Vay nóng Homecredit

Truyện:Cực Phẩm Thiên Vương - Chương 474

Cực Phẩm Thiên Vương
Trọn bộ 604 chương
Chương 474: Đỉnh quyết đấu, Đồ Tể và Ảnh Tử (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-604)

Siêu sale Lazada


Khách sạn Bán đảo có lịch sử thật lâu tại Hong Kong, cũng là một trong những khách sạn xa hoa nổi tiếng nhất toàn cầu.

Khách sạn Bán đảo từng được tuyển làm một trong mười khách sạn lớn toàn cầu, từng đón tiếp tổng thống Mỹ Richard Nixon, ngôi sao bóng rổ Michael Jordan, nữ hoàng nước Anh Elizabeth Il đoàn xe Rolls - Royce của khách sạn chính là đoàn xe Rolls - Royce lớn nhất toàn cầu.

Khách sạn Bán đảo nằm tại số 22 Kim Sa Chuỗi Cửu Long Đường, đối diện cảng Victoria, là nơi thưởng thức cảnh biển lý tưởng nhất.

Vào lúc mười giờ đêm, Trần Phi khoác một chiếc áo bông tắm, bưng một ly rượu đỏ đứng bên cửa sổ nhìn xuống cảng Victoria đối diện, sắc mặt hơi có vẻ ngưng trọng.

Trong đầu dần hiện ra tình cảnh mình đã tức giận trong buổi hội nghị, vội vàng làm ra quyết định, Trần Phi âm thầm có chút hối hận.

Bản thân là người phụ trách đoàn đại biểu khu vực Tam Giác Châu Trường Giang lần này, Trần Phi rất rõ rõ lần này toàn bộ các xí nghiệp tham gia hoạt động đều là do các khu vực đại biểu trình báo tiến cử, quốc vụ viện xét duyệt phê chuẩn.

Đây cũng chính là nói, đoàn đại biểu cũng không có quyền lực quyết định xí nghiệp nào được tham gia hay không thể tham gia, chỉ có quyền đề nghị tiến cử!

Từ tháng sáu năm trước cho tới tận bây giờ, tập đoàn Cao Tường hợp tác cùng tập đoàn Kemer Er là một trong những chuyện đại sự của thương giới quốc nội, tập đoàn Cao Tường cũng thông qua lần hợp tác này chính thức trở thành một trong những tay đầu sỏ xí nghiệp dân doanh, trở thành một ngôi sao mới trong thương giới quốc gia.

Ở dưới tình hình này, tập đoàn Cao Tường đương nhiên có được tư cách tham gia hoạt động giao lưu lần này, thậm chí dùng lời nói của vị đại lão thường ủy đến từ tỉnh ủy Giang Tô, tập đoàn Cao Tường là một trong những nhân vật chính của buổi hoạt động giao lưu thương mại lần này!

Tuy rằng cảm thấy được quyết định của chính mình quá mức vội vàng, nhưng Trần Phi dù sao cũng cảm giác mình chiếm lý, tập đoàn Cao Tường quả thật không làm việc dựa theo quy củ!

Về phần Dương Viễn nói Trần Phàm từng nhận lời mời của Lý Thiên Thành...

Trần Phi tuyệt đối sẽ không tin tưởng điểm này!

Theo hắn xem ra, Lý Thiên Thành là nhân vật bậc nào, sẽ chịu chủ động mời Trần Phàm sao?

Nghĩ nghĩ. Trần Phi quyết định giải thích với đoàn đại biểu sau đó lấy ý kiến của đoàn đại biểu hội báo cho Ngụy Minh.

Mặc dù đoàn đại biểu không có quyền quyết định nhưng vẫn có quyền đề nghị!

Trần Phi tin tưởng chỉ cần lấy ý kiến của đoàn đại biểu hội báo, hơn nữa bản thân mình cũng chiếm lẽ phải, cấp trên cũng không thể không thận trọng suy nghĩ.

Nghĩ đến đây Trần Phi yên lòng bưng ly rượu uống một hơi cạn sạch.

- Phanh...

Cùng lúc đó bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, người gõ cửa chính là thư ký của Ngụy Minh, mà thư ký của Trần Phi lại toát đầy mồ hôi lạnh, kinh hồn táng đảm đứng phía sau, khóe mắt nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của Ngụy Minh, hoàn toàn không dám thở mạnh.

Trong phòng, Trần Phi nghe được tiếng gõ cửa chân mày chợt nhướng lên, tựa hồ rất bất mãn vì có người làm phiền mình vào giờ này.

Trần Phi không chút hoang mang đi tới bên cạnh sô pha, rót một ly rượu cho mình cầm trên tay, ngồi bắt chéo chân trầm giọng nói:

- Mời vào!

Trong giọng nói tuy rằng có chữ "Mời" nhưng lại làm cho người ta có cảm giác cao cao tại thượng.

Dát chi!

Theo một tiếng vang nhỏ, cửa phòng bị thư ký của Ngụy Minh mở ra.

Thư ký của Ngụy Minh mở cửa xong liền lui ra phía sau, khom người tránh đường cho Ngụy Minh đi vào.

Trên sô pha trong đại sảnh, nguyên bản Trần Phi đang nhẹ nhàng lay động ly rượu chợt nhìn thấy Ngụy Minh xuất hiện ngay cửa, đồng tử đột nhiên phóng lớn, trên mặt tràn ngập vẻ chấn kinh.

Sắc mặt Ngụy Minh thật nghiêm túc, không nói một tiếng đi vào đại sảnh.

- Ba!

Ngay sau đó, ly rượu rớt ra khỏi tay Trần Phi, rơi trên thảm sàn, không bị vỡ nhưng rượu văng tung tóe.

- Ngụy tổng lý.

Trần Phi giống như phản xạ có điều kiện, thất kinh bật dậy nghênh đón Ngụy Minh. - internet

Ngụy Minh đứng lại, nhìn thoáng qua chai Rafael năm 82 trên bàn, hừ lạnh nói:

- Trần Phi đồng chí, rượu này không rẻ tiền đi?

Trong lòng Trần Phi run lên.

Một chai Rafael có giá trị ngoài năm ngàn, không thể dùng từ tiện nghi mà hình dung, mà là xa xỉ!

- Đồng chí Trần Phi a, trước đó không lâu bên tổ chức bộ cùng kỷ ủy đều truyền đạt văn kiện mệnh lệnh, yêu cầu chính phủ các nơi phải trong sạch hóa bộ máy chính trị xây dựng.

Ngụy Minh không nóng không vội đi tới bên cạnh sô pha ngồi xuống, trầm giọng nói:

- Anh thân là người phụ trách đoàn đại biểu lần này, không lấy mình làm gương, truyền đi ra đối với danh dự của anh ảnh hưởng rất lớn a.

- Ngụy tổng lý giáo huấn rất đúng.

Trần Phi kinh hãi run rẩy, đôi chân muốn đứng không vững.

Bản thân là Trần gia đại thiếu, lúc hắn đối mặt với nhiều đại lão quan trường, có thể giữ vững bình tĩnh, nhưng khi đối mặt Ngụy Minh hắn thật sự sợ hãi.

Thứ nhất. Ngụy Minh nhìn thấy được một màn hắn đang xa xỉ lãng phí, lại thêm từ sau khi Trần lão thái gia nằm xuống Bát Bảo Sơn, lực ảnh hưởng cùng thế lực của Trần gia đều bị ảnh hưởng, trong khi Ngụy gia cũng không kém hơn Trần gia bao nhiêu, chỉ cần thêm một năm nữa Ngụy gia gia chủ Ngụy Minh liền có thể xóa đi chữ "phó" phía trước, chân chính đứng trên đỉnh kim tự tháp quyền lực!

Thân phận như vậy, không thể không khiến hắn sợ hãi!

- Đồng chí Trần Phi, thỉnh chú ý xưng hô của anh.

sắc mặt Ngụy Minh phát lạnh:

- Tôi chỉ là phó tổng lý.

Cả người Trần Phi rung mạnh, không dám lên tiếng.

- Đồng chí Trần Phi, tôi nghe nói anh tự tiện quyết định hủy bỏ tư cách tham gia hoạt động giao lưu lần này của tập đoàn Cao Tường, có chuyện này không?

