← Ch.505 | Ch.507 → |
Cũng giống như sơn trang của những người giàu có, cổ viện của Nạp Lan gia tộc cũng có địa phương dành riêng tiếp đãi khách nhân.
Đêm khuya, ánh trăng dịu dàng chiếu xuống, chiếu xuống mặt hồ phía nam cổ viện, ba quang lăn tăn.
Trong một tòa lầu nhỏ hai tầng tối đen một mảnh, Trần Phàm đứng cạnh cửa sổ lầu hai, nhìn mặt hồ mỹ lệ bên ngoài, trong lòng không biết đang suy nghĩ chuyện gì. -
Theo sau...
Tiếng bước chân rất nhẹ kéo Trần Phàm trở về sự thật, nhưng hắn cũng không xoay người, càng không lộ ra vẻ mặt đề phòng.
Bởi vì tiếng bước chân kia hắn rất tinh tường.
Là tiếng bước chân của Long Nữ.
Khi hắn còn ở trong tổ chức Long Nha, mỗi khi mang theo Long Nữ đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, đều để Long Nữ đi ngủ trước, riêng hắn một mình thức đêm suy nghĩ.
Mà mỗi một lần Long Nữ đều không ngủ được, sau đó trộm đến sau lưng hắn, cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng đứng cùng hắn, thẳng đến khi hắn mở miệng lần nữa nàng mới quay về phòng ngủ.
Chờ càng về sau số lần như vậy càng nhiều, không đợi Trần Phàm lại mở miệng, chỉ cần Trần Phàm nhìn về phía Long Nữ, Long Nữ cũng sẽ quay về phòng.
Có thể nói sau nhiều lần cùng chấp hành nhiệm vụ, giữa hai người đã đạt tới sự ăn ý.
Dát chi!
Theo một tiếng vang nhỏ, Long Nữ đẩy cửa vào, giống như ngày trước, giữ im lặng đi tới phía sau Trần Phàm.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, trên mặt đất hiện lên bóng hình của hai người.
- Long Nha.
Khác với ngày xưa chính là, lần này Long Nữ cũng không im lặng đứng sau lưng Trần Phàm, mà mở miệng đánh vỡ sự trầm mặc giữa hai người, đồng thời đưa một xấp hồ sơ tới trước người Trần Phàm.
Trần Phàm ngây ra:
- Đây là?
- Tài liệu về tập đoàn Anh Hoa Sơn Khẩu Tổ tại Đông Bắc, tài liệu về Lăng gia, cùng những hành động của Yến Thanh Đế trong mấy ngày nay lúc tới Đại Liên.
vẻ mặt Long Nữ thật bình tĩnh, giống như đang nói về một chuyện không liên quan gì tới mình.
Nghe được lời nói của Long Nữ, đồng tử Trần Phàm đột nhiên phóng lớn, vẻ nghi hoặc trong con ngươi không có chút nào che giấu.
- Trước đó anh gọi điện thoại cho người điều tra những tư liệu này, tôi cũng nghe thấy.
Như biết Trần Phàm đang nghi hoặc điều gì, Long Nữ giải thích:
- Những tài liệu này, đều do huynh đệ trong Long Nha cung cấp.
Trần Phàm im lặng.
Từ lần trước cùng toàn bộ thành viên Long Nha chiến đấu tại Vân Sơn, tiêu diệt nhóm Ninja của Nhẫn Đường Sơn Khẩu Tổ, những huynh đệ trong tổ chức Long Nha hữu ý vô ý cho hắn biết sẽ trợ giúp hắn trong khả năng cho phép mà không làm chuyện gì vượt quy tắc.
Ví dụ, trước khi Long Nữ rời khỏi Long Nha, ở thời điểm mấu chốt nhất cung cấp tin tức quý giá cho Trần Phàm.
Lần này cũng không ngoại lệ, khi Trần Phàm vừa muốn thăm dò tin tức, Long Nữ đã đem tư liệu Trần Phàm muốn có đưa tới trước mặt hắn.
