Truyện ngôn tình hay

Truyện:Cực Phẩm Thiên Vương - Chương 577

Cực Phẩm Thiên Vương
Trọn bộ 604 chương
Chương 577: Phá vỡ, hoàn mỹ một kích
0.00
(0 votes)


Chương (1-604)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Khi hoàng hôn hoàn toàn buông xuống, bên trong Thạch Phong trà viên sáng lên ánh đèn, làm bên trong trà viên càng thêm yên lặng, đồng dạng làm cho người ta có loại cảm giác thật mông lung.

- Ngụy lão gia tử, thật có lỗi, bởi vì đêm nay cháu phải khởi hành, không thể bồi ngài cùng đi ăn tối.

Đi vào cửa trà viên, Trần Phàm xin lỗi nói:

- Chờ sau khi cháu chấm dứt hành trình đến Nhật Bản, cháu sẽ đến nhà bái phỏng ngài, đến lúc đó tiếp tục bồi ngài cùng đi ăn tối.

- Tiểu Phàm, ăn cơm chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần cháu có thể đại thắng trở về, kết thúc mỹ mãn chuyện này, lão gia tử sẽ tự mình mở tiệc chúc mừng cho cháu!" Ngụy lão gia tử ha ha cười nói:

- Mặt khác, nếu như cháu đưa lên được một câu trả lời hoàn mỹ, lão gia tử nghĩ tới tháng mười sẽ có rất nhiều người bày tiệc chúc mừng cháu!

Trần Phàm mỉm cười, không nói gì, xoay người rời đi thật nhanh.

Đưa mắt nhìn Trần Phàm ngồi vào chiếc Bentley đi xa, Ngụy lão gia tử cùng Mạc lão mới thu hồi ánh mắt.

- Lão thủ trưởng, tiểu Phàm thật có biện pháp xử lý chuyện này?

Mạc lão nhìn Ngụy lão gia tử hỏi, không che giấu được vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt.

Trên thực tế khi ông chứng kiến Ngụy lão gia tử cùng Trần Phàm mỉm cười từ trong phòng đi ra đã cảm thấy thật kinh ngạc, chẳng qua vừa rồi Trần Phàm còn ở đây nên ngượng ngùng không hỏi đến mà thôi.

- Ân, tiểu Phàm nói hắn có biện pháp xử lý chuyện này.

Ngụy lão gia tử gật đầu cười.

Mạc lão thoáng do dự, tiếp tục hỏi:

- Lão thủ trưởng, lấy tình thế trước mắt tựa hồ không có biện pháp gì có thể hoàn mỹ xử lý chuyện này, không biết tiểu Phàm muốn làm như thế nào?

- Làm như thế nào, hắn không nói cho tôi biết.

Ngụy lão gia tử nhìn theo phương hướng xe Bentley rời đi, như có suy nghĩ nói:

- Nhưng tôi tin tưởng hắn!

Tôi tin tưởng hắn!

Nghe mấy lời này, Mạc lão cũng không tiếp tục hé răng.

- Như thế nào?

Thấy Mạc lão không nói lời nào, Ngụy lão gia tử cười hỏi:

- Hay là ông không tin hắn?

- Tin tưởng thì có, nhưng...

- Tiểu Mạc, ông nên cẩn thận nhớ lại đi, tiểu Phàm có từng làm chuyện gì không nắm chắc sao?

Lần này không đợi Mạc lão nói xong, Ngụy lão gia tử mỉm cười cắt đứt.

Trần Phàm có làm chuyện gì không nắm chắc sao?

Mạc lão chợt ngẩn ra, theo sau cười khổ lắc đầu, trong con ngươi tràn ngập ánh mắt mong chờ.

Tựa hồ ông thật chờ mong cuộc biểu diễn kế tiếp của Trần Phàm!

Mạc lão cùng Ngụy lão gia tử còn đang trò chuyện, trong lúc này tại thủ đô cả Yến gia đang chờ mong Trần Phàm gặp bi kịch.

Có lẽ bởi vì chuyện của Trần Phàm, trong buổi tối đặc thù này Yến Khánh cũng không làm việc tại Hoàng Gia Lâm Viên, mà về chỗ ở của mình.

Trong phòng sách, Yến Khánh ngồi trên ghế, trong lòng không biết đang suy nghĩ chuyện gì, trong con ngươi không ngừng lóe lên tinh quang.

- Phanh... phanh...

Không biết qua bao lâu, tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên kéo Yến Khánh về hiện thực.

Hắn điều chỉnh lại cảm xúc, thản nhiên nói:

- Vào đi.

Dát chi!

Nương theo một tiếng vang nhỏ, cửa phòng sách bị người đẩy ra, Yến Vĩ Hoành đi vào phòng.

- Cha.

Nhìn thấy Yến Khánh, Yến Vĩ Hoành liền kêu lên.

- Ngồi đi, Vĩ Hoành. :

Yến Khánh điều chỉnh lại tư thế ngồi, ý bảo Yến Vĩ Hoành ngồi xuống nói chuyện.

Yến Vĩ Hoành gật đầu, ngồi trên sô pha, tư thế câu nệ, ánh mắt nhìn Yến Khánh tràn ngập vẻ kính sợ.

- Vĩ Hoành, cha biết cái chết của Thanh Đế làm tâm tình của con với tiểu Hồng rất tệ. Nhưng chuyện tiểu Hồng hợp tác với người Nhật Bản, vì sao trước đó không thông báo cho cha một tiếng?

Ngữ khí Yến Khánh âm trầm, tựa hồ có ý nổi giận.

Nhìn thấy Yến Khánh tức giận, Yến Vĩ Hoành sợ tới mức đứng bật lên khỏi ghế.

- Cha, lúc đầu con cũng không biết chuyện này. Người Nhật Bản tìm tới tiểu Hồng, lại đạt được hiệp thương với cô ấy.

Trong lòng Yến Vĩ Hoành run sợ nói:

- Sau tiểu Hồng về nhà mới đem sự tình nói cho con biết thì đã muộn, con sợ quấy rầy cha nghỉ ngơi, nên không lập tức gọi điện thoại, mà sáng hôm sau mới gọi báo cho cha chuyện này.

Nói xong lời cuối cùng, Yến Vĩ Hoành gục đầu xuống.

Trên thực tế hắn còn một câu không nói ra, sở dĩ hắn không trách cứ vợ hắn mà không lập tức báo cáo với Yến Khánh, là vì bị cừu hận che mờ hai mắt, đồng thời còn cảm thấy được chuyện Vương Hồng đạt được hiệp thương với người Nhật Bản cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng trái ngược cho Yến gia.

- Đừng có nói dối với cha!" Yến Khánh giận không dằn được:

- Cha xem con bị cừu hận che mờ hai mắt, vì báo thù cho Thanh Đế chuyện gì cũng không để ý!

Yến Vĩ Hoành cúi đầu, không dám lên tiếng, nhưng trong lòng thật tò mò, tò mò vì sao Yến Khánh lại có vẻ nóng nảy như thế, dù sao nếu Yến Khánh phản đối hợp tác với người Nhật Bản, như vậy cũng không cần ở trong hội nghị sáng nay nâng lên ý kiến phải giao ra Trần Phàm để xử lý chuyện này.

- Có phải con cảm thấy được, chuyện Vương Hồng đạt được hiệp thương với người Nhật Bản sẽ không xảy ra vấn đề?

