Truyện ngôn tình hay

Truyện:Cực Phẩm Thiên Vương - Chương 507

Cực Phẩm Thiên Vương
Trọn bộ 604 chương
Chương 507: Ra tay không theo quy tắc, vừa ra tay trí mạng!
0.00
(0 votes)


Chương (1-604)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Vào lúc mười giờ, một chiếc máy bay từ Yên Kinh đến Đại Liên, đúng giờ đáp xuống phi trường quốc tế Đại Liên.

Máy bay dừng lại, vài nhân sĩ thể chế cầm theo cặp công văn cùng những lữ khách trên máy bay lần lượt đi ra khỏi thông đạo sân bay.

Bên ngoài sân bay, vài nhân sĩ thể chế Đại Liên dưới sự dẫn dắt của người nắm quyền thứ hai trong Đại Liên chờ đợi đã lâu.

Vừa nhìn thấy nhóm người mang theo cặp công văn xuất hiện, Thạch phó chủ tịch dẫn theo các quan viên lập tức tiến lên nghênh đón.

- Xương phó bộ trưởng, tôi đại biểu thành ủy Đại Liên, hoan nghênh ngài cùng các đồng chí đến Đại Liên thị sát công tác.

Rất nhanh Thạch phó chủ tịch tiến lên dùng hai tay nắm lấy tay phó bộ trưởng bộ thương mại Xương Hâm, lực lượng không nhỏ, thái độ cực kỳ khách khí.

Nhìn thấy vẻ mặt nhiệt tình của Thạch phó chủ tịch, Xương Hâm cười cười nói:

- Thạch phó chủ tịch nói quá lời, chỉ là vì công tác cần đến mà thôi, cũng không phải là công tác thị sát.

Nghe được lời nói của Xương Hâm, Thạch thị trường cười cười, nhưng vẫn không buông hai tay, mà chỉ nói:

- Xương phó bộ trưởng, sáng nay Yến bí thư cần tham gia một buổi hội nghị, không thể đến đón ngài, muốn tôi thay mặt ông ấy xin lỗi ngài, có nói khi nào dùng cơm sẽ tự phạt ba chén.

- Yến bí thư vừa tiếp nhận công tác tại Đại Liên, công việc bận rộn, mà chúng tôi đến là vì phối hợp Yến bí thư cùng công việc của chư vị, không nên long trọng như thế.

Xương Hâm nhàn nhạt cười, cũng không để ý tới việc Yến Thanh Đế không đến đón máy bay.

Toàn bộ các quan chức Đại Liên nghe được lời nói của Xương Hâm đều âm thầm thổn thức không thôi.

Lần này sở dĩ Xương Hâm mang theo những nhân viên trong bộ thương mại cùng đến Đại Liên, hoàn toàn là vì buổi hội nghị được tổ chức tại Đại Liên ba ngày sau, nói đơn giản một chút, chính là hiệp trợ phía chính phủ địa phương đạt tới hiệp thương đầu tư với các xí nghiệp trong và ngoài nước.

Nói vài câu ngắn ngủi, đôi bên lại bắt tay nhau.

Trong đó, các quan viên Đại Liên khi bắt tay Xương Hâm, kể cả Lăng Vĩ cùng đều vô cùng nhiệt tình.

Tất cả chuyện này đơn giản là vì nhị thúc của Lăng Vĩ chính là Lăng Vân Phong, hiện tại là người nắm quyền Liêu Ninh!

Nói thêm vài câu hàn huyên, Thạch phó chủ tịch mời Xương Hâm đi phía trước, đoàn người được cảnh sát bảo vệ, chậm rãi rời khỏi sân bay, lên một chiếc xe hơi chờ đợi đã lâu.

Ngồi trong xe, Lăng Vĩ vừa ứng phó những quan chức Đại Liên nhiệt tình vừa dùng khóe mắt đánh giá thành phố Đại Liên, trong đầu cũng hiện ra hình ảnh trước kia hắn cùng cha hắn Lăng Chí Phong đến Đại Liên, đi tới cổ viện của Nạp Lan gia tộc nói chuyện với Nạp Lan Đức Long cùng Nạp Lan Vĩnh Kha.

Ngày nào đó, Nạp Lan Hương Hương đã mang theo Bảo Nhi rời khỏi Đại Liên, lựa chọn xuôi nam.

Ngày nào đó, Nạp Lan Đức Long uyển chuyển truyền đạt lại ý tứ của Nạp Lan Hương Hương, muốn cùng Lăng gia hủy bỏ hôn sự giữa Nạp Lan Hương Hương cùng Lăng Vĩ.

Lúc ấy vừa nghe được ý tứ trong lời nói của Nạp Lan Đức Long, Lăng gia gia chủ Lăng Chí Phong thật ngạc nhiên, theo sau lại mỉm cười nói Nạp Lan Đức Long chỉ nói đùa, thẳng đến cuối cùng khi Nạp Lan Đức Long thừa nhận mình không hề nói đùa, lúc đó sắc mặt âm trầm hỏi nguyên nhân, cuối cùng giận tím mặt vỗ bàn rời đi.

Ngày đó từng hình ảnh một vẫn như nước thủy triều dũng mãnh tràn vào trong đầu Lăng Vĩ, Lăng Vĩ không tự chủ được nắm chặt hai tay, cười lạnh:

- Nạp Lan Hương Hương a Nạp Lan Hương Hương, không thể tưởng được cô cũng có ngày hôm nay đi? Tôi thật vô cùng chờ mong nhìn cô khóc lóc quỳ gối xin Yến Thanh Đế ngủ với cô biết bao nhiêu!

Trong lòng thầm nghĩ, khóe miệng Lăng Vĩ cũng hiện lên dáng cười băng sương.

Tựa hồ giờ khắc này hắn đã hoàn toàn quên vô luận như thế nào Nạp Lan Hương Hương cũng từng là vị hôn thê của hắn.

Mà trên thực tế, lúc trước khi hắn còn ở Hàng Châu, từng vì chuyện Yến Thanh Đế muốn ngủ với Nạp Lan Hương Hương mà đi theo làm chân chạy vặt.

Vì chuyện kia, Nạp Lan Hương Hương không chút lưu tình châm chọc hắn, cho dù Nạp Lan Hương Hương vẫn còn là vị hôn thê của hắn, nhưng chỉ cần Yến Thanh Đế chịu gật đầu, hắn cùng vô cùng nguyện ý để cho Yến Thanh Đế cắm sừng hắn!

Ước chừng nửa giờ sau, xe hơi chạy tới một khách sạn cấp bốn sao.

Với thân phận cán bộ xứ cấp như Lăng Vĩ, khi đi công tác dựa theo quy định phải cùng đồng sự ngủ chung một gian phòng, nhân viên phó tỉnh cấp ở phòng đôi, cấp sảnh cục ở được phòng riêng hoặc phòng tiêu chuẩn, nhân viên xứ cấp thì phải hai người chung một phòng!

Nhưng...

Quy củ vĩnh viễn chỉ là quy củ.

Có thể nói không chút nào khoa trương, cán bộ xứ cấp hàng thật giá thật, khi đi công tác xác suất ở chung một phòng với người khác thật hiếm hoi vô cùng.

Lăng Vĩ chẳng những là cán bộ xứ cấp của bộ thương mại, hơn nữa còn là nhân vật nổi bật bên trong giới tuổi trẻ Lăng gia, hắn làm sao cùng đồng sự ở chung một phòng?

Đáp án không cần nói cũng biết!

Sau khi vào phòng, Lăng Vĩ nghĩ nghĩ, lấy ra di động gọi cho Lăng Vân Phong.

Điện thoại qua thật lâu mới chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm của Lăng Vân Phong, trong giọng nói tràn ngập vẻ thích ý khi một người gặp được việc vui:

- Tiểu Vĩ, đến Đại Liên chưa?

- Ân, vừa đến thưa chú.

Lăng Vĩ cung kính trả lời.

- Buổi hội nghị tại Đại Liên sẽ tổ chức vào ba ngày sau, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lần này mọi người sẽ ở lại Đại Liên năm ngày.

