Truyện ngôn tình hay

Truyện:Cực Phẩm Thiên Vương - Chương 458

Cực Phẩm Thiên Vương
Trọn bộ 604 chương
Chương 458: Máu nhuộm Đông Nam Á! (4)
0.00
(0 votes)


Chương (1-604)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Màn đêm tĩnh lặng như nước, ánh trăng dịu dàng lan tỏa, trên mặt biển lấp lánh những tia sáng gợn sóng lăn tăn, một con thuyền đánh cá giống như một chiếc lá phiêu đãng ngoài khơi, gió biển thổi qua, sóng biển vỗ lên mạn thuyền phát ra những chuỗi thanh âm trầm đục, phá vỡ bầu không khí im lặng ở trong đêm tối.

Dưới trời sao, vài tên đại hán đứng ngay trên boong thuyền đánh cá, đón gió biển thổi tới, ngắm nhìn Bangkok đèn đuốc sáng trưng phía xa xa.

Trong mơ hồ, bọn hắn có thể nhìn thấy ánh đèn lóe lên ở bến tàu xa xa, từng chiếc từng chiếc tàu hàng không ngừng ra ra vào vào, thanh âm còi hơi làm cho người ta có loại cảm giác mờ ảo.

- Lãnh Phong huynh đệ, thêm một lát là có thể lên bờ rồi.

Trên boong, một gã đàn ông trung niên râu quai nón dùng ngữ khí cung kính hướng một gã đại hán toàn thân tản ra khí tức băng sương đứng bên cạnh, nói:

- Vì cam đoan không lộ tin tức, căn cứ theo Hồng gia an bài, sau khi các anh lên bờ thì không được vào ở trong khách sạn. Hồng gia sẽ phái người đưa các anh tới một địa phương bí mật.

- Ưm.

Gã đại hán tên gọi là Lãnh Phong sắc mặt không chút thay đổi gật gật đầu.

Mắt thấy Lãnh Phong không có ý tứ muốn nói chuyện, gã trung niên vốn là một trong những địa đầu xà của Thanh bang ở Đông Nam Á cũng không nói thêm lời nào, mà biết điều lui vào trong khoang thuyền.

Đây không phải lần đầu tiên hắn phục vụ cho người của Phong Diệp, ngược lại hắn giúp Phong Diệp nhập cư trái phép vài lần, nên cũng hiểu rõ ràng, tuy rằng trong tay thành viên Phong Diệp không có quyền lực gì quá lớn, nhưng lại là một đám người được tín nhiệm nhất dưới trướng của chưởng môn Tiết Hồ, hơn nữa còn là nhóm người có sức chiến đấu khủng bố nhất bên trong Thanh bang!

Thân phận như vậy, làm cho người phụ trách của Thanh Bang ở bất cứ khu nào, khi đối diện với Phong Diệp cũng đều phải lộ ra biểu tình hèn mọn lấy lòng.

Một mảnh lá phong, một chiếc đầu người.

Mỗi một thành viên của Phong Diệp đều có được niềm kiêu ngạo riêng, mà không thành viên nào trong Thanh bang có được!

Huống chi gã trung niên cũng hiểu rõ ràng, lần này người dẫn đội là Lãnh Phong, là đầu mục số hai trong Phong Diệp, giá trị vũ lực chỉ đứng sau đại đầu mục Phong Diệp cùng Huyết Thủ mà thôi.

Người trung niên này vốn không hề biết, thân là người đứng hàng thứ hai trong Phong Diệp, Huyết Thủ đã chết, chết trong tay Long Nữ, Lãnh Phong đã lật đổ địa vị của Huyết Thủ, để trở thành người đứng thứ hai trong tổ chức Phong Diệp, vô luận thực lực cá nhân hay quyền lực chỉ ở dưới Phong Diệp.

- Phong ca, anh nói Tiết gia nghĩ như thế nào vậy, đối phó với một Thủy Trúc bang đã chia năm xẻ bảy mà phải vận dụng nhiều người trong tổ chức chúng ta như thế, còn phái cả Phong ca đi nữa, theo tôi thấy, quả thật là muốn dùng pháo cao xạ bắn muỗi, không biết trọng dụng nhân tài.

Nhìn thấy gã trung niên lui vào trong khoang thuyền, một gã thành viên Phong Diệp có chút nghi hoặc nói.

Lãnh Phong nghe vậy liền quay đầu lạnh lùng nhìn thoáng qua thủ hạ của mình, dùng một loại ngữ khí băng sương nói:

- Tiết gia cho nhiều người đến Đông Nam Á không chỉ đơn giản là vì đối phó Thủy Trúc bang. Thủy Trúc bang chỉ là đối tượng bị đả kích đầu tiên, kế tiếp chính là hắc bang tại Malaysia. Philippines!

- Xem ra lần này Tiết gia tính toán chơi lớn, cho Thanh bang chúng ta khuếch trương thế lực tại Đông Nam Á rồi.

Một gã thành viên khác cảm thán.

Lãnh Phong không mở miệng.

- Phong ca, cho dù là như vậy, chúng ta cũng không cần xuất động nhiều người như vậy chứ?

vẫn là thành viên mở miệng đầu tiên nghi hoặc nói tiếp:

- Tiết gia không phải tính toán đợi đến hoạt động giao lưu trong ngày Hong Kong được trao trả đại lục mà động thủ với tên họ Trần sao? Theo tôi thấy, họ Trần mới là bộ xương cốt khó cắn hơn nhiều!

- Ngu xuẩn!

Lãnh Phong không chút khách khí nói:

- Đối phó tên họ Trần, Tiết gia tính toán thực hiện ám sát. Nhân số quá nhiều không khỏi sẽ làm bại lộ tin tức, bất lợi với kế hoạch, huống hồ với thực lực của đại ca cùng hai mươi huynh đệ khác trợ giúp, lại thêm tên họ Trần hoàn toàn không đề phòng, thực hiện ám sát thì cho dù họ Trần kia có là Long Nha cũng vô lực xoay chuyển trời đất!

- Đúng vậy, nghe nói Phong Diệp đại ca đã được bài danh trước hai mươi trong bảng sát thủ, cá nhân tôi cảm thấy dù Phong Diệp đại ca cùng tên họ Trần một đối một cũng có thể giết chết hắn, huống chi là ám sát?

- Tốt lắm. Tiết gia yêu cầu tuyệt đối giữ bí mật chuyện này, chờ lên bờ cũng tuyệt đối không được tiếp tục đề cập tới, hiểu chưa?

Lãnh Phong nhíu nhíu mày, không biết bởi vì thực lực yếu hơn Phong Diệp nên hắn không thoải mái, hay là thật lo lắng Vương Hồng biết được kế hoạch Tiết Hồ muốn ám sát Trần Phàm.

- Hiểu được, khi lên bờ chúng ta chỉ giết người, ăn cơm, ngũ, chỉ làm ba việc này.

Vài tên tâm phúc của Lãnh Phong cùng thốt lên, khóe miệng lộ ra dáng tươi cười khinh miệt.

Theo bọn hắn xem ra, với lực chiến đấu của bọn hắn, giết những thành viên hắc đạo bình thường giống như giết gà!

Cùng lúc đó, khoảng cách bến cảng chừng hai mươi cây số trên một ngọn hải đăng.

Trần Phàm mặc một bộ quần áo màu đen, tay cầm kính viễn vọng nhìn ban đêm, nhìn ra mặt biển đen nhánh xa xa, tìm kiếm chiếc thuyền đánh cá chờ đám người Lãnh Phong.

- Thái Hổ, mày xác định tin tức của mày không có vấn đề?

Nhìn ra xa chốc lát, Trần Phàm lại nhìn đồng hồ, vẫn không phát hiện tung tích thuyền đánh cá. Hắn quay đầu lại nhíu mày nhìn vẻ mặt kinh hồn táng đảm của Thái Hổ hỏi.

Dù Trần Phàm đã cam đoan nếu Thái Hổ làm việc thành công, thì có thể tha cho hắn khỏi chết.

Nhưng những gì phát sinh đêm hôm đó đã gây ấn tượng thật khủng khiếp cho Thái Hổ, thế cho nên hắn đã sợ hãi Trần Phàm đến tận xương tủy, không chút phai mờ, đêm nay dựa theo yêu cầu của Trần Phàm, hắn bỏ rơi người theo dõi bí mật đi gặp Trần Phàm. Thái Hổ đã luôn luôn đề phòng lo lắng, sợ Trần Phàm sẽ tiễn hắn xuống địa ngục đi làm bạn với đứa con của U Linh Stern.

