← Ch.472 | Ch.474 → |
Ánh nắng buổi trưa rơi khắp từng ngõ ngách của khu biệt thự Cửu Khê Mân Côi Viên, làm khu nhà giàu nổi tiếng càng thêm có vẻ yên tĩnh.
Trong biệt thự của Nạp Lan Hương Hương, nàng vừa ăn xong bữa cơm trưa cùng Nạp Lan Bảo Nhi, thay bộ áo tắm hai mảnh màu vàng, nằm cạnh bể bơi, cầm một phần tạp chí âm nhạc chậm rãi xem.
- Dì út, xuống bơi cùng Bảo Nhi đi.
Trong bể bơi, Bảo Nhi đội nón bơi cùng đeo kính lặn, ôm lấy chiếc phao đang đùa giỡn cười vang.
Dù mỗi lần Bảo Nhi bơi lội đều đã thoa kem chống nắng, nhưng làn da trắng nõn vẫn rám đen không ít, nhưng lại mang đến cho người ta một loại cảm giác khỏe mạnh.
- Thân thể dì út không thoải mái, Bảo Nhi chơi một mình đi nhé.
Nạp Lan Hương Hương buông tạp chí, khẽ cười nói.
- Dì út bị bệnh sao?
Nghe được lời nói của Nạp Lan Hương Hương, Bảo Nhi cũng ngừng lại, đẩy kính lặn, mở to đôi mắt đen lúng liếng, trong con ngươi toát ra ánh mắt lo lắng.
Nhận thấy được vẻ quan tâm của Bảo Nhi, trong lòng Nạp Lan Hương Hương ấm áp, lại không dám nói ra sự thật, mà cười khổ nói:
- Không bị bệnh, chỉ có chút khó chịu thôi, được rồi Bảo Nhi đừng hỏi nữa, con tự chơi đi.
- Nha.
Bảo Nhi nghe Nạp Lan Hương Hương nói không phải bị bệnh, yên lòng tiếp tục nghịch nước, trên mặt tràn đầy dáng tươi cười đơn thuần.
Nhìn dáng tươi cười đơn thuần của Bảo Nhi, trong lòng Nạp Lan Hương Hương ngầm cười khổ.
Nàng cảm thấy khó chịu kỳ thật là do hai ngày nay kinh nguyệt của nàng đã sắp tới, nhưng nàng lại không thể giải thích rõ ràng với Bảo Nhi.
Trên thực tế, nếu dựa theo thời gian bình thường trước kia, mấy ngày trước lẽ ra nàng đã đến kỳ kinh nguyệt.
Mà cho tới nay, thời gian hành kinh của Nạp Lan Hương Hương đều rất có quy luật đều đặn, chậm trễ như lần này chính là lần đầu tiên.
Đối với lần này, Nạp Lan Hương Hương theo bản năng cho rằng là do ngày đó nàng uống thuốc dụ dỗ Trần Phàm xâm phạm nàng mà ra.
Dù đã cho là như vậy nhưng Nạp Lan Hương Hương vẫn còn chút lo lắng.
Bởi vì nàng phát hiện gần đây nàng rất thèm được ngủ, hơn nữa thích ăn thứ chua cay, thậm chí từ ngày hôm qua nàng đã bắt đầu có dấu hiệu muốn nôn mửa.
Mặc dù trước khi bị Trần Phàm xâm phạm, nàng là hoàng hoa khuê nữ hàng thật giá thật, nhưng đối với tri thức sinh lý, nhiều ít nàng cũng có chút hiểu biết.
- Ụa...
Đột nhiên ngay khi Nạp Lan Hương Hương định cầm tạp chí lên xem, trong bụng chợt khó chịu, theo bản năng nôn khan lên.
Lần này còn nôn khan dữ dội hơn lúc sáng sớm, ước chừng kéo dài tới một phút đồng hồ.
Chẳng lẽ thật sự mang thai?
Nôn khan xong, sắc mặt Nạp Lan Hương Hương hơi có vẻ tái nhợt, vẻ lo lắng trong con ngươi càng nồng đậm.
Nghĩ nghĩ, sắc mặt Nạp Lan Hương Hương thật khó xem đứng dậy, nói:
- Bảo Nhi, dì út ra ngoài một chuyến, sẽ nhanh trở về, con đi lên về phòng trước nhé.
- Dạ.
Lúc này Bảo Nhi cũng không hỏi nhiều, nhu thuận đáp ứng, bơi tới bên bờ, đi lên kéo nón bơi xuống, lộ ra mái tóc quăn.
Dưới ánh mặt trời, trên người Bảo Nhi mặc chiếc áo màu hồng, cùng một chiếc quần nhỏ cũng màu hồng, phối hợp với bộ dáng khả ái của cô bé, nhìn thật giống như một búp bê xinh xắn.
Đưa Bảo Nhi vào trong biệt thự, Nạp Lan Hương Hương thấp thỏm bất an thay quần áo, vội vàng rời đi biệt thự, đi tới một bệnh viện cách Cửu Khê Mân Côi Viên không xa.
Trên thực tế ở trong Cửu Khê Mân Côi Viên có một khu chữa bệnh, nhưng nàng không đủ can đảm đi vào đó khám thử.
- Tiểu thư, chúc mừng cô, cô có tin vui.
Hai giờ sau, trong một gian phòng tại bệnh viện, một nữ bác sĩ cầm kết quả kiểm tra, vẻ mặt tươi cười nhìn Nạp Lan Hương Hương nói.
Có tin vui?
Bên tai vang lên ba chữ này, sắc mặt Nạp Lan Hương Hương trong nháy mắt trắng nhợt như tờ giấy.
- Tiểu thư, ba tháng đầu đừng nên quá độ mệt nhọc, nên uống thêm vitamin Bll, được năm mươi ngày nên lại đến kiểm tra sức khỏe, kiểm tra xem có thiếu chất dinh dưỡng gì phải bổ sung loại đó, nên ăn nhiều thực phẩm đậu, hoa quả, rau dưa màu xanh...
Nữ bác sĩ khẽ cười nói:
- Mặt khác không được uống rượu hút thuốc, tốt nhất đừng cho chồng cô hút thuốc trong nhà, như vậy sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của đứa bé...
Nạp Lan Hương Hương giống như bị sét đánh, thân hình cứng ngắc, hoàn toàn không nghe được lời của nữ bác sĩ.
Nữ bác sĩ thấy thế, mơ hồ đoán được điều gì, nói:
- Tiểu thư, có lẽ cô đã không cẩn thận mà mang thai, nhưng cá nhân tôi xin đề nghị, ngàn vạn lần đừng nên bỏ đứa bé này, dù sao đó là cốt nhục của cô mà. Hơn nữa nếu như sinh non, sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với thân thể của cô, đối với việc sinh nở trong tương lai cũng sẽ ảnh hưởng, thai đầu tiên luôn luôn là tốt nhất.
Nạp Lan Hương Hương vẫn không hé răng, tựa hồ còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ.
- Nếu cô lo lắng sinh con sẽ làm ảnh hưởng tới dáng người của cô, điều này hoàn toàn không cần lo lắng.
Nữ bác sĩ nhìn thấy dáng người của Nạp Lan Hương Hương rất đẹp, lại cảm thấy nàng ngây người là vì sợ sinh con sẽ ảnh hưởng tới vóc dáng, nên lập tức giải thích.
Không một tiếng trả lời.
Nạp Lan Hương Hương hai mắt vô thần rời khỏi phòng khám bệnh.
Nàng thật sự sẽ không bỏ cái thai chứ? Nếu như làm như vậy, vậy thật đáng tiếc!
Đưa mắt nhìn Nạp Lan Hương Hương rời đi, trong lòng nữ bác sĩ thở dài.
Nạp Lan Hương Hương cũng không phải đi phá thai, mà ánh mắt ngây ngốc, giống như đánh mất cả linh hồn, đi ra bệnh viện.
- Hương Hương, sắc mặt của cô thoạt nhìn rất kém cỏi, có chỗ nào khó chịu vậy?
Bởi vì Nạp Lan Hương Hương cũng không cho Cổ Bình An cùng vào bệnh viện, hắn đứng bên ngoài cổng bệnh viện chờ đợi, cũng không biết vừa rồi Nạp Lan Hương Hương đi thử thai.
Lời nói của Cổ Bình An làm Nạp Lan Hương Hương chợt bừng tỉnh, nàng hít sâu một hơi, kiệt lực điều chỉnh sắc mặt, lộ ra dáng tươi cười gượng ép, nói:
- Bình An, tôi không sao, bác sĩ nói tôi bị cảm thôi.
- Không có việc gì là tốt rồi.
Nạp Lan Hương Hương vừa nói như thế, Cổ Bình An yên lòng, sau đó chợt nhớ ra điều gì, nói:
- Đúng rồi Hương Hương, tiểu vương gia đến Hàng Châu, hiện tại đang ở trong biệt thự chờ cô, chúng ta trở về đi?
- Được.
Nạp Lan Hương Hương nhẹ giọng đáp lại một câu, không hề có chút phản ứng vì Nạp Lan Vĩnh Kha đột ngột đến.