Bên kia điện thoại Lăng Vân Phong cười nói:

- Mấy ngày gần đây, chú rất bận rộn, chờ khi nào rảnh cháu tới nhà, chú nói thím cháu làm vài món ngon cho cháu.

- Dạ, thưa chú.

Lăng Vĩ nói xong nhịn không được hỏi:

- Đúng rồi thưa chú, Nạp Lan gia đã đưa ra lựa chọn chưa?

Bản thân là nhân vật nổi bật trẻ tuổi trong Lăng gia, lại là diễn viên trong sự kiện từ hôn lúc trước. Lăng Vĩ tự nhiên nghe được Lăng Chí Phong nhắc tới sự kiện Yến Thanh Đế muốn khai đao với Nạp Lan gia.

- Tạm thời còn chưa có!

Lăng Vân Phong nghe được tên của Nạp Lan gia, cười lạnh nói:

- Bất quá sẽ nhanh!

- Hắc! Lúc trước lão bất tử Nạp Lan Đức Long vì tiểu kỹ nữ Nạp Lan Hương Hương không tiếc vạch mặt với Lăng gia chúng ta, lần này Yến Thanh Đế bức bách bọn hắn, bản thân cháu muốn nhìn xem bọn hắn còn dám hung hăng càn quấy như trước nữa hay không.

Khi Lăng Vĩ nhắc tới chuyện trước kia, thần tình oán hận.

Lăng Vân Phong âm trầm nói:

- Kỳ thật tiểu Vĩ a, so với việc Nạp Lan gia chịu thần phục Yến Thanh Đế, chú càng chờ mong Nạp Lan gia không biết phân biệt, bởi nếu như vậy Nạp Lan gia sụp đổ sẽ nhanh thôi.

- Chú nói rất đúng.

Lăng Vĩ phụ họa.

Nghe được lời nói của Lăng Vĩ, bên kia điện thoại Lăng Vân Phong cười nói:

- Nhưng nói đi thì nói lại, tiểu Vĩ, kỳ thật cháu không cần phải nghĩ ngợi về chuyện trước kia nữa. Cháu ngẫm lại xem, năm nay cháu vẫn chưa tới ba mươi tuổi, cũng đã là cán bộ xứ cấp. Mà qua năm nay chú và cha cháu sẽ nghĩ biện pháp hoạt động cho cháu, để cho cháu bước cao hơn. Có thể nói có chúng ta trải đường cho cháu, tiền đồ của cháu sẽ bừng sáng.

Nghe được lời nói của Lăng Vân Phong, Lăng Vĩ kích động, kỳ thật hắn vốn chờ mong chuyện này đã thật lâu.

Dù sao ở trong hoàn cảnh hiện tại của quốc gia, muốn đi lên trên, nhất định phải được tôi luyện bên dưới cơ sở, cũng có thể nói là cần mạ vàng.

- Cháu ngẫm lại xem, đến lúc đó cháu ở địa vị cao, mà Nạp Lan gia vô luận là làm quân cờ cho Yến Thanh Đế, hay là suy sụp, tóm lại đều khó có khả năng đối kháng với Lăng gia chúng ta, về phần con nhóc Nạp Lan Hương Hương, hắc, đến lúc đó dù cô ta xách giày cho cháu cũng không xứng!

Lăng Vân Phong lại nói.

Lăng Vĩ nở nụ cười.

Nghe được lời nói này của Lăng Vân Phong, Lăng Vĩ đắc ý nở nụ cười.

- Đúng rồi, chú, cháu nghe cha nói Yến Thanh Đế có lộ ra tin tức, chỉ cần lần này chú làm được xuất sắc, có hi vọng đề bạt?

Trong lúc đắc ý, Lăng Vĩ lại nhớ ra chuyện gì đó liền hỏi.

Nghe Lăng Vĩ hỏi, Lăng Vân Phong cũng không giấu diếm, mà nói thẳng:

- Yến Thanh Đế chỉ là thuận miệng nói qua, muốn trở thành sự thật khó khăn quá lớn. Nhưng nếu hắn đã mở miệng, hẳn không phải chỉ là nói suông, nhiều ít cũng tính là có chút hi vọng!

Lời tuy nói như vậy, nhưng trong giọng nói của Lăng Vân Phong biểu lộ vẻ đắc ý cùng hưng phấn, ai cũng có thể nhận thấy được.

- Vậy cháu xin chúc mừng nhị thúc.

Lăng Vĩ lại nịnh nọt.

Quả nhiên một câu tâng bốc này làm Lăng Vân Phong cực kỳ thoải mái, chỉ nghe hắn phá lên cười bên kia điện thoại:

- Tiểu Vĩ a, mấy tháng không gặp, cháu càng ngày càng biết nói chuyện. Được rồi, chú còn có việc phải làm, cũng không nói tiếp được với cháu, chờ ngày nào chú rảnh rỗi, sẽ nói thím gọi điện cho cháu.

- Dạ, nhị thúc, chú đi làm thôi.

Lăng Vĩ vội vàng nói.

Cúp điện thoại, Lăng Vĩ châm một điếu thuốc lá, vừa hút vừa nhớ nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi với Lăng Vân Phong.

Nhớ lại nội dung, hắn không khỏi ảo tưởng sẽ có một ngày, hoa tàn ít bướm Nạp Lan Hương Hương ở trước mặt hắn không thể ngóc nổi đầu.

Theo hắn xem ra, khi đó Nạp Lan Hương Hương đã không còn vốn liếng tuổi thanh xuân, quả thật ngay tư cách xách giày cho hắn cũng không có!

Nghĩ đến đây, dáng tươi cười nơi khóe miệng Lăng Vĩ càng thêm đắc ý.

Hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra, hiện giờ Nạp Lan Hương Hương đã trở thành người phụ nữ của Đồ Tể.

Người phụ nữ của Đồ Tể, ngay cả tư cách xách giày cho hắn cũng không có sao?

Có thể sao?

Ngay khi Lăng Vĩ còn đang lâm vào trong ảo tưởng, bên trong đại viện nhà cổ Nạp Lan gia, trong tòa lầu hai tầng, nơi ở tạm thời của Trần Phàm.

Trần Phàm cầm di động, đứng ngay cửa sổ, nhìn mặt hồ bên ngoài, lẳng lặng nghe lời nói của người bên kia điện thoại.

- Tiểu Phàm a, cậu cung cấp những tài liệu cùng ảnh chụp này hẳn là xí nghiệp hóa chất phải không?

Đầu bên kia điện thoại, Tần An cân nhắc một chút nói:

- Hơn nữa... nhìn qua có chút quen mắt, nếu như tôi không có đoán sai, hẳn là sự kiện công nghiệp hóa chất Đại Liên gây ô nhiễm từng huyên náo ồn ào ở đoạn thời gian trước kia.

- Dạ, lão hiệu trưởng, là nhà máy hóa chất Đại Liên, chính xác ra là nhà máy hóa chất của tập đoàn Anh Hoa tại Đại Liên.

Trần Phàm nghiêm mặt nói.

Nghe được lời nói của Trần Phàm, trong lòng Tần An chợt nhớ, cười khổ nói:

- Tiểu tử cậu muốn tôi chuẩn bị một phần báo cáo như thế, rõ ràng là có ý xấu đây. Tôi rất hiếu kỳ, không biết cậu đang hướng về tập đoàn Anh Hoa hay là hướng về tiểu tử Yến gia?

- Tôi tính toán nhổ một ổ.

Trần Phàm thoáng híp mắt, trầm giọng nói:

- Tập đoàn Anh Hoa, Lăng gia, Yến Thanh Đế, một tên đều chạy không được!

Đầu bên kia điện thoại, Tần An há hốc mồm.

Ông thật sự không thể tưởng tượng, rốt cục Trần Phàm làm sao chỉ dựa vào một phần báo cáo ô nhiễm là có thể vặn ngã ba đối thủ không kém.

Nhổ một hang ổ.

Ra tay không theo quy tắc, vừa ra tay trí mạng!