Yến Khánh lớn tiếng hỏi.

Cả người Yến Vĩ Hoành chấn động:

- Cha, con...

- Cha cho con biết, chuyện này nếu những người đó bảo hộ tiểu tử Trần gia không chịu giao người, hiệp thương giữa Vương Hồng cùng người Nhật sẽ không còn tác dụng gì, trái lại nếu chuyện này ảnh hưởng tới hình tượng cùng lợi ích của quốc gia, nếu tiếp tục lưu lại dấu vết nào, đối với Yến gia chúng ta sẽ trở thành tai nạn!" Yến Khánh càng nói càng giận dữ.

Lộp bộp!

Nghe được lời nói của Yến Khánh, trong lòng Yến Vĩ Hoành chợt động, liền hiểu được, thái độ cường ngạnh của Yến Khánh trong hội nghị là có nguyên nhân.

Dù sao chỉ cần giao người ra, hình tượng cùng ích lợi của quốc gia sẽ không bị tổn thất, chỉ cần giao ra Trần Phàm, bên Nhật Bản sẽ không tiếp tục dây dưa trong sự tình này.

Hơn nữa cho dù ngày sau bên kia đem sự tình hiệp thương tuôn ra, Yến gia cũng có thể dùng lý do lo lắng đại cục mà thoái thác trách nhiệm.

- Con xác định trong lúc bàn hiệp thương không để lại dấu vết chứ?

Yến Khánh thấy Yến Vĩ Hoành không lên tiếng, có chút lo lắng hỏi.

Yến Vĩ Hoành vội lắc đầu:

- Lúc nói chuyện ở trong nhà của tiểu Hồng, cha cũng biết bên trong đó có trang vị tra xét tiên tiến nhất, hơn nữa bên cạnh tiểu Hồng có người bảo hộ, nếu người Nhật chơi thủ đoạn sẽ lập tức bị phát hiện.

Nghe hắn nói, Yến Khánh thoáng nhẹ nhàng thở ra, hắn biết chơi thủ đoạn chính là ghi âm cùng ghi hình, về phần người bảo hộ Vương Hồng là thân tín tuyệt đối của Yến gia, những người đó đều trải qua huấn luyện cực kỳ đặc thù, luận thực lực còn mạnh mẽ hơn đặc công bình thường.

- Mặt khác, người đến hiệp đàm với tiểu Hồng là người của Liễu Xuyên gia tộc, hiện giờ bọn hắn cũng hận Trần Phàm thấu xương, theo đạo lý mà nói sẽ không chơi thủ đoạn...

Yến Vĩ Hoành nói tiếp.

- Ngu muội!

Yến Vĩ Hoành còn chưa nói xong liền bị Yến Khánh lạnh lùng cắt đứt, theo sau hắn dùng loại giọng nói chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:

- Con có biết vì sao lúc trước cha không cho con tiếp nhận Yến gia không? Cũng bởi vì con và Thanh Đế luôn tự cho mình là đúng, không chịu lo lắng vấn đề thật toàn diện!

Yến Vĩ Hoành đỏ mặt.

- Con có biết Liễu Xuyên tộc trưởng Liễu Xuyên Tùng Cát là nhân vật đại biểu phe chủ chiến? Nhân vật như thế con có dám cam đoan hắn sẽ không giở thủ đoạn, hắn làm như vậy chỉ vì đối phó tiểu tử Trần gia thôi sao?

Yến Khánh lạnh lùng hỏi.

Yến Vĩ Hoành á khẩu không thể trả lời.

Yến Khánh thở dài, không nói thêm nữa.

- Cha, cha đã tỏ thái độ như vậy, những người kia chẳng lẽ còn tiếp tục cứng rắn bảo hộ tiểu tử kia sao?

Yến Vĩ Hoành lại lấy hết dũng khí hỏi chuyện, cho tới bây giờ hắn cũng biết có giao Trần Phàm ra hay không đã trở thành mấu chốt nhất trong chuyện này.

- Hừ! Những người đó cho rằng bọn hắn đùa mờ ám cha không phát hiện được.

Lúc này nghe Yến Vĩ Hoành hỏi, Yến Khánh híp mắt, trong con ngươi lóe ra hàn quang:

- Lúc này vô luận trả giá bao nhiêu cha cũng phải ép bọn hắn giao người! Hơn nữa sau khi giao người còn chưa xong, phải để Trần gia trả giá cho chuyện này!

Nghe lời nói của Yến Khánh, Yến Vĩ Hoành nhẹ nhàng thở ra, đồng thời khóe miệng hiện lên nụ cười băng sương, giống như đang muốn nói: Tiểu súc sinh Trần gia, lần này mày chết chắc rồi!

Ngay khi Yến Khánh đang trò chuyện cùng Yến Vĩ Hoành, Tá Đằng Nhất Lang tự mình đến bái phỏng Liễu Xuyên Tùng Cát.

- Thật có lỗi, Liễu Xuyên quân, người đàn bà kia thông minh hơn chúng tôi nghĩ, bà ta tự đưa ra địa điểm gặp mặt, hơn nữa người chúng tôi phái đi đành phải buông tha kế hoạch ghi âm cùng ghi hình buổi gặp mặt.

Trong phòng sách, Tá Đằng Nhất Lang ngồi trên thảm sàn, nhìn Liễu Xuyên Tùng Cát xin lỗi nói.

Nghe được lời của hắn, Liễu Xuyên Tùng Cát nhiều ít cảm thấy có chút tiếc nuối.

Bởi vì dựa theo kế hoạch của hắn, tiêu diệt Trần Phàm chỉ là bước đầu tiên, sau đó lợi dụng Vương Hồng làm ngòi nổ trong sự kiện này, gợi ra việc Yến gia nội đấu với thế lực khác, khiến hỗn loạn mới là bước thứ hai, cũng là cục diện mà hắn muốn nhìn thấy nhất.

- Liễu Xuyên quân, bên kia còn chưa giao ra tiểu tử đó, ngài cho rằng bọn hắn sẽ giao người sao?

Thấy hắn không lên tiếng, Tá Đằng Nhất Lang lại hỏi.

Hiển nhiên hắn khác với Liễu Xuyên Tùng Cát, hắn không quan tâm chính trị, hắn chỉ để ý có thể giết chết Trần Phàm hay không, chỉ cần giết chết Trần Phàm xem như tiêu trừ được tâm bệnh của hắn, không cần ngày đêm lo lắng bị Trần Phàm trả thù.

Hắn vừa lên tiếng hỏi, Liễu Xuyên Tùng Cát còn chưa kịp trả lời thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

- Vào đi!

Liễu Xuyên Tùng Cát nhíu mày.

Dát chi!

Một tiếng vang nhỏ đi qua, Liễu Xuyên Tình Tử đi vào phòng, hành lễ nói:

- Cha, con nghe mẹ nói Tá Đằng thúc đến đây, nên muốn đến thăm hỏi.

Nói xong nàng hành lễ nói:

- Tá Đằng thúc, chào chú.

- Chào Tình Tử.

Nhìn thấy nàng, Tá Đằng Nhất Lang lại nhớ tới cái chết bi thảm của đứa con, trong con ngươi liền tràn ngập sát ý lạnh lẽo, chỉ hận không thể lập tức giết chết Trần Phàm mới tốt.

Liễu Xuyên Tình Tử không thấy phản ứng của hắn, lại hỏi:

- Cha, đã qua một ngày, sao bên kia chưa giao hắn ra?

