Truyện ngôn tình hay

Truyện:Cực Phẩm Thiên Vương - Chương 457

Cực Phẩm Thiên Vương
Trọn bộ 604 chương
Chương 457: Máu nhuộm Đông Nam Á! (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-604)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Bên tai vang lên lời nói băng sương của Trần Phàm. Stern hoàn toàn bị dọa, không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, ba gã đại hán còn lại lập tức quay đầu định nổ súng.

Nhưng đã muộn!

Phanh!

Phanh!

Phanh!

Ba tiếng súng lần lượt vang lên, ba gã đại hán chưa kịp bóp cò, liền bị bắn nổ đầu.

Máu tươi nóng bỏng xen lẫn chất lỏng màu trắng vãi lên mặt lẫn trên người Stern, làm cho hắn chợt hồi phục lại tinh thần, theo bản năng hắn liền giơ cây súng trong tay.

- Sưu!

Trần Phàm giống như quỷ mị, chợt lóe bay qua.

- Ba!

Ngay sau đó, Trần Phàm xuất hiện trước người Stern, một cước đá vào cổ tay hắn, đá bay khẩu súng trong tay Stern.

- Không phải sợ, mày còn có thể sống thêm một lát.

Đá rơi khẩu súng trong tay Stern, Trần Phàm từ trên cao nhìn xuống mặt hắn, giống như đang nhìn một người chết.

- Hống!

Stern phát ra tiếng gầm rú khàn khàn, tung chân đá vào giữa hai đùi Trần Phàm.

Nhưng Trần Phàm lại nhanh hơn hắn!

Phanh!

Nương theo một tiếng trầm đục, Stern nhự một quả bóng bị Trần Phàm đá bay lên.

Đông!

Thân hình Stern hung hăng đánh lên vách tường, lực đạo khủng bố làm cho hắn choáng đầu hoa mắt, cả người như tan rã.

Nhưng hắn có danh xưng đứa con của U Linh, giá trị vũ lực cũng không kém, nếu không cũng không khả năng hóa giải công kích của Hắc Quỷ trong buổi tụ hội.

Cố nén đau đớn. Stern định đứng bật dậy, kết quả Trần Phàm bám sát theo, một chân giẫm lên ngón tay hắn.

Răng rắc!

Dưới chân Trần Phàm phát lực, dùng sức nghiền áp, ngón tay Stern trong nháy mắt liền gãy đoạn!

- Ngao!

Tục ngữ nói tay đứt ruột xót, đau đớn kịch liệt làm Stern rên lên một tiếng, mượn dùng lực lượng phần eo, dùng đầu đánh mạnh vào giữa hai đùi Trần Phàm.

Giờ khắc này, Stern dự định liều mạng!

Trần Phàm cười lạnh một tiếng, thu chân, khom xuống, dùng sức hất lên!

Đông!

Ngay sau đó, đầu gối Trần Phàm đánh vào khuôn mặt Stern.

Răng rắc!

Thanh âm xương cốt gãy vang lên, máu tươi trào ra.

Không để ý tới trên đùi dính vết máu, Trần Phàm cúi người, nhấc Stern đã hôn mê, giống như xách theo một con chó chết bước ra khỏi phòng ngủ.

Ba mươi phút sau.

Bên trong sơn trang tối đèn lại sáng đèn.

Trong đó, trong đại sảnh biệt thự do Thái Hổ chuẩn bị cho Stern, từng cỗ thi thể chồng chất cùng một chỗ, giống như một tòa núi nhỏ, máu đỏ nhuộm cả tấm thảm trắng đỏ bừng, dưới ánh đèn đâm vào mắt người, mùi máu tươi dày đặc tràn ngập trong đại sảnh, hương vị cay mũi.

Kroff vừa tỉnh lại ngửi được mùi máu tươi, nhìn hình ảnh thây chất thành núi máu chảy thành sông, cũng không hề cảm thấy giật mình, ngược lại còn miễn cưỡng mỉm cười:

- Mẹ nó, tôi đã biết đám ngu xuẩn tiêm gien số 1 gì đó chỉ là thứ rác rưởi so với Đồ Tể!

Nói xong Kroff giãy dụa ngồi thẳng trên ghế sô pha, kết quả kéo theo vết thương đau đến nhe răng nhếch miệng.

Trần Phàm châm một điếu xì gà, đưa lên miệng Kroff.

- Đồ Tể, tên tạp chủng Stern hẳn là chưa chết chứ? Mẹ nó, thiếu chút nữa hắn cho con điếm Alice đá gãy lão nhị của tôi!

Kroff rít một hơi xì gà, bộ dáng đau đớn thoáng chuyển biến tốt hơn một chút. Hắn ác độc nhìn Stern đang hôn mê bất tỉnh, nói:

- Đồ Tể, tôi không nhúc nhích được nữa, giúp tôi giáo huấn tên tạp chủng Stern kia!

Trần Phàm không lên tiếng, chỉ đứng dậy đi tới trước người long đầu Thủy Trúc bang Thái Hổ, nắm cổ áo hắn lôi lên, vung cánh tay dùng sức tát mạnh!

Ba!

Tiếng vang giòn cất lên, trên mặt Thái Hổ trong nháy mắt xuất hiện năm dấu ngón tay, khuôn mặt chậm rãi sưng lên, máu tươi nơi khóe miệng chảy đầm đìa.

Đau đớn kịch liệt làm Thái Hổ chậm rãi mở mắt. Trần Phàm không nói lời nào, ném Thái Hổ tới bên cạnh đống xác chết.

- Ngao!

Trên không trung, Thái Hổ nhìn thấy đống thi thể nhuộm đỏ máu tươi, sợ tới mức thét lên.

Phanh!

Thân thể Thái Hổ đập lên đống thi thể kia.

- A...

- Ngao...

- Đừng... đừng...

Ngã vào trong đống thi thể. Thái Hổ giống như phát điên, trợn tròn mắt, cố gắng giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng tay vừa nắm trúng không phải là máu tươi thì là thịt nát, làm hắn sợ tới mức hồn phi phách tán, màu vàng chất lỏng giống như không thể khống chế, từ giữa hai chân hắn chảy ra đầm đìa.

- A ha. Thái Hổ, tên tạp chủng mày, mùi vị phản bội Đồ Tể, thích không?

Thấy một màn như vậy, Kroff phun ra một ngụm khói, âm trầm nở nụ cười.

Không một tiếng trả lời, Thái Hổ dùng hết khí lực toàn thân giãy dụa, kêu thảm, cuối cùng thật sự không còn khí lực hoàn toàn xụi lơ trên mặt đất, cả người run run, hai mắt vô thần nhìn về phía Trần Phàm.

Trong ánh nhìn chằm chằm của Thái Hổ, Trần Phàm lập tức đi tới bên người Stern, giống như diều hâu trảo gà con xách Stern nhấc lên, vung tay đồng dạng cho Stern một cái tát.

Ba!

Tiếng vang giòn lại cất lên, Stern bị đau đớn kích thích lại mở mắt.

Khác với lúc trước, lúc này nhìn thấy Trần Phàm ở gần trong gang tấc, Stern cũng không tiếp tục phí công giãy dụa, mà cả người run rẩy nói:

- Đồ... Đồ Tể... đừng... đừng...

- Nếu Kroff nguyện ý thả mày, tao không để ý cho mày rời đi.

Trong con ngươi Trần Phàm vẫn còn đỏ rực, vẫn chưa thoát khỏi trạng thái điên cuồng.

- Ha ha ha ha ha. Stern, tên tạp chủng, mày không phải nói với đại gia, mày muốn giết chết Đồ Tể ngay mặt tao sao?

Kroff phun ra một ngụm khói, ác độc nở nụ cười:

- Như thế nào hiện tại giống như một con chó chết hướng Đồ Tể cầu xin tha thứ?

- Tha... tha... tha tao, Kroff, tao cam đoan sau này tao không bao giờ trêu chọc tới mày nữa!

Stern giống như một con chó cầu xin Kroff.

- Tha mày?

Kroff nghe xong tức giận chửi vang:

- Con mẹ mày, thiếu chút nữa mày làm cho lão nhị của tao tiêu mất. Mẹ nó, nếu không còn lão nhị, Kroff đại gia này sống trên đời còn có ý nghĩa gì nữa?

