Truyện ngôn tình hay

Truyện:Cực Phẩm Thiên Vương - Chương 393

Cực Phẩm Thiên Vương
Trọn bộ 604 chương
Chương 393: Chiến Đồ Tể, ngươi xứng sao? (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-604)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Tổng... - tổng... - tổng... - tổng bí thư đến đây!

Thanh âm của vị trưởng phòng đại biểu cho ba chữ tượng trưng cho vô thượng quyền lực. trong con ngươi hiện rõ bộ dáng thất kinh của vị trưởng phòng, nguyên bản Xương Hâm đang vô cùng bất mãn đối với việc vị trưởng phòng không hiểu quy củ làm ảnh hưởng trình tự hội nghị, nhưng lúc này cả người hắn cứng ngắc, đồng từ trong nháy mắt trợn trừng tròn xoe, trên mặt tràn ngập vẻ không sao tưởng tượng nổi!

Không riêng gì hắn, trên đài chủ tịch, Viễn Sơn Chu Bình Xuyên, La Vĩ líu lưỡi trợn mắt, dưới đài chủ tịch, tất cả mọi người kể cả Yến gia đại thiếu Yến Thanh Đế cùng Nạp Lan Hương Hương, tất cả mọi người bị tin tức này làm cả kinh trợn mắt há hốc mồm!

Khiếp sợ sao?

Đúng vậy!

Dù là Tiêu Phong vốn đã biết rõ hôm nay Trần Phàm sẽ cho đám người mắt chó xem người thấp một bạt tai thật hung hăng cũng phải bị dọa.

Từ nhỏ hắn xuất thân từ trong gia đình giàu có, hiểu biết không ít, hắn biết rõ hàm ý của ba chữ kia đại biểu cho điều gì.

Trong lúc hắn đang khiếp sợ, theo bản năng nhìn về phía Trần Phàm ngồi trên đài chủ tịch.

Trần Phàm cũng không giống như những người khác nghe được tin tức mà giật mình cả kinh sợ hãi.

Trên mặt của hắn tìm không thấy một chút biểu tình kinh ngạc.

Không có một chút nào!

Đồng dạng vẻ mặt Dai Fu cũng không có chút kinh ngạc.

Khi nàng nghe được vị trưởng phòng kia kêu lên, nhìn thấy biểu tình kinh hãi của những người bên dưới đài thì nàng nở nụ cười.

Dưới ánh đèn, trên gương mặt tuyệt mỹ của nàng chậm rãi hiện lên một nụ cười sáng lạn.

- Hô...

Trên đài chủ tịch, bản thân là người nắm quyền tỉnh Chiết Giang. Chu Bình Xuyên thở mạnh một hơi, giống như dùng một hơi này đem toàn bộ nỗi khiếp sợ hộc ra bên ngoài, hắn nhìn thoáng qua Xương Hâm đang há hốc mồm, thanh âm hơi có chút run rẩy nói:

- Xương bộ trưởng, chúng ta cùng nhau đi nghênh đón tổng bí thư đi?

Không một tiếng trả lời, gương mặt tái nhợt của Xương Hâm đờ đẫn gật gật đầu.

Hoa lạp!

Cùng lúc đó trên đài, dưới đài, những người vừa lấy lại tinh thần, không nói một lời lập tức đứng lên!

Trong chuyện này người đầu tiên chính là Yến gia đại thiếu với dáng vẻ không ai bì nổi khi nãy!

 

Dù Yến gia đại thiếu có bao nhiêu ngưu bức, nhưng ở ngay trước mặt thủ trưởng số 1, hắn nhất định phải đem vẻ kiêu ngạo của Yến gia cẩn thận thu liễm, không dám bày ra một chút nào!

Trong lòng đứng dậy, trái tim Yến Thanh Đế treo cao trên cổ họng, lý trí cùng trực giác nói cho hắn biết, thủ trưởng số 1 đến đây tuyệt đối không phải là một chuyện tốt!

Có lẽ vì xác minh ý nghĩ của hắn, khi hắn đưa ánh mắt nhìn lên đài chủ tịch, rõ ràng phát hiện trên đài chủ tịch ngoại trừ Chu Bình Xuyên, Xương Hâm cùng đứng lên, dù là Dai Fu cùng Roman cũng đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài nghênh đón thủ trưởng số 1.

Chỉ có một người cũng không đứng lên.

Trần Phàm.

Chẳng lẽ thủ trưởng số 1 là lá bài tẩy cuối cùng của hắn?

Lộp bộp!

Nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng Yến Thanh Đế không khỏi thầm hỏi chính mình, sau đó trên gương mặt luôn lộ ra vẻ khinh thường rốt cục hiện lên dáng vẻ sợ hãi.

Sẽ không, tuyệt đối sẽ không!

Không có Trần lão thái gia làm chỗ dựa cho hắn, thủ trưởng số 1 tuyệt đối sẽ không nhìn hắn một lần nào!

Huống chi nếu thủ trưởng số 1 thật sự vì hắn mà tới, ông nội không có khả năng không cho ta biết.

Trong lòng sợ hãi. Yến Thanh Đế lại tự hỏi một phen, lại cảm thấy được thủ trưởng số 1 không phải vì Trần Phàm mà tới.

Sau khi trong lòng hiện lên ý nghĩ này, gương mặt của hắn trở nên dễ nhìn hơn rất nhiều.

Hắn thu hồi ánh mắt, đi theo một ít nhân sĩ thể chế miễn cưỡng có thể xuất hiện trước mặt thủ trưởng số 1 bước nhanh về hướng đài chủ tịch, cuối cùng do Chu Bình Xuyên cùng Xương Hâm dẫn đầu, đoàn người hoảng sợ bất an rời khỏi phòng hội nghị.

Dai Fu cùng Roman cũng đã đi.

Thứ nhất, thủ trưởng số 1 đến, bọn họ quả thật phải cần biểu hiện ra đủ tôn kính... hơn nữa bọn họ hiểu được, sân khấu kế tiếp thuộc về Trần Phàm!

Bọn họ lưu lại cũng không có ý nghĩa gì!

Sân khấu thuộc về Trần Phàm sao?

Không biết.

Bất quá giờ này khắc này, khi những nhân sĩ thể chế giống như ong vỡ tổ phóng nhanh ra ngoài phòng hội nghị, nghênh đón thủ trưởng số 1, cũng có những nhân sĩ thương giới thần tình kinh hãi đứng nguyên tại chỗ, không biết phải làm sao.