Nghe nàng hỏi, Liễu Xuyên Tùng Cát biết nàng đến chỉ vì mục đích hỏi thăm chuyện này.

- Tình Tử, con yên tâm, trong vòng ba ngày cha sẽ cho hắn xuất hiện trước mặt con!" Nói xong hắn lại bảo:

- Được rồi con ra ngoài đi!

- Dạ, cha!

Liễu Xuyên Tình Tử cúi đầu, thần tình kích động rời khỏi phòng.

- Tên chết tiệt kia, chờ mày rơi vào trong tay tao, tao sẽ trả lại gấp trăm lần nhục nhã kia, sẽ cho mày sống không bằng chết!

Trong nháy mắt rời đi, trên mặt nàng lưu lộ nụ cười lạnh băng, hai tay siết chặt.

Cùng lúc đó.

Tá Đằng Nhất Lang nghe được lời nói vừa rồi, thần tình chờ mong cùng hưng phấn hỏi:

- Liễu Xuyên quân, ý của ngài bên kia sẽ giao người sao?

Liễu Xuyên Tùng Cát cười lạnh nói:

- Nếu chỉ bên chúng ta tạo áp lực chưa chắc sẽ giao người. Nhưng hiện tại có Yến gia cắm vào, đang ở thời kỳ mấu chốt tẩy bài, Yến gia lại đứng ở góc độ lo lắng đại cục, dù có những đại nhân vật không muốn nhưng chỉ đành giao ra tiểu tử đó.

Nghe hắn nói, Tá Đằng Nhất Lang nhớ lại lời của Công Đằng Nghĩa Hòa: Hiện giờ Đồ Tể không còn là Đồ Tể chỉ biết giết chóc năm xưa, hắn có rất nhiều băn khoăn, trở nên không hề đáng sợ!

Đáng sợ không?

Phá vỡ, một kích hoàn mỹ!

Đồ Tể, sẽ dùng hành động thực tế nói cho hắn cùng tất cả những người khác biết việc này.

*****

- Diệp Sơn Tùng, nam, quốc tịch Nhật Bản, hai mươi tám tuổi, là một trong những đầu mục làm sinh ý da thịt, hiện ở...

Trong màn đêm, một chiếc xe đi thông trên đường đến sân bay, trong xe Long Nữ ngồi ngay tay lái, mặt không chút thay đổi lái xe, Trần Phàm ngồi ngay phía sau đang cầm một phần tư liệu lên xem.

Xuyên thấu qua kính chiếu hậu thấy được Trần Phàm đã hóa trang, Long Nữ không thể không cảm thán tài hóa trang của Trần Phàm phải nói thật sự là kỳ tích, mà với sự quen thuộc của nàng đối với Trần Phàm, nếu không phải nhìn vào ánh mắt của hắn, nàng thật không thể nhận ra người ngồi phía sau chính là Trần Phàm, mà sẽ trở thành Diệp Tùng Sơn trong phần tài liệu hắn đang cầm trong tay.

Lúc này Trần Phàm chẳng những thay đổi dung mạo, thậm chí còn mặc quần áo kiểu Diệp Tùng Sơn hay mặc, đeo mặt nạ da người giống tới mức đạt tới 99%, được chế tạo theo khuôn mặt thực sự của Diệp Tùng Sơn.

Mười phút sau.

Trần Phàm tùy ý đem tư liệu vứt qua một bên, nhẹ nhàng nhu nhu huyệt thái dương.

Từ sau khi Trần Phàm quyết định đi Nhật Bản, đã cho Long Nữ một nhiệm vụ, làm cho nàng tìm một tên tội phạm, giết chết, lấy khuôn mặt của kẻ đó dùng bài thuốc gia truyền chế tạo ra mặt nạ da người.

Diệp Tùng Sơn chính là đối tượng bị Long Nữ lựa chọn.

Theo tài liệu Long Nữ cung cấp, Diệp Tùng Sơn thường xuyên khứ hồi giữa Đông Hải cùng Osaka, mỗi lần trở về mang theo không ít cô gái, trong đó có khi bỏ tiền mua trong tay bọn buôn người, có khi là dùng giá cao mua về từ những hộp đêm cao cấp.

Những cô gái kia bị đưa về hang ổ, biến thành những cỗ máy kiếm tiền cho hắn, đãi ngộ còn không bằng nô lệ, quả thực chính là sống không bằng chết.

Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, Long Nữ xem hắn như kẻ tội ác tày trời.

- Long Nha, thật sự không cần tôi đi với anh sao?

Khi còn cách sân bay không xa, Long Nữ đột nhiên mở miệng đánh vỡ vẻ trầm mặc trong xe.

Trần Phàm lắc đầu:

- Không cần, lần này tôi lén lút đến Nhật, cô đi theo sẽ bại lộ.

Long Nữ nghe vậy đành trầm mặc, nàng biết lấy thực lực của Trần Phàm, nàng đi theo cũng không có bao nhiêu tác dụng, ngược lại còn có thể tạo ảnh hưởng cho hành động của Trần Phàm, mặt khác nàng tin tưởng chỉ bằng vào mười bảy Nhẫn Hoàng trong tay Tá Đằng Nhất Lang căn bản không thể tạo thành uy hiếp gì đối với Trần Phàm.

- Phần ghi âm internet kia, cô cần bảo tồn thật kỹ.

Thấy nàng không nói lời nào, Trần Phàm dặn dò.

Tối hôm qua, Trần Phàm rời khỏi quán bar, liền gọi điện thoại cho Long Nữ, để cho nàng phải giám thị hai vợ chồng Yến Vĩ Hoành cùng Vương Hồng.

Lúc ấy Long Nữ cũng không biết dụng ý của Trần Phàm, nhưng vẫn làm theo chỉ thị, sau khi xin chỉ thị của Từ trưởng phòng, liền tổ chức thành viên Long Nha tại Yên Kinh giám thị hai vợ chồng Yến Vĩ Hoành, kết quả đã ghi âm cùng ghi hình được đoạn đối thoại hợp tác giữa Vương Hồng cùng người của Tá Đằng Nhất Lang.

Long Nữ gật đầu, theo sau lo lắng nói:

- Long Nha, sau này anh định lợi dụng vật này đối phó Yến gia sao?

- Phần ghi âm này chỉ là một trong những đòn sát thủ đối phó Yến gia.

Trần Phàm gật đầu thừa nhận, theo sau như hiểu được nỗi lo lắng của Long Nữ, giải thích:

- Yên tâm đi, phần đồ vật này sẽ không lưu truyền ra, người có thể nhìn thấy không nhiều lắm đâu.

Nghe hắn nói, trong lòng Long Nữ yên tâm rất nhiều, dù sao nàng cũng biết phần đồ vật này nếu tiết lộ đi ra sẽ tạo náo động lớn thế nào.

Chẳng lẽ hắn còn đòn sát thủ nào khác nữa?

Yên tâm hơn, nhưng Long Nữ cũng có chút tò mò, tò mò vì sao Trần Phàm nói đây chỉ là một trong những đòn sát thủ.

Đồng thời, nàng tò mò vì sao hắn không đem hành trình Nhật Bản nói ra, không biết kế tiếp hắn định làm như thế nào.

Cho dù hiếu kỳ, nhưng Long Nữ không hỏi nhiều, theo nàng xem, nếu Trần Phàm không nói cho nàng, như vậy phải có nguyên nhân.