Phanh!

Lời của Kroff vừa thốt lên. Trần Phàm vung chân đá một cước vào giữa hai đùi Stern.

- Ngao!

Còn hơn tiếng tru thảm thiết của Thái Hổ, thanh âm kia giống như sói tru, quỷ gào, làm Thái Hổ sợ tới mức giống như bị giật kinh phong, càng run rẩy dữ dội.

- Tê... tê... tê... .

Stern hít mạnh, thân thể run rẩy, sắc mặt tái nhợt nhìn Trần Phàm, ánh mắt trở nên ác độc:

- Đồ... Đồ Tể, giết tao mày sẽ hoàn toàn đắc tội cả Hắc Ám U Linh.

- Tao nói rồi, mày dám động Kroff một sợi tóc, tao sẽ cho gia tộc Maise Er biến mất trên thế giới này!

- Tao cũng đã nói qua, tao sẽ lấy đầu của mày làm chén rượu!

- Về phần Hắc Ám U Linh, mày cho rằng tao sợ sao?

Sợ sao?

Không sợ!

Cơ hồ cùng một thời gian, trong lòng Thái Hổ cùng Kroff đều có đáp án.

- Hắc Ám U Linh khác với Huyết Sắc Luyện Ngục, nó không đứng ở mặt đối lập với toàn bộ thế giới, mà trói buộc tập đoàn lợi ích không nhỏ! Hơn nữa hiện tại Hắc Ám U Linh nghiên cứu chế tạo ra gien số 1, có thể bồi dưỡng ra rất nhiều cỗ máy giết người...

Bị Trần Phàm dùng một cước đá trúng lão nhị, nỗi sợ hãi trong lòng Stern đột nhiên biến mất, liền lâm vào điên cuồng cực độ, tựa như muốn dùng tất cả những chuyện này dọa lùi Trần Phàm.

- Đồ Tể, chỉ có một quy tắc!

Vừa nói xong, Trần Phàm vung lên tay phải.

Hàn quang hiện lên, dao găm M 9 sắc bén giống như vừa cắt đậu hũ, lập tức cắt rớt đầu Stern!

- Phốc xuy!

Máu tươi nóng bỏng trong nháy mắt phun ra, văng lên mặt Trần Phàm.

- A...

Thái Hổ lại phát ra một tiếng thét, sợ tới mức đại tiểu tiện hoàn toàn không thể khống chế.

Trần Phàm cũng không lau máu, mà mang theo đầu người trợn trừng mắt của Stern, đi tới chỗ tủ rượu đã bị máu tươi nhuộm đỏ.

Rất nhanh. Trần Phàm đi tới bên cạnh tủ rượu, cầm một chai rượu đắt tiền mở nắp, một tay cầm đầu người của Stern, một tay cầm chai rượu đi về hướng Thái Hổ.

- Đừng... đừng... đừng... đừng lại đây!

Thái Hổ giống như phát điên, lết ngược về phía sau.

Trần Phàm thấy thế nhẹ giọng nói:

- Thái Hổ, tao cho mày một cơ hội giữ mạng sống.

Mạng sống?

Mạng sống!

Lúc này, hai chữ kia giống như tiên nhạc êm tai nhất trên thế gian, lập tức làm con ngươi Thái Hổ bộc phát ra dục vọng cầu sống mãnh liệt!

- Đồ... Đồ Tể, tôi sai lầm rồi... sau này tôi không dám nữa... cầu... ngài buông tha cho tôi...

Thái Hổ quỳ rạp xuống đất, điên cuồng dập đầu nhận lỗi với Trần Phàm.

Trong lúc nhất thời, bên trong đại sảnh yên tĩnh vang lên tiếng dập đầu không ngừng.

Trần Phàm lập tức đi tới trước người Thái Hổ, thản nhiên nói:

- Nhìn tao.

Thái Hổ ngừng lạy, cũng không lau vết máu trên trán, mang theo vài phần sợ hãi cùng kích động nhìn Trần Phàm.

Dưới ánh đèn, trong ánh nhìn chăm chú của Thái Hổ, Trần Phàm mỉm cười, đem chai rượu đổ vào trong miệng Stern, hơn phân nửa rượu đó xen lẫn máu từ yết hầu bị cắt đứt chảy xuống.

Theo sau.

Trần Phàm ngồi xổm người xuống, đem đầu người vẫn còn đọng chút rượu đỏ đưa tới trước người Thái Hổ, nhẹ giọng nói:

- Uống nó, tao sẽ bỏ qua cho mày.

- Ụa...

Dạ dày Thái Hổ cuộn trào lên, điên cuồng nôn ra.

- Nếu rượu chảy hết, tao sẽ thay đổi chủ ý.

Trần Phàm híp mắt nói.

- Tôi uống, tôi uống!

Thái Hổ ngừng nôn mửa, thần tình sợ hãi, hai tay tiếp nhận đầu người sau đó nhắm mắt lại, cắn răng ngẩng đầu lên, uống lấy rượu đỏ trộn lẫn máu đang chảy xuống.

- Ụa... ụa...

Thái Hổ vừa uống vừa phun, đến cuối cùng lại xụi lơ trên mặt đất, cả người như hỏng mất.

Trần Phàm không để ý tới hắn, đi đến bên cạnh sô pha châm một điếu xì gà nhẹ nhàng hút.

Không biết qua bao lâu, khi Trần Phàm hút hết điếu xì gà, Thái Hổ kinh hách quá độ tựa hồ đã phục hồi lại tinh thần, hắn giãy dụa quỳ lên đối diện Trần Phàm.

Hắn lết tới, lết tới, lết tới...

Chỉ vài thước khoảng cách, đối với Thái Hổ mà nói giống như hơn vạn cây số.

Chờ khi hắn quỳ tới trước người Trần Phàm, đem đầu chôn xuống thật sâu, gần sát mặt đất run rẩy hỏi:

- Đồ Tể tôn quý, ngài có chuyện gì phân phó?

- Thái Hổ, thực vinh hạnh và may mắn, cuối cùng mày có thể chịu đựng được tới cuối cùng.

Trần Phàm dụi tắt xì gà, sắc mặt không chút thay đổi, nói:

- Kế tiếp, có mấy chuyện tao cần mày đi làm. Khi làm xong, mày có thể tiếp tục sống trên thế giới này.

- Mời ngài nói.

Thái Hổ biết rõ nếu mình làm không tốt, chỉ có một con đường chết, vì thế vội vàng ngẩng đầu vẫn không nhúc nhích nhìn Trần Phàm, giống như đang lắng nghe lời dạy dỗ.

- Thứ nhất, đêm nay nơi này gây ra động tĩnh lớn như vậy, nói vậy cảnh sát sẽ xuất động rất nhanh, mày biết nên xử lý như thế nào.

Hồng quang trong con ngươi Trần Phàm dần dần thối lui, cả người đã khôi phục bình thường.

Thái Hổ gật đầu lia lịa như gà mồ thóc:

- Xin ngài yên tâm, tôi sẽ xử lý thích đáng.

- Thứ hai, tuyên bố với bên ngoài, người của Kroff tới cứu hắn, đã xảy ra chuyện sống mái với Stern và mày, đừng bại lộ tin tức tao tới nơi này. ''

- Thứ ba, thủ hạ thân tín của mày cơ bản đã chết sạch. Đây đối với mày là chuyện tốt cũng là chuyện xấu. Nhưng tao tin tưởng, mày có thể chịu đựng được ở tình huống vừa rồi, xử lý chút phiền toái nhỏ này hẳn không thành vấn đề.

Trần Phàm nói xong dừng một chút nhìn Thái Hổ.

Có lẽ đã trảo được cây cỏ cứu mạng cuối cùng, cả người Thái Hổ thanh tỉnh hơn rất nhiều, hắn lập tức hiểu được ý tứ của Trần Phàm, vội vàng cam đoan nói:

- Xin ngài yên tâm, tôi sẽ không để Thủy Trúc bang đại loạn.

- Mấy ngày có thể ổn định lại?

Trần Phàm hỏi.

Thái Hổ không hề nghĩ ngợi gì, nói:

- Hai ngày!

- Được, tao cho mày hai ngày thời gian!