Trong tâm tình sợ hãi cùng khẩn trương, Thái Hổ tuy rằng không biết vì sao Trần Phàm phải tự mình mang theo hắn đến địa phương Phong Diệp sẽ lên bờ, tuy nhiên hắn không dám hỏi mà cung kính đứng phía sau Trần Phàm, giống như một cây cọc gỗ, chính xác ra là một cây cọc gỗ run rẩy.

Nghe được Trần Phàm mở miệng, trong lòng Thái Hổ chợt lộp bộp, cả người run lên vội vàng trả lời:

- Xin ngài yên tâm, tình báo của tôi tuyệt đối sẽ không làm lỗi.

- Chỉ hi vọng như thế, nếu không dù là thượng đế cũng không thể nào cứu được mày.

Trần Phàm nhíu mày, đem kính viễn vọng đưa cho Địa Ngục Xà đang đứng bên cạnh.

Đối mặt lời uy hiếp trắng trợn của Trần Phàm, Thái Hổ sợ tới mức hai chân mềm nhũn, cuối cùng cắn chặt môi, bị đau đớn kích thích nên không đến nỗi xụi lơ trên mặt đất, mà Địa Ngục Xà giữ im lặng cầm lấy kính viễn vọng nhìn ra biển.

Bản thân là thành viên nữ tính duy nhất trong Địa Ngục Hỏa, địa vị của Địa Ngục Xà trong dong binh đoàn cũng không thấp, hơn nữa thực lực lại khủng bố tới cực điểm.

Một giây, hai giây, ba giây...

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Thái Hổ không ngừng đưa tay nhìn thời gian, trên trán đã tuôn mồ hôi đầm đìa, nhưng hắn cũng không dám đưa tay lau, mà càng ngày càng khẩn trương.

- Đồ Tể tôn quý, bọn hắn đã đến.

Đột nhiên. Địa Ngục Xà buông kính viễn vọng, cung kính nói với Trần Phàm.

Đến rồi?

Nghe được lời nói của Địa Ngục Xà, Thái Hổ liền có cảm giác như từ địa ngục trở lại thiên đường, hắn lau mồ hôi chảy trên trán, vội vàng chụp lấy kính viễn vọng, quả nhiên nhìn thấy trên mặt biển xuất hiện con thuyền đánh cá đang chạy về hướng tây của ngọn hải đăng.

Căn cứ tin tức Thái Hổ nghe được, đám người Phong Diệp ngồi thuyền đánh cá sẽ lên bờ ở một địa phương phía tây cách tháp hải đăng chừng một cây số.

Dám lên bờ ở khoảng cách gần tháp hải đăng như thế, điều này tự nhiên do Vương Hồng dùng tiền để mua đường thuận lợi.

Nhưng ở một giờ trước, nhân viên công tác của tháp hải đăng đã bị đánh ngất xỉu.

Nguyên bản Địa Ngục Xà muốn giết luôn hai nhân viên kia, nhưng bị Đồ Tể ngăn cấm.

Vì thế Địa Ngục Xà buồn bực hồi lâu.

Ở trong trí nhớ của nàng, Đồ Tể là một ma đầu giết người không sớm tay, không hề có chút lòng nhân từ nào.

Nàng không biết, hiện giờ Trần Phàm không còn là Đồ Tể ngày xưa chỉ vì báo thù cho Lưu Mãnh mà bất chấp tất cả, tàn sát sạch sẽ Huyết sắc Luyện Ngục.

Hiện tại trong từ điển của hắn, không chỉ có từ giết chóc!

Lời nói của Địa Ngục Xà không chỉ làm cho Thái Hổ nhẹ nhàng thở ra, dù là Trần Phàm cũng yên tâm.

Đối với Trần Phàm mà nói, bố trí mai phục, không để thành viên Phong Diệp hay biết, toàn bộ tiêu diệt sạch sẽ, đây là kết quả lý tưởng nhất mà hắn muốn.

Dù sao qua khỏi cơ hội này sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Một khi mất đi cơ hội này, thành viên Địa Ngục Hỏa muốn chém giết sáu mươi thành viên Phong Diệp như giết cừu, cơ bản là chuyện không thể nào.

Giữ im lặng tiếp lấy kính viễn vọng của Địa Ngục Xà, Trần Phàm nhìn thoáng qua thuyền đánh cá trên mặt biển, cầm lấy vô tuyến điện trầm giọng nói:

- Kuka, nghe được trả lời.

- Kuka thu được, Đồ Tể tôn quý, mời nói.

- Mục tiêu đã sắp tiếp cận bờ biển, để cho người của anh chuẩn bị sẵn sàng động thủ, chờ sau khi bọn hắn toàn bộ lên bờ thì động thủ, nhớ lưu lại một nhân chứng sống.

- Kuka hiểu được!

Nghe được câu trả lời của Kuka. Trần Phàm không nói thêm lời nào, lập tức cúp điện thoại.

- Thái Hổ, từ giờ trở đi, mày dùng kính viễn vọng nhìn chằm chằm con thuyền kia, thẳng đến khi chiến đấu chấm dứt.

Sau khi cúp điện thoại, Trần Phàm quay đầu ra lệnh cho Thái Hổ.

Trong lòng Thái Hổ cả kinh, lại không dám phản bác mà cung kính gật đầu:

- Dạ, Đồ Tể tiên sinh.

- Hô... hô...

Vừa nói xong. Thái Hổ thấy Trần Phàm không nói thêm lời nào, không dám chậm trễ, vội vàng giơ lên kính viễn vọng.

Nhìn vẻ mặt khẩn trương lo lắng của Thái Hổ cùng biểu tình hoảng sợ, Trần Phàm cũng giơ lên kính viễn vọng.

Sở dĩ hắn mang Thái Hổ tới nơi đây, thứ nhất là vì phòng ngừa tình huống có biến. Nếu Thái Hổ ở bên người, đúng lúc có thể lấy được tin tức, lại thêm nếu tình huống không phát sinh biến hóa, để Thái Hổ tự mình nhìn thấy trường hợp Địa Ngục Hỏa huyết tẩy Phong Diệp, có thể làm trong lòng Thái Hổ càng thêm sợ hãi, hoàn toàn tận tâm cùng trung thành với hắn.

Ngay khi Trần Phàm cùng Thái Hổ đồng thời giơ lên kính viễn vọng, Địa Ngục Xà vốn là tay súng bắn tỉa cực mạnh trong Địa Ngục Hỏa lại im lặng kéo chiếc túi bao phủ súng ngắm, cực nhanh ghép lại thành cây súng bắn tỉa thật hoàn chỉnh.

Sau đó, Địa Ngục Xà đặt súng ngắm lên cửa sổ, điều chỉnh thử một phen, xác định không có gì sai lầm, liền chăm chú ngắm bắn.

- Kuka, thuyền đánh cá đang cập bờ. Chuẩn bị chiến đấu!

Một lúc sau, Địa Ngục Xà lạnh lùng mở miệng, lực chú ý tập trung cao độ.

Thân là tay súng bắn tỉa, nàng ngoại trừ phải tiêu diệt cá lọt lưới, mà còn đảm nhiệm vị trí hoa tiêu, vì thế nàng nhanh chóng truyền lại tin tức cho đám người Kuka.

Mệnh lệnh vừa phát ra, tâm thần Thái Hổ khẩn trương.

Đối với hắn mà nói, kế tiếp là một hồi thịnh yến giết chóc.

Dưới ánh đèn, sắc mặt Trần Phàm thực bình tĩnh, tâm lặng như nước.

Bởi vì đối với Đồ Tể, đây chỉ là một trò chơi nhà chòi con nít mà thôi!

*****

Ngay khi Địa Ngục Xà vừa hạ mệnh lệnh, chiếc thuyền đánh cá màu đen trên biển đã giảm tốc độ.

Trên con đường đất cách bờ biển ước chừng năm mươi thước, có mười hai chiếc xe hơi đang đỗ, đều là loại xe thương vụ, cũng không xa hoa, còn có thể chở được nhiều người.