Mười phút sau, Trần Phàm đến sân bay, thuận lợi dùng thân phận Diệp Tùng Sơn đi qua hải quan lên máy bay.

Bốn mươi phút sau, phi cơ trượt trên đường băng, tựa như một con chim sắt chui vào trong mây.

- Đồ Tể, anh nhất định phải an toàn trở về!

Trên đường lớn cách sân bay không xa, Long Nữ ngồi trong xe, nhìn máy bay bay cao, dùng thanh âm chỉ có nàng nghe được thì thào lẩm bẩm.

Vừa nói xong, nàng thoáng nhắm mắt lại, sau đó gọi điện cho Từ trưởng phòng, đem tin tức Trần Phàm đi Nhật Bản hồi báo cấp trên.

Bởi theo tin tức nàng hiểu được, gồm có thủ trưởng số 1 bên trong, những vị đại nhân vật âm thầm ủng hộ Trần Phàm đang gánh vác áp lực cực lớn, nếu Trần Phàm không thể trong thời gian ngắn giải quyết phiền toái này, sự tình sẽ trở nên cực kỳ khó giải quyết!

Osaka vốn là thành phố lớn thứ hai Nhật Bản, là thành thị công thương nghiệp trọng yếu, là trung tâm giao thông đường thủy đường bộ, thành cổ nổi tiếng lịch sử, nằm phía tây nam, diện tích 208km2, dân cư 3 triệu người, diện tích thủy vực chiếm ngoài 1/10 thành thị.

Osaka đã mở thông chuyến bay tới 17 thành phố ở đại lục, trong đó chuyến bay đến Đông Hải là nhiều nhất.

Mười hai giờ đêm.

Chuyến bay cuối cùng từ Đông Hải đến Osaka đúng giờ hạ cánh.

Cùng lúc đó.

Trong một biệt thự xa hoa khu hào môn nổi tiếng tại Osaka.

Là nhân vật số hai của Sơn Khẩu Tổ, Xuyên Đạo Thần còn chưa ngủ, đang ngồi trong phòng sách trầm tư. :

Gạt tàn thuốc trước mặt hắn chứa đầy tàn xì gà, có vài điếu chỉ rít một hai hơi thì dụi tắt.

Có lẽ do hút thuốc quá nhiều, trong phòng sương khói mông lung, không thể nhìn thấy rõ gương mặt hắn.

Biểu tình của Xuyên Đạo Thần tuy không thấy rõ, nhưng có thể nhìn thấy chân mày hắn cau chặt lại, tựa hồ đang gặp phiền phức thật lớn.

- Phanh... phanh...

Không biết qua bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa thật khẽ, Xuyên Đạo Thần giật mình ném tàn thuốc, thanh âm khàn khàn nói:

- Vào đi.

Dát chi!

Một tiếng vang nhỏ đi qua, một cô gái mặc kimono đi vào phòng.

Cô gái dáng người cao gầy, mái tóc úp lên hai gò má, bộ kimono bó sát người nàng lộ ra đường cong lả lướt, tràn ngập vẻ mê người.

- Xuyên Đạo quân, ngài tìm tôi?

Cô gái bỏ đôi guốc gỗ, chân mang tất trắng cúi đầu hành lễ với Xuyên Đạo Thần.

Xuyên Đạo Thần gật đầu, nói:

- Vào đi, Mỹ Sa.

Cô gái tên Mỹ Sa mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng bước tới, thân hình uốn éo, rất dễ làm cho người ta nghĩ tới những hình ảnh mơ màng.

- Xuyên Đạo quân, nhìn ngài có vẻ mệt mỏi, tôi giúp ngài matxa một chút.

Tựa như một con bướm nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Xuyên Đạo Thần, Mỹ Sa ôn nhu nói một câu, sau đó vẫn như ngày thường xoa bóp vai Xuyên Đạo Thần, thủ pháp cực kỳ thuần thục.

Xuyên Đạo Thần thoải mái nhắm hai mắt lại, cả người thật thả lỏng.

Ước chừng năm phút sau, Xuyên Đạo Thần mở to mắt, trầm ngâm một chút hỏi:

- Mỹ Sa, chuyện của Y Điền thăng cấp, Tá Đằng Nhất Lang liên thủ Liễu Xuyên gia tộc nhân cơ hội lần này đối phó Đồ Tể, cô nói Đồ Tể sẽ bại chứ?

Mỹ Sa cũng không lập tức trả lời, vẫn matxa, thoáng trầm tư lên.

Xuyên Đạo Thần biết rõ tính nàng nên không hối thúc chỉ kiên nhẫn chờ đợi.

- Chuyện lần này động tĩnh rất lớn, áp lực dư luận trong và ngoài nước rất lớn, áp lực bên đại lục không nhỏ. Theo đạo lý mà nói đối diện áp lực như thế cho dù Đồ Tể có thân phận không nhỏ tại đại lục nhưng khó tránh khỏi vật hi sinh trong việc này.

Mỹ Sa nói tới đây, nhưng đột nhiên chuyển giọng:

- Nhưng chúng ta không thể đoán trước trong tay Đồ Tể còn con bài chưa lật nào hay không. Ngài hẳn nên rõ ràng, Đồ Tể ở quốc nội hai lần đánh bại Yến gia, đều dựa vào con bài chưa lật tiến hành trao đổi với nhân vật cao tầng bên đó. Cho nên nếu Đồ Tể vẫn tiếp tục nắm bài tẩy, chỉ cần có đủ lợi ích, tôi nghĩ dù đối mặt dư luận quốc tế, hay chèn ép bên đại lục, Đồ Tể cũng sẽ không trở thành vật hi sinh trong chuyện này.

Nghe Mỹ Sa phân tích xong, Xuyên Đạo Thần lại nhíu mày:

- Trải qua lần hội nghị vừa rồi, Tá Đằng Nhất Lang hẳn đã đoán được tôi có ý tứ lật đổ hắn. Nguyên bản trong mắt tôi, Đồ Tể sẽ xử lý hắn. Hiện giờ xem ra thật không nhất định, nếu Đồ Tể không thể xử lý hắn, như vậy hắn sẽ động thủ với tôi.

- Trừ phi Đồ Tể đã chết nếu không Tá Đằng Nhất Lang sẽ không dám mạo hiểm, cho dù hắn dám mạo hiểm, Công Đằng Nghĩa Hòa cũng sẽ không đồng ý.

Mỹ Sa nắm tay Xuyên Đạo Thần, vuốt ve, đầy cơ trí nói.

Trong lòng Xuyên Đạo Thần vừa động:

- Tôi dự tính hai ngày tới lấy lòng Tá Đằng Nhất Lang, tỏ rõ ủng hộ hắn, nghe cô vừa nói có lẽ tạm thời tôi không cần làm vậy phải không?

- Ân.

Mỹ Sa gật đầu:

- Có thể chờ một chút. Dù sao ông lấy lòng chẳng khác nào tỏ rõ thần phục hắn, ngày sau dù Đồ Tể vượt qua khó khăn thậm chí xử lý hắn, nếu ông muốn tiếp tục giành quyền người ủng hộ ông sẽ dao động lòng tin đối với ông. Bọn người tham lam kia sẽ cho rằng ông là một lão đại không có quyết đoán, ông nói đúng không?

- Ha ha...