Đây là phong cách làm việc của Trần Phàm!

*****

Vào buổi trưa, ánh nắng chói chang thiêu đốt ven biển thành phố Đại Liên, xen lẫn những cơn gió biển nóng hôi hổi, làm cho người ta có một loại cảm giác thật oi bức.

Ánh nắng chói chang, có người vì cuộc sống chịu đựng ánh nắng cháy rực để kiếm tiền, cũng có người ngồi trong căn phòng xa hoa mát mẻ hưởng thụ buổi cơm trưa phong phú.

Yến Thanh Đế thuộc loại người sau.

Dù hắn không đi đón tiếp đoàn người Xương Hâm, nhưng để tỏ ra lễ nghi tối thiểu, Yến Thanh Đế lấy danh nghĩa thành ủy Đại Liên, mở tiệc chiêu đãi đoàn người Xương Hâm tại một khách sạn năm sao.

Mười người, mười tám món đồ ăn, hai thùng Mao Đài.

Thức ăn do đầu bếp nổi tiếng làm ra, rượu là Mao Đài đặc cung, có thể nói là xa xỉ tới cực điểm.

Sau khi ăn uống no nê, Yến Thanh Đế cùng Xương Hâm bàn một ít vấn đề trong một gian phòng họp loại nhỏ, mà những quan viên khác kể cả Lăng Vĩ đều bị thư ký của Yến Thanh Đế an bài người đưa về khách sạn bốn sao kia.

Đối với đám người Lăng Vĩ mà nói, sở dĩ chịu ở lại khách sạn bốn sao, cũng không phải vì thiếu tiền, chỉ là vì công tác mặt ngoài, không cho người có cơ hội nói xấu mà thôi.

Khi nãy trong buổi tiệc, Yến Thanh Đế lấy cớ "buổi trưa còn tham gia một hội nghị trọng yếu" nên không uống rượu, mà Xương Hâm cũng chỉ uống một ly tượng trưng, hai người đều rất thanh tỉnh.

- Xương ca, thật sự là phiền toái các vị.

Khác với lúc ở trước mặt Lăng Vân Phong, ở trước mặt Xương Hâm, Yến Thanh Đế cũng không đem cái giá của Yến gia đại thiếu bãi ra quá phận, dù sao Xương Hâm cũng không phải thành viên của phe phái Yến gia, lại càng không phải là tay sai của Yến gia, ngược lại ban đầu lúc nhậm chức trong bộ thương mại, Yến Thanh Đế được Xương Hâm chiếu cố không ít, vì thế nhiều ít có chút kính ý với Xương Hâm.

- Chỉ là vì công việc mà thôi, cũng không có gì là phiền toái hay không.

Xương Hâm cười lắc đầu:

- Huống chi lần này hội nghị đầu tư tại Đại Liên là do Thanh Đế cậu một tay thúc đẩy, chúng tôi chỉ là đến giúp một chút chuyện nhỏ mà thôi.

Nói xong Xương Hâm không khỏi thổn thức không thôi.

Hắn rõ ràng nhớ kỹ, lúc trước khi Yến Thanh Đế còn đảm nhiệm chức vụ tại bộ thương mại, thông qua mạng lưới quan hệ của Yến gia làm cho không ít xí nghiệp nước ngoài cắm rễ tại đại lục, kiếm đủ chiến tích, thăng chức giống như đang ngồi trên tên lửa.

Mà hiện giờ, Yến Thanh Đế vừa đến Đại Liên, liền có sáu xí nghiệp trong ngoài nước chủ động tiến đến Đại Liên đầu tư, chính vì muốn lấy lòng cùng kết giao với Yến Thanh Đế, dùng tiền tài ném ra cho Yến Thanh Đế một phần chiến tích lớn, làm ngắn lại thời gian Yến Thanh Đế bước chân với tỉnh ủy Liêu Ninh, sớm thăng chức lên phó bộ cấp.

Ở dưới tình hình này, hắn mang theo ba thành viên bộ thương mại đến Đại Liên, nói là giúp chút chuyện nhỏ, nói thật một chút, chính là muốn dính vào mặt mũi Yến Thanh Đế, nếu sáu xí nghiệp thực lực không tầm thường kia toàn bộ tiến hành đầu tư thật lớn vào Đại Liên, chẳng những Yến Thanh Đế kiếm đủ chiến tích, bọn hắn cũng có thể đi theo húp chút nước.

- Xương ca, lời tuy nói như vậy, nhưng dẫn đầu cũng còn cần các vị a, ha ha.

Yến Thanh Đế nhàn nhạt cười, vẻ kiêu ngạo của Yến gia đại thiếu trong lúc vô hình biểu lộ không chút nghi ngờ.

Xương Hâm cũng cười:

- Thỉnh Thanh Đế yên tâm, chúng tôi nhất định toàn lực phối hợp, cam đoan hội nghị đầu tư lần này sẽ được tổ chức thành công.

Yến Thanh Đế nhẹ nhàng "ân" một tiếng, cũng không tiếp tục phát biểu ý kiến đối với chuyện này.

- Đúng rồi, tôi nghe nói khi cậu mới tới Đại Liên không lâu, liền tự mình chỉ huy một hồi hoạt động quét đen thanh thế lớn, phong tỏa hai quyền tràng ngầm cùng sòng bạc.

Xương Hâm thấy Yến Thanh Đế không lên tiếng liền nói sang chuyện khác:

- Hiện tại không ít người đều đang nói giỡn, cậu rất có phong phạm của Trọng Khánh Vương a.

- Làm sao chứ, lần này hành động quét đen là do Lăng bí thư tự mình trấn thủ chỉ huy, tôi chỉ là chấp hành mệnh lệnh thượng cấp mà thôi. Nào dám đánh đồng được với Trọng Khánh Vương. .

Yến Thanh Đế khẽ lắc đầu, trong lời nói nhiều ít có chút kính ý đối với Trọng Khánh Vương.

Nghe được Yến Thanh Đế phủ nhận, trong lúc nhất thời Xương Hâm chợt trầm mặc, trong lòng âm thầm hối hận mình quá mức tự cho là đúng, đánh giá cao địa vị của hắn ở trong lòng Yến Thanh Đế.

Theo hắn xem ra, trăm triệu không nên nói tới sự tình quét đen, bởi vì Yến Thanh Đế có vẻ không muốn nói tới.

Thấy Xương Hâm mơ hồ lộ ra biểu tình hối hận, Yến Thanh Đế lại không quá để ý, mà nâng chén trà lên nhẹ nhàng chuyển động đồng thời âm thầm suy tư rốt cục khi nào Nạp Lan Hương Hương sẽ tìm đến hắn.

Theo hắn xem ra, mặc dù đã qua buổi sáng Nạp Lan gia tộc vẫn thờ ơ, nhưng Nạp Lan gia tộc tuyệt đối trong bốn mươi tám giờ sẽ cử Nạp Lan Hương Hương làm đại biểu tới tìm hắn.

Tự cho là đúng không chỉ có Xương Hâm, còn có Yến Thanh Đế.

Bởi vì, ngay từ đầu Nạp Lan Hương Hương hoàn toàn không có ý nghĩ sẽ tìm tới hắn!

Ngay khi Yến Thanh Đế đang bí mật nói chuyện với Xương Hâm, Nạp Lan Hương Hương đi theo Trần Phàm tới một trường đại học.

Trường đại học này có danh khí không lớn, ở cách hai nhà máy hóa chất của tập đoàn Anh Hoa tại Đại Liên không xa, ngược lại chỉ khoảng hai cây số, là địa phương ở gần nhà máy hóa chất nhất trong khu vực.

Ngoài ra, trong phạm vi năm cây số chung quanh nhà máy hóa chất, có tới mười trường học.

Một đoạn thời gian trước, nhà máy hóa chất bài tiết khí thể hóa học, tạo thành tình trạng không ít sinh viên trong trường đại học bị trúng độc, kết quả làm giới sinh viên vô cùng bất mãn, lại bạo phát tình trạng biểu tình để phản đối.