Giờ này khắc này, dòng suy nghĩ của nàng hoàn toàn rối loạn.
Dụ dỗ Trần Phàm lên giường cùng nàng, đó là một khâu trong kế hoạch của nàng, nhưng nàng nằm mơ cũng thật không ngờ, chính mình lại mang thai con của Trần Phàm!
Theo ý nào đó mà nói, điều này chỉ có thể trách Nạp Lan Hương Hương không có bất kỳ kinh nghiệm phòng the nào.
Nếu có chút kinh nghiệm về chuyện này, như vậy nàng khẳng định phải hiểu rõ ràng, người bị uống thuốc tuyệt đối sẽ không có tâm trí nghĩ tới biện pháp an toàn, mà là chỉ nghĩ tới làm sao được thỏa mãn.
Ngày đó cả nàng cùng Trần Phàm đều uống thuốc, không tận lực thỏa mãn mới là chuyện lạ!
Nửa giờ sau.
Khi Nạp Lan Hương Hương mang theo sắc mặt phức tạp đi vào đại sảnh biệt thự, Nạp Lan Vĩnh Kha đang ngồi trên sô pha ôm Bảo Nhi. Bảo Nhi vẫn giống như ngày thường, luôn nghịch ngợm râu của Nạp Lan Vĩnh Kha, dùng bàn tay núc ních phá phách không ngừng.
- Cha, cha tới có việc gì vậy?
Thấy một màn như vậy, Nạp Lan Hương Hương ổn định lại cảm xúc, hỏi.
- Ngày mốt là ngày Hong Kong được trả về đại lục, đặc khu hành chính Hong Kong liên hợp với những ngành cùng xí nghiệp có liên quan ở Hong Kong tổ chức một hoạt động giao lưu thương mại lớn. Đến lúc đó những ông chủ lớn của các tập đoàn cùng quốc xí, dân xí trong quốc nội đều đến tham gia. :
Nạp Lan Vĩnh Kha cười nói:
- Khu công nghiệp Đông Bắc cũng có mấy người tham gia, cha đại biểu cho tập đoàn Vĩnh Đạt của Nạp Lan gia tham gia hoạt động giao lưu này, tiện đường tới thăm con cùng Bảo Nhi một chút.
- Hoạt động giao lưu thương mại?
Nạp Lan Hương Hương ngẩn ra, sau đó hỏi:
- Tập đoàn Cao Tường hẳn cũng tham gia chứ? Không biết Trần Phàm có tham dự hay không?
- Trên danh sách có tên hắn, hắn đại biểu tập đoàn Cao Tường tham dự.
Nghe câu hỏi của Nạp Lan Hương Hương, Nạp Lan Vĩnh Kha hơi có chút nghi hoặc, vừa trả lời Nạp Lan Hương Hương vừa thâm ý liếc mắt nhìn nàng.
- Đại ca ca cũng đi sao?
Bảo Nhi vừa nghe tới tên Trần Phàm, nhất thời mất đi hứng thú nghịch ngợm râu của Nạp Lan Vĩnh Kha, làm nũng nói:
- Ông ngoại, Bảo Nhi muốn gặp đại ca ca, mang Bảo Nhi đi được không?
- Cha, cho con cùng Bảo Nhi đi với.
Nạp Lan Hương Hương làm ra quyết định. Nạp Lan Vĩnh Kha chợt nhướng mày, do dự một chút nói:
- Được rồi.
Ngay khi Nạp Lan Hương Hương quyết định tham gia hoạt động giao lưu thương mại ngày một tháng bảy tại Hong Kong.
Chiếc Bentley nổi danh tại Đông Hải đang vững vàng lướt trên đường đến khu nhà giàu Đàn Cung, tài xế là a Ngốc chuyên phụ trách lái xe cho Trần Phàm.
Bởi nhiệt độ không khí tăng cao, Trần Phàm cũng không còn mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, chỉ mặc chiếc áo sơ mi cổ tròn màu trắng, một chiếc quần tây, trắng đen phối hợp, hoàn mỹ bộc lộ dáng người thon dài.
Rất nhanh, a Ngốc lái chiếc Bentley đi tới trước một biệt thự kiểu Âu tại Đàn Cung, xuống xe, mở cửa xe cho Trần Phàm.
- A Ngốc, các anh ở ngoài cửa chờ tôi đi.
Trần Phàm nhìn thoáng qua mấy chiếc xe đi theo sau, phân phó.
- Dạ. Trần tiên sinh.
ANgốc cúi đầu lĩnh mệnh.
Bên trong đại sảnh biệt thự, Hoàng Phủ Hồng Trúc chờ đợi đã lâu.
Có lẽ do nguyên nhân thời tiết quá nóng, Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng không mặc chiếc áo khoác da màu đen, trên người mặc chiếc váy màu đen, cũng chỉ che tới đầu gối, đôi chân mượt mà cùng bàn chân ngọc bại lộ ra ngoài, ngón chân tô màu đen nhánh, có chút chói mắt.
So ra mà nói, đôi môi đỏ tươi của Xà Mỹ Nữ Hoàng Phủ Hồng Trúc càng thêm hấp dẫn ánh mắt người khác.
Một đóa mạt hồng, vẫn làm kinh sợ lòng người như trước.
- Anh đã đến rồi.
Nhìn thấy Trần Phàm đi vào trong đại sảnh, Hoàng Phủ Hồng Trúc chủ động đứng lên, trên khuôn mặt lãnh diễm lộ ra dáng tươi cười, khí tức âm nhu trên người cũng giảm bớt rất nhiều.
Trần Phàm gật đầu cười:
- Dời tới đây khi nào vậy?
- Đã gần một tháng.
Hoàng Phù Hồng Trúc hừ lạnh nói:
- Anh đúng là quý nhân bận rộn, tự nhiên sẽ không để ý tới chuyện này.
Trần Phàm xấu hổ sờ sờ mũi không lời phản bác.
Từ sau khi ở tại biệt thự quận Golf, suýt chút nữa đẩy ngã Hoàng Phủ Hồng Trúc, hắn và nàng đã đâm qua tầng cửa sổ cuối cùng, tình ý đã nhanh chóng trở nên nồng nhiệt hơn.
Nhưng trong một tháng qua, hắn huyết tẩy Đông Nam Á, sau còn lo việc bức bách Thanh bang đến tuyệt lộ, bận tối mày tối mặt, nhiều ít có chút xem nhẹ Hoàng Phủ Hồng Trúc.
- Em nghe Dương Viễn nói, anh muốn đại biểu tập đoàn Cao Tường tham gia buổi hoạt động giao lưu thương mại tại Hong Kong ngày một tháng bảy?
Nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Trần Phàm. Hoàng Phủ Hồng Trúc thu hồi phong thái tiểu nữ nhân, hơi có chút lo lắng hỏi.
Trần Phàm gật gật đầu:
- Tháng trước, anh ở Hong Kong gặp Lý lão, đáp ứng với ông ấy sẽ tham gia hoạt động giao lưu lần này.
- Lý lão? Chẳng lẽ là người giàu nhất Hong Kong Lý Thiên Thành?
Hoàng Phủ Hồng Trúc hơi có vẻ khiếp sợ.
Trần Phàm gật đầu.
Thấy Trần Phàm gật đầu, cả người Hoàng Phủ Hồng Trúc chấn động, sau đó vẻ khiếp sợ trong con ngươi chậm rãi thối lui, chỉ còn lại vẻ lo lắng thật sâu:
- Hiện giờ Thanh bang đã bị anh đưa vào tuyệt lộ, diệt vong chỉ là vấn đề thời gian. Như vậy Tiết Hồ hơn phân nửa sẽ như chó cùng rứt giậu. Em nghe nói lần hoạt động giao lưu này sẽ tổ chức trên một du thuyền lớn, nói vậy Tiết Hồ sẽ không bỏ qua cơ hội này.
- Yên tâm đi, trong lòng anh có nắm chắc.
Trần Phàm tự tin cười nói:
- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau ngày một tháng bảy, Thanh bang sẽ bị xóa tên khói hắc đạo đại lục.
Cho tới nay vô luận Trần Phàm làm gì cũng có chừng mực, lúc này nhìn thấy nụ cười tự tin trên mặt Trần Phàm. Hoàng Phủ Hồng Trúc liền yên lòng.
Theo nàng xem, Trần Phàm hơn phân nửa đã làm xong chuẩn bị.
Nhưng...
Thần cũng có thời gian sơ sẩy.
Đồ Tể không phải thần.
Liệu có khi nào sẽ sơ suất hay không?
*****
- Trò chơi cùng Thanh bang tại quốc nội cũng đã sắp xong.
Trần Phàm có thể nhận thấy được vẻ lo lắng trong con ngươi Hoàng Phủ Hồng Trúc, trong lòng ấm áp, tiến lên nhẹ nhàng giúp nàng sửa lại mái tóc rối trên trán, nói:
- Trước khi chấm dứt sẽ có một cuộc huyết tẩy đại quy mô, hiện giờ tuy Lâm Đông đã có thể độc bá một phương, nhưng dù sao căn cơ quá mỏng, không thể đảm nhiệm nhiệm vụ gian khổ này, em cần phải làm một ít chuẩn bị, đến lúc đó liên thủ cùng Lâm Đông.