Trần Phàm gằn từng chữ:

- Hai ngày sau, Thủy Trúc bang của mày tuyên chiến với Thanh bang, tao mặc kệ mày dùng thủ đoạn gì, nhất định phải ép Thanh bang phái ra Phong Diệp tới nơi này, hiểu chưa?

- Hiểu được!

Thái Hổ lại kích động phục lạy cảm tạ.

Nhìn thần tình Thái Hổ thật kích động phục lạy nhận sai trước mặt Trần Phàm, Kroff ngồi một bên thấy rất rõ ràng, sau chuyện này, đầu mãnh hổ Đông Nam Á Thái Hổ, sẽ biến thành một con chó trung thành.

Bởi vì chủ nhân của nó chính là Đồ Tể!

*****

Ban đêm, một vầng trăng rằm giắt nghiêng trời cao, ánh trăng màu bạc chiếu xuống sơn trang của Thái Hổ, làm sơn trang càng thêm có vẻ u tĩnh, thậm chí có thể dùng từ quỷ dị để hình dung.

Cả sơn trang giống như một tòa tử thành.

Cơn gió đêm muộn màng thổi qua, Trần Phàm ôm Kroff đi ra biệt thự, Thái Hổ vội vàng đi theo phía sau, hắn cung kính mở cửa xe, để Trần Phàm đặt Kroff vào trong băng sau xe.

Nhìn thấy Trần Phàm làm xong chuyện này, Thái Hổ vội vàng bước lên mở cửa trước cho Trần Phàm, lui ra phía sau cúi đầu đợi Trần Phàm lên xe.

- Thái Hổ, nhớ kỹ lời của tao.

Trần Phàm ngồi vào ghế lái, quay kính xe xuống, sắc mặt bình tĩnh nhìn Thái Hổ nói.

Thái Hổ cúi sâu tới chín mươi độ:

- Xin ngài yên tâm.

Trần Phàm không nói thêm lời nào, khởi động máy xe.

Trong màn đêm, trong ánh nhìn còn đầy sợ hãi của Thái Hổ, Trần Phàm lái xe biến mất dần trong bóng đêm.

- Thật không nhìn ra, tên Thái Hổ này vẫn còn là một nhân vật, đã trải qua loại chuyện này lại còn có thể trấn định lại.

Kroff nhìn qua kính chiếu hậu, mắt thấy Thái Hổ vẫn còn đứng bên ngoài biệt thự đưa mắt nhìn hắn và Trần Phàm rời đi, nhịn không được nói.

Trần Phàm nhìn vào kính chiếu hậu, lại nhìn thoáng qua Kroff đang giãy dụa muốn ngồi thẳng dậy, nói:

- Ngoan ngoãn một chút đi, anh bị gãy hai xương sườn, không cẩn thận sẽ đâm vào lá phổi, một khi đâm thủng lá phổi, tôi không cứu được anh đâu.

- Hắc hắc, có Đồ Tể vĩ đại bảo hộ, Kroff đại gia sẽ không dễ dàng chết đi như vậy đâu!

Kroff không cho là đúng cười cười, thích ý hút xì gà nói:

- Thân là người hầu của Đồ Tể, tôi thật muốn nhìn thấy Đồ Tể đứng trên đỉnh thế giới mới có thể chết được! Hơn nữa... cho dù có chết cũng phải chết trên bụng đàn bà.

- Tập đoàn Kemer Er ở Bangkok có một bệnh viện cỡ lớn, tôi đã thông tri người phụ trách tập đoàn Kemer Er, hiện tại đưa anh tới đó, anh kiên nhẫn một chút.

Lúc này Trần Phàm đã hoàn toàn ẩn giấu khí tức chỉ thuộc về Đồ Tể, đã khôi phục lại bình thường, nghe xong lời nói của Kroff, dở khóc dở cười nói một câu.

Kroff cười hắc hắc nói:

- Đồ Tể thân ái, anh cũng biết tôi là thứ thích mấy nàng mặc chế phục. Cho nên, tới bệnh viện ngàn vạn lầ đừng tìm bác sĩ hoặc nữ y tá xinh đẹp cho tôi. Mẹ nó, lão nhị của tôi bị con điếm Alice thiếu chút nữa đá gãy, bây giờ còn đau lắm. Một khi đến đó thấy mỹ nữ y tá, tôi sợ nếu tôi cứng rắn lên rất dễ xảy ra vấn đề, tốt nhất tìm cho tôi bác sĩ nữ xấu xí, kiểm tra lại một phen, về phần bác sĩ nam thì khỏi, tôi thích sạch sẽ.

Trần Phàm hoàn toàn không lời gì để nói.

Dù đã qua mười hai giờ đêm, nhưng khu phố tàu vẫn thập phần náo nhiệt, hai bên con đường nhỏ những quầy hàng vỉa hè vẫn đang hét lớn không thôi, du khách đi dạo phố nối liền không dứt.

Nơi đoạn đường phồn hoa nhất của khu phố tàu, trên tầng lầu cao nhất.

Vương Hồng đang mặc đồ ngủ, ngậm điếu thuốc lá đứng ngay sát cửa sổ, nhìn xuống khu phố tàu, chân mày cau chặt lại.

Bởi vì Trần Phàm làm bị thương Vương Dũng cùng Vương Hạo, hắn giận dữ phái ra Huyết Thủ mà hắn từng sắp xếp vào bên cạnh Tiết Hồ.

Theo hắn xem ra, lấy thực lực của Huyết Thủ muốn giết chết Điền Thảo, Trương Thiên Thiên cùng Lâm Vận quả thật dễ như trở bàn tay.

Nhưng sự thật lại cho hắn một cái tát vang dội!

Đã hai ngày trôi qua, hắn cũng không nhận được hồi báo của Huyết Thủ.

Hơn nữa lòng kiên nhẫn của hắn đã bị hao hết, hôm nay hắn phái người đi điều tra chuyện này, kết quả phát hiện vô luận là Điền Thảo hay Trương Thiên Thiên, thậm chí là chị của Lâm Đông là Lâm Vận vẫn còn sống an lành trên thế giới này.

Điều này làm cho Vương Hồng tức giận đồng thời trong lòng cũng sản sinh cảm giác sợ hãi đối với Trần Phàm.

Đúng vậy, là sợ hãi!

Theo hắn xem ra, nếu nhiệm vụ của Huyết Thủ thất bại, như vậy khẳng định Trần Phàm đã phái thêm người khác bảo hộ Điền Thảo cùng Trương Thiên Thiên, chỉ bằng vào người của Ám Đường, Huyết Thủ không thề nào thất bại!

Huyết Thủ chính là nhân vật có giá trị vũ lực đứng thứ hai trong tổ chức Phong Diệp.

Một lợi khí giết người sắc bén như vậy cũng bị giết chết, có thể nghĩ ra người âm thầm bảo hộ Điền Thảo cùng Trương Thiên Thiên có thực lực mạnh như thế nào.

Trong bất tri bất giác, điếu thuốc lá trong tay hắn tắt ngóm. Vương Hồng vừa định xoay người lại nghe được ngoài cửa truyền vào tiếng bước chân.

- Hồng gia, vừa mới xảy ra một đại sự.

Người vào cửa là một người trung niên dáng người khôi ngô.

Chân mày Vương Hồng nhíu lại:

- Đại sự gì? Hay là có quan hệ tới Kroff?

Thân là người phụ trách Thanh bang tại Đông Nam Á, Vương Hồng đã sớm biết được Kroff tổ chức tụ hội chiêu đãi các nhân vật quan trọng trong hắc đạo Đông Nam Á, lại không nghĩ tới hắn bị Stern bắt đi.

- Dạ. Hồng gia!

Người trung niên là bảo tiêu của Vương Hồng, nghiêm mặt nói:

- Căn cứ tin tức mới điều tra, ngay vừa rồi, người của Kroff đi cứu hắn. Ở sơn trang của Thái Hổ đã xảy ra trận sống mái, song phương chết thảm trọng!

- Nga?

Trước mắt Vương Hồng đột nhiên sáng ngời, nỗi lo lắng trong lòng trở thành hư không:

- Thái Hổ có chết hay không?

- Không có.

Người trung niên đáp:

- Nhưng nghe nói đám thủ hạ thân tín của Thái Hổ đã chết không ít, hơn nữa người của Hắc Ám U Linh toàn bộ đã chết!

- Hay, hay quá.

