Truyện ngôn tình hay

Truyện:Cực Phẩm Thiên Vương - Chương 578

Cực Phẩm Thiên Vương
Trọn bộ 604 chương
Chương 578: Phá vỡ, hoàn mỹ một kích (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-604)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ, thành phố Tokyo phồn hoa sáng rực ánh đèn, mỹ luân mỹ hoán làm lòng người say mê.

Cũng giống như rất nhiều buổi tối khác, sau khi bóng tối hoàn toàn bao phủ, một ít người thích sống về đêm lại chuẩn bị tỉ mỉ trang phục, rời nhà đi tới những câu lạc bộ giải trí, bắt đầu cuộc sống về đêm của mình.

Đương nhiên đây là cách sống của những người bình thường, đối với người có tiền, người có thân phận mà nói, bọn hắn có vòng luẩn quẩn của chính mình, từng vòng luẩn quẩn cũng có nơi tụ tập ăn chơi của riêng mình.

Vào lúc tám giờ tối, trong một hộp đêm tại Tokyo, lại không có khách, nhưng bên trong lại tụ tập một đám người, trong đó hấp dẫn ánh mắt người khác nhất lại là một cô gái.

Một cô gái thật xinh đẹp.

Cô gái chẳng những có được dáng người như ma quỷ, còn có gương mặt thật xinh đẹp, tiêu chuẩn một mỹ nhân.

Nhưng...

Toàn thân nàng nơi hấp dẫn nhất là đôi mắt.

Đôi mắt kia sáng ngời như ánh sao, trong con ngươi lóe lên ánh sáng cơ trí.

Rất nhiều người đàn ông khi lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của nàng, đều sinh ra dục vọng muốn chinh phục, nhưng sau khi đối diện với nàng, liền bỏ qua ý nghĩ này, chinh phục một cô gái xinh đẹp không khó, chinh phục một cô gái xinh đẹp cùng thông minh thật khó hơn lên trời.

Mỹ Sa.

Người phụ nữ cùng phụ tá của Xuyên Đạo Thần, một trong những cô gái nổi danh nhất trong hắc đạo Nhật Bản!

- Các vị, hiện tại đã tám giờ, qua thêm một giờ nữa, Xuyên Đạo quân sẽ đến trang viện của Tá Đằng gia tộc.

Trên ghế, ánh mắt Mỹ Sa đảo qua trên mặt những tâm phúc của Xuyên Đạo Thần, ngữ khí băng sương nhưng không thể nghi ngờ:

- An bài cụ thể tôi đã nói qua ba lần, tôi không muốn lặp lại lần nữa. Tôi chỉ muốn nhắc nhở mọi người, đêm nay những hành động của các vị sẽ quyết định vận mệnh ngày sau của các vị - hành động thành công, chờ đợi các vị chính là tiền tài, quyền lực, mỹ nhân, kể cả đàn bà dù cao quý nhất. Hành động thất bại, kết cục chỉ có một: Chết!

- Hiểu được!

Nghe được lời nói của Mỹ Sa, những đại lão Sơn Khẩu Tổ bí mật dẫn người lẻn vào Tokyo đều có vẻ kích động.

Dù sao đối với bọn họ mà nói, đêm nay đều trở thành một đêm đánh bạc lớn nhất trong cuộc đời bọn họ - bọn họ đánh bạc tương lai cùng tính mạng của chính mình!

Ba mươi phút sau, dưới sự dẫn dắt của Mỹ Sa, những đại lão từ các nơi chạy tới Tokyo đều lặng lẽ rời khỏi hộp đêm, ngồi xe đi tới dưới chân núi Phú Sĩ.

Nơi đó chính là trang viện của gia tộc Tá Đằng.

Ngay khi bọn hắn bí mật đi tới trang viện Tá Đằng gia tộc, đám thủ hạ bọn hắn mang đến cũng từ bốn phương tám hướng phóng về trang viện Tá Đằng gia tộc.

Cùng lúc đó.

Trần Phàm ngồi trong một chiếc Lincoln, đi theo Xuyên Đạo Thần đi vào trang viện Tá Đằng gia tộc.

Trong xe, thần sắc Xuyên Đạo Thần hơi có vẻ khẩn trương, không ngừng hút thuốc, như muốn làm tê liệt nỗi khẩn trương trong lòng.

So ra mà nói biểu tình vẻ mặt Trần Phàm vô cùng bình tĩnh.

Tám giờ năm mươi phút, chiếc Lincoln của Xuyên Đạo Thần thông qua hai trạm canh gác, thành công chạy vào trong trang viện Tá Đằng gia tộc.

So với trang viện của gia tộc Gambino mà nói, trang viện Tá Đằng gia tộc nhỏ hơn một chút, trong trang viện chỉ có hơn mười tòa biệt thự tràn ngập phong cách Nhật Bản, không có sân cưỡi ngựa, hay sân săn bắn, chỉ có một sân golf chiếm diện tích không lớn lắm.

Nói chung xác suất đại ca hắc đạo bị ám sát ở tại Nhật Bản luôn đứng vị trí cao nhất.

Vì thế Tá Đằng Nhất Lang cũng giống như toàn bộ những đại ca hắc đạo khác, vô cùng coi trọng sự an toàn của bản thân và gia đình mình, trong ngoài trang viện phòng thủ sâm nghiêm, ngoại trừ bảo tiêu bên ngoài, bên trong không thiếu trạm gác ngầm.

Đương nhiên còn có mười bảy Nhẫn Hoàng uy chấn thế giới ngầm.

Ra ngoài sự suy đoán của Trần Phàm chính là khi hắn cùng Xuyên Đạo Thần và bảo tiêu bước xuống xe, thành viên Nhẫn Đường phụ trách nghênh đón bọn họ cũng không kiểm soát thân thể họ.

Bất quá sau đó Trần Phàm liền nghĩ ra.

Tá Đằng Nhất Lang làm như vậy, hoàn toàn bởi vì tràn ngập tin tưởng với mười bảy Nhẫn Hoàng, tỏ ra thái độ không thèm để ý tới Xuyên Đạo Thần.

Dù sao sát thủ bình thường khi đối diện với mười bảy Nhẫn Hoàng đã tiêm gien số 1 chỉ giống như đống rác rưởi.

- Xuyên Đạo hội trưởng, hắn thoạt nhìn thật lạ mặt, là thủ hạ ngài mới tìm tới sao?

Sau khi xuống xe, tên thành viên Nhẫn Đường đưa mắt nhìn Trần Phàm, trong giọng nói mang theo vẻ nghi hoặc dày đặc.

Không biết bởi vì sao, vào lúc này Xuyên Đạo Thần lại hoàn toàn trấn định lại, hắn cười lạnh liếc mắt hỏi tên thành viên Nhẫn Đường:

- Anh tính là thứ gì vậy? Chuyện của tôi cũng do anh có thể hỏi tới?

Nghe lời nói của Xuyên Đạo Thần, cùng tư thế cao ngạo, tên thành viên không nói gì nữa, bởi vì xưa nay tính cách Xuyên Đạo Thần luôn như thế.