Nhìn phần hồ sơ trong tay Long Nữ, trong lòng Trần Phàm chợt thấy ấm áp dễ chịu, nhưng cũng không nói lời cảm ơn, mà đưa tay đón lấy.
- Long Nha, tập đoàn Anh Hoa cùng Lăng gia còn dễ động, Yến Thanh Đế...
Long Nữ cố gắng nhắc nhở, nàng sợ Trần Phàm vì giận dữ lợi dụng phương thức trảm thủ diệt trừ Yến Thanh Đế.
Trần Phàm nhàn nhạt cười, nói:
- Yên tâm đi, ở quốc nội tôi sẽ tuân thủ quy tắc trò chơi.
- Mặt khác anh muốn giúp Nạp Lan gia tộc xuất đầu cũng không có gì đáng trách.
Long Nữ nói tới Nạp Lan gia tộc, ngữ khí có một tia dao động rất nhỏ, nhưng rất nhanh lại kịp che giấu, tiếp tục nói:
- Nhưng quyền tràng ngầm cùng sòng bạc ngầm đều là kinh doanh trái pháp luật, Yến Thanh Đế dùng chuyện này công kích Nạp Lan gia tộc, anh muốn vãn hồi cục diện cũng không dễ dàng.
- Quy tắc là chết, người là sống.
Trần Phàm nhàn nhạt cười, tựa hồ trong lòng đã có kế hoạch đại khái.
Thấy bộ dáng tự tin của Trần Phàm. Long Nữ cũng không nói thêm lời nào, mà xoay người đi qua một bên giúp Trần Phàm mở đèn.
Ngọn đèn sáng lên, chiếu sáng gian phòng tối đen, Long Nữ cũng không tiếp tục lưu lại, mà xoay người rời đi.
Rời phòng sách, Long Nữ đi qua hành lang, lúc sắp xuống lầu, nhìn qua cửa sổ thấy tòa lầu nhỏ hai tầng hơi chếch đối diện, sắc mặt hơi có vẻ phức tạp.
Nàng biết sau mười giờ Trần Phàm đã tắt đèn, chỉ là vì muốn cho người con gái ở lầu đối diện biết hắn đã đi ngủ.
Mà người phụ nữ mang thai con của Trần Phàm, chỉ khi nghĩ Trần Phàm đã ngủ mới chịu an tâm đi ngủ.
Vào lúc 0 giờ, số lượng xe cộ lưu thông trong thành phố Đại Liên đã giảm bớt, nhất là xe tư nhân.
Nhưng ở trong những bãi đỗ xe của những hộp đêm giải trí nổi tiếng, những hộp đêm tư nhân, vẫn đỗ đầy xe hơi.
Dù sao đối với người thích sống về đêm mà nói, 0 giờ vẫn còn chưa tới lúc kết thúc cuộc sống trong đêm.
Đồng dạng vào lúc 0 giờ còn có một nơi thật náo nhiệt, đó là khu nhà giàu Đại Liên.
Trên đường xuyên qua khu vực này, thường thường đều có thể nhìn thấy những chiếc xe giá cả xa xỉ.
Chủ nhân của những chiếc xe này có nhân sĩ phú quý, cũng có chim hoàng yến được họ bao nuôi.
Trong đó, nhân sĩ phú quý phần lớn đều thích lái những loại xe tượng trưng thân phận cùng xa hoa, mà những chim hoàng yến lại chỉ hứng thú với loại xe thể thao.
- Khắc nhất mạc kỳ (sướng quá)... Mao đào (muốn nữa, mạnh chút nữa)... Mao đào...
Ngay trong lúc những nhân sĩ phú quý uống say sưa mang theo chim hoàng yến quay về biệt thự, trong một biệt thự phong cách Châu Âu truyền ra âm thanh rên rỉ phấn khởi của đàn bà.
Trên chiếc giường lớn sang trọng trong biệt thự, một người phụ nữ toàn thân tản ra khí tức nữ nhân thành thục, mặc bộ quần áo người hầu khiến kẻ khác mơ màng, đang nửa quỳ trên giường lớn, đem bờ mông đẹp tròn xoe nhếch lên thật cao.
- Ba! Ba! Ba!