Nghe được bảo tiêu nói như thế, Vương Hồng có vẻ hưng phấn như sau cơn mưa trời lại sáng, hắn đi qua đi lại nói:

- Đám thủ hạ thân tín của Thái Hổ đã chết không ít, như vậy Thủy Trúc bang sẽ lập tức xuất hiện hỗn loạn. Mà Stern lại là một trong những thành viên trung tâm của Hắc Ám U Linh, hiện giờ chết trong sơn trang của Thái Hổ, Thái Hổ khó tránh phải thừa nhận lửa giận của Hắc Ám U Linh.

Nói tới đây, Vương Hồng dừng chân lại, ánh mắt lóe ra nói:

- Chuyển điện thoại bằng internet, tôi muốn đặt bài với Tiết Hồ. Lão hồ ly Tiết Hồ kia, cho tới bây giờ cứ chơi trò Lã Vọng buông cần, hiển nhiên đã có biện pháp đối phó tên tiểu tạp chủng kia rồi. Muốn thoát khỏi sự uy hiếp của tên tạp chủng kia. Tiết Hồ hẳn là có thể biết được cơ hội lần này khó được đến bao nhiêu!

Trong lúc nhất thời, Vương Hồng trở nên hùng tâm vạn trượng.

Năm phút sau.

Điện thoại chuyển được, trên màn hình hiện ra thân ảnh Tiết Hồ.

Hắn mặc một bộ áo ngủ, cầm một tẩu thuốc, tinh thần nhìn qua không tệ.

Nhìn thấy hình ảnh này, Vương Hồng càng thêm khẳng định suy đoán của mình.

- Đại ca.

Vương Hồng cung kính ôm quyền thi lễ với Tiết Hồ.

Trên màn hình. Tiết Hồ thật thản nhiên, nhẹ nhàng phun ra một ngụm khói, nói:

- A Hồng, đã trễ thế này ông tìm tôi làm gì?

- Đại ca, thực xin lỗi.

Vương Hồng lộ vẻ áy náy.

Tiết Hồ nheo mắt lại, cười lạnh:

- Nha, vì sao phải xin lỗi tôi đây?

- Trước tôi bị che mắt, không biết điều muốn tranh đoạt ghế long đầu với đại ca, thật sự tội rất đáng chết!

Vương Hồng thật hiếm có lại cúi đầu nhận lỗi với Tiết Hồ, đồng thời tận lực làm cho ngữ khí có vẻ thêm chân thành.

- Hắc! Vương Hồng, tôi nghe nói hai đứa con trai của ông bởi vì đắc tội Trần Phàm, toàn bộ bị đánh vào bệnh viện. Mà ông âm thầm phái Huyết Thủ đi đối phó nữ nhân của hắn, kết quả Huyết Thủ đã biến mất khỏi nhân gian.

Tiết Hồ cười lạnh một tiếng, trong giọng nói rất có oán khí, hiển nhiên Tiết Hồ cũng biết nếu không phải vì chuyện của Trần Phàm. Huyết Thủ là một quả bom hẹn giờ mà Vương Hồng an bài bên cạnh hắn, tùy thời đều sẽ nổ mạnh.

- Tiểu đệ biết sai, sau này tuyệt đối thần phục đại ca, trước kia không trung thực, mong rằng đại ca tha thứ!

Vương Hồng cúi đầu thật sâu.

Tiết Hồ hừ lạnh một tiếng, không hề hé răng.

- Đại ca, hiện giờ tên tiểu súc sinh Trần Phàm còn nhảy nhót lợi hại hơn trước kia, nếu còn tiếp tục để cho hắn tùy ý nhảy nhót, chỉ sợ... Vương Hồng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tiết Hồ, hỏi dò, câu kế tiếp cũng chưa nói ra miệng.

Khóe miệng Tiết Hồ hiện lên nụ cười tự tin:

- Tôi cũng không gạt ông, hắn nhảy nhót không được bao lâu nữa đâu!

- Xem ra đại ca đã có kế sách ứng đối?

Dù Vương Hồng đã đoán được điểm này, nhưng vẫn thấy kinh hãi, hắn biết rõ tuy rằng hiện tại lời nghi ngờ nổi lên khắp nơi trong Thanh bang, nhưng chỉ cần Tiết Hồ xử lý xong địch nhân mạnh mẽ như Trần Phàm, như vậy lực uy hiếp cùng khả năng nắm quyền lực trong tay càng bay lên tới mức khủng bố.

- Ân."Tiết Hồ nhẹ nhàng gật đầu, vẫn không định nói cho Vương Hồng, lại hỏi:

- Đã trễ thế này, ông liên hệ tôi không phải chỉ là vì cầu một sự an tâm đi?

- Đại ca thật là Gia Cát tái thế, không chuyện gì giấu diếm được ánh mắt đại ca.

Vương Hồng vỗ mông ngựa, sau đó nghiêm mặt nói:

- Đại ca, thực không dám giấu diếm, bên Đông Nam Á mới xuất hiện một ít tình huống.

- Nga?

Sắc mặt Tiết Hồ hơi đổi:

- Tình huống gì?

Nhận thấy được biểu tình biến hóa của Tiết Hồ, Vương Hồng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Dù sao, địa bàn Đông Nam Á là do Thanh bang mất sức chín trâu hai hổ mới đánh xuống được, hơn nữa hàng năm còn mang không ít lợi nhuận tới cho Thanh bang, Tiết Hồ đương nhiên thập phần xem trọng.

- Là như vậy...

Nhìn thấy ánh mắt Tiết Hồ nhìn mình chằm chằm sắc bén như đao, Vương Hồng thật nhanh kể lại chuyện xảy ra đêm nay.

- Đám thủ hạ thân tín của Thái Hổ đã bị giết hơn phân nửa, thành viên trung tâm của Hắc Ám U Linh còn chết trong sơn trang của hắn?

Hai mắt Tiết Hồ tỏa sáng, lập tức nghĩ tới phản ứng dây chuyền trong chuyện này, sau đó liền đoán được tâm tư của Vương Hồng, hỏi:

- Ông thừa dịp Thái Hổ bệnh, muốn lấy mạng Thái Hổ?

- Ân, tiểu đệ chuẩn bị vì đại ca đánh hạ thêm một mảnh giang sơn lớn hơn nữa tại Đông Nam Á!

Vương Hồng vội vàng gật đầu.

Tiết Hồ nheo mắt lại như có suy nghĩ gì, nói:

- Ông muốn tôi phái ra Phong Diệp trợ giúp ông đi?

- Dạ, đại ca.

Vương Hồng cũng không giấu diếm, dù sao Thanh bang vẫn luôn một mực bắt chước hình thức Không Hàng Binh của Đại Quyển.

Tiết Hồ trầm ngâm một lát, nói:

- Phái ra Phong Diệp trợ giúp ông cũng chưa hẳn không thể! Nhưng Vương Hồng, tôi hi vọng ông nhớ kỹ, chuyện trước kia tôi không hề truy cứu, sau này nếu như ông lại có lòng phản nghịch, cũng đừng trách đại ca này lòng dạ độc ác!

- Tiểu đệ tuyệt đối không dám nữa!

Vương Hồng đảm bảo.

Tiết Hồ rít hai hơi thuốc, nghĩ nghĩ nói:

- Chuyện này phát sinh đột nhiên, có lẽ còn có chút vấn đề. Tạm thời ông không cần hành động thiếu suy nghĩ, tiếp tục chú ý thêm vài ngày, khi hiểu rõ tình huống mới làm tiếp an bài.

- Hết thảy nghe theo đại ca chỉ thị.

Vương Hồng cung kính đáp.

- Tốt lắm, thời gian cũng không còn sớm, ông nghỉ ngơi sớm một chút đi.

Tiết Hồ nói xong kết thúc cuộc nói chuyện.

Nhìn thấy Tiết Hồ chấm dứt điện thoại, sắc mặt Vương Hồng lại phức tạp, trầm tư một lúc sau đó nhấn nút màu đỏ.

Rất nhanh, người trung niên kia lại xuất hiện trong phòng.

- Phân phó đi xuống, phái người tiếp tục nhìn chằm chằm chuyện của Thái Hổ, nhớ kỹ, nhất định phải trành thật cẩn thận cho tôi, gió có thổi có lay gì, lập tức báo cho tôi biết!

