Truyện ngôn tình hay

Truyện:Cực Phẩm Thiên Vương - Chương 475

Cực Phẩm Thiên Vương
Trọn bộ 604 chương
Chương 475: Đỉnh quyết đấu, Đồ Tể và Ảnh Tử (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-604)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Là du thuyền lớn nhất và xa hoa nhất Châu Á, du thuyền Trân Châu Hào dài gần 300 m, rộng 40 m, cao thấp tổng cộng mười hai tầng, có phòng hội nghị đa công năng, nhà hàng, phòng chiếu phim, sòng bạc, cửa hàng, bể bơi vân vân... có thể chở được bốn ngàn hành khách cùng một ngàn năm trăm thuyền viên.

Toàn bộ du thuyền có mười tầng boong tàu, mỗi tầng đều có khoang thuyền khách phòng, có hai ngàn phòng khách, vận dụng hệ thống quản lý khách sạn tiên tiến nhất thế giới.

Dù du thuyền Trân Châu Hào cùng du thuyền lớn nhất trên thế giới - Oasis vẫn còn có nhất định chênh lệch, nhưng vẫn là một trong những du thuyền lớn nhất cùng xa hoa nhất trên thế giới.

Khách sạn năm sao lớn nhất trên hải dương.

Đây là lời đánh giá của rất nhiều người đối với du thuyền Trân Châu Hào.

Buổi hoạt động trao đổi thương mại chúc mừng mười lăm năm ngày Hong Kong được trao trả cho đại lục được tổ chức trên du thuyền Trân Châu Hào, như vậy đủ tỏ rõ đặc khu hành chính Hong Kong coi trọng buổi giao lưu này như thế nào.

Căn cứ hoạt động an bài, trong hai giờ do Ngụy Minh chủ trì mời dự họp một buổi hội nghị thảo luận nghiên cứu kinh tế, sau khi hội nghị kết thúc Ngụy Minh sẽ rời đi trước, sau đó du thuyền mới xuất phát.

Sau khi Trần Phàm lên thuyền, cũng không lập tức cùng Ngụy Minh đến phòng hội nghị nằm trên tầng chín của du thuyền mà đi tới tầng điều khiển nằm ở quán bar tầng dưới chót.

Bởi vì dựa theo ước định, Long Nữ sẽ ở nơi đó đợi Trần Phàm.

Khi Trần Phàm đi vào phòng điều khiển, Long Nữ đang nói chuyện với thuyền trưởng Trân Châu Hào, cùng lúc đó một gã đặc công tinh thông về hệ thống điện tử đang tiến hành kiểm tra lần cuối cùng cho du thuyền.

Nhìn thấy Trần Phàm xuất hiện ngoài cửa, Long Nữ ngừng cuộc nói chuyện với thuyền trưởng, liền đi về hướng Trần Phàm.

- Long Nha, từ khi đặc khu hành chính Hong Kong quyết định đem buổi hoạt động giao lưu tổ chức trên Trân Châu Hào, bộ đội trú cảng liền phái ra binh lính bảo hộ du thuyền, trong lúc đó cũng không thấy phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn. Mặt khác bởi vì phòng ngừa vạn nhất, tôi đã dẫn người kiểm tra từng ngõ ngách trong du thuyền, cũng không phát hiện ra điều gì dị thường.

Long Nữ cùng Trần Phàm rời khỏi phòng điều khiển, đi vào phòng nghỉ của thuyền viên, đóng cửa phòng liền nói.

- Mặt khác, bởi vì lần hoạt động giao lưu thương mại này, là do người của đặc khu hành chính Hong Kong chịu trách nhiệm chính, hơn nữa nhân viên lên tàu chỉ có hơn sáu trăm người, vì thế quản lý du thuyền này chỉ an bài một ngàn thuyền viên. Chúng tôi cũng đã tiến hành điều tra thân phận của một ngàn thuyền viên này, cũng không có phát hiện dị thường. Ngoài ra chúng tôi cũng đã tiến hành kiểm tra nghiêm khắc sáu trăm ba mươi hai thành viên lên thuyền lần này, thông đạo cũng đã được đặt trang bị kiểm tra an ninh tiên tiến nhất...

Long Nữ thoáng tạm dừng, tiếp tục nói:

- Dựa theo hoạt động an bài, chờ sau khi Ngụy phó tổng lý rời khỏi thuyền, du thuyền chính thức xuất phát, rời khỏi cảng Victoria. Chờ sau khi du thuyền rời khỏi cảng Victoria, bộ đội trú cảng sẽ phái ra quân hạm cùng máy bay trực thăng võ trang bảo hộ, hệ số an toàn rất cao, dù Tiết Hồ không cam lòng muốn thừa cơ hội này làm gì, cũng không thể nào!

- Có các vị ở đây, vấn đề an toàn tự nhiên không cần lo lắng.

Trần Phàm cười khổ, hắn biết rõ năng lực làm việc của Long Nữ, rất rõ ràng năng lực của những chiến hữu trước kia của mình.

Nghe được Trần Phàm nói như thế, Long Nữ cũng không tiếp tục báo cáo mà lẳng lặng nhìn Trần Phàm.

Ngày hôm nay bởi Long Nữ lo lắng bị bại lộ, cũng không còn mặc chiếc áo màu đỏ nàng yêu thích, mà là một bộ trang phục của nhân viên phục vụ du thuyền.

Nhưng so sánh với những người phục vụ chân chính trên du thuyền, khuôn mặt Long Nữ vẫn không hề có chút tươi cười, mà lại bình tĩnh như nước.

- Cô thông tri bốn vị huynh đệ khác một chút, tối nay chúng ta cùng nhau uống chút rượu, tâm sự một chút.

Nhìn khuôn mặt có vẻ kiên nghị của Long Nữ, Trần Phàm nghĩ nghĩ nói.

Long Nữ nhẹ gật đầu, cũng không hé răng.

- Nha đầu ngốc, nếu còn tiếp tục như vậy, cô sẽ thật sự biến thành một cỗ máy móc, có rảnh rỗi, nên trải qua cuộc sống của người bình thường một chút đi.

Trần Phàm cười vươn tay, giống như ngày xưa, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cắt ngắn của Long Nữ:

- Ngụy phó tổng lý mời dự họp hội nghị, tôi phải đi tham gia, buổi tối nói chuyện.

Thân thể Long Nữ cứng đờ, sắc mặt chợt ngẩn ra, theo sau nhẹ nhàng gật đầu.

Cùng lúc đó trên khuôn mặt nàng hiện lên cảm xúc dao động.

Nhận thấy được điểm này, Trần Phàm cũng không nói thêm gì nữa mà xoay người rời đi.

Mấy phút sau, khi Trần Phàm dùng thang máy đi lên phòng hội nghị lầu chín thì mọi người trên cơ bản đều đã đi tới phòng hội nghị.

Trên đài chủ tịch, Ngụy Minh ngồi ở trung ương, bên cạnh hắn là người nắm quyền đặc khu hành chính Hong Kong cùng người phụ trách ngành quan trọng tại đế đô, ngoài ra tính cả Trần Phi bên trong, người phụ trách của bốn đoàn đại biểu cùng với ông trùm thương giới người Hoa Lý Thiên Thành cũng ngồi trên đài chủ tịch, mà những người khác dựa theo an bài ngồi bên dưới đài.

Bởi vì nhân viên còn chưa tới đông đủ, hội nghị cũng chưa bắt đầu, người trong quan trường bởi vì sự có mặt của Ngụy Minh cũng không dám nói chuyện với nhau, quy củ ngồi yên trên ghế, những ông trùm thương giới lại đang châu đầu sôi nổi nghị luận.

- Đại ca ca!

Ngay khi Trần Phàm vừa đi vào phòng hội nghị, Bảo Nhi vẫn đang tìm kiếm thân ảnh Trần Phàm bên trong phòng giống như vừa phát hiện ra tân đại lục, hưng phấn ngoắc tay gọi Trần Phàm.

Bảo Nhỉ?

Nghe được thanh âm quen thuộc của Bảo Nhi, Trần Phàm vừa nhìn tới liền nhận ra Nạp Lan Vĩnh Kha đang ôm Bảo Nhi trong lòng, không khỏi ngây ra.

Hắn căn bản không có nghĩ đến Bảo Nhi cùng Nạp Lan Hương Hương cũng tham gia lần hoạt động giao lưu thương mại hôm nay!