Trên đài chủ tịch, người thanh niên cơ hồ bị mọi người cho rằng ngày hôm nay sẽ gặp phải bi kịch trong tay Yến gia đại thiếu, vẫn ngồi lẳng lặng trên đài không nhúc nhích.

- Thủ trưởng số 1 đã đến đây, Trần gia công tử ca không đi nghênh đón, lại ngồi yên trên đài chủ tịch, các anh nói, hắn muốn làm gì?

- Tôi xem hắn là đang chơi với lửa.

- Đúng vậy, dù là vị lão nhân của Trần gia không nằm xuống Bát Bảo Sơn, hắn cũng không dám đánh mặt sưng mập mạp ngay trước mặt thủ trưởng số 1 a!

- Bản thân tôi cảm thấy được hắn không phải đánh mặt sưng mập mạp, thủ trưởng số 1 không thể nào vì hắn mà tới, ngược lại là vì Yến gia đại thiếu mà tới.

- Tôi cũng cho rằng như vậy.

- Nếu thật là như vậy, trải qua sự việc hôm nay, chỉ sợ sau này lực ảnh hưởng của Yến Thanh Đế trong quốc nội sẽ bay lên một độ cao khủng bố, đến lúc đó đừng nói là bạn cùng lứa tuổi, dù là đại nhân vật tay cầm thực quyền cũng phải nhìn hắn với con mắt khác.

Giờ khắc này, tất cả những người đũng dậy chuẩn bị nghênh đón thủ trưởng số 1 đều đang nghị luận sôi nổi.

Vừa nghị luận bọn hắn còn chia làm ba phe cánh khác nhau.

Trong đó đại bộ phận cho rằng thủ trưởng số 1 là vì Yến gia đại thiếu mà tới, tới nơi này là vì muốn đè ép dáng vẻ bệ vệ của tập đoàn Kerner Er, đồng thời âm thầm giúp đỡ Yến gia đại thiếu một phen, một số ít người lại cho rằng Trần Phàm nghe tin thủ trưởng số 1 đến lại vẫn bất động ngồi trên đài chủ tịch, đủ để chứng minh Trần Phàm đang cảm kích đối với việc thủ trưởng số 1 tới hội trường, thủ trưởng số 1 vì hắn mà tới. Còn có rất ít người cho rằng thủ trưởng số 1 tới nơi này chỉ đơn thuần là công tác thị sát.

- Ông nội, ông nói thủ trưởng số 1 sẽ giúp ai?

ở vị trí của Phó gia Chiết Giang. Phó Bác từng bị Trần Phàm sĩ nhục lần trước, gương mặt phức tạp nhìn thoáng qua Trần Phàm vẫn đang ngồi yên trên đài chủ tịch, nhịn không được hỏi người cầm quyền của Phó gia là Phó Trần.

Hắn vừa thốt lên xong, toàn bộ thành viên Phó gia tham gia hội nghị không hẹn mà cùng nhìn về phía lão nhân mánh khóe thông thiên trong thương giới Chiết Giang.

Phó Trần với mái tóc bạc trắng nhưng tinh thần thật phấn chấn, nhìn Trần Phàm cười khổ thở dài:

- Đáp án không cần nói cũng biết, là vì người thanh niên đang ngồi trên đài chủ tịch mà tới.

- Bá!

Nghe được lời nói của Phó Trần, ngoại trừ thành viên Phó gia, những nhân sĩ thương giới chung quanh nguyên bản cho rằng thủ trưởng số 1 là vì Yến gia đại thiếu mà tới, gương mặt đều biến đổi.

Cho tới nay. Phó Trần đầu lấy danh hiệu ánh mắt sắc bén chuẩn xác mà nổi danh khắp Chiết Giang cùng thương giới phía nam, lúc trước khi đám người Phó Bác chọc tới Trần Phàm, hắn lập tức dẫn người đến giải thích xin lỗi, đây chính là chứng minh tốt nhất!

Dù sao, khi đó trên đầu Trần Phàm gánh vác lên quầng sáng của Trần gia, hơn nữa Trần lão thái gia còn tại thế.

Ở dưới tình hình này, đối với phán đoán của Phó Trần, chẳng những là thành viên của Phó gia, dù là những nhân sĩ thương giới chung quanh nghe được Phó Trần nói cũng đều không hề phản bác, lại lựa chọn tin tưởng.

- Danh tác a, thực sự là đại thủ bút.

Phó Trần cười khổ lắc đầu, nói:

- Lần này Yến Thanh Đế thậm chí là cả Yến gia thật quá mất mặt.

Đối mặt lời cảm thán của Phó lão gia tử, những thành viên Phó gia bên cạnh hắn, trong lòng tràn ngập một nỗi sợ hãi đến tận sâu trong linh hồn, nhất là Phó Bác.

Nguyên bản bởi vì lúc trước bị ép buộc quỳ xuống trước mặt Tiêu Phong, trong nội tâm Phó Bác thật muốn nhìn thấy Trần Phàm bị Yến gia đại thiếu hung hăng đánh vào mặt.

Nhưng hiện tại nghe được Phó Trần nói như thế, hắn không thể không tin tưởng một sự thật: Hôm nay, người thanh niên trên đài từng bị đuổi ra Trần gia, sẽ dùng phương thức tàn khốc nhất, cấp cho Yến Thanh Đế cùng toàn bộ mọi người một cái tát vang dội!

Cái tát, sẽ rất vang dội sao?

Nhất định sẽ!

Đây là ý tưởng chân thật nhất trong lòng Tiêu Phong.

Giờ khắc này hắn đang cảm thấy máu của mình thiêu đốt, trên gương mặt rám đen vì công việc bận rộn hoàn toàn bị nỗi kích động chiếm cứ.

Loại kích động không gì sánh kịp này, làm thân thể hắn cũng không thể khống chế mà run rẩy lên...

- Vốn tôi còn tò mò tên khốn kiếp Tiêu Phong làm sao lại học được kiểu giả vờ như vậy, hiện tại xem ra là học được từ tên tiểu tử trên đài chủ tịch a. Hắc! Thủ trưởng số 1 đã đến, hắn còn dám ngồi yên trên đài chủ tịch, bản thân tôi thật muốn nhìn xem hắn chết như thế nào!

Thân là thành viên Tần gia nhưng Tần Tư Nhiên vẫn đứng bên cạnh Lăng gia Lăng Vĩ.

Dưới ánh đèn, vẻ mặt nàng cười lạnh nhìn Trần Phàm, tựa hồ đang chờ mong Trần Phàm gặp phải bi kịch mà kết thúc.