Ngụy Minh bình thản nhìn vào mắt Trần Phi, khí thế của một người ở địa vị cao lại ép tới mức Trần Phi thở không nổi.

Mồ hôi lạnh nháy mắt tuôn ra trên trán Trần Phi, Trần Phi cũng không dám lau, trong lòng sợ hãi nói:

- Ngụy phó tổng lý, không... không có chuyện này.

- Nga?

Ngụy Minh nhíu mày.

Trần Phi lại vội vàng giải thích:

- Sự tình là như vậy, dựa theo quy định tập đoàn Cao Tường cần phải đi theo đoàn đại biểu cùng đến Hong Kong tham gia buổi hoạt động giao lưu ngày mai...

- Chẳng lẽ người của tập đoàn Cao Tường không có tới sao?

Ngụy Minh cắt lời Trần Phi.

Sắc mặt Trần Phi thật khó xem:

- Có đến, nhưng...

- Nhưng cái gì?

Thanh âm của Ngụy Minh lạnh xuống.

Trong lòng Trần Phi chợt lộp bộp, bản năng chợt nhớ cách đó không lâu cha của Ngụy Minh. Ngụy lão gia tử từng đứng trên đỉnh cao nhất của quyền lực quốc gia từng dùng cơm với Trần Phàm, sau đó liền truyền ra tin tức Ngụy lão gia tử ủng hộ Trần Phàm.

Chẳng... chẳng lẽ thât sự đúng như lời bên ngoài đồn đãi, Ngụy gia muốn ủng hộ Trần Phàm?

Tự hỏi mình đồng thời mồ hôi Trần Phi cũng tuôn như mưa, ngữ khí run rẩy:

- Nhưng... chủ tịch tập đoàn Cao Tường Trần Phàm cũng không có đến, theo lời của CEO Dương Viễn của tập đoàn Cao Tường đã nói, giữa trưa ngày mai Trần Phàm mới có thể đến nơi đây...

- Dương Viễn cũng là CEO, cũng xem như đại biểu được cho tập đoàn Cao Tường phải không? Chủ tịch tập đoàn Cao Tường chưa tới, Dương Viễn cũng đã thay mặt tới trước, cũng không phải là vấn đề gì lớn lao.

Ngụy Minh gằn từng chữ:

- Chỉ như vậy anh đã muốn hủy bỏ tư cách tham dự buổi hoạt động giao lưu của tập đoàn Cao Tường sao? Là ai cấp cho anh quyền lực này?

Là ai cấp cho anh quyền lực này?

Mấy chữ này giống như một đạo kinh thiên lôi điện nổ vang bên tai Trần Phi, sắc mặt Trần Phi trong nháy mắt trắng như tờ giấy.

- Ngụy phó tổng lý.

Trần Phi nuốt nước bọt, hai chân như nhũn ra nói:

- Tôi không có bất kỳ quyền lực nào hủy bỏ tư cách tham gia của tập đoàn Cao Tường! Nhưng đoàn đại biểu nhất trí cho rằng, tập đoàn Cao Tường làm như vậy thuộc loại không làm theo quy định, vì thế muốn gặp ngài đề nghị hủy bỏ tư cách của tập đoàn Cao Tường.

- Đoàn đại biểu đều nhất trí cho rằng như thế sao?

Ngụy Minh nở nụ cười, cười thật bí hiểm:

- Đồng chí Trần Phi, anh xác định những đồng chí khác cũng cho rằng như vậy?

Trần Phi định mở miệng nhưng lại cảm thấy trong cổ họng như bị mắc xương cá, hồi lâu cũng không nói ra được một chữ.

- Đồng chí Trần Phi, theo tôi được biết chủ tịch tập đoàn Cao Tường Trần Phàm là em họ của anh, giữa các anh tựa hồ có mâu thuẫn.

Ngụy Minh trầm giọng nói:

- Nhưng bất kể như thế nào, anh cũng không nên đem tình cảm cá nhân đưa vào trong việc công. Còn nữa, thối lui một bước mà nói, anh cùng Trần Phàm đều là người của Trần gia, một chút mâu thuẫn mà thôi, chẳng lẽ anh không thể rộng rãi phóng khoáng được một chút nào sao?

- Trần Phi ghi khắc lời chỉ dạy của Ngụy phó tổng lý.

Trần Phi cúi đầu kinh hồn táng đảm trả lời.

Ngụy Minh liếc mắt nhìn Trần Phi thật sâu, không nói thêm lời nào, đứng dậy rời đi. Trần Phi liền tranh thủ tiễn đưa Ngụy Minh ra khỏi phòng.

- Được rồi đồng chí Trần Phi, thời gian không còn sớm, anh nên nghỉ ngơi đi.

Tới cửa, Ngụy Minh ngăn lại lời đề nghị đưa tiễn hắn xuống đến đại sảnh khách sạn, trầm giọng nói:

- Giữa trưa ngày mai chủ tịch tập đoàn Cao Tường Trần Phàm sẽ đến nơi này, đến lúc đó anh mang theo đoàn đại biểu đến giải thích cùng xóa đi lời đồn đãi không hay với Trần Phàm!

- Dạ. Ngụy phó tổng lý.

Cả người Trần Phi chấn động, sắc mặt xám như tro tàn.

Nhận thấy được vẻ không cam lòng hiện trong mắt Trần Phi, Ngụy Minh thầm thở dài.

Nguyên bản lấy thân phận của hắn, chuyện này chỉ cần gọi điện thoại cho Trần Phi truyền đạt mệnh lệnh chỉ thị là đã xong.

Sở dĩ hắn tự mình đến đây, chỉ là vì muốn âm thầm nhắc nhở Trần Phi một chút, lại thật không ngờ Trần Phi vẫn chấp mê bất ngộ, điều này làm cho hắn càng đánh giá Trần Phi hạ xuống mức độ tệ hại nhất.

Sau đó trong ánh nhìn chăm chú của Trần Phi, Ngụy Minh cùng thư ký rời đi, mà thư ký của Trần Phi sắc mặt tái nhợt đứng ngay cửa phòng cũng không dám thở mạnh.

- Vì sao không gọi điện báo cho tôi biết?

Chờ thư ký đóng lại cửa phòng, Trần Phi lạnh lùng hỏi.

Cả người thư ký run lên, hoảng sợ nói:

- Khi... khi tôi biết được tin, Ngụy phó tổng lý đã đi lên lầu...

- Đồ vô dụng!

Trần Phi hổn hển mắng một câu.

Hiển nhiên, hắn hoàn toàn không nghe lọt tai câu nói ẩn ý cuối cùng của Ngụy Minh chút nào.

Cũng giống như đoàn đại biểu vùng châu thổ Trường Giang, lần này toàn bộ hành trình đều do xí nghiệp trả tiền, nhwng bởi vì tránh né ảnh hưởng bất lợi, tỉnh bộ cấp lại phân riêng một phòng, những thành viên khác hai người một phòng.

Ngay sau Ngụy Minh đến tìm Trần Phi chừng mười phút, ở trong một gian phòng đoàn đại biểu châu thổ Châu Giang ở lại.

Người đảm nhiệm ngành thực quyền trong khu vực kinh tế tỉnh Quảng Châu Trương Châu cũng còn chưa đi ngủ.

Mà một gã trưởng phòng ở chung một phòng khách sạn với hắn vào hai giờ trước sau khi ngửi thấy một loại dược vật không màu không sắc, đã ngủ say sưa như một con lợn chết.

- Vừa rồi, Ngụy phó tổng lý đã tự mình tìm tới Trần Phi. Bên ngoài đồn đãi, Ngụy gia lựa chọn ủng hộ Trần Phàm, nói vậy hãn Trần Phàm sẽ đúng giờ tham gia hoạt động trao đổi.

Trong phòng vệ sinh, Trương Châu đứng ngay trước gương, vừa nhìn vào gương vừa nghe điện thoại, đầu bên kia điện thoại vang lên thanh âm của Phong Diệp.

- Theo tôi được biết, lần này Long Nha xuất động năm người phụ trách bảo an buổi hoạt động trao đổi ngày mai. Tuy rằng anh đeo mặt nạ da người tôi đưa cho anh, nhưng không có nghĩa Long Nha sẽ không phát hiện được anh!

