Truyện ngôn tình hay

Truyện:Cực Phẩm Thiên Vương - Chương 579

Cực Phẩm Thiên Vương
Trọn bộ 604 chương
Chương 579: Phá vỡ, hoàn mỹ một kích (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-604)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Người muốn lấy mạng các người.

Lời nói thật nhẹ nhàng của Trần Phàm tựa như một đạo sấm rền nổ vang, đánh vỡ sự im lặng bên trong phòng, làm ba mẹ con Y Đằng Lan sắc mặt cuồng biến.

Dưới ánh đèn, cả ba người như bị trúng định thân thuật đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn Trần Phàm, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ!

Khiếp sợ?

Đúng vậy!

Phải biết rằng Liễu Xuyên gia tộc là một trong những gia tộc có thế lực cường đại nhất!

Có thể nói không chút nào khoa trương, thân là người cầm quyền gia tộc, chỉ cần Liễu Xuyên Tùng Cát giậm chân một cái, cả quốc gia đều phải rung chuyển!

- Mày... mày nói cái gì?

Người lấy lại tinh thần đầu tiên không phải là Y Đằng Lan mà là Liễu Xuyên Tình Tử, giờ khắc này cô ta đang hoài nghi lỗ tai mình nảy sinh vấn đề.

Đã thói quen được người khác tôn kính cùng lấy lòng, cô ta tự nhiên sẽ không tin tưởng có người gan lớn bao thiên dám tới giết cả gia đình mình!

Trần Phàm không trả lời, thân hình như u linh nháy mắt đã tới trước người Liễu Xuyên Phong.

- Mày... mày muốn làm gì?

Thấy Trần Phàm đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, Liễu Xuyên Phong sợ tới mức hét lên một tiếng, hai chân mềm nhũn như muốn té xuống.

Trần Phàm không nói một lời, vươn tay chụp lấy cổ hắn, xách cao lên như xách một con gà con.

Đột nhiên bị Trần Phàm nắm lên, cả người Liễu Xuyên Phong run rẩy không ngừng, chất lỏng màu vàng liền chảy ra từ giữa hai chân hắn.

- Hỗn đản, buông tiểu Phong xuống!

Cửa thang lầu, Y Đằng Lan nhìn thấy hành động của Trần Phàm, chợt phục hồi lại tinh thần, hét lớn.

- Cho bà!

Trần Phàm cười lạnh một tiếng, tay phải phát lực, giống như ném rác rưởi trực tiếp ném Liễu Xuyên Phong về hướng Y Đằng Lan.

- A...

Liễu Xuyên Phong chỉ cảm thấy được thân thể của mình bay lên, hắn sợ tới mức nhắm nghiền hai mắt, thét lên chói tai.

- Phanh!

Y Đằng Lan chỉ thấy một thân ảnh bay tới chỗ mình, không ngừng phóng lớn, theo sau thân hình Liễu Xuyên Phong đã trực tiếp đập vào người Y Đằng Lan.

Lực đạo khủng bố nện Y Đằng Lan ngã trên mặt đất, gáy đập lên bậc thang, máu tươi tuôn ra, không rõ sống chết.

Liễu Xuyên Phong đầu hoa mắt choáng, cảm thấy xương cốt toàn thân như gãy rời vô cùng đau đớn.

Theo sau Liễu Xuyên Phong cùng Y Đằng Lan đều từ trên thang lầu lăn xuống.

Thấy một màn như vậy, Liễu Xuyên Tình Tử sợ tới mức ngây ra.

Vẻ mặt Trần Phàm không chút thay đổi hướng thang lầu đi tới.

- Người đâu... có ai không!

Thấy Trần Phàm đi tới, rốt cục Liễu Xuyên Tình Tử cảm nhận được nỗi sợ hãi, kinh hoảng hét lên chói tai.

- Dù cô có kêu phá cổ họng, cũng sẽ không có người tới cứu cô.

Nhìn bộ dáng thất kinh của Liễu Xuyên Tình Tử, trên mặt Trần Phàm không có chút nào nhân từ, bởi vì hắn hiểu rất rõ ràng, cô gái trước mắt này lòng dạ vô cùng độc ác.

- Mày là ai? Mày rốt cục là ai?

