Truyện ngôn tình hay

Truyện:Cực Phẩm Thiên Vương - Chương 591

Cực Phẩm Thiên Vương
Trọn bộ 604 chương
Chương 591: Tranh giành trên thần bảng, đánh một trận cầu tương lai (4)
0.00
(0 votes)


Chương (1-604)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trần Phàm liên tục hai lần gặp phải đòn nghiêm trọng của Badian, trước mắt bao phủ một màu đen, ý thức mơ hồ, lúc này đối mặt với một đòn đánh bồi của Sark căn bản không có năng lực tránh né.

Hắn nằm đó miệng đầu máu, mắt nhắm hờ, ánh mắt ngây ngốc nhìn một cước của Sark đang giáng vào đầu mình, giống như đang đợi tử thần tuyên án, bỏ qua tất cả chống cự.

Gần, gần!

Trong phút chốc, chân phải của Sark đã tới trước mặt Trần Phàm, tiếng gió bén nhọn làm hai mắt hắn đau rát.

Thua sao?

Trong sự đau đớn tột cùng, Trần Phàm vô lực nhắm hai mắt lại, thì thầm tự hỏi.

- Ầm!

Vào khoảnh khắc lúc chân của Sark sắp chạm vào đầu hắn thì một thân ảnh màu hồng lao tới như gió đón đỡ công kích của Sark.

Là Olivia.

Rốt cuộc vào thời khắc mấu chốt nhất nàng đã xuất thủ.

Xuất thủ không phải là vì đối phó Trần Phàm, ngược lại, nàng cứu Trần Phàm!

Biến cố đột nhiên xuất hiện làm cho Sark biến.

Không riêng gì Sark, cả Dixi lẫn Zorro cũng ngẩn người, thậm chí Badian cũng hơi có vẻ kinh ngạc.

Hiển nhiên, bọn họ đều không thể ngờ, Olivia lại có thể làm như vậy!

Olivia không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của cả bốn, chỉ nhìn vào Trần Phàm vẻ phức tạp.

Cứ như vậy lặng lẽ nhìn!

Trần Phàm cảm giác được biến cố, mở mắt thấy rõ khuôn mặt của Olivia lúc này không bị che giấu dưới cái mặt nạ màu vàng.

Vẫn là khuôn mặt tuyệt mỹ đến mức khiến người ta khó thở!

Trong cặp mắt màu tím kia không còn toát ra hận ý mà chỉ còn lại sự đau lòng và lo lắng.

Nhìn thấy ánh mắt của Trần Phàm, Olivia lập tức khôi phục bình thản.

- Olivia, cô làm gì vậy?

Cùng lúc đó, Sark tức giận lên tiếng, sở dĩ gã liên thủ với Hắc Ám U Linh thứ nhất là để tránh Trần Phàm áp dụng hành động trảm thủ, ngoài ra là muốn liên hiệp với người của Hắc Ám U Linh đánh ngã Trần Phàm, hiện giờ mắt thấy đại công sắp cáo thành thì lại bị Olivia ngăn cản, điều này làm gã hết sức khó hiểu, cũng hết sức tức giận.

Nghe thấy lời nói tức giận của Sark, Olivia chậm rãi thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn Sark một cái

- Ngươi không có tư cách giết hắn!

- Cái gì?

Sark trợn tròn mắt, ngỡ rằng tai mình có vấn đề.

- Cút.

Olivia không nói gì thêm, chỉ phun ra một chữ sắc gọn.

Cút?

Sark biến sắc, lộ rõ vẻ giận dữ, run bắn hỏi

- Olivia, đây là ý gì?

- Đúng vậy, Olivia, cô muốn làm gì?

Không riêng gì Sark, ngay cả Dixi cũng bị thái độ khác thường của Olivia làm cho khó hiểu, gã thấy Olivia không có lý do nào ngăn cản Sark giết chết Trần Phàm.

Zorro không mở miệng, chỉ cau mày nghĩ đến ánh mắt đau lòng và lo lắng vừa rồi của Olivia, trong lòng cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Badian lúc đầu còn kinh ngạc, sau đó cũng thờ ơ tựa hồ không còn chú ý đến mọi chuyện. Đối với y mà nói, một Trần Phàm đã bị y đánh bại thì sống hay chết cũng không có quan hệ!

- Ta nói rồi, cuối cùng có một ngày, ta sẽ khiến cho Đồ Tể thần phục ở dưới chân của ta, làm đầy tớ cho ta.

Olivia nói giọng không một chút biểu tình

- Cho nên, ngươi không thể giết hắn.

Nghe Olivia giải thích, Sark cùng Dixi cau mày, trầm mặc lại, còn Zorro vẫn được xưng tụng là trí tuệ lại cười âm trầm

- Olivia, cô đang nói dối!

- Cô nói cái gì?

Con ngươi màu tím của Olivia đột nhiên co rút lại, ánh mắt như đao quét về phía Zorro, cảm giác nếu Zorro còn dám nói hươu nói vượn thì sẽ lập tức giết chết.

- Olivia, cô gạt những người khác thì được nhưng không gạt được tôi đâu, càng không gạt được mình!

Đối mặt với Olivia tràn đầy sát khí, Zorro mặc dù trong lòng mơ hồ có chút nghĩ đến nàng sẽ xuất thủ đối phó, bất quá vẫn đón nhận ánh mắt của Olivia, trầm giọng nói

- Cô không để cho Sark giết chết Đồ Tể, căn bản không phải bởi vì ngươi muốn Đồ Tể làm đầy tớ, mà là bởi vì cô thích hắn!

Xoạt!

Lời nói của Zorro giống như một đạo sấm sét nổ vang trong thần miếu. Hai người Dixi, Sark đồng thời biến sắc, tràn ngập vẻ khiếp sợ không dám tin, thậm chí... Ngay cả Badian đứng ở xa cũng bị chấn động.

Vẻ mặt của Olivia vẫn lạnh lùng như băng nhưng trong lòng nàng lại đang dậy sóng.

Kể từ khi Olivia được Badian thu lưu thì nàng đã trở thành thánh nữ của Hắc Ám U Linh, dưới một người, trên vạn người, là nữ nhân có địa vị cao quý nhất trong thế giới ngầm!

Thân phận như vậy, cho dù nàng đi tới đâu cũng được vạn người kính ngưỡng, đồng thời nàng dùng một ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, ngoại trừ Badian.

Nhất là nam nhân.

Nàng cảm thấy trên trên thế giới này, nam nhân có thể xứng đôi với nàng chỉ có hai người, một người là Badian, một còn lại là người đã sáng lập ra huyền thoại của thế giới ngầm, Đồ Tể!

Badian bởi vì có ân thu dưỡng nàng nên nàng không thể ái mộ y.

Kể từ đó, đã từ rất lâu, nàng đã cho rằng nam nhân trên thế giới này chỉ có Đồ Tể là đủ tư cách làm nam nhân của nàng!

Mặc dù trong lòng biết rõ như vậy nhưng vì kiêu ngạo, Olivia chưa từng chủ động đi tìm hắn. Hơn nữa Trần Phàm sau khi diệt trừ Huyết Sắc Luyện Ngục liền mai danh ẩn tích, Olivia mặc dù muốn tìm cũng tìm không được.

Sau đó Hắc Ám U Linh cùng giáo đình sinh ra xung đột, Olivia bắt đi Monica.

Vì chuyện đó mà nàng đã gặp lại Đồ Tể.

Trần Phàm xuất thủ, dễ dàng đánh bại Olivia, cứu thoát Monica.

Có câu nói, yêu nhiều hận lắm.

Trong tiềm thức của Olivia, Đồ Tể đã là nam nhân của nàng!

Đã là như thế, hành động đó của Trần Phàm giống như là một thanh chủy thủ sắc bén đâm thấu tim nàng, hoàn toàn phá hủy sự kiêu ngạo và tôn quý của nàng.

Ngoài thương tâm, nàng cũng nổi giận, rồi dần chuyển tình ý hận ý.

Hận ý đó, sâu tận xương tủy!

Nhưng chưa bao giờ nàng nghĩ tới muốn giết Trần Phàm.

Nàng chỉ là muốn dùng hành động thực tế của mình để chứng minh, nàng, Olivia, ưu tú hơn Monica, ưu tú hơn bất kỳ nữ nhân nào trên thế giới này!

Nàng muốn thông qua hành động thực tế của mình để cho Trần Phàm hối hận, hối hận ban đầu đã nhận làm nàng.

Mà chuyện nàng mong đợi nhất cũng là khiến cho Trần Phàm "Hồi tâm chuyển ý"!

Chính vì vậy mà Olivia không ngừng nỗ lực để đề cao thực lực, ngoài ra còn tìm mọi cách giết chết Monica!

Không sai, nàng nằm mộng cũng muốn giết chết Monica!

