Vay nóng Tinvay

Truyện:Cực Phẩm Thiên Vương - Chương 580

Cực Phẩm Thiên Vương
Trọn bộ 604 chương
Chương 580: Tiếp tục cho Yến gia một cái tát!
0.00
(0 votes)


Chương (1-604)

Siêu sale Shopee


Sáng sớm, khi ánh rạng đông đầu tiên xỏ xuyên qua bầu trời, hỗn loạn trong Tokyo vẫn chưa ngừng lại, ngược lại vì muốn điều tra chân tướng sự tình, chính phủ mời dự họp hội nghị khẩn cấp, tuyên bố phong bế sân bay cùng cảng biển, trước khi phong bế giải trừ, cấm bất luận kẻ nào dùng bất kỳ danh nghĩa gì rời đi.

Quyết định của chính phủ khiến cho không ít người kháng nghị, trong đó người nước ngoài là nhiều nhất.

Kháng nghị không có hiệu quả!

Đối mặt sự kiện ảnh hưởng cả nước lần này, chính phủ biểu hiện sự cứng rắn trước nay chưa từng có.

Một ít nhân vật cao tầng của quốc gia khác cũng không cảm thấy kinh ngạc, dù sao bọn họ cũng biết chuyện gia đình Liễu Xuyên Tùng Cát bị giết chết thật sự quá nghiêm trọng, nghiêm trọng tới mức có thể thay đổi vận mệnh trong chính trị.

Cơ hồ toàn bộ truyền thông chủ yếu đều đưa tin, chuyện này trong lúc nhất thời làm chính trường sôi sục!

So ra mà nói, chuyện Tá Đằng gia tộc bị huyết tẩy lại không gây nhiều tiếng vang, vì địa vị của họ không thể đánh đồng với Liễu Xuyên gia tộc, hơn nữa Sơn Khẩu Tổ là hắc đạo, đương nhiên không thể rao tin quá công khai.

Ngay khi chuyện này tạo thành hỗn loạn, nhưng Trần Phàm vẫn còn chưa rời khỏi Nhật Bản.

Hắn không rời đi cũng không phải vì lệnh phong tỏa, chỉ cần hắn muốn lúc nào cũng có thể đi.

Tuy rằng Xuyên Đạo Thần cùng Nham Khi Di Nguyên đều đáp ứng yêu cầu của Trần Phàm, hơn nữa hắn cũng biết cục diện hiện tại chỉ là che mắt nhân dân, nhưng hắn vẫn cảm thấy cần phải lưu lại.

Hắn muốn lưu lại giám sát hai người kia, đồng thời uy hiếp hai người, để cả hai không dám lật lọng!

Tuy rằng ở lại, nhưng vì bảo đảm chắc chắn không sơ hở, Trần Phàm không bại lộ hành tung, lại thay đổi dung mạo.

Hắn ở lại trong một biệt thự tại Tokyo, chủ nhân là một người Nhật, nhưng trên thực tế biệt thự đã bị Trần Phàm mua lại từ lâu, chỉ là dùng tên giả qua mặt mà thôi.

- Ông... ông...

Khi tia nắng đầu tiên rơi xuống từng phố lớn ngõ nhỏ, Trần Phàm đúng giờ tỉnh lại, điện thoại bí mật trên cổ tay hắn lại nhẹ nhàng chấn động lên.

Loại điện thoại này là do Kroff cung cấp, chọn dùng kỹ thuật tiên tiến nhất, vốn không thể bị nghe lén, thậm chí còn không thể điều tra.

Có thể liên hệ với Trần Phàm bằng điện thoại này, chỉ có Kroff cùng Long Nữ.

Nhận thấy được điện thoại chấn động, Trần Phàm nhìn thoáng qua màn hình, chính là điện thoại của Kroff.

- Đồ Tể thân ái, buổi sáng tốt lành.

Gọi điện tới, thanh âm quen thuộc của Kroff vang ra, ngữ khí vẫn quái quỷ như trước.

Nghe hắn nói Trần Phàm bật cười, ngữ khí thoải mái nói

- Kroff, tôi nghe nói dạo này anh sống tại Thái Lan rất vui vẻ.

- Mẹ nó, nhất định là tên Thái Hổ kia tiết lộ hành tung của Kroff đại gia!

Nghe Trần Phàm nói Kroff liền nhảy dựng lên mắng

- Tôi thề với nữ thần may mắn, Kroff đại gia sẽ cho người nổ tung hậu môn của hắn!

- Kroff, hiện tại thế cục rất hỗn loạn, chính anh nên cẩn thận một chút.

Trần Phàm dở khóc dở cười, nhắc nhở.

- Aha, mời anh yên tâm đi, sẽ không ai trêu chọc tới tôi, huống chi tôi đã làm thêm mặt nạ da người, sẽ không bị phát hiện đâu.

Kroff cười nói.

- Nên cẩn thận một chút vẫn hơn.

Trần Phàm nghĩ nghĩ, nói

- Như vậy đi, hôm nay anh rời khỏi Thái Lan, tìm một nơi không ai biết anh, an phận một chút, ngoại trừ tôi đừng tiết lộ hành tung với bất kỳ ai, dù là Thái Hổ cùng bảo tiêu Hắc Quỷ của anh!

- Đồ Tể, Kroff cẩn thận nghe ngài dạy bảo.

Kroff hiểu được Trần Phàm suy nghĩ cho an toàn của hắn, trong lòng có chút cảm động, nhưng bộ dáng vẫn hi hi ha ha như cũ. Đồng thời hắn nghĩ tới điều gì, thử thăm dò

- Đồ Tể, anh chuẩn bị động thủ với Hắc Ám U Linh sao?

- Nhanh thôi.

Trần Phàm không phủ nhận

- Chấm dứt chuyện tại Nhật Bản, kế tiếp chính là Hắc Ám U Linh.

- Ca ngợi Đồ Tể, thật sự chờ mong đám Hắc Ám U Linh kia sẽ giống như Tá Đằng Nhất Lang bị anh đưa vào địa ngục!

Kroff cười hắc hắc nói, hiển nhiên hắn biết chuyện xảy ra tối hôm qua ở Tokyo là kiệt tác của Trần Phàm.