- Thật có lỗi, Xuyên Đạo hội trưởng, là tôi lắm miệng.

Chậm rãi dời ánh mắt, tên thành viên đưa ra tư thế mời, nói:

- Xuyên Đạo hội trưởng, quan tổng tài chờ đợi ngài đã lâu, mời.

- Hừ!

Xuyên Đạo Thần hừ lạnh một tiếng, dẫn đầu cùng Trần Phàm và bảo tiêu mang theo hai chiếc rương da đi tới.

Phòng khách trong nhà rất nhiều người Nhật Bản đều mang theo phong cách Nhật thức, chỉ có tấm đệm để lót ngồi.

Biệt thự của Tá Đằng Nhất Lang cũng không ngoại lệ, chia làm hai phần, bên phòng có sô pha để tiếp đón khách nhân nước ngoài, một phòng để tiếp đón khách nhân bản địa.

Nửa phút sau, tên thành viên Nhẫn Đường đưa ba người Trần Phàm tiến vào trong phòng khách, bên trong có sáu người, Tá Đằng Nhất Lang đang ngồi trên vị trí chủ nhân.

Công Đằng Nghĩa Hòa cũng có mặt, hắn ngồi bên dưới Tá Đằng Nhất Lang, đối diện hắn trống rỗng, tựa hồ là dự lưu cho Xuyên Đạo Thần.

Bốn người còn lại đứng sau lưng Tá Đằng Nhất Lang, tựa như bốn thần thủ hộ, trong đó có đầu mục của mười tám Nhẫn Hoàng - Nhẫn.

Ba người Trần Phàm tiến vào phòng khách, ánh mắt sáu người như đao sắc quét nhìn, ánh mắt đều tập trung Trần Phàm, trong con ngươi lộ ra tia nghi hoặc.

Bởi vì, bọn hắn chưa từng gặp qua Trần Phàm, chính xác ra là hình dáng dịch dung của Trần Phàm hiện tại.

- Xuyên Đạo quân, người xách thùng phía sau ông là ai?

Thoáng đánh giá, Công Đằng Nghĩa Hòa mở miệng hỏi, vừa hỏi ánh mắt vừa dừng trên người Trần Phàm, cảm giác như muốn hoàn toàn nhìn thấu Trần Phàm.

Đối mặt ánh mắt của họ, sắc mặt Trần Phàm không chút thay đổi.

- Quan tổng tài, hắn là một gã thủ hạ mới nhận của tôi, trước kia làm sinh ý da thịt, lần này tặng quà cho ngài có một phần là của hắn...

Xuyên Đạo Thần cúi đầu giải thích.

Không đợi Xuyên Đạo Thần nói xong, Tá Đằng Nhất Lang lạnh lùng nói:

- Hắn tính là cái gì vậy? Ông dẫn hắn tới làm gì?

- Giết ông!

Không đợi Xuyên Đạo Thần trả lời, Trần Phàm mỉm cười nói.

Giết ông!

Hai chữ thật nhẹ nhàng của Trần Phàm giống như một đạo sấm rền nổ vang, làm toàn bộ mọi người chợt ngây ngẩn.

Mặc dù Xuyên Đạo Thần biết mục đích của Trần Phàm, lại thật không ngờ Trần Phàm trực tiếp đến như thế, mà đám người Tá Đằng Nhất Lang hoàn toàn không nghĩ tới Xuyên Đạo Thần lại dẫn người tới giết bọn hắn...

- Răng rắc!

Ngay sau đó, không đợi đám người kịp hồi phục lại tinh thần, Trần Phàm vứt bỏ rương da, vươn tay như chớp vặn gãy cổ tên thành viên Nhẫn Đường.

Thanh âm xương gãy kéo đám người trở về sự thật, Xuyên Đạo Thần không nói một lời vọt ra sau lưng tên bảo tiêu của hắn, mà bốn gã Nhẫn Hoàng kể cả Nhẫn lại vọt tới trước người Tá Đằng Nhất Lang, giống như bức tường người chặn trước mặt hắn, đồng thời rút ra đông dương đao.

Tuy rằng bị hành động của Trần Phàm làm sợ tới mức không nhẹ, nhưng nhìn thấy bốn người của Nhẫn hộ trước người mình, Tá Đằng Nhất Lang nổi giận nói:

- Tiểu tử, mày thật muốn chết! Lên, xử lý bọn hắn!

Giờ khắc này hắn bị kích thích đến giận dữ, không kịp suy nghĩ, Xuyên Đạo Thần vốn không khả năng tùy tiện kiếm sát thủ đối phó hắn, vì thế hắn lập tức nghĩ tới muốn xử lý Trần Phàm cùng Xuyên Đạo Thần!

- Sưu!

Hắn vừa dứt lời, một gã Nhẫn Hoàng đã bắn ra, vung đao về hướng Trần Phàm với tốc độ cực nhanh, tựa như một đạo bạch quang.

- Ánh sáng của hạt gạo cũng bày đặt tỏa sáng!

Trần Phàm cười lạnh một tiếng, giẫm mạnh lên mặt đất. -

- Ba!

Một bước giẫm mạnh cả biệt thự như lắc lư, ba người Xuyên Đạo Thần, Tá Đằng Nhất Lang cùng Công Đằng Nghĩa Hòa liền mất thăng bằng, trực tiếp ngã trên mặt đất, mà tên Nhẫn Hoàng bị Trần Phàm quấy nhiễu, bước chân thoáng dừng lại.

- Sưu!

Ngay sau đó, hắn còn chưa kịp phản ứng, Trần Phàm đột nhiên phóng ra, uyển như quỷ mị, lưu lại một đạo tàn ảnh, nháy mắt tới trước tên Ninja, giơ thiết quyền nện xuống đầu hắn!

- Phanh!

Đối mặt một kích thình lình của Trần Phàm, tên Ninja cơ hồ không kịp phản ứng, trực tiếp bị nện trúng mặt, lực đạo khủng bố trực tiếp đánh bay hắn ra ngoài.

Dưới ánh đèn, máu tươi văng khắp nơi, khuôn mặt tên Nhẫn Hoàng hoàn toàn lõm vào, con mắt nứt toác, tắt thở ngay tại chỗ!

Một kích!

Chỉ một kích Trần Phàm đã miểu sát tên Nhẫn Hoàng!

Thấy một màn như vậy Xuyên Đạo Thần trực tiếp trợn tròn mắt.

Hắn từng ảo tưởng qua Đồ Tể rốt cục mạnh tới cỡ nào, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, Đồ Tể có thể một chiêu miểu sát Nhẫn Hoàng.

Dù sao trước khi tiêm gien số 1 mười tám Nhẫn Hoàng còn có thể giết chết mười cao thủ trong Thần Bảng, mà bây giờ bọn hắn đã dùng gien số 1.

Hơn nữa bởi vì hành trình nước Mỹ, Tá Đằng Nhất Lang yêu cầu ngoại trừ Nhẫn, mười sáu người còn lại đều tiêm gien số 1, mà không phải chậm tiêu hóa như trước kia.