Trên bờ biển, thủ hạ Vương Hồng phụ trách tiếp ứng đang chờ đợi đã lâu.

Đầu lĩnh là một đại hán đầu trọc, trong tay hắn cũng đang cầm một kính viễn vọng.

Nhì thấy thuyền đánh cá gần tiếp cận bờ biển, gã đại hán đầu trọc trầm giọng nói:

- Bọn hắn đã đến, ám hiệu!

Nghe được lời nói của gã, một gã thủ hạ đứng bên cạnh không nói lời nào, cầm lấy đèn pin chiếu sáng lên, lại tắt, liên tục ba lần.

- Là huynh đệ của chúng ta.

Trên boong thuyền đánh cá, người trung niên nhìn thấy ám hiệu, vội vàng nói với Lãnh Phong.

Nhìn bóng người cùng ánh sáng lướt qua mơ hồ trên bờ biển, Lãnh Phong nhiều lần chấp hành nhiệm vụ, luôn lăn lóc trên lằn ranh sinh tử, trong lòng đột nhiên tuôn ra một cỗ trực giác bất an.

Trực giác nói cho hắn biết, chung quanh có nguy hiểm.

- Lãnh Phong huynh đệ, anh làm sao vậy? Có cái gì không thích hợp sao?

Người trung niên thấy Lãnh Phong cau mày, không tỏ thái độ, nhịn không được hỏi.

Lãnh Phong nheo mắt lại, nhìn khắp bốn phía hải vực, cuối cùng ánh mắt tập trung lên ngọn tháp hải đăng xa xa, trong lòng bất an càng thêm mãnh liệt:

- Các anh làm sao lại lựa chọn lên bờ ở nơi này? Bên kia có tháp hải đăng, các anh không biết sao?

- Biết.

Người trung niên cười cười nói:

- Người trong tháp đã sớm bị Hồng gia thu mua, sự hiện hữu của bọn hắn chỉ là giúp chúng ta quan sát chung quanh, một khi có tình huống đặc thù sẽ lập tức thông tri huynh đệ trên bờ biển. Hơn nữa bọn hắn chỉ biết đêm nay chúng ta cần nhập cư trái phép một nhóm người, nhưng không biết là Lãnh Phong huynh đệ các vị.

- Hồ đồ!

Lãnh Phong lạnh mặt giáo huấn:

- Chuyện trọng yếu như vậy làm sao để cho kẻ thứ ba biết được? Còn nữa, muốn làm nhập cư trái phép cũng không phải làm như các anh, hay là đầu óc của lão gia hỏa Vương Hồng bị phá hủy rồi?

Đối với việc Lãnh Phong chỉ trích Vương Hồng, người trung niên cười khổ nói:

- Lãnh Phong huynh đệ quá lo lắng, hiện giờ thủ hạ trung tâm của Thái Hổ đã chết toàn bộ, đám bảo tiêu cũng chết trong buổi tối hôm đó. Hiện tại cả Thủy Trúc bang lòng người bàng hoàng, Thái Hổ ổn định lòng quân còn chưa kịp, tự nhiên sẽ không chú ý được chúng ta. Hơn nữa, huynh đệ chúng ta đang ở ngay bờ biển, không có khả năng xảy ra sự cố.

Nghe người trung niên nói như thế, Lãnh Phong hồ nghi thu hồi ánh mắt, nghĩ nghĩ, cho rằng người trung niên nói rất có lý, dù sao hiện tại nội bộ Thủy Trúc bang đang đại loạn, Thái Hổ còn đang bù đầu nghĩ cách làm sao ổn định bang phái, làm gì còn tâm lực đi chú ý từng cử động của Thanh bang.

- Cập bờ!

Đánh mắt nỗi nghi ngờ trong lòng, Lãnh Phong phất phất tay.

- Gia tốc, cập bờ!

Nghe được lời nói của Lãnh Phong, người trung niên không hề chậm trễ, lập tức truyền mệnh lệnh, để thuyền trưởng lái thuyền đánh cá cập bờ.

Rất nhanh, trong tiếng máy thuyền vang lên, Lãnh Phong cùng sáu mươi thành viên Phong Diệp ngồi thuyền đánh cá cập bờ thật nhanh.

Thuyền đánh cá vừa cập bờ, có lẽ vì muốn chứng minh cho Lãnh Phong xem tuyệt đối không có khả năng xảy ra vấn đề, hắn dẫn đầu mang theo thủ hạ rời thuyền, cùng lúc đó đám thủ hạ Vương Hồng chờ ngay bờ biển đã lâu cũng liền đi tới.

Theo sau, trong ánh nhìn chăm chú của Lãnh Phong, người trung niên cùng tên đầu trọc nói với nhau vài câu, liền cùng nhau đi về hướng Lãnh Phong.

- Lãnh Phong huynh đệ, vị này chính là thủ hạ thân tín của Hồng gia, Phương Minh huynh đệ.

Đưa gã đầu trọc đi tới trước người Lãnh Phong, người trung niên vội vàng giới thiệu.

- Chào anh. Lãnh Phong huynh đệ, Hồng gia để cho tôi tới đón chư vị huynh đệ.

Gã đầu trọc ôm quyền hành lễ với Lãnh Phong.

Lãnh Phong cao ngạo gật đầu, thản nhiên nói:

- Trước tiên rời thuyền đi khỏi nơi này hãy nói sau.

- Được!

Gã đầu trọc gật đầu, đưa tay như mời Lãnh Phong.

Lãnh Phong cũng không khiêm nhượng, phất phất tay với đám thành viên Phong Diệp, sau đó dẫn đầu dọc theo boong tàu rời đi.

Trong tháp hải đăng, Trần Phàm thông qua kính viễn vọng yên lặng nhìn chăm chú cảnh tượng này, sắc mặt vẫn bình tĩnh, mà trái tim Thái Hổ lại treo lên thật cao, đồng thời mơ hồ có chút kích động cùng chờ mong. Chờ mong được xem Trần Phàm làm sao chém giết thành viên Phong Diệp có lực lượng khủng bố.

Mà Địa Ngục Xà lại đang dùng súng ngắm tiến hành nhắm bắn đồng thời nắm vững thế cục trong tay.

Trên bờ biển, Lãnh Phong mang theo đại bộ phận thành viên Phong Diệp đã sắp rời thuyền.

Vừa rời thuyền, Lãnh Phong cũng không lập tức đi về hướng quốc lộ, mà đứng nguyên tại chỗ chờ đợi thành viên Phong Diệp tập họp đầy đủ cùng nhau bước tới chỗ đường lớn muốn ngồi xe rời đi.

Trong lúc đang chờ đợi, cảm giác bất an trong lòng hắn càng thêm mãnh liệt, hắn nhịn không được nhìn khắp bốn phía. Ánh mắt nhìn tới một dãy tảng đá lớn đang có sóng vỗ ì oạp, tảng đá lớn cách địa điểm lên bờ của bọn hắn cũng không xa, ngược lại còn rất gần, gần đến mức có thể rõ ràng nghe được thanh âm sóng biển diễn tấu lên tảng đá.

Nhìn thấy những tảng đá lớn chung quanh, nỗi bất an trong lòng Lãnh Phong tăng lên cực hạn, hắn lạnh lùng hỏi:

- Có từng tiến hành kiểm tra chung quanh không? Nhất là những tảng đá này?

Nói xong, Lãnh Phong chỉ hướng những tảng đá gần đó.

Ngay sau đó.

Không đợi gã đầu trọc nói câu trả lời.

Dị biến nổi lên!

- Kuka, động thủ!

Ở trong tháp hải đăng, sắc mặt Địa Ngục Xà không chút thay đổi hạ xuống mệnh lệnh tiến công.

- Đát đát đát đát...

Trong màn đêm, tiếng súng vang lên. Những nòng súng tối đen từ trong những tảng đá lớn chợt thoáng hiện, từng viên đạn gào thét quét tới chỗ đám người Lãnh Phong đang đứng, tiếng súng nặng nề nháy mắt vang vọng bầu trời đêm đen nhánh, bao phủ cả thanh âm sóng biển.

Tiếng súng nổ lớn, đạn bay tứ tung!