Lại nghe lời Trần Phàm, Liễu Xuyên Tình Tử chợt ý thức được điều gì, ánh mắt nhìn Trần Phàm tràn ngập sợ hãi.

- Đồ Tể!

Trần Phàm không hề giấu diếm thân phận của mình.

Đồ Tể?

Đồ Tể!

Bên tai vang lên cái tên này, Liễu Xuyên Tình Tử giống như bị mất đi linh hồn, hoàn toàn sững sờ ngay tại chỗ.

Cùng lúc đó Trần Phàm đã đi tới trước người Liễu Xuyên Phong.

Trên thảm sàn, Liễu Xuyên Phong cuộn người không ngừng run rẩy.

Trần Phàm thấy thế vung chân đá mạnh lên người Liễu Xuyên Phong.

- Phanh!

Lực đạo khủng bố trực tiếp đá văng hắn ra ngoài, thân hình hắn bay ngược hung hăng nện lên vách tường, đầu nức toát, tắt thở ngay tại chỗ!

- A...

Chứng kiến một màn máu tanh như thế, Liễu Xuyên Tình Tử sợ tới mức hét to một tiếng, chạy ngược lên lầu.

- Tình Tử, làm sao vậy?

Liễu Xuyên Tùng Cát đang gọi điện thoại, liên tục nghe được tiếng thét của vợ con, mơ hồ cảm thấy không thích hợp, vì thế cúp điện thoại đi ra khỏi phòng, đang bước nhanh tới cửa thang lầu, lại thấy con gái đang kinh hoàng chạy lên, lập tức chạy tới ôm lấy Liễu Xuyên Tình Tử lớn tiếng hỏi.

Không tiếng trả lời, Liễu Xuyên Tình Tử thần tình hoảng sợ nhìn lại.

Ngay sau đó.

Trần Phàm xuất hiện trong tầm mắt hai người.

Dưới ánh đèn, vẻ mặt của hắn thập phần bình tĩnh, bước chân thong thả như đang thưởng thức phong cảnh.

- Mày... mày là ai? Mày làm gì vợ con tao?

Nhìn thấy vết máu trên người Trần Phàm, ánh mắt Liễu Xuyên Tùng Cát đột nhiên phóng lớn, gầm lên.

- Ông có thể gọi tôi là Trần Phàm.

Bước chân Trần Phàm không giảm, ánh mắt nhìn hắn như nhìn người chết:

- Có thể gọi là Đồ Tể.

Trần Phàm?

Đồ Tể?

Nghe được lời Trần Phàm, cả người hắn đột nhiên chấn động, đồng tử phóng lớn, tràn ngập khiếp sợ.

- Ông rất khiếp sợ, đúng không?

Nhìn bộ dáng của hắn, Trần Phàm nở nụ cười:

- Theo ý ông, hiện tại tôi nên bị khống chế, sau đó xem như vật hi sinh giao cho các ông, tùy ý các ông xử trí, không phải đang xuất hiện nơi này, đúng không?

Cả người Liễu Xuyên Tùng Cát run rẩy không trả lời.

Bởi vì Trần Phàm nói đúng ý tưởng trong nội tâm của hắn!

Theo hắn xem ra, vũ lực của Trần Phàm vô cùng lợi hại, một khi nổi điên không người có thể địch lại.

Mà nếu...

Cả hắn và Tá Đằng Nhất Lang cùng Yến Khánh đều biết được nhược điểm của Trần Phàm: trọng tình trọng nghĩa!

Trần Phàm quá xem nặng việc này!

Bởi vì quá xem nặng việc này Trần Phàm sẽ không lý do bỏ mặc người thân bên cạnh.

Ở dưới tình hình này, bọn hắn đều cho rằng khi bên chính phủ đại lục không chịu được áp lực, sẽ dùng người thân của Trần Phàm làm lợi thế uy hiếp hắn trở thành vật hi sinh.

Mà đến lúc đó Trần Phàm sẽ vì người thân, vì không phản bội quốc gia, đành phải thuận theo...

Nhưng hiện tại Trần Phàm lại đang xuất hiện tại nơi này, còn giết chết Y Đằng Lan cùng Liễu Xuyên Phong, điều này làm hắn kinh hoảng không cách nào hình dung.