Đằng Nguyên một tay cầm lấy bàn tay thiếu phụ, tay trái không ngừng vỗ lên mông người đàn bà, dùng sức đẩy mạnh cây thương tới trước, trong miệng không ngừng thở hổn hển.
- Nhất khố... (sắp ra rồi)... nhất khố...
Nương theo sự tấn công điên cuồng của hắn, thiếu phụ bắt đầu run rẩy kịch liệt, thanh âm còn cao hơn trước, làn da trắng nõn cũng nổi lên từng trận đỏ ửng.
Nghe được tiếng kêu to điên cuồng của người đàn bà, Đằng Nguyên lập tức nhanh hơn tốc độ, sau đó gầm nhẹ một tiếng, vùng bụng dán chặt trên bờ mông tròn trịa của người đàn bà.
- A tha tây nặc ác khố nhĩ (vào trong thân thể người ta rồi)... A tha tây nặc ác khố nhĩ... Khắc nhất mạc kỳ... Khắc nhất mạc kỳ!
Thiếu phụ vô lực ngã xuống chiếc giường lớn mềm mại, thân thể run rẩy, thần hồn điên đảo, tựa hồ đã đạt lên tới đỉnh.
Đằng Nguyên cũng không rút cây thương, mà trực tiếp đem thân hình mập mạp nằm đè lên phía sau lưng thiếu phụ.
Bên tai vang lên tiếng rên thỏa mãn của người đàn bà, cảm thụ được dáng vẻ run rẩy của thiếu phụ, trên mặt Đằng Nguyên lộ ra thần sắc kiêu ngạo chỉ có đàn ông mới có.
Đối với rất nhiều người đàn ông mà nói, trong ba thứ quyền lực, tiền tài, cùng trong đũng quần có cây thương ngưu bức, bọn hắn càng khát vọng có được điểm thứ ba.
Đằng Nguyên chính là một trong số đó!
- Thoải mái không?
Thật lâu sau, thiếu phụ lật người lại lấy ra khăn mặt nhẹ nhàng lau mồ hôi cùng chất lỏng trên thân hai người, thần tình đỏ ửng hỏi.
Vẻ mặt Đằng Nguyên thật thoải mái dựa vào đầu giường, nhẹ gật đầu.
Thấy Đằng Nguyên gật đầu, thiếu phụ không khỏi âm thầm thở ra.
Nàng rõ ràng nhớ được, trong mấy ngày qua, người đàn ông vốn rất mê luyến chính mình, bởi vì một sự tình nên tính tình trở nên dị thường nóng nảy, ngay cả thân thể mềm mại mà hắn vốn mê luyến của nàng, tựa hồ ở trong mắt hắn cũng đã mất đi lực hấp dẫn.
Mà trước đó, vì muốn cho tâm tình của hắn tốt hơn, nàng đặc biệt mua một bộ chế phục giáo viên, tất chân màu đen, giày cao gót màu đen, cố gắng giúp hắn buông lỏng, nhưng kết quả bị hắn xem thường còn đánh nàng hai bạt tai.
- Thật có lỗi, Thu Anh, mấy hôm trước tâm tình của anh có chút không ổn.
Làm như đã nhận ra tâm tư của thiếu phụ, Đằng Nguyên say đắm vuốt ve bộ ngực Thu Anh, áy náy xin lỗi.
- Em hiểu được.
Làm tình nhân của Đằng Nguyên, Thu Anh hiểu rất rõ trách nhiệm của một người tình nên làm gì, cho nên rất biết điều cũng không hỏi nhiều.
Đằng Nguyên lại cười cười:
- Thu Anh, kỳ thật... em rất muốn biết mấy ngày hôm trước anh bị cái gì, đúng không?
- Ân.
Thoáng do dự, Thu Anh vẫn gật đầu.
- Cho anh một điếu thuốc.
Đằng Nguyên cũng không lập tức trả lời, chờ Thu Anh châm thuốc lá, đưa vào trong miệng hắn mới chậm rãi nói:
- Mấy hôm trước anh gặp một lần kỳ ngộ lớn nhất trong đời, kết quả kỳ ngộ bị anh lãng phí, anh còn lo lắng sẽ mất đi hết thảy hiện tại.