Ngay trong lúc Trần Phàm còn đang nghi hoặc, hành động của Bảo Nhi cũng hấp dẫn lực chú ý của không ít người.

Sau đó trong ánh nhìn chăm chú của bọn họ, Trần Phàm mỉm cười đi về hướng Bảo Nhi.

- Bên ngoài đồn đãi Trần Phàm cùng Nạp Lan gia tộc biến chiến tranh thành tơ lụa, xem ra là sự thật a.

Nhìn thấy Trần Phàm đi về hướng Bảo Nhi, trong hội trường có không ít người châu đầu nghị luận.

Trần Phàm cũng xem thường những lời nghị luận kia, đi tới trước người Bảo Nhi.

- Đại ca ca, ôm!

Bảo Nhi đã sớm để Nạp Lan Vĩnh Kha buông mình ra, thấy Trần Phàm đi tới, vui vẻ chạy tới.

- Bảo Nhi, chậm một chút.

Trần Phàm dở khóc dở cười bước nhanh hơn, sau đó ngồi xổm xuống, giang hai tay ôm Bảo Nhi vào lòng.

- Bảo Nhi, sao em cũng tới đây?

Trần Phàm một tay ôm Bảo Nhi, tùy ý cho Bảo Nhi ôm chặt cổ hắn, cười hỏi.

Bảo Nhi cười nói:

- Ông ngoại nói đại ca ca cũng tham gia buổi hoạt động này, Bảo Nhi cùng dì út mới cùng đi. Bảo Nhi nhớ đại ca ca mà.

Nghe lời nói của Bảo Nhi, Trần Phàm dở khóc dở cười, đồng thời khóe mắt cũng chợt phát hiện Nạp Lan Hương Hương trong bộ lễ phục dạ hội màu đỏ đứng bên cạnh Nạp Lan Vĩnh Kha, dùng loại ánh mắt thật phức tạp nhìn mình, trong đầu theo bản năng nhớ lại một màn điên cuồng sau khi mình cùng nàng uống thuốc kích thích ở trong biệt thự tại Cửu Khê Mân Côi Viên.

Đối với những hành vi đêm hôm đó của Nạp Lan Hương Hương, Trần Phàm vẫn luôn luôn nghĩ không ra nguyên nhân, sau đó cũng không còn nghĩ đến.

Nhưng lúc này gặp được Nạp Lan Hương Hương, nhiều ít cảm thấy được có chút xấu hổ.

Xấu hổ thì xấu hổ, Trần Phàm vẫn ôm Bảo Nhi đi về hướng Nạp Lan Vĩnh Kha cùng Nạp Lan Hương Hương.

- Nạp Lan tiên sinh, chào ngài.

Trần Phàm đi tới trước người Nạp Lan Vĩnh Kha, đưa tay phải mở miệng chào hỏi, ngữ khí hơi có vẻ tự trách.

Nhận thấy được vẻ tự trách toát ra trong giọng nói của Trần Phàm, Nạp Lan Vĩnh Kha mỉm cười nói:

- Chuyện ở Hàng Châu lần trước. ít nhiều nhờ Trần tiên sinh ra tay.

- Nên vậy.

Ngữ khí của Trần Phàm thật phức tạp.

- Không biết sau khi hội nghị kết thúc Trần tiên sinh có thời gian hay không?

Nạp Lan Vĩnh Kha cười cười, nói:

- Trước khi đến Hong Kong, cha tôi có dặn tôi, nếu gặp mặt Trần tiên sinh, cần trao đổi một phen.

- Không thành vấn đề.

Trong lòng Trần Phàm vừa động, nhưng cũng không suy đoán ý nghĩa trong lời nói của Nạp Lan Vĩnh Kha, liền đáp ứng.

Thấy Trần Phàm đáp ứng, Nạp Lan Vĩnh Kha tựa hồ biết hội nghị sắp bắt đầu, không tiếp tục nói chuyện với Trần Phàm, mà cười nhìn Bảo Nhi nói:

- Bảo Nhi, xuống đây, hội nghị sắp bắt đầu rồi, Trần tiên sinh phải đi về chỗ ngồi của mình.

- Dạ biết.

Bảo Nhi trợn mắt nhìn Nạp Lan Vĩnh Kha, quyệt miệng, nhưng cũng tuột xuống khỏi người Trần Phàm.

Tựa hồ cô bé cũng biết buổi hội nghị hôm nay rất trọng yếu, mình không thể dây dưa trên người Trần Phàm.

Buông Bảo Nhi, Trần Phàm nhìn Nạp Lan Vĩnh Kha cười cười, sau đó liếc mắt nhìn Nạp Lan Hương Hương:

- Nạp Lan tiểu thư, chào cô.

- Chào anh.

Nạp Lan Hương Hương tựa hồ thật không ngờ Trần Phàm lại chủ động chào hỏi, hơi có vẻ kinh ngạc, sau đó liền nở nụ cười, nhưng trong nụ cười hòa lẫn vẻ phức tạp.

Trần Phàm lại cười cười cũng không nói thêm gì nữa, xoay người đi về hướng chỗ ngồi được sắp xếp trên ghế đầu tiên dưới đài chủ tịch.

Nạp Lan Hương Hương chăm chú nhìn theo bóng lưng đi xa của Trần Phàm, bên tai quanh quẩn lời nói của nữ bác sĩ ngày hôm đó, sắc mặt phức tạp đến cực điểm.

Tựa hồ nàng không biết có nên đem tin tức này nói cho Trần Phàm biết hay không!

Người ngồi ở hàng ghế thứ nhất đại đa số đều là đại lão của xí nghiệp quốc doanh, người phụ trách của xí nghiệp dân doanh cũng không có mấy người.

Không biết do Ngụy Minh chỉ thị, hay bởi vì nguyên nhân khác, người chịu trách nhiệm an bài lại cấp cho tập đoàn Cao Tường bốn chỗ ngồi ở hàng thứ nhất, ngoại trừ Trần Phàm, Dương Viễn, Tiêu Phong, Điền Thảo cũng đều có chỗ bên cạnh.

Đối với chuyện này mọi người cũng không có ai cảm thấy có gì bất mãn.

Bởi vì bọn họ đều rất rõ ràng, Trần Phàm là chủ tịch tập đoàn Cao Tường, năng lực ẩn hàm kinh khủng đến cỡ nào!

Nói chung cũng giống như những hội nghị thể chế, lãnh đạo nói chuyện theo thứ tự từ trên xuống dưới, người bên dưới thì lắng nghe hoặc ghi chép lại.

Nhưng hội nghị hôm nay là hội nghị nghiên cứu và thảo luận, nếu chỉ có vài vị quan chức chính giới nói chuyện, hiển nhiên có chút không thích hợp.

Vì thế sau khi mấy người Ngụy Minh kết thúc cuộc nói chuyện, từng đại biểu đầu sỏ thương giới đều lần lượt đưa ra ý kiến kiến thiết, sau đó tiến hành thảo luận.

Trong buổi thảo luận nhiệt liệt, hội nghị tới ba giờ sau mới chấm dứt, hoàn toàn thành công viên mãn, Ngụy Minh mang theo mấy vị quan chức quốc vụ viện cầm theo kết quả cùng ý kiến thảo luận trong hội nghị rời khỏi Trân Châu Hào. .

Chờ sau khi Ngụy Minh rời khỏi, Trân Châu Hào chính thức xuất phát, chuẩn bị đi qua cảng Victoria tiến vào hải vực, bắt đầu hành trình kéo dài một ngày rưỡi trên biển.

Căn cứ theo hoạt động an bài, quan chức cùng những ông trùm thương giới các khu có thể trong một ngày rưỡi này thông qua trao đổi tiến hành hiệp đàm một vài vấn đề hợp tác lẫn nhau.

Đây cũng là điểm tựa của lần hoạt động giao lưu thương mại này!

Bởi vì nhận lời mời của Nạp Lan Vĩnh Kha, Trần Phàm khéo léo từ chối lời mời của một vị đại lão xí nghiệp quốc doanh cùng ông trùm xí nghiệp dân doanh, để Dương Viễn mang theo Tiêu Phong cùng Điền Thảo giới thiệu cho các vị đại lão nhận thức, đồng thời ôm Bảo Nhi đi theo Nạp Lan Vĩnh Kha cùng Nạp Lan Hương Hương dùng thang máy đi lên quầy rượu nằm trên tầng mười hai của du thuyền.