Xuyên Đạo Thần quên một điều, mười tám Nhẫn Hoàng lợi hại là vì có đoàn kết, công kích tập thể.

Một đối một, bọn hắn chỉ có thể bị Trần Phàm giết chết!

Đây cũng là một trong những nguyên nhân Trần Phàm dùng mưu kế lẻn vào, hắn muốn tốc chiến tốc thắng.

So sánh với Xuyên Đạo Thần, đám người Tá Đằng Nhất Lang hoàn toàn không biết xuất hiện trước mặt bọn hắn chính là Đồ Tể làm bọn hắn từng kinh hồn táng đảm, hiện giờ chứng kiến một gã Nhẫn Hoàng trực tiếp bị giết chết, nỗi khiếp sợ trong lòng không còn cách nào miêu tả.

Một loại cảm xúc ngây ngốc chiếm cứ khuôn mặt bọn hắn, thân thể run rẩy lên, cảm giác như sắp bị đột quỵ cơ tim!

- Ngăn hắn lại!

Ngay khi bọn hắn còn đang ngây ngốc, Nhẫn tựa hồ đoán được người trước mắt chính là Đồ Tể, hét lớn một tiếng nhấc Tá Đằng Nhất Lang, muốn cho hai gã Nhẫn Hoàng còn lại ngăn cản Trần Phàm, mà hắn nhân cơ hội mang theo Tá Đằng Nhất Lang chạy trốn.

- Còn muốn chạy? Không có cửa!

Trần Phàm tiếp lấy đông dương đao của tên Nhẫn Hoàng kai, cười lạnh một tiếng xách đao giết tới.

*****

Từ sau khi mấy gã Nhẫn Hoàng từ nước Mỹ trở về, lập tức tiêm gien số 1, trừ đi tâm lý sợ hãi, khi đối mặt với Trần Phàm không còn chút sợ hãi cùng khẩn trương, mà lại bình tĩnh tới đáng sợ.

Nhìn thấy Trần Phàm cầm đao chém tới, hai người chẳng những không trốn tránh, ngược lại trực tiếp giơ đao nghênh tới.

Hai người hóa thành hai bóng đen nhảy ra, đao đông dương đâm tới, mũi đao đâm thẳng vào Trần Phàm, một đao đâm tới cổ họng, một đao đâm xuống đầu gối của Trần Phàm. - internet

Hai gã Nhẫn Hoàng vừa ra tay, lập tức phong kín đường đi của Trần Phàm.

- Cút ngay!

Trần Phàm quát lớn một tiếng vung đao chém tới.

Khanh!

Khanh!

Thanh âm thanh thúy vang lên, Trần Phàm chém đứt thanh đao đang đâm tới cổ họng, lực đạo vẫn không giảm, lập tức chém đứt cả thanh đao đâm vào đầu gối.

Hai thanh đao bị chém đứt, thanh đao trong tay Trần Phàm cũng chỉ còn lại nửa đoạn.

- Sưu!

Nhìn thấy thanh đao đã gãy, Trần Phàm không hề ngừng lại, cổ tay run lên, nửa thanh đao hóa thành một đạo bạch quang, gào thét vọt tới chỗ Nhẫn đang ôm Tá Đằng Nhất Lang bỏ chạy.

Thân là thủ lĩnh của mười tám Nhẫn Hoàng, thực lực của Nhẫn không kém, trong nháy mắt nửa thanh đao bắn tới, sau lưng Nhẫn như mọc thêm đôi mắt, ôm Tá Đằng Nhất Lang ngã xuống đất.

- Xoẹt!

Thanh đao xuyên thấu qua cửa gỗ, để lại một lỗ thủng, lực đạo lớn tới kinh người.

- Hô! Hô!

Ngay khi Trần Phàm bắn nửa thanh đao xuyên thấu qua cửa gỗ, hai gã Nhẫn Hoàng vung hai đoạn đao còn lại chém tới Trần Phàm, phản ứng nhanh tới cực điểm.

Trần Phàm lập tức thối lui ra sau một bước.

Chỉ một bước.

Rất ngắn.

Nhưng chỉ một bước ngắn ngủi, lại làm cho hắn vô cùng chuẩn xác tránh thoát công kích của hai gã Nhẫn Hoàng, hai đoạn đao đều chém vào khoảng không.

Ngay sau đó.

Không đợi hai gã thu đao, Trần Phàm bước một bước dài, chụp lấy cổ tay một gã, dùng sức bẻ mạnh!

- Răng rắc!

Tiếng xương gãy vang lên, tên Nhẫn Hoàng đau đớn buông nửa đoạn đao còn lại, nhưng vẫn không hề kêu rên.

- Bá!

Trần Phàm thuận thế bắt lấy đầu gã Nhẫn Hoàng, dùng sức cắt mạnh.

- Xuy!

Ánh đao hiện lên, máu tươi phun ra, đầu tên Nhẫn Hoàng trực tiếp bị Trần Phàm cắt rớt, máu tươi văng khắp người hắn.

Không để ý tới máu tươi phun lên người, Trần Phàm lại ném tới nửa đoạn đao ngăn cản Nhẫn mang theo Tá Đằng Nhất Lang chạy trốn.

Cùng lúc đó gã Nhẫn Hoàng còn lại thấy đồng bọn bị giết chết, không hề có chút sợ hãi, giơ đao chém về phía Trần Phàm.

Trần Phàm cười lạnh một tiếng, bắt lấy thân hình tên Nhẫn Hoàng vừa bị giết chết chắn ngay bên người.

- Phốc xuy!

Giống như vừa cắt qua đậu hũ, lưỡi dao sắc bén trực tiếp chặt đứt cánh tay thi thể, máu tươi văng tứ tung, văng lên ướt cả mặt tên Nhẫn Hoàng vừa xuất đao.

Hắn nhắm mắt lại theo bản năng.

- Hô! Hô!

Ngay sau đó không đợi hắn mở mắt, Trần Phàm vải ra thi thể trong tay, ném ngã Nhẫn cùng Tá Đằng Nhất Lang, đồng thời vung thiết quyền đánh tới cổ họng tên Nhẫn Hoàng.

Một quyền này thế đi mạnh mẽ, hung mãnh vô cùng, một quyền chém ra bám theo một chuỗi quyền ảnh.

- Phanh!

Trong biểu tình trợn mắt há hốc mồm của Xuyên Đạo Thần, một quyền của Trần Phàm nện trúng cổ họng tên Nhẫn Hoàng, lực đạo khủng bố trực tiếp đánh bay đầu hắn, máu tươi nóng bỏng giống như cột máu phún lên cao.

Công Đằng Nghĩa Hòa đang định nhân cơ hội Trần Phàm còn chưa chú ý tới mà chạy trốn, lúc này khóe mắt nhìn thấy một màn khủng bố trước mắt, bị máu tươi văng trúng, sợ tới mức hai chân mềm nhũn ngã lăn trên mặt đất.

Mà phía trước Nhẫn lại ôm Tá Đằng Nhất Lang đứng dậy cố gắng chạy ra cửa.