Nghe Mỹ Sa nói như thế, Xuyên Đạo Thần thoáng trầm ngâm, liền ha ha phá lên cười.

- Mỹ Sa, cô thật đúng là tâm can bảo bối của tôi!

Cười to, hắn ôm eo Mỹ Sa, ôm nàng vào lòng, bàn tay không chút khách khí lùa vào trong kimono, chậm rãi hướng lên phía trên.

Cảm nhận được dục vọng trong mắt hắn, Mỹ Sa bỗng xoay mình nhúc nhích vươn tay chặn tay hắn, ngâm khẽ nói:

- Xuyên Đạo quân, chẳng lẽ ngài không thấy mùi thuốc lá trong phòng quá nồng sao?

Xuyên Đạo Thần cười vang, ôm Mỹ Sa đi về phòng ngủ.

- Rầm!

Rất nhanh Xuyên Đạo Thần đi ra phòng sách, mở tung cửa phòng.

Ngay sau đó.

Một thân ảnh hiện ra trong tầm mắt hắn.

Xuyên Đạo Thần dừng phắt lại, dục vọng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại thần tình kinh hãi!

- Xuyên Đạo quân, chúc mừng ông có một người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa rất có trí tuệ.

Trong biểu tình kinh hãi của Xuyên Đạo Thần, Trần Phàm trong lớp hóa trang mỉm cười mở miệng.

*****

- Anh... anh là ai?

Nghe được lời nói của Trần Phàm, trong con ngươi nhìn thấy dáng tươi cười thoải mái của Trần Phàm, Xuyên Đạo Thần chợt lấy lại tinh thần, nhưng không hoảng loạn gọi bậy, mà nhờ vào tâm lý rất khá ổn định lại tâm thần, ngữ khí ngưng trọng hỏi.

Bởi vì Xuyên Đạo Thần hiểu rất rõ ràng, biện pháp bảo an trong biệt thự của mình mạnh tới cỡ nào, đối phương nếu có thể thần không biết quỷ không hay xuất hiện ngay trước cửa phòng sách của mình, nếu muốn giết mìn quả thật dễ như trở bàn tay.

Không riêng gì Xuyên Đạo Thần không kêu to, dù là Mỹ Sa đang nằm trong lòng hắn cũng không hô lên cầu cứu, trái lại vẻ mặt của nàng còn lãnh tĩnh hơn cả Xuyên Đạo Thần.

- Anh là người của Đồ Tể?

Theo sau không đợi Trần Phàm trả lời, Mỹ Sa mở miệng dò hỏi.

Nghe nàng hỏi, Trần Phàm không khỏi liếc mắt nhìn nàng, trong lòng âm thầm kỳ lạ, theo hắn xem ra, cô gái gọi là Mỹ Sa này vô luận là trí tuệ hay tố chất tâm lý cũng không kém hơn Hoàng Phủ Hồng Trúc, có lẽ chỉ thua kém chút vũ lực và tư sắc mà thôi.

- Không phải.

Trần Phàm lắc đầu, ngay khi Mỹ Sa còn đang nghi ngờ lời của hắn thì hắn khẽ mỉm cười:

- Tôi là Đồ Tể. - internet

Người có tên, cây có bóng.

Vừa nghe lời đáp của Trần Phàm, sắc mặt Xuyên Đạo Thần cùng Mỹ Sa đồng thời cuồng biến, thân hình Xuyên Đạo Thần không thể khống chế run rẩy lên, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi thật sâu.

- Xuyên Đạo quân, ông không cần cảm thấy sợ hãi, nếu như tôi muốn giết ông, ông cùng người phụ nữ của ông đã biến thành thi thể.

Nhận thấy được vẻ sợ hãi của Xuyên Đạo Thần, Trần Phàm vẫn cười, nhưng nụ cười kia chẳng khác gì nụ cười của ác ma trong mắt Xuyên Đạo Thần, hoặc như tử thần triệu hoán khiến cho hai người không ngừng run rẩy.

- Xuyên Đạo quân, tôi cho rằng ông hẳn nên mời tôi vào, chúng ta từ từ nói chuyện, ông cảm thấy thế nào?

Nhìn thấy hai người không nói lời nào, Trần Phàm lại cười nói.

Xuyên Đạo Thần không nhúc nhích, tựa hồ còn chưa kịp hồi phục lại, nhưng Mỹ Sa lại phản ứng cực nhanh, giống như đoán được ý đồ của Trần Phàm đến đây, vội vàng cười nói:

- Đồ Tể tiên sinh tôn kính, ngài nói rất đúng, chúng tôi hẳn nên mời ngài vào trong phòng sách từ từ nói chuyện.

- Cô đúng thật là một cô gái thông minh.

Trần Phàm tán thưởng nhìn Mỹ Sa, dẫn đầu đi vào phòng.

Cùng lúc đó, Xuyên Đạo Thần cũng lấy lại tinh thần, liền buông Mỹ Sa xuống, nhưng không ngớ ngẩn đi gọi thủ hạ, vẻ mặt lo lắng bất an đi theo sát sau lưng Trần Phàm.

So ra mà nói, Mỹ Sa càng trấn định hơn hắn, trong đôi mắt xinh đẹp đầy cơ trí không ngừng xoay chuyển, trong lòng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Đi vào phòng sách, Trần Phàm như trở lại nhà mình liền ngồi xuống chỗ chủ tọa, Xuyên Đạo Thần lại đứng ngay trước người hắn khoảng ba thước.

- Đồ Tể tiên sinh, xưa nay chỉ có Tá Đằng Nhất Lang đối lập với ngài, nhưng tôi không có trêu chọc ngài...

Xuyên Đạo Thần thoáng do dự, nhịn không được mở miệng, trong thanh âm run rẩy.

Nhưng không đợi hắn nói hết lời, Trần Phàm liền cắt đứt lời của hắn:

- Xuyên Đạo quân, tôi nghĩ hay là để người phụ nữ của ông nói chuyện với tôi thật thích hợp hơn, bởi vì cô ấy đã đoán được ý đồ đến đây của tôi, như vậy khi nói chuyện sẽ càng thuận lợi hơn một chút. Hơn nữa tôi thích cùng người thông minh giao tiếp.

Nghe được câu nói của Trần Phàm, thần tình Xuyên Đạo Thần kinh ngạc nhìn về phía Mỹ Sa, giống như đang hỏi ý của Trần Phàm là gì?

Mỹ Sa cũng không trả lời hắn, chỉ mỉm cười nói với Trần Phàm:

- Đồ Tể tiên sinh, cảm tạ lời ca ngợi của ngài đối với tôi.

- Ca ngợi cũng không đúng lắm, vì đó là sự thật mà thôi.

Trần Phàm cười cười:

- Tôi chỉ có chút lo lắng chính là, lời cô nói Xuyên Đạo Thần sẽ đồng ý sao?

- Sẽ! Mỹ Sa có thể đại biểu cho tôi!" Xuyên Đạo Thần vội vàng trả lời, lúc này hắn hoàn toàn không dám làm trái ý Trần Phàm, tự nhiên phải nghe theo ý tứ của hắn, lại thêm hắn cũng biết trí tuệ của Mỹ Sa cũng cao hơn hắn.

Dù sao hắn có thể trở thành nhân vật thứ hai của Sơn Khẩu Tổ, Mỹ Sa đóng góp công lao rất lớn.