- Kế hoạch có biến, bộ đội trú cảng chuẩn bị xuất động quân hạm cùng trực thắng võ trang, vì cam đoan sau khi thành công thuận lợi chạy trốn, lập tức hành động!

Ngay khi mấy người Trần Phàm đi tới quầy rượu, Phong Diệp nhận được một tin nhắn.

Tin nhắn đến từ Ảnh Tử Nhiếp Phong!

*****

Đường ven biển của cảng Victoria rất dài, cảnh điểm ở hai bờ nam bắc nhiều vô số kể, vì muốn để cho những người tham gia hoạt động giao lưu lần này được thỏa thích ngắm cảnh sắc hai bên bờ, bên phía chính phủ đặc khu căn dặn thuyền trưởng giảm tốc độ du thuyền tới mức thấp nhất.

Hơn năm giờ, trời chiều nghiêng trên không trung, ánh hoàng hôn chiếu xuống, trên mặt biển kim quang lấp lánh, từng chiếc tàu thuyền ra vào trong cảng, thanh âm tiếng còi vang vọng trên bầu trời.

Quầy rượu nằm ở phía đông tầng mười hai trên du thuyền Trân Châu Hào, có hình nửa vòng tròn, chỗ ngồi được bố trí bên cạnh cửa sổ, du khách có thể từ chỗ ngồi thưởng thức rượu đồng thời ngắm cảnh biển.

Bởi vì thời gian còn sớm, hơn nữa hội nghị vừa chấm dứt không lâu, quầy rượu vắng vẻ, chỉ có một ít người phục vụ đứng cạnh quầy chờ đợi khách nhân đến.

Nhìn thấy đoàn người Trần Phàm đi vào, người phục vụ đứng ngay cửa liền cúi đầu chào hỏi, cùng lúc đó một nữ phục vụ dáng người cao gầy, khuôn mặt nở nụ cười đầy chức nghiệp lập tức tiến lên đón chào:

- Tiên sinh tôn kính, tiểu thư mỹ lệ, thật cao hứng được phục vụ cho các vị, xin hỏi tôi có thể giúp được điều gì cho các vị không?

- Đại ca ca, em muốn ăn Hamburger.

Bảo Nhi ôm cô Trần Phàm hưng phấn nói.

Nghe được lời Bảo Nhi. Trần Phàm đang định nói chuyện, lại nghe Nạp Lan Vĩnh Kha nói:

- Bảo Nhi, cầm Hamburger đi với dì út ra boong tàu thưởng thức cảnh biển, ông có chuyện cần bàn với Trần tiên sinh, sau đó sẽ đi tìm cháu.

- Được rồi.

Bảo Nhi không vui đáp.

Theo sau, khi người phục vụ mang Hamburger đến cho Bảo Nhi, Nạp Lan Hương Hương mang theo Bảo Nhi rời khỏi quầy rượu, mà Trần Phàm cùng Nạp Lan Vĩnh Kha tùy tiện tìm hai chỗ ngồi xuống.

Nhìn thấy Nạp Lan Hương Hương mang theo Bảo Nhi rời đi, Trần Phàm bưng ly rượu uống một ngụm, sau đó khẽ thở dài nói với Nạp Lan Vĩnh Kha:

- Nạp Lan tiên sinh, hơn ba năm trước tôi không thể cứu được con gái lớn của ngài, còn ngộ sát nàng. Đối với việc này tôi cảm giác vô cùng có lỗi.

Vừa nói xong, Trần Phàm định đứng dậy cúi đầu tạ lỗi với Nạp Lan Vĩnh Kha, lại bị hắn kéo lại:

- Trần tiên sinh, chuyện kia không thể trách cậu. Ngược lại với tình huống lúc đó, Trần tiên sinh còn mạo hiểm tính mạng nghĩ cách cứu viện con gái của tôi, Nạp Lan gia tộc hẳn nên cảm ơn Trần tiên sinh mới đúng.

- Nghĩ cách cứu viện con gái của ngài là trách nhiệm của tôi.

Trần Phàm khe khẽ thở dài, ngữ khí phức tạp, tựa hồ còn chưa bỏ qua được chuyện mình lỡ tay giết chết mẹ của Bảo Nhi:

- Ngộ sát con gái của ngài, là do tôi không làm tròn bổn phận, nên hướng Nạp Lan gia tộc giải thích, là chuyện tôi phải làm.

- Tâm ý của Trần tiên sinh. Nạp Lan gia tộc tâm lĩnh, giải thích thì không cần thiết đâu.

Nghe được lời nói chân thành của Trần Phàm, nhìn thấy biểu tình áy náy của hắn, trong lòng Nạp Lan Vĩnh Kha nhiều ít có chút xúc động.

Nghe Nạp Lan Vĩnh Kha nói như thế, Trần Phàm cũng biết lời giải thích trong hình thức cũng quả thật không có bao nhiêu ý nghĩa, vì thế cũng không kiên trì mà ngồi trở xuống.

- Trần tiên sinh, trước kia Hương Hương không hiểu chuyện, đã gây cho cậu rất nhiều chuyện phiền toái, mong rằng cậu đừng để trong lòng.

Nạp Lan Vĩnh Kha nghĩ nghĩ nói:

- Hiện giờ nó đã biết chân tướng sự tình, nói vậy có thể đã hiểu được dụng tâm lương khổ của Trần tiên sinh.

Chẳng lẽ đúng như lời Nạp Lan Hương Hương, ngày đó nàng dùng phương thức kia chuộc tội với mình thật sự?

Trong lòng Trần Phàm thầm hỏi chính mình, đồng thời đáp:

- Kỳ thật... đổi lại vị trí tự hỏi, đứng ở góc độ Hương Hương tiếu thư mà đối đãi chuyện này, hành động của nàng cũng không có gì là đáng trách, dù sao cũng do tôi đích tay giết chết chị của nàng.

- Được rồi Trần tiên sinh, chuyện đã qua hãy cho nó theo gió bay đi.

Nạp Lan Vĩnh Kha nói sang chuyện khác:

- Hôm nay tôi tìm Trần tiên sinh nói chuyện, là ý tứ của cha tôi. Cha tôi muốn tôi trưng cầu ý kiến của Trần tiên sinh một chút, xem tập đoàn Vĩnh Đạt có thể cùng tập đoàn Cao Tường hợp tác hay không.

Mặc dù Trần Phàm cũng không quá tinh thông với chuyện buôn bán, nhưng cũng biết tập đoàn Vĩnh Đạt dưới tay Nạp Lan gia tộc hiện giờ là long đầu của xí nghiệp dân doanh lớn nhất Đông Bắc, ở lĩnh vực bất động sản còn là đầu lĩnh, lực ảnh hưởng trải rộng cả nước.

- Có thể hợp tác với tập đoàn Vĩnh Đạt là kỳ ngộ trọng đại của tập đoàn Cao Tường.

Trần Phàm liên trả lời:

- Nhưng thật đáng tiếc, Nạp Lan tiên sinh, cá nhân tôi cũng không tinh thông với chuyện kinh doanh, thao tác cụ thể do Dương Viễn tiên sinh cùng tổng tài Tô Thanh Hải tiên sinh phụ trách. Không bằng như vậy đi, hiện tại tôi gọi điện thoại thông tri chọ Dương Viễn tiên sinh, để cho hắn cùng Nạp Lan tiên sinh bàn chuyện thủ tục hợp tác cụ thể.

- Không vội.

Nạp Lan Vĩnh Kha tựa hồ thật không ngờ Trần Phàm lại nói rõ ràng như thế, chợt ngẩn ra, sau đó cười lắc lắc đầu:

- Nếu Trần tiên sinh mở miệng đáp ứng, như vậy vô luận là Dương Viễn tiên sinh hay là Tô Thanh Hải tiên sinh đều sẽ tích cực phối hợp, cho nên không vội trong nhất thời.

- Vậy được rồi, tôi sẽ để Dương Viễn tối nay tìm ngài bàn chuyện.

Trần Phàm cười cười nói.

Nạp Lan Vĩnh Kha gật đầu, sau đó trầm ngâm một phen, hỏi:

- Trần tiên sinh bằng vào sức một mình dồn Thanh bang đã cắm rễ ở nam bán quốc nhiều năm bức đến tuyệt cảnh, thật khiến người bội phục. Không biết kế tiếp Trần tiên sinh sẽ làm như thế nào?