Ở trước gương, Trương Châu lạnh lùng nói:

- Phong Diệp, tuy anh là thủ lĩnh tổ chức Phong Diệp, hơn nữa còn chen chân vào trong hai mươi người đứng đầu bảng sát thủ, nhưng bất kỳ một thành viên Long Nha nào cũng đều có thể giết được anh.

Đầu bên kia điện thoại, Phong Diệp trầm mặc.

Trương Châu lạnh lùng nói:

- Ngày mai trước khi lên Trân Châu Hào, ngoại trừ sẽ có việc kiểm tra của phía chính phủ Hong Kong, cũng sẽ có đặc công cùng Long Nha cao độ chú ý việc kiểm tra an ninh, cho nên anh không được để lộ sát khí, một chút cũng không thể được!

- Hiểu được.

Phong Diệp trầm giọng trả lời.

- Hết thảy dựa theo kế hoạch mà làm, phương diện vũ khí anh không cần lo lắng, tôi sẽ có biện pháp mang vào.

Vừa nói xong, Trương Châu cúp điện thoại, đặt sang một bên, nhìn vào gương chậm rãi tháo xuống mặt nạ da người.

Ngay sau đó.

Trương Châu lại biến thành Ảnh Tử!

*****

Thành phố Hong Kong được ca tụng là thành phố lớn phồn hoa Châu Á, là một trong những trung tâm tài chính quốc tế, đồng dạng cũng là càng biển quốc tế trọng yếu, vận tài đường thủy cực kỳ phát đạt, mỗi ngày ước chừng có một trăm chuyến bay đáp xuống phi trường quốc tế Hong Kong.

Bởi vì vừa đến ngày chúc mừng mười lăm năm Hong Kong được trao trả cho đại lục, từ tháng sáu mỗi ngày số lượng chuyến bay hạ cánh tới phi trường quốc tế Hong Kong gia tăng thật cao, tới cuối tháng sáu lại càng tăng thêm rất nhiều, số lượng cao gấp ba lần bình thường. .

Vào lúc buổi trưa, nhân viên phi trường chỉ có nửa giờ giải lao ăn cơm lại phải tiếp tục bận rộn công tác, cũng không còn tâm tư quan tâm tới khí trời nóng bức.

Một chuyến bay từ Đông Hải đúng giờ xuất hiện trên bầu trời Hong Kong.

Nhận thấy được máy bay bắt đầu giảm thấp độ cao, Điền Thảo ngồi trong máy bay cũng không có cảm giác gì không thích ứng, ngược lại còn thật hứng thú từ trên không đánh giá toàn cảnh Hong Kong.

Ngày trước Tiêu Phong vẫn luôn bị gọi là máy hát từ sau khi thay đổi cũng không còn thói quen nhiều lời như ngày trước.

Vào lúc này, hắn nhìn sân bay bận rộn bên dưới, trong con ngươi mê người mơ hồ toát ra cảm xúc hưng phấn, ngoài ra còn kèm theo một tia khẩn trương.

Bản thân hắn là Tiêu gia công tử ca, từng tham gia không ít hoạt động tụ họp thương mại tư nhân, nhưng hắn biết rõ giá trị của buổi hoạt động giao lưu thương mại chúc mừng ngày Hong Kong được giao trả về đại lục cao tới cỡ nào, đồng dạng hắn cũng biết, sở dĩ Trần Phàm dẫn hắn đến Hong Kong, là muốn cung cấp cho hắn một lần cơ hội, một lần cơ hội kết giao cùng những ông trùm thương giới!

Theo ý nào đó mà nói, hắn và Điền Thảo cũng giống như nhau, đều được Trần Phàm đẩy lên trên đài cao.

Nhưng tố chất tâm lý của hắn hơi có vẻ kém cỏi hơn so với Điền Thảo vốn đã được Hoàng Phủ Hồng Trúc bồi dưỡng, cho nên mới toát ra cảm xúc khẩn trương.

So sánh với Tiêu Phong cùng Điền Thảo mà nói, biểu tình của Trần Phàm vẫn bình tĩnh như nước.

Cũng đúng như lời nói của Dương Viễn, sở dĩ hắn đích thân tham gia lần hoạt động giao lưu thương mại này, thứ nhất là vì lời mời của Lý Thiên Thành, lại thêm bởi vì muốn cung cấp cho Tiêu Phong cùng Điền Thảo một ngôi cao.

Về phần muốn thông qua hoạt động giao lưu lần này để cho tập đoàn Cao Tường phát triển lớn mạnh...

Chỉ cần Trần Phàm nguyện ý, hắn có thể làm cho toàn bộ những phú hào cao cấp nhất thế giới tụ họp cùng một chỗ, hơn nữa chỉ cần một cuộc điện thoại liền làm được!

Mấy phút sau, nương theo một trận chấn động thật nhỏ, máy bay an toàn đáp xuống mặt đất, lướt một khoảng cách trên đường băng, vững vàng ngừng lại.

Trên đường băng sân bay, Dương Viễn đã sớm mang theo trợ lý cùng người phụ trách tập đoàn Cao Tường tại Hong Kong đứng chờ đã lâu, nhìn thấy Trần Phàm mang theo Tiêu Phong cùng Điền Thảo cùng thành viên Ám Đường từ trên máy bay đi xuống, vội vàng tiến lên nghênh đón.

Vừa tiến lên nghênh đón Trần Phàm. Dương Viễn nhìn về phía Điền Thảo, trong con ngươi hiện lên ánh mắt kinh diễm không thể che giấu.

Hắn vĩnh viễn không thể quên được hình ảnh lần đầu tiên Điền Thảo đến tập đoàn Cao Tường.

Ngày nào đó, tập đoàn Cao Tường lần đầu tiên mời dự họp hội nghị ban giám đốc, Dương Viễn vì đi xuống đại sảnh đón Điền Thảo nên giữa chừng rời hội nghị.

Cuối cùng hắn ở đại sảnh lầu một nhìn thấy một cô gái mặc áo lam, mang hài đỏ, buộc bím tóc đuôi ngựa.

Ngày nào đó, cô gái buộc bím tóc đuôi ngựa ánh mắt kiên định, nện từng bước chân trầm ổn đi vào phòng họp tập đoàn Cao Tường, làm cả phòng họp chợt lặng ngắt như tờ.

Hôm nay.

Vị tiên tử không nhiễm chút khói lửa nhân gian lại dần dần chuyển biến giống như một nữ vương, không còn tiếp tục mặc áo lam cùng mang hài vải đỏ.

Nàng mặc một bộ lễ phục dạ hội màu trắng.

Bộ lễ phục dạ hội là do Hoàng Phủ Hồng Trúc tự mình liên hệ với một đại sư thiết kế thời trang nổi tiếng nước Pháp thiết kế cho Điền Thảo, khắp toàn cầu chỉ có một bộ.

Dưới ánh mặt trời, bộ lễ phục dạ hội hoa lệ cao quý đem thân thể mềm mại ma quỷ của Điền Thảo hoàn toàn bộc lộ đi ra, bộ ngực đã dần dần thành thục cao cao vun lên, vùng bụng thon thả, đôi mông mượt mà hơi vun lên, lộ ra vẻ mành mai lả lướt, đôi đùi đẹp thẳng tắp bị bộ lễ phục dạ hội che lấp, đôi giày cao gót màu đỏ lấp lánh chói mắt người đối diện.

Nhưng nàng lại không giống như những cô gái khác hoặc là nữ cường nhân, nữ nghệ sĩ, những con chim hoàng yến mỗi khi tham gia tụ họp đều sẽ tỉ mỉ trang điểm.

Hôm nay nàng lựa chọn không trang điểm.

Đồng thời bím tóc đuôi ngựa vẫn lẳng lặng nằm trên đầu vai của nàng, kiêu ngạo như trước.

Dương Viễn cũng chỉ lặng lẽ nhìn thoáng qua, sau đó liền thu hồi ánh mắt, chờ sau khi Trần Phàm đi xuống máy bay, ngữ khí cung kính nói:

- Trần tiên sinh.

- Dương ca, vất vả cho anh.

Đối mặt với Dương Viễn, Trần Phàm cũng không hề bãi chút cái giá, bởi vì hắn biết tập đoàn Cao Tường có được thành tựu như hiện tại, không thể bỏ qua công lao của Dương Viễn.