Trên bờ biển, tất cả mọi người kể cả Lãnh Phong bị mưa đạn bắn tới làm trở tay không kịp, trong đó người đứng ở phía ngoài cùng còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã ngã xuống trong vũng máu. - internet

- Có mai phục, tản ra, tản ra!

Trong đám người, Lãnh Phong quát lớn một tiếng, rút khẩu súng bên hông nhưng không mù quáng bắn loạn, hắn lăn một vòng, thân hình cuộn lại như quả cầu, lăn về phía biển.

Cùng lúc đó, đám thành viên Phong Diệp nghe được mệnh lệnh của Lãnh Phong, dùng tốc độ nhanh nhất tản ra che giấu thân thể.

Bọn hắn đều rất rõ ràng, nếu tất cả mọi người tụ tập cùng một chỗ, sẽ trở thành bia ngắm, nếu tản ra đối phương cũng khó nhắm bắn.

Bọn hắn hiểu được điểm này, hơn nữa tốc độ phản ứng rất nhanh, nhưng hơn mười thủ hạ của Vương Hồng kể cả gã đầu trọc cùng vài thuyền viên và người trung niên kia cũng không có được thân thủ cùng tốc độ phản ứng khủng bố của thành viên Phong Diệp.

Trong bọn hắn, đại bộ phận không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, liền ngã xuống trong vũng máu, những kẻ phản ứng nhanh một chút nằm úp sấp trên mặt đất, không dám bắn trả.

Thấy một màn như vậy, Lãnh Phong tức giận run rẩy cả người, đồng thời vẫn duy trì bình tĩnh, lạnh lùng ra mệnh lệnh:

- Người phía sau trở về khoang thuyền lấy vũ khí, sau đó lao ra!

Cũng giống như dĩ vãng, trước khi Phong Diệp đến mục đích cũng sẽ không mang theo vũ khí, nhưng thường thường đám địa đầu xà đều sẽ mang một ít vũ khí để ứng phó nếu có chuyện xảy ra.

Nhưng ngay khi mấy tên thành viên Phong Diệp còn chưa kịp quay trở về khoang thuyền lấy vũ khí, bên trong tháp hải đăng xa xa, trên gương mặt băng sương của Địa Ngục Xà hiện lên tia cười tàn nhẫn.

Dáng tươi cười lạnh lẽo vừa xuất hiện, nàng quyết đoán bóp cò!

- Sưu!

Một viên đạn trải qua cải tiến lặng lẽ từ nóng súng nhảy ra, cắt qua lực cản không khí, bắn về phía thuyền đánh cá cập bờ.

Bình thường thuốc nổ nổ mạnh trên không trung sẽ tạo ra sóng xung kích vượt qua áp suất không khí 0. 1 sẽ gây ra việc hư hao cửa sổ, phá nát thủy tinh. Nếu vượt qua áp suất không khí 0. 5 sẽ có thể bật tung nóc nhà, vượt qua siêu áp suất không khí sẽ tạo thành phòng ốc sụp đổ.

Viên bạo liệt đạn được cải tiến này có sóng xung kích vượt qua khỏi siêu áp suất không khí, uy lực như thế nào.

- Đông.

Ngay sau đó viên đạn bắn trúng thuyền đánh cá, thuyền đánh cá nháy mắt bị nổ tung, hơn một nửa thân thuyền bị nổ thành bốn năm mảnh, ánh lửa phóng lên cao, nhuộm đỏ bầu trời đen nhánh.

Vài tên thành viên Phong Diệp đang định trở về thuyền lấy vũ khí đều không kịp né tránh, lập tức bị sóng xung kích lan đến nháy mắt tử vong.

Bên trong tháp hải đăng, nhìn thấy cảnh tượng chỉ có thể xuất hiện trong phim ảnh, Thái Hổ trợn tròn mắt, há hốc miệng, trên mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ.

Mà Địa Ngục Xà lại thay viên đạn bình thường cực nhanh.

Kế tiếp nhiệm vụ của nàng chính là tiêu diệt cá lọt lưới.

- Bá.

Cùng lúc đó, Lãnh Phong đem phân nửa thân mình giấu trong nước biển, sắc mặt nháy mắt đại biến.

Hắn biết địch nhân mai phục cũng không phải thành viên hắc đạo bình thường, rất có thể là lính đánh thuê hoặc là sát thủ!

- Người trong tay có súng dùng hỏa lực áp chế, những người khác đừng lên bờ, bơi xuống biển!

Mắt thấy tình huống nguy cấp, Lãnh Phong lại truyền đạt mệnh lệnh.

Hắn biết rõ nếu đối thủ là người của tổ chức đánh thuê hoặc là sát thủ, bọn hắn tuyệt đối không có khả năng an toàn vọt được lên đường cái ngồi xe hơi rời đi, thậm chí hắn tin tưởng những người còn đợi trên xe cũng đã bị thủ tiêu.

Có lẽ là vì nghiệm chứng sự suy đoán của Lãnh Phong, mấy thân ảnh từ quốc lộ bờ biển chạy vội đến, hiệp trợ người ẩn núp sau những tảng đá vây quanh bọn hắn.

- Đát đát đát đát...

Trong đêm tối, ngay cả tên địa đầu xà, một ít người có súng vừa nổ súng bắn trả, kết quả bại lộ vị trí, lập tức bị bắn thành cái sàng, mà những thành viên Phong Diệp nghe được mệnh lệnh của Lãnh Phong lập tức lao xuống biển.

- Ông... ông...

Nhưng không đợi bọn hắn bơi ra được vài thước, trước mặt xuất hiện hai chiếc du thuyền gào thét hướng bờ biển chạy đến.

Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!

Cùng lúc đó từng viên đạn khói cùng đạn cay cường độ cao rơi khắp mặt đất, vây quanh đám người Lãnh Phong.

Trong lúc nhất thời, bên bờ biển sương khói tràn ngập, một số người không kịp đề phòng lớn tiếng ho khan, cũng có thành viên Phong Diệp có đủ kinh nghiệm liền lặn vào trong nước.

- Trong vòng ba phút, nhất định phải chấm dứt chiến đấu!

Tránh sau tảng đá, Kuka trong bộ quần áo đặc chủng màu đen lạnh lùng hạ mệnh lệnh.

Mệnh lệnh vừa ra, những thành viên Địa Ngục Hỏa tránh sau những tảng đá lập tức hiện thân, cũng giống như những thành viên Địa Ngục Hỏa mới từ quốc lộ chạy xuống, ba người tụ thành một tổ, xếp theo hình chữ phẩm, cấp tốc hướng đám người Lãnh Phong vây quanh.

Bọn họ vừa vây quanh thật nhanh, vừa bắn tỉa, hoàn toàn áp chế đám người Lãnh Phong cũng không có bao nhiêu hỏa lực, một khi có người bại lộ vị trí lập tức bị bọn họ bắn bạo đầu!

Giờ khắc này bọn họ hoàn toàn biến thành cỗ máy thu gặt mạng người.

Cùng lúc đó, hai chiếc du thuyền ngừng lại trên mặt biển, trên du thuyền hai gã thành viên Địa Ngục Hỏa sử dụng trọng súng máy, là loại súng máy có danh xưng Hỏa Thần, bắt đầu điên cuồng bắn phá.

- Đát đát đát đát...

Tiếng súng vang lên nặng nề dày đặc, tựa như bùa đòi mạng, hoàn toàn đánh vỡ sự im lặng của đêm đen.

Từng viên đạn gào thét bắn phá về chỗ của đám người Lãnh Phong, hoàn toàn bao trùm cả một khu vực, không cho thành viên Phong Diệp còn bất kỳ cơ hội nào đào tẩu.

Trong màn đêm, một buổi thịnh yến giết chóc chính thức bắt đầu!

*****

Là một trong những dong bình đoàn nổi tiếng thế giới ngầm toàn cầu, thực lực của Địa Ngục Hỏa dong binh đoàn không thể hoài nghi, cơ hồ toàn bộ thành viên đều là cỗ máy giết người thân kinh bách chiến, thân ảnh của bọn họ trải khắp mọi ngõ ngách khắp toàn cầu.

Có thể nói, cho dù để nhân số thành viên Địa Ngục Hỏa cùng thành viên Phong Diệp ngang nhau gặp mặt, song phương dùng cùng một loại vũ khí, triển khai sinh tử chiến đấu, cuối cùng thắng lợi vẫn là Địa Ngục Hỏa!