- Được.
Hoàng Phủ Hồng Trúc nhẹ nhàng gật đầu, trong con ngươi lóe lên ánh sáng cực nóng.
Khi Sở Vấn Thiên còn tại thế, nguyện vọng lớn nhất là hi vọng có thể làm cho Hồng Trúc bang bao trùm phía trên Thanh bang, trở thành đầu lĩnh hắc đạo đại lục.
Sau khi Sở Vấn Thiên chết, lúc mới bắt đầu, Hoàng Phủ Hồng Trúc tiếp nhận Hồng Trúc bang, tâm nguyện lớn nhất là có thể đem Hồng Trúc bang phát dương quang đại, bù lại tiếc nuối của Sở Vấn Thiên.
Sau đó Trần Phàm xuất hiện trong thế giới của Hoàng Phủ Hồng Trúc, Hoàng Phủ Hồng Trúc dần dần đã yêu Trần Phàm, cũng nhận rõ tình cảm của mình đối với Sở Vấn Thiên là thân tình cùng cảm kích, nhưng trong lòng nhiều ít vẫn có chút bất an, lòng bất an kia là vì nàng cảm thấy mình thiếu Sở Vấn Thiên rất nhiều... rất nhiều...
Vì thế nàng chờ mong Trần Phàm có thể sớm diệt trừ Thanh bang, làm cho Hồng Trúc bang hoàn toàn lớn mạnh.
Bởi vì nếu thật sự làm được như vậy, nàng xem như có thể trợ giúp Sở Vấn Thiên bù lại nỗi tiếc nuối năm đó, hoàn toàn tiêu trừ nỗi bất an trong nội tâm, quên đi quá khứ ở chung một chỗ với Trần Phàm.
- Nhưng em đừng tham dự lần hành động huyết tẩy cuối cùng, giao cho thủ hạ đi làm là được rồi.
Trần Phàm nói xong, nhẹ nhàng nâng chiếc cằm nhỏ xinh đẹp của Hoàng Phủ Hồng Trúc, ôn nhu nói:
- Anh không hi vọng em xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Cảm nhận được sự ôn nhu cùng quan tâm trong giọng nói của Trần Phàm, Hoàng Phủ Hồng Trúc rúc vào trong lòng Trần Phàm, nhẹ gật đầu, sau đó nhắm mắt lại tận tình cảm thụ khí tức quen thuộc cùng nhịp tim đập mạnh mẽ trên người Trần Phàm.
- Trong khoảng thời gian này, anh đã nghiêm túc suy nghĩ, sinh ý thuốc phiện cùng buôn lậu, phiêu lưu quá lớn, sau này em giao cho Lâm Đông phụ trách.
Trần Phàm ôm đôi vai mảnh mai của Hoàng Phủ Hồng Trúc, nói:
- Sau này em chỉ phụ trách sinh sòng bạc, giải trí cùng ngọc thạch là được rồi.
- Dạ. - internet
Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng không mở mắt, mà ôm chặt Trần Phàm, liền trả lời.
Ỷ lại.
Trong bất tri bất giác, khi đối mặt với Trần Phàm, phần nữ tính mềm mại dựa dẫm của phụ nữ trong người nàng bắt đầu biểu lộ, hơn nữa càng ngày càng rõ ràng.
Đối mặt Trần Phàm, nàng nguyện buông xuống hết thảy niềm kiêu ngạo của Xà Mỹ Nữ, cam tâm tình nguyện biến thành một cô gái nhỏ.
Khi trời chiều hoàn toàn hạ xuống đường chân trời, Trần Phàm rời khỏi biệt thự của Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Cả một buổi trưa Hoàng Phủ Hồng Trúc giống như một cô gái nhỏ rúc vào trong lòng Trần Phàm, vừa đút hoa quả cho hắn, vừa cùng hắn xem một bộ phim tình cảm, cảm giác giống như một đôi vợ chồng son.
Tới buổi chiều, Hoàng Phủ Hồng Trúc lại tự mình xuống bếp, làm cơm chiều cho Trần Phàm.
Trước khi chia tay, Trần Phàm cũng không cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc gần gũi nhiều hơn, chỉ hôn nhẹ một nụ hôn lên trán nàng.
Trần Phàm rất rõ ràng, Hoàng Phủ Hồng Trúc mua tòa biệt thự này chính là vì muốn cùng hắn hưởng thụ thế giới hai người không một chút băn khoăn, nhưng Trần Phàm cũng biết. Thanh bang còn chưa diệt, Hồng Trúc bang không lớn mạnh, trong lòng Hoàng Phủ Hồng Trúc nhiều ít còn có khúc mắc, không thể hoàn toàn quên đi gánh nặng.
Cho nên hắn không vội
Hắn muốn chờ đợi đến khi Hoàng Phủ Hồng Trúc hoàn toàn quên được gánh nặng, không còn bị Sở Vấn Thiên ảnh hưởng.
Khi Trần Phàm ngồi Bentley rời khỏi Đàn Cung, điện thoại trong túi hắn chấn động lên, thanh âm đánh vỡ không khí im lặng bên trong xe.
Nghe được thanh âm di động reo lên, a Ngốc lập tức tắt đài tin tức, mà Trần Phàm lấy ra di động, nhìn thấy một dãy số xa lạ, còn là một dãy số đặc thù.
Vừa nhìn thấy dãy số này, trong lòng Trần Phàm chợt động, đoán được điều gì đó, lập tức mở máy nghe điện thoại.
- Long Nha, đúng như anh suy đoán, Tiết Hồ đã hoàn toàn chó cùng rứt giậu - hắn tính toán sẽ hành động trong lần hoạt động giao lưu thương mại lần này.
Điện thoại vừa chuyển được, thanh âm Long Nữ truyền vào trong tai Trần Phàm:
- Tôi đã điều tra toàn bộ thành viên tham gia hoạt động giao lưu thương mại, phát hiện có mười tên Phong Diệp ẩn núp bên trong. Trong đó có năm người dùng thân phận đại biểu của tập đoàn Thanh Vân tham gia, mặt khác năm người dùng thân phận thành viên công ty hợp tác với tập đoàn Thanh Vân tham gia.
- Thành viên Phong Diệp ở trong tay Tiết Hồ còn chưa đến mười lăm người, lần này một lần phái ra mười người, hiển nhiên đã là bước cuối cùng.
Long Nữ nói xong, hỏi:
- Tôi đã xin chỉ thị của Từ trưởng phòng, Từ trưởng phòng phái ra năm thành viên Long Nha tính cả tôi, phụ trách việc bảo an của hoạt động giao lưu, đồng thời Từ trưởng phòng đề nghị anh bí mật mang những thành viên Phong Diệp rời đi trước khi lên thuyền, nếu không sẽ có chút phiền phức.
- Ân, khẳng định không thể để cho bọn hắn lên thuyền.
Trần Phàm cười cười, nói:
- Nhưng... chúng ta phải diễn giống như thật.
Diễn giống như thật?
Long Nữ chợt ngẩn ra, sau đó liền hiểu được tâm tư của Trần Phàm, nói:
- Yên tâm đi, chuyện này giao cho tôi.
- Cảm... giúp tôi cảm ơn Từ trưởng phòng.
Trần Phàm định cảm ơn Long Nữ, nhưng nhớ tới lời nói lúc trước của nàng, vội vàng sửa miệng.
- Được.
Long Nữ trả lời, nhưng cũng không nói tiếp, không khí hơi có vẻ quỷ dị.
Theo sau, ngay khi Trần Phàm định nói thêm gì đó, Long Nữ cúp điện thoại.
Nghe thanh âm đô đô truyền ra, Trần Phàm lộ vẻ cười khổ, thổn thức không thôi.
Cùng lúc đó.
Trong tòa biệt thự trung ương Nhị Sa Đào tại Quảng Châu.
Tiết Hồ cũng như ngày xưa, vẫn mặc đường trang, tay cầm tẩu thuốc ngồi trong phòng sách.
Trên vách tường phòng sách, trên màn hình hiện lên hình ảnh của Ảnh Tử.
Có lẽ do nguyên nhân hình ảnh internet, có lẽ do nguyên nhân khác, Tiết Hồ cảm thấy được khí tức Ảnh Tử thay đổi.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Ảnh Tử, Ảnh Tử giống như một thanh bảo kiếm sắc bén vừa ra khỏi vỏ, cả người tản ra khí tức băng sương khiến tim người khác đập nhanh, mà bây giờ biểu tình Ảnh Tử lại cực kỳ bình tĩnh, cảm giác giống như mặt hồ không hề gợn sóng.
- Hiện tại tôi đã hoàn toàn bị đưa vào tuyệt lộ, tôi đem toàn bộ hi vọng đặt trên người của anh.