- Chỉ là vì công tác mà thôi, không có gì là vất vả.

Dương Viễn cười cười, sau đó lại nhìn Điền Thảo nói:

- Điền Thảo, ngày hôm nay cô thật mỹ lệ.

- Dương ca thật không hiền hậu nha, chỉ chào hỏi mỹ nữ mà thôi.

Tiêu Phong cười trêu ghẹo.

Cũng giống như Điền Thảo, ngày hôm nay Tiêu Phong đã tỉ mỉ chọn quần áo, hắn mặc một bộ quần áo Armani kiểu mới nhất được thiết kế theo yêu cầu, đôi giày da rất sáng bóng.

Nhưng hắn vẫn để mái tóc thật ngắn, làn da trắng nõn bởi vì nghiệp vụ mà thường xuyên phơi nắng trở nên có chút ngăm đen.

- Tiểu Phong, bất cứ việc gì cũng phải ưu tiên cho phụ nữ.

Dương Viễn cười vỗ vỗ bả vai Tiêu Phong:

- Hơn nữa hai anh em chúng ta còn cần chào hỏi sao?

Nghe được lời nói của Dương Viễn, nỗi khẩn trương trong lòng Tiêu Phong biến mất không còn sót lại chút gì.

Cho tới nay, Hoàng Phủ Hồng Trúc phụ trách bồi dưỡng Điền Thảo, Dương Viễn lại tiêu phí tinh lực không nhỏ bồi dưỡng Tiêu Phong.

Thứ nhất Tiêu Phong là con trai của Tiêu Viễn Sơn là cổ đông lớn thứ tư của tập đoàn Cao Tường, lại thêm Dương Viễn cũng biết quan hệ giữa Tiêu Phong cùng Trần Phàm, tự nhiên không tiếc tinh lực đến bồi dưỡng.

Mà Tiêu Phong cũng không làm Dương Viễn thất vọng, ngược lại vô luận là năng lực lĩnh ngộ hay là khả năng chịu khổ, Tiêu Phong đều làm cho Dương Viễn hết sức hài lòng.

- Đúng rồi Trần tiên sinh, mọi người còn chưa ăn cơm trưa phải không? Hay là mọi người đi dùng cơm trưa trước, thời gian còn kịp.

Dương Viễn bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, đề nghị.

Trần Phàm giơ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ, trầm ngâm nói:

- Chúng tôi đã đệm bụng trên máy bay, tạm thời không thấy đói bụng, trực tiếp đến cảng Victoria, miễn làm cho người ta nói nhiều lời về chúng ta.

Nghe Trần Phàm nói như thế, Dương Viễn theo bản năng nhớ lại những lời hôm qua Trần Phi nói trong hội nghị, cung kính gật gật đầu.

Theo sau, Trần Phàm cũng không nói thêm lời gì, mà mỉm cười chào người phụ trách tập đoàn Cao Tường tại Hong Kong, sau đó mang theo Tiêu Phong cùng Điền Thảo ngồi vào một chiếc Rolls - Royce, rời khỏi sân bay đi tới cảng Victoria.

Cảng Victoria là càng biển lớn thứ hai đại lục, lớn thứ ba trên thế giới, chỉ sau San Francisco của Mỹ và Rio De Janeiro của Barzil nằm ngay giữa hải vực của đảo Hong Kong cùng bán đảo Cửu Long.

Khi Trần Phàm ngồi Rolls - Royce đi tới gần cảng biển Victoria, trên đường đã bị cảnh sát cài cảnh giới tuyến, còn có một trạm gác, cấm người không phận sự đi ngang qua.

Bởi vì có cầm theo giấy thông hành của cảnh sát Hong Kong, chiếc Rolls - Royce của Trần Phàm thuận lợi đi qua, trực tiếp chạy về hướng cảng, mà thành viên Ám Đường thì bị giữ lại.

Theo như lời của Long Nữ, buổi hoạt động trao đổi thương mại lần này được trung ương vô cùng coi trọng, vì bảo đảm buổi hoạt động diễn ra an toàn, đã phái ra năm thành viên Long Nha, mười lăm đặc công, hệ số bảo an cực cao.

Nhưng vì muốn bảo đảm hoạt động giao lưu không sơ hở, bên chính phủ đặc khu chịu trách nhiệm chính đều cấm những đầu sỏ thương giới mang theo bảo tiêu, hơn nữa còn tiến hành kiểm tra an ninh đối với tất cả mọi người.

Trần Phàm cũng không muốn tỏ ra đặc thù, hơn nữa hắn từng là Long Nha, luôn có lòng tin tuyệt đối với thực lực các chiến hữu của mình!

Khi chiếc Rolls - Royce của Trần Phàm đến bến cảng, ở đây đã đỗ đầy xe hơi, đoàn đại biểu ở các khu vực khác nhau đều tự tách ra ở những khu vực riêng biệt, lẳng lặng chờ đợi Ngụy Minh đến, vì hắn chính là người chủ đạo của buổi giao lưu lần này.

Ở phía sau bọn họ, có một chiếc du thuyền xa hoa đang đỗ cạnh bờ biển, trên thông đạo đi lên thuyền, binh sĩ do bộ đội trú cảng phái ra đứng thẳng tắp dọc theo hai bên.

Rất nhanh, chiếc Rolls - Royce ngừng lại, lập tức hấp dẫn lực chú ý của toàn bộ mọi người.

Sau đó trong ánh nhìn chăm chú của đoàn người, Tiêu Phong hít sâu một hơi buông đôi tay đang nắm chặt, bước xuống xe đầu tiên.

- Bá!

Tiêu Phong vừa mới xuống xe, liền hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

Người kia là ai?

Tuyệt đại bộ phận những người không biết Tiêu Phong đều tự hỏi chính mình, mà người nhận thức Tiêu Phong, trong ánh mắt nhìn hắn đều có chút nghiền ngẫm, tựa hồ bọn hắn đã đoán được điều gì.

Đối diện ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, nhịp tim Tiêu Phong đột nhiên đập nhanh hơn, sắc mặt lại bình tĩnh như nước.

Ngay sau đó.

Không đợi những người không biết Tiêu Phong đoán ra kết quả, Dương Viễn là người thứ hai xuống xe.

Theo sát phía sau hắn chính là Điền Thảo.

Bộ dạ hội lễ phục cao quý cùng độc nhất, gương mặt không hề trang điểm vô cùng xa lạ, bím tóc đuôi ngựa thật kiêu ngạo...

Khi Điền Thảo vừa bước xuống xe, trên 90% số người tại hiện trường, trong con ngươi đều hiện lên ánh mắt kinh diễm không thể che giấu.

Giờ khắc này.

Bím tóc đuôi ngựa kinh diễm làm một số ít phu nhân cùng nữ cường nhân tại hiện trường phải ảm đạm thất sắc, hoàn toàn biến thành người làm nền cho nàng.

Không đợi mọi người kịp lấy lại tinh thần, Trần Phàm bình tĩnh bước xuống chiếc Rolls - Royce.

Sự xuất hiện của hắn lập tức làm mọi người đều di chuyển ánh mắt nhìn sang hắn.

Chính là Trần Phi.

Còn cả Ảnh Tử cùng Phong Diệp, đeo mặt nạ da người.

Dưới ánh mặt trời.

Trong con ngươi Trần Phi lóe ra ánh mắt hận ý.

Mà ánh mắt Ảnh Tử cùng Phong Diệp lại cực kỳ bình tĩnh, không ẩn chứa chút sát khí.

Theo sau...

Ngay khi mọi người tại hiện trường đều đưa mắt nhìn Trần Phàm, Lý Thiên Thành cùng đi với trợ lý, bước những bước chân trầm ổn mang theo nụ cười sáng lạn, cùng dáng vẻ cảm ơn chân thành, đi về hướng Trần Phàm.

Lý Thiên Thành muốn làm gì?

Hành động thình lình của Lý Thiên Thành lập tức tạo ra một mảnh xôn xao.

- Trần phó chủ tịch, ngài có điều không biết, nguyên bản Trần tiên sinh cũng không có ý định tham dự buổi giao lưu lần này nhưng tháng trước khi ông ấy đến Hong Kong đã gặp Lý Thiên Thành tiên sinh, đã được tiên sinh mời, nên mới quyết định tham gia buổi hoạt động giao lưu lần này.