- Đúng rồi, Kroff, sớm như vậy liên hệ với tôi, có chuyện gì sao?

Trần Phàm sực nhớ, hỏi.

Kroff nhu nhu đôi mắt sưng tấy như gấu mèo, nói

- Hết sức xin lỗi, đêm qua tôi chơi bời quá mức nên sáng nay mới biết được chuyện xảy ra tại Tokyo. Tôi gọi điện thoại định hỏi anh, anh có rời nơi đó chưa, nếu chưa thì tôi có thể giúp được. Anh biết tôi có quan hệ không tồi với rất nhiều gã buôn lậu. Mà đối với đám người kia mà nói, chỉ cần cho đủ lợi ích, dù bảo bọn hắn bán đứng mẹ của thần linh bọn hắn cũng sẽ không chau mày.

Nghe lời hắn, Trần Phàm cảm thấy trong lòng ấm áp, hiển nhiên hắn hiểu được thế cục tại Nhật lúc này, vì thế cho rằng tình cảnh của Trần Phàm không ổn, dự định giúp đỡ Trần Phàm rời khỏi Nhật Bản.

- Yên tâm đi Kroff, tôi tự có an bài, không cần làm phiền anh.

Trần Phàm cười cười nói.

- Aha, tôi đã sớm đoán được anh sẽ giải quyết được phiền phức này mà.

Kroff cười vui vẻ, ngáp một hơi

- Nga, mẹ nó, tôi qua tôi nuốt mấy viên thuốc, làm suốt tối qua tới giờ. Tôi mệt rồi, không quấy rầy anh nữa.

- Tạm biệt.

Trần Phàm dở khóc dở cười, định nhắc nhở hắn đừng nên chơi bời quá độ, nhưng biết đó là ham mê của hắn, thật khó khuyên bảo.

Cúp điện thoại của Kroff, Trần Phàm trầm ngâm một lát lấy di động gọi cho Dai Fu.

Từ khi Dai Fu trở lại Anh quốc, quản lý buôn bán của gia tộc, nàng chuẩn bị hai điện thoại cho việc công cùng việc riêng tư.

Dãy số riêng tư của nàng chỉ dành riêng cho Trần Phàm!

Vì thế khi nàng nghe được điện thoại reo lên, vốn đang xem văn kiện, nàng nhảy dựng khỏi ghế vọt nhanh tới bên giá áo, lấy di động ra.

- Honey, chuông điện thoại vừa reo là âm nhạc hay nhất em nghe được mấy ngày nay, mà điện thoại của anh là lễ vật tốt nhất thượng đế tặng cho em.

Điện thoại chuyển được, Dai Fu dựa trên vách tường, hất mái tóc, thần tình hưng phấn nói.

Cảm thụ được tình yêu cùng tưởng niệm trong lời nói của Dai Fu, Trần Phàm chợt ôn nhu

- Ở nhà hay đang ở công ty?

- Còn ở công ty.

Dai Fu trả lời, liền khẩn cấp hỏi tiếp

- Đúng rồi honey, hai chuyện phát sinh tối qua ở Nhật là anh làm sao?

Vừa nói xong, vẻ hưng phấn của nàng biến mất, chỉ còn nỗi lo lắng.

- Ân.

Nghe nàng hỏi, Trần Phàm không chút giấu diếm, hắn biết rõ tình yêu của nàng dành cho mình thâm sâu cỡ nào.

- Hiện tại bên đó đã phong tỏa, anh còn ở đó sao?

Xác định là do Trần Phàm làm, nỗi lo lắng của Dai Fu càng đâm.

Cảm thụ được nàng quan tâm, Trần Phàm cười cười nói

- Yên tâm đi cô gái ngốc, anh không có việc gì.

Nghe hắn nói, Dai Fu chợt yên lòng, nàng biết hắn nói không có việc gì sẽ thật sự không sao.

- Honey, hiện tại bên đó mới hừng đông, sớm như vậy anh gọi cho em, chẳng lẽ sau khi tỉnh giấc lại phát hiện tiểu đệ của anh tịch mịch khó nhịn, cần em đi an ủi sao?

Dai Fu dùng một loại ngữ khí thật dụ hoặc nói.

Nghe lời nói khêu gợi của Dai Fu, Trần Phàm cảm thấy như bị điện giật, lập tức nổi lên phản ứng, cây thương liền ngẩng đầu lên.

Thật sự là một yêu tinh.

Trong lòng Trần Phàm cười khổ, chuẩn bị nói cho nàng nghe mục đích hắn gọi tới.

Ai ngờ hắn còn chưa mở miệng, Dai Fu lại tiếp tục dụ dỗ

- Honey, anh dự định hiện tại bắt đầu, hay chờ em về nhà tắm rửa xong thay nội y anh thích nhất mới bắt đầu?

- Dai Fu, anh không phải ý này...

Nghe lời hấp dẫn trắng trợn của nàng, Trần Phàm dở khóc dở cười.

Dai Fu không buông tha, thổi nhẹ một hơi ngâm khẽ nói

- Honey, vậy anh có ý gì? Chẳng lẽ anh muốn em tới Nhật tìm anh hay anh tới London tìm em? Nga, em thiếu chút đã quên, ở bên đó còn đang bị phong tỏa, em không đi được, vậy thì chỉ đành chờ anh tới.

- Tuy rằng hiện tại anh rất muốn qua cưỡng gian em, nhưng hiện tại anh chưa đi được.

Trần Phàm cười mắng.

Nghe hắn nói, Dai Fu không hề tức giận, ngược lại cười lên khanh khách.

Vài giây sau, Dai Fu lại thu liễm tươi cười, nghiêm mặt nói

- Được rồi honey, nói đi, có gì cần em giúp anh làm?

Cho tới nay, Trần Phàm đều cho rằng Dai Fu là một cô gái thông minh nhất trong số những cô gái hắn từng gặp.

Lúc này nghe được lời nàng nói, hắn càng thêm xác định ý nghĩ này.

- Dai Fu, anh cần em tới Trung Quốc một chuyến.

Đi đại lục?

Nghe được hắn nói, Dai Fu không khỏi ngẩn ra...