Tốt nghiệp không bao lâu, hiện tại đang giữ chức trưởng phòng. Lăng Vĩ cũng không có tư cách xuất hiện trước mặt thủ trưởng số 1, lúc này nghe được Tần Tư Nhiên đứng bên cạnh cảm thán, Lăng Vĩ cũng cười lạnh nói:

- Tôi thật sự rất tò mò, loại người không biết tự lượng thân phận của mình lại luôn bày ra vẻ vờ vịt như thế, làm sao có thể sống đến bây giờ? Hắn cho rằng hắn là ai? Dù là lão bất tửTrần gia kia còn chưa nằm vào Bát Bão Sơn, lấy hành vi hiện tại của hắn, cũng sẽ bị chết thật thảm!

- Lăng ca, thủ trưởng số 1 là vì Yến thiếu mà đến sao?

Nghe được lời nói của Lăng Vĩ. Tần Tư Nhiên thần tình chờ mong nhìn Lăng Vĩ.

Đối mặt với vẻ chờ mong của Tần Tư Nhiên. Lăng Vĩ kiêu ngạo ngẩng đầu nói nàng hùng hồn:

- Còn cần phái nói sao? Em cũng không nghĩ xem lấy thân phận của thủ trưởng số 1, làm sao có thể đến tham dự loại hội nghị này?

Được câu trả lời của Lăng Vĩ, tiết tấu hô hấp của Tần Tư Nhiên liền thay đổi, đồng thời âm thầm làm ra quyết định, mặc kệ là dùng phương pháp gì, nhất định phái đem Lăng Vĩ trói chặt vào cô ta.

Theo cô ta xem, chỉ cần có thể giữ chặt được Lăng Vĩ, với việc hắn là một con chó trung thành của Yến Thanh Đế, vô luận là cô ta hoặc cả Tần gia đều cũng nhất phi trùng thiên!

Tần Tư Nhiên nghĩ bằng vào thân phận một đầu lĩnh của đám chó bên cạnh Yến Thanh Đế như Lăng Vĩ, đủ sức làm cho mình cùng Tần gia bay cao.

Mà người có tư cách ngồi bên người Yến Thanh Đế, hơn nữa còn được Yến Thanh Đế thưởng thừc, Nạp Lan Hương Hương lại không hề nghĩ như vậy.

Nàng chỉ là muốn báo thù cho chị của mình. .

Nhưng mà...

Giờ khắc này.

Sau khi nàng lấy tư thế cao điệu xuất tràng.

Lại bị Dai Fu dùng vẻ cao quý cùng khí tràng đủ để nàng phải ngẩng mặt nhìn lên, đã đánh nát lòng kiêu ngạo tận sâu trong nội tâm của nàng.

Vừa biết thủ trưởng số 1 đột nhiên lại tới.

Vẻ mặt của nàng bỗng nhiên trở nên cực kỳ phức tạp.

Bên tai nàng không khỏi vang lên lời nói của Cổ Bình An trước khi nàng đến đây:

- Trước đó tôi có gọi điện hỏi tiểu vương gia, tiểu vương gia nói tuy rằng trung ương đã truyền lưu hơn nữa khẳng định Lăng gia gia chủ Lăng Chí Phong sẽ đến nhậm chức tại Chiết Giang, thay thế Tưởng Cương, trở thành người đứng thứ hai trong Chiết Giang, nhưng chỉ cần chưa chính thức phát công văn xuống, hết thảy đều rất khó nói. Dù sao, không ai có thể cam đoan Trần Phàm còn chưa đánh ra con bài chưa lật.

Thủ trưởng số 1, là lá bài tẩy của hắn sao?

Nạp Lan Hương Hương không kìm lòng được nấm chặt hai tay, thân thể hơi run rẩy lên, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm người thanh niên ngồi trên đài chủ tịch, ở trong lòng âm thầm hỏi chính mình.

Có lẽ vì muốn trả lời suy đoán của nàng, ngay cửa phòng hội nghị truyền tới tiếng bước chân.

Theo sau, tiếng bước chân ngừng lại.

Thân ảnh thủ trưởng số 1 đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Nhưng...

Sự xuất hiện của hắn, cũng không làm cho người thanh niên bị xem là chó nhà tang ngồi trên đài chủ tịch phải đứng dậy.

Thanh niên kia vẫn ngồi yên ổn trên đài chủ tịch.

Dưới ánh đèn, thân ảnh người thanh niên trở nên cao lớn mà mơ hồ.

Lòng kiêu ngạo của Đồ Tể, không cho khinh nhờn!

*****

Kiêu ngạo không?

Giờ khắc này Trần Phàm phi thường kiêu ngạo!

Kiêu ngạo đến mức làm cho người khác không dám tin vào hai mắt của mình nữa rồi!

Kiêu ngạo đến mức khiến cho cả hội trường rơi vào trong bầu không khí chết lặng.

Thời gian giống như đã ngừng trôi, tất cả mọi người trong hội trường, đều ngồi im không nhúc nhích ngắm nhìn chằm chằm vào thân ảnh lúc trước cô tịch đứng trên khán đài!

Giờ khắc này, rất nhiều người ngay cả Tiêu Phong cũng đều cảm thấy máu huyết của mình đang sục sôi dâng trào lên!

Và cũng có một số người, nội tâm đang đau thắt!

Trong số này, có Tần Tư Nhiên, có Lăng Vĩ và còn có... Nạp Lan Hương Hương!

Dưới đài chủ tịch, Nạp Lan Hương Hương gắt gao nắm chặt phấn quyền, bộ lễ phục màu đỏ tươi quyến rũ, không thể che giấu thân hình mềm mại của nàng đang run rẩy, khuôn mặt dụ hoặc chúng sinh lúc này cũng trắng bệch như tờ.

Hắn thật sự không thể đánh bại hay sao?

Nạp Lan Hương Hương vô lực nhắm hai mắt lại.

Trước cửa phòng hội nghị, đi theo ngay phía sau không phải là Chu Bình Xuyên, cũng không phải Yến Thanh Đế, lại càng không phải là Xương Hâm!

Mà là nhóm quan chức lãnh đạo ngày hôm nay đi theo hắn tới đây.

Một quan chức lãnh đạo nhìn thấy người thanh niên kia vẫn ngồi im không nhúc nhích ở trên đài chủ tịch, thì lông mày không khỏi nhíu vào, nhưng cũng không nói gì.

Về phần những người đi ở phía sau Bọn họ cùng những khách nhân đang ngồi dưới đài giống nhau, đều mang biểu tình trợn mắt há hốc miệng ra.