Sắc mặt Tiết Hồ phức tạp nhìn Ảnh Tử, trầm giọng nói:
- Vì che giấu tung tích của anh, tôi thậm chí không tiếc hi sinh mười tên thành viên Phong Diệp. Cho nên bất kể như thế nào, anh nhất định phải xử lý cho được tên tiểu tạp chủng kia.
- Hi sinh đám phế vật này là nhất định.
Trên màn hình, biểu tình Ảnh Tử vẫn bình tĩnh như trước, nhưng ngữ khí vẫn cao cao tại thượng:
- Như lời ông nói, ông đã bị ép lên tuyệt lộ, với chỉ số thông minh của Trần Phàm tự nhiên sẽ đoán được ông sẽ chó cùng rứt giậu. Kể từ đó, ông áp dụng hành động là chuyện đã nhất định.
Tiết Hồ không hé răng.
- Ở hoạt động giao lưu tổ chức tại Hong Kong sẽ lắm thầy nhiều ma, là một cơ hội tuyệt hảo. Nhưng nếu ông không bại lộ tung tích của những tên phế vật kia, như vậy Trần Phàm nhất định sẽ thật cẩn thận, đến lúc đó nếu người của Long Nha cũng đều xuất động, việc ám sát sẽ càng tăng thêm khó khăn.
Ảnh Tử nói xong, khóe miệng hiện lên độ cong đắc ý, tựa hồ hết sức hài lòng với kế hoạch do mình chế định:
- Như bây giờ là biện pháp ổn thỏa nhất. Suy nghĩ một chút đi, dựa theo kế hoạch của tôi, có mười tên phế vật kia làm kẻ chết thay, lòng cảnh giác của Trần Phàm sẽ hạ xuống thấp nhất, hệ số bảo an cũng sẽ thấp nhất, điều kiện này thật có lợi cho một kích trí mạng của tôi!
Sát thủ, chú ý một kích trí mạng!
Điểm này Tiết Hồ cũng biết rõ.
- Anh xác định anh có bảy phần nắm chắc có thể ám sát?
Tiết Hồ nhớ tới lời cam đoan lúc trước của Ảnh Tử, nhịn không được hỏi.
- Không phải bảy thành.
Ảnh Tử nhẹ nhàng lắc đầu.
Sắc mặt Tiết Hồ nhất thời cuồng biến:
- Anh gạt tôi?
- Lừa ông sao, có cần phải như vậy?
Khóe miệng Ảnh Tử hiện lên độ cong khinh thường:
- Khi trước tôi chỉ có bảy thành nắm chắc có thể ám sát, nhưng bây giờ là mười thành! Dù ngay mặt chống lại hắn, tôi cũng có bảy thành nắm chắc để cho hắn rời đi thế giới này.
- Thật sự?
Trong lòng Tiết Hồ chấn động, trong con ngươi lóe ra ánh sáng cực nóng, biểu tình kích động trong nháy mắt xuất hiện trên mặt của hắn.
Đối với hắn mà nói, chỉ cần Trần Phàm vừa chết, hắn có tin tưởng thu thập được cục diện rối rắm của Thanh bang, làm cho Thanh bang tiếp tục đứng trên đỉnh hắc đạo đại lục, thậm chí còn có thể tiến thêm một bước, tiêu diệt Hồng Trúc bang, đoạt vùng đất trù phú Đông Hải.
- Ông biết về Thần Bảng chứ?
Biểu tình Ảnh Tử khôi phục lại bình tĩnh.
Thần Bảng?
Khóe mắt Tiết Hồ nhảy lên điên cuồng.
Thân là người cầm quyền Thanh bang, hắn tự nhiên biết Thần Bảng!
- Khi trước, tôi đứng ở vị trí thứ mười một trong Thần Bảng.
Ảnh Tử dùng một loại ngữ khí thật nhẹ nhàng nói:
- Hiện tại tôi có tin tưởng tuyệt đối xếp hạng trước những kẻ kia, dù là Đồ Tể trong truyền thuyết!
- Anh... thực lực anh làm sao tăng vọt như thế? Chẳng lẽ anh tiêm gien số 1 của Hắc Ám U Linh nghiên cứu?
Thần tình Tiết Hồ kinh hãi, theo hắn xem ra, thực lực của Ảnh Tử tăng vọt chỉ có một loại khả năng, mà hắn cũng biết tiêm gien số 1 có phiêu lưu rất lớn.
Trong biểu tình trợn mắt há hốc mồm của Tiết Hồ, Ảnh Tử mỉm cười:
- Phải.
Tiết Hồ hoàn toàn ngây ra.
- Theo tôi được biết, bởi vì lo lắng tiêm gien số 1 thất bại, hiện tại mười cao thủ đứng đầu Thần Bảng không có ai tiêm vào.
Ảnh Tử nở nụ cười, cười thật quỷ dị:
- Bởi vì bọn họ sợ chết.
- Chúc mừng anh. Ảnh Tử.
Nghe được lời nói của Ảnh Tử, Tiết Hồ cảm thấy khiếp sợ với quyết tâm của Ảnh Tử, đồng thời một tia lo lắng cuối cùng trong lòng cũng hoàn toàn biến mất.
Theo hắn xem ra, căn cứ bài danh Thần Bảng, thân là Long Nha, Trần Phàm xếp thứ năm, hiện giờ Ảnh Tử thành công tiêm gien số 1, thực lực tăng vọt, hoàn toàn tiêu trừ tâm lý sợ hãi, dù ngay mặt gặp gỡ Trần Phàm cũng có thể đánh chết, huống chi là ám sát?
Lần này, Ảnh Tử cũng không nói thêm gì nữa mà trực tiếp kết thúc cuộc nói chuyện.
Tắt đi điện thoại internet, Ảnh Tử nhắm mắt lại, trong đầu dần hiện ra từng ly từng tý hình ảnh huấn luyện phi nhân loại trong căn cứ thành viên dự bị Long Nha.
Cuối cùng hình ảnh dừng lại.
Đó là một buổi sáng sớm ánh nắng tươi sáng.
Ngày nào đó, thủ lĩnh Long Nha Lưu Mãnh xuất hiện bên trong căn cứ.
Ngày nào đó, toàn bộ thành viên dự bị Long Nha kể cả Trần Phàm cùng Ảnh Tử, đứng thành một hàng, ánh mắt sùng kính nhìn Lưu Mãnh.
- Năm ngày trước, trong một cuộc hành động của chúng ta, chúng ta đã mất đi một vị huynh đệ.
Nghe được lời Lưu Mãnh nói, tất cả mọi người kể cả Trần Phàm cùng Ảnh Tử đều lộ ra biểu tình đau khổ.
Nhưng tiếp theo, ngoại trừ Trần Phàm, những thành viên dự bị Long Nha khác kể cả Ảnh Tử, đều thần tình kích động, chờ mong nhìn Lưu Mãnh.
Bọn hắn đều rất rõ ràng, danh sách thành viên Long Nha chỉ có mười lăm người!
Dựa theo quy định, chỉ khi có một trong mười lăm người chết đi, hoặc vì bị thương mà xuất ngũ, Long Nha mới tiếp nạp thêm thành viên!
- Dựa theo quy định, trong các cậu sẽ có người may mắn trở thành một thành viên Long Nha!
Khi Lưu Mãnh nói ra những lời này, toàn bộ thành viên dự bị Long Nha kể cả Trần Phàm đều ngừng thở.
- Trần Phàm, đã trở thành thành viên Long Nha.
Đối mặt ánh mắt mong chờ của mọi người. Lưu Mãnh công bố đáp án.
Một khắc này, Trần Phàm năm ấy tròn mười hai tuổi, đã trở thành thành viên Long Nha trẻ tuổi nhất trong lịch sử!
Một khắc này, ngoài những thành viên dự bị Long Nha đang thất vọng, nhưng bọn họ đều dùng một loại ánh mắt hâm mộ nhìn về phía Trần Phàm.
Chỉ có một người ngoại lệ.
Người kia lớn hơn Trần Phàm sáu tuổi.
Người kia là đội trưởng đội dự bị Long Nha.
Người kia, lúc ấy là người xuất sắc nhất trong toàn bộ thành viên dự bị Long Nha!
Nhiếp Phong.
Đây đã từng là tên của hắn.
Ảnh Tử.
Đây là danh hiệu hiện tại của hắn.
*****
Từ ngày hai mươi chín tháng sáu, các khách sạn tại Hong Kong đều bắt đầu trở nên cực kỳ khẩn trương, phàm là những khách sạn cao cấp, trên cơ bản đều được đặt kín phòng.
Tất cả chuyện này, đơn giản chính là vì chúc mừng mười lăm năm ngày trọng đại Hong Kong được trả về đại lục.
Để ăn mừng ngày Hong Kong được trao trả, trung ương rất xem trọng việc này, riêng phái người đứng thứ hai trong quốc vụ viện đi tới Hong Kong dự buổi hội nghị, còn cho quan chức của vùng Tam Giác Châu Trường Giang, vùng châu thổ Châu Giang, Kinh Tân Đường, cùng khu công nghiệp Đông Bắc suất lĩnh những cột trụ xí nghiệp các nơi đi tới Hong Kong, tham gia buổi tổ chức "Hoạt động giao lưu thương mại chúc mừng mười lăm năm ngày Hong Kong được trả về Trung Quốc.