- Làm sao có thể? Mày làm sao lại xuất hiện nơi này?

Sau thoáng khiếp sợ, hắn điên cuồng gào lên, tới tận bây giờ hắn vẫn không thể tin được chuyện này.

- Nếu... tôi nói tôi cố ý làm bị thương Y Điền, dẫn dắt các người làm ra hết thảy mọi chuyện, ông tin không?

Trần Phàm không đáp mà hỏi ngược lại.

Tin không?

Không tin!

Đánh chết hắn, hắn cũng không tin!

- Thế giới này không phải thế giới vũ lực tối thượng, nó có rất nhiều quy tắc! Mày đừng cho rằng vũ lực mày cao thì có thể làm gì thì làm, tao cho mày biết, mày giết gia đình tao mày cũng phải chết!

Biểu tình của hắn vô cùng dữ tợn:

- Dù mày có thể chạy thoát, chuyện này cũng sẽ hấp thụ ánh sáng, một khi hấp thụ ánh sáng, quốc gia của mày sẽ bị áp lực không thể tưởng tượng, đến lúc đó họ sẽ lấy người thân của mày làm lợi thế, thân thủ tiêu diệt mày!

- Ha ha...

Nghe được hắn nói, Trần Phàm nở nụ cười.

Hắn dùng loại ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc nói:

- Liễu Xuyên Tùng Cát, tôi hi vọng ông hiểu được, lúc tôi làm bị thương Y Điền thì lấy thân phận Trần Phàm, mà bây giờ thân phận tôi là Diệp Tùng Sơn. Hơn nữa chuyện tôi giết chết các người, chỉ cần tôi không nói, sẽ không ai biết.

Nghe Trần Phàm nói, trong mắt Liễu Xuyên Tùng Cát hiện lên vẻ tuyệt vọng.

Hiển nhiên hắn cũng hiểu được, Trần Phàm nói đúng sự thật.

- Đừng, chỉ cần mày không giết tao, ngày sau Liễu Xuyên gia tộc sẽ không đối lập với mày!

Hiểu được điều này, hắn liền van xin.

*****

Người đi trà lạnh.

Cây đổ bầy khỉ tan.

Khi một người còn sống, rất nhiều người sẽ bởi vì thân phận của hắn, địa vị của hắn mà kính sợ, một khi đã chết đi, hắn không còn bất cứ lực ảnh hưởng nào với họ, ngược lại ở trong mắt những người đó, hắn chỉ là một người chết.

Không hơn!

Lúc trước Trần lão thái gia đã như thế, hiện giờ Tá Đằng Nhất Lang cũng là như thế.

Hành động soán quyền bên trong Sơn Khẩu Tổ, Xuyên Đạo Thần đánh cho Tá Đằng gia tộc trở tay không kịp, cơ hồ huyết tẩy cả trang viện, thuận lợi soán quyền.

Điều này ngoài dự liệu của mọi người.

Sau khi cảnh sát Tokyo xuất động, cũng không cường thế bắt lại thủ hạ của Xuyên Đạo Thần, mà cùng nữ quân sư Mỹ Sa đàm phán.

Đối với người nắm quyền cảnh sát Tokyo mà nói, gọi là đàm phán chỉ là kéo dài thời gian, chờ đợi cấp trên chỉ thị.

Hắn biết rõ, ở bạch đạo Tá Đằng gia tộc dựa dẫm lớn nhất chính là nhờ Liễu Xuyên gia tộc, chỉ cần Liễu Xuyên gia tộc không đứng ra nói chuyện, hắn tuyệt đối không dám khó xử Xuyên Đạo Thần, sẽ đắc tội đại nhân vật đứng sau lưng hắn.

Nhưng trong lúc hắn còn đang chờ đợi, lại một đạo kinh thiên lôi điện nổ vang trong quốc nội, gia đình Liễu Xuyên Tùng Cát bị giết chết!

Tin tức này một khi truyền ra, trên dưới quốc nội chấn động, người phụ trách cảnh sát trong nước lập tức gọi điện cho người nắm quyền cảnh sát Tokyo, để người này dẫn cảnh sát tới nhà Liễu Xuyên Tùng Cát điều tra tin tức, ngoài ra bên quân đội cũng phái ra đặc công, ngành phản gián cũng phái cả đặc công.