Lúc này, chứng kiến đoàn người dừng bước, thì Yến Thanh Đế không khỏi nhíu mày.

Rốt cuộc ở dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người trong hội trường, Trần Phàm chậm rãi đứng lên.

Sau khi đứng dậy, Trần Phàm không quan tâm đến biểu tình kinh ngạc của mọi người, cũng chẳng quan tâm đến Nạp Lan Hương Hương sắc mặt đang trắng bệch như tờ, mà nhìn thẳng về phía thủ trưởng số 1.

Giữa không trung, hai luồng mục quang chạm vào nhau, giống như kích phát ra một tia hoa lửa vô hình.

Theo sau... ở dưới ánh nhìn chăm chú của mọi ngườì, hai người cơ hồ là cùng lúc di chuyển cước bộ.

Một bước, hai bước, ba bước

Chỉ ngắn ngủi khoảng cách mấy thước, nhưng đối với mọi người bên trong hội trường mà nói, lại phảng phất như cách xa vạn dặm. Tất cả đều ngừng thở, ngơ ngác nhìn hình ảnh sẽ điêu khắc vĩnh viễn ở trong nội tâm của bọn họ!

Giống như đã trôi qua mấy thế kỷ, mà lại phảng phất như chỉ một cái nháy mắt. Trần Phàm diễn cảm bình tĩnh, thong dong nện bước chân đi tới trước mặt thủ trưởng số 1.

- Ngài vẫn khỏe chứ, tổng bí thư!

Trần Phàm vươn tay phải ra phía trước.

Thủ trưởng số 1 mỉm cười, cầm tay Trần Phàm nói:

- Chào cậu!

Cảnh tượng này, đã vĩnh viễn được ghi khắc vào trong dòng sông lịch sử!

Lúc này đây, rốt cuộc Yến Thanh Đế mới nhìn thấy rõ ràng.

Khi hắn nhìn thấy, Trần Phàm vẻ mặt bình tĩnh bắt tay cùng thủ trưởng số 1, thì trái tim của hắn liền hung hăng run rẩy lên. Phần tự tin lúc trước tìm về thông qua suy luận, lúc này lại bắt đầu trở nên dao động.

Khẩn trương, lo lắng bất an!

Đây là những đường nét phác thảo chân thật nhất về hắn lúc này!

Sau một cái bắt tay ngắn ngủi qua đi, thủ trưởng số 1 thu tay về, còn Trần Phàm thì chủ động bước tới phía sau thủ trưởng số 1 không xa, đứng bên cạnh Dai Fu.

Nhìn người thanh niên từng khiến cho cả thế giới ngầm toàn cầu rung chuyển, đang chậm rãi bước tới bên cạnh mình, nhịp hô hấp của Dai Fu không khỏi trở nên dồn dập.

Khi Trần Phàm bước đến bên người nàng, đồng thời nàng nhịn khôngđược khẽ quay đầu, nhìn thoáng về phía sau, cùng chạm vào ánh mắt của Yến Thanh Đế ở giữa không trung.

Sau đó, nàng khẽ mỉm cười.

Nụ cười trông thực sáng lạn!

Nụ cười này giống như đang hỏi Yến Thanh Đế: muốn chiến với Đồ Tể, ngươi xứng hay sao?

Xứng sao?

Lúc này, Yến Thanh Đế chỉ cảm thấy phần nội tâm kiêu ngạo của mình, đã xuất hiện ra một vết rách!

Cùng lúc đó, thủ trưởng số 1 vừa đi lên đài chủ tịch, vừa phất tay chào hỏi mọi người trong toàn trường.

Theo sau... thủ trưởng số 1 đi tới vị trí trung tâm nhất trên đài chủ tịch, ngồi xuống, hai vị quan chức lãnh đạo đi phía sau hắn, phân biệt ngồi ở hai bên trái phải.

Chu Bình Xuyên, La Vĩ, Xương Hâm cùng Yến Thanh Đế lúc này đều ngoan ngoãn chủ động đi xuống bên dưới đài chủ tịch tìm ghế ngồi.

Hiển nhiên, bọn hắn đều mười phần rõ ràng, đài chủ tịch vẫn là đài chủ tịch như cũ, nhưng lúc này bọn hắn đã không còn tư cách ngồi ở trên đó nữa rồi!

Ngay khi đám người Chu Bình Xuyên đi xuống bên dưới đài chủ tịch, thì thủ trưởng số 1 nhìn thoáng qua Dai Fu cùng Trần Phàm, nói:

- Dai Fu tiểu thư. Trần tiên sinh, hai người qua đây ngồi đi.

Thanh âm nhàn nhạt, nhưng lại như tiếng sấm nổ ở giữa trời quang. Thông qua microphone, văng vẳng ở bên tai mỗi người trong hội trường!

Câu này vừa nói ra, toàn trường đều giật mình kinh hãi!

Vô luận Xương Hâm hay là Yến Thanh Đế lúc trước kiêu ngạo không ai bì nổi, đều cảm thấy trái tim hung hăng nhảy lên, dưới chân mềm nhũn vô lực. Nếu không phải tố chất tâm lý của bọn hắn vững vàng, thì chỉ sợ vừa nghe thấy câu nói này đã ngã quỵ xuống dưới sàn nhà rồi.

Bất quá Dai Fu không hề nhúc nhích, mà trước tiên nhìn thoáng qua Trần Phàm, nhận thấy hàm ý trong ánh mắt của Trần Phàm xong, nàng mới di chuyển cước bộ.

- Các đồng chí, đều ngồi xuống cả đi.

Sau khi Dai Fu cùng Trần Phàm lần lượt nhập tọa, thủ trưởng số 1 liền mở miệng ra hiệu cho quan khách ngồi xuống.

Nghe thủ trưởng số 1 nói như vậy, bên dưới đài chủ tịch, nhóm quan khách sắc mặt phức tạp chậm rãi kéo nhau ngồi xuống. Lúc này, nhãn tình của bọn hắn đều không rời khỏi đài chủ tịch, chính xác ra là không rời khỏi thân ảnh của người thanh niên lúc trước bị Yến đại thiếu gia hung hăng vẽ lên trên mặt.

Đài chủ tịch... vẫn là đài chủ tịch.

Người thanh niên... vẫn là người thanh niên đó.

Nhưng lúc này... mọi thứ đều đã thay đổi rồi!