Vương Hồng trầm giọng ra lệnh.

- Dạ. Hồng gia!

Người trung niên lĩnh mệnh đi ra khỏi phòng.

Nhìn thấy người trung niên rời đi, Vương Hồng châm một điếu thuốc lá đi tới sát bên cửa sổ, lại nhìn xuống khu phố tàu.

Lần này từng đạo thân ảnh dưới phố ở trong mắt hắn trở nên cực kỳ thân thiết.

Dưới ánh đèn, hắn phun ra một ngụm khói, khóe miệng hiện lên dáng tươi cười đắc ý:

- Đại ca, chỉ cần anh có thể giết chết tiểu súc sinh Trần Phàm, tôi sẽ an tâm ở lại Đông Nam Á làm vương gia, sau này tuyệt đối sẽ không nhúng chàm vào quốc nội một bước!

Giờ khắc này, Vương Hồng tựa hồ nhìn thấy được tương lai.

Nhưng bên trái là thiên đường, bên phải là địa ngục.

Kể từ khoảnh khắc Vương Hồng phái ra Huyết Thủ ám sát Trương Thiên Thiên cùng Điền Thảo, hắn đã chuyển hướng về phía bên phải!

*****

Vào buổi chiều, mặt trời còn chưa hoàn toàn rơi xuống mặt biển, ánh nắng chiều nhuộm đỏ phương tây, ánh nắng rơi xuống mặt biển, một mảnh rực rỡ ánh vàng.

Trên mặt biển, ngẫu nhiên có thể thấy được một con tàu vang tiếng còi đang di chuyển như một chiếc lá bồng bềnh.

Trên bãi tắm bờ biển, người ra tắm biển không hề giảm đi, ngược lại còn nhiều hơn.

Tất cả chỉ là vì thời tiết tại Bangkok thật sự quá nóng.

Thời tiết quá nóng đã biến Bangkok trở thành một lò lửa.

Bởi vì không chịu được ánh nắng chói chang, mọi người chỉ đành lựa chọn buổi chiều đi ra biển bơi lội thư giãn. -

Cơn gió muộn màng thổi qua mang theo hơi nóng làm người ta khó thể chịu nổi, Trần Phàm mặc một bộ quần áo mỏng đầy hoa văn đang đứng ngay ban công một biệt thự kiểu Âu cách bờ biển không xa ngắm nhìn cảnh mặt trời lặn, tâm tình vô cùng thả lỏng.

Mà một bên, Kroff toàn thân băng kín đang ngồi trên xe lăn, tay cầm kính viễn vọng ngắm nghía những mỹ nữ trong bộ áo tắm bikini, món đồ chơi bị băng kín bên dưới đang không ngừng bành trướng... tiếp tục bành trướng...

- Mẹ nó, tôi xin thề với thượng đế, chim nhỏ bị thương là chuyện thống khổ nhất trên thế giới!

Món đồ chơi ở dưới không ngừng bành trướng lập tức tạo ra hậu quả chính là Kroff cảm thấy đau đớn kịch liệt, rơi vào đường cùng hắn chỉ đành buông kính viễn vọng lải nhải mắng to.

Bên tai vang lên tiếng chửi mắng của Kroff, Trần Phàm đưa mắt nhìn Kroff đã có vẻ khá hơn nhiều sau hai ngày trị liệu, cười khổ nói:

- Kroff, tôi cam đoan, sau này anh nhất định sẽ chết trên bụng đàn bà.

- Ha ha. Đồ Tể thân ái, tôi cũng cho rằng như vậy.

Kroff lại ha ha cười, lại đau đớn hít sâu một hơi.

Trần Phàm nghĩ nghĩ, cầm chai rượu trên bàn trực tiếp đổ vào giữa hai đùi Kroff.

- Ngao... ngao... ngao...

Ngay sau đó, tiếng kêu như thoải mái lại như thống khổ của Kroff vang lên, thân hình không thể khống chế run rẩy.

- Gặp quỷ, Đồ Tể, anh... Anh không phải muốn tôi thể nghiệm hai thái cực băng hỏa sao?

Nhìn thấy món đồ chơi giữa hai đùi rụt trở về, Kroff cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cười hắc hắc nói.

- Ông... ông...

Vừa nói xong, không đợi Trần Phàm mở miệng, một điện thoại vệ tinh nằm trên bàn chợt chấn động lên.

Nghe được điện thoại reo lên, Kroff chìa bàn tay phải không bị băng bó cầm di động, mở máy.

- Ông chủ điển trai, tôi dựa theo phân phó của ngài giám thị Thủy Trúc bang, phát hiện tuy rằng Thái Hổ lựa chọn thủ đoạn lôi đình giết chết mấy đầu mục hắc đạo muốn phản bội, nhưng cả Thủy Trúc bang vẫn chia làm ba cỗ thế lực, ước chừng có một phần ba nhân số thoát khỏi sự khống chế của Thái Hổ.

Đầu bên kia điện thoại, thanh âm của Jeff thông qua vô tuyến điện chuẩn xác truyền vào trong tai Kroff.

- Jeff thông minh, hai chữ điển trai trong miệng mày là lời ca ngợi tốt nhất tao được nghe hôm nay.

Kroff toàn thân băng kín như xác ướp nhưng trên trán lại tuôn đầy mồ hôi. Kroff vui vẻ cười, sau đó trực tiếp kết thúc cuộc nói chuyện.

Hiển nhiên hắn cũng không muốn cho Jeff biết sự tồn tại của Trần Phàm.

- Đồ Tể thân ái, tên hỗn đản Thái Hổ tựa hồ đã làm chúng ta thất vọng. Hắn cũng không làm được như điều hắn nói, để cho Thủy Trúc bang ổn định lại. Hiện tại Thủy Trúc bang đã chia làm ba cỗ thế lực.

Kroff nói xong, trong con ngươi lộ ra vẻ lo lắng.

Hắn biết lần này Trần Phàm đến Đông Nam Á mục đích là vì tiêu diệt Phong Diệp cùng thế lực Thanh bang tại Đông Nam Á, trước đó tiện tay xử lý đám người Stern là vì Stern đã chơi lửa vào người.

Nguyên bản dựa theo kế hoạch của Trần Phàm, là muốn thông qua Thủy Trúc bang phát động công kích thế lực Thanh bang tại Đông Nam Á, bức bách Vương Hồng xin Tiết Hồ giúp đỡ, dẫn dụ Phong Diệp tới, sau đó lợi dụng lực lượng của Địa Ngục Hỏa dong binh đoàn tiêu diệt Phong Diệp, sau đó lại dùng thế tiến công như mưa rền gió dữ diệt trừ thế lực Thanh bang tại Đông Nam Á.

Hiện giờ Thủy Trúc bang chia năm xẻ bảy, làm Kroff cảm thấy sự tình phát triển có chút chệch hướng theo kế hoạch của Trần Phàm.

- Kroff, đại lục có một câu gọi là tâm thuật của đế vương. Cái gọi là tâm thuật đế vương chính là chỉ một điều, hoàng đế đem các đại thần đùa bỡn trong lòng bàn tay. Trên thực tế vô luận là một quốc gia hay một tổ chức, tâm thuật đế vương đều tồn tại, mà điều kiện tất yếu để nó tồn tại chính là có một đám đại thần vây quanh hoàng đế chuyển động.

Trần Phàm nhìn ánh hoàng hôn cuối cùng ở trời tây, thản nhiên nói:

- Đối với những đại thần kia mà nói, trong lòng có gây rối cũng tốt, đảm đương chó săn cũng vậy, tóm lại bọn hắn phải vây quanh hoàng đế chuyển động, chỉ có như vậy hoàng đế mới có thể thông qua đủ loại thủ đoạn đùa bỡn bọn hắn trong tay, do đó nắm giữ quyền sinh sát!

- Nếu những đại thần kia lập tức chết hết, hoàng đế sẽ không được chơi. Dù sao dưới tay hắn còn cần có người để làm việc, không có khả năng bất cứ chuyện gì cũng tự mình đi làm.

Trần Phàm tiếp tục nói:

- Tình cảnh của Thái Hổ chính là như vậy. Toàn bộ thủ hạ trung tâm của hắn đều chết hết, ở dưới tình hình này, hắn có khả năng làm chính là đưa lên đám thủ hạ mới. Làm như vậy tuy rằng có thể bảo trì được quyền lực của hắn nhưng không thể nào trở lại như trước.