*****

Thời gian hoàng hôn, mặt trời đỏ dần dần hạ xuống đỉnh núi, dư huy trời chiều nhuộm đỏ không trung phía tây, tựa như liệt hỏa thiêu đốt, mỹ luân mỹ hoán.

Theo hoàng hôn đến, Yên Kinh nghênh đón giờ cao điểm tan tầm, khắp nơi kín người hết chỗ, dòng xe như nước, liếc mắt không nhìn thấy cuối.

Ngay khi dân chúng bình thường kết thúc một ngày làm việc tan tầm về nhà, Trần Kiến Quốc vẫn chưa về, khảo sát xong trường đại học quốc phòng, hắn trực tiếp lên xe quay trở về nơi làm việc.

Đi vào văn phòng, Trần Kiến Quốc cũng không kịp uống nước, mà trực tiếp gọi điện thoại.

Điện thoại rất nhanh chuyển được, Trần Kiến Quốc cung kính hội báo

- Chủ tịch, công tác khảo sát đã chấm dứt, tôi cần hội báo cho ông, sau đó sẽ đưa lên văn bản chi tiết.

- Tiến triển như thế nào?

Đầu bên kia điện thoại, thủ trưởng số 1 cũng giống như Trần Kiến Quốc, còn chưa rời khỏi văn phòng, khuôn mặt vốn bình tĩnh toát ra biểu tình chờ mong.

- Chủ tịch, tính đến trước mắt, tiểu Phàm cung cấp tư liệu cùng sản phẩm đã toàn bộ đưa đến, nhân viên nghiên cứu đang ngày đêm tăng ca, nghiên cứu, thảo luận, thực nghiệm, vũ khí cơ bản đã hiểu rõ, có thể chế tạo, vũ khí tương đối cao, nhất là vũ khí cỡ lớn trước mắt còn chưa hiểu rõ, nhưng chỉ cần thời gian, tổng thể mà nói tình thế khá tốt...

Trần Kiến Quốc nhanh chóng thông báo lại tình hình những ngày khảo sát.

Trước đó không lâu, Trần Kiến Quốc nương theo ngày lễ thành lập quân đội triển khai công tác khảo sát, trong đó trọng yếu nhất chính là một đơn vị chế tạo vũ khí.

Bởi vì lần này hắn khảo sát chính là tình huống nghiên cứu vũ khí từ tài liệu Trần Phàm mang về!

- Tốt, tốt, tốt lắm!

Nghe được báo cáo, thủ trưởng số 1 hơi kích động, ông cũng biết rõ nếu có thể có được toàn bộ tư liệu kia, lực lượng quốc phòng sẽ tăng cường thật lớn, đối với tương lai của quốc gia tạo nên vô số tác dụng.

Liên tục nghe thủ trưởng số 1 khen ngợi, Trần Kiến Quốc liền hiểu được ông đang rất vui vẻ. :

Vì thế, hắn thoáng do dự, hỏi

- Chủ tịch, tiểu Phàm ở Nhật gây ra động tĩnh lớn như vậy, hiện tại họ đã phong tỏa, tiểu Phàm bị nhốt tại Nhật, tình cảnh thật không ổn.

- Như thế nào? Kiến Quốc, anh lo lắng an nguy của tiểu Phàm?

Thủ trưởng số 1 hỏi.

- Có chút bận tâm.

Trần Kiến Quốc cũng không giấu diếm

- Trọng yếu hơn là nếu tiểu Phàm không thể bình ổn việc này, hậu quả sẽ khó lường.

- Phải.

Thủ trưởng số 1 thở dài

- Hi vọng tiểu Phàm có thể làm được như lời hắn nói, sẽ không để chúng ta thất vọng.

- Chủ tịch, vạn nhất tiểu Phàm thất bại, làm sao bây giờ?

Trần Kiến Quốc lấy hết dũng khí hỏi.

Nghe hắn hỏi, thủ trưởng nhướng mày, hỏi ngược lại

- Kiến Quốc, hay là anh không có lòng tin với tiểu Phàm?

- Cũng không phải, chỉ là lần này hắn gây ra động tĩnh thật quá lớn, hơn nữa thủ đoạn có chút cực đoan, tôi chỉ sợ vạn nhất.

Ngữ khí của Trần Kiến Quốc có vẻ ngưng trọng.

Nhận thấy được vẻ ngưng trọng trong giọng nói của hắn, thủ trưởng trầm ngâm một lúc nói

- Một khi tiểu Phàm thất bại, bàn cờ của lão thủ trưởng bị thua hoàn toàn, tình cảnh tiểu Phàm sẽ cực kỳ không xong, thế cục chỉnh thể sẽ phức tạp.

- Chủ tịch.

Trần Kiến Quốc lại cắn chặt răng, làm bất cứ giá nào

- Nếu tiểu Phàm thật sự thất bại, tôi hi vọng chủ tịch giữ được lời hứa với cha tôi, bảo vệ hắn một mạng.

- Kiến Quốc, nói thật, vốn tôi rất tin tưởng hắn, nhưng tôi cũng như anh, cũng hiểu được lần này hắn nhiệt náo quá lớn, không dễ kết thúc.

Trầm mặc thật lâu, thủ trưởng không che giấu nội tâm lo lắng

- Chỉ mong hắn có thể thành công, nếu hắn thật sự thất bại, chỉ cần hắn có thể còn sống rời đi Nhật, tôi cam đoan sẽ giữ lời hứa trước kia với lão thủ trưởng.

- Cảm ơn chủ tịch.

Nghe được thủ trưởng số 1 trả lời, Trần Kiến Quốc thoáng nhẹ nhàng thở ra, mặc dù hắn có chút dao động lòng tin, nhưng hắn hiểu rõ năng lực tác chiến đơn độc của Trần Phàm đã đạt tới trình độ thế nào!

Theo hắn xem ra, chỉ cần Trần Phàm nguyện ý, muốn sống rời khỏi Nhật tuyệt đối không thành vấn đề.

Trần Kiến Quốc hiểu được điều này, cha của Yến Thanh Đế là Yến Vĩ Hoành lại chỉ có thể thông qua đủ loại tư liệu để phán đoán.