Chờ mọi người an tọa xong, thủ trưởng số 1 liền bắt đầu phát biểu một bài diễn văn ngắn ngủi, nói rằng đối với chuyện tình tập đoàn Warner đầu tư ở Đại Lục, đánh giá rất cao, hy vọng buổi giao lưu thương nghiệp lần này sẽ thành công tốt đẹp!

Sau khi thủ trưởng số 1 kết thúc bài phát biểu, thì vị quan chức lãnh đạo ngồi bên tay phải liền chuyển microphone đến trước người mình, nói tiếp. Đầu tiên hắn đối với hoạt động giao lưu thương nghiệp ở tỉnh Chiết Giang lần này rất tán thành, hơn nữa còn đánh giá cao độ. Theo sau, hắn dừng một chút, rồi mới nói tiếp:

- Trong lúc tập đoàn Warner và tập đoàn Cao Tường tiến hành hợp tác, đồng chí La Vĩ có những biểu hiện đột xuất, trải qua trung ương nghị quyết, đã bổ nhiệm đồng chí La Vĩ trở thành chủ tịch tỉnh Chiết Giang...

Bổ nhiệm đồng chí La Vĩ trở thành chủ tịch tỉnh Chiết Giang!

 

Khi những lời này vang lên giữa không trung phòng hội nghị, thì Yến Thanh Đế ngồi dưới đài chủ tịch giống như bị sét đánh trúng bình thường, cả người cứng đờ không nói, trên khuôn mặt luôn mang theo vẻ cao cao tại thượng, rốt cuộc đã không còn nhìn thấy một tia huyết sắc nào!

Thua!

Thân là Yến đại thiếu gia, hắn đã thua!

Thua thảm hại!

Dưới đài chủ tịch, những quan khách hôm nay đến đây tham dự, nhìn thấy Yến Thanh Đế ban đầu toàn thân cứng nhắc, sau đó thì kịch liệt run rẩy. Bọn hắn có thể tưởng tượng ra, giờ khắc này, trong nội tâm của Yến Thanh Đế đang dậy sóng đến mức độ nào.

Bọn họ có thể tưởng tượng ra biểu tình của Yến Thanh Đế, đồng dạng, bọn họ cũng có thể nhìn thấy biểu tình của Trần Phàm ở trên đài chủ tịch.

Trên đài chủ tịch, sắc mặt của Trần Phàm vẫn bình tĩnh như mặt hồ nước mùa thu, không hề trông thấy một chút quang ba... gợn sóng nào!

Hoa tươi cần phải có lá cây phối xứng.

Tần Tư Nhiên cùng toàn bộ nữ nhân trong hiện trường, phối xứng với Nạp Lan Hương Hương.

Nạp Lan Hương Hương phối xứng cùng Dai Fu.

Lăng Vĩ phối xứng cùng Xương Hâm.

Xương Hâm phối xứng cùng Yến Thanh Đế.

Yến Thanh Đế phối xứng cùng thủ trưởng số 1.

Nhưng diễn viên thì chỉ có một mình Trần Phàm mà thôi!

Đánh rắn dập đầu, ra tay không theo quy tắc, vừa ra tay tất phải trí mạng!

Giờ khắc này, phần kiêu ngạo trong nội tâm của Yến đại thiếu gia, đã tan nát thành từng mảnh nhỏ!

Và những kẻ lúc trước cho rằng phần thắng sẽ nằm trong tay của Yến Thanh Đế, cũng đỏ mặt hồng tai.

Tần Tư Nhiên. Lăng Vĩ, Phó Bác, những kẻ dính líu một chút ân oán với Trần Phàm, muốn nhìn thấy Trần Phàm gặp kết thúc bi thảm, lúc này đều vô cùng xấu hổ!

Một cái tát không hề vang dội, nhưng lại quá mức đau đớn!

Có người bị tát đau đớn, nhưng có người lại nhiệt huyết dâng trào. Trong chuyện này, có La Vĩ là tối thịnh nhất!

Từ sau ngày Trần Phàm dùng thủ đoạn lôi đình đánh sục Tưởng Cương, hắn đối với lời hứa hẹn của Trần Phàm, luôn luôn tràn ngập tín nhiệm và chờ mong. Nhưng khi Yến Thanh Đế xuất hiện, đã làm cho phần tín nhiệm trong lòng hắn thoáng dao động.

Mà cuộc nói chuyện với lão thủ trưởng Chu Bình Xuyên, càng làm cho phần tín nhiệm trong lòng hắn, xuất hiện vết rách!

Hơn nữa, những động thái của Yến Thanh Đế lúc trước, Trần Phàm xuất hiện thái độ "bất thường", đã làm cho phần tín nhiệm trong lòng hắn tứ phân ngũ liệt, thiếu chút nữa thì hoàn toàn nát bấy!

Chỉ thiếu một chút mà thôi... !

Hiện giờ, nghe thấy lời công bố của vị lãnh đạo kia, hắn chỉ cảm thấy nhiệt huyết trong nội thể mình đang trào dâng, đầu óc trống rỗng!

Trong lúc kích động, đồng thời hắn theo bản năng đem ánh mắt quẳng ném nhìn về phía người thanh niên sắc mặt bình tĩnh đang ngồi trên đài chủ tịch.

Trong ánh nhìn, trừ bỏ cảm kích ra, thì vẫn chỉ là cảm kích!

Hắn biết, người thanh niên này đã giúp hắn vượt qua ngưỡng cửa, mà suốt đời hắn sẽ chẳng bao giờ vượt qua nổi.

Phần ân tình này, đủ cho hắn dùng tánh mạng của mình để đánh đổi lấy!

Trên đài chủ tịch, vị quan chức lãnh đạo kia vẫn còn đang tiếp tục nói chuyện...

Nhưng Dai Fu nhịn khôngđược, khẽ dùng dư quang liếc mắt nhìn Trần Phàm, mà tâm thì như gương sáng!

Ngày mùng 1 đầu năm, Yến Thanh Đế quỳ gối ở trong khách sạn Yên Kinh giống như một con chó chết, cũng chưa dọa người. Bởi vì khi đó, Trần Phàm là công tử Trần gia, có lão nhân đang nằm trong quan tài ở Bát Bảo Sơn kia làm chỗ dựa vững chắc.

Hơn hai mươi ngày trước, bán đảo England rung chuyển, thế giới ngầm toàn cầu sôi trào, nội tâm của Yến Thanh Đế từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục, nhưng lại không cam lòng. Bởi vì khi đó Trần Phàm đang ở nước ngoài, là Đồ Tể nằm ngoài vòng pháp luật.