- Xuyên Đạo Thần, vừa rồi ông nói không sai, cho tới nay kẻ trêu chọc tới tôi chỉ có Tá Đằng Nhất Lang cùng Công Đằng Nghĩa Hòa, ông không có, cho nên tôi tới đây không phải gây chuyện với ông.

Trần Phàm nói tới đây chuyển mắt nhìn Mỹ Sa, mỉm cười hỏi:

- Mỹ Sa tiểu thư, theo tôi được biết, quan hệ giữa Xuyên Đạo Thần cùng Tá Đằng Nhất Lang không hòa hợp, đúng không?

Trần Phàm vừa nói ra, khóe mắt Xuyên Đạo Thần chợt giật lên, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.

Mỹ Sa vẻ mặt trấn định nói:

- Phải, Đồ Tể tiên sinh, hết thảy đúng như lời ngài nói, quan hệ giữa Xuyên Đạo quân cùng Tá Đằng Nhất Lang không tốt.

- Hư!

Lời của Mỹ Sa làm vẻ mặt Xuyên Đạo Thần biến đổi, theo hắn xem ra Trần Phàm đột nhiên đến thăm, nếu không phải vì muốn giết mình, như vậy là muốn gây ra nội loạn trong Sơn Khẩu Tổ, mà Mỹ Sa lại dứt khoát thừa nhận như vậy...

- Chính xác ra, không phải quan hệ không tốt, ngược lại giữa đôi bên chính là địch nhân.

Trần Phàm không hề vòng vo, mà dứt khoát nói:

- Cho nên chúng ta có thể trở thành đồng minh, Mỹ Sa tiểu thư, cô cảm thấy thế nào?

Địch nhân?

Đồng minh?

Nghe được mấy chữ này, rốt cục Xuyên Đạo Thần đoán được ý đồ của Trần Phàm.

Lúc này không đợi Mỹ Sa mở miệng, Xuyên Đạo Thần đã nói trước:

- Được, Đồ Tể tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta có thể trở thành đồng minh, cùng nhau đối phó Tá Đằng Nhất Lang!

- Xuyên Đạo Thần, mặc dù ông không có được trí tuệ cao như Mỹ Sa tiểu thư, nhưng ông lại có được sự quyết đoán mà nàng không có, ân, tổ hợp hai người thật sự hoàn mỹ.

Trần Phàm cười nói:

- Mục đích tôi tới tìm ông rất đơn giản, ông trợ giúp tôi đối phó Tá Đằng Nhất Lang, tôi cam đoan giúp ông trở thành lão đại của Sơn Khẩu Tổ!

Lão đại Sơn Khẩu Tổ!

Nghe mấy chữ này, Xuyên Đạo Thần kích động, trong con ngươi lộ ra vẻ cực nóng.

- Đồ Tể tiên sinh, ngài cũng biết Tá Đằng Nhất Lang có thể xưng bá Sơn Khẩu Tổ lâu như vậy, mấu chốt dựa vào hai điều, một là mạng lưới quan hệ, hai là trong tay hắn có Nhẫn Đường, nhất là mười tám Nhẫn Hoàng...

- Mười bảy.

Trần Phàm cắt lời Mỹ Sa, cải chính.

- Nga, phải, là mười bảy.

Mỹ Sa hơi đổi sắc mặt nói tiếp:

- Thật không dám giấu diếm, nếu hắn chỉ dựa vào mạng lưới quan hệ trong quốc nội, Xuyên Đạo quân đã sớm tạo phản, nhưng...

Nói tới đây, Mỹ Sa thông minh ngừng lại, nhìn về phía Trần Phàm.

- Chuyện giết mười bảy Nhẫn Hoàng cùng Tá Đằng Nhất Lang giao cho tôi làm, chuyện hai người cần làm chính là soán quyền trong thời gian ngắn nhất.

Trần Phàm thật rõ ràng nói.

Hai mắt Xuyên Đạo Thần tỏa sáng, có vẻ kích động:

- Không thành vấn đề! Chỉ cần tiên sinh có thể giải quyết được bọn hắn, chuyện soán quyền sẽ trở nên thập phần đơn giản!

- Đơn giản?

Trần Phàm cười híp mắt nhìn Xuyên Đạo Thần hỏi:

- Vậy ông nói cho tôi biết, ông cần thời gian bao lâu mới có thể soán quyền thành công? Uhm, tính từ lúc Tá Đằng Nhất Lang bị giết chết.

- Mười ngày.

Xuyên Đạo Thần hơi trầm ngâm, trả lời.

- Mười ngày?

Trần Phàm lắc đầu:

- Không được, thời gian quá dài.

- Năm ngày!

Mỹ Sa cắn răng nói.

Nghe lời nàng, sắc mặt Xuyên Đạo Thần có chút khó coi, theo hắn xem ra dù Tá Đằng Nhất Lang có chết nếu muốn trong vòng năm ngày giành quyền khó khăn không nhỏ.

Nhưng lời nói kế tiếp của Trần Phàm thiếu chút nữa làm cho hắn té xỉu.

- Ba ngày, tôi chỉ cho các vị thời gian ba ngày.

Trần Phàm đưa ba ngón tay:

- Nếu các vị làm không được tôi sẽ tìm người khác hợp tác.

- Tiên sinh, chúng tôi có thể làm được!

Nghe Trần Phàm nói muốn thay đổi đối tượng hợp tác, Xuyên Đạo Thần bất cứ giá nào, diễn cảm trở nên kích động.

- Xuyên Đạo Thần, tôi hi vọng ông đừng ôm tâm lý may mắn, có lẽ ông cho rằng chỉ cần tôi giết xong đám người Tá Đằng Nhất Lang ông có thể giành quyền muộn một chút không có vấn đề gì.

Trần Phàm hữu ý vô ý nhắc nhở nói:

- Tôi cần phải nhắc nhở ông, nếu ông đáp ứng hợp tác với tôi, còn không làm được lời ông nói, như vậy tôi cam đoan ông sẽ cùng Tá Đằng Nhất Lang chôn cùng!

Sắc mặt Xuyên Đạo Thần biến đổi, không lên tiếng.

- Đừng hoài nghi lời của tôi, tôi muốn giết ai, dù là thượng đế có tới cũng không thể thay đổi!" Trần Phàm nói xong, sát ý khủng bố lan tràn cả phòng.

Trong lúc nhất thời, cả phòng sách lạnh buốt, hai người Mỹ Sa chỉ cảm thấy như bị rơi vào hầm băng, toàn thân rét lạnh.

- Hô...

Bị Trần Phàm uy hiếp, Mỹ Sa thở mạnh, nói:

- Tiên sinh, chúng tôi sẽ nghĩ mọi biện pháp thành công soán quyền trong vòng ba ngày.

- Tốt!

Trần Phàm gật đầu thu liễm sát ý.

Xuyên Đạo Thần chợt cảm thấy sức ép chợt giảm, cả người thả lỏng hơn rất nhiều.

- Tiên sinh, ngài cùng chúng tôi hợp tác e rằng không chỉ đơn giản vì giết Tá Đằng Nhất Lang, nếu như vậy đã không cần hợp tác với chúng tôi.

Mỹ Sa như có suy nghĩ nói:

- Hẳn là ngài còn có mục đích khác.

Nghe nàng nói, Xuyên Đạo Thần chợt sửng sốt, cũng hiểu nàng nói đúng sự thật, theo bản năng nhìn qua Trần Phàm.