Bởi vì... Ở trong mắt nàng, Monica chính là một hồ ly tinh, câu dẫn nam nhân của nàng!

Lý tưởng rất đầy đủ, thực tế rất rõ ràng.

Cố gắng của nàng đã không khiến cho Trần Phàm chú ý, ngược lại Monica vẫn sống ở Vatican, nàng căn bản không có cơ hội ra tay.

Chờ đợi và đau khổ đằng đẵng khiến cho hận ý cua r Olivia đối với Monica càng đậm, hận ý và yêu thương đối với Trần Phàm càng ngày càng tăng.

Rốt cục, cơ hội mà nàng chờ đợi đã tới.

Monica bởi vì suy đoán Trần Phàm chính là Đồ Tể nên đã rời khỏi Vatican để tới gia tộc Kena Er chứng thực, tạo cơ hội cho Olivia.

Sau đó, Olivia cũng biết được tin tức Trần Phàm cũng sẽ đến Anh quốc. .

Olivia vận dụng thế lực của Hắc Ám U Linh để cố gắng giết chết Monica, đồng thời khiến cho Trần Phàm ở trước mặt nàng sám hối...

Song thượng đế lại một lần nữa đùa giỡn với nàng.

Trần Phàm lại một lần nữa cứu thoát Monica khỏi tay thủ hạ của Olivia.

Cái này giống như là một luân hồi.

Hoặc như là một cái tát vang dội vào mặt Olivia.

Ngày đó, Olivia giống như là chó nhà có tang, bị Trần Phàm bức lui.

Vào ngày đó, Olivia cũng đã lập thệ trước mặt mọi người, một ngày nào đó sẽ khiến cho Trần Phàm quỳ gối dưới chân của nàng sám hối!

Cũng bắt đầu từ ngày đó, nàng không ngừng tự nhủ với lòng mình: Cho dù ngày sau Trần Phàm hối hận, quỳ xuống để van cầu nàng, nàng cũng sẽ không tha thứ, nàng muốn cho Trần Phàm hối hận cả đời!

Nàng cho là mình đối với Trần Phàm đã không có bất kỳ cảm giác nào.

Thậm chí... Cho dù là ở mới vừa rồi Trần Phàm bị đánh bại, Olivia cũng cho là như thế.

Trên thế giới này, không có tình yêu và nỗi hận vô duyên vô cớ, trong trò chơi này, thường thường yêu càng nhiều thì hận càng sâu.

Những lời này áp vào Olivia thì vô cùng đúng đắn.

Vào lúc thấy Trần Phàm mất đi khí phách và sự cuồng ngạo của Đồ Tể, bị Badian đánh cho không hề có lực hoàn thủ thì hình tượng cao vời của Trần Phàm trong lòng Olivia ầm ầm sụp đổ.

Olivia đang cười nhạo mình ánh mắt thật sự quá tệ.

Ngoài cười nhạo, nàng bắt đầu bàng quan với cuộc chiến.

Song khi nàng nhìn thấy Trần Phàm bị Badian đánh bại thì cảm thấy trái tim của mình đau thắt, giống như bị đâm thấu, rất đau... Rất đau...

Sự đau đớn so với lúc bị Trần Phàm đả thương gấp mười lần, gấp trăm lần!

Theo bản năng nàng chạy về phía Trần Phàm, kết quả lại thấy Sark muốn nhân cơ hội giết chết Trần Phàm.

Olivia lập tức nổi giận, phát huy tốc độ đến cực hạn, đem toàn bộ sát ý phủ lên người Sark!

Olivia có một vạn lý do để tin tưởng, nếu như Sark dám đả thương Trần Phàm một sợi tóc, nàng sẽ làm Sark chết không có chỗ chôn!

Vào thời khắc sinh tử, nàng cuối cùng đã cứu Trần Phàm.

Sau khi cứu người, đối mặt với sự chất vấn của Sark, nàng cường thế phớt lờ.

Sau đó lúc Dixi cũng chất vấn thì nàng lấy lý do muốn Trần Phàm làm đầy tớ để che dấu.

Lúc này, đột nhiên bị Zorro nói ra tiếng lòng, Olivia chỉ cảm thấy bí mật lớn nhất của mình bị bóc trần. Đầu tiên nàng ngẩn ra, sau đó lại phát ra sát ý lạnh như băng!

- Zorro, ngươi muốn tìm cái chết sao?

Cặp mắt màu tím của Olivia nhìn xoáy vào Zorro, sát ý lạnh lẽo tuôn trào.

Tựa hồ.

Nàng nên vì hắn mà chiến!

*****

Cảm thụ được sát ý điên cuồng trên người Olivia, Zorro chỉ cảm thấy mình giống như bị một con dã thú hung mãnh theo dõi, vô luận trốn nơi đâu đều không thể tránh né khỏi sự đuổi giết của Olivia.

Mặc dù như thế, nhưng Zorro cho rằng, Olivia tuyệt đối sẽ không giết hắn ngay trước mặt Barty, Barty cũng sẽ không cho phép Olivia làm như vậy, cho nên vẻ mặt hắn không hề lộ ra vẻ sợ hãi

- Như thế nào? Olivia, chẳng lẽ cô muốn giết tôi hay sao?

- Nếu anh tiếp tục nói lung tung, tôi không để ý làm như vậy.

Sát ý của Olivia vẫn không giảm, không người nào dám hoài nghi nàng đang nói dối.

Làm như đã nhận ra quyết tâm của Olivia, Zorro nhíu mày, nhanh chóng suy nghĩ biện pháp giải quyết, mà Sark lại nhíu mày nhìn về phía Olivia

- Olivia, Đồ Tể giết chết anh trai tôi, tôi phải giết hắn báo thù cho anh tôi!

- Chuyện đó không quan hệ gì tới tôi.

Cường thế của Olivia bày ra thật tinh tế.

- Cô...

Sark tức giận run cả người, nhìn về phía Barty

- Barty, tôi nghĩ ông nên đứng ra nói gì đó.

Sark vừa thốt ra, hai mắt Zorro lập tức tỏa sáng, phụ họa nói

- Thủ lĩnh, tuy rằng Đồ Tể bị ngài đánh bại, nhưng nếu tiếp tục để cho hắn sống trên thế giới này, đối với chúng ta mà nói, thủy chung là một loại uy hiếp, cho nên tôi cho rằng hắn phải chết.

Hiển nhiên Zorro cho rằng, tuy rằng Đồ Tể không thể chiến thắng Barty, tuy nhiên vẫn có thể thoải mái giết chết hắn, Dixi, Sark.

Barty cũng hiểu được điểm này, hắn liếc mắt nhìn Olivia, trầm mặc một lúc, dùng một loại giọng điệu không thể nghi ngờ nói

- Olivia, cô muốn cho Đồ Tể sống, được, vẫn là câu nói kia, chỉ cần hắn lựa chọn thần phục, tôi sẽ cho hắn sống!

Thần phục.

Barty lại lần nữa nói ra từ này.

Nghe được Barty nói, Zorro cùng Sark đều nhẹ nhàng thở ra, theo bọn hắn nghĩ, Đồ Tể tâm cao khí ngạo tuyệt đối sẽ không quỳ xuống trước mặt Barty, thần phục hắn.

Olivia cũng hiểu được điểm này, nàng còn biết Barty đã quyết định, không có khả năng tiếp tục bởi vì nàng mà thay đổi.

Hiểu được điều này, Olivia cũng giống như đám người Zorro, lại đưa mắt nhìn về hướng Trần Phàm.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người lại tụ tập trên người Trần Phàm, chờ đợi hắn làm ra quyết định.

Quyết định kia có thể quyết định hắn còn có thể sống tiếp trên thế giới này hay không.

Không trung một mảnh xanh thẳm, trên bầu trời mây trắng vờn quanh, mặt trời đỏ treo cao.

Ánh mặt trời bị mây che khuất, Trần Phàm tựa hồ không hề nhận thấy được ánh mắt của đám người, khuôn mặt hắn bị máu tươi nhiễm đỏ bừng, hào quang màu đỏ tươi trong mắt biến mất, hắn im lặng nhìn không trung.

Cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn!

Nhìn thấy, nhìn thấy, trên bầu trời xanh thẳm dần hiện ra khuôn mặt xinh đẹp.

Nàng có được mái tóc dài ánh vàng rực rỡ, cặp mắt xanh lam sáng ngời như sao, giống như từ trường cường đại, chặt chẽ hấp dẫn anh, làm anh hãm sâu trong đó, sau đó... trong lơ đãng như có thể nhìn thấu bản chất của anh.

Là Dai Fu.

Trên bầu trời, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Dai Fu lộ ra dáng tươi cười cổ vũ, đồng thời nàng nhẹ nhàng mở trừng hai mắt, giống như đang nói với Trần Phàm

- Honey, anh đã nói, anh muốn bảo hộ đóa tulip này, anh còn nói qua, một ngày còn có anh, đóa tulip vĩnh viễn sẽ không điêu linh!