Sau đó bởi vì cảnh sát Đại Liên tăng cường can dự cùng ngăn cản, không đợi những trường đại học khác cùng tham dự, hoạt động biểu tình đã bị ngăn cản. Mà những ngành quan hệ của Đại Liên lại cam đoan với sinh viên trong trường, sẽ cung cấp cho toàn bộ sinh viên trong trường một lời công đạo thỏa mãn.

Nhưng...

Đã qua nhiều tháng, lời công đạo kia chỉ là một tờ cải cách chỉnh đốn, một vài ngành yêu cầu hai nhà máy hóa chất của tập đoàn Anh Hoa tiến hành chỉnh đốn và cải cách, ngăn chặn loại sự kiện này tiếp tục phát sinh.

Mặc dù các sinh viên vô cùng bất mãn đối với chuyện này, nhưng ban giám hiệu nhà trường đã nghiêm cấm sinh viên đi biểu tình, nếu họ đi biểu tình sẽ bị đuổi học, còn bị truy cứu trách nhiệm về pháp luật.

Ở dưới tình hình này, mọi người chỉ đành đem lòng bất mãn giấu kín trong lòng, không dám dùng hành động biểu hiện ra ngoài.

- Vị bạn học này, bạn là một trong những người bị hại của sự kiện nhà máy hóa chất gây ô nhiễm, bạn có thể nói lên cảm thụ của bạn trong sự việc đó không?

Dưới ánh nắng chói chang, bên trong sân trường yên tĩnh, Nạp Lan Hương Hương mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc váy công sở màu đen, tay cầm một microphone mỉm cười nhìn một sinh viên hỏi.

Nạp Lan Hương Hương từng lấy được hai học vị, chuyên ngành tin tức là chuyên nghiệp thứ hai của nàng từng học, lúc này làm phóng viên điều tra tin tức tuyệt không có gì cảm thấy khó khăn.

Nạp Lan Hương Hương không khó khăn, nhưng nam sinh viên đứng trước người nàng cũng chợt đỏ mặt, ánh mắt nhìn quanh, không dám nhìn nàng, vẻ mặt còn lộ rõ nỗi bất an bối rối.

Lý do đơn giản là vì vẻ xinh đẹp của Nạp Lan Hương Hương thật làm người không thể chống đỡ.

Phải biết rằng, vô luận là hoạt động giao lưu thương mại tại Chiết Giang hay là hoạt động giao lưu chúc mừng mười lăm năm Hong Kong được trả về đại lục, Nạp Lan Hương Hương đều mặc lễ phục dạ hội màu đỏ xuất tràng, miểu sát tứ phương, mị lực làm cho nam giới không thể tự chủ.

Mà đứng ở trước mắt nàng hiện tại chỉ là một sinh viên còn chưa ra đời, làm sao có thể thừa nhận nổi mị hoặc của nàng?

Tựa hồ đã nhận ra vẻ xấu hổ của đối phương, Nạp Lan Hương Hương cũng thật thông minh lui về phía sau hai bước, nụ cười trên mặt cũng không giảm đi, tận lực làm cho ngữ khí của mình có vẻ bình tĩnh hơn một ít:

- Vị bạn học này, thực không dám giấu diếm, lần này chúng tôi đến điều tra chính là vì vạch trần bộ mặt đen tối của nhà máy hóa chất, cho nên cậu không cần khẩn trương hay sợ hãi. Cậu chỉ cần nhìn thẳng vào màn ảnh nói ra cảm thụ chân thật nhất trong nội tâm của mình là tốt rồi.

Nghe Nạp Lan Hương Hương nói vậy, nam sinh viên kia như bị khơi gợi hồi ức không tốt, sau đó mang theo vài phần phẫn nộ nhìn thẳng vào màn ảnh.

Ở cách hắn không xa, Trần Phàm mặc một bộ quần áo nhẹ, đeo kính đen, cầm camera, cách ăn mặc của một nhà nhiếp ảnh.

- Lăng Hóa công hán là một nhà máy hóa chất ô nhiễm cực kỳ nghiêm trọng, trên bầu trời luôn thải khói đen cuồn cuộn, trong khói đen đều là vật chất hóa học gây thương tổn thật lớn làm ô nhiễm không khí chung quanh nghiêm trọng. Đối với chuyện này, sinh viên trường chúng tôi từng kháng nghị qua vài lần, đều chẳng thấm vào đâu.

Nghĩ đến chuyện ô nhiễm hồi tháng ba, vẻ mặt người sinh viên đầy căm giận:

- Vào tháng ba, nhà máy lại thải ra khí thể hóa học, làm rất nhiều người ở chung quanh nhà xưởng bị trúng độc, trong đó chỉ nói trường chúng tôi cũng đã có mấy trăm người bị trúng độc.

- Ngay cả tôi cũng bị nhiễm độc, sau khi chúng tôi được đưa tới bệnh viện, còn kiểm tra bị bệnh đường hô hấp, cũng có người bị ảnh hưởng vào phổi.

Nói tới đây, nam sinh viên kia lại không tự chủ được xiết chặt nắm tay:

- Sự kiện trúng độc kích phát oán khí trong lòng chúng tôi, không ít sinh viên trong trường tổ chức biểu tình, muốn thông qua phương thức này nhắc nhở chính phủ, muốn bọn họ dời nhà máy hóa chất khỏi đây.

- Các vị có lấy được thắng lợi không?

Nạp Lan Hương Hương xem đúng thời cơ, liền hỏi.

- Không có!

Nam sinh viên có chút không cam lòng lắc đầu:

- Hành động biểu tình của chúng tôi bị cảnh sát ngăn trở, trong đó có một ít sinh viên vì cảm xúc quá khích còn bị cảnh sát bắt đi. Mà sau hành động biểu tình xảy ra, có người đến cam đoan với chúng tôi sẽ cho chúng tôi lời giải thích, nhưng cuối cùng cũng không thấy, nhà máy hóa chất vẫn cứ tồn tại, hơn nữa còn ô nhiễm thập phần nghiêm trọng như trước.

Nghe lời nam sinh viên nói ra, Trần Phàm thật chuyên nghiệp hướng màn ảnh quay lên không trung phía tây.

Trên không trung phía tây khói đen cuồn cuộn, khói đen nồng đậm thậm chí đem cả bầu trời che phủ.

- Vị bạn học này, thật cảm ơn sự phối hợp của cậu.

Nhìn thấy Trần Phàm tắt camera, Nạp Lan Hương Hương mỉm cười vươn tay với người sinh viên.

Nam sinh viên thấy Nạp Lan Hương Hương vươn tay, khuôn mặt lại đỏ lên, khiếp đảm nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, sau đó "sưu" một tiếng vội rụt trở về.

Nạp Lan Hương Hương mỉm cười, lại cáo biệt người sinh viên kia, theo Trần Phàm rời đi.

- Còn cần phỏng vấn những người khác không?

Đi ra khỏi cổng trường, Nạp Lan Hương Hương vẫn còn hứng trí hỏi.

Tuy rằng nàng cũng không biết mục đích của Trần Phàm khi làm như vậy, nhưng nàng biết hắn đang giúp Nạp Lan gia tộc, trọng yếu hơn là nàng thích cảm giác ở chung một chỗ với Trần Phàm.

Nhất là khi nhìn thấy Trần Phàm ôm camera, bộ dáng ra vẻ lạnh lùng thì nàng cười mãi không thôi.

- Không cần, không khí nơi này quá tệ, trong bụng em có em bé, ở lâu sẽ không tốt cho em cùng đứa nhỏ.

Trần Phàm khẽ lắc đầu ôn nhu nói.

Nghe được lời nói ôn nhu của Trần Phàm, trong lòng Nạp Lan Hương Hương run lên, một cảm giác hạnh phúc không nói nên lời tràn ngập trong lòng nàng.

- Đúng rồi, làm thứ này thật sự hữu dụng sao?

Trong lòng cảm động, nàng theo bản năng lại thay đổi đề tài.

- Ân.

Trần Phàm gật gật đầu, bộ dáng như đã định liệu trước:

- Toàn bộ công tác chuẩn bị đều đã làm xong, kế tiếp chúng ta chỉ cần xem cuộc vui là được.