Hiển nhiên Nhẫn rất rõ ràng, hắn căn bản không phải là đối thủ của Trần Phàm, biện pháp duy nhất chính là mang theo Tá Đằng Nhất Lang chạy ra đại sảnh.

Chỉ cần chạy ra đại sảnh, Nhẫn có tin tưởng tránh thoát lần ám sát này!

Hơn nữa bên ngoài biệt thự còn mười ba tên Nhẫn Hoàng, cộng lại có lẽ không phải là đối thủ của Trần Phàm, nhưng tuyệt đối có thể kéo dài thời gian, cho hắn cùng Tá Đằng Nhất Lang đủ thời gian chạy trốn.

Lý tưởng thật đẹp đẽ, sự thật lại phũ phàng.

Nhẫn vừa ôm Tá Đằng Nhất Lang di động, liền nghe được sau lưng truyền tới thanh âm xé gió.

- Trở lại cho tao!

Trần Phàm quát lớn một tiếng, tay phải chém ra giống như lấy đồ trong túi, chụp vào sau lưng Nhẫn.

Sắc mặt Nhẫn biến đổi, tay phải cầm đao đột nhiên huy động chém ngược ra sau một đao!

- Hô! Hô!

Một đao chém ra, không khí chung quanh như bị xé nát, vô cùng uy mãnh.

Đối diện một cú chém toàn lực của Nhẫn, Trần Phàm tự nhiên không dám dùng thân thể máu thịt cứng đối cứng, mà đột nhiên thu chiêu, lách ra sau một bước.

- Bá!

Lưỡi đao sắc bén xẹt qua trước người Trần Phàm, mũi đao quét qua quần áo hắn rung động, trước người truyền tới cảm giác lạnh lẽo, lông tơ dựng đứng lên.

Một đao chém hụt, Trần Phàm không đợi Nhẫn thu đao, đột nhiên ra chân đá thẳng vào cổ tay Nhẫn.

- Phanh!

Gặp phải công kích với tốc độ cực nhanh của Trần Phàm, Nhẫn vốn không thể trốn tránh, cổ tay phải trực tiếp bị đá trúng, lực đạo khủng bố đánh gãy cổ tay hắn, thanh đao rơi xuống, Trần Phàm cũng không nắm đao, mà chém ra tay phải hóa thủ thành đao chém tới sau gáy Nhẫn.

Với khoảng cách ngắn ngủi như thế, với lực lượng khủng bố của Trần Phàm, dùng tay hay dùng đao không có gì khác nhau, nếu chém trúng Nhẫn, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Nhẫn tựa hồ hiểu được điểm này, nhìn thấy tay Trần Phàm chém tới, trong nháy mắt sống chết, hắn đem Tá Đằng Nhất Lang chắn ngay trước người, muốn dùng Tá Đằng Nhất Lang làm kẻ chết thay.

- Không!

Tá Đằng Nhất Lang phát ra một tiếng tru lên bi thảm, dưới ánh đèn, con ngươi của hắn không ngừng phóng lớn... lại tiếp tục phóng lớn...

Một bóng bàn tay ở trong con ngươi hắn không ngừng phóng lớn... lại phóng lớn...

- Phanh!

Theo sau, tiếng gào thét của Tá Đằng Nhất Lang dừng lại, tay của Trần Phàm chém xuống, lực đạo khủng bố trực tiếp làm vỡ nát đầu của Tá Đằng Nhất Lang.

Đầu của Tá Đằng Nhất Lang giống như dưa hấu bị nứt toác, chất dịch trắng xen lẫn máu tuôn ra.

Cùng lúc đó Nhẫn lấy được một đường sinh cơ, căn bản không để ý tới cái chết của Tá Đằng Nhất Lang, vươn tay trái như hình đầu rắn, công thẳng tới cổ họng của Trần Phàm.

Quyền khắc chỉ, chỉ khắc chưởng, chưởng khắc quyền!

Một kích này của Nhẫn lợi dụng lực lượng tập trung, hơn nữa tham khảo cách công kích của độc xà, là sát chiêu danh xứng với thực.

Nhưng đối mặt sát chiêu vồ đến, Trần Phàm không hề trốn tránh.

- Gãy cho tao!

Trần Phàm vung cao thiết quyền dùng sức nện xuống!

- Răng rắc!

Tiếng xương gãy thanh thúy vang lên, năm ngón tay của Nhẫn trực tiếp bị nện nát.

Đến tận đây, hai tay của hắn xem như đã toàn bộ phế đi.

Một kích cuối cùng bị Trần Phàm hóa giải, trong mắt Nhẫn tuôn ra cảm xúc sợ hãi.

Vừa sợ hãi, lại vừa tuyệt vọng.

Trong lúc Nhẫn không còn chống cự, trong ánh mắt tuyệt vọng, Trần Phàm không ngừng lại, tiến lên một bước hai tay nắm lấy đầu Nhẫn, dùng sức vặn mạnh!

- Răng rắc!

Vừa vặn, cổ của Nhẫn liền bị vặn gãy, hai mắt trợn trừng, trong con ngươi lộ ra vẻ không cam lòng sâu sắc.

Tựa hồ hắn không cam lòng phải chết đi như vậy.

Trong lúc nhất thời toàn bộ năm người Tá Đằng Nhất Lang đều mất mạng, chỉ còn lại Công Đằng Nghĩa Hòa đã bị dọa ngây ngốc.

Chứng kiến Trần Phàm giết năm người như giết gà, Công Đằng Nghĩa Hòa sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất, chất lỏng màu vàng trong nháy mắt chảy ra dưới chân hắn, cả người như bị giật kinh phong, kịch liệt run rẩy.

- Đừng... đừng... đừng!

Thấy Trần Phàm đưa mắt nhìn qua, Công Đằng Nghĩa Hòa sợ tới mức kêu rên, liên tục cầu xin buông tha.

- Nhẫn Hoàng khác còn muốn tới, ông xử lý hắn, sau đó cho người của ông vào đây!

Trần Phàm không động thủ giết Công Đằng Nghĩa Hòa, lạnh lùng nói:

- Tôi chỉ phụ trách giết mười ba Nhẫn Hoàng cùng thành viên Nhẫn Đường quanh biệt thự, ngoài ra giao cho các ông!

Vừa nói xong, Trần Phàm không nói thêm lời nào, xoay người nhặt đao, mở cửa phòng lách ra ngoài.

Cùng lúc đó, tên bảo tiêu của Xuyên Đạo Thần lao tới trước người Công Đằng Nghĩa Hòa, học theo cách giết của Trần Phàm, trực tiếp vặn gãy cổ hắn, mà Xuyên Đạo Thần lấy ra di động gọi cho Mỹ Sa, truyền ra mệnh lệnh tiến công.

Đúng như lời nói của Trần Phàm, tuy rằng biệt thự cách âm rất tốt, hơn nữa phòng khách trên lầu hai, nhưng thanh âm kêu to thảm thiết của Tá Đằng Nhất Lang trước khi chết khiến mười ba Nhẫn Hoàng còn lại bên ngoài chú ý.