- Honey, đóa tulip của anh không điêu linh, nàng đang chờ đợi anh, chờ đợi anh đem phong thái vương giả trở về thưởng thức hương thơm của nàng!

Nhìn gương mặt tươi cười của Dai Fu, Trần Phàm giống như nghe được thanh âm của nàng, thân hình hơi run rẩy lên.

Theo sau, thân ảnh Dai Fu biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại thân ảnh của Lý Dĩnh.

Trên bầu trời, Lý Dĩnh giống như một cô gái nhỏ, dùng một loại ánh mắt ôn nhu ỷ lại nhìn Trần Phàm.

- Anh đã nói, em ở chung một chỗ với anh, anh không thể cho em được điều gì, em xác định mình cần làm như vậy sao?

- Ở sự lựa chọn làm tình nhân của anh hay làm vợ của người đàn ông khác, em lựa chọn điều trước tiên.

Nhìn thấy, nhìn thấy, bên tai Trần Phàm quanh quẩn lời nói của Lý Dĩnh khi chính mình mang nàng đi tới quân khu đại viện NJ.

Rất nhanh, thân ảnh Lý Dĩnh cũng biến mất, theo sau xuất hiện chính là Hoàng Phủ Hồng Trúc, Diệp Mỵ, Điền Thảo, Monica...

- Đồ Tể, thủ lĩnh nói, hiện tại mày chỉ có hai lựa chọn, một, quỳ xuống khấu đầu ba cái với ông ấy, thần phục, chúng ta sẽ bỏ qua cho mày. Hai, chết!

Nhìn thấy Trần Phàm giống như bị choáng váng, ngơ ngác nhìn lên bầu trời xanh thẳm, Zorro mở miệng lần nữa, trong giọng nói tràn ngập hương vị hài hước.

Không một tiếng trả lời, Trần Phàm vẫn ngơ ngác nhìn lên không trung.

Lúc này, trên không trung là thân ảnh Ngu Huyền, Chu Văn, Tiêu Phong ba người.

Trên bầu trời, Chu Văn vẫn giống như lần tham gia sinh nhật Tô San, mặc bộ quần áo trắng, phối hợp với đôi giày màu vàng, nhìn qua thật không chút nhịp nhàng.

Giờ khắc này Chu Văn không lộ ra bộ dáng bình tĩnh như trước, lại đỏ mắt, nhìn Trần Phàm, như muốn nói với hắn

- Trần Phàm, mỗi một lần huynh đệ chúng tôi gặp nạn, đều do cậu động thân mà ra. Khi cậu gặp nạn, chúng tôi hữu tâm vô lực, nhưng chúng tôi tin tưởng, cậu nhất định sẽ không để cho chúng tôi thất vọng, đúng không?

- Trần Phàm, có lẽ cậu không biết, người thanh niên từng lựa chọn cuộc sống sa đọa đã vì cậu mà thay đổi, hắn luôn đem cậu trở thành mục tiêu đời mình mà theo đuổi! Hắn vì không muốn bị cậu bỏ rơi quá xa, một mực cố gắng, chưa bao giờ buông tha! Trước kia, bây giờ, sau này vẫn thế!

- Trần Phàm, tôi là đàn ông, không biết nói chuyện, nhưng tôi nhớ rõ khi tôi bị đánh không thể đứng dậy, là cậu xé lá cờ đỏ hát quốc ca ban cho tôi lực lượng! Khi ông nội tôi bị thương, là cậu động thân mà ra, giết bọn chúng tơi bời! Ông nội tôi nói qua, cậu là kỳ tài võ học hiếm có, cậu là người có hi vọng bước vào đỉnh cao nhất của võ học! Trần Phàm, đứng lên, giống như một người đàn ông chân chính, chiến đấu đi!

Mặt trời đã khuất, Trần Phàm giống như thật sự nghe được thanh âm của ba người Ngu Huyền, hắn chỉ cảm thấy toàn thân tràn ngập một cỗ lực lượng, cỗ lực lượng kia làm sự đau đớn trên toàn thân hắn chậm rãi giảm bớt.

Cùng lúc đó, hình ảnh lại biến hóa một lần nữa, lúc này vợ chồng Trần Chiến xuất hiện.

Trong hình ảnh, người đàn ông được xưng là quân đao vẫn như ngày thường, đẩy xe lăn, giống như chiến thần bảo hộ người phụ nữ của hắn.

- Phàm nhi, con ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện!

Bởi vì thân bị bệnh nặng, chưa già đã yếu, Tôn Diễm Linh rơi lệ đầy mặt nhìn Trần Phàm khóc nức nở. - internet

- Khóc cái gì mà khóc?

Sắc mặt Trần Chiến nghiêm nghị thật hiếm thấy, vẻ mặt cứng rắn mắng khẽ Tôn Diễm Linh, theo sau ngẩng đầu nhìn Trần Phàm

- Con trai của Trần Chiến này, tuyệt đối không phải bọn hèn nhát, dù phải đứng mà chết, cũng sẽ không quỳ mà sống!

- Cha, mẹ!

Trong lòng Trần Phàm hò hét, hồng quang hiện ra trong mắt, trên gương mặt bị máu nhuộm đỏ xuất hiện cảm xúc dao động.

Cùng lúc đó, thân ảnh lão nhân đã nằm dưới Bát Bảo sơn cũng xuất hiện trên thiên không.

Ông vẫn như lần cuối cùng Trần Phàm nhìn thấy, vẫn già nua nhưng vẫn toàn lực đứng thẳng tắp thân hình, tựa như một cây tiêu thương!

Nhìn Trần lão thái gia, đồng tử Trần Phàm đột nhiên phóng lớn, bên tai không khỏi quanh quẩn lời ông nói lúc trước.

- Hài tử, ông không cho cháu được quyền lực cùng địa vị vô thượng, làm cho cháu oán hận mười mấy năm, đây là ông không đúng.

- Nhưng hài tử, ông cho cháu thứ mà cả đời những người khác trong Trần gia không thể có được!

- Phải, hiện tại Trần gia có địa vị, nhưng những con cháu lại không biết mà còn đem ra khoe khoang, nhưng bọn hắn có từng nghĩ tới, ngày hôm nay của bọn họ ở đâu mà có! Cho tới bây giờ họ chưa từng nghĩ tới!

- Bọn hắn có thể có hôm nay, không phải Trần Diêm Vương có kĩ năng, mà là những huynh đệ của Trần Diêm Vương đã dùng máu tươi cùng nước mắt từng giọt từng giọt đổi lấy! Trần gia, có thể không địa vị, không quyền thế, nhưng tuyệt đối không thể vứt bỏ quốc gia cùng nhân dân, có đầy dũng khí và quyết tâm đem tính mạng mình đi liều mạng!

- Nếu Trần gia không có ai thừa kế điều này, ông tình nguyện cho Trần gia về sau tuyệt hậu!

Bảo vệ quốc gia!

Bảo vệ nhân dân!

Nghe được lời nói của Trần lão thái gia, hai bàn tay vô lực của Trần Phàm đột nhiên nắm chặt lại.

- Trần Phàm, bệnh của quốc gia chúng ta một ngày không tiêu trừ, hùng sư Đông Á một ngày còn chưa sớm thức tỉnh, tất cả hoàn toàn đều dựa vào biểu hiện của cậu, tất cả chúng ta đều đang chờ mong cậu, hi vọng cậu đừng để cho chúng ta thất vọng!

Ngay sau đó bên tai hắn lại vang lên lời nói của thủ trưởng số một.

- Hô! Hô!

Hơi thở của Trần Phàm trở nên ngưng trọng lên, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm không trung, nhìn chằm chằm lão nhân đã đi từng bước những bước chân trường chinh thăm thẳm vượt qua ngàn dặm xa xôi, đánh giặc xâm lược, tham gia kháng chiến, vì quốc gia lập nhiều công lao hãn mã, kính dâng cả đời, hiện giờ đã nằm trong Bát Bảo sơn.

Nhìn thấy, nhìn thấy, thân hình lão nhân thẳng tắp dần dần cúi xuống, làn da trở nên khô quắt, cuối cùng hình cảnh lão nhân nằm trong phòng bệnh, diễn cảm thật an tường.

Vẻ an tường kia, tựa hồ đang nói cho thế nhân: Con cháu Trần gia ta, tuyệt đối sẽ không làm mất mặt!

- Ông, thật xin lỗi, tiểu Phàm thiếu chút nữa làm cho ông thất vọng rồi!

Nhìn một màn Trần lão thái gia nằm trên giường bệnh, Trần Phàm chậm rãi phun ra một hơi, nắm chặt hai đấm, ở trong lòng tự nói với mình

- Ngài nói đúng, người của Trần gia, cái gì cũng có thể không có, nhưng tuyệt đối không thể không có dũng khí cùng quyết tâm đi liều mạng với kẻ thù!