Ngoài ra, trung ương còn phái ra đại biểu của doanh nghiệp nhà nước như ngành dầu mỏ, ngành khai thác đá, ngành bưu chính viễn thông tham gia buổi hoạt động giao lưu lần này, hơn nữa đại biểu còn là người đứng thứ nhất cùng thứ hai của ngành!
Đây cũng chính là nói, tham gia hoạt động giao lưu thương mại chính là những ông chủ tập đoàn thương nghiệp cùng đảng ủy.
Những doanh nghiệp nhà nước do quốc tư ủy tổ chức an bài, mà bốn khu xí nghiệp tư nhân cùng những ông chủ của xí nghiệp liên doanh trong ngoài nước là do đoàn đại biểu các khu phụ trách.
Người phụ trách khu Tam Giác Trường Giang chính là phó chủ tịch Đông Hải Trần Phi.
Chiều ngày ba mươi tháng sáu, đoàn người của Trần Phi do các quan chức khu Tam Giác Trường Giang làm đại biểu, dẫn dắt những ông chủ của các xí nghiệp tư nhân cùng liên doanh trong ngoài nước đi tới Hong Kong, ở lại trong một khách sạn năm sao.
Sau buổi cơm chiều, Trần Phi lấy thân phận người phụ trách mời dự họp hội nghị, yêu cầu người phụ trách các xí nghiệp lớn tham gia hội nghị.
Lúc tám giờ tối, trong phòng hội nghị khách sạn tầng cao nhất, Trần Phi ngồi ngay vị trí trung ương, bên cạnh là các quan viên khu Tam Giác Trường Giang, bên dưới là người phụ trách của các xí nghiệp.
- Dương Viễn, chủ tịch của quý tập đoàn Trần Phàm tiên sinh còn chưa tới sao?
Nhìn thấy mọi người đã ngồi xuống, đưa mắt nhìn về phía mình, Trần Phi lại nhìn xuống chỗ Dương Viễn đang ngồi ở hàng ghế đầu, nhíu mày hỏi.
- Bá!
Nghe được câu hỏi của Trần Phi, tất cả mọi người liền đưa mắt nhìn về phía Dương Viễn.
Vô luận là những quan chức bên cạnh Trần Phi hay là những ông chủ của thương giới bên dưới, bọn họ không chỉ biết Trần Phàm cùng Trần Phi đều xuất thân từ phương bắc Trần gia, còn biết rõ chuyện mâu thuẫn giữa hai người.
Ở dưới tình hình này, Trần Phi đem mũi nhọn chỉ hướng tập đoàn Cao Tường, chỉ hướng Trần Phàm, nhiều ít đều có mang ý đồ riêng tư bên trong.
- Chào ngài. Trần phó chủ tịch.
Nghe câu chất vấn bất mãn của Trần Phi, Dương Viễn áy náy cười xin lỗi, nói:
- Trần tiên sinh có một sự tình cần phải xử lý, giữa trưa ngày mai mới có thể đến nơi này.
- Toàn bộ người phụ trách các xí nghiệp đều dựa theo quy định, do đại biểu thống nhất tổ chức an bài, chỉ riêng chủ tịch quý tập đoàn muốn làm đặc thù, chẳng lẽ quỹ tập đoàn cảm thấy mình tài trí hơn người hay sao?
Nghe xong lời giải thích của Dương Viễn, Trần Phi cau mày, theo hắn xem ra Trần Phàm hoàn toàn không xem đoàn đại biểu vào trong mắt.
Hiểu được điểm này, Trần Phi không chút khách khí nói cho Dương Viễn biết: Các xí nghiệp lớn nằm trong khu Tam Giác Trường Giang đều do đoàn đại biểu thống nhất tổ chức an bài, tập đoàn Cao Tường các ngươi không thể làm ra vẻ đặc thù, phải phục tùng an bài!
Nhận thấy được vẻ tức giận trong giọng nói của Trần Phi, Dương Viễn vẫn mỉm cười nói:
- Trần phó chủ tịch, ngài có điều không biết, nguyên bản Trần tiên sinh cũng không có ý định tham dự hoạt động giao lưu thương mại lần này, nhưng hồi tháng trước ông ấy đến Hong Kong đã gặp Lý Thiên Thành tiên sinh, đã được Lý Thiên Thành tiên sinh mời, mới quyết định tham gia buổi hoạt động giao lưu thương mại lần này.
Hoa lạp!
Lời của Dương Viễn vừa thốt ra, trong phòng hội nghị lập tức xôn xao một mảnh!
Đối với mỗi một người phụ trách các xí nghiệp mà nói, bọn họ đều đem chuyện được tham dự hoạt động giao lưu lần này mà thấy vẻ vang, vì muốn đạt được cơ hội tham gia lần này, bọn họ đã tiêu phí không ít tâm tư, có xí nghiệp thậm chí còn bỏ ra số tiền lớn mới đạt được tấm vé vào cửa.
Tất cả chuyện này đơn giản là vì lần này giá trị của buổi hoạt động giao lưu thương mại thật sự quá cao.
Thứ nhất, buổi hoạt động giao lưu thương mại này là do người của đặc khu hành chính Hong Kong chịu trách nhiệm chính, là do người giàu nhất Hong Kong Lý Thiên Thành lấy thân phận chủ nhà tổ chức.
Thứ hai, toàn bộ các xí nghiệp tham hoạt động giao lưu lần này đều là những ông trùm của các khu vực.
Thứ ba, trung ương cực kỳ trọng thị đối với hoạt động giao lưu thương mại lần này, chẳng những cho những người phụ trách doanh nghiệp nhà nước tham dự, hơn nữa còn cho ngành có quan hệ ở bên trong bộ thương mại phối hợp, hơn nữa người đứng thứ hai trong quốc vụ viện Ngụy gia đương đại gia chủ Ngụy Minh cũng sẽ lộ diện trong buổi giao lưu kỳ này.
Ba lý do này, đủ làm cho hoạt động giao lưu thương mại sẽ đạt được độ cao chú ý nhất.
Lý Thiên Thành là ai?
Đây chính là ông trùm người Hoa trong lĩnh vực kinh tế!
Là người có được lực ảnh hưởng rất mạnh trong thương giới Châu Á thậm chí là toàn cầu!
Ở những năm qua, những thủ trưởng số 1 tự mình đích thân tiếp kiến hắn, cũng không chỉ một người!
Một nhân vật như vậy, đủ làm cho những ông trùm thương giới, giống như một con chó vẫy đuôi chạy quanh nịnh bợ.
Hiện giờ Dương Viễn lại nói, nếu không phải do Lý Thiên Thành chủ động mời, Trần Phàm ngay từ đầu cũng không muốn tham gia, nói cách khác, Trần Phàm vốn không quan tâm tới buổi hoạt động giao lưu lần này, sở dĩ hắn tham gia là vì nể mặt Lý Thiên Thành...
Có thể trở thành những người đứng đầu trong thương giới cũng đều là nhân vật, sau thoáng khiếp sợ, bọn họ đều đưa mắt nhìn Trần Phi, phát hiện sắc mặt Trần Phi rõ ràng rất khó xem.
Theo bọn hắn xem ra, rõ ràng Trần Phi muốn dùng thân phận người phụ trách đoàn đại biểu gây khó dễ cho tập đoàn Cao Tường, kết quả lời nói của Dương Viễn giống như cho hắn một cái tát vang dội, làm cho Trần Phi có chút không biết làm sao xuốngđài.
- Ông nói Trần Phàm tham dự buổi hoạt động giao lưu lần này, là bởi vì Lý Thiên Thành mời hắn?
Chân mày Trần Phi cau chặt lại, vẻ tức giận trong con ngươi đã không thể che giấu.
Dương Viễn không cung kính cũng không tự ti:
- Phải, Trần phó chủ tịch. Trần tiên sinh còn nói, trước khi ông ấy đến, hết thảy công việc do tôi xử lý, cho nên nếu ngài có yêu cầu gì đối với chúng tôi, có thể nói ra.
- Dương Viễn, tôi hi vọng ông hiểu được, lần hoạt động giao lưu thương mại này là do người của đặc khu hành chính Hong Kong chịu trách nhiệm chính, mà không phải buổi tụ họp tư nhân của Lý Thiên Thành tiên sinh.
Ngữ khí của Trần Phi lạnh xuống:
- Dựa theo văn kiện truyền đạt mệnh lệnh của quốc vụ viện, xí nghiệp các khu vực nhất định phải phục tùng đoàn đại biểu tổ chức cùng an bài. Hiện giờ ông nói tập đoàn Cao Tường bởi vì lời mời của Lý Thiên Thành tiên sinh nên mới miễn cưỡng tham gia buổi hoạt động giao lưu lần này. Được, tốt lắm! Hiện tại tôi lấy thân phận người phụ trách đoàn đại biểu tuyên bố: đoàn đại biểu hủy bỏ tư cách tham gia hoạt động giao lưu của tập đoàn Cao Tường!
Hoa!