Cùng lúc đó Trần Phi trợn tròn mắt, bên tai quanh quẩn vang lên lời nói của Dương Viễn ở trong buổi họp ngày hôm qua.

Chẳng lẽ Dương Viễn nói thật ư?

Trần Phàm thực là do Lý Thiên Thành mời tới tham gia hoạt động giao lưu trao đổi lần này?

Không có tiếng trả lời.

Trả lời Trần Phi chính là hành động của Lý Thiên Thành.

Ở dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, tộc trưởng gia tộc Lý thị ở Hong Kong, từng là người giàu nhất Châu Á, được đông đảo tinh phố Wall thậm chí là những đại kình ngư thương giới toàn cầu gọi là ông trùm người Hoa, Lý Thiên Thành nhanh chân bước tới bên người Trần Phàm, mỉm cười vươn tay nói:

- Trần tiên sinh, hoanh nghênh đến Hong Kong... !

Một khắc này... toàn trường rúng động... !

Trần Phi, hai mắt đều như muốn lồi hẳn ra ngoài!

*****

Đoàn người không biết từ khi nào đã yên tĩnh trở lại, lời nói khách khí của Lý Thiên Thành giống như sấm rền cuồn cuộn nổ vang giữa đoàn người, chấn kinh đến mức làm mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Đối với những người tới tham gia hoạt động giao lưu thương mại lần này, đại đa số người không biết Tiêu Phong cùng Điền Thảo, tuy nhiên đều nhận thức Trần Phàm!

Thậm chí bọn họ còn hiểu thật rõ ràng về chuyện của Trần Phàm.

Bọn họ rất rõ ràng vị Trần gia công tử ca bị đuổi ra khỏi gia tộc kia, đối mặt một đám cường địch nhưng không bị hại chết, mà lại từng bước một quật khởi, đánh vào mặt Yến gia, còn dồn Thanh bang đã từng cắm rễ tại nam bán quốc thật nhiều năm tới tuyệt cảnh!

Nhưng bọn họ thật không ngờ chính là Trần Phàm lại quen biết với ông trùm thương giới Lý Thiên Thành, bọn họ càng không hề nghĩ đến, Lý Thiên Thành lại khách khí như thế đối với Trần Phàm!

Ở trong đoàn người, Trần Phi chính là người kinh hãi nhất!

Ngày hôm qua, khi Dương Viễn nói Trần Phàm bởi vì lời mời của Lý Thiên Thành mới tới tham gia buổi hoạt động giao lưu. Trần Phi chẳng những không tin. còn dựa vào thân phận người phụ trách đoàn đại biểu làm khó dễ tập đoàn Cao Tường.

Giờ khắc này, Trần Phi chỉ cảm thấy vừa bị Trần Phàm hung hăng tát thật mạnh vào mặt.

Cũng giống như ngày đó tại quân khu đại viện NJ.

Cũng là một cái tát không tiếng động, không vang, nhưng làm đau đớn vô cùng!

Ngay khi Trần Phi có cảm giác vô cùng xấu hổ, Trần Phàm mỉm cười vươn tay, bắt tay Lý Thiên Thành:

- Lý lão quá khách khí.

- Trần tiên sinh, trước đây không lâu anh nói cần giới thiệu một thiên tài kinh tế cho tôi, hẳn là cô bé này đi?

Lý Thiên Thành mỉm cười thu tay về, đưa ánh mắt nhìn qua Điền Thảo.

- Phải. Lý lão.

Trần Phàm gật đầu cười, sau đó nhìn Điền Thảo nói:

- Tiểu Thảo, vị này chính là Lý Thiên Thành lão tiên sinh.

- Lý lão tiên sinh, chào ngài.

Lúc trước khi nhìn thấy Lý Thiên Thành khách khí đến như thế với Trần Phàm, dù Điền Thảo có được một trái tim kiên cường, nhưng vẫn bị cả kinh không nhẹ, lúc này nghe Trần Phàm giới thiệu Lý Thiên Thành với nàng, nàng liền điều chỉnh lại cảm xúc, vẻ mặt trong nháy mắt liền khôi phục bình tĩnh, mỉm cười vươn hai tay với Lý Thiên Thành.

- Nha đầu, trước đây Trần tiên sinh nói với tôi, cô là một viên ngọc tốt, tôi còn không tin, hôm nay vừa gặp cuối cùng tôi đã tin.

Lý Thiên Thành cũng không hề để ý tới hành động của Điền Thảo mà vươn tay bắt tay nàng, trong con ngươi lại lóe ra ánh sáng kinh ngạc.

Kinh ngạc, nguyên nhân chính vì vẻ trấn định tự nhiên của Điền Thảo. .

Hắn thật sự không thể tưởng tượng, là điều gì làm cho cô gái ở trước mặt khi đứng đối diện hắn lại trấn định đến như thế!

Dù sao hắn có thân phận là ông trùm thương giới người Hoa, thanh danh thật sự rất cao, cao tới mức cả đám quan lớn cùng đầu sỏ thương giới khi đối diện với hắn đều không thể bảo trì trấn định.

Đối mặt với lời khích lệ của Lý Thiên Thành, Điền Thảo mỉm cười rút tay:

- Lý lão tiên sinh quá khen.

- Nha đầu, quá mức khiêm tốn chính là không thật lòng.

Lý Thiên Thành ha ha cười, sau đó nghĩ nghĩ nói:

- Nha đầu, không biết cô có hứng thú làm trợ lý cho tôi hay không?

Hoa lạp!

Hôm nay những người tới tham gia hoạt động giao lưu nguyên bản đều mới bị khiếp sợ, nhưng hiện tại đã dần dần khôi phục vẻ bình tĩnh.

Nhưng...

Giờ này khắc này, nghe được lời nói của Lý Thiên Thành, bọn hắn lại lần nữa trợn tròn mắt.

Bởi vì, theo bọn hắn xem ra, đừng nói là những tinh anh trẻ tuổi, cho dù là những đầu sỏ thương giới có khóc cầu Lý Thiên Thành truyền thụ tâm đắc kinh doanh của đời mình, còn khó hơn lên trời.

Mà bây giờ, Lý Thiên Thành lại chủ động tung ra cành ô liu, cố ý muốn bồi dưỡng Điền Thảo, điều này làm sao không để cho họ khiếp sợ?

Không riêng gì bọn họ, ngay bản thân Điền Thảo cũng khiếp sợ.

Nhưng rất nhanh nàng liền bình tĩnh trở lại.

Nàng rất rõ ràng, Lý Thiên Thành muốn bồi dưỡng nàng, không phải vì bản thân nàng ưu tú cỡ nào, mà là bởi vì có sự tồn tại của Trần Phàm!

- Cảm ơn ý tốt của Lý lão tiên sinh.

Lúc này Điền Thảo cung kính bái Lý Thiên Thành, sau đó nàng ngẩng đầu, trên mặt không hề có vẻ kích động, chỉ có sự bình tĩnh:

- Nhưng Tiểu Thảo cảm thấy được, bản thân mình cũng không thích hợp làm trợ lý cho Lý lão tiên sinh.

Ân?

Cự tuyệt?

Nghe được lời nói của Điền Thảo, không riêng gì những quan chức cùng đầu sỏ thương giới tại hiện trường, dù là Lý Thiên Thành cùng Trần Phàm đều thoáng lặng người!

Hiển nhiên, sẽ không ai nghĩ đến, Điền Thảo lại đi cự tuyệt miếng bánh ngọt lớn rơi từ trên trời xuống như thế này!

- Nha đầu, hay là cô chướng mắt chức vụ trợ lý này?

Nụ cười trên mặt Lý Thiên Thành dần dần thối lui, sắc mặt hơi có vẻ phức tạp.

Điền Thảo vội vàng lắc đầu, ngữ khí chân thành:

- Đương nhiên không phải! Sự tích của ngài trong thương giới có thể nói chính là truyền kỳ! Ngài chịu để ý tới Tiểu Thảo, là phúc khí của Tiểu Thảo. Nhưng tuổi của Tiểu Thảo thật sự quá nhỏ, năng lực về các phương diện đều không đủ khả năng, chỉ sợ trước mắt còn chưa thể đảm nhiệm chức vụ trợ lý cho Lý lão tiên sinh. Nếu như Lý lão tiên sinh không chê bai, xin cho tiêu Thảo thêm năm năm thời gian, năm năm sau, Tiểu Thảo tốt nghiệp đại học, sẽ đảm nhiệm chức vụ trợ lý cho ngài.