- Năm đó, ngài cùng đồng đội của ngài có thể cầm súng đánh đuổi quân xâm lược, xây dựng tân quốc gia, cháu làm sao có thể làm người nhu nhược khi đối mặt nguy hiểm?

Trong thiên không, vẻ mặt an tường của Trần lão thái gia như nghe được lời nói của Trần Phàm, lộ ra dáng tươi cười vui mừng.

Theo sau, hình ảnh biến hóa, Tô San thoáng hiện ra.

Nàng vẫn như ngày thường, vểnh bờ môi nhỏ nhắn, trợn mắt thét

- Ngốc tử, không phải anh luôn thổi phồng với em anh là siêu nhân, là người giỏi nhất vũ trụ, thiên hạ vô địch sao? Hừ, nếu ngay cả tên kia anh cũng đánh không lại, anh đừng trở về gặp em nữa, ở đâu thì ở đó đi!

Trần Phàm vốn định đứng dậy, kết quả nhìn thấy bộ dáng bĩu môi trợn mắt của Tô San, hào quang đỏ tươi trong mắt lại tiêu tán, ánh mắt trở nên bình tĩnh lại, khóe miệng nổi lên ý cười hạnh phúc.

Phương thức xuất hiện của Tô San khác hẳn những người phía trước, đã hình thành hoàn toàn ngược lại.

Loại cảm giác hoàn toàn trái ngược lại đột nhiên làm cho chiến ý cùng sát ý trên người Trần Phàm biến mất không còn sót lại chút gì, tâm tình cũng đột nhiên bình tĩnh lại.

Hoa lạp!

Theo sau, tâm cảnh Trần Phàm đột nhiên bốc hơi, phá tan gồng xiềng trói buộc hắn từ lâu, tâm tính nhẹ nhàng thay thế tín niệm vô địch trước đó.

Cảnh giới hóa kình!

Nhiều lần trải qua gian nguy, đã thành công đạt tới hóa kình cảnh giới!

*****

- Nguyên lai để đạt tới trạng thái hóa kình không phải một mặt theo đuổi vũ lực, mà là quyết định bởi tâm tình!

Cảm nhận được tâm tình cùng thân thể biến hóa, trong lòng Trần Phàm vừa động, chợt như hiểu được điều gì.

- Olivia, cô cũng đã thấy, Đồ Tể vốn không muốn thần phục thủ lĩnh!

Ngay khi Trần Phàm đang tinh tế thể hội hóa kình cảnh giới mang đến biến hóa cho thân thể cùng tâm tình, Zorro thấy Trần Phàm thờ ơ, lập tức cười lạnh nói.

Đối với Sark mà nói, hắn cũng không hi vọng nhìn thấy Trần Phàm thần phục Barty, bởi vì như vậy hắn sẽ không thể giết chết Trần Phàm, báo thù cho anh trai của hắn.

Lúc này nghe được lời nói của Zorro, Sark vội vàng nói

- Barty, nếu Đồ Tể không muốn thần phục ngài, như vậy cứ để cho tôi tự tay tiễn hắn đi gặp Satan đi!

Vừa nói xong, Sark đưa mắt nhìn Olivia, giống như đang nói: Đồ Tể tự mình muốn chết, chẳng thể trách tôi, cô không cần tiếp tục ngăn trở!

Nghe thanh âm của Zorro và Sark, chân mày Olivia cau chặt lại thành một đường thẳng.

Nàng mở đôi môi khêu gợi muốn nói gì đó, nhưng một chữ cũng không nói nên lời.

Nàng biết Barty đã cho nàng đủ mặt mũi, chuyện cho tới bây giờ, tuyệt đối sẽ không bởi vì nàng mà tiếp tục thay đổi quyết định!

Theo sau... ngay khi Olivia còn chưa biết phải làm sao, Trần Phàm chậm rãi đứng lên.

- Bá!

Nhìn thấy Trần Phàm đứng dậy, tất cả đều đưa mắt nhìn về phía hắn.

Mặt trời đã khuất, vết máu trên mặt Trần Phàm đã khô, vết máu đọng lại hơn nửa khuôn mặt hắn, làm không ai có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của hắn, nhưng có thể rõ ràng nhìn thấy, đôi mắt hắn đã khôi phục lại thần thái.

So sánh với phía trước, trên người của hắn không có sát ý sắc bén, cũng không có khí thế dữ dội, mà làm cho người ta có loại cảm giác thật quỷ dị.

- Đồ Tể, nghĩ như thế nào rồi? Quỳ xuống thần phục hay lựa chọn cái chết?

Sau thoáng ngây người ngắn ngủi, Zorro lạnh lùng cười hỏi.

Nghe Zorro nói, trong lòng Olivia vừa động, thật muốn mở miệng gọi Trần Phàm thần phục Barty, nhưng nàng cũng biết đối với Trần Phàm mà nói, với phần ngạo khí của hắn, tuyệt đối sẽ không có khả năng thần phục!

Trần Phàm không trả lời Zorro, mà liếc mắt nhìn Olivia mỉm cười, giống như cảm ơn nàng.

Theo sau... hắn lấy ra một viên thuốc màu đen.

Viên thuốc là thuốc chữa thương cao cấp nhất, sau khi Ngu lão gia tử bị đánh tổn thương, Thiếu Lâm đại sư từng lấy thuốc này chữa thương cho Ngu lão gia tử, sau đó còn tặng cho Trần Phàm mấy viên, vì đề phòng hành trình Châu Âu lần này xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên hắn mang theo trên người.

- Thủ lĩnh, ra vẻ Đồ Tể thật không cam lòng.

Thấy Trần Phàm ăn thuốc vào, vẻ mặt Zorro trào phúng nói, theo hắn nghĩ, dù Trần Phàm có dùng tiên đan cũng không thể thay đổi vận mệnh bị giết chết.

- Như thế nào? Đồ Tể, mày còn muốn đánh một trận chiến với tao sao?

Barty tựa hồ cũng nhìn ra Trần Phàm không cam lòng, kiêu ngạo nói.

- Tụi mày cùng tiến lên!

Trần Phàm tiến lên trước một bước, ánh mắt lướt qua Barty, Zorro, Dixi cùng Sark, như đang nhìn một đám người chết.

Cùng tiến lên?

Ngạc nhiên nghe lời của hắn, dù là Barty cùng Olivia cũng chợt ngẩn ra.

Hiển nhiên họ nằm mơ cũng không ngờ Trần Phàm bị Barty đánh bại lại còn có thể nói ra lời cuồng vọng như vậy.

- Đồ Tể, đầu óc mày bị bệnh sao? Ngay cả thủ lĩnh mày cũng đánh không lại, lại còn muốn chúng ta cùng tiến lên?

Zorro là người thứ nhất lấy lại tinh thần, nhìn Trần Phàm như nhìn một kẻ ngu ngốc.

- Nếu hắn muốn chết sớm một chút, chúng ta có thể thỏa mãn nguyện vọng của hắn!

Vẻ mặt Sark cười lạnh, cảm giác như chỉ hận không thể lập tức xử lý Trần Phàm.

Olivia lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn Trần Phàm, nàng không rõ cũng không hiểu, rốt cục điều gì làm cho Trần Phàm có dũng khí ngay giờ khắc này còn dám nói ra "lời cuồng ngôn" như vậy.

Đừng nói chỉ có những người khác cho rằng Trần Phàm như mũi tên đã bay hết đà, huống chi là chính Barty vừa đánh bại Trần Phàm.

- Đồ Tể, ngay phút này mày còn dám nói ra lời như vậy, tao thật sự rất bội phục dũng khí của mày.

Barty cũng mở miệng, trên mặt hắn lộ vẻ mỉm cười, trong dáng tươi cười tràn ngập vẻ khinh thường cùng miệt thị

- Nhưng thứ gọi là dũng khí trong mắt của tao, chỉ là biểu hiện ngu muội nhất, bởi vì mày không còn tư cách làm đối thủ của tao, cũng không có tư cách để tao ra tay!

- Không tư cách sao?

Đối mặt vẻ cuồng ngạo của Barty, Trần Phàm cũng cười, cười thật ôn hòa.

Vừa nói xong, hắn động!

Hắn phảng phất như chưa từng xuất hiện qua, hư không biến mất ngay trong tầm mắt của đoàn người, cứ như vậy không chút tiếng động biến mất. .

Ngay sau đó.

Trần Phàm giống như sử dụng ma pháp, đột nhiên xuất hiện trước người Barty, tay phải vung lên vải ra một cái tát trên gương mặt còn mang đầy dáng tươi cười trào phúng của Barty.

Nhanh!

Nhanh đến cực hạn!