Khi Trần Phàm mở cửa xuất hiện trên hành lang, bọn hắn đã xếp thành hình tam giác, cấp tốc chạy tới, guốc gỗ dưới chân giẫm mạnh phát ra âm thanh soàn soạt ầm ĩ.

Nhưng khi bọn hắn nhìn thấy Trần Phàm cầm theo đao chạy ra khỏi phòng khách thì không hẹn cùng dừng bước.

- Ba người qua cửa sổ xem quan tổng tài, những người khác theo tôi!

Tên đầu lĩnh thấy Trần Phàm, trên mặt không chút sợ hãi, bình tĩnh hạ mệnh lệnh.

- Không cần nhìn, bọn hắn đều chết hết.

Đối mặt mười ba tên Nhẫn Hoàng, Trần Phàm không hề cảm thấy áp lực, ngược lại hắn có chút hưng phấn, hồng quang trong mắt đại thịnh, vô cùng lóe sáng.

- Giết!

Nghe được lời Trần Phàm, sắc mặt tên đầu lĩnh biến đổi, khẽ quát một tiếng, truyền mệnh lệnh công kích.

Thanh âm hạ xuống, tên đầu lĩnh dẫn đầu lao thẳng tới, mười hai tên còn lại theo sát, duy trì đội hình tam giác.

Đối diện sự liều mạng của bọn hắn, Trần Phàm không hề có chút sợ hãi.

Đúng vậy, một chút cũng không có!

Một tay hắn cầm đao, đao chĩa xuống đất, đón lấy đám Nhẫn Hoàng.

- Tê...

Trần Phàm đi tới, lưỡi đao sắc bén như cắt đậu hũ, lướt qua tấm thảm trên sàn, kéo ra một lỗ hổng thật dài, thanh âm chói tai.

Một người, một cây đao.

Hắn từng tung hoành khắp thế giới.

Đối mặt mười ba Nhẫn Hoàng thành công tiêm gien số 1, hắn vẫn kiêu ngạo như xưa!

*****

Giờ khắc này Trần Phàm giống như hiệp khách thời cổ đại, đơn đao đi đối mặt mười ba Nhẫn Hoàng, không hề sợ hãi.

Thực lực mười ba người tăng vọt, tốc độ cực nhanh, lúc đang lao tới chỗ Trần Phàm, giống như trước đó, không hề có chút tiếng vang, lưỡi đao sắc bén trong tay chiếu sáng dưới ngọn đèn, đâm đến chói mắt.

Trong lúc nhất thời, sát ý lạnh lẽo tràn ngập cả hành lang.

Đại chiến hết sức căng thẳng.

Đột nhiên tốc độ của Trần Phàm chợt nhanh hơn.

Lòng bàn chân hắn đột nhiên phát kình, hai chân chống mạnh, bắn lui ra sau, thân thể như giương cung, phía sau lưng dán sát, cả người giống như quỷ mỵ xông về phía mười ba Nhẫn Hoàng.

- Thiên đình phát kính, túc để dũng tuyền!

Giờ khắc này, Trần Phàm lại xuất ra bộ pháp khủng bố này, giống như chỉ dùng một bước liền bay tới trước người mười ba Nhẫn Hoàng kia.

- Ba!

Mắt thấy sắp sửa va chạm với tên đầu tiên, Trần Phàm mượn sức chạy tới, thân hình bay lên không, một cước giẫm lên vách tường, lực đạo thật lớn, vừa giẫm trên vách liền xuất hiện khe nứt, run rẩy không dứt.

- Hô!

Trong lúc vách tường run lên, Trần Phàm mượn dùng phản lực, xẹt qua tên đầu tiên, bắn lên vách tường bên trái, đồng thời chém ra thanh đao, thanh đao hóa thành đạo bạch quang chém về một gã ở giữa.

- Phốc xuy!

Giống như cắt trúng đậu hũ, một đao bay ra, đầu tên kia bị trực tiếp chém xuống, cột máu bắn lên cao.

Một đao chém rụng đầu tên kia, thế đao trong tay Trần Phàm không giảm, ngay sau đó chém vào đầu tên Nhẫn Hoàng bên trái.

Tên kia theo bản năng dừng phắt lại, ngửa ra sau, muốn tránh thoát một đao chém tới.

Nhưng động tác của hắn đã chậm.

Thân thể hắn vừa ngửa ra sau, thanh đao trong tay Trần Phàm lướt tới nhanh như gió, xẹt qua trên tai hắn.

- Phốc xuy!

Thanh âm lưỡi đao chém vào xương vang lên, đầu của tên kia bị gọt mất một nửa, chất dịch trắng cùng máu tươi hỗn hợp thành một chỗ phun vải ra, hình ảnh vô cùng khủng bố.

- Ba!

Cùng lúc đó, Trần Phàm mượn dùng phản lực bắn qua vách bên trái, một cước giẫm lên vách tường, lực đạo đã có chút giảm bớt nhưng vách tường không ngừng rung lên, tựa hồ như sắp sụp đổ.

Mười ba Nhẫn Hoàng bày theo hình tam giác xung phong, hàng thứ nhất là đầu lĩnh, hàng thứ hai ba người, hàng thứ ba bốn người, cuối cùng là năm người!

Vừa rồi Trần Phàm giết chết hai tên hàng thứ hai, lúc này lại bắn ra trực tiếp đối mặt bốn gã hàng thứ tư.

Bốn gã nhìn thấy đồng bọn bị giết lập tức dừng lại, lúc này thấy Trần Phàm lao tới liền hét lớn một tiếng cùng vung đao chém tới.

Bốn gã ra tay nhanh như gió, tốc độ cực nhanh, bốn thanh đao chém tới từ bốn góc độ khác nhau, cơ bản phong kín đường tránh né của Trần Phàm.

Trần Phàm tựa hồ đã sớm đoán được, nhìn thấy bốn thanh đao đâm ra, tay trái hắn đột nhiên chụp tới đèn treo trên nóc nhà, lực eo khủng bố, thân hình như đang du dây, phóng lên cao, thoải mái tránh thoát công kích của bốn gã, trực tiếp xuất hiện ngay trên đỉnh đầu bọn hắn.

- Ba!

Không đợi bốn gã thu đao, Trần Phàm dùng động tác Thiên Cân Trụy, một cước đạp lên đầu một gã, lực đạo khủng bố chấn vỡ đầu hắn, xương cốt lập tức gãy nát, phát ra tiếng vang "răng rắc".

- Sưu!

Ngay khi tên kia thất khiếu chảy máu ngã xuống, Trần Phàm chém ra hai đao, tốc độ cực nhanh, nhanh tới mức làm cho người ta không thể nhìn thấy rõ hắn làm sao xuất chiêu, chỉ nhìn thấy được hai đạo bạch quang hiện lên.

- Phốc xuy!

- Phốc xuy!

- Phốc xuy!

Thanh âm lưỡi đao lướt tới cơ hồ đồng thời vang lên, trùng lặp cùng một chỗ, giống như ma âm tới từ địa ngục, khiếp cả lòng người.

Tiếng vang đi qua, ba đầu người cơ hồ đồng thời bay lên, ba cột máu phóng lên cao như suối phun, mưa máu đầy trời.