- Bây giờ chuyện đã giải quyết xong sao?
Thu Anh hỏi.
Đằng Nguyên lắc đầu, sau đó lại gật đầu:
- Tuy rằng đánh mất kỳ ngộ, nhưng lấy tình thế trước mắt đến xem, đại nhân vật bên trên tựa hồ cũng không có ý trừng phạt anh.
Nói xong trên mặt Đằng Nguyên lộ ra biểu tình may mắn.
Nguyên bản hắn nghĩ làm hư hại chuyện Tá Đằng Nhất Lang giao phó, sẽ mất đi hết thảy những gì hắn có kể cả sinh mạng, nhưng mấy ngày trôi qua, bên chỗ Tá Đằng Nhất Lang cũng không tiếp tục gọi điện thoại, tổng bộ Anh Hoa cùng tập đoàn Anh Hoa đặt tại đại lục cũng không có động tĩnh gì.
Điều này không khỏi làm trái tim hắn buông lỏng xuống, hắn cho rằng chuyện kia hoàn toàn bởi vì thực lực đám người Triêu Dã Sang Thắng không đủ, không quan hệ lớn tới hắn.
Nhưng dù yên tâm nhưng trong lòng Đằng Nguyên cũng còn có chút lo lắng.
Lo lắng là bởi vì hắn thông qua một ít con đường điều tra qua Trần Phàm, đại khái biết phong cách làm việc của Trần Phàm, theo hắn xem ra, tuy rằng Trần Phàm giết chết toàn bộ đám người Triêu Dã Sang Thắng, nhưng cũng không có nghĩa việc này xem như đã chấm dứt, không còn truy cứu trách nhiệm của hắn.
Nhưng...
Đêm nay hắn từ một con đường đặc thù biết được, nhân vật đầu lĩnh thái tử đảng đến từ Yên Kinh, đang đem dao mổ hướng Nạp Lan gia tộc, trái tim hắn mới hoàn toàn an ổn xuống.
Hắn tin tưởng sau chuyện này, lực chú ý của Trần Phàm sẽ bị Yến Thanh Đế hấp dẫn, căn bản sẽ không chú ý hắn.
Để ăn mừng chuyện được giải thoát khỏi cuộc sống một ngày kéo dài như một năm, trước đó Đằng Nguyên cùng thiếu phụ uống một chai rượu mừng, sau đó cùng chơi trò động tác phim AV.
- Đằng Nguyên quân, chúng ta cùng đi tắm nhé?
Nhẹ nhàng lau xong mồ hôi trên người Đằng Nguyên, nhìn thấy hắn đã hút xong điếu thuốc, Thu Anh đề nghị nói.
- Được!
Đằng Nguyên cười dâm đãng, vỗ một cái lên bộ ngực Thu Anh.
Thu Anh thẹn thùng kêu lên, lôi kéo tay Đằng Nguyên bước xuống giường, chậm rãi đi về phía cửa, đưa tay mở ra.
- A!
Ngay sau đó, một tiếng thét chói tai vang vọng cả tòa biệt thự.
Thu Anh kinh hãi xụi lơ trên mặt đất, mà Đằng Nguyên trợn tròn mắt, thân hình hoàn toàn cứng ngắc giữa không trung.
Bởi vì ngoài cửa có một người đang đứng.
Đồ Tể.
*****
Hoảng sợ.
Đằng Nguyên cùng Thu Anh đều bị sự xuất hiện của Trần Phàm làm hù sợ!
Hơn nữa còn sợ không nhẹ...
- Ông... ông... ông là ai? Tại sao ông ở chỗ này?
Thu Anh vẫn còn mặc bộ quần áo người hầu đang ngồi bệch trên sàn nhà, thần tình kinh hãi nhìn Trần Phàm, nói năng lộn xộn.
- Nếu đã thỏa mãn, như vậy trở về mặc lại quần áo, tôi ở trong đại sảnh chờ ông.