Đối với Yến Vĩ Hoành mà nói, để cho hắn suy nghĩ chính là "đệ nhất Thần Bảng" rốt cục là loại khái niệm như thế nào, cũng giống như một tên ăn mày đi ảo tưởng hoàng cung xa hoa là ra sao, rất không thực tế.

Yến Vĩ Hoành chỉ dựa vào cơ sở lúc trước Trần Phàm diệt trừ Huyết Sắc Luyện Ngục.

Mà Yến Vĩ Hoành cũng chỉ biết Huyết Sắc Luyện Ngục là tổ chức tội phạm đứng đầu toàn cầu, tụ tập một đám tội phạm thiên tài, nhưng cường đại tới cỡ nào hắn hoàn toàn không có khái niệm rõ ràng.

Bởi vì như vậy hắn không có được sự phán đoán chính xác.

Cho nên khi hắn đoán được cái chết của Liễu Xuyên Tùng Cát là do hành động của Trần Phàm, hơn nữa biết được lệnh phong tỏa của chính phủ Nhật Bản, ý niệm đầu tiên trong lòng hắn chính là: Lần này Trần Phàm chơi lửa lớn, phải chuốc lấy tai họa!

Vì thế hắn hưng phấn suốt một ngày, sau khi tan việc không về nhà mà tới tìm Yến Khánh.

Khi trời chiều hoàn toàn hạ xuống, bóng tối bao phủ dần trên đại địa, Yến Vĩ Hoành đi tới chỗ ở của Yến Khánh.

- Cha, cha cho rằng chuyện xảy ra tại Nhật là do tên tiểu súc sinh kia làm sao?

Có lẽ do quá mức kích động, vừa đến phòng sách của Yến Khánh hắn đã trực tiếp kêu lên.

Yến Khánh biết suy nghĩ của Yến Vĩ Hoành, hơi có vẻ thất vọng, nhưng vẫn nhẹ gật đầu

- Hẳn là.

- Hắc! Tiểu súc sinh vì muốn giảm bớt áp lực, lại bí quá hóa liều, lựa chọn thủ đoạn cực đoan như thế, quả thật là một kẻ hồ đồ!

Thấy Yến Khánh gật đầu, hắn có vẻ hưng phấn

- Tuy rằng hắn thành công dời lực chú ý, nhưng gây ra mầm tai vạ càng lớn hơn nữa! Hiện tại bên đó đang phong tỏa, chỉ sợ hắn chắp cánh cũng khó chạy thoát! Đến lúc đó chỉ cần hắn rơi vào trong tay bọn họ, phải chết không nghi ngờ!

Nghe Yến Vĩ Hoành nói, Yến Khánh càng cau chặt mày.

So sánh với Yến Vĩ Hoành, Yến Khánh hiểu được năng lực của Trần Phàm, theo hắn nghĩ, nếu Trần Phàm thật sự cường đại như nghe nói, muốn rời khỏi Nhật không phải là việc khó.

Nhận ra biểu tình biến hóa của Yến Khánh, Yến Vĩ Hoành khiêm tốn thỉnh giáo

- Cha, cha thấy thế nào?

- Lấy năng lực của hắn, chạy khỏi Nhật không thành vấn đề.

Mắt Yến Khánh lóe ra ánh sáng

- Nhưng đúng như lời con nói, hắn đã gây ra đại họa!

- Hừ, trên thế giới này có chút việc không thể dùng sức mạnh là có thể giải quyết! Hắn dựa vào chút bổn sự học được trong quân đội nghĩ muốn làm gì thì làm, quả thật là chuyện không thể nào!

Yến Khánh trầm giọng nói

- Chuyện lần này nhiệt náo như vậy, dù hắn còn sống chạy ra khỏi Nhật, không cách nào bình ổn chuyện này, thậm chí nếu việc hắn giết người diệt khẩu bị tra được, hắn chỉ còn con đường chết!

Theo hắn xem ra, nếu chuyện Trần Phàm giết Liễu Xuyên Tùng Cát bị người tố giác, sẽ làm quan hệ hai quốc gia hoàn toàn nổ tung.

Hậu quả như vậy không phải Trần Phàm có thể gánh vác!

Dù thủ trưởng số 1 có ra mặt cũng không được!

- Nói thật, bản thân cha hi vọng chuyện hắn giết người diệt khẩu không bị điều tra ra, dù sao sẽ ảnh hưởng tới quốc gia, sẽ bôi đen chúng ta.

Yến Khánh lại nói.

Yến Vĩ Hoành ngẩn ra

- Cha, theo lời cha nói nếu sự tình không bị điều tra ra, vậy không phải hắn sẽ vô sự sao?

- Không có việc gì? Nào có đơn giản như vậy?

Yến Khánh hừ lạnh nói

- Con chớ quên, trước khi gia đình Liễu Xuyên Tùng Cát cùng Tá Đằng gia tộc bị huyết tẩy, bọn họ có cừu oán với hắn, chuyện này khẳng định hắn không thoát khỏi liên quan. Dù bổn sự hắn có giỏi, không để lại dấu vết gì, nhưng bên đó bắt tay điều tra từ chỗ Tá Đằng gia tộc, tuyệt đối có thể tra ra nguyên nhân.

- Đến lúc đó không cần chứng cớ, bọn hắn sẽ liên hợp vài quốc gia gây áp lực.

Nói tới đây, hàn quang hiện ra trong mắt Yến Khánh

- Đến lúc đó đối mặt áp lực, ai muốn bảo vệ hắn cũng phải nghĩ kỹ. Hơn nữa có một sát thủ vô pháp vô thiên như vậy tồn tại, đối với bất luận kẻ nào cũng là sự uy hiếp, hắn giết được Liễu Xuyên Tùng Cát, có thể giết những người khác! Chút người nào cũng không phải người ngu, lợi cùng tệ, bọn hắn hiểu rất rõ ràng.

Đến lúc đó, nếu Yến Khánh bỏ thêm dầu, kết quả không cần nói cũng biết.

Nghĩ thông suốt chuyện này, Yến Vĩ Hoành muốn cười lớn.

Nhưng hắn vẫn che giấu nội tâm kích động, hỏi ra nghi vấn lo lắng trong lòng

- Cha, vạn nhất chuyện tại Nhật không phải do hắn làm?