Giờ khắc này tốc độ của Trần Phàm còn nhanh hơn trước đó rất nhiều, từ lúc hắn biến mất cho tới lúc xuất hiện ngay trước mặt Barty, vung cánh tay, cơ hồ chỉ là trong nháy mắt, hơn nữa không hề nghe được một tiếng vang.

- Ba!

Thanh âm thanh thúy vang lên, Barty chưa kịp phản ứng liền bị một cái tát của Trần Phàm đánh trúng, lực lượng thật lớn trực tiếp đánh bay hắn ra ngoài!

Một cái tát.

Trần Phàm vừa đạt tới hóa kình cảnh giới, chỉ dùng một bàn tay liền đem Barty tát bay ra ngoài!

Thời gian giống như yên lặng, hình ảnh như dừng lại.

Trên không trung, bên má phải Barty hoàn toàn lõm vào, xương gãy, máu tươi đỏ tươi xen lẫn răng theo khóe miệng của hắn chảy ra, trên mặt hắn không còn một chút vẻ cuồng ngạo không ai bì nổi, chỉ còn nỗi khiếp sợ!

Nếu không phải trên mặt truyền tới đau nhức, Barty sẽ cảm giác mình vừa bị xuất hiện ảo giác!

Cảm thấy khiếp sợ đồng thời đều cho rằng gặp ảo giác không chỉ là Barty.

So sánh với Barty mà nói, nhóm người Zorro, Dixi, Sark thậm chí là Olivia, trong lòng đều rung động không cách nào dùng lời nói để hình dung!

Bọn hắn trợn tròn mắt, tầm mắt di động theo thân hình Barty, trên mặt tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng nổi!

Đúng vậy, là không thể tưởng tượng nổi!

Bọn hắn không cách nào tin tưởng, vừa rồi Trần Phàm còn chưa chịu nổi một kích của Barty, lại có thể đánh một bạt tai đánh bay Barty ra ngoài.

Loại tình hình hoàn toàn trái ngược này làm bọn hắn như bị hóa đá, hoàn toàn ngẩn người tại chỗ.

Cùng lúc đó, nỗi đau đớn kịch liệt làm Barty phục hồi lại tinh thần, hắn dùng sức uốn éo phần eo, làm cho thân thể mình dừng lại.

- Phanh!

Theo sau... Barty rơi xuống mặt đất, thân hình không còn phiêu dật mà hơi có vẻ chật vật.

Trên gương mặt hắn, má phải hoàn toàn lõm xuống, khóe miệng đỏ bừng, nhìn qua có chút dọa người.

Hắn trợn tròn mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Trần Phàm, giống như đang hỏi: Vì sao? Vì sao mày đột nhiên trở nên mạnh như thế?

- Barty, hiện tại mày cảm thấy tao có tư cách làm đối thủ của mày không?

Trong ánh mắt không thể tin tưởng của Barty, Trần Phàm lại lần nữa mở miệng, ngữ khí bình tĩnh như nước, mà so với Đồ Tể trước kia càng thêm khí phách!

Có tư cách không?

Sau khi đánh bại Trần Phàm, Barty liền cảm giác mình không còn đối thủ, trên thế giới này đã không còn ai xứng là đối thủ của hắn!

Kể cả Trần Phàm.

Mà giờ khắc này, Barty cảm thấy một bạt tai của Trần Phàm chẳng những đánh lên mặt của hắn, còn đánh vào trong lòng hắn, đem lòng kiêu ngạo trong nội tâm hắn phá thành mảnh nhỏ!

Một cỗ khuất nhục chưa từng có cùng cảm giác thất bại dâng lên trong lòng Barty, cảm xúc phẫn nộ nhất thời hiện lên trên gương mặt hắn, đôi mắt hắn đỏ bừng, giống như muốn phun ra lửa.

Nhưng...

Dù vô cùng phẫn nộ, Barty vẫn không tùy tiện ra tay.

Vừa rồi Trần Phàm tuy rằng ra tay đánh Barty nhất thời trở tay không kịp, có thể xem là đánh lén, nhưng từ khi Trần Phàm ra tay cho tới khi tát lên mặt hắn, hắn không hề làm ra chống cự, thậm chí kể cả khi kình phong sắc bén quất lên mặt hắn mới làm ra được phản ứng.

Mà làm cho hắn càng không thể tưởng tượng nổi chính là bàn tay của Trần Phàm còn chưa đụng tới mặt hắn thì hắn đã bay ra ngoài.

Hồi tưởng lại một màn quỷ dị vừa rồi, Barty đột nhiên cảm giác được, giờ khắc này tuy Trần Phàm không còn sát ý sắc bén như trước, nhưng còn nguy hiểm hơn gấp trăm lần, vốn không thể chiến thắng!

Ngay cả Barty còn cảm thấy không thể chiến thắng Trần Phàm, huống chi đám người Zorro?

Thấy Barty rơi trên mặt đất, đám người Zorro cũng hồi phục lại tinh thần.

Bọn hắn bởi vì đã tiêm gien số một, không có vẻ sợ hãi, chỉ là diễn cảm biến thành cực kỳ ngưng trọng.

- Thủ lĩnh, nếu như tôi không đoán sai, viên thuốc kia còn lợi hại hơn gien số một.

Zorro lại mở miệng lần nữa, trong giọng nói không có bất kỳ trào phúng, hắn theo bản năng cho rằng vừa rồi Trần Phàm dùng thuốc chữa thương có tác dụng giống gien số một

- Thực lực của hắn mạnh hơn vừa rồi rất nhiều, chúng ta phải cùng nhau liên thủ đối phó hắn...

Không đợi Zorro nói hết lời, Trần Phàm lại như trước đó hư không biến mất, lại đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt Zorro, tay phải chém ra chụp vào cổ họng hắn.

Lấy thực lực của Zorro, cho dù Trần Phàm không đột phá hóa kình cảnh giới vẫn có thể giết hắn như giết gà, huống chi lúc này Trần Phàm đã đạt tới hóa kình cảnh giới?

Zorro còn chưa làm ra bất kỳ phản ứng nào, thậm chí còn chưa nhìn thấy rõ được động tác của Trần Phàm, liền bị Trần Phàm bóp cổ, như xách gà con xách lên cao.

Bị Trần Phàm giữ cổ xách lên không trung, Zorro chỉ cảm thấy mình bị kẹp cứng, không thể động đậy, bản năng đưa tay chém vào đầu Trần Phàm.

- Ánh sáng của hạt gạo, cũng bày đặt sáng lên?

Trần Phàm cười nhạt một tiếng, tay phải hơi phát lực, Zorro chỉ cảm thấy hơi thở bị cắt đứt, trước mắt tối sầm, công kích liền dừng lại.

- Phanh!

Theo sau, Trần Phàm buông tay ra, Zorro trực tiếp rơi trên mặt đất, tóe lên một mảnh tro bụi, tựa như một con chó chết.

- Mày thật sự ồn ào.

Theo sau, không đợi Zorro đứng dậy, Trần Phàm dùng một cước giẫm lên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm không lớn, ngữ khí bình tĩnh như nước.

- Két... két...

Trên mặt đất, khuôn mặt Zorro hoàn toàn vặn vẹo, chỉ có thể phát ra tiếng vang ken két.

Cùng lúc đó, ánh mắt yêu dị lại toát ra vẻ cầu xin.

Cảm giác giống như đang nói, chỉ cần Trần Phàm không giết hắn, hắn liền làm trâu ngựa cho Trần Phàm.

- Hiện tại biết cầu xin tha thứ sao? Đã muộn!

Vừa nói xong, Trần Phàm nâng chân phải đột nhiên giẫm xuống đầu Zorro.

- Phanh!

Một tiếng trầm đục truyền ra, đầu của Zorro bị một cước của Trần Phàm giẫm vỡ, giống như dưa hấu nứt toác, máu tươi xen lẫn chất lỏng màu trắng trực tiếp phun lên ống quần Trần Phàm.

- Sark, vừa rồi mày muốn dùng phương thức này giết tao, đúng không?

Một cước giẫm chết Zorro, Trần Phàm đưa mắt nhìn Sark, diễn cảm vẫn ôn hòa, ngữ khí bình tĩnh, nhưng lại như thần chết kêu gọi, trực tiếp tuyên bố tội chết của Sark!

*****

- Sark, vừa rồi mày muốn giết tao giống như vậy, đúng không?

Thanh âm Trần Phàm vang vọng trên bầu trời, truyền đi thật xa thật xa.

Chứng kiến Trần Phàm chỉ một cái tát đánh bay Barty, một cước giẫm vỡ đầu Zorro, bên tai vang lên câu hỏi của Trần Phàm, mặc dù Sark không còn cảm giác sợ hãi nhưng vẫn di động về phía Barty.

Hắn biết nếu như Trần Phàm có thể miểu sát Zorro, như vậy rất có thể giết chết hắn dễ dàng, đường sống duy nhất của hắn là phải tới gần Barty, cùng Barty liên thủ.