Nếu như nói lời của Dương Viễn thật kinh người, làm cho mọi người đều vô cùng kinh ngạc, như vậy quyết định lúc này của Trần Phi hoàn toàn làm cho mọi người chấn kinh rồi!
Tập đoàn Cao Tường do ba đại tập đoàn thành lập, lại cùng hợp tác với tập đoàn Anh quốc Kemer Er, được trung ương mạnh mẽ nâng đỡ, vô luận cần tiền hay cần chính sách, trung ương đều cho sự ủng hộ lớn nhất.
Mà nương theo kỳ ngộ lần này, tập đoàn Cao Tường lấy phương thức phát triển của quà cầu tuyết đã trở thành ngôi sao đứng đầu thương giới đại lục.
Ở dưới tình hình này, Trần Phi lại dám hủy bỏ tư cách tham gia hoạt động giao lưu thương mại lần này của tập đoàn Cao Tường?
- Trần phó chủ tịch.
Không đợi những người phụ trách các xí nghiệp lấy lại tinh thần, một gã quan chức phó tỉnh cấp sắc mặt ngưng trọng nhìn Trần Phi nói:
- Việc này quan hệ trọng đại, tôi đề nghị thận trọng xử lý.
- Thận trọng xử lý thế nào?
Sắc mặt Trần Phi hoàn toàn lạnh xuống, từ sau khi Trần Phàm xuất hiện, đã nhiều lần lặp đi lặp lại đánh vào mặt của hắn, làm cho Trần gia đại thiếu như hắn không còn chút mặt mũi, lúc này hắn nhờ vào lực ảnh hưởng của Trần gia, đảm nhiệm người phụ trách khu Tam Giác Trường Giang, vốn định vãn hồi lại chút mặt mũi, lại thật không ngờ bị Trần Phàm vẽ mặt, hắn có thể không tức giận sao?
- Chủ tịch tập đoàn Cao Tường Trần Phàm tiên sinh mặc dù không dựa theo quy định đi cùng những người phụ trách các xí nghiệp lớn, đi cùng đoàn đại biểu tới Hong Kong, tham dự hội nghị đêm nay. Nhưng Dương Viễn cũng đã nói, trưa ngày mai Trần Phàm sẽ tới Hong Kong, sẽ không vắng mặt trong buổi hoạt động giao lưu ngày mai, còn nữa. Dương Viễn đã nói trước khi Trần tiên sinh tới, hắn có thể xử lý bất cứ chuyện gì, nói vậy hắn có thể đem nội dung hội nghị đêm nay chuyển cáo cho Trần Phàm tiên sinh...
- Phải a, Trần phó chủ tịch, tập đoàn Cao Tường là một trong những nhân vật chính của hoạt động giao lưu lần này, nếu tập đoàn Cao Tường không tham gia, chỉ sợ...
Lại thêm một vị quan chức phó tỉnh cấp mở miệng, trong lúc nói chuyện đã tắt đi microphone, giảm thấp thanh âm, không để cho người phụ trách các xí nghiệp bên dưới nghe được.
- Xảy ra chuyện, một mình tôi gánh vác!
sắc mặt Trần Phi âm trầm, cảm giác giống như hắn đã quyết tâm phải cho Trần Phàm biết tay hắn. -
Bên tai vang lên lời nói như đinh đóng cột của Trần Phi, trong mắt nhìn thấy vẻ kiên quyết của hắn, mấy quan chức thở dài quay về chỗ ngồi của mình.
Tuy rằng thân phận cấp bậc của bọn họ ngang hàng với Trần Phi, nhưng hắn lại sánh lên quầng sáng của Trần gia, được xem là người được bồi dưỡng thừa kế Trần gia, luận tiền đồ bọn họ không thể so sánh!
Trước đó bọn họ mạo hiểm đắc tội Trần Phi đưa ra lời dị nghị chính là vì sợ trung ương khiển trách, hiện giờ nghe được Trần Phi nói sẽ một mình gánh vác trách nhiệm, bọn họ tự nhiên sẽ không tiếp tục tự tìm mất mặt.
- Dương Viễn, hiện tại mời ông đem theo phụ tá của ông rời khỏi phòng họp, lập tức!
Trần Phi lại đưa mắt nhìn Dương Viễn, ngữ khí không cho phép nghi ngờ.
Sắc mặt Dương Viễn phức tạp đứng dậy nói:
- Trần phó chủ tịch, tôi sẽ đem ý của ngài nhắn lại chi tiết với Trần tiên sinh.
Vừa nói xong, Dương Viễn cũng không hề do dự, mang theo trợ lý rời đi.
Nhìn bóng lưng Dương Viễn rời đi, những người phụ trách bên dưới đài nhìn nhau, đều thở dài trong lòng.
Trong lúc nhất thời, không khí trong phòng họp trở nên có chút quỷ dị.
Cùng lúc đó.
Trong một khách sạn năm sao khác.
Các quan viên đoàn đại biểu vùng châu thổ Châu Giang cũng đang tổ chức hội nghị mời dự họp với người phụ trách các xí nghiệp lớn trong khu vực.
Người phụ trách là Mã Chí Cường.
Hắn là phó chủ tịch chủ quản kinh tế!
Đồng dạng cũng là một trong những ô dù bạch đạo của Thanh bang!
Chính xác ra, Tiết Hồ đã dùng đại lượng nhân lực vật lực đẩy Mã Chí Cường bước từng bước một lên vị trí phó chủ tịch tỉnh!
So sánh với không khí quỷ dị bên chỗ Trần Phi, hội nghị bên Mã Chí Cường thật đơn giản rõ ràng, Mã Chí Cường phát biểu trước, nói một ít hạng mục nên chú ý ngày mai, người phụ trách các xí nghiệp cũng không có gì dị nghị.
Cả hội nghị kéo dài chừng nửa giờ.
Nửa giờ sau, hội nghị chấm dứt, Mã Chí Cường dẫn theo đoàn đại biểu vùng châu thổ Châu Giang rời khỏi phòng.
- Xem ra lớp mặt nạ da người này cũng không tệ lắm.
Ngay khi gã cán bộ xứ cấp cuối cùng trong đoàn đại biểu đi ra khỏi phòng họp, khóe mắt nhìn lướt qua những tay trùm thương giới, khóe miệng hiện lên độ cong quỷ dị.
*****
Ban đêm, một vầng trăng rằm treo nghiêng trên bầu trời, ánh trăng dịu dàng chiếu xuống, rơi trong sân trường trung học Tử Kim Sơn, làm vườn trường có vẻ vô cùng yên tĩnh.
- Đinh linh linh...
Mấy phút sau, thanh âm tiếng chuông điện vang lên chói tai, vẻ yên lặng bên trong vườn trường bị phá vỡ.
Vài tiếng gầm rú hưng phấn từ trong những phòng học truyền ra, những học sinh mặc đồng phục mùa hạ lần lượt từ trong phòng học đi ra, phóng nhanh ra hành lang.
Cảm giác giống như những đàn chim chóc từ trong lồng sắt tung bay, vô cùng hưng phấn.
Cũng giống như thường ngày, sau khi tiếng chuông tan học vang lên, Điền Thảo cũng không lập tức ôm sách giáo khoa rời khỏi phòng học, mà chờ đến khi các bạn học gần như đã rời hết khỏi phòng, mới ôm lấy sách giáo khoa rời đi.
Bên ngoài cửa trường, chiêc Bentley yên lặng đỗ ven đường, cũng không hấp dẫn ánh mắt khủng bố như ở trường đại học Đông Hải.
Thứ nhất đối với học sinh trung học mà nói, tuổi của bọn họ còn nhỏ, đối với ý niệm sùng bái cùng ý tưởng tình yêu trộn lẫn với nhân tố tiền tài cũng không nhiều, lại thêm trường Tử Kim Sơn là trường trung học quý tộc hạng nhất nhì Đông Hải thậm chí là nam bán quốc, bối cảnh học sinh trong trường thuộc con nhà phú quý thật sự là nhiều lắm, Bentley tuy rằng đủ ngưu bức, nhưng cũng chưa tới mức làm họ khiếp sợ.
So sánh với chất lượng chiếc Bentley, một chuỗi số xe mới làm rung động hơn một chút, nhưng đại bộ phận học sinh chỉ lo nhìn nhãn hiệu xe, cũng không ai nhìn biển số xe.
Ngồi trong xe, nhìn những học sinh mặc đồng phục mùa hạ đi ra khỏi vườn trường, trong lòng Trần Phàm mơ hồ có chút hâm mộ.
Chẳng bao lâu khi trước, khi hắn còn nhỏ tuổi tham gia huấn luyện phi nhân loại, hắn luôn khát vọng mình được như những đứa trẻ bình thường, ôm sách đến vườn trường, hưởng thụ cuộc sống tuổi học trò.
Hắn hôm nay, tuy rằng trên danh nghĩa là sinh viên trường đại học Đông Hải, nhưng trên thực tế cuộc sống của hắn đã dần dần thoát khỏi vườn trường.
Một lát sau, Trần Phàm rõ ràng nhìn thấy chiếc Maserati của Sở Qua chạy nhanh ra khỏi vườn trường.