- Không có khả năng!

Yến Khánh tự tin

- Cha chẳng những xác định là hắn làm, cha còn có thể xác định hắn không thể bình ổn mầm tai vạ lần này!

- Vì sao?

Yến Vĩ Hoành kinh ngạc.

- Vào chiều nay, chủ tịch tập đoàn Kerner cùng quan tổng tài tập đoàn Cao Tường đã đệ trình đơn xin mời dự họp hội nghị đầu tư mới tại Đông Hải, mời cha đi chủ trì hội nghị.

Yến Khánh cười lạnh nói.

Trong lòng Yến Vĩ Hoành vừa động

- Cha, ý của ngài là Trần Phàm không còn đường đi, muốn dùng hai tập đoàn làm con bài chưa lật cuối cùng?

- Ân, cha đã phê chuẩn, sẽ lui lại mười ngày.

Yến Khánh gật đầu cười lạnh nói

- Mười lăm ngày đi qua, cha muốn tận mắt nhìn thấy hắn bị vứt bỏ, hoàn toàn trở thành con cờ bị ném đi!

Con cờ bị ném bỏ?

Trần lão thái gia lại đang mỉm cười dưới chín suối.

*****

Khi ánh trời chiều hoàn toàn biến mất, màn đêm dần dần buông xuống, ánh đèn rực rỡ sáng lên, chiếu sáng từng phố lớn ngõ nhỏ thành phố Tokyo.

- Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy ban đêm của Tokyo đẹp đến như vậy.

Trong một chiếc Lincoln chạy trên con đường chính trong Tokyo, Xuyên Đạo Thần nhìn cảnh sắc lướt nhanh bên ngoài cửa sổ, nụ cười sáng lạn.

Bên tai vang lên tiếng cảm thán của Xuyên Đạo Thần, Mỹ Sa cười nói

- Xuyên Đạo quân, không phải cảnh đêm mê người, mà là tâm tình của người rất tốt, thứ gọi là tâm tình quyết định hết thảy chính là như thế.

- Mỹ Sa, em vĩnh viễn đều là cơ trí như vậy.

Xuyên Đạo Thần cười khổ nói

- Em nói rất đúng, cùng một cảnh sắc nhưng ngắm nhìn ở thời gian khác nhau, cảm thụ hoàn toàn khác hẳn, hết thảy đều là tâm tình đang tác quái.

Nói xong Xuyên Đạo Thần theo bản năng ôm Mỹ Sa vào lòng, nhìn về con đường phía trước

- Mỹ Sa, tôi không lừa em, giấc mộng của tôi chính là có một ngày có thể nắm quyền Sơn Khẩu Tổ, nhưng tôi thật chưa từng nghĩ tới, có một ngày tôi được Nham Khi Di Nguyên mời đến trang viện cùng ăn tối.

Vừa nói xong, trên mặt Xuyên Đạo Thần lộ ra nỗi kích động không thể che giấu.

Hiển nhiên hắn biết rõ, Nham Khi Di Nguyên mời hắn đến nhà ăn tối đại biểu cho điều gì.

Có thể nói không chút nào khoa trương, ở Nhật Bản, người có thể hưởng thụ đãi ngộ này không có mấy người.

- Xuyên Đạo quân, ngài hẳn nên cảm tạ Đồ Tể, là hắn đưa cho ngài quang vinh hiện tại.

Mỹ Sa nhịn không được nhắc nhở Xuyên Đạo Thần.

Nghe được hai chữ Đồ Tể, nụ cười trên mặt Xuyên Đạo Thần dần dần biến mất, hắn nhìn khuôn mặt mê người của Mỹ Sa, ngữ khí phức tạp nói

- Yên tâm đi Mỹ Sa, điểm này tôi hiểu rõ ràng.

Nhận thấy được trong mắt hắn lộ ra vẻ sợ hãi, Mỹ Sa chợt yên tâm.

Theo Mỹ Sa xem ra, tuy rằng Xuyên Đạo Thần dựa theo lời Trần Phàm trong vòng ba ngày hoàn toàn xác lập quyền lực trong Sơn Khẩu Tổ, hơn nữa còn cùng Nham Khi gia tộc tiến hành hợp tác.

Nhưng Mỹ Sa hiểu rõ ràng, tất cả chuyện này đều là Trần Phàm chủ đạo.

Ở dưới tình hình này, nếu Xuyên Đạo Thần đắc ý vênh váo, không biết mình đang làm gì, hậu quả thật không thể tưởng tượng.

Mỹ Sa có một vạn lý do tin tưởng, Đồ Tể có thể cho Xuyên Đạo Thần tất cả nhưng cũng có thể biến hắn thành một thi thể lạnh băng!

Hai mươi phút sau.

Chiếc Lincoln của Xuyên Đạo Thần sau khi kiểm tra liền được cho đi, Xuyên Đạo Thần cùng Mỹ Sa thuận lợi đi vào trang viện, gặp được Nham Khi Di Nguyên trong tòa biệt thự trung ương!

Có lẽ bởi vì cùng Xuyên Đạo Thần cùng dùng cơm tối, Nham Khi Di Nguyên chọn dùng cơm theo kiểu tây ngay trong biệt thự.

Khi Xuyên Đạo Thần mang theo Mỹ Sa đi vào, Nham Khi Di Nguyên trong bộ kimono màu đen đang ngồi ở vị trí chủ nhân, mái tóc được chải cẩn thận, sắc mặt hồng nhuận, tâm tình thoạt nhìn không tệ.

Mà sự thật đúng là như thế.

Trong nửa tháng qua, dưới sự thao túng sau màn của hắn, chính giới đã xảy ra biến hóa cực lớn, phái chủ chiến đại biểu Liễu Xuyên gia tộc bị suy yếu nghiêm trọng, nhất là thành viên Liễu Xuyên gia tộc, bị đủ loại danh nghĩa đá khỏi đỉnh quyền lực, những vị trí trống đều dành cho những con rối của Nham Khi gia tộc chiếm lĩnh, còn lại đều do phái trung lập lấy được.

Một thời đại kết thúc, biểu thị một thời đại mới quật khởi.