Không riêng gì Sark làm như vậy, kể cả Dixi cũng tới gần Barty.

Olivia không hề động.

Trong lúc nàng không tự chủ được động thân tiến ra lựa chọn nghĩ cách cứu viện Trần Phàm, liền chú định nàng sẽ không cùng Trần Phàm làm kẻ địch.

Chứng kiến Sark cùng Dixi di động về phía Barty, Trần Phàm cũng không ra tay, mà tùy ý cho hai người tới gần hắn.

Phía trước Barty còn kiên quyết không tuyển chọn cùng quần ẩu với Trần Phàm, lúc này nhìn thấy Sark cùng Dixi tiến đến gần, tính toán cùng hắn liên thủ đối phó Trần Phàm, hắn cũng không hề ngăn cản, mà giống như trước đó, diễn cảm ngưng trọng, chân mày cau chặt lại.

- Barty, tao nhớ được vừa rồi mày đã nói, chỉ cần tao quỳ xuống thần phục mày, mày tha cho tao một mạng.

Trần Phàm hoàn toàn xem Sark cùng Dixi như không khí, mà đưa mắt nhìn Barty, ngữ khí vẫn ôn hòa như cũ

- Hiện tại tao cũng cho mày lựa chọn giống như vậy, một, quỳ xuống xin tha thứ, lựa chọn thần phục tao. Hai, chết!

- Bá!

Nghe Trần Phàm nói, sắc mặt Barty cuồng biến, cơ mặt hoàn toàn vặn vẹo vào nhau, cảm xúc phẫn nộ chiếm cứ khuôn mặt hắn, thậm chí thân thể hắn cũng run lên.

Phẫn nộ!

Vô cùng phẫn nộ!

Đúng như lời của Louis III, Barty là thủ lĩnh Hắc Ám U Linh, là một người cực kỳ tự phụ, như đế vương cổ đại, làm cho người ta có loại cảm giác thật uy phong.

Trước đó bởi vì bản thân tự phụ, Barty không liên thủ với đám người Zorro, mà thật sự dựa vào sức bản thân đánh bại Trần Phàm.

Đồng dạng cũng bởi vì tự phụ, sau khi hắn đánh bại Trần Phàm còn khinh thường không muốn tiếp tục một trận chiến, cho rằng Trần Phàm không có tư cách làm đối thủ của hắn!

Mà giờ khắc này, Trần Phàm đem lời của Barty vừa nói, còn nguyên vẹn trả lại cho hắn - lấy chiêu của người trả lại cho người!

- Ngoại trừ Zeus vĩ đại, không ai có thể làm cho Barty này quỳ xuống!

Barty giống như một đầu hùng sư phẫn nộ, đỏ mắt, nhìn chằm chằm Trần Phàm

- Mày muốn tao quỳ xuống, đây là chuyện không thể nào!

Vừa nói xong, Barty lại tiếp tục nói

- Đồ Tể, mày cho là dựa vào một cái tát đánh lén tao vừa rồi, liền có thể chứng minh mày mạnh hơn tao sao?

Không thể không nói, giờ phút này tính tình tự phụ của Barty được bộc lộ hoàn toàn tinh tế.

Theo ý nào đó mà nói, Barty đang lợi dụng phương thức này tự cổ vũ mình, cố gắng khôi phục lòng tự tin tín niệm vô địch cùng khí phách uy phong.

Cách làm của hắn cùng cách làm của Trần Phàm khi nhớ lại cuộc chiến đấu cùng Huyết Sắc Luyện Ngục là giống nhau.

Nghe Barty nói, cảm nhận được khí thế bất khuất của hắn, Sark cùng Dixi đều xuất hiện sát ý, tựa hồ bọn hắn cũng cho rằng vừa rồi sở dĩ Trần Phàm đánh bay được Barty là vì đánh lén nên Bart trở tay không kịp mà thôi.

- Cùng lên đi, tao không muốn lãng phí thời gian.

Đối mặt với Barty đang không ngừng tăng cao chiến ý, Trần Phàm lại mở miệng, ngữ khí làm cho người ta có loại cảm giác thật nhẹ nhàng, phần bình tĩnh kia như đang nói về một chuyện bé nhỏ không đáng kể, mà không phải đang đối mặt cuộc chiến sinh tử.

- Rống!

Trần Phàm vừa thốt lên, Barty ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ, sau tiếng gầm, trên người hắn tuôn ra chiến ý càng cường đại hơn trước, ánh mắt cũng trở nên sắc bén đến cực điểm.

Cảm nhận được chiến ý trên người Barty tuôn ra, Dixi cùng Sark cũng không cam lòng rớt lại phía sau, liền đem chiến ý của mình tăng lên tới đỉnh.

- Sưu!

- Sưu!

- Sưu!

Theo sau, ba tiếng xé gió cơ hồ đồng thời vang lên, ba đạo thân ảnh từ ba phương hướng khác nhau cùng chạy về phía Trần Phàm, sát ý lạnh lẽo nháy mắt bao phủ khắp nơi.

Liên thủ một kích!

Đây là lần đầu tiên Barty cùng Dixi và Sark phát động một kích liên thủ!

Đối mặt một kích liên thủ của ba người, Trần Phàm không hề trốn tránh, không hề tiến lên, mà nhắm hai mắt lại đứng ngay tại chỗ.

- Bá!

Thấy cảnh này, đồng tử Olivia đột nhiên phóng lớn, sắc mặt nhất thời biến đổi.

Nàng là thánh nữ Hắc Ám U Linh, hiểu rõ sâu đậm về gien số một.

Trước đó chứng kiến sau khi Trần Phàm dùng dược vật thì thực lực tăng mạnh, Olivia theo bản năng cho rằng Trần Phàm dùng dược vật tăng lên sức chiến đấu.

Nói chung phàm là thuốc đều có độc tính, gien dược vật cũng tế, rất nhiều dược vật tuy rằng có thể đề cao cơ năng cơ thể, nhưng vẫn có phản ứng phụ.

Lúc này nhìn thấy Trần Phàm không nhúc nhích đứng nguyên tại chỗ, Olivia theo bản năng cho rằng phản ứng của viên thuốc khi nãy đã bắt đầu phát tác.

Trần Phàm cũng không biết ý nghĩ trong lòng Olivia, lúc này hắn đang đắm chìm trong một trạng thái quỷ dị - tuy rằng hắn nhắm hai mắt lại, nhưng trong đầu lại hiện ra hình ảnh ba người Barty.

- Hô!

Giống như chỉ là trong nháy mắt, Barty dẫn đầu tới ngay trước mặt Trần Phàm, hóa tay thành đao, đánh xuống đầu Trần Phàm!

Một đao này, Barty vẫn tiến nhập vào trạng thái nhân đao hợp nhất, khí thế, lực lượng, tốc độ càng mạnh hơn phía trước, có thể nói là một kích hoàn mỹ. - internet

Gặp phải một kích hoàn mỹ của Barty, Trần Phàm nhắm chặt hai mắt không hề trốn tránh, mà chém ra tay phải.

Động tác của hắn rất chậm... rất chậm, chậm đến mức có thể làm cho Olivia thấy rõ tay phải hắn thành hình trảo, như động tác thả chậm chụp vào tay của Barty chém tới.

Này?

Chứng kiến một màn quỷ dị này, Olivia lập tức ngây ngẩn cả người.

- Bá!

Theo sau... không đợi Olivia lấy lại tinh thần, tay phải chém ra của Trần Phàm đột nhiên biến mất, khi xuất hiện, biến thành như gọng kìm kẹp chặt cổ tay của Barty, khiến tay hắn phải dừng phắt lại.

Một màn quỷ dị này khiến nội tâm Barty kinh hoàng, vừa muốn giãy dụa, lại cảm thấy có một cỗ lực lượng không thể kháng cự kéo tới.

- Hô!

Cùng lúc đó, Sark theo sát Barty, quyền phải như đạn pháo oanh vào đầu Trần Phàm.

- Sưu!

Trần Phàm dùng một tay túm Barty lôi tới trước người.

- Phanh!

Ngay sau đó, một quyền của Sark trực tiếp oanh lên trên người của Barty, lực lượng khủng bố chấn rung cơ thể Barty, hắn phun ra một búng máu, cả người khom lại như con tôm khô, thân hình đánh tới Trần Phàm.

Trần Phàm không tránh né, thân hình thoáng co rút lại, thắt lưng xoay, thân thể như cây cung lớn, lực lượng tụ tập trên bả vai, dùng sức hất mạnh, tựa như một tòa núi lớn vọt tới thân thể Barty.

Tá lực đả lực, thiếp sơn kháo.

Kính như băng cung, phát nhược tạc lôi.

- Phanh!

- Răng rắc!

