra, Dai Fu đến cũng không thể cứu lại thế cục, không thể thay đổi kết quả Trần Phàm bị đánh vào mặt!

Dù sao, lực ảnh hưởng của gia tộc Kerner Er tuy lớn, nhưng còn chưa tới mức ảnh hưởng thế cục trong quốc nội, thậm chí theo Yến Thanh Đế xem ra, dù là gia tộc cường đại như gia tộc Wales, đều khó có khả năng ảnh hưởng thế cục trong quốc nội!

Đây cũng là nguyên nhân cho dù hắn biết Trần Phàm từng làm cho bán đảo England run rẩy nhưng vẫn dám ở quốc nội gọi nhịp với Trần Phàm.

- Dai Fu tiểu thư, cô tới tham gia hoạt động giao lưu lần này sao?

Dưới ánh đèn, trong ánh nhìn chăm chú của toàn trường, khóe miệng Yến Thanh Đế hiện lên một độ cong khinh thường.

Dai Fu nheo mắt lại, liếc mắt nhìn Yến Thanh Đế:

- Chẳng lẽ tôi không có tư cách này?

- Đương nhiên không phải.

Yến Thanh Đế mỉm cười lắc đầu, giọng nói thoải mái:

- Cô là người thừa kế của gia tộc Kerner Er cao quý, là phó tổng tài tập đoàn Kerner Er, tự nhiên có tư cách xuất hiện ở nơi này.

Nhìn thấy dáng mỉm cười thoải mái của Yến Thanh Đế, những người không biết về thân phận Dai Fu chợt tỉnh ngộ, đồng thời bọn hắn nhìn thấy dáng tươi cười của Yến Thanh Đế, đột nhiên hiểu ra: Dai Fu có cao quý tới đâu, cũng là ở nước ngoài, nơi này là Trung Quốc!

- Dù sao, hôm nay toàn bộ mọi người tham gia hội nghị đều là vì tập đoàn Kerner Er mà đến.

Dáng tươi cười trên mặt Yến Thanh Đế không giảm, nhưng giọng nói thoáng biến hóa, trong giọng nói không có chút nào tôn kính, còn lưu lộ một tia khinh thường:

- Nhưng cá nhân tôi cho rằng cô hẳn nên lên tiếng nói trước, nói như vậy nhân viên công tác tại hội trường sẽ có chuẩn bị, mà không giống như bây giờ có vẻ thật đột nhiên, cô cảm thấy thế nào?

Nghe được Yến Thanh Đế nói như thế, đại đa số mọi người trong hội trường đều đồng ý với lời nói của Yến Thanh Đế, theo bọn hắn xem ra hành vi của Dai Fu quả thật có chút lỗ mãng.

Nhận thấy được trong ánh mắt bọn hắn lộ ra ý tứ trách cứ, đoán được dụng ý trong lòng Yến Thanh Đế, Dai Fu nở nụ cười, cũng cười rất khinh thường:

- Yến tiên sinh, nói vậy theo ý của ông, hôm nay tôi chạy tới nơi đây, là vì trợ giúp Trần tiên sinh nhằm vào ông, đúng không?

Chân mày Yến Thanh Đế chợt nhướng lên.

Những người khác cũng chợt sửng sốt.

- Thật đáng tiếc, ông đã đánh giá cao chỉ số thông minh của mình, đồng dạng cũng vũ nhục chỉ số thông minh của Trần tiên sinh.

Dai Fu lạnh lùng cười.

Ân?

Chẳng lẽ Dai Fu tới nơi này không phải vì nhằm vào Yến Thanh Đế?

Nghe được lời nói của Dai Fu, những người tham dự hội nghị mang theo thần tình nghi ngờ, mà Yến Thanh Đế lại nhíu mày.

- Dai Fu.

Cùng lúc đó, ngay khi Dai Fu chuẩn bị mở miệng lần nữa, Trần Phàm thông qua ý chí khủng bố ngăn chặn lệ khí bạo động trong nội tâm, mở miệng ngăn trở Dai Fu.

Nghe được Trần Phàm mở miệng, Dai Fu cũng không nói thêm gì nữa, mà xoay người lại nhường chỗ cho Trần Phàm xuất hiện trước mặt mọi người với gương mặt tái nhợt.