- Tốt, tốt, tốt!

Nghe được lời nói của Điền Thảo, Lý Thiên Thành chợt ngẩn ra, theo sau liên tục thốt ra ba tiếng tốt, cười trêu ghẹo nói:

- Tuổi còn nhỏ đã biết nóng vội là tai hại, đúng là không tệ. Nhưng nha đầu này, tôi cũng không dám cam đoan năm năm sau, vẫn còn được khỏe mạnh như trước, ha ha...

- Bên ngoài đồn đãi, Lý lão chẳng những tinh thông kinh doanh, còn nghiên cứu về dưỡng sinh, nói vậy Lý lão muốn sống trên trăm tuổi thật không phải là vấn đề gì.

Lúc này không đợi Điền Thảo mở miệng, Trần Phàm cười cười nói:

- Lý lão, tục ngữ nói, chuyện tốt thành đôi, ngài đã đồng ý nhận Tiểu Thảo đi theo ngài học tập, không bằng thu thêm một đồ đệ đi?

Lý Thiên Thành là nhân vật bậc nào, nghe Trần Phàm nói như thế lập tức hiểu được ý tứ của Trần Phàm, cười nhìn Tiêu Phong đứng phía sau nói:

- Trần tiên sinh đang định nói người thanh niên đứng phía sau anh phải không?

- Phải, xin Lý lão hãy thành toàn.

Trần Phàm cười gật đầu.

Lý Thiên Thành thở dài, cười khổ nói:

- Trần tiên sinh đều đã mở miệng, lão đầu tử này dám không đáp ứng sao?

- Cảm ơn Lý lão tiên sinh.

Nghe được lời nói của Lý Thiên Thành, cả người Tiêu Phong chấn động, tiến lên trước một bước, kích động cúi đầu với Lý Thiên Thành.

Thấy một màn như vậy, những quan chức cùng đầu sỏ thương giới tại hiện trường cũng không biết nói gì.

Bọn họ thật muốn biết, rốt cục Trần Phàm nhờ vào khả năng gì có thể làm cho ông trùm thương giới người Hoa hai lần ngoại lệ thu đồ đệ.

Ngoại trừ không biết nói gì, trong đám người, dựa vào lực ảnh hưởng của Tào gia trong Thanh bang, bản thân là thành viên nòng cốt của tập đoàn Thanh Vân Tào Nghị, sắc mặt trở nên cực kỳ ngoạn mục!

Trong đầu của hắn theo bản năng dần hiện ra ngày đó ở trường đại học Phục Sáng, người thanh niên vừa mới trở thành đệ tử của Lý Thiên Thành, mặc một bộ quần áo rẻ tiền, xuất hiện ngay trước mặt hắn.

Ngay đó ngay lúc mới bắt đầu, không riêng gì cô bạn gái người mẫu của hắn, dù là chính hắn cũng cảm thấy được Tiêu Phong ở chung một chỗ với Tào Vi, là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!

Sau đó khi em gái hắn là Tào Vi nói ra người thanh niên kia là bạn của Trần Phàm, là con trai của Tiêu Viễn Sơn, trong lòng hắn vừa khiếp sợ vừa cực kỳ tức giận, thật không chút khách khí cho người thanh niên một cái tát, sau đó phái người đi đánh gãy chân của hắn, kết quả bởi vì bên người hắn có bảo tiêu, nên đành phải bỏ qua.

Giờ này khắc này, nhìn thấy người thanh niên nhờ vào thể diện của Trần Phàm trở thành đệ tử của Lý Thiên Thành, trong lòng Tào Nghị thật rõ ràng, quan hệ giữa người thanh niên kia cùng Trần Phàm thân thiết vượt khỏi sự tưởng tượng của hắn.

Điều này làm cho hắn khiếp sợ, nhưng sắc mặt hắn cũng trở nên cực kỳ khó xem!

Hắn sợ, sợ Trần Phàm bởi vì Tiêu Phong mà đối phó hắn, cũng sẽ Tiêu Phong một lần này mà nhất phi trùng thiên!

Nhưng sau đó hắn chợt nhớ lại lời cha hắn Tào Cảnh Huy đã nói, Trần Phàm sẽ không còn nhảy nhót được bao lâu nữa.

Nhớ tới lời nói của Tào Cảnh Huy, nỗi bất an trong lòng Tào Nghị cũng giảm bớt rất nhiều, nhưng vẫn cảm thấy không được thoải mái, cảm giác thật khó chịu còn hơn Tiêu Phong đánh trả hắn một cái tát!

Sau khi biểu đạt lòng biết ơn của mình, vẻ kích động trên mặt Tiêu Phong chậm rãi thối lui, hắn cũng không nhân cơ hội gần gũi Lý Thiên Thành, mà thối lui ra sau lưng Trần Phàm.

Cùng lúc đó đám người đang im lặng lại trở nên tao động, đại bộ phận mọi người đưa mắt nhìn về hướng đoàn người Trần Phàm đồng thời thảo luận gì đó.

Sau đó không biết qua bao lâu, ở trên đường trống trải phía trước xuất hiện một đoàn xe.

Xe cảnh sát mở đường trước đoàn xe, ở giữa là một chiếc Hồng Kỳ, ngoài ra còn đi theo rất nhiều xe hơi mang biển số của đặc khu hành chính Hong Kong.

Thấy cảnh tượng này đoàn người lại yên tĩnh trở lại.

Tất cả mọi người rất rõ ràng, người chủ đạo cho buổi hoạt động giao lưu hôm nay là Ngụy Minh đã tới!

Rất nhanh, đoàn xe ngừng lại trước đám người, hộ vệ của chiếc Hồng Kỳ lập tức xuống xe mở cửa. Ngụy Minh cùng người nắm quyền đặc khu hành chính Hong Kong đi cùng nhau bước xuống xe hơi.

Sau khi hai người xuống xe, những đại lão quan trường đến từ đế đô cùng quan chức đặc khu hành chính Hong Kong cũng xuống xe, đi theo phía sau Ngụy Minh tới hướng đám người.

Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, gương mặt Ngụy Minh mỉm cười đi về chỗ Lý Thiên Thành cùng Trần Phàm đang đứng.

Lúc này đây.

Cũng không còn ai cảm thấy khiếp sợ.

Dù sao thân phận Lý Thiên Thành quá mức đặc thù, trước tiên Ngụy Minh muốn chào hỏi Lý Thiên Thành cũng là chuyện đương nhiên phải làm.

Lại thêm quan hệ giữa Trần Phàm cùng Ngụy gia không tầm thường, tập đoàn Cao Tường bị Trần Phi vừa đuổi ra khỏi đoàn đại biểu, lại tiếp tục được xuất hiện ở nơi này, vấn đề bên trong lòng dạ của bọn họ đều biết rõ.

- Lý lão tiên sinh, chẳng lẽ ông quen biết với tiểu Phàm?

Ngụy Minh đi tới trước mặt Lý Thiên Thành cùng Trần Phàm trong con ngươi hiện lên tia kinh nghi, nụ cười trên mặt cũng thập phần tự nhiên.

Nghe được câu hỏi của Ngụy Minh, không đợi Trần Phàm mở miệng, Lý Thiên Thành đã giành đáp trước:

- Ngụy phó tổng lý, có thể kết bạn với một thanh niên xuất sắc như Trần tiên sinh là vinh hạnh của tôi.

- Lý lão tiên sinh thật biết nói đùa.

Ngụy Minh ha ha cười nhưng trong lòng lại sóng gió lật trời.

Trước đó không lâu chuyện Lý Thiên Thành âm thầm trợ giúp Trần Phàm tại Hong Kong, Ngụy Minh có nghe người nắm quyền đặc khu hành chính Hong Kong nói tới.

Nhưng hắn thật sự không ngờ, địa vị của Trần Phàm ở trong lòng Lý Thiên Thành lại cao đến như thế!

Trong lúc nhất thời, Ngụy Minh thậm chí có loại cảm giác đã xem nhẹ Trần Phàm, cũng mơ hồ hiểu được, vì sao cha của hắn lựa chọn ủng hộ Trần Phàm.