Hiển nhiên cái chết của Liễu Xuyên Tùng Cát còn nghiêm trọng hơn chuyện Tá Đằng gia tộc bị huyết tẩy rất nhiều.

Bởi vì cấp trên còn chưa chỉ thị nên xử lý chuyện Xuyên Đạo Thần huyết tẩy trang viện Tá Đằng gia tộc như thế nào, vì thế người nắm quyền cảnh sát Tokyo liền trực tiếp lựa chọn bỏ qua, lúc rời đi cũng không bắt giữ nhóm người Mỹ Sa.

Đưa mắt nhìn xe cảnh sát rời đi, Mỹ Sa thoáng trầm ngâm, lập tức lấy điện thoại gọi cho Xuyên Đạo Thần, chuẩn bị hội báo chuyện này.

Trong màn đêm, gió đêm thổi bay mái tóc dài của Mỹ Sa, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng lộ ra biểu tình kích động, tựa hồ nàng đoán được cái chết của gia đình Liễu Xuyên Tùng Cát có liên quan tới Đồ Tể.

Đồng thời nàng cũng hiểu được, cái chết của gia đình Liễu Xuyên Tùng Cát hấp dẫn lực chú ý của chính giới, quân đội trong nước, như vậy độ khó khăn khi Xuyên Đạo Thần nắm quyền Sơn Khẩu Tổ trong ba ngày sẽ giảm xuống thật lớn.

Điện thoại rất nhanh chuyển được, Mỹ Sa khẩn cấp nói:

- Xuyên Đạo quân, Liễu Xuyên Tùng Cát đã chết!

- Cái gì?

Đầu bên kia điện thoại, Xuyên Đạo Thần đang được thủ hạ bảo hộ, đột nhiên nghe được lời Mỹ Sa, hắn trực tiếp ngây ngẩn cả người!

- Liễu Xuyên Tùng Cát đã chết, ngay vừa rồi!

Mỹ Sa hít sâu một hơi, điều chỉnh một chút cảm xúc, nghiêm túc nói:

- Hiện tại toàn bộ cảnh sát đã rời khỏi đây đến nhà của hắn.

- Vì sao hắn lại chết? Chẳng lẽ do Đồ Tể làm?

Xuyên Đạo Thần cũng không phải kẻ ngu ngốc, hắn liền liên tưởng tới cái chết của Liễu Xuyên Tùng Cát có liên quan tới Đồ Tể.

Mỹ Sa gật đầu nói:

- Xuyên Đạo quân, tôi cũng cho là như vậy. Dù sao Liễu Xuyên gia tộc là ô dù của Tá Đằng Nhất Lang, hơn nữa mấy ngày nay Liễu Xuyên gia tộc lại âm thầm phá rối gây áp lực muốn bên đại lục giao ra Đồ Tể...

- Tê...

Nghe xong Mỹ Sa phân tích, Xuyên Đạo Thần không khỏi hít vào một hơi, hiển nhiên hắn thật không ngờ, Trần Phàm lại dùng thủ đoạn máu tanh bạo lực trực tiếp nhất đưa Liễu Xuyên Tùng Cát đi gặp Satan!

- Xuyên Đạo quân, tuy rằng tôi không biết Đồ Tể làm sao xử lý chuyện này, nhưng hắn đã sớm có kế hoạch.

Mỹ Sa thấy Xuyên Đạo Thần không nói lời nào, lại nói nhanh:

- Cho nên chúng ta không cần đi quản chuyện này! Liễu Xuyên Tùng Cát đã chết, đối với chúng ta lại là cơ hội rất tốt, chúng ta có thể nhân cơ hội này diệt trừ thân tín của Tá Đằng gia tộc, kiên cố địa vị trong Sơn Khẩu Tổ, đồng thời cho mấy lão hồ ly đi dàn xếp người trong bạch đạo.

Nói tới đây, Mỹ Sa nhớ ra chuyện gì đó, trong con ngươi lóe lên ánh mắt hoảng sợ:

- Xuyên Đạo quân, tuy rằng chúng ta thành công thực hiện hành động soán quyền, nhưng không nên quên chuyện này đều do Đồ Tể trợ giúp, chúng ta nhất định trong vòng ba ngày phải hoàn toàn kiên cố địa vị trong Sơn Khẩu Tổ, nếu không hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng ta!