- Oánh Oánh, đó là xe của Trần ca!
Từ sau khi Hoàng Phủ Hồng Trúc mua chiếc Bentley cho Trần Phàm, mỗi lần Sở Qua đi trên đường nhìn thấy Bentley đều lập tức nhìn biển số xe, lần này cũng không ngoại lệ, hắn lập tức phát hiện chính là xe của Trần Phàm, liền hưng phấn rống to với Lưu Oánh Oánh.
Nghe được tiếng gầm rú hưng phấn của Sở Qua, Lưu Oánh Oánh chợt ngẩn ra, sau đó trên mặt nổi lên nụ cười sáng lạn.
Hiển nhiên có thể gặp Trần Phàm. Lưu Oánh Oánh cũng rất vui vẻ.
Nhìn thấy Sở Qua lái chiếc Maserati chạy nhanh tới, Trần Phàm mở cửa xe bước xuống.
- Trần ca!
Sở Qua cho xe dừng lại, như đánh máu gà hưng phấn nhào tới ôm mạnh Trần Phàm, Lưu Oánh Oánh mỉm cười đứng ngay sau lưng Sở Qua.
- Tiểu Qua. Oánh Oánh, các em thi thế nào?
Trần Phàm cười khổ buông Sở Qua, nhìn hai người hỏi.
Ngô...
Trần Phàm vừa hỏi, hai người liền trầm mặc không nói.
- Thực xin lỗi, anh tiểu Phàm, em thi không được tốt lắm.
Sau thoáng trầm mặc ngắn ngủi, Lưu Oánh Oánh sợ hãi tự trách nói một câu, sau đó lấy hết dũng khí ngẩng đầu, nhìn Trần Phàm cắn răng cam đoan nói:
- Nhưng học kỳ sau em sẽ cố gắng học tập, tuyệt đối không làm cho anh tiểu Phàm thất vọng!
- Ân.
Trần Phàm gật đầu cười, hắn biết, chất lượng dạy học ở những khu hẻo lánh xa xôi so sánh với trường trung học nhãn hiệu nổi tiếng như Tử Kim Sơn không sao sánh bằng, Lưu Oánh Oánh lúc còn ở Vân Nam thành tích học tập tuy rằng tốt, nhưng đến trường Tử Kim Sơn nhiều ít vẫn còn chênh lệch với các học sinh khác.
- Trần ca, em cũng thi không tốt.
Sở Qua xấu hổ gãi gãi đầu, nói:
- Nhưng anh yên tâm, với chỉ số thông minh của em, chỉ cần học kỳ sau thêm sức lực, vượt qua yêu nghiệt Điền Thảo thì không dám nói, nhưng muốn đoạt lại vị trí thứ hai thì không thành vấn đề.
Nghe được Sở Qua cam đoan. Trần Phàm rất rõ ràng nếu Sở Qua chịu cố gắng, làm được một bước này quả thật không khó. .
Hiểu được điểm này, Trần Phàm rõ ràng phát hiện có mấy chiếc xe thể thao phong cách đang đỗ lại chung quanh. Cửa kính xe mở ra, những công tử ăn chơi dùng một loại ánh mắt cực nóng nhìn hắn, sắc mặt có vẻ thật kích động.
- Biến, biến, đều cút qua một bên cho tôi!
Sở Qua nhìn thấy mấy công tử ăn chơi trong trường trung học Tử Kim Sơn đều dừng xe chung quanh, hạ kính xe xuống dùng ánh mắt sùng bái nhìn Trần Phàm, nhất thời vẻ mặt nghiêm nghị, cứng rắn lộ ra một mặt Hỗn Thế Ma Vương thật bá đạo:
- Mẹ nó, các cậu cũng không tát vũng nước tiểu soi sương, Trần ca là người mà các cậu có thể quen biết sao?
- Sở Qua, cậu không hiền hậu a! Không phải cậu đã nói có cơ hội sẽ giới thiệu chúng ta làm quen với Trần ca sao?
Một gã công tử có quan hệ không tệ với Sở Qua lấy hết dũng khí nói.
Từ sau khi danh tiếng Trần Phàm vang xa, bên trong trường trung học Tử Kim Sơn, những công tử ăn chơi từng bị Trần Phàm giáo huấn đều xem Trần Phàm là thần tượng, thường xuyên gây rối với Sở Qua, muốn Sở Qua giới thiệu bọn họ làm quen với Trần Phàm, dùng lời của bọn họ mà nói, cho dù xách giỏ cho Trần ca cũng là một loại tượng trưng cho thân phận.
Tuy rằng Sở Qua thành thục hơn những người bạn cùng lứa tuổi, nhưng dù sao vẫn còn một chút lòng hư vinh của thiếu niên, nhìn thấy sư phụ của mình được bạn bè sùng bái như thế, vì vậy liền khoe khoang khoác lác, có cơ hội giới thiệu bọn họ làm quen với Trần Phàm.
Nhưng lúc này Sở Qua tự nhiên sẽ không thừa nhận ngay trước mặt Trần Phàm, mà trừng mắt:
- Mẹ nó, ca có nói qua sao?
Có sao?
Những công tử ăn chơi khóc không ra nước mắt.
- Biến, đều biến hết cho lão tử, nếu không ngày mai lão tử cho các cậu đứng chào cờ!
Sở Qua thấy mấy công tử kia còn chưa đi, uy hiếp nói.
- Ông... ông...
Bị Sở Qua uy hiếp, những công tử kia chỉ đành bỏ qua ý niệm muốn nhờ Sở Qua giới thiệu làm quen với Trần Phàm, buồn bực khởi động xe rời đi.
- Đúng rồi Trần ca, hôm nay anh tới nơi này làm gì vậy?
Đuổi được mấy công tử kia, Sở Qua có chút chột dạ nhìn Trần Phàm hỏi.
Trần Phàm cũng không giấu diếm Sở Qua:
- Ngày mai tôi muốn mang Điền Thảo đến Hong Kong tham gia một buổi hoạt động giao lưu, tối nay tới nói với cô ấy một tiếng, để cô ấy chuẩn bị tâm lý.
Vừa nói xong Trần Phàm rõ ràng nhìn thấy Điền Thảo đang ôm sách giáo khoa đi ra vườn trường, vừa nhìn thấy hắn đứng cùng Sở Qua thì giật mình đứng ngay tại chỗ.
Sau đó vẻ mặt chấn kinh của nàng chậm rãi giãn ra, lộ ra dáng tươi cười cao hứng, hướng Trần Phàm cùng Sở Qua đi tới.
- Điền Thảo, thật hâm mộ a! Trần ca muốn dẫn cô đi Hong Kong tham gia hoạt động giao lưu thương mại, cũng không mang theo tôi!
Nhìn thấy Điền Thảo đi tới, Sở Qua thần tình ghen tỵ nói.
Đi Hong Kong tham gia hoạt động giao lưu thương mại?
Điền Thảo cả kinh, theo bản năng nhớ lại buổi hoạt động giao lưu thương mại huyên náo sôi sục tại Hong Kong trong thời gian gần đây.
- Tiểu Qua, thời gian không còn sớm, nhanh đưa Oánh Oánh về nhà đi.
Trần Phàm tức giận vỗ Sở Qua một cái tát.
Sở Qua xấu xa cười nói:
- Oánh Oánh, chúng ta đi thôi, làm bóng đèn cũng không hay đâu...
Vừa nói xong, Sở Qua lôi kéo Lưu Oánh Oánh chui vào trong xe, vẫy tay chào Trần Phàm cùng Điền Thảo, sau đó khởi động xe rời đi.
Mà Điền Thảo tựa hồ lại bị chữ "bóng đèn" kích thích, trên khuôn mặt mê người tràn ngập vẻ đỏ ửng.
- Tiểu Thảo, ngày mai tôi dẫn cô cùng Tiêu Phong đi tham gia hoạt động giao lưu thương mại tại Hong Kong, cô biết là được, đừng cố ý chuẩn bị điều gì, lại càng không cần vì sợ hãi mà làm ảnh hưởng môn thi cuối cùng.
Trần Phàm nhìn Điền Thảo, nói:
- Cô cứ an tâm đi thi, mười giờ ngày mai tôi tới đón cô.
- Được.
Điền Thảo nhẹ nhàng gật đầu, do dự một chút lại nói:
- Kỳ thật... khoảng chín giờ là được.
Ân?
Trần Phàm sửng sốt.
- Mỗi một môn thi tôi đều nộp bài trước nửa giờ, môn Anh ngữ trước một giờ cũng không thành vấn đề.
Điền Thảo đó mặt nói, ngữ khí vẫn tự tin như trước.
- Vậy được rồi.
Trần Phàm cũng biết phương diện học tập của Điền Thảo quả thật là dị nhân thiên phú, cười khổ gật đầu nói:
- Đi thôi, lên xe, tôi đưa cô về nhà.
Điền Thảo cũng không cự tuyệt, gật đầu cùng Trần Phàm lên xe Bentley, ngồi ở băng sau.