- Đồ Tể, chẳng lẽ anh muốn nói cho tôi biết loại cục diện này anh đã đoán được?

Kroff nghe như lọt trong sương mù, nhưng vẫn hiểu được ý tứ của Trần Phàm.

Trần Phàm mỉm cười gật đầu:

- Cục diện này nếu so với kế hoạch của tôi càng thêm hoàn mỹ.

- Anh muốn nói, Thủy Trúc bang vừa loạn, không cần Thủy Trúc bang phát động tiến công, Thanh bang sẽ chủ động phóng ra?

Thân là trùm buôn lậu vũ khí lớn nhất nước Nga thậm chí là toàn cầu, mặc dù Kroff háo sắc, tính tình cổ quái nhưng chỉ số thông minh cũng không thấp.

Trần Phàm gật đầu:

- Đúng vậy. Vô luận là Tiết Hồ hay là Vương Hồng đều là kẻ tham lam, bọn hắn sẽ không chịu bỏ qua cơ hội này. Thanh bang luôn có thói quen vận dụng Phong Diệp đi chém giết tranh đoạt địa bàn.

Kroff cũng nở nụ cười:

- Cứ như vậy Phong Diệp sẽ chủ động đi vào Đông Nam Á, Đồ Tể, tôi rất hiếu kỳ, kế tiếp anh sẽ làm như thế nào đây?

- Phải biết rằng, mỗi lần Phong Diệp xuất động cũng không mang nhiều vũ khí bên mình, bọn hắn đến mục tiêu mới do người phụ trách Thanh bang địa phương cung cấp vũ khí.

Trần Phàm lạnh lùng cười:

- Chỉ cần nắm giữ hành tung của Phong Diệp, biết được địa điểm cùng thời gian bọn hắn lên bờ, lấy sức chiến đấu của Địa Ngục Hỏa giết chết bọn hắn so với giết chết một đám cừu còn dễ dàng hơn!

- Đồ Tể, ca ngợi anh, anh thật sự là quá âm hiểm, ha ha...

Kroff nghe xong chợt ngẩn ra, sau đó nở nụ cười quái dị.

Từ đêm xảy ra chuyện, Thái Hổ cũng không về sơn trang kia.

Sở dĩ hắn không về sơn trang, thứ nhất suốt hai ngày qua hắn đem toàn bộ tinh lực tiêu phí trong việc ổn định Thủy Trúc bang, lại thêm những gì đã phát sinh đêm đó điêu khắc thật sâu trong nội tâm của hắn, không sao xóa nhòa đi được.

Sợ hãi.

Hắn đối với việc cả tòa sơn trang biến thành tử thành đêm hôm đó, đã tràn ngập nỗi sợ hãi, hắn không muốn ở lại trong sơn trang, bởi vì thời khắc nào hắn cũng nhớ tới cảnh tượng địa ngục đêm hôm đó, nếu còn ở lại nơi đó, Thái Hổ luôn cảm thấy vong hồn của Stern cùng đám thủ hạ luôn vờn quanh bên cạnh hắn...

Trong một biệt thự khu nhà giàu Bangkok.

Thái Hổ cũng không gọi vưu vật khêu gợi tới biệt thự cùng hắn lăn trên giường lớn.

Hắn không có nhã hứng đó.

Bởi vì tuy rằng Trần Phàm tha cho hắn một mạng, nhưng lại hạ mệnh lệnh cho hắn: ổn định Thủy Trúc bang xong sau đó tuyên chiến với Thanh bang!

Hiện giờ, Thủy Trúc bang chia làm ba cỗ thế lực, hơn nữa lòng người cực kỳ không xong.

Hắn rơi vào nguy cơ trước nay chưa từng có.

Nhưng so sánh với việc tổn thất một bộ phận quyền lực mà nói, hắn càng thêm lo lắng Trần Phàm có thể vì vậy mà tiễn hắn xuống làm bạn với Stern hay không.

Ngay khi Thái Hổ kinh hồn táng đảm, không biết làm sao hướng Trần Phàm báo cáo kết quả thì điện thoại của hắn chợt vang lên.

Thanh âm khe khẽ vang lên rơi vào trong tai Thái Hổ, lại giống như sấm sét, làm hắn cả kinh nhảy dựng lại khỏi ghế.

Kiệt lực khống chế tâm tình của mình, Thái Hổ cầm lấy di động, là một dãy số xa lạ.

Là Đồ Tể sao?

Nghĩ đến hai ngày trước khi Trần Phàm rời đi sơn trang có nói sẽ gọi điện thoại cho mình, trái tim Thái Hổ treo cao trên cố họng, thậm chí ngừng thở.

Do dự một lúc, cuối cùng Thái Hổ nhận nghe điện thoại nhưng không hé răng.

- Thái Hổ.

Ngay sau đó, thanh âm làm cho hắn vĩnh viễn khó quên chợt vang lên.

Thanh âm truyền vào trong tai, Thái Hổ chỉ cảm thấy lông tơ cả người chợt dựng lên, một cảm giác sợ hãi tận sâu trong linh hồn trong nháy mắt chiếm cứ thân thể hắn, thế cho nên bàn tay cầm điện thoại của hắn không thể khống chế run rẩy lên.

- Đồ Tể tiên sinh tôn... tôn quý, chào ngài.

Dù khẩn trương sợ hãi tới cực điểm, nhưng Thái Hổ không có dũng khí cúp điện thoại, mà run rẩy mở miệng.

Đầu bên kia điện thoại, Trần Phàm nhận thấy được vẻ sợ hãi toát ra trong giọng nói của Thái Hổ, hắn biết hôm nay Thái Hổ đã sợ hắn tới tận xương tủy, nhưng vì để cho Thái Hổ hoàn toàn thần phục hắn. Trần Phàm vẫn dùng loại ngữ khí trầm thấp nói:

- Thái Hổ, mày thật làm cho tao thất vọng rồi.

Phốc thông!

Bên tai vang lên lời nói của Trần Phàm, Thái Hổ lập tức xụi lơ ở trên mặt đất, cả người không ngừng run rẩy.

- Nhưng... Thái Hổ, tao còn có thể cho mày một lần cơ hội.

Trần Phàm biết nếu còn tiếp tục uy hiếp, chỉ sợ ngay cả dũng khí nghe điện thoại Thái Hổ cũng không còn, vì thế đột nhiên chuyển giọng.

Tao còn có thể cho mày thêm một cơ hội!

Giờ khắc này, Thái Hổ chỉ cảm thấy đây là một câu nói êm tai nhất trên thế giới, hắn có loại cảm giác như từ địa ngục về đến thiên đường.

Nỗi sợ hãi khôn cùng nháy mắt biến mất trên mặt Thái Hổ, chỉ còn lại vẻ kích động không gì sánh kịp:

- Đồ Tể tiên sinh tôn... tôn quý, cảm ơn ngài cho tôi thêm một lần cơ hội! Tôi cam đoan lần này tôi tuyệt đối sẽ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ ngày giao cho tôi!

- Trước mắt Thủy Trúc bang của mày đã bị chia năm xẻ bảy, Thanh bang hẳn sẽ thừa dịp này mà động thủ.

Trần Phàm nghiêm mặt nói:

- Hơn nữa sẽ vận dụng Phong Diệp!

Phong Diệp.

Nghe được hai chữ này, trái tim Thái Hổ đột nhiên trầm xuống, hắn biết rõ sự đáng sợ của Phong Diệp.

- Nghĩ biện pháp điều tra thời gian cùng địa điểm đổ bộ của Phong Diệp.

Trần Phàm trầm giọng nói.

Thái Hổ vội cung kính trả lời:

- Xin ngài yên tâm, tôi cam đoan sẽ không làm ra sai lầm gì!

- Theo tao được biết, mỗi lần Phong Diệp xuất động, nhập cư trái phép đều thông qua đầu rắn trong Thanh bang.

Trần Phàm lạnh lùng nói:

- Mày xác định mày có thể lấy được tin tức chuẩn xác?