Nghe lời nói của Mỹ Sa, Xuyên Đạo Thần rùng mình.

Theo hắn xem ra, Trần Phàm ngay cả Tá Đằng Nhất Lang cùng Liễu Xuyên Tùng Cát cũng dám giết, giết hắn thì không cần phải nói.

Trong lúc nhất thời, trên mặt Xuyên Đạo Thần không còn vẻ vui sướng khi soán quyền thành công, chỉ còn lại biểu tình ngưng trọng.

Theo sau hắn lại cực nhanh thương lượng kế sách kế tiếp, liên tục hạ mệnh lệnh xuống!

Vô luận là Tá Đằng gia tộc hay Liễu Xuyên gia tộc, vốn là gia tộc cường đại, vừa thống trị hắc đạo đế quốc vừa có quyền lực cường đại trong chính giới!

Hiện giờ Tá Đằng gia tộc bị huyết tẩy, ngoại trừ những thành viên trung tâm không có mặt tại Tokyo, những thành viên khác đều bị giết chết, mà người cầm quyền Liễu Xuyên gia tộc, gia đình Liễu Xuyên Tùng Cát lại bị giết sạch...

Hai chuyện này phát sinh, trực tiếp làm trong quốc nội rối loạn, rất nhiều thế lực bị kinh động. -

Thậm chí là Iwasaki gia tộc cường đại nhất trong quốc nội cũng không ngoại lệ!

Iwasaki gia tộc!

Đây là gia tộc được xưng là đệ nhất gia tộc tại Nhật Bản!

Sản nghiệp của gia tộc này chính là Tam Lăng tập đoàn, được xưng là đệ nhất tập đoàn sau thế chiến thứ 2, trở thành tập đoàn tài chính lũng đoạn lớn nhất trong nước!

Ngay cả gia tộc lớn mạnh đến như vậy, đối mặt với sự thay đổi trong hắc đạo, đối mặt chuyện gia đình Liễu Xuyên Tùng Cát bị diệt môn cũng phải kinh động.

Ngay khi rất nhiều cảnh sát cùng đặc công đi tới nhà Liễu Xuyên Tùng Cát.

Bên trong biệt thự trung tâm nằm trong trang viện gia tộc Iwasaki.

Người cầm quyền gia tộc Iwasaki, Nham Khi Di Nguyên ngồi trong phòng sách, lẳng lặng nghe trợ lý hội báo hai chuyện vừa phát sinh.

Nghe xong hội báo, hắn không nói gì, chỉ nhíu mày lâm vào trầm tư.

Không biết qua bao lâu, Nham Khi Di Nguyên nhìn trợ thủ, liếc mắt hỏi:

- Anh thấy chuyện này thế nào?

Tựa hồ đoán được hắn sẽ hỏi, người kia hơi trầm ngâm:

- Quan tổng tài, cá nhân tôi cho rằng hai chuyện này có lợi đối với gia tộc chúng ta.

Nham Khi Di Nguyên không lên tiếng, ý bảo trợ thủ nói tiếp.

- Vô luận là Liễu Xuyên gia tộc hay Tá Đằng gia tộc đều không phải là minh hữu của chúng ta, nhất là Liễu Xuyên gia tộc còn là địch nhân lớn nhất của chúng ta. Bọn hắn luôn muốn có chiến tranh, bởi vì quan niệm của bọn hắn hoàn toàn ngược lại với chúng ta, vì thế luôn can dự vào rất nhiều chuyện của gia tộc ta, còn phản đối chúng ta!

Hắn nói một chút liền dừng lại quan sát nét mặt tộc trưởng.

Tuy rằng hắn biết tộc trưởng luôn thích quan niệm "hòa khí sinh tài", hơn nữa thế lực của gia tộc trong chính giới luôn đại biểu chủ hòa, nhưng hắn không dám cam đoan lời của mình có phù hợp với ý của tộc trưởng hay không.

Cho tới nay, hắn đều nhìn không thấu Nham Khi Di Nguyên.