Hiện giờ.

Mặc dù nhân số thành viên Địa Ngục Hỏa ít hơn, nhân số bọn họ không tới ba mươi người, nhưng thành viên Địa Ngục Hỏa có được vũ khí hoàn mỹ, hơn nữa còn tỉ mỉ mai phục, đột nhiên tấn công làm Phong Diệp trở tay không kịp, hơn nữa đại bộ phận thành viên Phong Diệp đều không mang theo vũ khí.

Ở dưới tình hình này, ai thắng ai thua?

Giết chóc!

Đây là một trận giết chóc nghiêng về một bên!

Đối với thành viên Địa Ngục Hỏa nhuốm máu vô số mà nói, lúc này bọn hắn giống như vừa xông vào trong bầy dê.

Bên trong tháp hải đăng.

Thái Hổ cầm kính viễn vọng, nhìn thịnh yến giết chóc phía xa xa, cả người hoàn toàn lâm vào nỗi khiếp sợ không lời nào có thể diễn tả, một cảm giác sợ hãi từ tận sâu trong linh hồn hoàn toàn chiếm cứ thân thể hắn.

Trong lòng của hắn hiện tại chỉ còn lại một ý niệm: nếu hắn gặp phải những ác ma giết người không chớp mắt kia, hắn sẽ như thế nào?

Chết!

Chỉ có một kết quả này.

Trong lòng chợt nghĩ ra kết quả này, Thái Hổ không còn bất kỳ tâm tư nào đối với Trần Phàm, chỉ còn sự thần phục!

Tuyệt đối thần phục!

Thậm chí hắn còn này sinh ý nghĩ may mắn vì Trần Phàm đã trúng ý Thủy Trúc bang của hắn.

Ngay khi Thái Hổ bị một màn trước mắt làm khiếp sợ, Địa Ngục Xà đã tháo xuống súng ngắm, mà Trần Phàm cũng đã buông kính viễn vọng.

Quá trình kế tiếp, Trần Phàm không cần xem!

Khi trước, một mình hắn tiêu diệt cả Huyết Sắc Luyện Ngục, trận chiến kia càng phấn khích, càng kích thích vượt xa trận giết chóc trước mắt rất nhiều!

Kết quả đã sớm nhất định.

- Đồ Tể tôn quý, hiện trường chỉ còn một gã sống sót, mục tiêu còn lại toàn bộ bị đánh gục, thỉnh chỉ thị!

Rất nhanh bên trong vô tuyến điện truyền ra tiếng báo cáo của Kuka, ngữ khí của hắn thật bình tĩnh, thanh âm trầm ổn, tựa hồ đối với Kuka mà nói hành động tiêu diệt vừa rồi đơn giản như ăn cơm rồi ngủ ngày thường.

- Mang theo người sống sót, chém đầu Lãnh Phong xuống, dựa theo nguyên lai kế hoạch nhanh chóng rút lui!

sắc mặt Trần Phàm bình tình ra chỉ thị.

Cùng lúc đó, điện thoại bên trong tháp hải đăng chợt vang lên, chuông điện thoại ở trong đêm đen yên tĩnh có vẻ vô cùng chói tai.

- Đi thôi, cảnh sát Thái Lan cùng hải quân hoàng gia sắp xuất động, chúng ta phải rời khỏi nơi này trước khi bọn họ đến.

Trần Phàm nhìn Thái Hổ vẫn còn bị vây trong nỗi khiếp sợ, trong lòng rất rõ ràng, trận thế vừa rồi mặc dù lấy nhân mạch của Thái Hổ tại Thái Lan cũng không cách nào xử lý êm đẹp.

Cô đông!

Thái Hổ nuốt mạnh nước bọt, thân hình run run gật gật đầu.

Trần Phàm thấy thế, không nói thêm lời nào dẫn đầu rời đi trước, Địa Ngục Xà cũng đã tháo súng cất vào túi đi theo sát phía sau, Thái Hổ không dám chậm trễ vội vàng đuổi theo.

Sau đó người đi nhà trống, chỉ còn tiếng chuông điện thoại thật chói tai vang vọng bên trong tháp hải đăng.

Khu phố tàu, trên tầng cao nhất tòa lầu tọa lạc ngay đoạn đường phồn hoa nhất.

Vương Hồng mặc một bộ đồ ngủ bằng tơ lụa, ngồi trên chiếc ghế mô phỏng theo ngai vàng, ngậm một điếu thuốc lá, sắc mặt thoải mái tới cực điểm.

Ở trước mặt hắn là màn hình LCD, hình ảnh Vương Dũng cùng Vương Hạo đang hiện lên trên màn hình.

Trong đó, Vương Dũng bởi vì bị Lâm Đông đánh thật thảm, cơ thể vẫn còn đang băng bó, so ra mà nói Vương Hạo đỡ hơn nhiều.

- Tiểu Dũng, thương thế của con thế nào?

Vương Hồng phun ra một ngụm khói, quan tâm hỏi.

Sắc mặt Vương Dũng ảm đạm, trong ánh mắt toát ra hận ý khắc cốt minh tâm ngập trời:

- Hai đùi đã được nối xương, phải dưỡng thương mấy tháng mới có thể đi lại. Hơn nữa bác sĩ nói, đời này con không thể tiếp tục vận động mạnh.

Vừa nói xong, biểu tình Vương Dũng có chút dữ tợn.

Từ nhỏ đến lớn Vương Hồng trút rất nhiều tâm huyết trên người hắn, từ nhỏ hắn đã được hun đúc, có lòng dã tâm rất lớn.

Ở tình huống như vậy, sau này hắn biến thành người gần như tàn tật, điều này làm sao hắn có thể thừa nhận?

- Cha, chừng nào cha báo thù cho con và anh hai?

Lúc này Vương Hạo cũng lộ thần tình hận ý, nói:

- Tên tạp chủng họ Trần đánh anh hai thành như vậy, thù này không thể không báo!

- Tiểu Dũng, tiểu Hạo, không bao lâu nữa đâu, tên tiểu súc sinh đáng chém ngàn đao kia sẽ gặp báo ứng.

Nhìn hình dạng hai đứa con trai, Vương Hồng rít mạnh một hơi thuốc lá, biểu tình âm trầm tới cực điểm.

Đầu bên kia, hai anh em Vương Dũng, Vương Hạo nghe được lời nói của Vương Hồng, nhất thời mừng rỡ, Vương Hạo khẩn cấp hỏi han:

- Cha, cha có biện pháp đối phó tên tạp chủng kia sao?

- Tự gây nghiệt, không thể sống.

Vương Dũng cười lạnh nói:

- Tiểu súc sinh họ Trần muốn bằng vào sức một mình diệt trừ Thanh bang chúng ta, quả thật là chuyện cười lớn trong thiên hạ! Cha, cha phái người động thủ, hay là Tiết Hồ?

Tuy rằng đều là con mình, nhưng biểu hiện của Vương Dũng rõ ràng làm Vương Hồng vừa lòng hơn một ít.

Hắn mỉm cười lắc lắc đầu:

- Không phải cha, là Tiết Hồ.

- Cha, có đáng tin không?

Vương Dũng nhíu mày, hắn là người phụ trách Thanh bang tại Hong Kong, hắn quen thuộc sự tình của Thanh bang hơn Vương Hạo, đồng dạng cũng biết cha của mình luôn luôn muốn giành quyền từ tay Tiết Hồ. Hai người tranh giành cấu xé lẫn nhau nhiều năm. Hiện giờ Vương Hồng đem hi vọng ký thác lên trên người Tiết Hồ, điều này nhiều ít làm cho hắn có chút nghi hoặc.

- Tiểu Dũng, con có thể ở tình huống như vậy vẫn bảo trì được bình tĩnh, cha thật vui mừng.

Vương Hồng cười cười nói:

- Chuyện này chắc chắn mười phần.

- Vì sao vậy cha?

Vương Dũng lại hỏi.

- Tiểu Dũng, con có điều không biết, hai ngày nay Đông Nam Á đã xảy ra chuyện lớn, Thủy Trúc bang vì đắc tội trùm buôn lậu vũ khí của nước Nga, kết quả toàn bộ thủ hạ trung tâm bị giết, cả Thủy Trúc bang sa vào năm bè bảy mảng, chia thành bốn năm mảnh!