Có thể nói, Liễu Xuyên gia tộc rơi xuống biểu thị cho chính giới hoàn toàn thay đổi.

Điều này cực kỳ phù hợp với quan niệm hòa khí sinh tài của Nham Khi gia tộc.

Không riêng như thế, hắn thông qua một ít thủ đoạn, đem hai yêu cầu khác của Trần Phàm giao cho người đi làm.

Tuy rằng hắn biết tin tức không thể gạt được những lão hồ ly trong chính giới, nhưng hắn tin tưởng, ít nhất trong hơn mười năm chuyện này sẽ không lật lại bản án.

Đây cũng chính là nói, vô luận là đối mặt Đồ Tể hay nhân dân, gia tộc của hắn đều không cần gặp phải phiền toái!

Điều này đủ cho hắn nhẹ nhõm, nụ cười càng sáng lạn.

- Nham Khi quân, cảm tạ lời mời của ngài, cùng ngài căn tối là vinh hạnh lớn nhất của tôi.

Đi vào phòng ăn, Xuyên Đạo Thần cùng Mỹ Sa cung kính cúi người chào.

- Xuyên Đạo Thần, ngồi đi.

Nham Khi Di Nguyên liếc mắt nhìn Xuyên Đạo Thần, sắc mặt bình tĩnh.

Xuyên Đạo Thần cung kính gật đầu, ngồi bên dưới, Mỹ Sa lại đi tới bên cạnh vài cô gái đứng hầu phía sau Nham Khi Di Nguyên.

Đêm nay nàng đi theo Xuyên Đạo Thần tới đây chỉ có mục đích là để phục vụ cho ba người Nham Khi Di Nguyên, Xuyên Đạo Thần cùng Trần Phàm.

Đương nhiên đây là lời đề nghị của Xuyên Đạo Thần đã được bên Nham Khi Di Nguyên cho phép.

Sau khi ngồi xuống, Xuyên Đạo Thần nhân cơ hội nhìn thoáng qua đồng hồ, phát hiện thời gian đã không còn sớm.

Hắn chợt sững sờ, lại không ngừng cười khổ.

Theo hắn nghĩ, nhận được lời mời của Nham Khi Di Nguyên, trên thế gian này còn chưa ai lựa chọn đến muộn như vậy!

Mà y theo tình hình hiện tại mà xem, chỉ sợ Trần Phàm sẽ tới muộn, trong lòng cười khổ, hắn lại không thể không cảm thán Trần Phàm cường đại.

Trần Phàm đúng là tới muộn chừng nửa giờ!

- Đồ Tể tiên sinh, hoan nghênh ngài đã đến.

Nhìn thấy Trần Phàm đi vào phòng ăn, hai người đều mỉm cười đứng lên, thái độ hoàn toàn khác hẳn.

- Thật có lỗi, trên đường tới nhận được một cuộc điện thoại nên chậm trễ thời gian.

Trần Phàm cười áy náy nhưng không giấu diếm nguyên nhân đến trễ.

Trước đó hắn mới nhận được điện thoại.

Là Tô San gọi tới.

Tuy rằng mấy hôm nay Trần Phàm cũng chủ động gọi điện cho Tô San, nhưng nàng vẫn lo lắng cho hắn, gọi điện cho Long Nữ, dùng điện thoại đặc thù của Long Nữ gọi cho Trần Phàm.

Trần Phàm cũng vì vậy mà dừng xe dọc đường trò chuyện với nàng thật lâu.

Hắn vẫn duy trì cuộc điện thoại cho tới khi nàng chủ động cúp máy.

Chính Nham Khi Di Nguyên cũng cảm thấy kinh ngạc vì lý do này, nhưng từ khi hắn đồng ý cúi đầu, hắn đã bại bởi Trần Phàm, thua rối tinh rối mù.

Vì thế hắn chỉ mỉm cười nói

- Đồ Tể tiên sinh, mời ngồi.

Thấy Trần Phàm đã ngồi xuống, Mỹ Sa cùng ba cô gái phục vụ liền bưng thức ăn lên.

Bưng xong thức ăn, ba nữ phục vụ lui xuống, chỉ còn Mỹ Sa ở lại.

- Nham Khi quân, ông thật sự quá khách khí, cảm tạ ông đã bày tiệc tiễn đưa tôi.

- Đồ Tể tiên sinh, đây là chuyện tôi phải làm.

Nham Khi Di Nguyên cười cười, sau đó nói

- Tôi đã căn cứ sự an bài của ngài, để Xuyên Đạo Thần sắp xếp xong máy bay, ngày mai sẽ đúng giờ cất cánh.

- Ân.

Trần Phàm gật đầu không nói gì thêm.

- Phanh!

Theo sau lại là tiếng chạm cốc, bữa tối chính thức bắt đầu.

Phải nói Nham Khi Di Nguyên là một người thông minh, trong lúc nói chuyện hắn không hề nhắc tới chuyện của Liễu Xuyên gia tộc cùng Tá Đằng gia tộc một lời nào.

Hắn không đề cập tới, Trần Phàm cũng không chủ động nói ra.

Bởi vì hai ngày trước Nham Khi Di Nguyên đã nói cho hắn biết, kể cả ba yêu cầu của hắn bên phía Nham Khi Di Nguyên đều đã làm được.

Bởi vì thời gian chênh lệch, trong khi ba người dùng bữa tối, màn đêm đã rơi xuống Đông Hải.

Trong màn đêm, một chiếc chuyên cơ từ Yên Kinh đúng giờ đáp xuống phi trường quốc tế Phổ Đông.

Trên đường băng sân bay, những nhân vật thực quyền trong chính giới Đông Hải đang chờ đã lâu.

Nhìn thấy chuyên cơ đáp xuống, mọi người liền tiến lên nghênh đón.

Một lát sau, cửa cabin mở ra, Yến Khánh cùng thư ký xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Yến Khánh cũng không lập tức đi xuống, lại hướng mọi người phất phất tay.

Trong màn đêm, nét tươi cười của hắn thật có vẻ không ai bì nổi!

Giờ khắc này hắn quên một câu.

Cười càng vui, khóc sẽ càng thảm!