Thấy tộc trưởng không có biểu tình gì khác thường, hắn nói tiếp:

- Cho tới nay Tá Đằng gia tộc luôn ủng hộ Liễu Xuyên gia tộc, còn cung cấp tiền tài cho bọn hắn hoạt động trong hai lĩnh vực quân sự cùng chính trị. Hiện giờ Tá Đằng gia tộc bị huyết tẩy, Liễu Xuyên gia tộc đã mất đi người ủng hộ trọng yếu!

Mà cái chết của Liễu Xuyên Tùng Cát đối với Liễu Xuyên gia tộc mà nói là một hồi tai nạn!

- Tạm thời không đề cập tới cái chết của Liễu Xuyên Tùng Cát, thế lực đối địch với bọn hắn sẽ làm sao lợi dụng chuyện này, chỉ nói tới sự hỗn loạn ngay bên trong chính gia tộc bọn họ, cái chết của hắn quá đột nhiên, theo tôi được biết Liễu Xuyên gia tộc còn chưa tuyển ra tộc trưởng kế nhiệm. Ở dưới tình hình này, những thành viên trung tâm của bọn hắn đều sẽ giành giật vị trí tộc trưởng, làm không tốt sẽ chia năm xẻ bảy. Đến lúc đó, nếu thế lực đối địch còn tiếp tục nhân cơ hội ra tay, Liễu Xuyên gia tộc bị vẫn lạc chỉ còn là vấn đề thời gian!

- Một khi Liễu Xuyên gia tộc rơi xuống, sau này lực cản của chúng ta trong chính giới sẽ được giảm bớt, có ảnh hưởng trọng yếu đối với việc phát triển gia tộc.

Vừa nói xong, trợ thủ của Nham Khi Di Nguyên mang theo vài phần chờ mong lẫn khẩn trương nhìn hắn.

Thân là trợ thủ, hắn cũng là thành viên trung tâm gia tộc, còn có hi vọng trở thành người kế nhiệm tộc trưởng.

Hắn biết rõ, hắn đảm đương chức trợ lý, sẽ quyết định tương lai của hắn.

Mà hắn cũng biết, biểu hiện đêm nay là khảo nghiệm lớn nhất của hắn.

Nếu vượt qua khảo nghiệm, hắn sẽ được đánh giá thật cao.

- Ai.

Ngay khi hắn đang chờ mong, Nham Khi Di Nguyên lại thở dài, trong con ngươi hiện lên ánh mắt thất vọng.

Trái tim hắn trầm xuống, nhịn không được hỏi:

- Quan tổng tài, chẳng lẽ tôi nói không đúng?

- Không phải.

Nham Khi Di Nguyên khẽ lắc đầu:

- Anh nói không sai, nhưng anh đã xem nhẹ nguyên nhân trọng yếu nhất, chính là vì sao hai chuyện này lại phát sinh.

Vì sao lại phát sinh?

Không đợi hắn kịp trả lời...

Dát chi!

Nương theo một tiếng vang nhỏ, cửa phòng sách bị người đẩy ra, một đạo thân ảnh xuất hiện bên trong phòng.

Chính là Trần Phàm!

*****

- Anh là ai?

Nhìn thấy Trần Phàm đột nhiên xuất hiện ngay cửa phòng sách, trợ lý của Nam Khi Di Nguyên kinh hãi, theo bản năng đứng chặn trước người tộc trưởng lớn tiếng hỏi.

Tuy hắn bị chấn kinh, nhưng càng nhiều chính là sợ hãi.

Hắn biết rõ từ ba năm trước khi Nham Khi Di Nguyên bị Huyết Sắc Luyện Ngục bắt cóc, gia tộc đã bỏ ra không ít tiền cho bảo tiêu, cơ hồ từng thành viên trong gia tộc đều có bảo tiêu lợi hại đi theo bên cạnh.

Mà bản thân là tộc trưởng thì càng không cần phải nói, trong ngoài trang viện đều được an bài thật nhiều bảo tiêu.

Khác với trợ lý, khi Nam Khi Di Nguyên nhìn Trần Phàm lại không có chút kinh ngạc.

Tựa hồ hắn sớm dự đoán được Trần Phàm sẽ xuất hiện!

- Nham Khi quân, lâu ngày không gặp, ngài vẫn cơ trí như trước kia.