Nơi chỗ ngồi. Trần Phàm lại nhìn thoáng qua Nạp Lan Hương Hương đang ngồi cạnh Yến Thanh Đế, nhưng gương mặt cũng không hề tiếp tục phát sinh biến hóa.

Sau thoáng nhìn lướt qua ngắn ngủi, hắn thu hồi ánh mắt, đứng dậy nhìn Chu Bình Xuyên nói:

- Thật có lỗi. Chu bí thư.

- Không có việc gì.

Chu Bình Xuyên lắc lắc đầu, không hỏi Trần Phàm vì sao khi nãy lại xuất hiện vẻ dị thường, mà quay đầu nhìn La Vĩ nói:

- La phó chủ tịch, đi dặn nhân viên công tác thêm một chỗ ngồi.

- Tiểu thư, mời ngồi.

Trong lúc Chu Bình Xuyên vừa mở miệng, Roman đã đem vị trí trung ương mời Dai Fu.

Dai Fu liếc mắt nhìn Trần Phàm, thản nhiên ngồi xuống.

Mà nhân viên công tác nhận được chỉ thị liền nhanh chóng đem một cái ghế lên đài chủ tịch dành cho Roman.

Dưới đài chủ tịch, Yến Thanh Đế cũng ngồi trở về chỗ.

- Hừ! Lại là cô gái này! Nàng nghĩ nơi này là Anh quốc sao?

Dưới đài chủ tịch, Tần Tư Nhiên từng bị Dai Fu bức bách quỳ rạp trước mặt Tiêu Phong phục lạy nhận sai lại nắm chặt hai tay, gắt gao nhìn chằm chằm Dai Fu, thần tình phẫn nộ nói:

- Nàng là một người Anh lại chạy tới địa bàn Trung Quốc giương oai, đây không phải buồn cười sao?

- Quả thật là buồn cười.

Lăng Vĩ ở một bên cười lạnh phụ họa:

- Điều này chỉ có thể làm cho Trần Phàm càng thêm mất mặt xấu hổ.

- Ra vẻ tuồng vui hôm nay còn chưa tới cao trào a.

- Tôi cũng cảm thấy được nghe khẩu khí của Dai Fu, tựa hồ Trần Phàm còn có con bài chưa lật còn chưa đưa ra.

- Đánh ra lại thế nào? Các anh không nghe giọng nói của Yến Thanh Đế có vẻ rất khinh thường sao?

- Đúng vậy, theo đạo lý mà nói, Trần Phàm đánh ra con bài gì cũng không thấm vào đâu a.

Cùng lúc đó không ít người tham dự vào việc nghị luận.

Dưới đài chủ tịch, nghị luận sôi nổi, trên đài chủ tịch, vị tỉnh ủy bí thư nhìn về phía Chu Bình Xuyên chờ đợi hắn chỉ thị.

Nhưng mà...

Ngay khi Chu Bình Xuyên dùng ánh mắt ý bảo bí thư bắt đầu buổi hội nghị.

Nơi cửa phòng hội nghị lại xuất hiện một thân ảnh.

Một vị khoa trưởng khoa tuyên truyền tỉnh Chiết Giang thần tình hoảng sợ nện bước hoảng loạn chạy vào hội trường.

Sự xuất hiện của hắn lại hấp dẫn ánh mắt mọi người, nhưng hắn lại không chút nào để ý, hoặc căn bản không có tâm tình đi để ý!

Hắn giống như một binh lính bại trận đào ngũ, gương mặt tái nhợt hai chân như nhũn ra chạy tới bên cạnh Chu Bình Xuyên.

- Chuyện gì xảy ra?

Không đợi Chu Bình Xuyên đặt câu hỏi, Xương Hâm đứng dậy sầm mặt nói, tựa hồ hắn rất không hài lòng buổi hội nghị liên tiếp bị cắt ngang.

- Tổng... tổng... tổng... tổng bí thư đến đây!

Trong ánh nhìn nghi hoặc chăm chú của mọi người, vị khoa trưởng kia lắp bắp mở miệng nói.

Thời gian giống như dừng lại, trong đại sảnh yên lặng chợt truyền ra lời của hắn, tựa như một đạo thiên lôi, bỗng nhiên nổ vang!

Thành phố Hàng Châu, hoàn toàn sôi trào!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-604)