- Cái gì? Đã xảy ra chuyện này sao?

Vương Dũng cả kinh, trong lòng chợt động, theo bản năng nói:

- Cha, đây là cơ hội tốt cho chúng ta khuếch trương thế lực a.

- Đó là đương nhiên. .

Vương Hồng cười đắc ý nói:

- Tiết Hồ đã phái ra sáu mươi thành viên Phong Diệp đến đây hiệp trợ cha tiêu diệt Thủy Trúc bang, khuếch trương thế lực.

- Sáu mươi thành viên Phong Diệp?

Vương Dũng kinh ngạc há to miệng, hắn hiểu rõ sáu mươi thành viên Phong Diệp đại biểu cho điều gì.

Mà vẻ mặt Vương Hạo lại mờ mịt, tuy rằng hắn là con của Vương Hồng, nhưng cũng không hề tham dự vào công việc của Thanh bang. Đối với Thanh bang hắn hoàn toàn không hiểu gì nhiều, chỉ biết ỷ vào danh đầu của Vương Hồng và Vương Dũng làm xằng làm bậy, gây tai họa không ít cho thiếu nữ đàng hoàng.

- Tiểu Dũng, con hẳn nên hiểu được ý nghĩa của Phong Diệp đối với Tiết Hồ. Tiểu súc sinh họ Trần bức Tiết Hồ đến tình trạng bây giờ, Tiết Hồ lại dám phái ra nhiều thành viên Phong Diệp như vậy, đủ để tỏ rõ, trong lòng Tiết Hồ đã có biện pháp đối phó tiểu súc sinh kia, hơn nữa còn nắm chắc mười thành!

Ngữ khí của Vương Hồng thật khẳng định.

Vương Dũng gật đầu, nói:

- Nếu nói như vậy, có lẽ không sai, cũng không biết lão hồ ly Tiết Hồ tính toán dùng phương pháp gì xử lý tên tạp chủng họ Trần kia.

- Mẹ nó, nếu để tên tạp chủng kia rơi vào tay của em, em nhất định lột da hắn, xỉa xương cốt của hắn. Để cho hắn muốn sống cũng không được.

Thần tình Vương Hạo thật oán độc nói, cảm giác chỉ hận Trần Phàm không lập tức xuất hiện trước mặt hắn để cho hắn được tận tình trả thù.

Nhìn thấy biểu tình oán độc của con trai, Vương Hồng có chút bất mãn đối với biểu hiện của hắn, nhưng cũng không hề trách cứ bởi vì ngay chính hắn cũng hận không thể làm cho Trần Phàm lập tức xuống địa ngục!

- Cha.

Vương Dũng mở miệng cắt đứt lời Vương Hạo:

- Con chó điên của tiểu súc sinh họ Trần kia gần đây luôn ở Hong Kong, hơn nữa còn đi rất gần với Hồng Tinh Tưởng Văn...

- Hừ! Tiểu súc sinh họ Trần muốn mượn tay Hồng Tinh đối phó con, nhưng Tưởng Văn cũng không phải là người ngu ngốc. Hắn tuyệt đối không dám mạo hiểm đắc tội Thanh bang.

vẻ mặt Vương Hồng tự tin nói:

- Chờ tiểu súc sinh họ Trần vừa chết, chính là ngày giỗ của con chó điên kia!

- Không riêng gì con chó điên kia, con còn muốn đùa chết nữ nhân của tên tạp chủng Trần Phàm kia, hơn nữa kể cả con dâm phụ Trương Thiên Thiên. Chơi xong con còn muốn ném cô ta tới hộp đêm làm gái điếm, bị vạn người cưỡi!

Vương Hạo nghe xong lại tiếp tục phát tiết, nói:

- Anh, em nghe nói Xà Mỹ Nữ Hoàng Phủ Hồng Trúc tựa hồ cũng có một chân với hắn, chờ khi hắn chết anh lôi Hoàng Phủ Hồng Trúc ra, đùa chết cô ta! Đúng rồi, còn có vị hôn thê của hắn, con nhỏ tên Tô San cũng không thể buông tha!

- Tiểu Hạo, con đừng có lúc nào cũng chỉ biết có đàn bà, nghĩ chuyện chính sự đi.

Vương Hồng nhíu mày nói:

- Cha đã quyết định sẽ không tiếp tục tranh đấu với Tiết Hồ. Sau này ở yên tại Đông Nam Á, không bao lâu, Đông Nam Á sẽ là thiên hạ của Vương gia chúng ta. Đến lúc đó anh của con phải quản lý công việc tại Hong Kong, con phải tới đây theo cha!

- Ông... ông...

Sau đó, không đợi Vương Hạo đáp lời, điện thoại di động của Vương Hồng vang lên.

Nghe được thanh âm di động, sắc mặt Vương Hồng không khỏi biến đổi.

Cho tới nay, hắn vẫn luôn có hai chiếc điện thoại, một do cận vệ phụ trách đón nghe, sau đó nhắn lại với hắn, một chiếc hắn mang theo bên mình.

Bởi vì những số điện thoại trong chiếc di động thứ hai rất trọng yếu!

Chủ nhân của những số điện thoại đó, thân phận đều không tầm thường!

- Hai đứa đừng lên tiếng, cha nghe cuộc điện thoại.

Vương Hồng nhíu mày lấy di động ra nhìn xem, đó là điện thoại người nắm quyền cảnh sát Bangkok.

Phát hiện này làm sắc mặt Vương Hồng đột nhiên biến đổi, không nói lời nào, hắn lập tức tiếp điện thoại, sắc mặt hơi có vẻ nghi hoắc:

- Tổng thanh tra Sora, đã trễ thế này ngài tìm tôi có việc sao?

- Vương tiên sinh, vừa rồi cách hai mươi cây số ở bến tàu phía tây phát sinh sự kiện bắn giết cực kỳ nghiêm trọng, song phương giao chiến vận dụng cả súng máy Gatling, tính chất vô cùng ác liệt, chẳng những kinh động cảnh sát còn làm kinh động cả hải quân hoàng gia.

Trong điện thoại truyền ra một thanh âm uy nghiêm:

- Tuy rằng chứng cứ hiện trường hoàn toàn bị tiêu trừ, nhưng tôi nghe thuộc hạ báo cáo đêm nay Thanh bang các vị đã nhập cư trái phép một nhóm người đến Bangkok. Chuyện này có quan hệ với Vương tiên sinh phải không?

- Không, không có, tuyệt đối không có!

Nghe được lời nói của Sora, sắc mặt Vương Hồng đột nhiên biến đổi, sau đó lấy lại bình tĩnh nói:

- Tổng thanh tra Sora, tôi thừa nhận tôi có giúp đỡ mấy người bạn nhập cư trái phép tới Bangkok, nhưng không có bất cứ quan hệ nào tới sự kiện bắn giết kia. Bởi vì bọn họ còn đang trên đường tới, ít nhất phải gần sáng mới có thể đến được Bangkok.

- Vương tiên sinh, tốt nhất là như vậy. Nếu để cho cấp trên của tôi cùng hải quân hoàng gia điều tra ra có quan hệ với ông, như vậy thật có lỗi, ông sẽ gặp phải phiền toái rất lớn!

Đầu bên kia điện thoại, Sora nói xong liền cúp điện thoại.

- Đô... đô...

Bên tai vang lên thanh âm đô đô, sắc mặt Vương Hồng nháy mắt biến thành cực kỳ khó xem, chân mày cau chặt lại.

- Cha, đã xảy ra chuyện gì sao?

Trong màn hình, Vương Dũng nhận thấy được vẻ dị thường của Vương Hồng, nhịn không được hỏi.

Không tiếng trả lời, trong lòng Vương Hồng dâng lên cỗ trực giác không hay, đột nhiên nhảy dựng lên khói ghế, tiến lên hai bước nhấn vào nút màu đỏ.

Đây là phương thức hắn đã quen dùng để thông báo cho cận vệ!

Nhưng lúc này cận vệ của hắn lại không thấy vào phòng.

Sau đó, ngay khi tâm thần Vương Hồng thật bất an ấn vào nút đỏ thêm lần nữa.

Cửa mở.

Một người đàn ông toàn thân nhuộm máu xuất hiện ngay cửa.