Nhìn thấy vẻ mặt tự tin của Trần Phàm, Nạp Lan Hương Hương không khỏi nhớ tới lúc trước ở Hàng Châu, Trần Phàm thỉnh ra thủ trưởng số 1 cùng thủ trưởng số 2 đánh nát lòng kiêu ngạo của Yến Thanh Đế!

Khi đó nàng hận Trần Phàm, hi vọng nhìn thấy hắn gặp bi kịch, kết quả ôm thất vọng mà về.

Hiện giờ nàng thành nữ nhân của Trần Phàm, nàng muốn nhìn thấy Trần Phàm xoay càn khôn lần nữa.

Nàng còn có thể ôm thất vọng mà về không?

Vinh diệu của Đồ Tể, không cho phép khinh nhờn!

*****

Khi vầng mặt trời dần dần hạ xuống đỉnh núi, thì trong đại sảnh của tòa nhà nằm giữa trung tâm kiến trúc của Nạp Lan Gia. Nạp Lan Vĩnh Kha toàn thân mang theo chân khí nho nhã, mặc một bộ quần áo tơ lụa màu xám, ngồi ở trên ghế bên trong đại sảnh.

- Cha, con nghe Bình An nói, hôm nay trừ bỏ chuyện Trần Phàm mang theo Hương Hương đi phỏng vấn những người thụ hại ở sự kiện ô nhiễm chất thải của nhà máy Lăng Hóa, thì cũng không có làm ra hành động gì nữa.

Nạp Lan Vĩnh Kha nói xong, thì vừa nghi hoặc vừa lo lắng hỏi:

- Cha, ngài xem, Trần Phàm phỏng vấn những người thụ hại trong sự kiện ô nhiễm này làm gì? Chẳng lẽ hắn muốn lợi dụng điểm này để đối phó với Yến Thanh Đế sao? Chuyện này có điểm không phù hợp theo logic à. Dù sao, Yến Thanh Đế mới vừa tới Đại Liên xong, chuyện tình ô nhiễm cùng hắn không có bất kỳ mối liên quan nào à?

Đối mặt với nghi vấn của Nạp Lan Vĩnh Kha, Nạp Lan Đức Long trong lòng cũng mang theo một bụng hồ nghi. Nguyên bản hắn nghĩ rằng, Trần Phàm sẽ làm giống như chuyện ở Hàng Châu, trực tiếp mời đại nhân vật đứng trên đỉnh kim tự tháp quyền lực ra tạo áp lực, đòi lại công bằng trong chuyện này. Nhưng hiện giờ xem ra, thì Trần Phàm tựa hồ cũng không có ý định làm như thế.

Trong lúc đang nghi hoặc, đồng thời Nạp Lan Đức Long cũng lắc đầu, cười khổ nói:

- Ta cũng không biết hắn muốn làm gì nữa. Bất quá, nếu hắn đã làm như vậy, thì khẳng định là phải có đạo lý riêng của hắn.

- Điểm này, con cũng biết.

Nạp Lan Vĩnh Kha cười khổ:

- Nhưng... thủy chung con vẫn không hiểu...

- Vĩnh Kha à, hình như đây cũng không giống với phong cách của con đâu. Chuyện lần này rất khó giải quyết, con không thể vững như núi Thái Sơn, cũng không có gì lấy làm kỳ quái. Nhưng lúc trước ta đã nói qua rồi, không nên hoài nghi năng lực của Tiểu Phàm!

Nạp Lan Đức Long hít sâu một hơi:

- Ta đã cẩn thận suy nghĩ qua. Tiểu Phàm không có mời đại nhân vật ra mặt, chính là bởi vì lần này Yến Thanh Đế động thủ với tràng quyền ngầm cùng sòng bạc, sẽ không có cách nào công đạo với cấp trên, về phần... hành động ngày hôm nay của Trần Phàm, chúng ta cứ mỏi mắt mong chờ, nói vậy rất nhanh sẽ có kết quả thôi!

- Là con đã nóng lòng rồi.

Nạp Lan Vĩnh Kha ra vẻ hối hận, nhưng hắn lo lắng như vậy, hoàn toàn là bởi vì Yến gia gây áp lực quá lớn cho Nạp Lan gia, hơn nữa... có thể nói không khoa trương chút nào, toàn bộ hy vọng của Nạp Lan gia bây giờ đều ký thác lên trên người Trần Phàm rồi.

Nếu Trần Phàm không thể xoay chuyền càn khôn, thì hậu quả sẽ thực khó lường.

Ngay khi Nạp Lan Vĩnh Kha bởi vì nóng lòng mà đi tìm Nạp Lan Đức Long, thì ở trong phòng hội nghị của tòa đại lâu Tỉnh ủy Liêu Ninh, theo Lăng Vân Phong phán một câu "Tan họp", Dương Tổ Đức lãnh đạo ngành cảnh sát ở Liêu Ninh cùng Chu Kỷ Lương cán bộ đứng thứ hai trong Tỉnh ủy và nhóm cán bộ bên trong ủy ban thường vụ Tỉnh ủy, lần lượt theo chỗ ngồi đứng lên, rời khỏi phòng họp.

- Tổ Đức, lát nữa anh đến văn phòng làm việc của tôi nhé.

Trước khi bước ra ngoài, Lăng Vân Phong trầm ngâm một lúc, sau đó quay đầu nhìn về phía Dương Tổ Đức nói.

- Hiểu rồi. Lăng bí thư.

Dương Tổ Đức nhanh chóng trả lời, trong lòng cũng sáng như gương. Hắn biết rõ. Lăng Vân Phong gọi mình đến văn phòng, chỉ sợ là vì chuyện tình liên quan đến Nạp Lan gia tộc.

Không riêng gì hắn, mà ngay cả Chu Kỷ Lương và những người khác, trong lòng cũng đều hiểu rõ điểm này.

Đối với chuyện này, lấy Chu Kỷ Lương làm đại biểu, một số người bị hao tổn lợi ích, ở trong lòng không khỏi thầm mắng Lăng Vân Phong chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. Nhưng trong lòng cũng hiểu rõ ràng, đụng phải Yến Thanh Đế chính là bị kịch của Nạp Lan gia tộc. Nếu Nạp Lan gia tộc không làm ra lựa chọn chính xác, thì mối quan hệ giữa bọn hắn và Nạp Lan gia tộc, cần phải xác lập lại một chút.

Bởi vì... không một người nào muốn đắc tội cùng với thái tử của Yến gia!

Mười phút sau, Dương Tổ Đức bước vào trong văn phòng làm việc của Lăng Vân Phong.

Trong văn phòng, nhìn thấy Dương Tổ Đức bước vào, Lăng Vân Phong nhấp một ngụm hồng trà do thư ký pha cho mình, sau đó đặt chén trà xuống bàn, nói:

- Tố Đức, ngồi đi.

Dương Tổ Đức không dám lãnh đạm, nhanh chân bước đến chiếc ghế sofa nằm cách đó không xa, ngồi xuống.

- Tổ Đức, trước mắt Nạp Lan gia có phản ứng gì hay không?

Nhìn thấy Dương Tổ Đức vừa ngồi xuống, Lăng Vân Phong liền thản nhiên dò hỏi.

Dám hỏi trực tiếp như vậy, là bởi vì Dương Tổ Đức đã trở thành phe cánh của hắn. Hơn nữa còn muốn hắn giúp tiếp cận với Yến Thanh Đế, chen chân vào phe cánh của Yến gia, trở thành một thành viên bên trong tổ chức.

- Còn chưa thấy gì. Nạp Lan Đức Long không có sử dụng mối quan hệ nào để tìm công bằng. Cũng không có đi tìm Yến Thanh Đế nói lý.

Dương Tổ Đức thành thật trả lời xong, thì không khỏi có chút hồ nghi nói:

- Dựa theo đạo lý, thì Nạp Lan Đức Long cũng là người thông minh, đáng lẽ hắn không nên do dự ở trong chuyện này mới đúng.