*****

Trong màn đêm, trong ánh nhìn chăm chú của nhóm người Bàng bí thư, Yến Khánh đi cùng thư ký chậm rãi bước xuống máy bay.

Trong toàn bộ quá trình, mọi người cũng đều không dời mắt khỏi Yến Khánh, nhưng ánh mắt mọi người lại hoàn toàn khác nhau. Trong đó ai dựa vào Yến gia, ánh mắt lại tỏ vẻ kính sợ, nhưng Bàng bí thư cùng một số người, trong ánh mắt nhìn về phía hắn lại lộ ra vẻ lo lắng không thể hủy diệt.

Thân phận đạt tới cấp bậc như bọn họ, nhiều ít đều nhìn ra gần đây trên trung ương đang đánh cờ rất kịch liệt, mà tính đến trước mắt, cuộc cờ đã đi đến giai đoạn sau cùng.

Mà ở thời khắc mấu chốt này, mấy thế lực bao che Trần Phàm lại xông ra một cái sọt lớn như vậy, hơn nữa Trần Phàm lại biến mất không thấy. Bởi vì như thế, nhóm người Bàng bí thư cũng rất rõ ràng, nếu Trần Phàm chết tại Nhật Bản hoặc không bình ổn được chuyện bên đó, như vậy Yến gia tuyệt đối sẽ lấy chuyện này làm lợi thế, nghịch chuyển thế cục, đến lúc đó cuộc cờ này sẽ hạ màn với sự thắng lợi của Yến gia.

Xuống máy bay, Yến Khánh chào hỏi mọi người, sau đó ngồi vào trong xe.

- Không phải Hoàng Chí Văn sẽ tham gia hội nghị đầu tư lần này sao, vì sao vừa rồi không nhìn thấy hắn?

Xe vừa khởi động, Yến Khánh hơi cau mày, trong con ngươi toát ra ánh mắt bất mãn. Hoàng Chí Văn vốn dựa vào Yến gia rất gần, lúc trước làm chó săn cho Yến Thanh Đế, thông qua Yến gia trợ giúp thành công bước qua cửa ải khó khăn nhất trong quan trường nước cộng hòa, đã trở thành một đại tướng biên cương. Bởi vì vậy, Yến Khánh tự mình đến Đông Hải, Hoàng Chí Văn hẳn nên tự chạy tới còn nhanh hơn ai khác để nghênh tiếp, kết quả lại không nhìn thấy bóng người, điều này làm sao không làm cho Yến Khánh tức giận?


Lúc này nghe Yến Khánh hỏi, Duyên An Sơn liền vội vàng đáp lại

- Vừa rồi tôi có hỏi Bàng Vân Thiên một chút, căn cứ theo lời Bàng Vân Thiên, chiều nay lẽ ra Hoàng Chí Văn đã đến Đông Hải, nhưng lại vì công tác mà chậm lại tới sáng sớm mai mới đến.

- Sẽ sớm đến?

Ánh mắt Yến Khánh nheo lại, trong con ngươi hiện lên một tia tức giận cũng không nói thêm gì nữa.

Tuy rằng Yến Khánh không nói gì nhưng Duyên An Sơn biết hắn sẽ trừng phạt Hoàng Chí Văn, Yến Khánh là "ông chủ" của Hoàng Chí Văn, ông chủ đã đến mà kẻ hầu còn do chuyện công tác lại đến muộn hơn, đây quả thật là đang khiêu khích quyền uy của ông chủ!

Khiêu khích quyền uy của ông chủ sao? Phải mà cũng không phải.

Những lời này nghe như mâu thuẫn, trên thực tế tuyệt không mâu thuẫn.

Bởi vì trong lòng Hoàng Chí Văn, hiện tại Yến Khánh đã không còn là ông chủ của hắn, Trần Phàm mới phải, hơn nữa lần này là hắn cố ý đến trễ! Ngay trước khi Yến Khánh ngồi xe đến khách sạn, Hoàng Chí Văn lại đang ngồi xe đi tới chỗ ở của hắn tại Trầm Dương.

Trong xe, tài xế vừa lái xe vừa nhìn vào kính chiếu hậu quan sát từng cử động của Hoàng Chí Văn.

Hoàng Chí Văn ngồi sau xe, nhìn như có chút mệt mỏi, dựa vào sau ghế nhắm mắt dưỡng thần, kỳ thật vẫn biết lái xe đang quan sát hắn, nhưng hắn vẫn không hề hé răng.

Bởi vì hắn biết tài xế của hắn cũng là Yến gia an bài cho hắn.

Rất nhanh, xe đã về tới chỗ ở của Hoàng Chí Văn, tài xế chậm rãi cho xe dừng lại, nói

- Hoàng bí thư, tới.

- Nha.

Hoàng Chí Văn mở to mắt, cười cười

- Vất vả cho anh, tiểu Tống.

- Hoàng bí thư nói quá lời, đây chỉ là bổn phận công tác của chúng ta mà thôi, nhưng Hoàng bí thư phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn mới tốt.

Tài xế tiểu Tống mỉm cười đáp lại, nhưng trong lòng lại tràn ngập nghi hoặc, vô cùng nghi hoặc với dáng tươi cười của Hoàng Chí Văn! Trong ký ức của hắn, Hoàng Chí Văn là người rất hiểu biết đại thể và vô cùng ẩn nhẫn.

Mà hôm nay, Hoàng Chí Văn biết rõ Yến Khánh tới nhưng lại chậm chạp không tới Đông Hải, còn dự định ngày mai mới đi, điều này làm tiểu Tống vẫn không sao hiểu được. Theo hắn xem ra, nếu đây không phải do Yến Khánh cố ý an bài, Hoàng Chí Văn chẳng khác nào đang chơi với lửa.

Hoàng Chí Văn nhìn thấy vẻ nghi hoặc của tiểu Tống, không nói gì thêm mà trực tiếp xuống xe.

Vừa đi vào nhà, Hoàng Chí Văn liền nghe được điện thoại reo lên, lấy di động vừa nhìn rõ ràng phát hiện là Duyên An Sơn gọi tới.

Nhìn thấy dãy số trên màn hình biểu hiện, Hoàng Chí Văn nghĩ nghĩ, cuối cùng chuyển máy.