- Đồ Tể tiên sinh tôn quý, Phong Diệp luôn luôn là đối tượng mà tôi canh phòng rất cẩn mật. Vì phòng ngừa Phong Diệp đột nhiên xuất hiện ở Thái Lan, tôi đã bỏ rất nhiều thời gian sắp xếp một cây đinh trong tổ chức nhập cư trái phép của Thanh bang, chỉ cần Phong Diệp vừa xuất động tôi lập tức có thể thu được tin tức.

- Tao chờ tin của mày.

Trần Phàm nói xong liền cúp điện thoại.

- Đô... đô...

Bên tai vang lên tiếng đô đô, ánh mắt Thái Hổ chợt lóe ra, trong lòng bỗng nhiên tràn ngập một ý niệm điên cuồng: Đồ Tể muốn đích thân ra tay đối phó Phong Diệp!

Hiểu được điểm này, Thái Hổ kích động tới mức thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.

Hắn từng chứng kiến được thực lực chân chính của Trần Phàm, có đủ một vạn lý do tin tưởng: Bangkok sẽ trở thành mộ địa của tổ chức PhongDiệp!

*****

Hoàng hôn trôi qua, màn đêm buông xuống, ánh đèn neon sáng lên bao phủ Bangkok nóng bức, đứng dưới tòa nhà cao tầng, nhìn lên sao trời, mơ hồ có thể nhìn thấy trên bầu trời nối lơ lửng một tầng nhiệt khí, cả tòa thành thị giống như một lò lửa.

Ban đêm vừa đến, khu phố tàu liền trở nên náo nhiệt, du khách thưởng thức xong cảnh sắc ban ngày của Bangkok, đến buổi tối lại cùng nhau đến khu phố tàu, hoặc là mua sắm, hoặc là ăn uống, có khi lại thể nghiệm phục vụ đặc thù.

Những người bán hàng cũng biết sau khi màn đêm buông xuống, sinh ý sẽ tăng cao, vì thế càng ra sức lớn tiếng rao hàng.

Mà những cô gái làm nghề buôn bán xác thịt lại càng thêm lớn mật, họ ngồi đầy hai bên đường, liếc mắt đưa tình, phơi bày da thịt, còn có người dang rộng hai chân, đủ loại khoe khoang phong tao liên tục được bày ra không ngớt.

Thậm chí còn có cả những cô gái không mặc cả quần lót, giống như hướng vào du khách kêu to: Đến đây đi, có tiền liền mở cửa, mở cửa liền thoải mái, cảm thụ sẽ hoàn toàn khác hẳn...

Ngay khi cuộc sống về đêm càng lúc càng náo nhiệt, được xưng ông trùm khu phố tàu, người nắm quyền Thanh bang tại Đông Nam Á Vương Hồng đang ngồi trong phòng ăn, vừa hưởng dụng bữa tối vừa thưởng thức cảnh đêm Bangkok, sắc mặt cực kỳ thích ý.

Trên chiếc bàn bát tiên thật lớn, bày đầy đủ sơn trân hải vị, hơn nữa toàn bộ đều được nấu nướng từ tay đầu bếp nổi danh quốc nội!

Đây cũng không phải nói thức ăn được đưa tới từ quốc nội, mà là do Vương Hồng trước khi đến Bangkok đã dẫn theo bốn đầu bếp, món cay Tứ Xuyên, đồ ăn tương, món ăn Quảng Đông... những đầu bếp kia đều có thể làm ra, hơn nữa còn dựa theo tiêu chuẩn bên quốc nội.

- Hồng gia, trước mắt đã có thể khẳng định Thủy Trúc bang chia làm ba cỗ thế lực, tuy rằng Thái Hổ nắm giữ đại bộ phận quyền lực nhưng lòng người bất ổn. Hai đầu mục tự lập lại là loại người liều lĩnh trẻ tuổi, thủ hạ đối với bọn hắn tuyệt đối nói gì nghe nấy...

Ngay khi Vương Hồng vừa dùng cơm vừa thưởng thức cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, hộ vệ của hắn đứng ngay cửa phòng ăn dùng ngữ khí cung kính hội báo.

Nhưng không đợi người trung niên hội báo xong, Vương Hồng cầm khắn tay thêu kim hoa lau miệng, chậm rãi xỉa răng nói:

- Không phải nói gì nghe nấy, mà là người trẻ tuổi luôn xúc động cùng nhiệt huyết, mù quáng đi theo người mà họ tự nhận là người mạnh trong lòng họ.

- Hồng gia nói rất đúng.

Người trung niên vội vàng phụ họa.

Vương Hồng châm một điếu thuốc lá, thể nghiệm một phen, sau đó đứng dậy nói:

- Đi kết nối điện thoại internet, là thời điểm yêu cầu người với Tiết Hồ.

- Dạ. Hồng gia.

Người trung niên gật đầu lĩnh mệnh, nhưng cũng chưa đi ra ngoài trước mà mở cửa, chờ Vương Hồng đi ra mới đi theo phía sau Vương Hồng.

Mấy phút sau, Vương Hồng đi vào đại sảnh, ngồi trên chiếc ghế được thiết kế mô phỏng theo thời cổ đại, chờ người trung niên kết nối điện thoại.

Rất nhanh, điện thoại chuyển được, Tiết Hồ trong bộ quần áo Đường trang hiện lên màn hình, trong tay cầm chiếc tẩu thuốc trị giá mấy trăm ngàn, sắc mặt vẫn âm trầm như trước.

Nhìn thấy Tiết Hồ xuất hiện, Vương Hồng khẽ khom người nói:

- Đại ca.

- A Hồng, ông liên hệ tôi chẳng lẽ tình huống bên kia đã rõ ràng?

Tiết Hồ thản nhiên hỏi.

Thân là người phụ trách Thanh bang Đông Nam Á, Vương Hồng tự nhiên biết cho tới nay Tiết Hồ vẫn sắp xếp người của mình bên Đông Nam Á, hơn nữa hắn còn biết người kia là ai.

Bởi vì luôn luôn không đợi được cơ hội soán quyền, cho nên hắn cũng chưa xử lý người này, chỉ âm thầm để ý.

Lúc này nghe được Tiết Hồ nói như thế, trong lòng Vương Hồng không khỏi cười thầm, Tiết Hồ đã biết được tin tức mà còn giả vờ hồ đồ.

Tuy rằng trong lòng hắn biết hiện tại Tiết Hồ đã sớm rõ trạng huống bên Bangkok, nhưng Vương Hồng cũng sẽ không vạch trần mà chi tiết nói:

- Phải, đại ca.

- Hai ngày trước trong trận sống mái làm cho Thái Hổ tổn thất toàn bộ thủ hạ trung tâm, bên trong Thủy Trúc bang đã biến thành năm bè bảy mảng. Tuy rằng Thái Hổ đã làm ra đối sách trong thời gian ngắn, vẫn có thể nắm được hai phần ba thế lực, bất quá lòng người đã bất ổn.

Nói tới đây, Vương Hồng dừng lại một chút tiếp tục nói:

- Cá nhân tôi cho rằng đây là cơ hội trời cho. Chỉ cần lúc này chúng ta chủ động phóng ra, bên Thái Hổ tuyệt đối sẽ biến thành một đống cát vụn, căn bản không phải là đối thủ của chúng ta! Mặt khác hai tên đầu mục tự lập tuy rằng có gan, ngoan độc nhưng vẫn còn quá trẻ tuổi, có dũng vô mưu, không đủ gây hoạn. Chỉ cần chúng ta đánh tan Thủy Trúc bang, chiếm cứ địa vị chủ đạo trong hắc bang Thái Lan, bằng vào tầm quan trọng của Bangkok cùng Thái Lan trong Đông Nam Á, như vậy muốn làm bá chủ Đông Nam Á sẽ là chuyện không khó khăn.

- A Hồng a, bất kể như thế nào mà nói, chúng ta đối với người Thái Lan mà nói chỉ là người đến từ bên ngoài.

Tiết Hồ nhẹ nhàng cười:

- Cho nên vô luận là cảnh sát Thái Lan hay là hắc bang khác, cũng sẽ không cho phép Thanh bang hoàn toàn nắm quyền lực!

- Hồi đại ca, về chuyện này tiểu đệ đã sớm có suy nghĩ.