Nghe Dương Tổ Đức nói, Lăng Vân Phong cũng hồ nghi không kém bao nhiêu.

Ở hắn xem ra, Nạp Lan gia tộc không có vận dụng mối quan hệ đi đòi lại công bằng trong chuyện này cũng là hợp tình hợp lý. Dù sao, Yến Thanh Đế đang lấy Nạp Lan gia tộc ra khai đao, Nạp Lan gia tộc sẽ không ngu ngốc đi vỗ tay gọi nhịp cùng với Yến Thanh Đế.

Về phần... Nạp Lan gia tộc chậm chạp không làm ra quyết định, thì Lăng Vân Phong lại có chút khó hiểu!

Lăng Vân Phong trầm ngâm nói:

- Mọi thời khắc anh hãy chú ý tới động tĩnh của Nạp Lan gia, một khi có động, thì hãy thông báo cho tôi biết ngay lập tức nhé!

- Dạ. Lăng bí thư.

Dương Tổ Đức cung kính lĩnh mệnh.

- Tổ Đức à, anh yên tâm, chuyện của anh tôi đã nắm chắc trong lòng rồi. Chờ thời cơ chín muồi, tôi sẽ tạo cơ hội giúp anh.

Lăng Vân Phong lại nhấc chén trà lên, nhẹ nhàng uống một ngụm, nói.

Dương Tổ Đức khẽ run rẩy, thần tình cảm kích nói:

- Cảm ơn Lăng bí thư!

- Reng... reng...

Theo sau, ngay khi Dương Tổ Đức bởi vì lời nói của Lăng Vân Phong mà nội tâm tràn ngập kích động, thì đồng thời chiếc di động đang nằm ở trong túi của hắn cũng đổ chuông.

Tiếng chuông rất nhỏ, nhưng cũng đủ kéo Dương Tổ Đức quay trở về hiện thực. Đầu tiên hắn nhìn Lăng Vân Phong mỉm cười áy náy, sau đó mới lấy di động ra.

- Nếu phương tiện, thì cứ nghe máy đi.

Nhìn thấy Dương Tổ Đức muốn ngắt máy, thì Lăng Vân Phong mỉm cười nhắc nhở.

Lời nói của Lăng Vân Phong làm cho trong lòng Dương Tổ Đức khẽ động, hắn hiểu rõ, đây là Lăng Vân Phong đang bày tỏ thái độ, muốn hoàn toàn coi hắn trở thành phe cánh!

Hiểu được điểm này, đồng thời hắn nhìn thoáng qua dãy số biểu thị trên màn hình di động, mang theo vài phần nghi hoặc, ấn nút chuyển liên lạc.

Cú điện thoại này là do đội trưởng đội cảnh sát mạng trong Sở công an tỉnh, gọi tới.

- Dương sở trưởng, có chuyện này cần phải báo cáo cho ngài biết.

Rất nhanh điện thoại đã chuyển liên lạc, trong ống nghe truyền ra một cái thanh âm tràn ngập từ tính, nhưng trong ngữ khí lại mang theo vài phần lo lắng bất an.

Nhận ra điểm này, Dương Tổ Đức liền nhíu mày hỏi:

- Có chuyện gì?

- Khoảng một tiếng trước, có một bài báo nói về sự kiện ô nhiễm của nhà máy Lăng Hóa đã xuất hiện ở trên internet...

- Chuyện này thì có gì kinh ngạc đâu?

Không chờ đầu dây bên kia, đội trưởng đội cảnh sát mạng nói hết lời, Dương Tổ Đức liền đã buồn bực chen ngang, ở hắn xem ra, chuyện này lúc trước đã gây nên náo động không nhỏ, nhưng đều trở thành quá khứ rồi. Nếu hôm nay xuất hiện ở trên internet, thì cũng không có gì là đáng ngạc nhiên.

- Dương sở trưởng, chuyện là như vầy! Bài báo đó tường thuật về sự kiện ô nhiễm ở nhà máy Lăng Hóa thì không nói làm gì. Cái chính là có một số bức ảnh chụp bên trong nhà máy, cùng mấy bài phỏng vấn nữa.

Đầu dây bên kia, đội trưởng đội cảnh sát an ninh mạng, vội vàng giải thích nói:

- Trong những người được phỏng vấn có một lão nhân, nhà của lão nhân kia nằm rất gần nhà máy Lăng Hóa, vợ của ông ấy mắc bệnh qua đời, từng khởi tố qua, nhưng lại bị trả hồ sơ về. Trừ chuyện này ra, còn có thêm một người phụ nữ, con của người phụ nữ này cũng mắc bệnh suy đường hô hấp nghiêm trọng, tuy rằng bảo vệ được tánh mạng, nhưng đã để lại di chứng...

- Nói điểm chính đi!

Trong bất tri bất giác, Dương Tổ Đức càng nhíu mày chặt hơn.

- Điểm chính là... Nội dung bài báo này xuất thân từ tay Tần An, nhân vật thái sơn bắc đẩu ở lĩnh vực kinh tế trong quốc nội. Tần An thông qua đánh giá lý luận, chứng minh khí thải của nhà máy tập đoàn Anh Hoa, có rất nhiều hóa chất nguy hiểm!

- Bài báo này vừa đăng lên, thì các trang báo mạng, các diễn đàn lớn đều dùng tốc độ nhanh khủng khiếp đăng tải lại... hơn nữa còn đang có xu thế tràn lan rộng rãi...

Đầu máy bên kia, vị đội trưởng đội cảnh sát an ninh mạng nói đến đây, thì đã thở hồng hộc.

Mà đầu dây bên này, sắc mặt của Dương Tổ Đức càng trở nên khó coi hơn.

- Dùng tất cả mọi biện pháp, trong thời gian ngắn nhất xóa bỏ bài báo này đi.

Sau khi hiểu rõ tình thế nghiêm trọng, Dương Tổ Đức liền quyết đoán làm ra quyết định:

- Nếu không đủ lực lượng, có thể lấy danh nghĩa của Sở công an tỉnh, hướng Bộ thỉnh cầu giúp đỡ!

- Tuân lệnh!

Đội trưởng đội cảnh sát an ninh mạng, trước tiên lĩnh mệnh đáp ứng. Nhưng trong lòng sầu muộn không thôi, bởi vì hắn biết, sự tình lần này hiển nhiên là đã trải qua tính toán tỉ mỉ, bài báo này truyền ra, rõ ràng là do hacker điều khiển dấu vết. :

Ở dựới tình huống này, cho dù xin thêm trợ giúp từ trên Bộ công an, thì cũng chưa chắc đã có thể ngăn chặn nổi!

- Đã... xảy ra chuyện gì?

Nhìn thấy Dương Tổ Đức mang theo vài phần lo lắng cúp máy, Lăng Vân Phong liền mở miệng dò hỏi.

Dương Tổ Đức trầm ngâm, sắp xếp lại suy nghĩ, rồi mới nói:

- Có người đem chuyện tình ô nhiễm ở nhà máy Lăng Hóa bới ra, đăng tải một bài báo ở trên internet, để cho mọi người bàn tán nghị luận!

Nhà máy Lăng Hóa?... !

Nghe được bốn chữ này, Lăng Vân Phong theo bản năng nhớ tới chuyện tình Đằng Nguyên đem tặng mình bộ trà cụ giá trên trời, và tòa biệt thự đắt đỏ kia.

- Tổ Đức, chuyện này bên trong những người bị hại có cả học sinh, cho nên cần phải cắt bỏ bài báo này ở trong thời gian ngắn nhất, để tránh tình huống lan tràn.

Lăng Vân Phong nhanh chóng an bài:

- Mặt khác, phân phó mọi người tăng cường đề phòng, một khi phát hiện ra tổ chức nào tụ tập biểu tình, thì phải lập tức ngăn cản và giải tán ngay!

- Xin Lăng bí thư hãy yên tâm, tôi cam đoan sẽ xử lý tốt chuyện này!

Dương Tổ Đức cung kính lĩnh mệnh.