Trần Phàm không để ý tới Thu Anh, thản nhiên nhìn Đằng Nguyên đang co rút:
- Nếu còn chưa thỏa mãn, tôi cho hai người thêm một lần cơ hội.
- Cô đông!
Yết hầu Đằng Nguyên nhấp nhỏ, nuốt nước bọt, muốn nói gì đó kết quả không đợi hắn lên tiếng, Trần Phàm liền xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Trần Phàm rời đi, cả người Đằng Nguyên không thể khống chế run rẩy lên. Thu Anh xụi lơ trên mặt đất, theo bản năng ôm lấy chân Đằng Nguyên, ôm cứng ngắc.
- Đằng... Đằng Nguyên quân, hắn... hắn... hắn là ai vậy? Hắn... tại sao hắn lại xuất hiện ở nơi này?
Dù đã ôm chân Đằng Nguyên, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng cao ngạo của Trần Phàm, nỗi sợ hãi trong con ngươi Thu Anh không hề có chút giảm bớt, ngữ khí hoảng sợ tới cực điểm.
Không một tiếng trả lời.
Mồ hôi lạnh rỉ ra trên trán Đằng Nguyên, khuôn mặt trắng bệch một mảnh, chim nhỏ giữa hai đùi đã nhanh rút nhỏ không còn nhìn thấy.
Thu Anh không biết thân phận của Trần Phàm, nhưng chưa gặp qua Trần Phàm, nhưng Đằng Nguyên lại biết, hơn nữa từng gặp qua ảnh chụp của Trần Phàm!
Về phần... vì sao Trần Phàm lại xuất hiện ở nơi này?
Đằng Nguyên cũng rất muốn biết!
- Đằng Nguyên quân, chúng... chúng ta báo cảnh sát đi?
Nhìn thấy Đằng Nguyên không nói lời nào, Thu Anh nghĩ hắn cũng bị sợ hãi tới choáng váng, dần dần lấy lại tinh thần, nhắc nhở.
- Vô dụng... báo cảnh sát vô dụng... ở đại lục, không có cảnh sát nào dám đắc tội hắn.
Nhìn thấy Trần Phàm biến mất ở cuối hành lang, Đừng Nguyên thở hổn hển nói:
- Còn nhớ rõ anh từng nói với em. Dụ Nhân thiếu gia chết ở đại lục không? Người giết chết Dụ Nhân thiếu gia, chính là hắn...
- Bá!
Nghe được lời nói của Đằng Nguyên, Thu Anh trợn mắt há hốc mồm.
- Hô... hô...
Hơi thở của Đằng Nguyên càng trở nên dồn dập:
- Đi... đi vào, mặc quần áo, anh phải lập tức đi gặp hắn, nếu không chúng ta đều sẽ chết!
Vừa nói xong, Đằng Nguyên cũng không tiếp tục quan tâm tới Thu Anh, hoàn toàn sợ hãi lẫn thất kinh vọt vào phòng, dùng tốc độ nhanh nhất mặc bộ áo ngủ vào.
Nửa phút sau.
Đằng Nguyên mặc xong áo ngủ hai chân như nhũn ra đi xuống đại sảnh lầu một.
Trong đại sảnh một mảnh tối đen, Trần Phàm ngồi trên sô pha, miệng ngậm điếu thuốc lá, ngọn lửa có vẻ vô cùng chói mắt trong đại sảnh tối đen. Ngọn lửa màu đỏ tươi chiếu rọi lên khuôn mặt Trần Phàm, dừng trong mắt của Đằng Nguyên, tựa như khuôn mặt ma quỷ, làm cho hắn cảm nhận được nỗi sợ hãi thật sâu tận xương tủy.
- Hô... hô...
Trong lúc nhất thời, hơi thở của Đằng Nguyên càng trở nên dồn dập, thân thể càng thêm run rẩy, cảm giác giống như tùy thời đều muốn xụi lơ trên mặt đất.
- Ngồi.
Trần Phàm chậm rãi dụi tắt tàn thuốc, nhìn thoáng qua Đằng Nguyên đang tràn ngập sợ hãi, nhẹ nhàng phun ra một chữ.