Vừa nói xong, biểu tình Nạp Lan Vĩnh Kha trở nên có chút ngưng trọng.

Nạp Lan gia tộc làm hoàng đế đất Đông Bắc, thời khắc đều chú ý tới cuộc tranh đấu giữa Trần Phàm cùng Thanh bang, tự nhiên biến trận long tranh hổ đấu này đã sắp kết thúc.

Ở dưới tình hình này, Nạp Lan gia tộc và rất nhiều thế lực đều muốn biết bước cờ tiếp theo của Trần Phàm sẽ đi như thế nào.

Theo bọn hắn xem ra, bước cờ tiếp theo của Trần Phàm có thể làm ảnh hưởng đến rất nhiều thế lực, hơn nữa còn thay đổi vận mệnh của một ít khu vực.

Ví dụ nếu Trần Phàm diệt trừ xong thế lực của Thanh bang ở quốc nội, tính toán thống nhất hắc đạo quốc nội, đây chính là ác mộng của Nạp Lan gia tộc!

Khi đó đối với Nạp Lan gia tộc mà nói, chỉ có hai con đường có thể tuyển chọn.

Con đường thứ nhất, liều mạng với Trần Phàm, giẫm lên vết xe đổ, sẽ có kết cục giống Thanh bang.

Con đường thứ hai, thần phục Trần Phàm.

Hai con đường này, Nạp Lan gia tộc cũng không muốn tuyển!

Cho nên vì phòng ngừa vạn nhất, Nạp Lan Vĩnh Kha trước tiên đưa ra lời hợp tác cùng với tập đoàn Cao Tường, sau khi được Trần Phàm cho phép, mới mạo muội hỏi ra vấn đề mà Nạp Lan gia tộc lo lắng. :

Nghe được câu hỏi của Nạp Lan Vĩnh Kha, Trần Phàm liền đoán được ý tứ của hắn, nghiêm mặt nói:

- Thỉnh Nạp Lan tiên sinh yên tâm, vô luận kế tiếp tôi làm như thế nào, cũng sẽ không đụng chạm tới lợi ích của Nạp Lan gia tộc!

- Có những lời này của Trần tiên sinh, tôi yên tâm.

Nghe được lời nói của Trần Phàm, trong lòng Nạp Lan Vĩnh Kha chấn động, trên mặt lộ ra diễn cảm kích động không thể che giấu, sau đó hít sâu một hơi kiệt lực điều chỉnh cảm xúc một phen, nói:

- Nếu Trần tiên sinh không chê, chẳng những Nạp Lan gia tộc nguyện ý trở thành đồng bạn hợp tác với tập đoàn Cao Tường, còn trở thành đồng minh trung thành nhất của Trần tiên sinh!

- Tốt.

Trần Phàm liền rõ ràng trả lời.

Hai mươi phút sau, Trần Phàm cùng Nạp Lan Vĩnh Kha kết thúc cuộc nói chuyện, cùng nhau đi ra boong tàu.

Trân Châu Hào tổng cộng chỉ có mười hai tầng, vì thế tầng mười hai là địa điểm thưởng thức cảnh biển tốt nhất trên tàu.

Khi Trần Phàm đi lên trên boong, nơi nơi đều là bóng người, đại bộ phận tham gia xong hội nghị đều đi lên đó, đang tụ năm tụ ba ở một chỗ vừa thưởng thức cảnh Victoria xinh đẹp dưới trời chiều vừa cười đùa trò chuyện.

Dù nhóm người Long Nữ đã bài trừ hết nguy hiểm, nhưng bởi vì bảo đảm chắc chắn không sơ hở, Long Nữ mang theo mười đặc công trà trộn trong đám người bảo hộ sự an toàn của các quan chức cùng những ông trùm thương giới.

Trần Phàm cùng Nạp Lan Vĩnh Kha đi tới, hấp dẫn lực chú ý của không ít người, trong đó có một số người mỉm cười gật đầu chào, còn có người chào hỏi với Trần Phàm.

Trần Phàm vừa đáp lại mọi người vừa tìm kiếm thân ảnh Nạp Lan Hương Hương cùng Bảo Nhi.

Ở trước khi lên tàu, Lý Thiên Thành thu Điền Thảo và Tiêu Phong làm đồ đệ, tính toán bồi dưỡng hai người. Vì thế, vô luận là nhóm quan chức từ bốn địa khu, hay là nhóm trùm sỏ nhà máy xí nghiệp tư nhân trong quốc nội, đều không dám kinh thường hai người Điền Thảo cùng Tiêu Phong.

Có thể đoán ra, sau khi hoạt động giao lưu thương nghiệp này kết thúc, tên tuổi của Tiêu Phong cùng Điền Thảo, tự nhiên sẽ vang vọng ở trong ngành thương giới người Hoa!

Thu hồi ánh mắt, Trần Phàm nhìn thấy Nạp Lan Hương Hương cùng Bảo Nhi.

Nạp Lan Hương Hương đang kéo cánh tay nhỏ bé của Bảo Nhi, đứng ở trước vòng bảo vệ trên boong tàu, thưởng thức quang cảnh trời chiều trên biển.

Gió biển thổi qua, vờn quanh trang phục dạ hội của Nạp Lan Hương Hương. Trong gió biển, nàng giống như Hồng Y tiên tử bình thường, yên lặng đứng ở nơi đó.

Còn Bảo Nhi thì giải quyết hai cái kem trong tay xong, không ngừng chỉ trỏ cảnh sắc ven hai bên bờ biển cho Nạp Lan Hương Hương, líu ríu nói chuyện gì đó, thần tình hưng phấn không thôi.

- Trần tiên sinh, tôi đi tâm sự cùng mấy vị bằng hữu một chút.

Nạp Lan Vĩnh Kha cũng không có ý định cùng Trần Phàm bước đến phía Bảo Nhi, mà chuẩn bị nhân cơ hội này cùng một số người bạn nói chuyện phiếm.

Trần Phàm gật đầu cười, sau đó lập tức bước đến bên cạnh Bảo Nhi, nhẹ nhàng vuốt đầu cô bé:

- Bảo Nhi!

- Đại ca ca, cảnh sắc nơi này đẹp quá ha!

Bảo Nhi nhìn thấy Trần Phàm, liền chỉ vào mấy chiếc ca - nô đang chạy trên biển, hưng phấn nói.

- Ọe...

Không chờ Trần Phàm kịp trả lời, bỗng nhiên Nạp Lan Hương Hương biến sắc, khom lưng cúi người xuống, hung hăng nôn khan.

- Cô không sao chứ?

Trần Phàm thấy thế, liền bước lên nâng đỡ Nạp Lan Hương Hương.

Cảm thụ được nhiệt khí truyền đến từ bàn tay của Trần Phàm, Nạp Lan Hương Hương toàn thân chấn động, muốn nói gì đó, nhung lời còn chưa ra khỏi khóe miệng, thì lại tiếp tục nôn khan.

- Nếu không thoải mái thì tìm bác sĩ đi, ở đây cũng có bác sĩ rất chuyên nghiệp.

Chứng kiến thân mình của Nạp Lan Hương Hương trở nên cứng nhắc, Trần Phàm không có buông tay ra, mà tiếp tục nâng đỡ Nạp Lan Hương Hương, nói:

- Mặt khác, trên boong gió lớn, không nên đứng ở nơi này quá lâu.

Nghe thấy Trần Phàm nói như vậy, Nạp Lan Hương Hương ngừng nôn khan, ngồi thẳng lên, quay đầu nhìn chằm chằm vào Trần Phàm vài giây đồng hồ, cuối cùng không hề nhắc đến chuyện nàng có thai, mà nhẹ giọng nói:

- Cảm ơn.

- Cần tôi đưa cô quay trở về không?

Trần Phàm lúc này cũng chưa biết Nạp Lan Hương Hương đã mang cốt nhục của mình. Chỉ theo bản năng cho rằng Nạp Lan Hương Hương bị say sóng biển mà thôi.

Nạp Lan Hương Hương khẽ lắc đầu, dùng ngữ khí phức tạp nói:

- Không cần, anh chơi với Bảo Nhi đi.

- Ưm.

Thấy Nạp Lan Hương Hương cự tuyệt, Trần Phàm cũng không có cưỡng cầu.