Trong chớp mắt, Trần Phàm đã giết chết sáu gã, máu tươi nhuộm đỏ cả hành lang, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh khiến người nôn mửa, nguyên hành lang yên tĩnh liền biến thành địa ngục huyết sắc.

Trường hợp khủng bố như thế, nếu bảy tên còn lại chưa tiêm gien số 1, chỉ sợ sẽ bị hù chết tươi!

Dù sao thực lực của Trần Phàm đã vượt ra ngoài sự tưởng tượng của bọn hắn, song phương căn bản không cùng chung cấp bậc!

Mà sự thật đúng là như thế, mười tám Nhẫn Hoàng năm xưa chém giết cường giả Thần Bảng, phải đem tên cường giả bao vây mới thành công ám sát.

Mà giờ khắc này bọn hắn chỉ còn mười ba người, bởi vì hành lang quá chật, không thể hình thành xu thế vây kín, vì thế sức chiến đấu giảm bớt rất nhiều.

Người thắng làm vua, người thua làm giặc!

Trên thế giới này không có nếu, bởi vì hành lang quá chật, làm bọn hắn không thể liên kết lại, Trần Phàm dễ dàng giết đi sáu người, bảy người còn lại đã không còn cảm giác sợ hãi, khi Trần Phàm rơi xuống lập tức nhào tới phát động công kích!

- Sưu sưu sưu sưu sưu sưu...

Dưới ánh đèn, máu tươi tràn ngập, bảy tên còn lại cùng một thời gian lao tới Trần Phàm, thanh đao trong tay hóa thành bảy đạo bạch quang, thanh thế khủng bố, sát ý lẫm nhiên.

Trần Phàm cười lạnh, chân phải đột nhiên đá ra.

- Phanh!

Một cước của hắn đá trúng thi thể một tên Nhẫn Hoàng, lực đạo trực tiếp đá bay thi thể tên kia đập tới năm tên đang lao tới.

- Phốc xuy!

Thấy thi thể bay tới, hai tên dùng sức bổ ra, trực tiếp chém thi thể thành thịt nát, ba gã còn lại tốc độ không giảm, cùng hai tên khác phối hợp muốn một kích giết chết Trần Phàm!

- Phanh!

- Phanh!

Trần Phàm lại hất văng hai cỗ thi thể đập tới ba gã phía trước, cùng lúc đó hai thanh đao phía sau liền công tới sau lưng hắn.

Trần Phàm như mọc thêm đôi mắt, trong nháy mắt dưới chân hắn phát lực, thân hình bay lên không, xoay ngược ra sau!

- Hô!

Thân hình hắn đúng lúc lướt qua hai lưỡi đao, bay lên trên đỉnh đầu hai gã Nhẫn Hoàng. -

- Chết!

Trên không trung, hắn chợt quát một tiếng, buông đao, hai tay chụp xuống đầu hai gã Nhẫn Hoàng!

- Ba!

Hai tiếng vang trầm đục cùng vang lên, đầu hai gã bị Trần Phàm chụp vỡ, như dưa hấu nứt toác, thành bốn năm mảnh, máu tươi vang khắp nơi.

Ba gã phía trước chém nát thi thể đồng bọn, cấp tốc lao tới, khi Trần Phàm vừa rơi xuống đất đã ở ngay trước người hắn, thanh đao đồng loạt đâm tới.

- Xuy!

Thân hình Trần Phàm rơi xuống, vừa lúc bắt được thanh đao đang rơi xuống, thuận thế chém ra.

- Xuy!

- Khanh!

- Khanh!

- Khanh!

- Khanh!

Thanh đao trong tay Trần Phàm lần lượt va chạm cùng đao của năm tên Nhẫn Hoàng, năm tiếng vang giòn vang lên, mấy thanh đao toàn bộ đều gãy rụng, chỉ còn lại phân nửa đoạn đao.

Hai gã phía trước không chịu nổi lực đạo, hổ khẩu vỡ ra, máu tươi giàn giụa, ba gã phía sau bật lui.

- Sưu!

Liên tiếp chặt đứt năm thanh đao, Trần Phàm vung đoạn đao gãy trong tay thẳng vào mặt tên đứng đối diện.

Khoảng cách ngắn ngủi như thế, với lực đạo của hắn, hoàn toàn giống như viên đạn, không cách nào trốn tránh.

- Phốc xuy!

Thanh âm trầm đục, tên kia không kịp trốn tránh bị đoạn đao gãy bắn trúng, trực tiếp bổ đầu hắn thành hai nửa.

- Sưu!

- Sưu!

- Sưu!

- Sưu!

Cùng lúc đó bốn gã còn lại đều ném thanh đao bắn tới, bốn lưỡi đao bắn thẳng tới Trần Phàm, cơ hồ không còn đường tránh né.

Có thể nói đây là một kích trí mạng!

Đồng dạng nếu một kích này không đánh trúng, cũng là chiêu cuối cùng của bọn hắn, Trần Phàm sẽ không cho bọn hắn bất cứ cơ hội nào!

Trần Phàm lập tức lách tránh sang phải.

- Hô!

Một thanh đao gãy lướt sát qua tai hắn, đao phong sắc bén cắt phá vành tai hắn.

Không để ý tới đau đớn, không còn thời gian quan tâm, hắn lại lách sang trái.

- Hô!

Lại một thanh bay sát qua thái dương, đao phong trực tiếp cắt làn da, máu tươi tuôn ra.

- Phốc xuy!

Ngay khi hắn vừa lách tránh lần thứ ba, một thanh đao gãy cắm ngay cánh tay hắn, lực đạo thật lớn, xuyên thấu qua tay hắn, gọt đi một khối thịt, lộ ra xương trắng lạnh lẽo.

Thanh cuối cùng lại bay qua đỉnh đầu hắn, cắt đứt một nhúm tóc bay tung.

Thấy hắn tránh thoát một kích trí mạng, bốn tên còn lại mặc dù không tỏ vẻ sợ hãi, nhưng diễn cảm chợt ngưng trọng lên.

Bởi vì bọn hắn đều biết đã không còn cơ hội!

Còn cơ hội không?

Không còn!

Trong ánh nhìn của bọn hắn, Trần Phàm nhếch môi cười.

Nụ cười như của tử thần.

Nụ cười cuối cùng bọn hắn được nhìn thấy.

Thân hình Trần Phàm chợt động.

Tốc độ của hắn chẳng những không giảm bớt, ngược lại vì máu tươi kích thích, càng nhanh hơn, nhanh tới mức bốn gã không còn nhìn thấy được.

Giờ khắc này, hắn đã lấy ra toàn bộ thực lực như khi chiến đấu với Maha!

Giết chóc!

Giết chóc tàn nhẫn!

Bốn gã Nhẫn Hoàng hoàn toàn không còn năng lực chống đỡ, trực tiếp bị Trần Phàm dùng thiết quyền đánh vỡ đầu!

- Phanh!

Khi Trần Phàm dùng thiết quyền đánh vỡ đầu tên cuối cùng, cả hành lang biến thành thế giới địa ngục, máu tươi nhuộm đỏ hành lang.