Sau vài câu khách sáo ngắn ngủi, Ngụy Minh dẫn đầu đi lên thuyền, Lý Thiên Thành cùng người nắm quyền đặc khu hành chính Hong Kong đi bên cạnh.

Trần Phàm đi theo phía sau Ngụy Minh, mà hai người Tiêu Phong cùng Điền Thảo lại đi theo phía sau hắn.

Nhìn đoàn người bước lên thông đạo, tất cả mọi người đều rất rõ ràng: Hôm nay Trần Phàm mới là diễn viên chân chính!

- Trần Phàm, tao thật sự vô cùng muốn biết, khi mày đang là diễn viên chính lại bị tao một cước đá rơi từ thiên đường xuống địa ngục sẽ là loại cảm giác như thế nào?

Cùng lúc đó, Ảnh Tử Nhiếp Phong nhìn Trần Phàm đi lên thuyền, trong lòng liên tục cười lạnh.

*****

Ánh nắng buổi trưa vô cùng chói chang, cảng Victoria mỹ lệ, những con thuyền bận rộn xuyên toa giữa hai bờ, thuyền đánh cá, những chiếc tàu biển chờ khách đúng giờ qua lại, thanh âm những tiếng còi hơi vang xa, tạo nên một bức tranh biến tuyệt vời.

Sau khi Trần Phàm lên thuyền, những quan chức từ đế đô đến cùng những quan viên bản địa Hong Kong cũng đi theo lên thuyền.

Trong quá trình bọn họ lên thuyền, những đặc công phụ trách bảo an đều thống nhất cho đi.

Thứ nhất thân phận những người đó không tầm thường, lại theo những đặc công xem ra, những quan chức kia cũng sẽ tuân theo quy định không mang theo vũ khí lên thuyền.

- Trần phó chủ tịch, chúng ta cũng lên thuyền đi?

Nhìn thấy đoàn người Ngụy Minh lên thuyền, vị quan chức đêm qua ngồi bên cạnh nhắc nhở Trần Phi đừng nên làm khó dễ tập đoàn Cao Tường cũng lên tiếng nhắc nhở.

Hắn vừa thốt lên, một số người chung quanh đều đưa mắt nhìn về phía Trần Phi, ánh mắt thật phức tạp.

Theo bọn hắn xem ra, vào giờ khắc này trong lòng Trần Phi nhất định đang khổ sở, nhưng bọn họ đều cảm thấy được do chính Trần Phi tự tìm mất mặt!

Chậm rãi thu hồi ánh mắt, sắc mặt Trần Phi thật khó xem gật đầu:

- Được.

Vừa nói xong, Trần Phi cũng liền đi tới, suất lĩnh đoàn đại biểu khu Tam Giác Châu Trường Giang đi lên thuyền, chợt nghe được sau lưng truyền tới thanh âm lốp bánh xe ma xát với mặt đường.

Mang theo vài phần nghi hoặc, Trần Phi cũng giống như rất nhiều người, ngạc nhiên quay đầu nhìn thấy hai chiếc xe hơi vừa ngừng lại sau đám người.

Sau khi xe dừng lại, Cổ Bình An đầu tiên nhảy xuống xe. Mở cửa sau xe.

Ngay sau đó.

Nạp Lan Hương Hương từ trong xe bước xuống.

Vào hôm nay, nàng bởi cao mái tóc nhìn thật cao quý, đôi môi đỏ hồng chói mắt tràn ngập hấp dẫn, bộ lễ phục dạ hội màu đỏ càng tôn vinh vẻ đẹp của nàng thật tinh tế, đôi giày cao gót màu đen càng tăng thêm vẻ gợi cảm thon dài của đôi chân nàng.

Vào giờ phút này, vẻ đẹp của nàng thật đủ sức miểu sát bất cứ người đàn ông nào.

Nhìn Nạp Lan Hương Hương, vô luận là những quan chức hay đầu sỏ thương trường, tầm mắt của họ trong nháy mắt bị vẻ đẹp kia chiếm cứ, không thể chuyển đi nơi khác.

Trần Phi từng nhiều lần nghĩ mình phải chinh phục Nạp Lan Hương Hương dưới chỗ kín, nhìn thấy khí tức mê người của nàng, đồng tử đột nhiên phóng lớn, trong con ngươi hiện lên ánh sáng, đồng thời xen lẫn vẻ hận ý không thể hủy diệt!

Bởi vì sánh quầng sáng của Trần gia trên người, bản thân Trần Phi chính là Trần gia đại thiếu, trong những năm qua chơi đùa không ít đàn bà, chất lượng cũng không kém, trọng yếu hơn là những cô gái kia đều dùng loại ánh mắt ngưỡng mộ nhìn lên hắn, có thể thỏa mãn tâm lý chinh phục của hắn rất lớn!

Nhưng có hai cô gái đã hoàn toàn đánh nát lòng kiêu ngạo của Trần Phi.

Người thứ nhất chính là Trương Thiên Thiên.

- Đàn ông trên thế gian này có thể làm cho Trương Thiên Thiên này cam tâm tình nguyện làm tình nhân cùng đồ chơi chỉ có một người - ông, còn chưa đủ tư cách!

Ngày nào đó, Trương Thiên Thiên nói ra một câu như vậy, đã khiến cho Trần Phi lần đầu tiên phát điên.

Người thứ hai chính là Nạp Lan Hương Hương.

Nạp Lan Hương Hương biết được Trần lão thái gia qua đời, Trần Phàm bị đuổi khỏi Trần gia, quyết đoán bỏ qua kế hoạch lợi dụng Trần Phi đối phó Trần Phàm, làm ý nghĩ chiếm hữu của Trần Phi hóa thành bọt nước.

Theo ý nào đó mà nói, Nạp Lan Hương Hương cự tuyệt càng đả kích Trần Phi nặng nề hơn cả Trương Thiên Thiên.

Bởi vì ở lần đầu tiên khi Trương Thiên Thiên gặp mặt Trần Phi thì vô cùng kiêu ngạo, nhưng khi Trần Phàm giết chết Tiết Cường bị cảnh sát mang đi, lại đi tới gặp hắn quỳ xuống khóc cầu hắn, kết quả nhiều ít cũng bị hắn nhục nhã, xem như có thể vãn hồi lại mặt mũi.

Mà từ sau khi Nạp Lan Hương Hương bỏ qua hắn, chưa từng liên hệ lại với hắn, hắn nghe nói không biết vì nguyên nhân gì Nạp Lan Hương Hương lại hòa giải với Trần Phàm - mỗi lần Trần Phàm đến Hàng Châu đều đến ở lại trong biệt thự của Nạp Lan Hương Hương tại Cửu Khê Mân Côi Viên.

Thậm chí ở trong một vài vòng luẩn quẩn đặc thù còn truyền ra lời đồn đãi Nạp Lan Hương Hương vì hận sinh yêu, trở thành người phụ nữ của Trần Phàm.

Ở dưới tình hình này, nhìn thấy Nạp Lan Hương Hương đến đây, ý niệm đầu tiên của Trần Phi chính là Nạp Lan Hương Hương vì Trần Phàm mà tới, điều này làm sao để cho hắn không nổi giận?

Âm thầm cắn chặt răng, sắc mặt Trần Phi lạnh lẽo dẫn đầu đi lên thuyền.

Cùng lúc đó Nạp Lan Vĩnh Kha nắm tay Bảo Nhi bước xuống xe.

Hôm nay Bảo Nhi mặc chiếc váy màu hồng, mái tóc được chài tỉ mỉ, nhìn vào như một búp bê xinh xắn, phối hợp với dáng tươi cười vô ưu vô lự, nhìn cô bé đáng yêu tới cực điểm.

- Ông ngoại, thật là nhiều người, không biết đại ca ca đang ở nơi nào?

Bảo Nhi đưa mắt nhìn bốn phía, tìm kiếm thân ảnh Trần Phàm lại không tìm được, không khỏi quyệt miệng rầu rĩ không vui.

Nạp Lan Vĩnh Kha thấy thế dở khóc dở cười:

- Bảo Nhi đừng nóng vội, đại ca ca của cháu sẽ xuất hiện thôi mà.