Vương Hồng tựa hồ đoán được Tiết Hồ sẽ nói như vậy, cũng không hề cảm thấy kinh ngạc, vẻ mặt tự tin nói:

- Chúng ta không phải hoàn toàn tiêu diệt Thủy Trúc bang, mà làm Thủy Trúc bang bị tổn tướng, trở thành con rối của chúng ta!

- Ân. ý nghĩ này không tệ.

Tiết Hồ nhàn nhạt cười, theo sau thân hình đột nhiên nghiêng tới trước, dùng một loại giọng điệu không cho phép phản kháng nói:

- A Hồng, tôi ở Thái Lan vừa lúc có bồi dưỡng vài người, bọn họ đều là người bản thổ Thái Lan, sau khi chuyện thành công, cứ giao cho bọn hắn đi nắm con rối Thủy Trúc bang đi.

Lộp bộp!

Nghe được Tiết Hồ vừa nói như thế, trong lòng Vương Hồng không khỏi lộp bộp.

Phía trước tuy rằng hắn luôn miệng dạ thưa, lại nói con rối của chúng ta nhưng trên thực tế chính là con rối của hắn!

Mà lúc này Tiết Hồ đã rõ ràng biểu lộ hắn muốn con rối kia là của hắn!

- Như thế nào? A Hồng, ông không cùng cái nhìn với tôi sao?

Tiết Hồ hừ lạnh nói.

Vương Hồng mỉm cười lắc đầu:

- Tự nhiên không phải, nếu như a Hồng đã hướng đại ca biểu lộ trung tâm, như vậy hết thảy tự nhiên phải nghe theo đại ca an bài.

- Tốt.

Tiết Hồ gõ tẩu thuốc, hùng hồn nói:

- Ngày mai sẽ có sáu mươi thành viên Phong Diệp từ Hong Kong đi máy bay đến Singapore, sau đó từ Singapore nhập cư trái phép tới Thái Lan. Ông chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón đi.

Sáu mươi người?

Nghe được mấy chữ này, trong lòng Vương Hồng nhảy dựng.

Bản thân hắn là người phụ trách Thanh bang Đông Nam Á, và còn là đại trưởng lão của Thanh bang.

Hắn luôn luôn không dám soán quyền chính là vì kiêng kỵ Phong Diệp!

Có thể nói, hắn hiểu biết về Phong Diệp ở trong cả Thanh bang e rằng chỉ thua Tiết Hồ.

Trong ký ức của hắn, Phong Diệp trong tay Tiết Hồ tổng cộng chỉ có tám mươi người, lần này một lần phái ra sáu mươi thành viên, đủ để tỏ rõ Tiết Hồ muốn quyết tâm khuếch trương thế lực tại Đông Nam Á!

- A Hồng, ông đừng chê ít người, vốn đại ca còn định cho Phong Diệp dốc toàn bộ lực lượng, nhưng hai mươi người còn lại vẫn còn có chỗ trọng dụng khác.

Tiết Hồ trầm giọng nói:

- Sáu mươi thành viên Phong Diệp, dùng một đêm huyết tẩy hắc đạo Bangkok, đánh cho Thủy Trúc bang rối loạn, không tồn tại vấn đề gì chứ!

- Đại ca minh giám!

Vương Hồng liền vỗ mông ngựa, nhưng trong lòng lại âm thầm đoán: Chẳng lẽ Tiết Hồ lưu lại hai mươi thành viên Phong Diệp là vì đối phó tiểu súc sinh của Trần gia?

Giống như xem thấu ý nghĩ của Vương Hồng, khóe miệng Tiết Hồ hiện lên độ cong đắc ý.

Đối với việc dùng một kích giết chết Trần Phàm, hắn sẽ không nói rõ cho bất luận kẻ nào!

Ngay khi hắc đạo Đông Nam Á gió giục mây vần, bầu không khí học tập trong trường đại học Đông Hải tăng vọt chưa từng có.

Tất cả chuyện này chỉ vì đã sắp hết học kỳ, đã gần tới cuộc thi cuối kỳ.

Đối với rất nhiều sinh viên mà nói, bọn họ có thể nói chuyện yêu đương, chơi game, trốn học... nhưng khi gặp phải cuộc thi, bọn họ cũng hoàn toàn khởi dậy toàn bộ tinh thần.

Dù sao không người nào nguyện ý bị ở lại lớp.

Bị ở lại lớp sẽ không lấy được chứng minh học vị.

Đây đối với những sinh viên bình thường không có bối cảnh mà nói là trí mạng.

Cho dù dứt bỏ quan hệ với Trần Phàm, nói riêng về danh khí của cha mẹ Trương Thiên Thiên ở tại Đông Hải thậm chí ở vùng Tam Giác Châu Trường Giang, gia thế bối cảnh của Trương Thiên Thiên tuy rằng không thể so sánh với hồng sắc gia tộc chính tông hoặc là cán bộ cao cấp, nhưng cũng không quá kém cỏi. :

Nhưng trước kỳ thi học kỳ, Trương Thiên Thiên cũng giống như toàn bộ những sinh viên bình thường, ôm sách giáo khoa ở trong phòng học tự học.

Nếu như ở học kỳ đầu tiên Trương Thiên Thiên xuất hiện trong phòng tự học tuyệt đối sẽ khiến oanh động cực lớn, bất quá cho tới bây giờ, cơ hồ toàn bộ các sinh viên đều đã thích ứng với sự thay đổi của nàng, cũng đã thói quen nhìn thấy nàng luôn luôn ôm một ít sách nói về quan trường.

Vào lúc chín giờ, Trương Thiên Thiên mỉm cười tạm biệt các bạn học xung quanh, sau đó ôm quyển "Chu Quán Cơ giảng thoại thực lục" rời khỏi phòng học.

- Trương Thiên Thiên.

Ngay khi Trương Thiên Thiên vừa đi ra khỏi phòng học, một nam sinh viên anh tuấn cao lớn từ phía sau đuổi theo nàng, sắc mặt hơi có vẻ kích động.

Trương Thiên Thiên dừng bước, nhìn thoáng qua nam sinh anh tuấn cao lớn, trong ánh mắt không còn vẻ cao cao tại thượng, mà đã tràn ngập hương vị bình dị gần gũi, khóe miệng hiện lên dáng tươi cười:

- Chào anh. Trương Nhạc đồng học, có chuyện gì sao?

- Trương Thiên Thiên, tôi thích cô.

Nam sinh viên tên Trương Nhạc lấy hết dũng khí, có vẻ thấp thỏm bất an nhìn Trương Thiên Thiên, hỏi:

- Làm bạn gái của tôi nhé, được không?

- Thật xin lỗi, tôi đã có người yêu.

Trương Thiên Thiên mỉm cười lắc lắc đầu, từ sau khi nàng thay đổi, nàng đã không nhớ rõ đã bao nhiêu lần nàng được nam sinh viên theo đuổi, mỗi một lần nàng cũng không lấy bộ dạng cao cao tại thượng cự tuyệt như ngày xưa, mà là tận lực biểu hiện lòng chân thành khi từ chối của mình.

Bởi vì nàng hiểu được mùi vị khổ sở khi bị cự tuyệt!

- A.

Trương Nhạc nghe được lời nói của Trương Thiên Thiên, vẻ mặt xấu hổ nhất thời không biết nên nói như thế nào.

Trương Thiên Thiên lại áy náy cười cười với Trương Nhạc, sau đó ôm sách giáo khoa, trong biểu tình tiếc nuối của Trương Nhạc, càng lúc càng đi xa.

- Anh ấy thật lâu không tới trường học, nhất định bề bộn rất nhiều việc đi? Không biết đang làm gì nữa?

Khi Trương Thiên Thiên đi ngang qua ký túc xá của Trần Phàm, nhịn không được nhìn lên trên, trong lòng tự thầm hỏi chính mình.

Tuy rằng thật muốn biết trạng huống hiện tại của Trần Phàm, nhưng Trương Thiên Thiên cũng không gọi điện cho hắn, mà vẻ mặt thật bình tĩnh thu hồi ánh mắt.

Trong bất tri bất giác, nàng đã học được sự chờ đợi.

Nàng không biết, người thanh niên mà nàng thầm mến sâu sắc kia, vì nàng cùng Điền Thảo, trùng quan nhất nộ vì hồng nhan, tất phải huyết tẩy Đông Nam Á!

Crypto.com Exchange

Chương (1-604)