Một chữ thật nhẹ nhàng, rơi vào trong tai Đằng Nguyên lại giống như băng lôi, hai chân Đằng Nguyên mềm nhũn thiếu chút nữa đặt mông ngồi bệch xuống, hắn dùng lực cắn đầu lưỡi, bị đau đớn kích thích mới không đến mức làm mình ngã xuống.
Theo sau, hắn đi về phía Trần Phàm, bước chân gian nan mà nặng nề, sắc mặt thống khổ mà sợ hãi, giống như đang đi về hướng vực sâu.
Giống như đi qua mấy thế kỷ, lại giống như chỉ là trong nháy mắt, Đằng Nguyên đẫm đầy mồ hôi đi tới đối diện Trần Phàm, lại không dám ngồi xuống, dù lời nói lộn xộn cầu xin:
- Đám người Triêu Dã Sang Thắng là do Tá Đằng Nhất Lang an bài tới đại lục, tôi chỉ dựa theo chỉ thị của Tá Đằng Nhất Lang tiếp đãi bọn hắn, cung cấp chỗ ở cùng một ít tin tức, tôi...
- Tôi biết.
Trần Phàm chậm rãi mở miệng, cắt đứt lời nói của Đằng Nguyên:
- Cho nên ông mới sống tới bây giờ.
Hoa!
Nghe được lời nói của Trần Phàm, dưới chân Đằng Nguyên mềm nhũn, lập tức ngã xuống ghế sô pha.
- Tôi tới tìm ông, chỉ là vì muốn hỏi ông một sự tình.
Nhìn Đằng Nguyên run rẩy toàn thân, Trần Phàm hiểu rõ tâm thần hắn đã sắp hỏng mất, không tiếp tục gây áp lực mà cho hắn chút hi vọng:
- Chỉ cần ông thành thật trả lời, đầu của ông sẽ bình yên vô sự nằm yên trên cổ của ông.
Giống như vì xác minh sự suy đoán của Trần Phàm, nghe được Trần Phàm nói như thế, thân thể được vô lực mềm nhũn của Đằng Nguyên giống như được rót vào một cỗ lực lượng, cả người lập tức vùng dậy, thần tình kích động hỏi:
- Sự... sự tình gì?
- Tập đoàn Anh Hoa ở khu Đông Bắc chủ yếu lấy công nghiệp hóa chất làm chính yếu, hơn nữa phần lớn tài chính trải rộng khắp bán đảo Liêu Ninh.
Trần Phàm thản nhiên nói.
Nghe được lời nói của Trần Phàm. Đằng Nguyên cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Bởi vì thông qua một loạt điều tra, hắn biết rõ người thanh niên đang ngồi trước mắt hắn, địa vị tại đại lục cao vời tới cỡ nào!
Thậm chí theo hắn xem ra, chỉ cần người thanh niên trước mắt nguyện ý, đừng nói một ít tin tức của tập đoàn Anh Hoa tại Đông Bắc, dù muốn biết tin tức bên trong Sơn Khẩu Tổ cũng không phải là chuyện gì quá ly kỳ.
- Tập đoàn Anh Hoa ở tại Đông Bắc là xí nghiệp hóa chất, ô nhiễm cực kỳ nghiêm trọng. Có đoạn thời gian, dân thành phố lấy thành phố Đại Liên cầm đầu, từng vì chuyện này đưa đơn kháng nghị qua. Nhưng âm thanh kháng nghị cuối cùng bị dìm ngập.
Trần Phàm nghiêm mặt nói:
- Có thể trốn tránh vài ngành điều tra của chính phủ phía trên, bao phủ được thanh âm kháng nghị của dân chúng, điều này hiển nhiên là kết quả của chính phủ địa phương Liêu Ninh cùng một số người thương nghị mà ra.
Đằng Nguyên vẫn không hé răng, chỉ lẳng lặng nghe, đồng thời tự hỏi dụng ý khi Trần Phàm nói ra điều này.
- Chính phủ địa phương dám chơi trò này, ngoại trừ tập đoàn Anh Hoa hàng năm có thể cung cấp cho Liêu Ninh một số tài chính phong phú, nói vậy ông cũng tiêu tiền không ít trên người của một số quan chức chủ yếu đi?