- Bảo Nhi, dì út cảm thấy không khỏe, trở về phòng trước đây.

Nạp Lan Hương Hương thu hồi ánh mắt, nhìn Bảo Nhi mỉm cười gượng ép.

Bảo Nhi gật đầu:

- Dạ, dì út, ngài đi chậm một chút.

Vừa nghe Bảo Nhi nói như thế. Nạp Lan Hương Hương khẽ "ân" một tiếng. Sau đó... xoay người, cước bộ mệt mỏi rời đi, còn Trần Phàm thì ôm lấy Bảo Nhi.

Cùng lúc đó...

Một đôi mắt chăm chú nhìn vào Trần Phàm.

Đồng thời, một khẩu súng giấu ở trong tay áo, chĩa họng nhắm thẳng vào người Trần Phàm...

Sát khí dần dần toát ra!

*****

Đối với những người thường xuyên nhảy múa trên lưỡi hái tử thần mà nói, năng lực cảm ứng nguy hiểm là người bình thường không thể so sánh. Nhiều khi, ở trước nguy hiểm bọn hắn sẽ có cảm giác tâm tình lo lắng bất an không yên.

Vô luận ngày trước còn ở trong tổ chức Long Nha, hay đoạn thời gian đi báo thù cho Lưu Mãnh, diệt trừ tổ chức Huyết sắc Luyện Ngục uy chấn thế giới ngầm toàn cầu, Trần Phàm đã từng trải qua vô số màn sinh tử.

Mỗi lần hắn thoát được khỏi bàn tay của tử thần, trừ bỏ thực lực khủng bố ra, thì cũng còn bởi vì cái năng lực cảm ứng đối với nguy hiểm kia.

Khi Phong Diệp ẩn mình trong đám đông, đem ánh mắt tập trung lên người Trần Phàm, ở khoảnh khắc dùng súng giấu trong ống tay áo nhắm thẳng vào người Trần Phàm, thì trong lòng Trần Phàm đột nhiên cảm thấy căng thẳng, nhanh chóng cảm thụ được sát khí đến từ Phong Diệp.

Ngay sau đó...

Không chờ Trần Phàm quay đầu nhìn lại, tìm kiếm nơi sát khí phát ra, thì Phong Diệp đã nhanh như chớp bóp cò."Sưu!

Trong đám đông hỗn loạn, viên đạn xuyên qua ống giảm thanh nháy mắt bay ra khỏi nòng súng, xé tan lực cản của không khí, xuyên thấu qua những khe hờ, nhắm thẳng vào phương hướng của Trần Phàm mà bay đi.

Thời gian giống như chậm lại, hình ảnh giống như đã dừng, ở trong ánh nhìn chăm chú của Phong Diệp, Trần Phàm ôm Bảo Nhi đưa lưng về phía hắn, nhưng sau lưng tựa hồ như mọc thêm mắt bình thường, trước khi viên đạn bắn vào gáy, cả người đột nhiên tiêu thất ở trong tầm mắt của Phong Diệp, phải, đúng là biến mất không còn nhìn thấy tăm hơi bóng dáng...

Biến mất quá mức thần kỳ!

Cảm giác như chưa bao giờ từng xuất hiện qua bình thường!

Một kích không trúng, Phong Diệp trong lòng nhảy lên thon thót, không chờ hắn khai hỏa phát súng thứ hai, thì hắn đã cảm nhận được minh đang bị hai cỗ sát khí khủng bố theo dõi!

Một cỗ đến từ Long Nữ đang ở phía xa, mọi thời khắc đều quan sát Trần Phàm. Ngoài ra, một cỗ đến từ chính địa phương lúc trước Trần Phàm biến mất!

Cảm nhận được hai cỗ sát khí khủng bố, Phong Diệp sắc mặt đại biến, nhất là cỗ sát khí khủng bố phát ra từ Trần Phàm do vô số máu tươi chất chồng mà ra, để cho hắn toàn thân dựng ngược lông mao, một cỗ chân khí tử vong nháy mắt bao trùm toàn thân hắn.

Theo sau, không chợi hắn kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, cỗ sát khí này nhanh chóng áp sát đến trước người hắn. Đó chính là Trần Phàm! Lúc trước biến mất ở trong tầm mắt của Phong Diệp, nhưng lúc này đã bất thình lình hiện ra ở trước người Phong Diệp!

Đối mặt với sát khí khủng bố trên người Trần Phàm, những người đang đứng xung quanh Phong Diệp theo bản năng ngừng nói chuyện với nhau, cảm giác trước ngực như có một tòa núi lớn đè ép. Còn Phong Diệp theo bản năng muốn bóp cò súng!

Nhưng mà...

Không cho Phong Diệp bóp cò lần thứ hai, Trần Phàm đã xuất thủ, tay phải của hắn hóa thành một bóng huyễn ánh, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, nhanh như chớp bắt được tay phải đang nắm súng của Phong Diệp, dùng sức vặn ngược!

Răng rắc!

Nương theo một tiếng vang giòn, cổ tay Phong Diệp nháy mắt bị bẻ gãy, khẩu súng lục nằm trong tay hắn trực tiếp rơi xuống."Bá!

Trong con ngươi của Phong Diệp hiện lên một tia quang mang thống khổ, cánh tay trái rảnh rỗi hóa thành chưởng đao, nhanh chóng chém ra, nhắm thẳng vào cổ Trần Phàm!

Đối với sát thủ như Phong Diệp mà nói, ở khoảng cách gần như thế này, chưởng đao hay đao bình thường cũng không khác nhau quá lớn. Chỉ cần hắn chém trúng Trần Phàm, thì Trần Phàm hẳn là sẽ phải chết không thể nghi ngờ!

Dường như Trần Phàm cũng hiểu điểm này, bất quá đối mặt với chiêu phản kích trí mạng của Phong Diệp, đột nhiên hắn lại tiến lên phía trước một bước, tránh né một kích trí mạng của Phong Diệp, đồng thời cùi chỏ dùng sức vung về phía sau, nhắm vào sau ót của Phong Diệp!

Phanh!

Ngay khi Trần Phàm hung hăng kích cùi chõ vào gáy của Phong Diệp, thì lực lượng khủng bố đã trực tiếp chấn vỡ sọ não của Phong Diệp. Phong Diệp toàn thân chấn động, hai mắt tối sầm, nặng nề ngã xuốngđất!

Nhưng mà...

Không chờ Phong Diệp ngã sóng soài xuống đất, Ảnh Tử đang trà trộn trong đám đông ở phía khác, nhận thấy đây là một cái cơ hội tuyệt hảo! Tại hắn xem ra, trong nháy mắt Trần Phàm đánh gục Phong Diệp, thì cũng chính là thời cơ tốt nhất để cho hắn kích sát Trần Phàm!

Trong đám đông, khóe miệng của hắn buộc vòng quanh một nụ cười băng sương vô tình, nhanh như chớp bóp cò! Hơn nữa còn khai hỏa ba phát:

- Sưu... sưu... sưu... !

Ba tiếng súng xuyên qua ống giảm thanh nháy mắt vang lên, ba viên đạn lần lượt lao ra khỏi nòng súng, lấy ba góc độ khác nhau bắn ra! Viên đạn thứ nhất, nhắm thẳng vào ấn đường của Trần Phàm. Viên đạn thứ hai, nhắm về phía bên trái của Trần Phàm. Còn viên thứ ba thì nhắm về phía bên tay phải!

Ba phát súng, ba góc độ, ở khoảnh khắc Trần Phàm đánh sục Phong Diệp, thì Ảnh Tử quyết định khai hỏa, làm cho Trần Phàm không có bất kỳ dư âm ý niệm trốn tránh nào, đã ra tay, tất phải một kích giết chết được Trần Phàm!

Trong đám đông, Trần Phàm chợt cảm thấy lạnh gáy, một cỗ chân khí tử vong nháy mắt bao phủ trong đầu.

Căn cứ theo tiếng súng rất nhỏ, rất nhanh Trần Phàm đã đoán được quỹ tích đường bay của viên đạn, nhưng không kịp làm ra hành động nào trốn tránh, mà dùng tốc độ nhanh nhất thu hồi cánh tay phải, gồng người lên, hoành ngang che chắn lấy vị trí mi tâm!

- Sưu!