Khi thân thể Trần Phàm đánh lên trên người Barty, kình lực tụ tập đột nhiên bùng nổ, thân hình Barty bay ngược ra, trực tiếp đánh lên trên người Sark phía sau, sống mũi Sark bị đụng gãy trong nháy mắt, thân hình cũng bị bật ra ngoài cả thước.

Một kích!

Trần Phàm chỉ dùng một kích liền đánh Barty và Sark tơi tả, liên tục ngã xuông đất.

- Hô! Hô!

Đúng lúc này, Dixi có thực lực yếu nhất bỗng nhiên xuất hiện ngay sau lưng Trần Phàm, hắn mượn dùng lực lượng chạy băng băng tới, thuận thế đá ra một cước, chân gió sắc bén giống như đẩy ra không khí chung quanh, vù vù rung động.

- Gãy cho ta!

Trần Phàm đột nhiên mở to mắt, khẽ quát một tiếng, chân trái ghim trên mặt đất, vặn eo, chân phải thuận thế khom xuống, nửa người trên quẹo phải, ninh thành một góc độ nhất định, đem lực lượng cùng lực chuyển của nửa thân trên phối hợp cùng một chỗ, đem đùi phải xoay trở lại, đá về hướng Dixi.

Hồi toàn thích!

Đối mặt công kích của Dixi, Trần Phàm trực tiếp lựa chọn cách dùng cứng đối cứng, động tác giống như trước đó, nhìn như chậm, tuy nhiên lại nhanh tới cực hạn.

- Răng rắc!

Theo sau... không đợi hai chân của Trần Phàm cùng Dixi chạm vào nhau, kình lực tụ tập nơi bàn chân của Trần Phàm đột nhiên bùng nổ, cách không giã lên đùi phải của Dixi, nháy mắt cắt nát đùi phải của hắn, phát ra một tiếng trầm đục.

- Phanh!

Tiếng vang giòn xuất ra, bàn chân Trần Phàm lại đá vào nơi xương cốt đùi phải bị gãy của đối phương, đùi phải của Dixi trực tiếp gãy thành hai đoạn, cả người mất đi thăng bằng ngã quỵ về phía trước.

Cách đó không xa, Olivia giống như bị choáng váng, ngơ ngác sững sờ nguyên tại chỗ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Dixi, giống như đang hỏi vì sao chân của Đồ Tể còn chưa đá trúng đùi hắn mà chân của Dixi lại bị gãy đoạn?

Không một tiếng trả lời.

Trần Phàm thấy Dixi sắp ngã, đùi phải đột nhiên thu về, rơi xuống đất, phát lực, thân hình nhảy dựng, chân trái thuận thế bắn ra, đá vào đầu Dixi.

- Phanh!

Tiếng trầm đục truyền ra, đầu của Dixi trong nháy mắt rời khỏi thân hình, giống như quả bóng, trực tiếp bay ra ngoài.

- Phốc xuy!

Một đạo cột máu từ cổ của Dixi phun ra, tựa như suối phun lên trời cao.

- Hoa... hoa...

Trong lúc nhất thời, bầu trời đền cổ nhuộm đỏ máu tươi, mưa máu đầy trời.

Thi thể không đầu của Dixi ầm ầm ngã xuống đất, nháy mắt đã nhuộm đỏ mặt đất.

Lấy thủ đoạn máu tanh giết chết Dixi, Trần Phàm không ngừng lại, cả người bắn ra ngay tại chỗ, giống như một cơn gió, lần nữa biến mất trong tầm mắt của Olivia.

Theo sau...

Không đợi Olivia nhìn thấy rõ thân ảnh của Trần Phàm, Trần Phàm đã trực tiếp xuất hiện trước người Sark vừa mới đứng dậy.

Vừa rồi Sark bị Barty đụng ngã xuống đất, khí huyết vừa bốc lên, còn chưa khôi phục lại, liền phát hiện Trần Phàm giống như u linh xuất hiện ngay trước mắt, trong lòng giật nảy, không nói một lời pháo quyền lại chém ra, đánh vào đầu Trần Phàm!

Phía trước, Trần Phàm đối mặt một kích tụ lực của Dixi còn không tránh né, lúc này đối mặt một kích vội vàng của Sark, sẽ tránh sao?

Sẽ không!

Trần Phàm trực tiếp vung lên thiết quyền, đánh vào nắm tay Sark.

- Răng rắc!

- Phanh!

Giống như trước đó, không đợi nắm tay Trần Phàm chạm vào tay Sark, kình lực tụ tập trên nắm tay Trần Phàm chợt bùng nổ, cách không giã lên nắm tay Sark, năm ngón tay của hắn toàn bộ đều gãy, máu tươi đầm đìa, theo sau... khi nắm tay Trần Phàm chạm vào nắm tay hắn, kình lực còn lại liền bùng phát, trực tiếp đem nắm tay của Sark đập thành tro bụi.

- A!

Cái gọi là tay đứt ruột xót, mười ngón tay của Sark bị nên thành tro bụi, lập tức hét lên, thân hình bay ngược ra sau.

Trần Phàm thấy thế, dưới chân vừa động, không đợi Sark rơi xuống đất, lại xuất hiện ngay trước người hắn, quyền thứ hai gió rít lao tới, đánh thẳng trái tim hắn!

- Phanh!

Tiếng trầm đục lại truyền tới, nắm tay Trần Phàm trực tiếp nên vào ngực trái của Sark, ngực trái của hắn bị nện ra một lỗ thủng cỡ một nắm tay.

- Phốc xuy!

Trần Phàm vừa thu quyền, trái tim bị chấn vỡ của Sark xen lẫn máu tươi tuôn trào xì ra, văng lên thân thể Trần Phàm, biến hắn thành người máu.

- Barty, mày tự mình giải quyết, hay là tao giúp mày?

Không để ý tới vết máu trên người, Trần Phàm hướng Barty bước ra một bước.

*****

- Ầm!

Lúc Trần Phàm bước về Badian một bước thì đồng thời Sark ngã ầm xuống đất.

Máu tươi không ngừng tuôn ra ồng ộc từ trái tim của gã, Sark mở trừng mắt, đến chết gã vẫn không tin Trần Phàm có thể dùng kình lực cách không công kích.

Mặc dù khoảng cách rất ngắn... Rất ngắn... Nhưng là đã phá vỡ nhận tri về võ học của Sark.

Không riêng gì Sark không tin Trần Phàm có thể làm được điểm này, Olivia cũng không tin tưởng, nhưng là... Thực tế nói cho nàng biết, đây là sự thật.

- Đồ Tể!

Thấy Trần Phàm đang bước tới về phía Badian, Olivia mới hồi phục, nàng biết rõ với thực lực mà hắn vừa biểu hiện thì Badian chỉ có một con đường chết, vội vàng mở miệng gọi Trần Phàm lại.

Nghe Olivia gọi vẻ khẩn trương, Trần Phàm tâm ý của nàng, do dự một chút rồi dừng bước.

Hắn biết, Olivia cũng không hy vọng thấy Badian chết ở trong tay của hắn.

Điều này cũng giống như việc Olivia không hy vọng thấy Trần Phàm chết ở trong tay Badian.

Cũng chính bởi vì điểm này mà vào thời khắc sinh tử nàng đã ra tay cứu hắn, hơn nữa còn trở mặt với Sark và Zorro.

- Đồ... Đồ Tể, không nên giết Badian.

Mắt thấy Trần Phàm dừng bước, Olivia hơi thở phào, sau đó nói ra một câu cầu xin hiếm thấy, không hề có tư thế cường ngạnh.

Lời của Olivia xác nhận suy đoán trong lòng của Trần Phàm.

Trần Phàm quay đầu lại nhìn Olivia một cái, thấy vẻ mặt khẩn trương của Olivia, không trả lời chắc chắn, cũng không tức giận.

Hắn biết, Olivia từ nhỏ đã được Badian thu dưỡng, theo ý nghĩa nào đó thì y chính là cha nuôi của nàng.

Thấy Trần Phàm không nói lời nào, Olivia hoảng hốt sợ Trần Phàm không đồng ý.

- Tại sao? Ngươi tại sao có thể xử dụng kình lực cách không công kích?

Lúc này Badian đột nhiên lên tiếng hỏi, cảm giác đến giờ y vẫn không thể tin Trần Phàm có thể làm được điểm này.

Nghe thấy câu hỏi của Badian, Trần Phàm quay đầu lại, thản nhiên nhìn Badian một cái

- Võ học thần kỳ của Trung Hoa không phải là thứ mà ngươi có thể tưởng tượng!

- Ngươi...

Lời của Trần Phàm giống như một thanh chủy thủ sắc bén đâm vào chỗ yếu nhược nhất trong lòng Badian, hoàn toàn phá hủy sự kiêu ngạo và tự tôn của y. Badian giận đến run người, khóe miệng trào máu tươi.

- Olivia không để cho ta giết ngươi, ta cũng lưu ngươi một mạng.