Hôm nay, ở trong thời gian Yến Thanh Đế đang đắc chí nhất, liền bị một cước đá bay xuống vực sâu, mất hết thể diện. Bởi vì hôm nay Trần Phàm ở trong quốc nội, là Đồ Tể tuân thủ theo quy tắc quan trường.

Nàng hiểu rõ một điều...

Thanh Bang cũng được, Yến gia cũng thế, hoặc là người nào đó trong Trần gia cũng vậy. Kết quả cuối cùng đều sẽ giống như ngày hôm nay mà thôi!

Nàng chờ...

Lẳng lặng chờ đợi... .

Chờ người thanh niên đã khiến nàng thần phục, từng bước... từng bước... giáng trả lại những cái tát vang dội!

PS: Quên không giải thích, gọi thủ trưởng số 1, hay thủ trưởng thứ nhất. Là vì muốn nhắc đến và phân biệt với hai người còn lại, thủ trưởng số 2, thủ trưởng số 3, hay thủ trưởng thứ hai và thủ trưởng thứ ba.

Nhằm ám chỉ ba người cầm đầu của ba giới, Đảng, Chính Phủ và Quân ủy trung ương. Trong đó bề ngoài Đảng: tổng bí thư là to nhất. Nhưng thực chất ra thì chủ tịch quân ủy trung ương mới là người quyền lực thực chất nhất. Vì người này chỉ huy quân đội. Trung quốc là đất nước súng đẻ ra chính quyền mà.

*****

Nửa giờ sau, ngay khi vị đại lão thứ ba chấm dứt cuộc nói chuyện, thủ trưởng số 1 dẫn đầu đứng dậy, mang theo đoàn người rời đi hội trường.

Lúc này Trần Phàm cũng không ngồi yên trên đài chủ tịch, ngược lại hắn đứng dậy cùng Dai Fu. Chu Bình Xuyên, Xương Hâm đưa tiễn đoàn người của thủ trưởng số 1 ra hội trường.

Có lẽ lần này gặp phải đả kích thật sự quá nghiêm trọng, trước khi thủ trưởng số 1 đến Yến Thanh Đế luôn đảm nhiệm vai chính, nhưng cuối cùng lại lưu lạc thành vai diễn phối hợp bi thảm cũng không đi đưa tiễn thủ trưởng số 1.

Thậm chí ngay khi đoàn người thủ trưởng số 1 rời đi, hắn vẫn ngây ngốc ngồi yên chỗ kia, cả người giống như mất hết hồn phách.

Tựa hồ cho đến giờ phút hiện tại hắn vẫn không thể thừa nhận sự thật này.

So sánh với Yến Thanh Đế mà nói, Nạp Lan Hương Hương bởi vì luôn luôn thất bại, hơn nữa trước khi đến từng có Cổ Bình An nhắc nhở, đã có chuẩn bị tâm lý nhất định, vì thế tuy rằng bị đả kích thật thảm, nhưng ngay khi đoàn người thủ trưởng số 1 rời khỏi hội trường vẫn thanh tỉnh lại.

- Yến thiếu, ván cờ này tựa hồ là anh thua.

Nạp Lan Hương Hương lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn thoáng qua Yến Thanh Đế khi nãy còn cao cao tại thượng không ai bì nổi, thản nhiên nói.

Thua?

Thua!

Dù kết quả này thật quá tàn nhẫn.

Dù Yến Thanh Đế không muốn thừa nhận điểm này.

Dù kết quả này hoàn toàn vượt ngoài sự dự liệu của hắn.

Nhưng hắn quả thật thua, thất bại thảm hại.

Dưới ánh đèn, nghe được lời nói của Nạp Lan Hương Hương, hắn dần dần thanh tỉnh lại.

Hắn quay đầu liếc mắt nhìn Nạp Lan Hương Hương.

Có lẽ bị nỗi ám ảnh thất bại bao phủ, lúc này Nạp Lan Hương Hương đã không thể gợi lên dục vọng chinh phục của hắn.

Còn nữa, lúc trước hắn đã cho Lăng Vĩ truyền lời, thả ra câu nói muốn Nạp Lan Hương Hương trở thành tiền đặt cược cho trò chơi "nhàm chán" này, mà ván đầu tiên hắn liền thua, điều này không khỏi làm tín niệm tất thắng của hắn sản sinh dao động.

- Yến thiếu, tôi chờ mong ván thứ hai anh sẽ hòa.

Nạp Lan Hương Hương thấy Yến Thanh Đế còn chưa hồi phục lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ, mở miệng lần nữa.

Vừa nói xong, nàng không đợi Yến Thanh Đế đáp lời, trực tiếp đứng dậy rời đi.

Yến Thanh Đế cũng không mở miệng lưu lại Nạp Lan Hương Hương, hắn chỉ dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn Nạp Lan Hương Hương dần dần đi xa.

Một màn này rơi vào ánh mắt những người có mặt tại hiện trường, bên trong ánh mắt những người đó nhìn về phía Yến gia đại thiếu mang theo ý tứ thật nói không rõ, giống như vui sướng khi người gặp họa, lại như đồng tình.

Chờ khi thân ảnh Nạp Lan Hương Hương hoàn toàn biến mất, Yến Thanh Đế nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hít sâu hai hơi, chờ khi hắn lại mở mắt ra, cả người trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.

- Yến thiếu.

Cùng lúc đó, thân là chó săn vẻ mặt Lăng Vĩ thật thống khổ đi tới bên cạnh Yến Thanh Đế.

Nghe được lời nói của Lăng Vĩ, Yến Thanh Đế quay đầu nhìn hắn, lại không nói chuyện.

 

- Yến thiếu, sao... sao lại thế này?

Thanh âm Lăng Vĩ ran rẩy nói:

- Thủ trưởng số 1 vì sao lại ra mặt giúp hắn?

Yến Thanh Đế trầm mặc.

Bởi vì chính hắn cũng muốn biết điều này.

Nhìn thấy Lăng Vĩ còn muốn mở miệng, hắn nhíu mày, làm Lăng Vĩ sợ tới mức nuốt luôn câu nói kế tiếp xuống bụng.

Không quan tâm tới Lăng Vĩ đang kinh hồn táng đảm, Yến Thanh Đế chậm rãi đứng dậy, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người trong toàn trường, đi ra khỏi hội trường.

Cùng lúc đó, bên trong một gian phòng nhỏ dành riêng cho những khách nhân hút thuốc hoặc nghe điện thoại, Khổng Khê trong bộ dáng hào hoa phong nhã đeo mắt kính gọng vàng đang bấm điện thoại gọi cho Tiết Hồ.