- A!

Xuyên Đạo Thần đã hạ lệnh tiến công vào biệt thự, vừa mở cửa phòng khách, chuẩn bị xem tình hình chiến đấu bên ngoài, kết quả nhìn thấy cảnh tượng như trong địa ngục, dù hắn có được trái tim kiên cường, vẫn bị dọa tới thất thanh hét chói tai, trực tiếp ngồi bệch xuống mặt đất.

Nhìn thân hình hoàn toàn bị máu tươi nhuộm đỏ của Trần Phàm, nỗi sợ hãi tận sâu trong linh hồn tràn ngập khắp toàn thân Xuyên Đạo Thần, đồng thời hắn chỉ còn một ý nghĩ, trêu chọc Đồ Tể, kết cục chỉ có một: Chết!

*****

Đêm.

Một vầng trăng lạnh treo trên bầu trời, ánh trăng dịu dàng chiếu xuống, rơi khắp từng ngõ ngách trên núi Phú Sĩ, trên đỉnh tuyết trắng bao phủ, phóng mắt nhìn ra, giống như một cây quạt vừa nhẹ nhàng đổi chiều.

Trong màn đêm, từng chiếc xe gào thét chạy nhanh về hướng trang viện Tá Đằng gia tộc, toàn bộ những người ngồi trên xe đều mạng trang phục thống nhất của thành viên Sơn Khẩu Tổ.

Đi sau xe bus là một loạt Lincoln, trong xe đều là nhân sĩ cao tầng Sơn Khẩu Tổ, bọn hắn còn có thân phận chính là thân tín của Xuyên Đạo Thần.

- Mỹ Sa tiểu thư, toàn bộ bảo tiêu bên ngoài của Tá Đằng gia tộc đều đã bị thủ tiêu, người của chúng ta đã đến cửa trang viện, kế tiếp nên làm như thế nào?

Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ xe chiếu vào bên trong, nương ánh trăng, có thể nhìn thấy được Mỹ Sa đang cầm chiếc di động, diễn cảm trấn định mà cơ trí, ánh mắt nhìn chằm chằm núi Phú Sĩ cách đó không xa.

- Hiện tại Xuyên Đạo quân còn đang ở bên trong trang viện, tình cảnh thập phần nguy hiểm.

Nghe được trong điện thoại truyền ra tiếng hội báo, Mỹ Sa lạnh lùng nói:

- Dặn mọi người dùng tốc độ nhanh nhất xông vào, xử lý thành viên Tá Đằng gia tộc đồng thời mau chóng tìm được Xuyên Đạo quân.

- Dạ, Mỹ Sa tiểu thư!

- Tất cả mọi người xông vào trong, nhanh chóng tìm được Xuyên Đạo hội trưởng!

Đầu bên kia điện thoại, người kia cung kính trả lời Mỹ Sa, lập tức truyền ra mệnh lệnh.

Chiếc xe Mỹ Sa đang ngồi cũng đã ngừng lại.

Trong xe, Mỹ Sa nhìn thấy từng chiếc xe bus phá tan phòng tuyến của thành viên Tá Đằng gia tộc, vọt vào bên trong trang viện, nỗi lo lắng trong con ngươi nàng chợt tan biến đi.

Theo nàng xem, bên cạnh Xuyên Đạo Thần có Trần Phàm, bảo trụ tính mạng hẳn là không thành vấn đề, mà bên mình có nhiều người cùng xông vào trang viện như vậy, đủ để xử lý thành viên Tá Đằng gia tộc.

Nếu như vậy, hành động phá vỡ đêm nay chỉ cần một vấn đề cần giải quyết: dàn xếp cảnh sát!

- Phanh, phanh, phanh, phanh...

...

Thanh âm tiếng súng nổ không ngừng vang lên, ánh lửa trong trang viên Tá Đằng gia tộc bốc cao, đạn bay khắp nơi.

Xuyên Đạo Thần âm thầm tập hợp thành viên Sơn Khẩu Tổ, tuy rằng luận thực lực còn chênh lệch lớn với thành viên Nhẫn Đường cùng bảo tiêu của Tá Đằng gia tộc, nhưng chiếm cứ ưu thế nhân số, lợi dụng chiến thuật biển người trực tiếp chiếm được thượng phong!


Đương nhiên bọn hắn chiếm được thượng phong còn nhờ một nguyên nhân chủ yếu: Trần Phàm đang ở trong trang viên đại khai sát giới!

Chém giết xong Tá Đằng Nhất Lang cùng mười bảy Nhẫn Hoàng, Trần Phàm không hề ngừng lại, mà dùng xu thế không thể ngăn trở giết hại những thành viên Nhẫn Đường bên ngoài biệt thự.

Đối mặt với thực lực của Trần Phàm, những người kia bị giết tới bể mật, hơn nữa tin tức Tá Đằng Nhất Lang đã bị giết chết được truyền đi ra, bọn hắn đều cho rằng không thể cứu vãn, tự nhiên không dám liều mạng với thủ hạ của Xuyên Đạo Thần, mà lựa chọn chạy trốn.

Dưới tình hình này, hành động soán quyền ngày sau làm khiếp sợ thế giới ngầm toàn cầu liền tiến triển cực kỳ thuận lợi.

- Ô... ô...

Ngay khi những thủ hạ của Xuyên Đạo Thần còn đang thu thập những kẻ còn sống sót, không đợi thành viên thân tín của Tá Đằng gia tộc kịp chạy tới cứu viện, từng chiếc xe cảnh sát đã gào thét lao tới, cảnh sát còn vận dụng máy bay trực thăng, vài chiếc trực thăng vây vòng trên không trung trang viện, còn đem tình huống tại hiện trường hội báo cho người nắm quyền cảnh sát Tokyo.

Ngoài mấy cây số cách trang viện không xa, Mỹ Sa ngồi trong xe Lincoln, nghe được tiếng còi xe cảnh sát lao tới, chẳng những không hề bỏ chạy, ngược lại còn gọi bảo tiêu trực tiếp lái xe đón lấy xe cảnh sát.

Dàn xếp cảnh sát!

Đây là nhiệm vụ lớn nhất của Mỹ Sa, cũng là nhiệm vụ cuối cùng.

Chỉ cần làm được điểm này, người cầm quyền Sơn Khẩu Tổ đêm nay sẽ đổi tên!

Ngay khi Mỹ Sa chuẩn bị cùng cảnh sát tiến hành đàm phán, trong trang viện Trần Phàm nhìn thấy thế cục đã hoàn toàn bị phía Xuyên Đạo Thần khống chế, không tiếp tục tiến hành giết chóc, mà tìm được chút thuốc xử lý thương thế trên cánh tay, thay bộ quần áo mới, lặng yên không tiếng động rời khỏi trang viện.

Bên trong nhà Liễu Xuyên Tùng Cát.

Liễu Xuyên Tình Tử đang cùng Y Đằng Lan mặc kimono ngồi trong phòng khách xem ti vi, nhưng thần sắc cả hai có vẻ không yên lòng.