Lần này nàng cũng không giống như lúc ở Thanh Long sơn trang tại Hàng Châu, lặng lẽ chuyển động thân thể dựa vào trên người Trần Phàm.
Nàng cũng giống như lần đầu tiên ngồi trên chiếc cc do Trần Phàm lái xe, lòng yên tĩnh như nước.
Hoàng Phủ Hồng Trúc mua nhà cho Điền Thảo cũng không xa trường trung học Tử Kim Sơn, thời gian lái xe cũng chưa tới mười phút.
Mười phút sau.
Trần Phàm đưa Điền Thảo tới dưới lầu, đang chuẩn bị xoay người lên xe thì di động chợt vang lên.
Trần Phàm lấy điện thoại ra xem, thấy là số điện thoại của Dương Viễn, liền tiếp máy.
- Trần tiên sinh, có chuyện tôi cần hội báo với ngài.
Điện thoại chuyển được, thanh âm của Dương Viễn thông qua vô tuyến điện chuẩn xác truyền vào trong tai Trần Phàm.
Chân mày Trần Phàm cau lại:
- Anh nói đi.
- Trần tiên sinh, là như vậy...
Dương Viễn không dám chậm trễ, lập tức đem chuyện đã phát sinh trong buổi hội nghị toàn bộ kể lại cho Trần Phàm, cũng không hề có chút giấu diếm.
Nghe xong Dương Viễn hội báo, sắc mặt Trần Phàm phức tạp, trầm ngâm một lúc nói:
- Chuyện này tôi sẽ xử lý.
Vừa nói xong Trần Phàm trực tiếp cúp điện thoại, sau đó suy tư một lúc, bấm một dãy số chưa dùng bao giờ.
Điện thoại qua thật lâu mới chuyển được, bên trong truyền ra một thanh âm tràn ngập từ tính, trong giọng nói lại lộ ra cỗ uy nghiêm không thể hủy diệt:
- Xin chào.
- Tôi là chủ tịch tập đoàn Cao Tường Trần Phàm, tôi có một số việc muốn nói với Ngụy tổng lý. Phiền thông báo với Ngụy tổng lý dùm một tiếng.
Trần Phàm biết người nghe điện thoại là thư ký của đương đại gia chủ Ngụy gia Ngụy Minh, liền khách khí nói.
Chủ tịch tập đoàn Cao Tường Trần Phàm?
Đầu bên kia điện thoại, một gã trung niên đeo kính nghe được lời nói của Trần Phàm, chợt ngẩn ra, sau đó sắc mặt hơi đổi, vội vàng nói:
- Xin chờ một chút, tôi lập tức thông báo cho Ngụy tổng lý.
Lúc này trong giọng nói của thư ký Ngụy Minh không còn một chút quan uy, chỉ còn vẻ khách khí.
- Được, cảm ơn.
Ngữ khí của Trần Phàm vẫn khách khí như trước, không hề có vẻ tự cao tự đại vì được Ngụy lão gia tử ủng hộ.
- Tiểu Phàm a, hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây hay sao vậy? Cậu lại chủ động gọi điện thoại cho tôi.
Ước chừng nửa phút sau, bên trong truyền ra một thanh âm sảng khoái, trong giọng nói không có vẻ cao cao tại thượng, lại cho người ta một cảm giác thật bình dị gần gũi.
Nghe thanh âm xa lạ kia, trong lòng Trần Phàm rất rõ ràng, lão già bên kia điện thoại chính là người đứng thứ hai trong quốc vụ viện, chỉ cần cố gắng thêm một năm, đợi sang nhiệm kỳ mới liền có thể bước lên một bước, xóa đi chữ "phó" phía trước, chân chính đứng trên đỉnh quyền lực quốc gia!
- Thực xin lỗi Ngụy gia gia, vốn cháu nên đi bái phỏng ngài, nhưng ngài trăm công ngàn việc, cháu sợ ảnh hưởng tới công tác của ngài, nên không dám đi.
Trần Phàm nói:
- Nếu như ngài cho phép, ngài xem khi nào có thời gian, cháu đến bái phỏng ngài vậy.
- Tiểu Phàm a, cậu đang chọc tức tôi đó phải không?
Đầu bên kia điện thoại, Ngụy Minh nghe được lời nói của Trần Phàm, dở khóc dở cười nói:
- Luận vai vế, tôi chỉ có thể làm chú bác của cậu. Sau này đừng kêu bậy a, nếu không để cho lão đầu tử nhà tôi nghe được, không giáo huấn tôi mới lạ đó.
Trần Phàm ngẩn ra, sau đó chợt nhớ, năm nay tuy rằng Ngụy Minh gần sáu mươi, nhưng luận vai vế quả thật chỉ xem như chú bác của hắn.
Dù sao vai vế Trần Kiến Quốc lại ngang với người nắm quyền Ngụy gia Ngụy lão gia tử!
- Mặt khác, nếu quả thật cậu muốn tìm tôi nói chuyện phiếm, tôi tùy thời hoan nghênh, nhưng điều kiện tiên quyết là, trộm mang cho tôi một ít dã trà.
Ngụy Minh cười nói:
- Lần trước tôi ở nhà lão đầu tử uống dã trà cậu mang tới, nghiện quá... nhưng lão đầu tử chết sống không chịu chia cho tôi một ít.
- Dạ.
Trần Phàm mỉm cười đáp ứng, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ ràng, hiện giờ Ngụy Minh thân ở địa vị cao, tay nắm quyền to cũng không phải hiếm lạ dã trà hắn đưa cho Ngụy lão gia tử, mà chỉ muốn dùng phương thức này biểu đạt lòng tôn kính đối với vị lão nhân đã nằm trong Bát Bảo Sơn.
- Tiểu Phàm, trễ như vậy mà cậu lại gọi điện thoại cho tôi, không phải chỉ vì muốn cùng tôi nói chuyện phiếm đơn giản vậy đi?
Ngụy Minh cười cười nói:
- Nói đi, chuyện gì?
- Ngụy thúc, nguyên bản cháu đại diện cho tập đoàn Cao Tường đi theo đoàn đại biểu khu Tam Giác Trường Giang đến Hong Kong, tham gia buổi hoạt động giao lưu thương mại ngày mai, nhưng cháu đột xuất có chuyện trọng yếu cần làm, chậm trễ chút thời gia, chỉ đành để trưa mai mới tới...
- Không sao, chỉ cần không vắng mặt là tốt rồi.
Ngụy Minh không đợi Trần Phàm nói xong đã cắt ngang lời hắn:
- Dù sao giá trị của lần hoạt động giao lưu thương mại này rất cao, đối với tập đoàn Cao Tường mà nói là một lần kỳ ngộ phát triển trọng đại.
- Ngụy thúc, điểm này cháu hiểu được.
Trần Phàm cười khổ nói:
- Nhưng bởi vì cháu không đi cùng đoàn đại biểu tới Hong Kong, đoàn đại biểu tựa hồ rất bất mãn, định hủy bỏ tư cách tham dự hoạt động giao lưu của tập đoàn Cao Tường...
- Cái gì? Hủy bỏ tư cách?
Ngụy Minh biến sắc, theo sau nghiêm túc hỏi:
- Tiểu Phàm, cậu biết được tin tức từ nơi nào?
- Dương Viễn mới đại diện tập đoàn Cao Tường tham dự buổi hội nghị của đoàn đại biểu khi nãy, người phụ trách Trần Phi ở trong hội nghị tuyên bố tin tức này.
Trần Phàm chi tiết nói.
- Trần Phi tuyên bố?
Trong lòng Ngụy Minh vừa động, sau đó trầm giọng nói:
- Tiểu Phàm, lần này toàn bộ những ai tham gia hoạt động giao lưu đều do các khu trình báo tiến cử, quốc vụ viện xét duyệt, đoàn đại biểu chỉ phụ trách tổ chức an bài, không có quyền quyết định!
Nói tới đây, Ngụy Minh gằn từng chữ:
- Tiểu Phàm, cậu yên tâm, chuyện này tôi sẽ cho cậu một câu trả lời thuyết phục!
- Vậy phiền toái Ngụy thúc.
Trần Phàm vội vàng cảm tạ.
Theo sau Trần Phàm lại khách sáo vài câu với Ngụy Minh, liền cúp điện thoại.
- Trần Phi a Trần Phi, chẳng thể trách lão thái gia nhà cậu đem cậu trở thành con tốt thí bỏ qua! Lòng dạ cậu hẹp hòi như thế, ánh mắt lại thiển cận như vậy, làm sao có thể gánh vác nối cả Trần gia?
Buông điện thoại tư nhân xuống, Ngụy Minh nhẹ nhàng nhu nhu huyệt thái dương, vừa thở dài vừa lắc nhẹ đầu:
- So sánh với Long Nha, cậu kém không chỉ một chút, mà là cách xa vạn dặm!
- Gừng càng già càng cay - lão thủ trưởng a, rốt cục vẫn là ngài nhìn được thật xa.
Vừa nói xong, trong con ngươi Ngụy Minh toát ra vẻ kính sợ thật sâu.
← Ch. 472 | Ch. 474 → |