Hắn đeo chiếc mặt nạ màu vàng, tay trái cầm một đầu người máu chảy đầm đìa, tay phải cầm một con dao găm, dao găm đang nhỏ máu tí tách.

Máu, tươi rói!

*****

- Không cần nhấn nữa, bọn hắn đều chết hết.

Trong đại sảnh yên tĩnh, người đàn ông giống như quỷ mị xuất hiện chậm rãi mở miệng, khi hắn mở miệng, máu tươi từ dao găm nhỏ xuống thấm lên thảm sàn bằng lông dê trắng bên dưới, nháy mắt nhuộm đỏ tấm thảm.

Màu đỏ tươi kia, dưới ánh đèn đâm nhói tròng mắt.

Bọn hắn đều chết hết!

Lời nói thật nhẹ nhàng của người đàn ông giống như sấm rền cuồn cuộn nổ vang bên tai Vương Hồng, thân thể Vương Hồng nhất thời cứng ngắc, hắn gian nan quay đầu lại, trợn mắt, thần tình sợ hãi hỏi:

- Mày là ai?

Không tiếng trả lời.

Người đàn ông đóng cửa lại, một tay cầm dao găm, một tay cầm đầu người, đi về hướng Vương Hồng.

Ánh mắt Vương Hồng nhìn chằm chằm đầu người trong tay hắn.

Đầu người kia chính là Lãnh Phong.

Nhân vật số hai trong Phong Diệp!

Giá trị vũ lực đứng hàng thứ ba trong Phong Diệp!

Ba! Ba! Ba!

Trong đại sảnh yên tĩnh, tiếng bước chân người đàn ông trầm ổn mà nặng nề, mỗi một bước giống như được đặc biệt đo lường, hoàn toàn nhất trí.

Thanh âm nặng nề giống như đến từ địa ngục ma âm tập kích lên tâm thần của Vương Hồng, thân thể hắn điên cuồng run rẩy lên, khuôn mặt hoàn toàn vặn vẹo, trong con ngươi xuất hiện vẻ sợ hãi tận sâu trong linh hồn!

- Cha, cha làm sao vậy?

Trên màn hình giữa đại sảnh, mặc dù Vương Dũng không nghe được lời của người đàn ông kia, nhưng nhìn thấy biểu tình vô cùng hoảng sợ của Vương Hồng, trong lòng trầm xuống, liền vội vàng hỏi.

Không một tiếng trả lời, Vương Hồng theo bản năng rút súng!

Từ trước tới nay hắn đều có thói quen mang theo súng bên mình, chỉ khi có khẩu súng nằm trong người hắn mới có thể cảm thấy an toàn hơn một chút.

Nhưng trong những năm gần đây, bản thân là nhân vật cấp nguyên lão Thanh bang, hắn hưởng thụ thành quả sau khi Thanh bang lớn mạnh, cũng chưa từng tiếp tục rút súng.

Hôm nay là lần đầu tiên!

- Đừng... đừng lại đây!

cầm súng lục trong tay, nỗi sợ hãi trong lòng Vương Hồng giảm bớt một ít, khuôn mặt hắn hoàn toàn vặn vẹo, cảm giác như lúc nào cũng có thể nổ súng.

- Trên thế giới này, không có ai ở trong vòng mười thước có thể nổ súng giết chết tao.

Người đàn ông vẫn không hề dừng bước, cặp mắt tràn ngập vẻ đỏ tươi lộ ra vẻ khinh thường nồng đậm, cảm giác như đang nhìn một con kiến sắp chết đang giãy dụa trong tay mình:

- Không tin, mày thử xem.

- Chết!

Vương Hồng giống như một đầu dã thú phẫn nộ, khàn khàn rít gào một tiếng, đồng thời quyết đoán bóp cò.

Phanh!

Tiếng súng vang lên, thanh âm viên đạn bay ra khỏi nòng súng vang lớn, theo sau mang theo tốc độ khủng khiếp bắn về phía người đàn ông toàn thân đẫm máu.

- Sưu!

Nương theo một tiếng xé gió, thân ảnh người đàn ông đột nhiên biến mất, phảng phất như chưa từng xuất hiện.

Khanh!

Viên đạn bắn trúng một bình hoa phía sau người đàn ông không xa.

Loảng xoảng loảng xoảng!

Bình hoa giá trị hơn trăm ngàn trong nháy mắt vỡ vụn, mảnh nhỏ văng khắp nơi, rơi đầy mặt đất.

Nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử Vương Hồng đột nhiên phóng lớn, trên mặt tràn ngập biểu tình ngây ngốc.

Diễn cảm kia giống như đang hỏi: Người đâu rồi?

Người đâu?

Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt!

Người đàn ông toàn thân đẫm máu giống như sử dụng ma pháp, lại xuất hiện trước người Vương Hồng.

- A!

Nhìn thấy một màn như vậy, Vương Hồng sợ tới mức hét lên một tiếng, sau đó vừa thối lui về phía sau vừa điên cuồng bóp cò.

Phanh, phanh, phanh, bang, bang...

Năm tiếng súng lần lượt vang lên, bắn trúng vách tường lưu lại những vết đạn thật sâu, sau đó lại bắn trở ra.

Dưới ánh đèn, cả người Vương Hồng vô lực xụi lơ trên mặt đất, trước mắt hắn lại trống rỗng.

- Hô... hô...

Cả người hắn run rẩy, vừa thở hổn hển vừa nuốt nước bọt, tựa hồ muốn dùng phương thức này xua tan nội tâm sợ hãi.

- Mày... mày là ai?

Trong màn hình, Vương Dũng nhìn thấy hết thảy chuyện phát sinh, cả kinh há to miệng, thẳng đến khi nhìn thấy cha mình xụi lơ trên mặt đất, người đàn ông toàn thân đẫm máu mang theo đầu người của Lãnh Phong, chậm rãi ngồi xuống ghế rồng mới lấy lại tinh thần, ngữ khí hoảng sợ, thanh âm khàn khàn hỏi.

- Người diệt toàn bộ Vương gia tụi mày.

Người đàn ông nhẹ nhàng đặt đầu của Lãnh Phong bên chân, thanh âm không lớn, trong giọng nói mang theo vẻ cuồng ngạo không thể che giấu.

Diệt cả Vương gia!

Bên tai vang lên lời này, Vương Hồng đang xụi lơ trên mặt đất sợ tới mức bàn tay run lên, khẩu súng đã bắn sạch đạn rơi luôn xuống thảm sàn trắng như tuyết.

Mà trên màn hình, hai anh em Vương Dũng, Vương Hạo cũng sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm!

Nếu... nếu không phải những hành động không theo lẽ thường trước đó của người đàn ông này thể hiện ra, nếu không phải dưới chân hắn đặt đầu người của đầu mục thứ hai Phong Diệp Lãnh Phong, Vương Dũng nhất định cho rằng đầu óc của đối phương bị hậu môn chen chúc vào!

Trên thế giới này không có nếu.

Khi điều này trở thành sự thật, Vương Dũng chỉ cảm thấy tận sâu trong nội tâm hoàn toàn bị khí tức tử vong bao phủ, sắc mặt vốn đã trắng bệch hoàn toàn không còn chút huyết sắc, mà Vương Hạo ở bên cạnh sợ tới mức hai chân mềm nhũn ngồi bệch trên mặt đất.

- Mày... mày... mày là Trần Phàm!

Vừa hoảng sợ đồng thời Vương Dũng bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, kêu rên lên.

Trần Phàm?

Trần Phàm?

Trần Phàm!

Khi cái tên giống như ác mộng này từ miệng Vương Dũng hô lên, sắc mặt Vương Hồng không còn chút máu, chỉ cảm thấy trái tim mình bị một lưỡi dao sắc bén đâm trúng vào, một cảm xúc tuyệt vọng nháy mắt lan tràn khắp toàn thân hắn.

Chậm rãi... thật chậm rãi...

Hắn quay đầu lại, há to mồm, trợn tròn mắt, tuyệt vọng nhìn Trần Phàm, ánh mắt kia giống như đang nói: Không có khả năng! Con mẹ nó tuyệt đối không có khả năng! Trần Phàm không có khả năng xuất hiện ở nơi này!

- Vương Hồng, thật bất ngờ lắm sao?

Trần Phàm xoay đầu lại, như cười như không nói.

- Hô... hô...