Bảo Nhi cắn nhẹ môi cũng không hé răng, tiếp tục tìm kiếm thân ảnh Trần Phàm.

Nạp Lan Vĩnh Kha cười khổ ôm lấy Bảo Nhi, đi về chỗ địa phương của đoàn đại biểu khu Đông Bắc, Nạp Lan Hương Hương và Cổ Bình An đi theo sau.

Những năm gần đây, những khu duyên hải nhanh chóng phát triển, khu công nghiệp Đông Bắc đã dần dần xuống dốc, những xí nghiệp có thể lên mặt bàn cũng không có bao nhiêu, tập đoàn Vĩnh Đạt của Nạp Lan gia tộc là long đầu trong số đó.

Vì thế người phụ trách đoàn đại biểu khu Đông Bắc chờ mãi vẫn chưa thấy Nạp Lan Vĩnh Kha đến, có thể nói cực kỳ khẩn trương, theo hắn xem ra nếu lần này Nạp Lan Vĩnh Kha không tới tham gia buổi hoạt động giao lưu, như vậy đoàn đại biểu khu công nghiệp Đông Bắc xem như sẽ mất hết mặt mũi.

Vì thế nhìn thấy bốn người Nạp Lan Vĩnh Kha đi tới, người phụ trách lập tức tiến lên nghênh đón, cười khổ nói:

- Vĩnh Kha, cuối cùng ông đã đến.

- Thật có lỗi, Uyển chủ tịch, đứa cháu gái đột nhiên bị chút tiêu chảy nên chậm trễ thời gian.

Nạp Lan Vĩnh Kha xin lỗi cười cười, sau đó vuốt đầu Bảo Nhi, nói:

- Bảo Nhi, chào Uyển gia gia.

- Cháu muốn tìm đại ca ca.

Bảo Nhi quyệt mồm, tuyệt không cấp mặt mũi cho Nạp Lan Vĩnh Kha.

Dáng tươi cười của Nạp Lan Vĩnh Kha cứng đờ, hơi có vẻ xấu hổ, mà Nạp Lan Hương Hương lại mỉm cười chào Uyển chủ tịch:

- Uyển thúc, chào chú.

- Hương Hương, cháu thật sự càng ngày càng đẹp.

Uyển chủ tịch thốt lời tận đáy lòng, sau đó có chút khó hiểu nhìn Nạp Lan Vĩnh Kha hỏi:

- Vĩnh Kha, tiểu Bảo Nhi khi nào có thêm một người anh vậy?

- Ngô... con bé nhận thức Trần gia Trần Phàm làm ca ca...

sắc mặt Nạp Lan Vĩnh Kha quái dị nói.

Trần gia Trần Phàm?

Ngạc nhiên nghe được lời này, trong lòng Uyển chủ tịch cả kinh, trong đầu theo bản năng hiện ra hình ảnh vừa rồi, như có suy nghĩ nhìn Nạp Lan Vĩnh Kha nói:

- Thì ra là thế, Vĩnh Kha, vừa rồi ông không nhìn thấy được thôi, Trần Phàm thật sự phong quang vô hạn.

- Sao vậy?

Nạp Lan Vĩnh Kha ngây ra, mà Nạp Lan Hương Hương, Cổ Bình An, Bảo Nhi đều đưa mắt nhìn Uyển chủ tịch, biểu tình như chờ mong nghe hắn nói tiếp.

- Vừa rồi sau khi Trần gia Trần Phàm tới nơi này, Lý Thiên Thành lão tiên sinh tự mình tiến lên nghênh đón hắn, đối với hắn lại cực kỳ khách khí, còn ngoại lệ vì hắn mà thu nhận hai đồ đệ.

Uyển chủ tịch cười khổ nói:

- Không chỉ có như thế, sau khi Ngụy phó tổng lý đến nơi này, cũng trực tiếp tiến tới gặp hắn, hai người nói chuyện với nhau thật vui.

Nghe được lời giải thích của Uyển chủ tịch, Nạp Lan Vĩnh Kha bật cười, mà sắc mặt Nạp Lan Hương Hương lại thật phức tạp, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

- Uyển gia gia, đại ca ca của cháu hiện tại ở nơi nào?

Trên khuôn mặt của Bảo Nhi hiện lên dáng tươi cười đáng yêu, miệng gọi thật ngọt ngào.

Uyển chủ tịch thấy thế dở khóc dở cười:

- Đại ca ca của cháu đã lên thuyền.

- Ông ngoại, cháu muốn lên thuyền tìm đại ca ca...

Bảo Nhi níu lấy quần Nạp Lan Vĩnh Kha, làm nũng nói.

Uyển chủ tịch cưng chiều vuốt đầu Bảo Nhi:

- Bảo Nhi, ngoan, bây giờ còn chưa tới phiên chúng ta, chờ tới phiên chúng ta mới được lên thuyền.

Bảo Nhi nghe xong, sắc mặt trực tiếp thay đổi, nguýt Uyển chủ tịch một cái, làm Nạp Lan Vĩnh Kha cùng Uyển chủ tịch đều dở khóc dở cười.

Cùng lúc đó.

Trần Phi đã mang theo đoàn đại biểu khu Tam Giác Châu Trường Giang đi lên trên du thuyền.

Khác với nhóm người của Trần Phàm khi lên thuyền, khi đoàn người của Trần Phi đi lên, ngoại trừ quan chức trong đoàn đại biểu, toàn bộ những người còn lại đều tiếp nhận kiểm tra an ninh cực kỳ nghiêm khắc, ngoài ra còn có đặc công âm thầm giám thị từng cử động nhỏ nhất của mọi người.

Chờ sau khi đoàn người Trần Phi lên thuyền, đến đoàn đại biểu vùng châu thổ Châu Giang bắt đầu đi tới.

Trong đám người, Ảnh Tử Nhiếp Phong đeo mặt nạ vừa nhìn thấy Nạp Lan Vĩnh Kha đang trò chuyện vui vẻ và Nạp Lan Hương Hương trầm mặc đứng một bên, trong lòng mơ hồ vừa động, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

So ra mà nói. Phong Diệp đeo mặt nạ da người, trà trộn bên trong đoàn đại biểu châu thổ Châu Giang, không dám nhìn xung quanh, mà thật tự nhiên giả trang ra thần thái cùng thói quen của viên quan chức xứ cấp mà hắn đang đóng giả, làm cho không ai nhận ra được bất cứ vẻ dị thường nào.

Rất nhanh, dưới sự dẫn dắt của người phụ trách đoàn đại biểu châu thổ Châu Giang Mã Chí Cường, đoàn đại biểu lần lượt đi lên thuyền.

Nơi lối vào, những đặc công cũng không kiểm tra nghiêm ngặt những quan chức đoàn đại biểu, chỉ thống nhất cho họ đi qua.

Thấy một màn như vậy, nguyên bản Phong Diệp vẫn còn ôm một ít lo lắng, lúc này đã biến mất không còn sót lại chút gì, thật nhẹ nhàng đi qua nơi kiểm tra.

So sánh với Phong Diệp mà nói, biểu hiện của Ảnh Tử Nhiếp Phong càng thêm thà lỏng, khi hắn đi qua nơi kiểm tra, còn giả ra ngữ khí của vị quan chức đóng giả mỉm cười nói chuyện với người đi bên cạnh.

Một lát sau.

Phong Diệp cùng Ảnh Tử Nhiếp Phong, dưới hai tầng giám thị của những đặc công, thoải mái đi qua nơi kiểm tra, đi lên chiếc du thuyền hào hoa.

Đi trên đường, Phong Diệp cũng không dám lộ ra chút dấu vết, mà Ảnh Tử Nhiếp Phong lại lập tức phát hiện ra những đặc công cùng thành viên Long Nha đang âm thầm giám thị.

Phát hiện điểm này, biểu tình của hắn không phát sinh chút biến hóa, nhưng trong lòng khinh thường tới cực điểm!

Theo hắn xem ra, với thực lực bây giờ của hắn, dù ngay mặt đụng phải thành viên Long Nha cũng có thể giết chết họ như giết gà!

- Có cần đem toàn bộ những người trên thuyền chôn cùng Trần Phàm hay không?

Trong giây phút Ảnh Tử đi lên Trân Châu Hào, trong lòng hắn hiện ra một ý niệm vô cùng điên cuồng.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-604)