Viên đạn thứ nhất bắn trúng cánh tay trái của Trần Phàm, viên đạn bay theo quỹ tích xoắn ốc nháy mắt găm thẳng vào trong da thịt rắn chắc của Trần Phàm, sau đó còn bạo phá thêm xương cốt ở bên trong.

- Răng rắc!

- Sưu sưu!

Cùng lúc đó, hai viên đạn nhắm theo hai bên trái phải cũng bắn hụt về phía sau, trực tiếp bắn trúng vào hai người đang đứng phía sau lưng Trần Phàm.

Oanh! Phong Diệp bị Trần Phàm chấn vỡ sọ não, cũng rầm rầm đổ gục xuống đất!

Cánh tay của Trần Phàm vãi máu tươi ra khắp nơi, hai người đứng ở phía sau trúng đạn ở ngực, máu tươi càng phun trào nhiều hơn, yếu nhược đổ gục xuống đất.

- A... a... a... !

Bất thình lình xảy ra biến cố, làm cho đám đông nháy mắt hỗn loạn, không ít người la hét chói tai ôm đầu ngồi thụp xuống.

Còn Bảo Nhi đang nằm trong lòng Trần Phàm bị máu tươi trên cánh tay văng lên mặt, thần tình khổ sáp không thôi.

- Sưu!

Lúc này, Ảnh Tử trốn trong đám đông, nương theo biến động, mà di chuyển vị trí ẩn thân. Đồng thời, ở trong lúc di chuyển vẫn còn bóp cò!

Phát súng thứ tư!

Nương theo viên đạn lao ra khỏi nòng súng giảm thanh, viên đạn lấy tốc độ bay khủng khiếp nhắm thẳng vào huyệt thái dương của Trần Phàm!

Lúc này, Trần Phàm chẳng quan tâm đến cơn đau phát ra từ cánh tay, bất ngờ bước nhanh sang trái! "Sưu sưu...

Viên đạn lướt sát qua da đầu của Trần Phàm, đánh trúng một gã quan chức, nháy mắt bắn thủng đầu của gã quan chức này, óc cùng máu tươi vương vãi ra khắp nơi!

- Sưu...

Rất nhanh, viên đạn thứ năm đã lao vút ra, một phát súng này, Ảnh Tử tính toán phương vị Trần Phàm sẽ tránh né. Cho nên, một phát súng này, Ảnh Tử muốn nhất kích tất phải sát được Trần Phàm.

Theo sau, khóe miệng của Ảnh Tử buộc vòng quanh một nụ cười băng sương, đồng thời Trần Phàm không chờ chân phải đạp xuống đất, nguyên bản đã hoành ngang thân mình, giống như đang làm ảo thuật bình thường, trực tiếp thụt lùi trở về!

Giờ khắc này, Trần Phàm đem tốc độ phản ứng phát huy lên tới cực hạn!

- Hô hô...

Viên đạn xé tan lực cản không khí, lướt sát qua da mặt của Trần Phàm, một vết rách nhỏ rỉ máu ở bên má Trần Phàm.

- Phanh!

Lại thêm một tiếng súng nữa vang lên. Lúc này đây, viên đạn không có trải qua ống giảm thanh, và người nổ súng cũng chính là Long Nữ!

Bên tai vang lên tiếng súng, Ảnh Tử đột nhiên gia tăng tốc độ di chuyển, hóa thành một bóng ảo ảnh, giống như u linh bình thường, thoải mái tránh né viên đạn bay qua. Đồng thời cũng lẫn vào trong đám đông đang trợn mắt há mồm vì kinh ngạc...

Nhóm đặc công lúc này cũng đã phát hiện ra Ảnh Tử, đang chuẩn bị học theo Long Nữ nổ súng, thì chứng kiến Ảnh Tử lẫn vào trong đám đông, cho nên đành phải buông tha ý niệm nổ súng trong đầu.

- Bảo vệ tốt Bảo Nhi!

Cùng lúc đó, một cái thanh âm băng sương lạnh buốt giống như ma âm từ dưới địa ngục vang lên.

Cánh tay bị trúng đạn, mặt bị xước một đường. Trần Phàm vươn tay đem Bảo Nhi giao cho Long Nữ đang chạy nhanh đến. Theo sau, cả người giống như quỷ mị, lấy tốc độ khủng khiếp nhảy thẳng về phương hướng Ảnh Tử vừa biến mất.

Giờ khắc này, lệ khí trong cơ thể hắn nháy mắt bùng nổ.

Giờ khắc này, hắn đã biến thành cái người điên Đổ Tể kia!

Giờ khắc này, tốc độ của hắn nhanh đến mức khiến cho người khác ngạt thở!

Trong đám đông, rất nhanh Ảnh Tử đã nhận ra, mình đang bị Trần Phàm truy đuổi.

Cảm thụ được sát khí điên cuồng của Trần Phàm, Ảnh Tử trà trộn vào trong đám đông, nhưng vẫn không hề cảm thấy sợ hãi chút nào... Bởi vì hắn đã tiêm gien số 1 vào người, cho nên cũng không còn cảm xúc sợ hãi nữa rồi!'

Không chờ Trần Phàm tiếp cận, Ảnh Tử đã cười lạnh chém tay ra, một phen hung hăng nắm lấy yết hầu của Nạp Lan Hương Hương ở trước người, thuận tay nhấc lên, lực đạo khủng bố thiếu chút nữa đã bóp nát yết hầu của Nạp Lan Hương Hương, làm cho nàng không khỏi ngạt thở.

Túm theo Nạp Lan Hương Hương, Ảnh Tử không hề dừng bước, mà hóa thành một bóng huyễn ảnh, nhanh như chớp rời đi. Cùng lúc đó, Long Nữ đón lấy Bảo Nhi, còn Trần Phàm thì như một cơn gió lao về phía trước.

Ở phía trước, hai gã đặc công nhìn thấy Ảnh Tử hóa thành một bóng huyễn ảnh, không dám nổ súng! Bởi vì tốc độ của Ảnh Tử quá nhanh, nhanh đến nỗi làm cho bọn hắn không thể bám sát được, nhanh đến nỗi làm cho bọn hắn không nắm chắc, khi khai hỏa sẽ bắn trúng được Ảnh Tử!

Một khi nổ súng không bắn trúng Ảnh Tử, vậy thì những người vô tội ở phía trước sẽ bị bắn chết! Đây là điều mà không ai muốn nhìn thấy qua.

Bọn hắn không dám nổ súng, mà Ảnh Tử hướng tới lối vào boong tàu chạy như điên mà đi, cũng căn cứ theo cảm ứng tâm linh, xác định được vị trí cỗ sát khí khủng bố của Trần Phàm phát ra. Cho nên lại xoay tay bắn thêm một phát! "Sưu" viên đạn như bão táp lao ra, điên cuồng nhắm về phía Trần Phàm mà lao đi.

- Sưu!

Trần Phàm đang chạy như điên, thân mình chợt lóe lên, thoải mái tránh né viên đạn."Rầm!

Trần Phàm vừa tránh thoát, thì trong đám đông, lại có thêm một người ngã xuống dưới vũng máu.

Thừa dịp nổ súng ngăn cản Trần Phàm truy đuổi, đồng thời tay trái Ảnh Tử túm lấy Nạp Lan Hương Hương, tay phải dùng tốc độ không thể nhìn thấy rõ ràng động tác mà nạp đạn! Nạp đạn xong, Ảnh Từ liền nâng súng lên bắn ra hai phát.

- Sưu sưu...

Đạn vừa ra, hai gã đặc công luôn luôn tập trung vào người Ảnh Tử liền không kịp trốn tránh, trực tiếp bị bắn thủng đầu!

Phanh phanh phanh... Vài tiếng súng chát chúa cũng vang lên. Lúc này đây, người nổ súng chính là đặc công ở một phương hướng khác.

Mặc dù trong tay Ảnh Tử đang nắm giữ Nạp Lan Hương Hương, thế nhưng mấy vị đặc công đều biết. Nếu để cho Ảnh Tử xâm nhập vào trong khoang thuyền thành công, thì đó sẽ trở thành kiếp nạn cho mọi người!

Bất quá...

Bọn hắn vì sợ ngộ sát Nạp Lan Hương Hương, nên không dám bắn tầm cao, mà nhắm xuống phần đùi của Ảnh Tử. Khanh! Khanh! Khanh Vô số đầu đạn bắn vào thành boong tàu, phát ra những tiếng thanh thúy giòn tan.