Không một tiếng trả lời, hoặc là nói không cách nào trả lời, Vương Hồng giống như một con chó chết quỳ rạp trên mặt đất thở gấp.

Trần Phàm thấy thế, chậm rãi đứng dậy đi về hướng Vương Hồng.

- Đừng... đừng lại đây!

Vương Hồng giống như chuột thấy mèo, hoảng sợ kêu lên.

- Vương Hồng, mày có thể bình yên vô sự sống tới ngày hôm nay, đã là một kỳ tích.

Trần Phàm vừa đi về hướng Vương Hồng, vừa dùng loại ngữ khí không hề có chút sắc thái tình cảm nói:

- Đừng tham vọng sẽ có người tới cứu mày, người của Phong Diệp sẽ không tới được nữa, những hộ vệ của mày cũng sẽ không, bọn hắn đều chết hết rồi.

Vừa nói xong, Trần Phàm đi tới trước người Vương Hồng, chậm rãi ngồi xổm xuống.

Hai anh em Vương Dũng, Vương Hạo ngừng thở, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm hình ảnh trên internet.

Lúc này bọn hắn cũng đã khẩn trương tới mức quên cả hò hét!

- Trần... Trần Phàm, kẻ thù của mày là Tiết Hồ, tao với mày không oán không thù, mày đừng...

Vương Hồng xụi lơ trên mặt đất nhìn Trần Phàm, tê tâm liệt phế kêu lên.

- Không oán không thù sao?

Trần Phàm nở nụ cười, dáng tươi cười bị mặt nạ che phủ, nhưng lời nói giống như bùa đòi mạng lại làm cả người Vương Hồng run rẩy.

Cô đông!

Vương Hồng nuốt nước bọt, lắp bắp nói:

- Con tao không có mắt chọc phải mày, mày đã thu thập bọn chúng, bọn chúng đã bị trừng phạt. Ngoài ra tao và mày cũng không có thù oán, mày đừng... đừng!

- Huyết Thủ của Phong Diệp lẻn vào Đông Hải, muốn sát hại người bên cạnh tao, đây là chuyện gì xảy ra?

Trần Phàm nheo mắt lại, sát ý khủng bố từ thân thể hắn nhanh chóng lan tràn khắp từng ngõ ngách trong đại sảnh.

Cảm thụ được sát ý khủng bố phát ra từ trên người Trần Phàm, Vương Hồng chỉ cảm thấy trong ngực như bị đè ép một tòa núi lớn, thật khó thở, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy ra từ trên trán hắn, hắn cũng không lau, mà kinh hồn táng đảm trả lời:

- Chuyện... chuyện này không có liên quan gì tới tao! Là Tiết Hồ phái Huyết Thủ làm! Đúng... là Tiết Hồ!

- Ai?

Trần Phàm vươn tay nắm lấy mái tóc thưa thớt trên đầu Vương Hồng, kéo thân thể Vương Hồng tới trước người.

- Tiết... Tiết...

Vương Hồng sợ tới mức hàm răng không ngừng va vào nhau lộp cộp, ngay cả nói chuyện cũng không rõ ràng.

Lại nghe được hai chữ Tiết Hồ, Trần Phàm động, tay phải cầm dao găm đột nhiên vung lên!

- Phốc xuy!

Hàn quang hiện lên, máu tươi văng khắp nơi, dao găm M 9 sắc bén giống như cắt đậu hũ, lập tức cắt đứt lỗ tai Vương Hồng.

- Ngao!

Đau đớn kịch liệt làm Vương Hồng giống như phát điên, thống khổ kêu rên, hắn theo bản năng nâng lên tay phải che miệng vết thương, cố gắng không cho máu chảy ra.

- Là ai?

Trần Phàm không chút để ý tới dao găm nhuộm đầy máu, lau lên quần áo trước ngực Vương Hồng.

Cảm thụ được trên dao găm truyền đến hàn ý lạnh lẽo cùng sát ý khủng bố trên người Trần Phàm, giữa hai đùi Vương Hồng chảy ra chất lỏng màu vàng, cả người còn dựng đứng tóc gáy.

- Tao... là tao!

Vương Hồng hoàn toàn bị hù sợ, đánh mất tia lý trí cuối cùng, mơ hồ đáp lại.

Trần Phàm cũng không nói gì nữa, nắm lấy cổ áo Vương Hồng, như mang theo một con chó chết xách lên đi về chỗ ghế rồng.

Rất nhanh, hắn đi tới trước ghế rồng, ngồi xuống, ném Vương Hồng xuống đất.

- Quỳ xuống.

Trần Phàm chậm rãi mở miệng.

Vương Hồng xụi lơ không đáp nổi.

- Quỳ hay không quỳ?

Trần Phàm đột nhiên đề cao thanh âm.

- Quỳ... tôi quỳ!

Vương Hồng sợ tới mức giật nảy mình, thân thể xụi lơ không biết từ đâu trào ra một cỗ khí lực, hắn giãy dụa ngồi dậy, quỳ rạp xuống đất, sau đó ôm chân Trần Phàm, kêu thảm cầu xin tha thứ nói:

- Trần Phàm, cậu đừng giết tôi, chỉ cần cậu không giết tôi, tôi làm con chó cho cậu, làm một con chó trung thành, tôi giúp cậu cắn Tiết Hồ! Tôi là đại trưởng lão Thanh bang, lại là người phụ trách tại Hong Kong cùng khu Đông Nam Á, tôi giúp cậu đối phó Tiết Hồ sẽ rất dễ thành công!

Nói xong lời cuối cùng, Vương Hồng tựa hồ nhìn thấy một tia rạng đông, ngữ khí trở nên kích động.

- Bảo bọn hắn cũng quỳ xuống.

Trần Phàm chỉ chỉ Vương Dũng cùng Vương Hạo trong màn hình.

- Quỳ, mau quỳ xuống!

Vương Hồng nghe được Trần Phàm nói như thế, cho là có thể xoay chuyển, vội vàng quay đầu nhìn lên màn hình quát Vương Dũng cùng Vương Hạo.

Phanh!

Vương Dũng cắn răng, cuối cùng lựa chọn khuất phục.

Mà Vương Hạo luôn luôn ỷ lại vào Vương Hồng cùng Vương Dũng làm xằng làm bậy lại đứng ngẩn người ngay tại chỗ.

Giờ khắc này, hắn có loại cảm giác đang đặt mình trong mơ.

- Ác nghiệt tử, quỳ xuống cho ta!

Vương Hồng sợ Trần Phàm thay đổi chủ ý, gầm lên.

Phanh!

Vương Hạo như lọt vào sét đánh, hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.

- Trần thiếu, van cầu cậu, buông tha cho chúng tôi...

Nhìn thấy Vương Hạo cũng đã quỳ xuống, Vương Hồng quay đầu lại ôm chân Trần Phàm, giống như một con chó không ngừng vẫy đuôi khẩn cầu.

Giờ khắc này, hắn hoàn toàn quên hẳn lúc trước mở lời nói hùng hồn cho nữ nhân của Trần Phàm phải bốc hơi khỏi nhân gian!

Hắn cũng quên bộ dáng hùng tâm vạn trượng khi khát khao về tương lai!

- Vương Hồng, khi mày quyết định động tới nữ nhân của tao, mày nên biết được hết thảy kết quả hôm nay.

Trần Phàm chụp lấy cằm Vương Hồng, gằn từng chữ:

- Hiện tại muốn tao bỏ qua cho mày, đã muộn!

- Ba!

Vừa nói xong, Trần Phàm nhấc lên cổ áo Vương Hồng, dùng sức vung về phía sau!

Loảng xoảng, loảng xoảng!

Thân thể Vương Hồng hung hăng đánh vào cửa sổ thủy tinh trong đại sảnh, đụng nát, từ trên cao rơi xuống.

Bên dưới khu phố tàu, vẫn phi thường náo nhiệt đông đúc.

- A!

Trong đêm tối, tiếng kêu rên của Vương Hồng vang vọng phía chân trời.

Bên trái là thiên đường, bên phải là địa ngục.

Tối nay hắn không còn như dĩ vãng, đứng ngay bên cửa sổ, nhìn xuống chúng sinh.

Dưới chân hắn, là vực sâu vạn trượng!

Là địa ngục!

Crypto.com Exchange

Chương (1-604)