Lăng Vân Phong thấy thế gật đầu, lý trí nói cho hắn biết, chuyện này sẽ không tạo thành hưởng ứng quá lớn. Chẳng qua là trong lòng hắn vẫn cảm thấy bất an.

Bất an là do những chỗ tốt, hắn được hưởng lợi từ phía của Đằng Nguyên.

Có tật thì sẽ giật mình.

Đó chính là như thế!

*****

Khi màn đêm hoàn toàn bao phủ Đại Liên, ở xa xôi vạn lý Las Vegas cũng đã là sáng sớm.

Las Vegas, trong một phòng tổng thống khách sạn năm sao, Kroff bắt chéo hai chân ngồi trên sô pha, tay phải cầm xì gà, tay trái bưng một ly rượu đắt tiền.

Ngoài ra, ở trước mặt hắn không xa có mười hai chiếc laptop cực kỳ tiên tiến được đặt trên bàn hội nghị, hơn mười hacker đứng đầu nước Mỹ đang tập trung tinh thần ngồi trướputer, ngón tay như ảo ảnh không ngừng bay múa.

Chậm rãi rót một ly rượu vào miệng, Kroff đưa ly rượu cho một cô gái tóc vàng xinh đẹp đứng phía sau, nở nụ cười dâm đãng sờ vào bộ ngực nàng bóp nhẹ vài cái, mới thỏa mãn thu tay về.

- Các chàng trai thân ái, tôi biết hiện tại các anh rất mệt mỏi. Nhưng hãy tin tưởng, những gì các anh làm sẽ nhận được báo đáp thật dày.

Thu tay về. Kroff đưa mắt nhìn những hacker đang tập trung tinh thần, lớn tiếng nói.

- Ông chủ Kroff anh tuấn, chúng tôi cũng không phải lần đầu tiên hợp tác với ngài rồi, chúng tôi tin tưởng danh dự của ngài.

- Đúng vậy, ông chủ Kroff anh tuấn, tôi luôn tưởng niệm mấy cô gái lần trước ngài tìm tới, hi vọng hôm nay các nàng có thể ăn mặc càng phong tao hơn một chút nha.

- Ha ha...

- Hư...

Trong lúc nhất thời, tiếng huýt gió lẫn tiếng cười dâm đãng nổi lên khắp phòng.

- Các anh nghĩ rằng tôi sẽ chuẩn bị mấy cô gái lần trước cho các anh sao? Nga, không, các chàng trai, các anh sai lầm rồi. ông chủ Kroff anh tuấn của các anh lần này chuẩn bị một đám nữ nhân phong tao đến từ Nhật Bản.

Kroff cười hắc hắc:

- Mẹ nó, chính là đám đàn bà phong tao trong phim AV luôn lột sạch quần áo lại giả vờ kêu cứu đấy.

- Nga, ca ngợi thượng đế. Kroff, ngài là ông chủ tốt nhất mà chúng tôi từng gặp được.

Nghe được lời nói của Kroff, đám hacker hoan hô không ngừng, so với những nữ minh tinh cao cao tại thượng của Hollywood mà nói, bọn hắn càng cảm thấy hứng thú nhiều hơn với những nữ diễn viên phim AV Châu Á kia.

Kroff cực kỳ bất nhã dựng thẳng ngón giữa:

- Các chàng trai, chẳng lẽ tôi chỉ là tốt nhất sao?

- Đương nhiên không phải, ông chủ Kroff anh tuấn.

- Ha ha...

Kroff ha ha cười, đồng thời giơ cổ tay nhìn đồng hồ, nhịn không được thầm nghĩ: Căn cứ Đồ Tể an bài, thời gian hẳn là đã đến lúc, cũng không biết đã đạt được mục đích của hắn chưa?

Đạt tới mục đích sao?

Đạt được!

Ngay khi Kroff cùng các hacker nước Mỹ đang ra sức truyền bá nội dung tiêu đề: "Là ai đã đem sinh mạng của người già, trẻ em, học sinh biến thành trò đùa? ", đoạn văn dài tới một vạn chữ đã dùng xu thế không thể ngăn cản, nhanh chóng vọt lên đứng thứ nhất trên hệ thống internet, đứng thứ nhất trong bảng tìm kiếm, đứng thứ nhất khi được điểm kích, cũng những bài trả lời nhiều nhất!

Chứa nhiều điều thứ nhất, đã làm cho đoạn văn này dùng tốc độ làm người không thể tưởng tượng truyền bá, hiện lên trước mắt cư dân mạng internet toàn thế giới.

Ở dưới tình hình này, bên trong văn phòng bộ công an tỉnh Liêu Ninh biến thành cảnh tượng hoàn toàn rối loạn.

Toàn bộ mạng lưới của bộ công an đều xuất hiện đoạn văn mang tiêu đề:

- Là ai đem sinh mạng người già, trẻ em, học sinh biến thành trò đùa?

Phần đầu tiên của đoạn văn thuật lại khởi nguyên của sự kiện ô nhiễm, cùng quá trình trải qua và kết quả xử lý.

Trong đó có những cảnh nạn nhân bị thụ hại hiện lên trên internet còn khiến cả những nhân viên trực mạng internet cảnh sát cũng không đành lòng.

Bên trong đoạn internet thứ nhất, một người già tóc trắng xóa, khi nhắc tới người bạn đời của mình đã chết thì nghẹn ngào không thôi, cuối cùng lại lấy nước mắt rửa mặt nói ra bởi vì bạn đời của mình có một ngày đi tới gần nhà máy hóa chất nhặt rác bán kiếm tiền, kết quả trúng độc quá nghiêm trọng, còn chưa đưa tới bệnh viện thì đã chết.

Sau khi bạn đời chết đi, cụ già cùng thân nhân muốn đến nhà máy hóa chất đòi bồi thường, kết quả không chiếm được đền bù, ngay cả cụ già cùng hai đứa con trai đều bị đánh vào bệnh viện, hai con dâu cũng bị đánh mặt mũi bầm dập. - internet

Bởi vì việc này, cụ già mang theo hai đứa con trai đến pháp viện khởi tố, kết quả ngay cửa đại viện của pháp viện còn chưa được đi vào, liền trực tiếp bị xem như ăn xin bị oanh đi ra!

Vì chứng minh sự tình là chân thực, cụ già còn cởi áo, lộ ra vết thương lưu trên lưng.

Trong đoạn internet thứ hai, một thiếu phụ còn trẻ tuổi ôm đứa con chưa đầy hai tuổi của mình, lại khóc nói, bởi vì nhà của nàng cách nhà máy hóa chất quá gần, sự kiện khí thể hóa học bài tiết làm cho con của nàng lúc ấy mới một tuổi bị bệnh đường hô hấp, sau đó tiêu hết toàn bộ tích tụ trong nhà để chữa bệnh cho con, hiện giờ còn để lại di chứng, một khi con nàng ngửi được khí thể gay mũi sẽ liên tục ho khan không ngừng!

Mà ở phần thứ hai của đoạn văn, bản thân là thái sơn bắc đẩu của lĩnh vực kinh tế, Tần An lại dùng sáu ngàn chữ viết ra đoạn văn, cộng thêm hơn mười hình ảnh bên trong nhà máy hóa chất Lăng Hóa, đưa ra luận chứng sương khói cùng khí thể thải ra trên bầu trời nghiêm trọng vượt chỉ tiêu quy định, đối với cơ thể con người nguy hại thật lớn.

Thân là thái sơn bắc đẩu trong lĩnh vực kinh tế, uy tín của Tần An không ai có thể nghi ngờ!

Đoạn văn dài sáu ngàn chữ kia đã tràn ngập sức thuyết phục!

Mà đoạn văn cuối cùng, lại nhìn thấy ghê người.

Trong khi các xí nghiệp lớn tại quốc nội đang hàng loạt khuyến khích phát triển hệ thống không độc hại, xí nghiệp nước ngoài lại dùng sự ô nhiễm cao hơn tới gấp mười, gấp trăm lần để nguy hại người dân của chúng ta, đây là vì điều gì?