Ngay khi Ảnh Tử sắp đến cửa khoang thuyền, đồng thời, Long Nữ lại nổ súng thêm một lần nữa. Nàng thấy khoảng cách giữa Trần Phàm cùng Ảnh Tử còn rất ngắn, chỉ cần nàng giữ chân được Ảnh Tử trong một khoảnh khắc, thì Trần Phàm sẽ đuổi theo kịp thời!

Ở nàng xem ra, chỉ cần Trần Phàm đuổi kịp Ảnh Tử, thi Ảnh Tử hẳn là sẽ phải chết không thể nghi ngờ!

- Bá!

Ảnh Tử đang chạy như điên, thuận tay bắt lấy Trần Phi đang bị dọa ngốc ở phía trước, hướng về phía sau dùng sức quẳng đi. Tiếp đó, lại quay súng bắn ra một phát:

- Sưu!

Viên đạn tức thì bắn trúng ngực Trần Phi, Trần Phi toàn thân chấn động, máu tươi nóng bỏng nháy mắt trào ra, ở trên không trung nở rộ một đóa hoa huyết, thân mình rơi về phía trước mặt Trần Phàm.

Trần Phàm thoáng tạm dừng, vươn tay ra đỡ lấy Trần Phi toàn thân nhuộm đỏ máu tươi.

Còn Ảnh Tử nhân dịp này, đã thành công mang theo Nạp Lan Hương Hương xâm nhập vào bên trong khoang thuyền...

*****

Dưới ánh trời chiều, dư quang chiếu xuống boong của chiếc du thuyền mười hai tầng...

Trên boong, lúc trước đám quan chức cùng kình ngạc thương giới còn túm năm túm ba, cười cười nói chuyện phiếm với nhau. Thế nhưng lúc này đã sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy quỳ rạp xuống dưới sàn thuyền.

Trên sàn thuyền, hai gã quan chức, ba gã kình ngạc thương giới, cùng hai nhân viên đặc công ngã xuống trong vũng máu. Trong đó có năm người nằm im không nhúc nhích, rõ là đã hoàn toàn chết rồi. Chỉ còn hai người thì toàn thân nhuộm đỏ máu tươi, thân mình cũng run rẩy cực khẽ, nhịp thở không thông suốt.

Trên boong, tràn ngập mùi huyết tinh cay mũi làm cho người ta phải ói mửa. Không đến một phút đồng hồ thời gian, boong tàu mười hai tầng đã biến thành địa ngục nhân gian!

Trần Phi nằm trong lòng Trần Phàm, thần sắc tái nhợt, dùng một loại ánh mắt khẩn cầu nhìn Trần Phàm nói:

- Trần... Trần Phàm... cứu... cứu ta...

- Ực...

Khi đang nói chuyện, thân mình của Trần Phi khẽ run rẩy vài cái, liên tục phun ra hai búng máu tươi, nháy mắt đem quần áo của Trần Phàm nhuộm đỏ.

Trần Phàm toàn thân tràn ngập sát khí điên cuồng, thu hồi ánh mắt, nhìn thoáng qua Trần Phi đang nằm trong lòng, trong nhãn tình không hề có bất cứ một tia cảm tình nhân loại nào, có chăng chỉ là băng sương!

- Cứu... cứu... ta...

Trần Phi thở ra thì nhiều, mà hít vào thì nặng nề. Vừa dứt lời đầu lệch sang một bên, chết luôn ngay tại chỗ.

Dưới ánh trời chiều, đôi con ngươi của hắn trợn trừng, trong con ngươi lộ ra nỗi sợ hãi nồng đậm!

Nhìn Trần Phi chết ở trong lòng, Trần Phàm khẽ nheo mắt lại, xoay người nhìn Long Nữ đang chạy về phía mình, nói:

- Mục tiêu của hắn là tôi, hãy mau thông báo cho mọi người phía dưới, đừng ngăn cản hắn!

Long Nữ đang chạy như điên, vừa nghe thấy Trần Phàm nói như thế, thì cước bộ nhất thời dừng lại, mau chóng truyền đạt mệnh lệnh ra.

Hiển nhiên. Long Nữ cũng nhận ra điểm này. Đồng thời, nàng biết sở dĩ Trần Phàm nói như vậy là không muốn những thành viên Long Nha cùng đặc công ở phía dưới, sẽ đi tìm chết!

- Kiểm tra thương thế của họ, rồi lập tức tiến hành cứu chữa!

Thấy Long Nữ truyền lệnh xong, Trần Phàm buông thi thể của Trần Phi xuống, mặt không chút thay đổi nhìn mấy gã đặc công ở phía xa đang không biết phải làm gì, phân phó nói.

Vừa nghe được Trần Phàm phân phó, mấy gã đặc công này mới theo trong nỗi khiếp sợ khôi phục lại tinh thần, nhanh chóng lao tới đám đông. Mà nhóm khách nhân lúc trước bị một màn giao thủ không thể tưởng tượng hù dọa, cũng dần dần lấy lại tinh thần, vẻ mặt hoảng hốt chậm rãi đứng lên.

Không quản tới nhóm quan chức cùng kình ngư thương giới bị nỗi sợ hãi cắn nuốt lý trí. Trần Phàm nhanh chóng bước đến gần Long Nữ.

Bảo Nhi đang nằm trong lòng Long Nữ, khuôn mặt đã hoàn toàn bị nhuộm đỏ máu tươi, đôi con ngươi đen nhánh trống rỗng, ánh mắt khổ não, giống như là hoảng sợ đến mức choáng váng tinh thần bình thường.

Còn Long Nữ thì đang cầm máy vô tuyến, truyền đạt ra mệnh lệnh:

- Đem thuyền cập bến ngay lập tức, không cần giao chiến cùng hung thủ, chỉ tiếp cận bám đuôi hắn thôi!

- Hung thủ mang theo con tin xâm nhập về phía Tây tầng thứ mười hai.

Trong gian điều hành dưới tầng một, một thành viên Long Nha thông qua camera hiển thị, nhìn thấy được bóng dáng của Ảnh Tử, liền vội vàng hồi báo cho Long Nữ biết.

Nghe được thành viên Long Nha báo cáo, sắc mặt Long Nữ trở nên cực kỳ khó coi, ngẫm nghĩ trả lời:

- Theo dõi hành động của hung thủ, nếu có biến hãy lập tức thông báo cho tôi!

- Hung thủ xâm nhập trong sòng bạc, mà trong sòng bạc có rất nhiều con tin, phải làm sao bây giờ?

Buông máy vô tuyến ra, Long Nữ sắc mặt phức tạp nhìn Trần Phàm nói. :

Trần Phàm đang ngắm nhìn Bảo Nhi nằm trong lòng Long Nữ, dùng thanh âm khàn khàn nói:

- Mục đích của hung thủ là nhằm vào tôi, hãy tìm biện pháp bắt liên lạc cùng với hung thủ.

Khi đang nói chuyện, Trần Phàm vươn bàn tay không bị thương ra, đón lấy Bảo Nhi đang nằm trong lòng Long Nữ.

- Long Nha, thương thế của anh...

Long Nữ trông thấy cánh tay trái của Trần Phàm nhuộm đỏ máu tươi, thì không khỏi nhíu mày nói.

- Không cần lo lắng, trước tiên ổn định thế cục, sau đó mau chóng tìm cách nối liên lạc cùng với hung thủ!

Trần Phàm mặt không đổi sắc trả lời, sau đó cúi đầu ngắm nhìn Bảo Nhi nằm ở trong lòng.

Nghe thấy Trần Phàm nói như vậy, Long Nữ cũng không nhiều lời vô nghĩa, mà xoay người quay lại nhìn đám khách nhân đang bị nỗi sợ hãi bao phủ toàn thân, nói:

- Thực xin lỗi, bởi vì chúng tôi không làm tròn bổn phận, cho nên mới xảy ra chuyện vừa rồi! Tình huống bây giờ đang rất nguy cấp, tôi hy vọng chư vị hãy tỉnh táo lại, nghe theo những thành viên đặc công an bài, đừng tùy ý đi lại...

Ngay khi Long Nữ đang xoay người nói chuyện trấn an đám quan khách, thì Trần Phàm nhẹ nhàng lau đi vết máu trên khuôn mặt của Bảo Nhi, dùng thanh âm khàn khàn khẽ gọi:

- Bảo Nhi!