- Tình Tử, hay con đi hỏi cha con đi, vì sao hiện tại tên kia còn chưa bị trừng phạt?

Y Đằng Lan nhịn không được quay đầu hỏi con gái, bà đã đáp ứng với gia tộc sẽ trút giận cho Y Điền cùng Y Hạ, tự nhiên không muốn nuốt lời.

So sánh với Y Đằng Lan mà nói, hận ý của Liễu Xuyên Tình Tử còn lớn hơn, quả thật chính là hận thấu xương, nằm mộng còn muốn Trần Phàm quỳ xuống trước mặt nàng ta, như tiết mối hận trong lòng!

Lúc này nghe được lời của Y Đằng Lan, Liễu Xuyên Tình Tử cũng có chút buồn bực, tức giận nói:

- Cha nói trong vòng ba ngày sẽ giao tên súc sinh kia cho con.

- Thế nhưng đều đã qua hai ngày, bên phía đại lục tựa hồ không có ý định giao người.

Y Đằng Lan nói:

- Nếu không mẹ và con cùng đi hỏi cha con?

- Được.

Nghe Y Đằng Lan nói như thế, Liễu Xuyên Tình Tử cảm thấy cũng nên đi hỏi thăm một chút, rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

Rất nhanh, hai người đi vào phòng sách của Liễu Xuyên Tùng Cát, hắn vẫn như ngày thường, tay đang cầm văn kiện xem xét.

Nhìn thấy hai người đi vào, hắn hiểu ý bỏ văn kiện xuống.

- Cha, cha không phải nói trong ba ngày sẽ giao tên kia cho con sao? Vì sao đã hai ngày rồi bên kia còn chưa chịu giao người?

Đi vào phòng, Liễu Xuyên Tình Tử vội vàng hỏi.

Liễu Xuyên Tùng Cát cau mày nói:

- Bên kia còn đang dùng cớ phải điều tra chân tướng để kéo dài thời gian, nhưng áp lực đã làm bọn hắn không thể tiếp tục thừa nhận, bọn hắn kéo không được bao lâu, con cứ chờ đi.

- Rốt cục là chờ bao lâu?

Liễu Xuyên Tình Tử lại hỏi, không muốn chờ đợi thêm chút nào.

Lần này Liễu Xuyên Tùng Cát không trả lời.

Bởi vì điện thoại vừa lúc vang lên.

Nếu bình thường nghe điện thoại, hai mẹ con đều sẽ rời phòng, nhưng hôm nay Liễu Xuyên Tùng Cát biết nếu không cho hai người câu trả lời, hai người sẽ không chịu đi.

- Chuyện gì?

Cầm điện thoại hắn trầm giọng hỏi, ngữ khí rất có vẻ uy áp cùng áp bách.

- Đại nhân, không xong, vừa nhận được tin tức, Sơn Khẩu Tổ đã xảy ra chính biến, Xuyên Đạo Thần dẫn dắt thân tín đánh lén Tá Đằng gia tộc, hiện tại trang viện của họ đã bị chiếm lĩnh, nghe nói Tá Đằng Nhất Lang đã bị thủ tiêu.

Nghe thuộc hạ báo cáo, sắc mặt hắn chợt biến đổi.

Liễu Xuyên gia tộc có thể lấy được địa vị cực cao trong chính phủ, ngoại trừ thực lực bản thân mạnh mẽ, còn được nhiều gia tộc ủng hộ, trong đó Tá Đằng gia tộc là người ủng hộ mạnh nhất, hàng năm cung cấp rất nhiều tiền cho Liễu Xuyên gia tộc, để họ có thể lợi dụng khoản tiền này củng cố địa vị, khuếch trương thế lực, đồng thời họ sẽ bao che cho Tá Đằng gia tộc.

Hiện giờ quyền lực của Tá Đằng gia tộc đã bị chiếm lĩnh.

- Cảnh sát đâu? Cảnh sát Tokyo làm ăn gì vậy?

Sau thoáng khiếp sợ, Liễu Xuyên Tùng Cát giận dữ.

- Đại nhân, cảnh sát đã xuất động, hiện tại bên Xuyên Đạo Thần còn đang đàm phán với cảnh sát. -

Bên kia tên thủ hạ cẩn thận trả lời, hiển nhiên hắn cũng biết chuyện này sẽ ảnh hưởng tới Liễu Xuyên gia tộc đến bậc nào.

Nghe vậy sắc mặt Liễu Xuyên Tùng Cát thật khó coi, hắn biết sau lưng Xuyên Đạo Thần có những người nào trong chính phủ, còn là đối thủ của hắn.

Nếu như vậy, Xuyên Đạo Thần thượng vị, phần tiền của Sơn Khẩu Tổ sẽ cung cấp cho những người đó, mà không phải Liễu Xuyên gia tộc!

Ngay khi hắn còn đang cảm thấy khiếp sợ lẫn phẫn nộ, Trần Phàm đã âm thầm thủ tiêu những đặc công bảo hộ quanh nhà hắn, đi tới cửa, thoải mái mở cửa nhà.

Liễu Xuyên Phong đang định đến phòng khách tìm Liễu Xuyên Tình Tử nói chuyện, kết quả phát hiện trong phòng không người, hắn đang muốn đến phòng sách tìm kiếm, vừa mới bước đi chợt phát hiện Trần Phàm đang thản nhiên đi vào nhà.

- Hỗn đản, ai cho mày vào?

Nhìn thấy Trần Phàm trong lớp hóa trang, Liễu Xuyên Phong theo bản năng xem hắn là những đặc công trong quân đội bảo hộ bên ngoài, quát to.

Trần Phàm nhìn hắn, không khỏi nở nụ cười.

- Hỗn đản, mày cười cái gì?

Thấy Trần Phàm còn cười, Liễu Xuyên Phong nhất thời nổi trận lôi đình:

- Chẳng lẽ mày không biết, không có lệnh của cha tao, mày không được tùy tiện vào nhà sao?

Không trả lời, Trần Phàm cười lạnh tiến về phía hắn.

Nhìn thấy Trần Phàm đi tới, Liễu Xuyên Phong chợt ngẩn ra, sau đó ngửi thấy mùi máu tươi trên người Trần Phàm, hắn cũng nhận ra sát ý lạnh lẽo trong mắt Trần Phàm.

- Mày... mày... mày là ai?

Nhận thấy được điều này, sắc mặt Liễu Xuyên Phong biến đổi.

Cùng lúc đó, Y Đằng Lan cùng Liễu Xuyên Tình Tử bị đuổi ra khỏi phòng sách, đang xuống lầu, chợt nhìn thấy Trần Phàm đang cười lạnh tiến về hướng Liễu Xuyên Phong.

- Hỗn đản, mày là ai, ai cho mày vào?

Thấy gương mặt xa lạ của Trần Phàm, Y Đằng Lan ngây ra, Liễu Xuyên Tình Tử tâm tình đang tức giận liền lớn tiếng chất vấn.

- Là người muốn mạng của các người.

Trần Phàm thoáng dừng bước, nhìn thoáng qua Liễu Xuyên Tình Tử, chậm rãi mở miệng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-604)