Điện thoại rất nhanh chuyển được, Khổng Khê không đợi bảo tiêu của Tiết Hồ mở miệng trước đã nói:

- Tôi là Khổng Khê, xin cho Tiết gia nghe điện thoại.

Đầu bên kia điện thoại, bảo tiêu của Tiết Hồ không nói gì, đặt điện thoại xuống rời đi.

Ước chừng nửa phút sau, thanh âm của Tiết Hồ truyền ra trong điện thoại:

- Khổng Khê, gọi điện cho tôi gấp gáp như vậy, hay là bên kia xuất hiện biến cố?

Hôm nay sở dĩ Khổng Khê chạy tới tham gia lần hoạt động giao lưu thương mại này hoàn toàn là vì Tiết Hồ an bài, cho nên sau khi nhận được điện thoại của Tiết Hồ, trực giác cùng lý trí nói cho hắn biết, đây không phải là dấu hiệu tốt.

Có lẽ vì xác minh suy đoán của Tiết Hồ, gương mặt Khổng Khê thật khó xem, giọng nói run rẩy:

- Dạ, Tiết gia.

- Tình huống thế nào?

Chân mày Tiết Hồ nhíu lại, trầm giọng hỏi.

- Yến Thanh Đế thất bại.

Sau khi nói ra những lời này, Khổng Khê cảm giác trái tim của mình cùng linh hồn mình đều đang run rẩy, hắn đã tận mất chứng kiến hết thảy phát sinh khi nãy, hoàn toàn bị hành động của Trần Phàm hù dọa sợ hãi.

Hắn thật sự không thể tưởng tượng, rốt cục phải cần có bao nhiêu khí phách cùng cuồng ngạo mới dám ngồi yên trên đài chủ tịch trong khi bao nhiêu người phải chạy ra nghênh đón ngay khi thủ trưởng số 1 bước vào trong hội trường.

- Thất bại?

Dù trong lòng đã có sự chuẩn bị, nhưng Tiết Hồ nghe được lời nói của Khổng Khê, vẫn cả kinh không nhẹ:

- Rốt cục vì sao lại như thế? Đem chuyện đã trải qua kể lại cho tôi biết.

- Thủ trưởng số 1 tham dự hội nghị ngày hôm nay, cùng đi với hắn còn có thủ trưởng số 2, ở trong hội nghị, thủ trưởng số 2 tuyên bố người nhậm chức tỉnh Chiết Giang là La Vĩ.

Trong lòng Khổng Khê còn sợ hãi nói:

- Mà... hơn nữa...

- Hơn nữa cái gì?

Đầu bên kia điện thoại, biểu tình Tiết Hồ cực kỳ ngưng trọng, vẻ khiếp sợ cùng sợ hãi trong con ngươi không chút nào che lấp.

Khổng Khê dùng sức lắc mạnh đầu, cắn đầu lưỡi, hơi thở có chút dồn dập nói:

- Hơn nữa ngay khi đoàn người của thủ trưởng số 1 tiến vào hội trường thì toàn trường đều đứng dậy nghênh đón, chỉ có hắn là không - hắn ngồi trên đài chủ tịch, chờ sau khi thủ trưởng số 1 tiến vào mới đứng dậy nghênh đón...

Lộp bộp!

Bên tai vang lên lời nói của Khổng Khê, Tiết Hồ cảm giác trái tim mình co rút lại dữ dội, tay phải cầm điện thoại không thể khống chế run rẩy lên.

- Phanh!

Điện thoại rơi khỏi bàn tay.

Bên trong điện thoại vẫn vang lên thanh âm của Khổng Khê, nhung... Tiết Hồ đã không còn tâm tư đi nghe tiếp.

Trong lòng của hắn chỉ còn một ý niệm: Làm sao có thể? Điều này sao có thể?

Theo Tiết Hồ xem ra, cho dù Trần lão thái gia còn khỏe mạnh, Trần Phàm cũng không thể biểu hiện cuồng vọng đến như thế!

Dù sao, uy nghiêm của thủ trưởng số 1 không thể khinh nhờn!

Sau thoáng ngây người ngắn ngủi, Tiết Hồ cầm lấy điện thoại gác máy, sau đó lại bắt đầu gọi điện thoại cho đại lão tại kinh thành, muốn moi tin tức từ trong miệng vị đại lão kia.

Hắn nhất định phải biết đuợc ẩn ý trong chuyện này, nếu không cuộc sống hàng ngày của hắn sẽ khó an.

Bởi vì... hắn ngửi được khí tức nguy hiểm dày đặc!

Ngay khi Tiết Hồ vừa biết được tin tức này, Nạp Lan Hương Hương đã đi tới cuối hành lang, tìm một góc tối không người, gọi điện thoại cho Đông Bắc tiểu vương gia Nạp Lan Vĩnh Kha.

- Cha, chuyện đã xảy ra tại Hàng Châu cha biết không?

Sau khi điện thoại chuyển được. Nạp Lan Hương Hương hỏi thẳng vào vấn đề.

Đầu bên kia điện thoại, Nạp Lan Vĩnh Kha đã về tới Đại Liên, nghe được câu hỏi của Nạp Lan Hương Hương, hắn cười khổ nói:

- Đã biết?

- Tin tức thế nào vậy?

Nạp Lan Hương Hương có chút khẩn cấp hỏi, trên thực tế, dù chính nàng cũng không biết vì sao lại lo lắng như thế, có lẽ là không cam lòng, có lẽ là vì nguyên nhân khác.

- Hương Hương, cha mới vừa gọi điện hỏi thăm không ít người, những người đó tô vẻ cũng không biết về tin tức này, thậm chí trong số bọn hắn còn không rõ ràng chuyện đoàn người thủ trưởng số 1 đến Hàng Châu.

Giọng nói Nạp Lan Vĩnh Kha thật phức tạp:

- Buông tha đi. Hương Hương, con không trả thù được đâu.

Nhận thua sao?

Buông tha sao?

Nạp Lan Hương Hương không trả lời, mà nhẹ nhàng cúp điện thoại.

Ngay khi nàng vừa cúp điện thoại, Yến Thanh Đế cũng vừa đi ra khỏi phòng hội nghị, tìm một phòng nhỏ, gọi điện thoại cho Yến Khánh đang ở tại nước ngoài.

Điện thoại qua thật lâu mới chuyển được, bên trong điện thoại truyền ra thanh âm của Yến Khánh:

- Thanh Đế, chuyện tại Hàng Châu ông đã nghe nói.