Trần Phàm thưởng thức nhìn nàng, nói:

- Cô nói không sai, tôi có mục đích khác.

- Vậy mục đích của ngài là gì?

Mỹ Sa mở miệng hỏi, trong lòng rõ ràng, mục đích của Trần Phàm có liên quan tới chuyện của Y Điền, có lẽ hướng về Liễu Xuyên gia tộc.

- Mục đích của tôi hai vị tạm thời không cần biết, chờ sau khi giành quyền thành công, tôi tự nhiên sẽ cho các vị biết thôi.

Trần Phàm lắc đầu, vẻ mặt thoải mái tươi cười:

- Kế tiếp chúng ta nên bàn việc làm sao cho Tá Đằng gia tộc xóa tên trong hắc đạo Nhật Bản!

*****

Sáng sớm, khi tia nắng đầu tiên chiếu xuống Yên Kinh, phố lớn ngõ nhỏ trong Yên Kinh đã được công nhân vệ sinh quét dọn sạch sẽ, xe cộ nườm nượp trên đường, nhưng công việc của các công nhân vệ sinh cũng đã hoàn thành.

Ngay khi rất nhiều người đang chen chúc trong những phương tiện công cộng khẩn trương tới sở làm, trong văn phòng nằm tại Hoàng Gia Lâm Viên, thủ trưởng số 1 đã ngồi trước bàn làm việc.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào bên trong văn phòng, nương ánh sáng, có thể nhìn thấy vẻ mặt hơi mỏi mệt của thủ trưởng số 1, trong con ngươi còn lưu lại tơ máu.

Thở ra một hơi thật sâu, thủ trưởng số 1 nhu nhu thái dương, sau đó đeo kính mắt.

- Phanh... phanh...

Cùng lúc đó, ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa.

- Vào đi.

Thủ trưởng vừa nói xong, cửa phòng bị người đẩy ra, Chu bí thư từ bên ngoài đi vào.

- Tổng bí thư, ngài nghỉ ngơi thêm một lát đi?

Nhìn thấy bộ dáng mỏi mệt của thủ trưởng số 1, Chu bí thư có chút lo lắng nói.

- Ngủ không được.

Thủ trưởng số 1 cũng không để ý, hỏi:

- Hiện tại tình huống như thế nào?

- Hết thảy đúng như ngài suy đoán, một ít quốc gia Âu Mỹ thừa cơ hội lần này bắt đầu tiến hành công kích chúng ta, áp lực dư luận rất lớn.

Chu bí thư thở dài.

Nghe Chu bí thư nói, thủ trưởng số 1 chợt trầm mặc.

- Tổng bí thư, cá nhân tôi cho rằng, nếu trong vòng năm ngày Trần Phàm không thể giải quyết chuyện này, sự tình phát triển tới mức không thể khống chế, đến lúc đó cho dù chúng ta không muốn cũng phải giao hắn ra.

Chu bí thư thoáng do dự, nói ra cách nhìn của chính mình.

- Năm ngày sao?

Thủ trưởng số 1 ngẩng đầu nhìn trần nhà, thì thào tự nói, trong lòng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Thời gian Tokyo chạy sớm hơn Yên Kinh một giờ đồng hồ, bên ngoài ngàn dặm Tokyo ánh mặt trời chiếu sáng, mặt trời đỏ đã nhô lên.

Dù thời gian còn sớm, nhưng người cầm quyền Sơn Khẩu Tổ, tộc trưởng Tá Đằng Nhất Lang đã rời khỏi giường.

Trên thực tế, từ sau khi kế hoạch ám sát Trần Phàm tại Mỹ thất bại, mỗi ngày hắn đều thức dậy rất sớm, chính xác ra mỗi trời tối hắn cơ hồ không ngủ được.

Có lẽ vì thông qua chuyện Y Điền dồn Trần Phàm đến được tuyệt lộ, đêm qua hắn xem như ngủ được ngon giấc, tuy rằng vành mắt còn đen, nhưng trong mắt lại không còn tơ máu. :

Nhìn thấy Tá Đằng Nhất Lang đi ra, Nhẫn giống như một u linh xuất hiện ngay phía sau hắn, sắc mặt không chút thay đổi hội báo:

- Quan tổng tài, mười phút trước Xuyên Đạo Thần gọi điện thoại tới.

- Nga?

Nghe Nhẫn hội báo, trong lòng Tá Đằng Nhất Lang vừa động:

- Xuyên Đạo Thần chủ động gọi điện thoại cho tôi? Hắn nói gì?

- Tôi nói ngài còn chưa thức dậy, hắn liền cúp điện thoại, còn nói sẽ gọi lại cho ngài sau.

Nhẫn nhớ lại tình hình vừa rồi, chi tiết nói.

- Hắc! Thật sự là mặt trời mọc từ phía tây sao, Xuyên Đạo Thần lại chủ động gọi điện thoại cho tôi.

Tá Đằng Nhất Lang ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt cười lạnh:

- Bản thân tôi muốn nhìn xem hắn có thể chơi ra trò gì!

Có lẽ vì minh xác lời nói của Nhẫn, vào khoảng 7h30, khi Tá Đằng Nhất Lang vừa dùng xong bữa sáng, Xuyên Đạo Thần lại gọi điện thoại tới.

Là cận vệ của Tá Đằng Nhất Lang, Nhẫn không những luôn đi theo hắn, còn giữ điện thoại của hắn, phụ trách giúp hắn nghe điện thoại.

Nhưng lúc này nhìn thấy Xuyên Đạo Thần gọi điện thoại tới, Nhẫn không nghe mà trực tiếp đưa điện thoại cho Tá Đằng Nhất Lang.

Tiếp điện thoại, hắn cười lạnh mở máy.

- Quan tổng tài.

Điện thoại vừa chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm của Xuyên Đạo Thần, không còn vẻ mạnh mẽ như dĩ vãng, lại mang theo cảm giác như lấy lòng.

Nhận thấy được ngữ khí dị thường của Xuyên Đạo Thần, lại liên tưởng tới tình thế trước mắt, trong lòng Tá Đằng Nhất Lang mơ hồ đoán được dụng ý của Xuyên Đạo Thần, ra vẻ ngạo mạn nói:

- Xuyên Đạo quân, thật không nghĩ tới mới sáng sớm ông đã gọi cho tôi. Tôi nhớ rõ chưa bao giờ ông gọi cho tôi sớm như vậy đi.

Đầu bên kia điện thoại, Xuyên Đạo Thần nhận ra vẻ ngạo mạn trong giọng nói của hắn, sắc mặt khẽ biến nhưng không tức giận, lại cười làm lành nói:

- Quan tổng tài giáo huấn rất phải, trước kia tôi không hiểu quy củ, sau này mỗi ngày tôi đều sẽ gọi điện vấn an ngài thật sớm.

- Ha ha...

Tá Đằng Nhất Lang cười đắc ý, theo sau cố ý châm chọc nói:

- Xuyên Đạo quân, tôi sợ chịu không nổi đâu.

- Ha ha... quan tổng tài thật biết nói giỡn.

Đầu bên kia điện thoại Xuyên Đạo Thần cũng đang cười, trên mặt tươi cười ân cần, nhưng trong lòng đang cười lạnh, điển hình nham hiểm.

- Nói đi, ông tìm tôi có chuyện gì?

Tựa hồ cho rằng châm chọc đã đủ, ngữ khí Tá Đằng Nhất Lang lại biến chuyển.