Trần Phàm nói tới đây, ánh mắt nhìn chằm chằm Đằng Nguyên:
- Hiện tại chuyện ông cần làm là tỉnh táo lại, cẩn thận nhớ kỹ, những quan chức mà ông đã cung cấp sự ưu đãi kia.
Lộp bộp!
Trong lòng Đằng Nguyên vừa lộp bộp, đồng thời cũng hiểu rõ dụng ý của Trần Phàm.
- Nhớ kỹ, cần phải bình tĩnh mà nhớ thật rõ, ngàn vạn lần đừng sơ sót bỏ qua người nào, nếu không tôi cam đoan những lời nói trước đó của tôi đều sẽ là sự thật.
Trần Phàm hữu ý vô ý nhắc nhở.
- Tích đáp!
Một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán Đằng Nguyên nhỏ lên sàn nhà bằng gỗ, thanh âm chói tai.
- Mở đèn lên, viết xuống.
Không đợi Đằng Nguyên trả lời, Trần Phàm mở miệng lần nữa.
- Dạ... dạ!
Đằng Nguyên kinh hoàng đáp một tiếng, sau đó đứng dậy thật nhanh, đi tới một bên mở đèn đại sảnh. .
Bật đèn lên, hắn thật cẩn thận nhìn Trần Phàm:
- Trong đại sảnh không có bút, bút đều ở phòng sách.
- Đi phòng sách lấy.
Trần Phàm nghĩ nghĩ, nói:
- Mặt khác, đừng cố gắng gọi điện thoại báo cho Tá Đằng Nhất Lang chuyện này, như vậy sẽ chỉ làm cho ông chết được nhanh hơn. Bởi vì không lâu trong tương lai, tập đoàn Anh Hoa sẽ hoàn toàn cút ra khỏi thị trường đại lục!
- Bá!
Nghe được lời nói của Trần Phàm. Đằng Nguyên như bị vạch trần nội tâm, sắc mặt đột nhiên biến đổi, thiếu chút nữa lại ngã nhào trên đất.
Theo sau, hắn cố nén nội tâm sợ hãi, hai chân như nhũn ra đi lên lầu lấy giấy và bút.
Có lẽ muốn tỏ rõ cho Trần Phàm thấy mình cũng không nhân cơ hội gọi điện thoại, không tới ba mươi giây Đằng Nguyên đã cầm bút và một quyển sổ xuất hiện ngay đại sảnh lầu một.
Trần Phàm cũng không nói thêm gì nữa.
Đằng Nguyên thấy thế không dám chậm trễ, vội vàng ngồi xuống sô pha.
- Toàn bộ... toàn bộ đều viết ra sao?
Trước khi viết, Đằng Nguyên do dự hỏi một câu.
Trần Phàm nhướng mày:
- Có vấn đề?
- Không... không có!
Đằng Nguyên vội vàng lắc đầu:
- Chẳng qua có nhiều lắm, tôi sợ trong khoảng thời gian ngắn viết không xong!
- Từ cấp sở trở lên.
Thoáng trầm ngâm, Trần Phàm làm ra chỉ thị, nhưng lại thầm thở dài trong lòng.
Theo hắn xem ra, tập đoàn Anh Hoa chỉ là xí nghiệp nước ngoài lại có thể dùng tiền tài ăn mòn lòng chính nghĩa trong các quan viên nhà nước, huống chi là những ông chủ sinh trưởng tại đại lục địa phương?
- Dạ!
Đằng Nguyên liền trả lời, theo sau thấy Trần Phàm cũng không có ý tứ mở miệng, cúi đầu viết thật nhanh.
Một giờ.
Đằng Nguyên viết tới một giờ!
Một giờ sau, Đằng Nguyên đã viết xong.
Tiếp nhận quyển sổ màu đen, Trần Phàm cúi đầu nghiêm túc nhìn xuống.
Làm cho Trần Phàm có chút ngoài ý muốn chính là Đằng Nguyên viết Trung văn cũng không tệ, cơ hồ không hề sai lầm.