Nhìn thấy biểu tình trấn định của Nam Khi Di Nguyên, Trần Phàm âm thầm cảm thán tố chất tâm lý của lão hồ ly thật cứng rắn, mỉm cười mở miệng, không đợi đối phương đáp lời liền giống như quay trở về nhà mình, diễn cảm thật thoải mái bước chân vào phòng.

Nghe được hắn nói, nhìn thấy hắn đi vào, trợ lý không khỏi trợn tròn mắt.

Hắn không phải kẻ ngu ngốc, từ trong lời nói của Trần Phàm hắn đã thu được tin tức hữu dụng.

Theo sau hắn quay đầu nhìn tộc trưởng, nhìn thấy biểu tình bình tĩnh của tộc trưởng, hắn càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng: Tộc trưởng nhận thức với Trần Phàm, hơn nữa còn đoán được Trần Phàm sẽ đến!

- Anh nói như vậy cũng không sai, nhưng anh đã xem nhẹ không suy nghĩ vì sao hai chuyện này lại phát sinh.

Cùng lúc đó chẳng biết tại sao bên tai trợ lý lại văng vẳng lời của tộc trưởng vừa nói khi nãy.

Chẳng lẽ chuyện của hai gia tộc Tá Đằng cùng Liễu Xuyên có quan hệ với người trước mắt?

Hắn là Đồ Tể!

Ngay sau đó trợ lý liền tỉnh ngộ, kinh ngạc há to miệng.

- Tuấn Phong, anh đi ra ngoài trước, không có sự cho phép của tôi không cho ai tiến vào quấy rầy tôi.

Ngay khi Nham Khi Tuấn Phong vừa định mở miệng hỏi rõ ràng, Nham Khi Di Nguyên đã mở miệng hạ lệnh.

- Dạ, quan tổng tài!

Nghe được mệnh lệnh của tộc trưởng, trợ lý không dám làm trái, đành áp xuống lòng hiếu kỳ cúi đầu đáp ứng.

Nói xong hắn liếc mắt nhìn Trần Phàm, sau đó rời khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại.

- Đồ Tể, ngài tới sớm hơn sự dự đoán của tôi.

Thấy trợ lý đã rời đi, Nham Khi Di Nguyên đứng dậy mỉm cười nói.

Nhìn dáng tươi cười nghiền ngẫm trên mặt hắn, Trần Phàm đứng lại cách hắn ba thước, cười nói:

- Chẳng thể trách gia tộc Wales lại xem gia tộc Nham Khi là đối thủ cạnh tranh lớn nhất, có Nham Khi quân là tộc trưởng, gia tộc các vị không muốn lớn mạnh cũng thật khó khăn.

- Ha ha...

Nghe Trần Phàm khen ngợi, Nham Khi Di Nguyên nở nụ cười khá gượng ép.

Tục ngữ nói vô sự không lên điện tam bảo.

Ở thời kỳ mấu chốt này, Trần Phàm đến nhà bái phỏng, Nham Khi Di Nguyên có thể đoán được ý đồ của hắn, nếu không hắn sẽ không nói "dự đoán Trần Phàm lại tới sớm hơn".

- Nham Khi quân, thoạt nhìn tâm tình của ông như rất nặng nề.

Nhận thấy dáng cười gượng ép của hắn, Trần Phàm híp mắt nói:

- Chẳng lẽ tôi đến làm ảnh hưởng tâm tình của ông sao? Nếu là như vậy thì tôi đi.

- Đồ Tể, ngài thật sự rất biết nói đùa.

Nghe được Trần Phàm muốn đi, sắc mặt hắn biến đổi, vội vàng cười nói:

- Ngài đã cứu mạng tôi, là ân nhân của gia tộc tôi, ngài tự mình đến là vinh hạnh của tôi, tôi làm sao lại không vui?

- Nham Khi quân, tôi biết ông đoán được ý của tôi đến đây, nên tâm tình ông nặng nề, bởi vì ông không biết làm sao đối mặt tôi.

Sắc mặt Nham Khi Di Nguyên khẽ biến, không dám lên tiếng.

- Nham Khi quân, tôi thích phương thức làm việc trực tiếp nhất, ân, giống như khi tôi dùng phương thức trực tiếp đưa hai gia tộc kia đi gặp Satan.