Bên tai vang lên thanh âm của Trần Phàm, trong đầu Bảo Nhi theo bản năng dần dần hiện ra cảnh tượng hơn ba năm trước, nàng và mẹ bị những thành viên của tổ chức Huyết Sắc Luyện Ngục bắt cóc.

Trong đầu hiện ra hình ảnh vĩnh viễn khắc sâu ở trong nội tâm, trên khuôn mặt non nớt rốt cuộc đã xuất hiện một tia cảm xúc dao động, thân mình cũng khẽ run rẩy, bất quá lại không nói gì.

- Bảo Nhi yên tâm, đại ca hứa với em sẽ cứu dì út ra.

Cảm nhận được tia biến hóa của Bảo Nhi. Trần Phàm trong lòng không khỏi đau xót. ôn nhu nói.

Bảo Nhi nằm trong lòng Trần Phàm không có hé răng, chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu.

- Trần tiên sinh...

Cùng lúc đó, Nạp Lan Vĩnh Kha bước tới bên người Trần Phàm, diễn cảm so với những người khác còn trấn tĩnh hơn một ít, bất quá trong con ngươi lại toát ra vẻ lo lắng sâu đậm.

- Nạp Lan tiên sinh, mục đích của đối phương là nhằm vào tôi.

Trần Phàm liếc ánh mắt phức tạp nhìn Nạp Lan Vĩnh Kha:

- Cho nên, trước khi tôi chưa gặp hắn, hắn sẽ không làm gì Hương Hương tiểu thư đâu.

Nạp Lan Vĩnh Kha vẻ mặt ngưng trọng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

- Xin hãy yên tâm, tôi sẽ không để cho lịch sử tái diễn đâu!

Cảm nhận được tâm tình lo lắng của Nạp Lan Vĩnh Kha, Trần Phàm mở miệng thêm lần nữa, thanh âm không lớn nhưng ngữ khí lại kiên định phá lệ.

Nạp Lan Vĩnh Kha phun ra một ngụm trọc khí, nói:

- Cảm ơn!

- Bảo Nhi, chờ đại ca một lát, một lát sau là em có thể gặp lại dì út của mình rồi.

Trần Phàm thu hồi ánh mắt, nhìn Bảo Nhi mỉm cười nói:

- Tin tưởng đại ca, chỉ một lát thôi...

Bảo Nhi nhẹ nhàng gật đầu.

Trần Phàm thấy vậy, liền đem Bảo Nhi chuyển vào trong lòng của Nạp Lan Vĩnh Kha.

Cùng lúc đó, một gã đặc công bước đến trước người Trần Phàm:

- Long Nha, vết thương của anh cần phải xử lý nhanh chóng, nếu không cánh tay có thể sẽ gây di chứng tàn phế!

- Không cần!

Trần Phàm lắc đầu, nhìn thoáng qua chiếc trực thăng phi cơ đang bay nhanh về phía bên này, nhíu mày bước tới hướng Long Nữ.

Trên boong, đám quan chức và kình ngư thương giới đã trải qua nỗi khiếp sợ, dần dần khôi phục lại bình thường, bọn họ dựa theo nhóm đặc công chỉ huy, tập trung ở một bên mạn boong tàu, yên lặng nhìn nhóm đặc công thu thập thi thể trên boong.

Trên mặt biển, chiếc du thuyền số hiệu Trân Châu đang lái vào bờ, trên không trung có hai chiếc phi cơ trực thăng đang bay tới gần.

Trong sòng bạc Hoàng Gia năm trên tầng mười hai ở phía tây.

Hơn mười nhân viên sòng bạc đang tập trung cùng một chỗ, ngồi chồm hổm dưới sàn nhà, nhìn đồng bạn lúc trước bị bắn nát sọ, cả đám sợ tới mức mặt cắt không còn chút máu, không ngừng khóc rống lên.

Nạp Lan Hương Hương thân mặc váy lễ phục, sắc mặt cũng trắng bệch, thân mình khống chế không được khẽ run rẩy lên. Bất quá không có khóc ròng như đám nhân viên của sòng bạc, mà biểu tình chỉ nhăn nhó thôi.

Ảnh Tử đứng ở trước quầy sòng bạc, tay phải đùa bỡn khẩu súng, tay trái cầm máy điện thoại, thản nhiên nói:

- Đừng cố gắng phái một đám phế vật tới đây hòng cứu con tin, sẽ chỉ làm cho đám phế vật kia chui đầu vào chỗ chết mà thôi! Nói cho Trần Phàm biết, tao ở sòng bạc chờ hắn. Kêu hắn tới đây nhanh lên, nếu hắn không đến, tao sẽ giết người, mỗi phút đồng hồ giết chết một người!

- Phanh!

Khi vừa nói xong, thì Ảnh Tử liền trực tiếp cúp điện thoại.

Cúp máy xong, Ảnh Tử liếc mắt nhìn một người nhân viên phục vụ sòng bạc đang khóc ròng, lạnh lùng nói:

- Nếu không muốn chết thì ngậm miệng vào!

Lúc này đây, những nhân viên sòng bạc kia, dường như cũng biết, nếu không ngậm miệng thì sẽ phải chết. Cho nên toàn bộ đều ngừng khóc lóc nỉ non.

Thấy một màn này, Ảnh Tử âm thầm quan sát động tĩnh ngoài hành lang sòng bạc, đồng thời yên lặng bước đến phía Nạp Lan Hương Hương.

- Nếu tôi nhớ không lầm, ngày trước bởi vì hắn nên chị cô mới chết. Mà sau này cô tìm mọi cách báo thù, nhưng sau đó lại thôi, phải chăng cô đã yêu hắn rồi sao?

Bước đến trước mặt Nạp Lan Hương Hương, Ảnh Tử ngồi xuống, thản nhiên nói chuyện như hai người bằng hữu thân giao bình thường.

Bên tai vang lên lời nói của Ảnh Tử, Nạp Lan Hương Hương khẽ ngẩng đầu, nhìn Ảnh Tử hỏi:

- Ngươi... ngươi là ai?

- Người muốn lấy mạng của hắn.

Ảnh Tử thản nhiên nói một câu, sau đó như nhớ ra cái gì đó, nhiều hứng thú hỏi:

- Ba năm trước, hắn mạo hiểm tính mạng cứu chị gái cô, hôm nay cô thử nói xem, hắn có tới đây để cứu cô hay không?

Có đến không?

Nạp Lan Hương Hương tự hỏi chính mình!

Trên boong tàu, Long Nữ nhanh chóng đem nguyên văn lời của Ảnh Tử thuật lại cho Trần Phàm nghe.

Long Nữ vẻ mặt lo lắng, nàng tin tưởng nếu Ảnh Tử quyết đấu tay không cùng Trần Phàm, thì người chết sẽ chính là Ảnh Tử... Nhung hiện giờ trong tay Ảnh Tử chẳng những có súng, mà còn nắm giữ con tin, điều này làm cho Long Nữ phi thường lo lắng.

- Cô hãy ổn định cục diện cho tốt.

Trần Phàm thản nhiên nhắc nhở Long Nữ một câu.

Long Nữ khóe miệng khẽ nhúc nhích, còn muốn nói thêm điều gì đó, thì đã thấy Trần Phàm xoay người rời đi.

Dưới trời chiều, ở trong ánh nhìn chăm chú của những người khác, Trần Phàm toàn thân đầy máu, một mình đi về phía cánh cửa khoang thuyền.

Giờ khắc này, cũng giống như khoảng thời gian ba năm về trước.

Ngày hôm ấy, sau khi giết chết mười một gã thành viên của Huyết Sắc Luyện Ngục xong, vì muốn tìm cách cứu thoát mẹ của Bảo Nhi, mà Trần Phàm một thân một mình tiến vào căn phòng kia.

Ngày hôm ấy, Trần Phàm đã giết chết thành viên cuối cùng trong tổ chức Huyết Sắc Luyện Ngục, nhưng đồng dạng cũng đã ngộ sát mẹ của Bảo Nhi.

Hôm nay, hắn vì muốn cứu mạng Nạp Lan Hương Hương, lại đơn thân độc mã đi đối mặt với Ảnh Tử, đã tiêm gien ưu hóa số 1 vào người.

Chuyện này, tựa hồ như một điều luân hồi... !

Crypto.com Exchange

Chương (1-604)