Một trang, hai trang, ba trang, bốn trang.
Khi Trần Phàm lật tới trang thứ tư, rốt cục nhìn thấy một cái tên mà hắn rất muốn thấy - Lăng Vân Phong.
Ngày 16 tháng 5 năm 2012, trải qua lần thứ năm thất bại, rốt cục đưa được cho Lăng Vân Phong một món lễ vật, là một bộ trà cụ giá trị một triệu tám trăm ngàn.
Ngày 1 tháng 6 năm 2012, thành công tặng quà lần thứ hai cho Lăng Vân Phong, là một tòa biệt thự nằm tại Los Angeles nước Mỹ, giá trị hai trăm sáu mươi ngàn đô la.
Ngày 15 tháng 6 năm 2012, dưới sự trợ giúp của tổng bộ, từ quốc nội chọn lựa năm nghệ sĩ đưa cho Lăng Vân Phong, ngày đầu tiên Lăng Vân Phong lựa chọn hai người, ngày sau lựa chọn ba, ngày thứ năm để năm nàng cùng nhau bồi hắn.
Ngày 1 tháng 7 năm 2012, trong lúc bồi Lăng Vân Phong ăn cơm, Lăng Vân Phong có ý đồ với tình nhân của tôi là Thu Anh, đêm đó tôi cho Thu Anh tới bồi tiếp hắn.
Ước chừng mười phút sau, Trần Phàm xem xong toàn bộ nội dung, nhíu mày hỏi:
- Tại sao không có Yến Thanh Đế?
- Ngày thứ ba Yến Thanh Đế đến Đại Liên, tôi... tôi dựa theo chỉ thị của tổng bộ, cố gắng tặng tiền, đồ cổ, tranh chữ, đàn bà cho Yến Thanh Đế, nhưng Yến Thanh Đế đều không tiếp nhận.
Đằng Nguyên đáp rõ chi tiết.
- Hai lần ông cung cấp đàn bà cho Lăng Vân Phong, nói vậy cũng từng động tay chân trong đó đi?
Trần Phàm lại hỏi.
Trong lòng Đằng Nguyên chấn động, vội vàng gật đầu:
- Phải! Bởi vì... lần đầu tiên nghe hai nghệ sĩ bồi Lăng Vân Phong nói cho tôi biết. Lăng Vân Phong rất háo sắc, khi chơi đàn bà thì lòng cảnh giác rất thấp. Cho nên khi tôi cho Thu Anh bồi tiếp hắn, tôi bỏ một dụng cụ cỡ nhỏ trong hộp trang điểm của Thu Anh, có lưu lại hình ảnh hôm đó.
- Giao đồ vật đó cho tôi, tôi cho ông còn sống rời đi đại lục.
sắc mặt Trần Phàm không chút thay đổi mở miệng.
Đằng Nguyên nghe vậy, không nói lời nào, lại đi lên lầu, bước chân không hề run rẩy, trái lại như đánh máu gà, phi thường kích động!
Bởi vì hắn thấy được hi vọng giữ mạng sống!
Rất nhanh. Đằng Nguyên cầm một đĩa phim xem như bảo bối trân quý giao vào trong tay Trần Phàm, hơn nữa giải thích:
- Bên trong này còn có đoạn phim ghi hình cùng chứng cớ của một số người khác.
Âm thầm cảm thán lá gan Đằng Nguyên thật lớn, lại thêm những quan chức kia thật quá khinh thường, Trần Phàm cầm lấy đĩa phim, đứng dậy rời đi.
Đưa mắt nhìn thân ảnh Trần Phàm biến mất trong đại sảnh, cả người Đằng Nguyên thoát lực ngã xuống sô pha, sắc mặt lại kích động không gì sánh kịp.
Cảm giác kia giống như hắn từng ngồi một chiếc xe vượt núi từ địa ngục đi qua thiên đường.
Bên trái là thiên đường, bên phải là địa ngục.
Đằng Nguyên lựa chọn bên trái.
Rất nhiều người, bị hắn đổ lên bên phải.
← Ch. 505 | Ch. 507 → |