Nhìn Badian đang tức giận, Trần Phàm trầm ngâm một chút rồi quyết định

- Bất quá... Ngươi cùng Hắc Ám U Linh phải thần phục ta!

- Không thể nào!

Badian không chút suy nghĩ, tức giận cự tuyệt, với tính cách tự phụ của y mà bảo y và Hắc Ám U Linh toàn bộ thần phục Trần Phàm, quả thực còn khó chịu hơn cả giết y.

- Chú Badian...

Olivia nghe vậy thì khẩn trương, lúc trước vì Trần Phàm không lựa chọn thần phục nên Badian muốn giết hắn, nói không chừng Trần Phàm hiện giờ cũng vậy.

- Olivia, cháu không cần phải nói, chú tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước hắn!

Badian không đợi Olivia nói xong đã lạnh lùng cắt lời

- Chú dù chết cũng sẽ không thần phục hắn!

- Badian, ngươi giãy dụa cũng là phí công, thực lực của ta ngươi không thể nào tưởng tượng, nói đơn giản trắng ra một chút, nếu như ta vận dụng toàn lực thì chỉ cần một tay là có thể bóp chết ngươi!

Trần Phàm vẫn hy vọng Badian thần phục, mặc dù hắn không tiếp nhận ý nghĩ yêu thương đột xuất của Olivia nhưng cũng không muốn làm khó nàng.

- Ha ha, Đồ Tể, ngươi nói chỉ cần một tay là có thể bóp chết ta?

Badian giận quá thành cười, gằn từng chữ

- Bản thân ta muốn nhìn ngươi làm sao một tay bóp chết ta!

Badian nói xong thì chợt móc ra ba viên thuốc đột biến gien.

- Chú Badian, không nên!

Olivia khẩn trương kêu lớn, hiển nhiên nàng hiểu Badian vì tiếp tục chiến đấu với Trần Phàm mà bất chấp nguy hiểm phục dụng thêm thuốc đột biến gien. Thân thể của Badian chỉ có thể thừa nhận mười lượt thuốc, hiện giờ nếu y dùng thêm thì tổng cộng là mười ba liều, thân thể của y không thể nào tiếp nhận!

Không để ý đến nhắc nhở của Olivia, Badian mắt đỏ ngầu, một hơi nuốt luôn ba viên thuốc.

Olivia đứng sững sờ tại chỗ, còn Trần Phàm mặt không chút biểu tình nhìn Badian.

Thời gian tác dụng của việc uống thuốc đột biến gien sẽ chậm hơn so với khi tiêm, cũng tương tự Phục dụng người máy số một áp súc hoàn thuốc, dược hiệu phát tác thời gian nếu so với tiêm vào càng chậm, đạo lý này cùng người ngã bệnh uống thuốc cùng đánh treo ngược châm đ*o lý giống nhau.

Badian ăn vào ba viên người máy số một áp súc hoàn thuốc [về sau, ] cũng không có giống như lúc trước thúc dục hóa giấu ở chỗ ngực năm chi người máy số một chất lỏng như vậy trực tiếp có phản ứng, mà là qua gần một phút đồng hồ mới dần dần xuất hiện phản ứng.

Dưới ánh nắng chói chan, bởi vì trong cơ thể ba viên người máy số một dược hiệu phát tác, Badian giống như là bị kinh phong phạm vào một loại, cả người co quắp lên không nói, thân thể dần dần phồng lên.

Sau đó khuôn mặt Badian hoàn toàn vặn vẹo, gân xanh nổi chằng chịt trên trán, hai mắt như muốn trào ra ngoài.

- A!

Đột nhiên, Badian gầm lên một tiếng, mái tóc dài trắng dựng ngược, máu tươi từ từ rỉ ra rồi nhuộm đỏ cả khuôn mặt.

- Chú Badian...

Olivia choàng tỉnh chạy nhanh về phía Badian.

- A!

Nàng còn chưa kịp chạy tới thì Badian đã phát ra một tru thê thảm hơn, cùng lúc máu tươi trào ra từ thất khiếu, thân thể càng run rẩy, tùy thời đều có thể ngã nhào.

- Véo!

Đúng lúc thân thể run rẩy của Badian sắp ngã nhào thì Olivia vọt tới đưa tay đỡ lấy.

- Phụt! Phụt!

Tất cả các mạch máu của Badian cùng lúc vỡ tung, nhuộm đỏ cả một vùng xung quanh.

Trong phút chốc, thân thể của Badian đỏ ngầu, giống như một quả bóng bị chọc xì hơi cứ thế khô quắt đi.

- Không!

Trong làn mưa máu, Olivia hét lên vô lực, quỳ sụp xuống đất.

Trần Phàm sắc mặt phức tạp, trầm ngâm chốc lát rồi đi về phía Olivia.

Rất nhanh, hắn đã đi tới bên cạnh Olivia nhưng không lên tiếng mà chỉ lẳng lặng đứng ở phía sau nàng.

Olivia không để ý đến hắn, nàng giống như bị mất đi linh hồn, hai mắt vô thần nhìn sững vào Badian.

Cứ như vậy... Lẳng lặng yên nhìn!

- Hồng!

Không biết qua bao lâu, một con hải âu bay vụt qua thần miếu cổ xưa, kêu lên một tiếng lảnh lót.

Tiếng kêu làm Olivia bừng tỉnh, cả người nàng run rẩy, một giọt huyết lệ từ mắt chảy xuống nhuộm đỏ cả khuôn mặt tuyệt mỹ, dung hợp với máu của Badian rồi chảy vào trong miệng của nàng.

- Ngươi thắng.

Cảm nhận được vị mặn của giọt huyết lệ, Olivia ngẩng đầu nhìn về Trần Phàm, ánh mắt không rách cứ, cũng không tức giận mà rất bình tĩnh.

- Tôi không muốn giết y.

Trần Phàm thở dài.

- Nhưng chú ấy chết rồi.

Nước mắt lần nữa dâng lên trong hốc mắt của Olivia, nàng không lấy tay lau mà run rẩy nói

- Thật ra thì... Từ lúc mới bắt đầu, kết quả này đã định!

Trần Phàm lựa chọn trầm mặc.

Bởi vì... Hắn biết Olivia nói rất đúng sự thật.

Đối với Trần Phàm mà nói, trận chiến này liên lụy đến rất nhiều người, rất nhiều chuyện, quyết định tương lai của hắn, tương lai Trung Quốc, thậm chí là tương lai của cả thế giới!

Trận chiến này, Trần Phàm nhất định phải chiến, hơn nữa không thể bại!

Đối với Badian mà nói, y hao hết tâm tư, lợi dụng các loại thủ đoạn tụ tập toàn bộ các chuyên gia đầu ngành về gien đột biến chế tạo ra gien đột biến sô một, mục đích chỉ để đánh bại Trần Phàm, đạt được vị trí thứ nhất của thần bảng, theo ý nghĩa chính là như Zeus thống nhất toàn bộ thế giới!

Đã là như vậy, chuyện Badian nhận thua, thần phục Trần Phàm, cơ hồ là không thể nào.

Thì ngược lại, cũng là như thế.

Trận chiến này.

Giữa hai người nhất định phải có một người ngã xuống!

- Ta biết, đối với ngươi mà nói, trận chiến này rất trọng yếu.

Olivia lại một lần nữa mở miệng, ngữ khí của nàng không mang theo bất kỳ cảm xúc nào

- Ngươi chỉ có thắng được trận chiến này thắng lợi, trở thành vua của thế giới ngầm mới có thể kết thúc thành công trò chơi trong quốc nội.

Trần Phàm vẫn trầm mặc như trước.

- A...

Đột nhiên, Olivia cười, cười đến rất quỷ dị.

Trần Phàm đưa mắt nhìn Olivia, cố gắng nói cái gì đó.

Song không đợi Trần Phàm mở miệng, Olivia đã tiếp tục

- Ta biết, ngươi sẽ không giết ta, nhưng là... Ngươi sẽ lợi dụng một chút thủ đoạn để cho Hắc Ám U Linh thần phục ngươi, không cần ngươi đi làm, ta sẽ để cho Hắc Ám U Linh thần phục ngươi trong thời gian ngắn nhất!

Olivia nói xong nhìn sâu vào Trần Phàm một cái, dường như muốn khắc sâu hình dáng hắn vào trong lòng.

Trong khoảnh khắc đó thân thể nàng bất giác run rẩy.

Chỉ một thoáng rất ngắn.

Sau đó, nàng thu hồi ánh mắt, ôm lấy thi thể Badian, sải bước rời đi.

- Olivia!

Trần Phàm cố gắng gọi Olivia lại.

Olivia vẫn không dừng bước.

Thân ảnh của nàng đổ dài dưới ánh nắng... Rất dài...

Crypto.com Exchange

Chương (1-604)