- Là như vậy, quan tổng tài, cách đây không lâu tôi mới có được một số đồ vật không tệ mua từ tay một nhóm hoàng tử Trung Đông, muốn tự mình mang tới trang viện của ngài, nhưng không biết khi nào ngài có thời gian?

Xuyên Đạo Thần tận lực làm cho ngữ khí của mình có vẻ thật chân thành cùng hèn mọn.

- Ha ha...

Nghe được lời nói của Xuyên Đạo Thần, Tá Đằng Nhất Lang nhịn không được phá lên cười, theo sau lạnh lùng nói:

- Xuyên Đạo quân, không phải ông luôn nói Xuyên Đạo Hội tài chính khẩn trương, cần tổng bộ trợ giúp sao, như thế nào hiện tại lại bỏ được những bảo bối của ông vậy?

- Tài chính đúng là có chút khẩn trương, chúng tôi cắn răng cũng có thể vượt qua được.

Xuyên Đạo Thần bồi cười nói:

- Vài thứ kia thoạt nhìn rất không tệ, tôi cho rằng bán rất đáng tiếc, cho nên muốn đưa cho quan tổng tài.

- Tốt tốt tốt!" Tá Đằng Nhất Lang liên tục nói ba tiếng tốt, lại nói:

- Ông đã có tâm ý này, như vậy tôi sẽ thu nó.

- Tám giờ tối nay tôi đưa qua, quan tổng tài thấy thế nào?

Xuyên Đạo Thần hỏi.

Tá Đằng Nhất Lang giả vờ như tự hỏi một lát, nói:

- Tám giờ tôi phải bàn chuyện với Liễu Xuyên quân rồi, như vậy chín giờ ông lại đây đi.

- Được!

Xuyên Đạo Thần đáp ứng, nhưng trong lòng đã đem mười tám đời tổ tông nữ tính của hắn ân cần thăm hỏi một lần.

- Xuyên Đạo Thần a Xuyên Đạo Thần, hiện tại ông thấy thế cục chuyển biến thật lớn, cho nên muốn lấy lòng tôi, trước kia lại làm cái gì?

Vẻ mặt Tá Đằng Nhất Lang cười lạnh.

Sau thoáng cười lạnh, hắn trực tiếp gọi điện cho Công Đằng Nghĩa Hòa.

Điện thoại rất nhanh chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm Công Đằng Nghĩa Hòa:

- Chào quan tổng tài.

- Chào Công Đằng quân.

Giọng của hắn thập phần khách khí, dù sao hiện tại Công Đằng Nghĩa Hòa là tâm phúc thân tín của hắn, hai người cùng chung địch nhân, xem như buộc chung một sợi dây thừng, một vinh cùng vinh, một hại cùng hại.

- Quan tổng tài, tìm tôi có việc sao?

Công Đằng Nghĩa Hòa tò mò hỏi.

Tá Đằng Nhất Lang hơi có vẻ đắc ý nói:

- Vừa rồi Xuyên Đạo Thần gọi điện tới, nói thời gian trước lấy được không ít thứ tốt trong hoàng thất Trung Đông, muốn tặng cho tôi.

- Nga?

Công Đằng Nghĩa Hòa nghe xong chợt ngây ra, như có suy nghĩ nói:

- Tên kia lại chịu lấy lòng sao?

- Chẳng lẽ Công Đằng quân cho rằng trong này có vấn đề?

Nhận thấy được vẻ kinh ngạc trong giọng nói, Tá Đằng Nhất Lang nhíu mày.

- Tôi chỉ cảm thấy thái độ của hắn chuyển biến hơi nhanh, có vấn đề xảo trá hay không?

Tính cách đa nghi của hắn bày ra thật tinh tế.

- Xảo trá?

Tá Đằng Nhất Lang nói:

- Hắn có vốn liếng gì xảo trá với tôi đây? Chẳng lẽ hắn cho rằng hắn mang người tới trang viện của tôi thì có thể làm rụng tôi?

- Không, quan tổng tài, tôi không phải ý tứ này.

Công Đằng Nghĩa Hòa loại bỏ khả năng kia, dù sao lực uy hiếp của mười bảy Nhẫn Hoàng không phải chuyện nhỏ.

Tá Đằng Nhất Lang ngẩn ra:

- Vậy ý của ông là?

- Tôi cho rằng, bởi vì thế cục biến hóa nên hắn thông qua phương thức này lấy lòng ngài, vì tiêu trừ nỗi tức giận trong lòng ngài, thu được thời gian phát triển, sau này tìm cơ hội phản bội ngài.

Công Đằng Nghĩa Hòa nói ra cách nhìn của chính mình.

- Hắc! Ông nghĩ thật giống như tôi.

Tá Đằng Nhất Lang yên lòng, cười lạnh nói:

- Tôi gọi điện cho ông là muốn cùng ông thương lương, có nên thừa dịp này xử lý hắn - tôi cũng không muốn trong thủ hạ có một con sói mang dã tâm!

- Quan tổng tài, việc này không vội.

Công Đằng Nghĩa Hòa cau mày nói:

- Chỉ cần chúng ta thủ tiêu Đồ Tể, chúng ta tùy thời có thể thu thập Xuyên Đạo Thần, không cần phải gấp gáp nhất thời - trước mắt chúng ta cần đem toàn bộ tinh lực đặt trên người Đồ Tể.

- Vậy tôi cho hắn nhảy nhót thêm vài ngày!

Tá Đằng Nhất Lang cũng biết hiện giờ không phải là thời cơ tốt động thủ với Xuyên Đạo Thần, hắn cần phải chờ đợi xử lý xong Đồ Tể mới thanh lý môn hộ.

Ngay khi hai người đang thương lượng việc thanh lý môn hộ, Xuyên Đạo Thần gọi điện cho Trần Phàm.

- Đồ Tể tiên sinh, tôi đã dựa theo kế hoạch của ngài liên hệ Tá Đằng Nhất Lang, hắn đồng ý đêm nay tôi tặng đồ đến trang viện của hắn.

Xuyên Đạo Thần nói xong, trong con ngươi lộ ra vẻ lo lắng, bởi vì dựa theo kế hoạch của Trần Phàm, tối nay hắn phải cùng đi chung.

Theo hắn nghĩ Trần Phàm có thể giết chết Tá Đằng Nhất Lang, nhưng mười bảy Nhẫn Hoàng cũng có thể giết hắn như giết gà!

- Yên tâm đi Xuyên Đạo quân, khi tôi động thủ toàn bộ lực chú ý sẽ tập trung lên người tôi, không ai chú ý ông, ông không gặp nguy hiểm.

Có lẽ nhận ra vẻ lo lắng của hắn, Trần Phàm trầm giọng nói:

- Đến lúc đó ông chỉ cần tránh ở địa phương an toàn, dùng điện thoại chỉ huy người của ông cùng giải quyết cảnh sát.

- Hiểu được, tiên sinh.

Nghe Trần Phàm nói như thế, tuy rằng còn chút bận tâm, nhưng hắn cũng biết trên thế gian này không có bữa cơm miễn pí, có lợi ích nhất định phải gánh vác phong hiểm.

Thắng bại ngay trong lúc này!

Cúp điện thoại, Xuyên Đạo Thần nắm chặt hai tay, diễn cảm vô cùng kích động.

Crypto.com Exchange

Chương (1-604)