Vì sao khi người dân chúng ta muốn phản kháng, lại gặp phải những công bộc nhân dân ngăn trở?

Vì sao chính phủ địa phương đã hứa hẹn, cuối cùng lại ghi là một tờ cải cách chỉnh đốn có cũng như không?

Vì sao sau khi tờ chỉnh đốn cải cách đã được đưa xuống, nhà máy Lăng Hóa vẫn không làm ra biện pháp gì bù đắp?

Tất cả chuyện này rốt cục là vì điều gì?

Chẳng lẽ bởi vì nhà máy hóa chất Lăng Hóa là xí nghiệp nước ngoài, cho nên quốc gia cùng công bộc có thể tùy ý để cho họ gây nguy hại cho người dân của chúng ta?

Là những người nào, lương tâm của các người ở nơi đâu?

Tổ quốc, thỉnh đừng làm nhân dân của mình thất vọng đau khổ!

Thất vọng đau khổ không?

Đúng vậy!

Khi ngay từ đầu đọc được những dòng này, nhìn thấy những cảnh thất vọng đau khổ thì những võng cảnh đều cảm thấy lương tâm mình bị tra khảo, đại bộ phận trong bọn họ đều theo bản năng dừng lại việc xóa bỏ tin tức này.

Nhưng sau đó bọn hắn không thể kháng cự mệnh lệnh của thượng cấp, chỉ đành kiên trì che giấu lương tâm mà xóa bỏ!

Trong đó có một số người không thể chịu đựng được sự tự trách của lương tâm, trong quá trình xóa bỏ làm ra tốc độ rất chậm... rất chậm...

Hiện giờ nhìn thấy tốc độ xóa bỏ xa xa không theo kịp tốc độ truyền bá, đại bộ phận trong số họ không còn cảm thấy tự trách cùng áy náy, chỉ còn lại sự may mắn!

Tựa hồ tận sâu trong nội tâm bọn hắn, thật hi vọng đoạn văn này có thể truyền bá thật mạnh mẽ, hoàn toàn làm cho nhân dân cùng trung ương đều coi trọng!

Dừng lại việc xóa bỏ, toàn bộ võng cảnh đều không tự chủ được đưa mắt nhìn vào đội trưởng trung đoàn võng cảnh.

- Đội trưởng, tốc độ xóa bỏ của chúng ta căn bản theo không kịp tốc độ truyền bá, thậm chí cho dù là đồng sự bên bộ có phối hợp cũng không kịp.

- Phải a, đội trưởng, không bằng xin chỉ thị lãnh đạo, để lãnh đạo xin với bộ, cho bên bộ ra mặt tạo áp lực đi?

Nghe được lời nói của thủ hạ, nhìn thấy biểu tình phức tạp của các võng cảnh, đội trưởng trung đoàn võng cảnh không nói gì, chỉ cau mày thần tình lo lắng quay trở về phòng làm việc của mình, cầm điện thoại gọi cho Dương Tổ Đức.

- Dương cục trưởng, tình thế phát triển đã vượt ngoài sự dự liệu của chúng tôi, mặc dù có đồng sự bên bộ trợ giúp, nhưng tốc độ xóa bỏ của chúng ta xa xa không theo kịp tốc độ truyền bá.

Điện thoại vừa chuyển được, đội trưởng trung đoàn võng cảnh chi tiết báo cáo.

Đầu bên kia điện thoại, Dương Tổ Đức một mực chú ý chuyện này, lúc này nghe thuộc hạ hội báo, nhất thời phát hỏa:

- Các người làm ăn cái gì không biết?

- Dương cục trưởng, điều này rõ ràng là sự kiện có kế hoạch tỉ mỉ, đối phương lợi dụng hacker, trong thời gian ngắn nhất đem đoạn văn truyền bá trên các trang web lớn khiến cho cư dân mạng chú ý, theo sau thông qua đầu đề hấp dẫn ánh mắt cùng nội dung bạo phát khiến cho nhiệt náo...

- Tôi không muốn nghe chuyện này, tôi chỉ muốn biết, có biện pháp nào giải quyết chuyện này hay không?

Dương Tổ Đức tức giận ngắt lời đội trưởng trung đoàn võng cảnh.

Đội trưởng trung đoàn võng cảnh cắn răng nói:

- Biện pháp duy nhất trước mắt chính là xin với bên bộ, do bên bộ ra mặt tạo áp lực. Chỉ có như vậy mới có thể ngăn cản truyền bá, từ đó cắt bỏ đoạn văn này.

Tạo áp lực?

Nghe mấy từ này, chân mày Dương Tổ Đức cau chặt lại, hình thành một đường thẳng.

Năm đó chuyện này đã nhiệt náo ồn ào, cuối cùng cũng dùng phương pháp tạo áp lực ngăn cản truyền bá, sau đó xóa bỏ.

Nhưng chuyện hôm nay hoàn toàn khác hẳn!

Chuyện năm đó những cư dân mạng chỉ là vì tìm kiếm cái lạ, mục đích tò mò mới đi truyền bá.

Mà hiện giờ đoạn văn này lại vạch ra tấm màn đen, đồng thời thông qua ba người bị thụ hại đưa lên công khai trên internet, khơi dậy lửa giận.

Hiện giờ trên internet, các cư dân mạng yêu cầu thành ủy Đại Liên, thị chính, cùng tỉnh ủy Liêu Ninh, cùng tỉnh mân phủ, cấp cho nhân dân một lời giải thích cùng công đạo!

Mà gọi là công đạo, chính là muốn tập đoàn Anh Hoa cút ra khỏi Đại Liên, chạy trở về nước đi!

Có thể nói không chút nào khoa trương, chuyện này gây áp lực trên mạng không khác gì sự cố vào tháng bảy năm trước!

Tháng bảy năm trước, sau khi chuyện kia phát sinh, bởi vì hành vi của một số người chọc giận cư dân mạng, lập tức bị cư dân mạng chinh phạt, cuối cùng phát ra áp lực dư luận, vượt ra khỏi sự tưởng tượng của mọi người.

Nếu quả thật thông qua bên bộ gây áp lực, ngăn cản đoạn văn truyền bá sẽ tạo ra kết quả nào?

Dương Tổ Đức không thể đoán trước.

Nhưng hắn lại hiểu rõ ràng, tính chất nghiêm trọng của chuyện này đã vượt ra phạm vi khống chế của hắn.

Hiểu được điểm này, Dương Tổ Đức cũng không làm ra chỉ thị với đội trưởng trung đoàn võng cảnh, chỉ trực tiếp cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, Dương Tổ Đức cũng không do dự, lập tức bấm điện thoại Lăng Vân Phong.

- Dương Tổ Đức, ông thật giỏi quá, tôi bảo ông cắt bỏ, ông thì ngược lại, không xóa bỏ đoạn văn kia, hơn nữa càng truyền bá càng lợi hại.

Vừa chuyển điện thoại, Lăng Vân Phong liền mắng xối xả.

Dương Tổ Đức ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ nói không nên lời, chỉ đành kiên trì nói:

- Lăng bí thư, sự tình đã vượt khỏi sự dự liệu của chúng ta. Hiện giờ tình thế đã hoàn toàn khuếch tán, nếu muốn ngăn cản tình thế tiếp tục phát triển, chỉ phải thỉnh bộ cảnh sát ra mặt tạo áp lực.

- Bộ cảnh sát ra mặt tạo áp lực?

Lăng Vân Phong nhất thời nổi giận:

- Ông nghĩ hiện tại bộ cảnh sát sẽ chịu ra mặt sao?

- Do chúng ta liên hệ tự nhiên sẽ rất khó khăn.

Dương Tổ Đức cắn răng nói:

- Nhưng... nếu như Yến Thanh Đế ra mặt, hẳn là không khó.

Yến Thanh Đế ra mặt?

Trong lòng Lăng Vân Phong chợt tỉnh, theo bản năng cho rằng việc này tựa hồ có thể.

Gậy ông đập lưng ông!

Đây là bước cờ thứ hai của Đồ Tể.

Crypto.com Exchange

Chương (1-604)