- Công tác của Hoàng bí thư đúng là thật vội!

Điện thoại vừa được tiếp thông, bên trong liền truyền ra thanh âm của Duyên An Sơn, vẻ trào phúng cùng tức giận biểu lộ trong giọng nói cực kỳ rõ ràng.

- Thật có lỗi, Duyên thư ký, tôi cũng có nỗi khổ nói không nên lời.

Hoàng Chí Văn dùng một loại ngữ khí bất đắc dĩ nói

- Mong rằng Duyên thư ký có thể giúp Hoàng mỗ nói dùm vài lời trước mặt ông ấy.

- Nói tốt?

Duyên An Sơn cười lạnh nói

- Hoàng Chí Văn a Hoàng Chí Văn, tôi vẫn luôn cho rằng ông là một người thật thông minh, như thế nào hôm nay đầu óc lại bị chập mạch rồi?

Khóe miệng Hoàng Chí Văn hiện lên nụ cười lạnh như băng, không hề hé răng.

- Tôi cho ông biết, bởi vì ông đến muộn, tôi rất tức giận, hậu quả chính ông suy nghĩ đi!

Duyên An Sơn nói xong trực tiếp cúp điện thoại.

Nghe thanh âm đô đô từ trong điện thoại truyền ra, Hoàng Chí Văn chậm rãi khép lại di động, phun ra một hơi thật sâu, dùng thanh âm chỉ có hắn nghe được nói

- Duyên An Sơn a Duyên An Sơn, nếu tôi nói hậu quả khi Yến Khánh đến chắc chắn sẽ bị Trần Phàm cho một cái tát, ông chắc chắn sẽ không tin.

Vừa nói xong, nụ cười trên mặt Hoàng Chí Văn biến mất không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại vẻ mặt kính sợ.

Là người chịu trách nhiệm chính trong hội nghị đầu tư của tập đoàn Kerner Er, thành ủy Đông Hải, ủy ban Đông Hải an bài khách sạn chiêu đãi hành chính đặc biệt cho Yến Khánh cùng một ít quan viên trong thể chế, mà những đầu sỏ của xí nghiệp dân doanh lại được an bài ở một khách sạn khác.

Về phần người của gia tộc Kerner, họ trực tiếp bao hết một khách sạn cấp năm sao.

Có thể nói, lần này hội nghị đầu tư là lần mà người của gia tộc Kerner đến nhiều nhất, ngoại trừ Dai Fu, ngay cả tộc trưởng như lão Edward cũng đi tới Đông Hải.

Khách sạn Sangri La là một khách sạn năm sao nổi tiếng quốc tế, nằm ngay khu vực trung tâm, ngay trên đường lớn Phổ Đông, có thể ngắm nhìn phong cảnh tú lệ hai bên bờ Phổ Giang.

- Nhiều năm không tới Đông Hải, tốc độ phát triển của Đông Hải có chút vượt ngoài dự liệu của ông.

Bên trong phòng tổng thống, lão Edward đứng bên cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài cảm thán nói

- Duy nhất tiếc nuối chính là chất lượng không khí thật không xong, đây có lẽ đã thành bệnh chung của toàn bộ thành thị đại lục.

- Dạ, ông nội.

Dai Fu đứng bên cạnh cười nói

- Tuy rằng kinh tế của họ phát triển với tốc độ cao, đã xảy ra biến hóa cực lớn, nhưng đây là hi sinh hoàn cảnh, tiêu hao nguồn năng lượng làm sự trả giá. Nhưng mấy năm nay đã được thay đổi rất nhiều.

- Nếu lâu dài mà xem, lấy việc hi sinh hoàn cảnh để phát triển sẽ hại nhiều hơn lợi, nhưng nếu từ ngắn hạn mà xem, vẫn lợi nhiều hơn hại.

Lão Edward nói

- Mấy năm nay, địa vị của đại lục trên quốc tế ngày càng cao.

- Sau này còn có thể rất cao.

Dai Fu mỉm cười, trong đầu liền hiện ra thân ảnh Trần Phàm. .

- Nói thật, Dai Fu ạ, ông luôn luôn nhìn không thấu Trần, ông cảm thấy hắn thật sự kỳ quái, hoặc là nói thần kỳ.

Lão Edward lại cảm thán nói

- Như lần này đây, hắn vì muốn làm Yến gia xấu mặt, lại bày ra trận thế lớn như vậy.

- Ông nội, hắn cũng không nghĩ ông tới đây, là cháu mời ông tới.

Dai Fu giả vờ làm ra bộ dáng tức giận.

Lão Edward cười ha ha

- Đúng đúng, được rồi, là cháu yêu cầu ông tới, không quan hệ tới hắn. Nhưng dù cháu làm như vậy, cũng không có ý nghĩa quá lớn đi?

- Ông nội, ông sai lầm rồi.

Dai Fu lắc đầu.

- Ông sai lầm rồi?

Nghe nàng nói, lão Edward không lộ ra vẻ tức giận mà lại thật hứng thú

- Dai Fu, cháu nói cho ông biết ông sai ở nơi nào?

- Ông nội, anh ấy muốn cháu mời dự hội nghị này, không chỉ riêng làm Yến gia xấu mặt đơn giản như vậy.

Dai Fu nói.

Lão Edward ngẩn ra

- Nga? Còn có nguyên nhân gì?

- Có ba nguyên nhân, thứ nhất đúng như lời ông vừa nói, làm Yến gia xấu mặt.

Dai Fu nói xong, khóe miệng hiện lên dáng cười hạnh phúc

- Nguyên nhân thứ hai anh ấy sẽ xung đột với Hắc Ám U Linh, anh ấy sợ xung đột liên lụy tới cháu, cho nên muốn cháu tới đây.

- Xem ra hắn vẫn thật xem trọng cháu.

Nghe nàng nói, lão Edward tràn ngập tò mò

- Nguyên nhân thứ ba đâu?

- Ngày mai, anh ấy sẽ chính thức hướng Yến gia tuyên chiến!

Dai Fu chậm rãi mở miệng nói, thanh âm không lớn lại như sấm rền.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-604)