- Ông nội, vì sao lại như vậy?

Yến Thanh Đế có chút biệt khuất hỏi.

Đầu bên kia điện thoại, tâm tình của Yến Khánh tựa hồ cũng không tốt lắm, hắn dùng một loại giọng nói thật phức tạp đáp:

- Tin tức về chuyện này hiện tại ông cũng không biết, cụ thể phải chờ sau khi ông về mới có thể điều tra rõ ràng.

Nghe Yến Khánh vừa nói như thế, Yến Thanh Đế có chút thất vọng, đồng dạng cũng có chút sợ hãi.

Hắn biết rõ, với thân phận của ông nội hắn cũng không biết được bí mật bên trong, điều này đại biểu cho điều gì!

- Thanh Đế, chuyện giữa Trần gia hậu sinh cùng Tiết Hồ, sau này cháu đừng chen tay vào nữa.

Đầu bên kia điện thoại, Yến Khánh trầm mặc một lát, nói:

- Cháu yên tâm quay về Yên Kinh, chuẩn bị cho chuyện thăng chức đi.

- Ân.

Dù Yến Thanh Đế biệt khuất tới cực điểm, nhưng đối với sự an bài của Yến Khánh hắn cũng không dám có chút phản bác mà lập tức đáp ứng.

Trong tòa lầu thành ủy Đông Hải, văn phòng của Trần Phi.

Trần Phi vừa biết hết thảy mọi chuyện phát sinh tại hội nghị Hàng Châu lại giống như bị sét đánh, cả người cứng ngắc ngồi trên ghế, gương mặt một mảnh trắng bệch.

- Vì sao thủ trưởng số 1 lại ra mặt giúp hắn?

Trần Phi thì thào tự hỏi chính mình.

Không một tiếng trả lời, trong văn phòng yên tĩnh đến dọa người.

- Hô...

Trần Phi phun ra một hơi, gương mặt thật khó xem lấy ra di động, gọi cho Trần Vĩnh Thụy.

- Thực xin lỗi, số điện thoại của quý khách vừa gọi không bắt máy, xin gọi lại sau.

Mấy chục giây sau, bên trong điện thoại truyền ra thanh âm êm tai, nhưng thanh âm kia làm tâm tình của Trần Phi càng thêm buồn bực, cảm giác như chỉ muốn đập vỡ điện thoại mới có thể trút giận.

Hít sâu một hơi, cố nén xúc động muốn chửi mắng, Trần Phi lại bấm số điện thoại khác.

Lần này điện thoại qua hơn mười giây thì chuyển được.

- Chuyện gì?

Mấy ngày nay, bởi vì việc lên chức bị Yến gia phá rối, tâm tình Trần Vĩnh Thụy luôn thập phần không xong, nếu không hắn cũng sẽ không đến nỗi không nghe điện thoại, lúc này mặc dù đã tiếp máy, nhưng giọng nói với Trần Phi vẫn mang theo vẻ buồn bực.

- Cha.

Nhận thấy được vẻ âm mai lộ ra trong giọng nói của Trần Vĩnh Thụy, trong lòng Trần Phi thoáng chấn động, do dự một chút nhưng bị lòng hiếu kỳ điều khiển, vẫn lấy hết dũng khí hỏi:

- Cha có nghe nói qua chuyện ở Hàng Châu không? '?

- Ân.

Trần Vĩnh Thụy ôn hòa trả lời một câu.

- Cha, vậy cha có biết vì sao thủ trưởng số 1 phải ủng hộ Trần Phàm không?

Khi hỏi ra vấn đề này, Trần Phi cảm thấy trái tim mình đang run rẩy, hắn theo bản năng ngừng thở.

Đầu bên kia điện thoại, Trần Vĩnh Thụy bởi vì chuyện lên chức tâm tình vốn cực kỳ buồn bực, vốn tuyệt không muốn quan tâm tới chuyện của Trần Phàm, nhưng lúc này nghe được câu hỏi của Trần Phi, cặp mắt bởi vì thất bại mà nhuệ khí giảm sút bỗng nhiên phóng lớn, vẻ khiếp sợ trong con ngươi không có chút nào che giấu.

- Con nói thủ trưởng số 1 ủng hộ hắn?

Trần Vĩnh Thụy chỉ biết Trần Phàm cùng Yến Thanh Đế tranh đấu tại Hàng Châu, căn bản không biết rõ chi tiết chuyện đã xảy ra.

Đây cũng không phải thân phận của hắn không đủ, mà là hắn cũng không phái người đi chú ý chuyện này.

- Phải, cha.

Trần Phi nhận thấy được Trần Vĩnh Thụy còn không biết rõ tình hình, liền tranh thủ đem tin tức hắn vừa biết nói cho Trần Vĩnh Thụy.

Nghe xong lời kể của Trần Phi, dù là Trần Vĩnh Thụy có được một trái tim kiên cường, nhưng vẫn bị cả kinh không nhẹ.

Nhất là khi Trần Phi nói Trần Phàm nhìn thấy thủ trưởng số 1 nhưng vẫn ngồi yên trên đài chủ tịch thì trái tim hắn co rút thật mạnh!

Bởi vì vô luận là Trần Kiến Quốc là nhân vật số 2 trong quân đội, hoặc là Yến Khánh nắm quyền thường ủy trung ương đều không dám làm như vậy!

Lòng hiếu kỳ tăng cao, làm cho Trần Vĩnh Thụy theo bản năng muốn gọi điện hỏi Trần Kiến Quốc chuyện này, nhưng sau khi hắn cầm lấy điện thoại lại do dự.

- Trần Kiến Quốc, vì muốn cho lão thái gia lên đường yên bình, tôi không tranh với ông, không đấu với ông, gia đình chúng tôi hiện tại liền cút ra khỏi Trần gia!

- Nhưng mời ông vĩnh viễn nhớ kỹ những gì ông đã làm ngày hôm nay!

- Sỉ nhục hôm nay, ngày sau nhất định trả lại gấp trăm lần - một ngày nào đó, tôi, Trần Phàm, sẽ làm cho ông hối hận! Tôi thề!

Bên tai hắn không khỏi vang lên lời hăm dọa ngày đó khi Trần Phàm bị đuổi ra khỏi Trần gia.

Nếu cha biết được chuyện này, sắc mặt nhất định là rất khó xem đi?

Trần Vĩnh Thụy thầm hỏi chính mình.

Đáp án không cần nói cũng biết.

Crypto.com Exchange

Chương (1-604)