Trần Phàm hữu ý vô ý nói.

Nghe được lời này của hắn, sắc mặt Nham Khi Di Nguyên biến đổi, khóe mắt nhảy mạnh điên cuồng.

Sở dĩ hắn phản ứng lớn như thế cũng không phải vì Trần Phàm trực tiếp thừa nhận hai chuyện kia là do mình làm, mà vì hắn nhận ra được vẻ uy hiếp trong giọng nói đó!

- Đồ Tể tiên sinh, tôi hiểu được ý ngài đến.

Hắn nghĩ nghĩ nói:

- Nếu ngài thích trực tiếp thì mời ngài nói ra ý tứ cụ thể đi.

Nói xong hắn lại bổ sung một câu:

- Ngài đã cứu mạng tôi, xem như cứu gia tộc Nham Khi, chỉ cần yêu cầu của ngài không trái nguyên tắc, tôi cùng gia tộc tôi sẽ không chối từ!

- Hắc, ông thật biết điều sao, vừa nói toàn lực giúp tôi, lại nói không làm trái nguyên tắc.

Trần Phàm cười lạnh nói:

- Vậy tôi thật hiếu kỳ, nguyên tắc của ông là gì?

- Không trộn lẫn chính trị.

Nham Khi Di Nguyên cắn răng nói:

- Tôi là thương nhân, không muốn trộn lẫn chính trị!

- Nếu tôi nói không được thì sao?

Nụ cười trên mặt Trần Phàm nháy mắt biến mất, sát ý khủng bố lan tràn bốn phía.

Trong phút chốc, cả căn phòng rét lạnh, cảm nhận được sát ý trên người hắn, toàn thân Nham Khi Di Nguyên chợt thấy lạnh lẽo.

- Đồ Tể tiên sinh...

Hắn gắng gượng muốn nói gì đó.

Nhưng không đợi hắn nói xong, Trần Phàm lạnh lùng cắt đứt:

- Nham Khi quân, đừng có lấy oán trả ơn!

- Tiên sinh, tôi không phải ý đó.

Nham Khi Di Nguyên vội vàng lắc đầu phủ nhận.

- Tôi chán ghét người vong ân phụ nghĩa. -

Trần Phàm thản nhiên nói:

- Phàm là người tôi chán ghét đều đã chết trong tay tôi.

Lộp bộp!

Nghe Trần Phàm trắng trợn uy hiếp, trong mắt Nham Khi Di Nguyên tràn ngập nỗi sợ hãi lẫn ngưng trọng.

Hắn như đang cân nhắc điều gì.

Trần Phàm thấy thế kiên nhẫn chờ đợi.

- Nham Khi quân, ngài không cần suy nghĩ thêm điểm này, trong lòng tôi hiểu rõ ràng.

Trần Phàm cười cười nói:

- Tôi nghĩ ngài nên mời tôi ngồi xuống, sau đó chúng ta từ từ nói chuyện, ngài cảm thấy thế nào?

Dù Trần Phàm đã thay đổi cách xưng hô, nhưng trong lòng Nham Khi Di Nguyên lại không chút thoải mái, ngược lại càng thêm khẩn trương.

Dù khẩn trương nhưng hắn không dám lãnh đạm, liền đưa tay mời nói:

- Tiên sinh, mời ngồi.

- Ngài muốn uống gì không, trà hay rượu?

- Không cần khách khí, chúng ta bắt đầu đi.

Trần Phàm lắc đầu.

Nham Khi Di Nguyên cười khổ nói:

- Được rồi.

- Nhìn ông quá khẩn trương, ân, ông thả lỏng một chút tốt hơn.

Trần Phàm cười trêu ghẹo.

Thả lỏng?

Nham Khi Di Nguyên muốn khóc, tức giận định mắng, nhưng vẫn phối hợp gượng nở nụ cười.

- Nham Khi quân, ông lo lắng quá mức rồi, tôi chỉ cần ông giúp một chuyện nhỏ thôi.

Thấy thời cơ chín muồi, Trần Phàm dứt khoát nói:

- Tôi cam đoan không để ông khó xử, hơn nữa tôi cho ông đủ thù lao.

- Xin mời ngài nói.

Crypto.com Exchange

Chương (1-604)